Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 377: Quyết định phản kích
Hà Vy
20/10/2022
Du Ân và Diệp Văn về đến nhà bình an, Thư Ninh chuẩn bị cơm chiều cho bọn họ.
Nghe xong chuyện về Bạch Thanh Thanh, Thư Ninh cũng tức giận không kém: “Một người phụ nữ thậm chí còn không đủ tư cách trưng trên bàn tiệc, thật không hiểu Thiệu Kinh thích cô ta ở điểm nào!”
“Dì Thư, sức khỏe dì đã không tốt, đừng để bản thân tức giận như vậy chứ ạ.” Du Ân trấn an Thư Ninh.
Bạch Thanh Thanh đu được trên người Thiệu Kinh, cũng chỉ đơn giản là vì thân hình trẻ trung và khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nhưng Bạch Thanh Thanh lại cố tình tự cho rằng Thiệu Kinh thật sự yêu cô ta, còn muốn tranh chỗ với vợ Thiệu Kinh.
Không biết nhân lúc Thiệu Kinh còn hứng thú với cô ta mà nhanh chóng nhờ vả kéo nhiều tài nguyên và lăng xê tên tuổi, ngược lại suốt ngày cứ đi rêu rao khắp nơi, suốt mấy năm khi còn trong thời hoàng kim của nữ minh tinh, cô ta đều ngu xuẩn bỏ lỡ.
Giờ thì rõ ràng rồi, Thiệu Kinh đã vì lợi ích của mình mà định bỏ rơi cô ta, cô ta còn gì để dựa vào nữa.
Mà Du Ân cũng chẳng thèm để tâm đến Bạch Thanh Thanh, nhưng Thư Ninh thì lại lo lắng không thôi.
Người phụ nữ tên Bạch Thanh Thanh đó dùng chuyện cơ thể của Du Ân để chèn ép cô, Thư Ninh cũng đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị, hơn nữa còn đau lòng cho Du Ân.
Du Ân nhìn ra Thư Ninh vẫn còn lo lắng cho mình, cô nói: “Thật ra con biết vì sao Bạch Thanh Thanh lại làm như vậy.”
Sau đó, Du Ân kể về những hành động mà Tử Dạ đã làm với cô cho Diệp Văn và Thư Ninh cùng nghe, và cũng nói ra nghi ngờ trong lòng cô là Tử Dạ và Bạch Thanh Thanh đã hợp tác với nhau.
“Nếu Tử Dạ đã cố tình bôi đen bịa đặt sai cho con hết lần này tới lần khác, muốn cho con bị xã hội này dìm chết, vậy thì con đây sẽ ăn miếng trả miếng.”
“Con muốn vạch trần những chuyện cô ta đã làm trước kia ra ánh sáng, con muốn xem xem là con bị hủy hoại hay cô ta là người bị hủy hoại.” Thời khắc này, giọng điệu của Du Ân và biểu cảm trên khuôn mặt cô mang vẻ lạnh lùng và kiên quyết mà trước nay chưa từng có.
Bị Tử Dạ ác ý nhắm vào mình nhiều lần như vậy, cô chịu đủ rồi.
Cho dù Tử Dạ có nhằm vào cô là vì chuyện của Chung Văn Thành, thì giờ cô và Chung Văn Thành cũng chẳng còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi, hà cớ gì Tử Dạ vẫn bám cô không chịu buông?
Diệp Văn rất ủng hộ lần chủ động phản kích này của Du Ân, nhưng ông ấy có chút khó hiểu, mở miệng hỏi: “Nhưng con tính vạch trần chuyện trong quá khứ của cô ta ra ánh sáng bằng cách nào? Con có bằng chứng không?”
Tử Dạ đó trước nay chỉ biết làm mấy chuyện vô sỉ xấu xa sau lưng người khác, chắc chắn cô ta sẽ giấu rất kỹ, không dễ để người khác phát hiện.
“Trợ lý cũ của cô ta là Ngô Mẫn, chắc chắn sẽ biết tất cả những chuyện xấu mà cô ta đã làm.” Du Ân nói với vẻ tự tin: “Con định đi tìm Ngô Mẫn trước, sau khi có Ngô Mẫn trong tay rồi, con sẽ khiến Ngô Mẫn đứng ra vạch trần Tử Dạ.”
“Tính ra Ngô Mẫn vẫn còn có chút tài năng, những kịch bản đứng dưới tên Tử Dạ đều là do Ngô Mẫn viết thay giúp cô ta, mà tình cảnh hiện tại của Ngô Mẫn chắc chắn là không tốt, nếu mang lại cho Ngô Mẫn những lợi ích nhất định, chắc chắn Ngô Mẫn sẽ đồng ý ra mặt vạch trần Tử Dạ.”
“Tử Dạ liên tục nhằm vào con hết lần này đến lần khác, vậy nên con cũng không cần phải thương tình mà nhân từ với cô ta, chỉ cần có thể vạch trần cô ta ra ánh sáng, con cũng không ngại dùng chút thủ đoạn mua chuộc Ngô Mẫn.”
“Đối với kẻ ác còn nói thủ đoạn cái gì chứ?” Diệp Văn nhìn Du Ân: “Dù con có đưa ra quyết định gì, ba cũng sẽ ủng hộ con.”
Thư Ninh cũng đáp: “Đúng vậy, nếu cô ta đã thích núp lùm sau lưng hại người, vậy con hãy vạch trần cô ta ra trước ánh sáng, để xem cô ta còn có bản lĩnh gì nữa.”
Có được sự ủng hộ của Diệp Văn và Thư Ninh, Du Ân cảm thấy rất an tâm, có điều, sau đó cô lại cụp mắt xuống nói: “Nhưng mà, dù trong tay Bạch Thanh Thanh và Tử Dạ có bằng chứng về vấn đề cơ thể của con hay không cũng không quan trọng, nhưng một khi họ nói chuyện này ra ngoài, nhất định sẽ khiến người ra người vào đồn đãi vớ vẩn, nếu con vẫn còn dây dưa với Phó Đình Viễn, con sợ anh ấy cũng sẽ bị mọi người nhạo báng.”
Thời điểm Du Ân nói ra mấy lời này, Diệp Văn và Thư Ninh cũng rơi vào trầm mặc.
Bọn họ đều là những người từng trải qua mấy lời đàm tiếu đồn đãi vớ vẩn từ miệng đời, họ biết những lời nói đó sẽ cắn xé trái tim người khác thế nào, vậy nên họ không khuyên Du Ân hãy vì yêu mà cứ ích kỷ, ở bên Phó Đình Viễn.
Nếu Du Ân đã chọn cách chịu dằn vặt một mình và cắt đứt quan hệ với Phó Đình Viễn, vậy thì bọn họ sẵn sàng thành toàn cho quyết định khó nhằn này của cô.
Bởi dù đưa ra lựa chọn nào đi nữa, thì cũng đều là vì cô yêu Phó Đình Viễn, không phải sao?
Diệp Văn trầm giọng hỏi cô: “Vậy giờ con tính làm thế nào?”
Du Ân ngước mắt lên nhìn, nói với vẻ kiên quyết: “Con muốn vạch rõ ranh giới với anh ấy, để người bên ngoài biết giữa chúng con hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì hết, như vậy dù có lời đồn không tốt nào về con bị truyền cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới anh ấy.”
“Nếu con có thể mượn một sự kiện công khai nào đó để tuyên bố chuyện này thì tốt.”
Diệp Văn nhíu mày trầm tư một lát, sau đó nói: “Không phải chị họ con mời con đi tham gia sự kiện ra mắt sản phẩm mới vào ngày mai sao?”
Du Ân giật mình, sau đó cô vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, con quên mất chuyện này, hoạt động mà chị họ tổ chức ngày mai rất long trọng, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn.”
Phân rõ ranh giới với Phó Đình Viễn càng sớm, thì có thể cứu anh khỏi những lời đồn đãi vớ vẩn càng sớm.
Cả Bạch Thanh Thanh và Tử Dạ đều là những người không dễ dàng bỏ qua, đặc biệt là hôm nay Bạch Thanh Thanh còn bị cô chọc tức đến nỗi đó, giờ phút này chắc chắn cô ta đang phát điên ở chỗ nào đó rồi, ai biết được giây tiếp theo bọn họ có thể làm ra chuyện gì chứ.
Diệp Văn nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Vậy còn cô trợ lý của Tử Dạ, ba sẽ tìm người đi điều tra.”
Du Ân lắc lắc đầu nói: “Con sẽ tìm Tô Ngưng và Chung Văn Thành xin sự trợ giúp, họ quen biết khá nhiều người trong giới giải trí, để họ tìm giúp thì có lẽ sẽ tiện hơn nhiều.”
“Cũng được.” Diệp Văn nghe theo cô: “Vậy nếu có vấn đề gì thì tìm ba.”
Du Ân gật đầu.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Du Ân quay về phòng lập tức gọi điện cho Chung Văn Thành, đầu tiên là cảm ơn anh ấy về món ăn mà anh ta tặng, thứ hai là hỏi xem Chung Văn Thành có biết hiện tại Ngô Mẫn đang ở đâu không.
“Chỗ ở hiện tại của Ngô Mẫn là đâu anh cũng không rõ lắm, vốn dĩ anh và cô ta cũng không tiếp xúc quá nhiều, nhưng khoảng thời gian trước Tử Dạ đã tới tìm anh.” Chung Văn Thành nhẹ nhàng bẩm báo.
“Cô ta tìm anh là vì muốn quay lại Chung Đỉnh sao?” Điều đầu tiên Du Ân nghĩ tới chính là lý do này.
“Đúng vậy.” Chung Văn Thành nói với giọng điệu chán ghét pha lẫn với sự phẫn nộ: “Có phải vì bình thường anh nhẹ nhàng với cô ta quá, nên cô ta nghĩ anh là cái trạm thu rác sao?”
Lời này của Chung Văn Thành thực sự khó nghe cực kỳ, như vậy cũng có thể thấy được Tử Dạ đã khiến Chung Văn Thành chán ghét cỡ nào.
Lúc trước Tử Dạ cứ một hai khăng khăng đi nương nhờ vào Thẩm Dao, khi ấy Chung Văn Thành đã tận tình khuyên bảo cô ta nhưng không được, giờ Thẩm Dao sụp đổ, Tử Dạ lại tìm đến anh ấy đòi trở về, ai cho cô ta cái quyền đấy? Cô ta coi Chung Văn Thành là cái gì vậy chứ?
Chung Văn Thành lại nói tiếp: “Mà đây vẫn chưa phải là chuyện khiến anh giận nhất, điều khiến anh giận nhất chính là cô ta đã nói về chuyện cơ thể của em, anh cũng đang định nói chuyện này với em đây.”
“Có phải cô ta nói em không thể sinh con, nên không xứng với anh?” Du Ân không cần nghĩ cũng biết Tử Dạ nói cái gì.
“Đúng vậy.” Chung Văn Thành tức giận nói: “Lúc ấy anh tức điên lên được, anh nói với cô ta, có phải cô ta viết văn cổ nhiều quá nên đầu óc bị ngập nước rồi không, giờ đã là thời đại nào rồi, từ khi nào mà việc có thể sinh con hay không lại trở thành thước đo giá trị của một người phụ nữ?”
Những lời này toát ra từ miệng một người trước nay vẫn luôn ôn hòa dịu dàng như Chung Văn Thành, Du Ân có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Tử Dạ lúc đó: “Có lẽ cô ta đã bị chọc cho tức chết đúng không?”
“Anh nói xong thì thẳng tay ngắt điện thoại, cô ta có thích hay tức cũng chẳng sao, loại người này cả đời anh đều không muốn dính líu tới.” Chung Văn Thành lại hỏi cô: “Mà em hỏi Ngô Mẫn làm gì vậy?”
Du Ân nói cho Chung Văn Thành nghe về chuyện mình định phản kích lại Tử Dạ, Chung Văn Thành cũng rất tán thành cách làm của cô, anh ấy nói: “Để anh nhờ người hỏi thăm giúp em.”
Mà bên phía Tô Ngưng, còn chưa nói được hai câu cô ấy đã đồng ý hỏi thăm giúp Du Ân, nói là có thể tìm được Ngô Mẫn nhanh thôi.
Nghe xong chuyện về Bạch Thanh Thanh, Thư Ninh cũng tức giận không kém: “Một người phụ nữ thậm chí còn không đủ tư cách trưng trên bàn tiệc, thật không hiểu Thiệu Kinh thích cô ta ở điểm nào!”
“Dì Thư, sức khỏe dì đã không tốt, đừng để bản thân tức giận như vậy chứ ạ.” Du Ân trấn an Thư Ninh.
Bạch Thanh Thanh đu được trên người Thiệu Kinh, cũng chỉ đơn giản là vì thân hình trẻ trung và khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, nhưng Bạch Thanh Thanh lại cố tình tự cho rằng Thiệu Kinh thật sự yêu cô ta, còn muốn tranh chỗ với vợ Thiệu Kinh.
Không biết nhân lúc Thiệu Kinh còn hứng thú với cô ta mà nhanh chóng nhờ vả kéo nhiều tài nguyên và lăng xê tên tuổi, ngược lại suốt ngày cứ đi rêu rao khắp nơi, suốt mấy năm khi còn trong thời hoàng kim của nữ minh tinh, cô ta đều ngu xuẩn bỏ lỡ.
Giờ thì rõ ràng rồi, Thiệu Kinh đã vì lợi ích của mình mà định bỏ rơi cô ta, cô ta còn gì để dựa vào nữa.
Mà Du Ân cũng chẳng thèm để tâm đến Bạch Thanh Thanh, nhưng Thư Ninh thì lại lo lắng không thôi.
Người phụ nữ tên Bạch Thanh Thanh đó dùng chuyện cơ thể của Du Ân để chèn ép cô, Thư Ninh cũng đồng cảm như thể bản thân mình cũng bị, hơn nữa còn đau lòng cho Du Ân.
Du Ân nhìn ra Thư Ninh vẫn còn lo lắng cho mình, cô nói: “Thật ra con biết vì sao Bạch Thanh Thanh lại làm như vậy.”
Sau đó, Du Ân kể về những hành động mà Tử Dạ đã làm với cô cho Diệp Văn và Thư Ninh cùng nghe, và cũng nói ra nghi ngờ trong lòng cô là Tử Dạ và Bạch Thanh Thanh đã hợp tác với nhau.
“Nếu Tử Dạ đã cố tình bôi đen bịa đặt sai cho con hết lần này tới lần khác, muốn cho con bị xã hội này dìm chết, vậy thì con đây sẽ ăn miếng trả miếng.”
“Con muốn vạch trần những chuyện cô ta đã làm trước kia ra ánh sáng, con muốn xem xem là con bị hủy hoại hay cô ta là người bị hủy hoại.” Thời khắc này, giọng điệu của Du Ân và biểu cảm trên khuôn mặt cô mang vẻ lạnh lùng và kiên quyết mà trước nay chưa từng có.
Bị Tử Dạ ác ý nhắm vào mình nhiều lần như vậy, cô chịu đủ rồi.
Cho dù Tử Dạ có nhằm vào cô là vì chuyện của Chung Văn Thành, thì giờ cô và Chung Văn Thành cũng chẳng còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi, hà cớ gì Tử Dạ vẫn bám cô không chịu buông?
Diệp Văn rất ủng hộ lần chủ động phản kích này của Du Ân, nhưng ông ấy có chút khó hiểu, mở miệng hỏi: “Nhưng con tính vạch trần chuyện trong quá khứ của cô ta ra ánh sáng bằng cách nào? Con có bằng chứng không?”
Tử Dạ đó trước nay chỉ biết làm mấy chuyện vô sỉ xấu xa sau lưng người khác, chắc chắn cô ta sẽ giấu rất kỹ, không dễ để người khác phát hiện.
“Trợ lý cũ của cô ta là Ngô Mẫn, chắc chắn sẽ biết tất cả những chuyện xấu mà cô ta đã làm.” Du Ân nói với vẻ tự tin: “Con định đi tìm Ngô Mẫn trước, sau khi có Ngô Mẫn trong tay rồi, con sẽ khiến Ngô Mẫn đứng ra vạch trần Tử Dạ.”
“Tính ra Ngô Mẫn vẫn còn có chút tài năng, những kịch bản đứng dưới tên Tử Dạ đều là do Ngô Mẫn viết thay giúp cô ta, mà tình cảnh hiện tại của Ngô Mẫn chắc chắn là không tốt, nếu mang lại cho Ngô Mẫn những lợi ích nhất định, chắc chắn Ngô Mẫn sẽ đồng ý ra mặt vạch trần Tử Dạ.”
“Tử Dạ liên tục nhằm vào con hết lần này đến lần khác, vậy nên con cũng không cần phải thương tình mà nhân từ với cô ta, chỉ cần có thể vạch trần cô ta ra ánh sáng, con cũng không ngại dùng chút thủ đoạn mua chuộc Ngô Mẫn.”
“Đối với kẻ ác còn nói thủ đoạn cái gì chứ?” Diệp Văn nhìn Du Ân: “Dù con có đưa ra quyết định gì, ba cũng sẽ ủng hộ con.”
Thư Ninh cũng đáp: “Đúng vậy, nếu cô ta đã thích núp lùm sau lưng hại người, vậy con hãy vạch trần cô ta ra trước ánh sáng, để xem cô ta còn có bản lĩnh gì nữa.”
Có được sự ủng hộ của Diệp Văn và Thư Ninh, Du Ân cảm thấy rất an tâm, có điều, sau đó cô lại cụp mắt xuống nói: “Nhưng mà, dù trong tay Bạch Thanh Thanh và Tử Dạ có bằng chứng về vấn đề cơ thể của con hay không cũng không quan trọng, nhưng một khi họ nói chuyện này ra ngoài, nhất định sẽ khiến người ra người vào đồn đãi vớ vẩn, nếu con vẫn còn dây dưa với Phó Đình Viễn, con sợ anh ấy cũng sẽ bị mọi người nhạo báng.”
Thời điểm Du Ân nói ra mấy lời này, Diệp Văn và Thư Ninh cũng rơi vào trầm mặc.
Bọn họ đều là những người từng trải qua mấy lời đàm tiếu đồn đãi vớ vẩn từ miệng đời, họ biết những lời nói đó sẽ cắn xé trái tim người khác thế nào, vậy nên họ không khuyên Du Ân hãy vì yêu mà cứ ích kỷ, ở bên Phó Đình Viễn.
Nếu Du Ân đã chọn cách chịu dằn vặt một mình và cắt đứt quan hệ với Phó Đình Viễn, vậy thì bọn họ sẵn sàng thành toàn cho quyết định khó nhằn này của cô.
Bởi dù đưa ra lựa chọn nào đi nữa, thì cũng đều là vì cô yêu Phó Đình Viễn, không phải sao?
Diệp Văn trầm giọng hỏi cô: “Vậy giờ con tính làm thế nào?”
Du Ân ngước mắt lên nhìn, nói với vẻ kiên quyết: “Con muốn vạch rõ ranh giới với anh ấy, để người bên ngoài biết giữa chúng con hoàn toàn không có bất cứ quan hệ gì hết, như vậy dù có lời đồn không tốt nào về con bị truyền cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới anh ấy.”
“Nếu con có thể mượn một sự kiện công khai nào đó để tuyên bố chuyện này thì tốt.”
Diệp Văn nhíu mày trầm tư một lát, sau đó nói: “Không phải chị họ con mời con đi tham gia sự kiện ra mắt sản phẩm mới vào ngày mai sao?”
Du Ân giật mình, sau đó cô vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, con quên mất chuyện này, hoạt động mà chị họ tổ chức ngày mai rất long trọng, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều phóng viên tới phỏng vấn.”
Phân rõ ranh giới với Phó Đình Viễn càng sớm, thì có thể cứu anh khỏi những lời đồn đãi vớ vẩn càng sớm.
Cả Bạch Thanh Thanh và Tử Dạ đều là những người không dễ dàng bỏ qua, đặc biệt là hôm nay Bạch Thanh Thanh còn bị cô chọc tức đến nỗi đó, giờ phút này chắc chắn cô ta đang phát điên ở chỗ nào đó rồi, ai biết được giây tiếp theo bọn họ có thể làm ra chuyện gì chứ.
Diệp Văn nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Vậy còn cô trợ lý của Tử Dạ, ba sẽ tìm người đi điều tra.”
Du Ân lắc lắc đầu nói: “Con sẽ tìm Tô Ngưng và Chung Văn Thành xin sự trợ giúp, họ quen biết khá nhiều người trong giới giải trí, để họ tìm giúp thì có lẽ sẽ tiện hơn nhiều.”
“Cũng được.” Diệp Văn nghe theo cô: “Vậy nếu có vấn đề gì thì tìm ba.”
Du Ân gật đầu.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Du Ân quay về phòng lập tức gọi điện cho Chung Văn Thành, đầu tiên là cảm ơn anh ấy về món ăn mà anh ta tặng, thứ hai là hỏi xem Chung Văn Thành có biết hiện tại Ngô Mẫn đang ở đâu không.
“Chỗ ở hiện tại của Ngô Mẫn là đâu anh cũng không rõ lắm, vốn dĩ anh và cô ta cũng không tiếp xúc quá nhiều, nhưng khoảng thời gian trước Tử Dạ đã tới tìm anh.” Chung Văn Thành nhẹ nhàng bẩm báo.
“Cô ta tìm anh là vì muốn quay lại Chung Đỉnh sao?” Điều đầu tiên Du Ân nghĩ tới chính là lý do này.
“Đúng vậy.” Chung Văn Thành nói với giọng điệu chán ghét pha lẫn với sự phẫn nộ: “Có phải vì bình thường anh nhẹ nhàng với cô ta quá, nên cô ta nghĩ anh là cái trạm thu rác sao?”
Lời này của Chung Văn Thành thực sự khó nghe cực kỳ, như vậy cũng có thể thấy được Tử Dạ đã khiến Chung Văn Thành chán ghét cỡ nào.
Lúc trước Tử Dạ cứ một hai khăng khăng đi nương nhờ vào Thẩm Dao, khi ấy Chung Văn Thành đã tận tình khuyên bảo cô ta nhưng không được, giờ Thẩm Dao sụp đổ, Tử Dạ lại tìm đến anh ấy đòi trở về, ai cho cô ta cái quyền đấy? Cô ta coi Chung Văn Thành là cái gì vậy chứ?
Chung Văn Thành lại nói tiếp: “Mà đây vẫn chưa phải là chuyện khiến anh giận nhất, điều khiến anh giận nhất chính là cô ta đã nói về chuyện cơ thể của em, anh cũng đang định nói chuyện này với em đây.”
“Có phải cô ta nói em không thể sinh con, nên không xứng với anh?” Du Ân không cần nghĩ cũng biết Tử Dạ nói cái gì.
“Đúng vậy.” Chung Văn Thành tức giận nói: “Lúc ấy anh tức điên lên được, anh nói với cô ta, có phải cô ta viết văn cổ nhiều quá nên đầu óc bị ngập nước rồi không, giờ đã là thời đại nào rồi, từ khi nào mà việc có thể sinh con hay không lại trở thành thước đo giá trị của một người phụ nữ?”
Những lời này toát ra từ miệng một người trước nay vẫn luôn ôn hòa dịu dàng như Chung Văn Thành, Du Ân có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Tử Dạ lúc đó: “Có lẽ cô ta đã bị chọc cho tức chết đúng không?”
“Anh nói xong thì thẳng tay ngắt điện thoại, cô ta có thích hay tức cũng chẳng sao, loại người này cả đời anh đều không muốn dính líu tới.” Chung Văn Thành lại hỏi cô: “Mà em hỏi Ngô Mẫn làm gì vậy?”
Du Ân nói cho Chung Văn Thành nghe về chuyện mình định phản kích lại Tử Dạ, Chung Văn Thành cũng rất tán thành cách làm của cô, anh ấy nói: “Để anh nhờ người hỏi thăm giúp em.”
Mà bên phía Tô Ngưng, còn chưa nói được hai câu cô ấy đã đồng ý hỏi thăm giúp Du Ân, nói là có thể tìm được Ngô Mẫn nhanh thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.