Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 430: Sếp Phó hèn mọn quá
Hà Vy
04/01/2023
Thiệu Kinh sững sờ vì không kịp phản ứng.
Phó Đình Viễn bảo ông ta đừng xấu hổ, nhất định là kinh nghiệm của chính Phó Đình Viễn.
Nhưng Thiệu Kinh không thể tưởng tượng được Phó Đình Viễn, một người đàn ông quyết đoán sát phạt, nói một không hai, cao cao tại thượng, sẽ trông như thế nào khi anh không biết xấu hổ.
Ngoài ra, sao một cô gái trông có vẻ dịu dàng và dễ nói chuyện như Du Ân lại dám lạnh mặt với Phó Đình Viễn chứ? Dám làm cho Phó Đình Viễn ăn nói khép nép trước mặt cô?
Phó Đình Viễn liếc nhìn Thiệu Kinh, tiếp tục nói: "Không chỉ không biết xấu hổ mà còn phải dụng tâm."
Thiệu Tĩnh lau mặt hồi tỉnh, giống như đang chăm chú lắng nghe.
Trên thực tế, ông ta rất muốn Phó Đình Viễn đưa ra một ví dụ, làm thế nào để không biết xấu hổ, nhưng ông ta không dám.
Phó Đình Viễn nhấn mạnh một lần nữa: "Tôi nói lại lần nữa, kinh nghiệm của tôi là dựa trên mong muốn chân thành vãn hồi mọi chuyện của ông. Nếu trái tim của ông vẫn hướng về những người phụ nữ hỗn láo bên ngoài, thì cứ coi như tôi chưa nói gì."
“Tôi thật lòng muốn vãn hồi mọi chuyện.” Thiệu Kinh rất hối hận.
Phó Đình Viễn nhìn bộ dạng của Thiệu Kinh, thẳng thừng chỉ ra: "Nói trắng ra, e là ông không có hy vọng lắm."
Thiệu Kinh đã phạm quá nhiều sai lầm, lãng phí nhiều năm như vậy, trái tim của vợ ông ta chắc chắn đã chết từ lâu bởi vì sự phóng đãng của ông ta trong những năm qua.
"Đặc biệt là hai đứa con của ông đều đã trưởng thành, đều ở bên vợ ông, ông không thể kết nối với bà ấy thông qua con cái."
"Khi bà ấy mệt mỏi nhất, cần ông nhất thì ông lại không ở đó, bây giờ cũng không cần ông tồn tại."
Những lời của Phó Đình Viễn thật khó nghe, nhưng chính là sự thật.
Thiệu Kinh chán nản rũ mắt xuống: "Tôi biết."
“Mọi chuyện đều do con người tạo ra.” Phó Đình Viễn an ủi Thiệu Kinh và không nói gì nữa.
Mặc kệ có hy vọng hay không, đây là chuyện của vợ chồng Thiệu Kinh, có lẽ ba năm năm nữa Thiệu Kinh sẽ hết hy vọng, có lẽ lâu ngày trái tim vợ ông ta sẽ tan chảy, hoặc có thể hai người sẽ như thế này trong suốt quãng đời còn lại.
Sau chín giờ, rượu của Thiệu Kinh đã cạn, vừa định kêu người mở thêm một chai rượu đỏ, Phó Đình Viễn không chút lưu tình hỏi ông ta: "Ăn xong chưa?"
Thiệu Kinh ợ một tiếng: "Sao, sao vậy?"
"Ăn xong thì chúng ta đi thôi, tôi phải về." Phó Đình Viễn vừa nói vừa định đứng dậy rời đi.
"A? Bây giờ đi sao? Mới chín giờ mà?" Thiệu Kinh say khướt nói: "Không phải cô Du ăn cơm nhà ông bà nội sao? Cô ấy không về sớm như vậy đâu?”
Thiệu Kinh kéo Phó Đình Viễn: "Uống nữa, uống nữa."
Phó Đình Viễn tức giận nói: "Thiệu Kinh, ông tỉnh ngộ đi, cả đời này ông cũng không thể theo đuổi vợ được nữa đâu."
Thiệu Kinh không hiểu.
Phó Đình Viễn lại nói: "Ngay cả khi Du Ân không về, tôi có thể uống rượu ở bên ngoài mà không kiêng nề gì ư?”
"Sai lầm lớn."
"Bởi vì cô ấy không về, tôi phải thành thật tự giác trở về trước, sau đó tắm rửa sạch sẽ, nếu có thể sẽ hỏi cô ấy khi nào thì trở về, chủ động đi chuẩn bị nước tắm cho cô ấy.”
"Nếu cô ấy không cho tôi đến nhà họ Diệp, bây giờ tôi phải tự đi đón cô ấy."
Thiệu Kinh ngoáy tai mình.
Ông ta vừa nghe thấy gì vậy?
Phó Đình Viễn hèn mọn làm mấy điều như vậy sao, đó có còn là Phó Đình Viễn mà ông ta biết không?
Và, Du Ân không cho Phó Đình Viễn đến nhà họ Diệp ư?
Thiệu Kinh ngay lập tức đứng ra lấy công bằng cho Phó Đình Viễn: "Sếp Phó, điều này, điều này không thích hợp phải không? Với thân phận của cậu mà vẫn không được phép đến cửa ư? Cô ấy nên háo hức để anh đến cửa chứ?”
Phó Đình Viễn không muốn nói lời nào với Thiệu Kinh nữa, có vẻ như vợ ông ta hành hạ ông ta chưa đủ, ông ta chưa hoàn toàn nhận ra tình hình hiện tại của mình.
Phó Đình Viễn đứng dậy và phất tay áo bước đi, để lại Thiệu Kinh say khướt ngồi đó một mình.
Khi Phó Đình Viễn đang đợi tài xế đến đón anh ở lối vào của nhà hàng, anh nhìn thấy Bạch Thanh Thanh.
Rõ ràng, Bạch Thanh Thanh lại đến quấy rầy Thiệu Kinh.
Phó Đình Viễn coi thường những người phụ nữ này, chỉ muốn bám vào đàn ông, không muốn tự mình làm việc chăm chỉ.
Cũng chật vật trong làng giải trí, Tô Ngưng xuất phát điểm từ một vai phụ vô danh rồi vươn lên dẫn đầu, chịu không ít khổ cực, nhưng đối với Tô Ngưng mà nói, những thành tựu mà cô ấy đạt được sẽ có cảm giác an toàn hơn, bởi vì tất cả đều do chính cô ấy đạt được.
Bạch Thanh Thanh và Tô Ngưng hẳn là diễn viên cùng thời, ban đầu cô ta dựa vào Thiệu Kinh, ít nhiều cũng nổi tiếng trong một thời gian, khi đó Tô Ngưng vẫn đang đóng vai phụ trong các đoàn phim.
Nhưng bây giờ sự chênh lệch đã rõ, những năm này Bạch Thanh Thanh luôn tự mãn với tài nguyên của Thiệu Kinh, kỹ năng diễn xuất hoàn toàn vô dụng, không tiến bộ chút nào, dần dần bị người ta lên án chỉ trích.
Thiệu Kinh mấy năm nay quản lý kém, không làm mấy bộ phim truyền hình, nhưng mấy bộ phim truyền hình bên ngoài sẽ không ai mời Bạch Thanh Thanh làm nữ chính cả, nữ phụ cũng không có. Hiện tại ngay cả nữ ba nữ bốn, cũng không có ai tìm cô ta, khó trách cô ta lại cứ bám riết Thiệu Kinh không buông.
Bạch Thanh Thanh cũng nhìn thấy Phó Đình Viễn, dưới cái nhìn xuyên thấu của Phó Đình Viễn, cô ta lúng túng đóng chiếc áo khoác lông trên người lại, vội vã bước vào nhà hàng với đôi mắt uể oải.
Cô ta phát hiện ra Thiệu Kinh và Phó Đình Viễn đã ăn tối ở đây, vì vậy cô ấta đã đến đây từ sớm và chờ đợi.
Cô ta cũng không có cách nào, lần này Thiệu Kinh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với cô ta.
Phó Đình Viễn tự nhiên phớt lờ Bạch Thanh Thanh, cúi đầu, lên xe và rời đi.
Ngay khi ngồi vào, anh lập tức gọi cho Du Ân và hỏi khi nào cô sẽ về.
Du Ân đang ở nhà họ Diệp, thay vì trả lời cuộc gọi của Phó Đình Viễn, cô đã gửi lại cho anh một tin nhắn rằng cô sẽ ở lại với ông bà thêm mười phút nữa.
Phó Đình Viễn buồn chán đến mức chỉ bảo tài xế đợi bên ngoài ngôi nhà cũ của nhà họ Diệp.
Anh không vào cửa nhà họ Diệp, cũng không đón cô trước mặt nhà họ Diệp, anh chỉ lẳng lặng đi theo xe cô.
Trời đã khuya, cô lái xe từ nhà cũ của nhà họ Diệp về đến nơi ở cũng phải mất hơn nửa tiếng, nên anh rất lo lắng.
Phó Đình Viễn không biết mình bị làm sao, tâm trí anh lúc này chỉ toàn là Du Ân.
Miễn là không có xã giao hay công việc, anh sẽ bắt đầu nghĩ về cô.
Du Ân và Diệp Văn Thư Ninh chia tay sau khi rời khỏi ngôi nhà cũ của nhà họ Diệp, Diệp Văn Thư Ninh trở về nơi ở của họ, Du Ân lái xe trở lại chỗ của cô và Phó Đình Viễn.
Biết rằng Phó Đình Viễn đã đến Bắc Kinh, Thư Ninh đã bí mật thuyết phục Diệp Văn không giữ Du Ân ở nhà.
Đây là thời điểm mà hai người trẻ tuổi yêu nhau sâu sắc, tách họ ra cũng không tốt chút nào.
Chỉ là khi Du Ân lái xe trên đường, cô luôn cảm thấy có một chiếc ô tô đi theo mình.
Lúc đầu cô còn tưởng là ảo giác của mình, nhưng sau đó cô âm thầm thay đổi lộ trình mấy lần, phát hiện chiếc xe kia chưa bao giờ rời xa cô quá hai chiếc xe, cô không khỏi có chút luống cuống.
Phó Đình Viễn không biết rõ về xe của Du Ân ở Bắc Kinh, vì vậy trong lúc nhất thời cô đã không nghĩ về anh, hơn nữa anh cũng đã nói đêm nay có một bữa tiệc xã giao, cho nên Du Ân nghĩ rằng anh còn đang ở bữa tiệc.
Nhìn chiếc xe kia từ kính chiếu hậu, Du Ân hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, rồi nhanh chóng gọi điện cho Phó Đình Viễn.
Giọng nói của Phó Đình Viễn rất dịu dàng: "Sao vậy?"
“Em gặp chút chuyện.” Du Ân nói ngắn gọn: “EM đang lái xe về, nhưng có một chiếc xe cứ đi theo em, em phải làm sao đây?”
Phó Đình Viễn ở trong xe phía sau: "..."
Phó Đình Viễn bảo ông ta đừng xấu hổ, nhất định là kinh nghiệm của chính Phó Đình Viễn.
Nhưng Thiệu Kinh không thể tưởng tượng được Phó Đình Viễn, một người đàn ông quyết đoán sát phạt, nói một không hai, cao cao tại thượng, sẽ trông như thế nào khi anh không biết xấu hổ.
Ngoài ra, sao một cô gái trông có vẻ dịu dàng và dễ nói chuyện như Du Ân lại dám lạnh mặt với Phó Đình Viễn chứ? Dám làm cho Phó Đình Viễn ăn nói khép nép trước mặt cô?
Phó Đình Viễn liếc nhìn Thiệu Kinh, tiếp tục nói: "Không chỉ không biết xấu hổ mà còn phải dụng tâm."
Thiệu Tĩnh lau mặt hồi tỉnh, giống như đang chăm chú lắng nghe.
Trên thực tế, ông ta rất muốn Phó Đình Viễn đưa ra một ví dụ, làm thế nào để không biết xấu hổ, nhưng ông ta không dám.
Phó Đình Viễn nhấn mạnh một lần nữa: "Tôi nói lại lần nữa, kinh nghiệm của tôi là dựa trên mong muốn chân thành vãn hồi mọi chuyện của ông. Nếu trái tim của ông vẫn hướng về những người phụ nữ hỗn láo bên ngoài, thì cứ coi như tôi chưa nói gì."
“Tôi thật lòng muốn vãn hồi mọi chuyện.” Thiệu Kinh rất hối hận.
Phó Đình Viễn nhìn bộ dạng của Thiệu Kinh, thẳng thừng chỉ ra: "Nói trắng ra, e là ông không có hy vọng lắm."
Thiệu Kinh đã phạm quá nhiều sai lầm, lãng phí nhiều năm như vậy, trái tim của vợ ông ta chắc chắn đã chết từ lâu bởi vì sự phóng đãng của ông ta trong những năm qua.
"Đặc biệt là hai đứa con của ông đều đã trưởng thành, đều ở bên vợ ông, ông không thể kết nối với bà ấy thông qua con cái."
"Khi bà ấy mệt mỏi nhất, cần ông nhất thì ông lại không ở đó, bây giờ cũng không cần ông tồn tại."
Những lời của Phó Đình Viễn thật khó nghe, nhưng chính là sự thật.
Thiệu Kinh chán nản rũ mắt xuống: "Tôi biết."
“Mọi chuyện đều do con người tạo ra.” Phó Đình Viễn an ủi Thiệu Kinh và không nói gì nữa.
Mặc kệ có hy vọng hay không, đây là chuyện của vợ chồng Thiệu Kinh, có lẽ ba năm năm nữa Thiệu Kinh sẽ hết hy vọng, có lẽ lâu ngày trái tim vợ ông ta sẽ tan chảy, hoặc có thể hai người sẽ như thế này trong suốt quãng đời còn lại.
Sau chín giờ, rượu của Thiệu Kinh đã cạn, vừa định kêu người mở thêm một chai rượu đỏ, Phó Đình Viễn không chút lưu tình hỏi ông ta: "Ăn xong chưa?"
Thiệu Kinh ợ một tiếng: "Sao, sao vậy?"
"Ăn xong thì chúng ta đi thôi, tôi phải về." Phó Đình Viễn vừa nói vừa định đứng dậy rời đi.
"A? Bây giờ đi sao? Mới chín giờ mà?" Thiệu Kinh say khướt nói: "Không phải cô Du ăn cơm nhà ông bà nội sao? Cô ấy không về sớm như vậy đâu?”
Thiệu Kinh kéo Phó Đình Viễn: "Uống nữa, uống nữa."
Phó Đình Viễn tức giận nói: "Thiệu Kinh, ông tỉnh ngộ đi, cả đời này ông cũng không thể theo đuổi vợ được nữa đâu."
Thiệu Kinh không hiểu.
Phó Đình Viễn lại nói: "Ngay cả khi Du Ân không về, tôi có thể uống rượu ở bên ngoài mà không kiêng nề gì ư?”
"Sai lầm lớn."
"Bởi vì cô ấy không về, tôi phải thành thật tự giác trở về trước, sau đó tắm rửa sạch sẽ, nếu có thể sẽ hỏi cô ấy khi nào thì trở về, chủ động đi chuẩn bị nước tắm cho cô ấy.”
"Nếu cô ấy không cho tôi đến nhà họ Diệp, bây giờ tôi phải tự đi đón cô ấy."
Thiệu Kinh ngoáy tai mình.
Ông ta vừa nghe thấy gì vậy?
Phó Đình Viễn hèn mọn làm mấy điều như vậy sao, đó có còn là Phó Đình Viễn mà ông ta biết không?
Và, Du Ân không cho Phó Đình Viễn đến nhà họ Diệp ư?
Thiệu Kinh ngay lập tức đứng ra lấy công bằng cho Phó Đình Viễn: "Sếp Phó, điều này, điều này không thích hợp phải không? Với thân phận của cậu mà vẫn không được phép đến cửa ư? Cô ấy nên háo hức để anh đến cửa chứ?”
Phó Đình Viễn không muốn nói lời nào với Thiệu Kinh nữa, có vẻ như vợ ông ta hành hạ ông ta chưa đủ, ông ta chưa hoàn toàn nhận ra tình hình hiện tại của mình.
Phó Đình Viễn đứng dậy và phất tay áo bước đi, để lại Thiệu Kinh say khướt ngồi đó một mình.
Khi Phó Đình Viễn đang đợi tài xế đến đón anh ở lối vào của nhà hàng, anh nhìn thấy Bạch Thanh Thanh.
Rõ ràng, Bạch Thanh Thanh lại đến quấy rầy Thiệu Kinh.
Phó Đình Viễn coi thường những người phụ nữ này, chỉ muốn bám vào đàn ông, không muốn tự mình làm việc chăm chỉ.
Cũng chật vật trong làng giải trí, Tô Ngưng xuất phát điểm từ một vai phụ vô danh rồi vươn lên dẫn đầu, chịu không ít khổ cực, nhưng đối với Tô Ngưng mà nói, những thành tựu mà cô ấy đạt được sẽ có cảm giác an toàn hơn, bởi vì tất cả đều do chính cô ấy đạt được.
Bạch Thanh Thanh và Tô Ngưng hẳn là diễn viên cùng thời, ban đầu cô ta dựa vào Thiệu Kinh, ít nhiều cũng nổi tiếng trong một thời gian, khi đó Tô Ngưng vẫn đang đóng vai phụ trong các đoàn phim.
Nhưng bây giờ sự chênh lệch đã rõ, những năm này Bạch Thanh Thanh luôn tự mãn với tài nguyên của Thiệu Kinh, kỹ năng diễn xuất hoàn toàn vô dụng, không tiến bộ chút nào, dần dần bị người ta lên án chỉ trích.
Thiệu Kinh mấy năm nay quản lý kém, không làm mấy bộ phim truyền hình, nhưng mấy bộ phim truyền hình bên ngoài sẽ không ai mời Bạch Thanh Thanh làm nữ chính cả, nữ phụ cũng không có. Hiện tại ngay cả nữ ba nữ bốn, cũng không có ai tìm cô ta, khó trách cô ta lại cứ bám riết Thiệu Kinh không buông.
Bạch Thanh Thanh cũng nhìn thấy Phó Đình Viễn, dưới cái nhìn xuyên thấu của Phó Đình Viễn, cô ta lúng túng đóng chiếc áo khoác lông trên người lại, vội vã bước vào nhà hàng với đôi mắt uể oải.
Cô ta phát hiện ra Thiệu Kinh và Phó Đình Viễn đã ăn tối ở đây, vì vậy cô ấta đã đến đây từ sớm và chờ đợi.
Cô ta cũng không có cách nào, lần này Thiệu Kinh thật sự muốn cắt đứt quan hệ với cô ta.
Phó Đình Viễn tự nhiên phớt lờ Bạch Thanh Thanh, cúi đầu, lên xe và rời đi.
Ngay khi ngồi vào, anh lập tức gọi cho Du Ân và hỏi khi nào cô sẽ về.
Du Ân đang ở nhà họ Diệp, thay vì trả lời cuộc gọi của Phó Đình Viễn, cô đã gửi lại cho anh một tin nhắn rằng cô sẽ ở lại với ông bà thêm mười phút nữa.
Phó Đình Viễn buồn chán đến mức chỉ bảo tài xế đợi bên ngoài ngôi nhà cũ của nhà họ Diệp.
Anh không vào cửa nhà họ Diệp, cũng không đón cô trước mặt nhà họ Diệp, anh chỉ lẳng lặng đi theo xe cô.
Trời đã khuya, cô lái xe từ nhà cũ của nhà họ Diệp về đến nơi ở cũng phải mất hơn nửa tiếng, nên anh rất lo lắng.
Phó Đình Viễn không biết mình bị làm sao, tâm trí anh lúc này chỉ toàn là Du Ân.
Miễn là không có xã giao hay công việc, anh sẽ bắt đầu nghĩ về cô.
Du Ân và Diệp Văn Thư Ninh chia tay sau khi rời khỏi ngôi nhà cũ của nhà họ Diệp, Diệp Văn Thư Ninh trở về nơi ở của họ, Du Ân lái xe trở lại chỗ của cô và Phó Đình Viễn.
Biết rằng Phó Đình Viễn đã đến Bắc Kinh, Thư Ninh đã bí mật thuyết phục Diệp Văn không giữ Du Ân ở nhà.
Đây là thời điểm mà hai người trẻ tuổi yêu nhau sâu sắc, tách họ ra cũng không tốt chút nào.
Chỉ là khi Du Ân lái xe trên đường, cô luôn cảm thấy có một chiếc ô tô đi theo mình.
Lúc đầu cô còn tưởng là ảo giác của mình, nhưng sau đó cô âm thầm thay đổi lộ trình mấy lần, phát hiện chiếc xe kia chưa bao giờ rời xa cô quá hai chiếc xe, cô không khỏi có chút luống cuống.
Phó Đình Viễn không biết rõ về xe của Du Ân ở Bắc Kinh, vì vậy trong lúc nhất thời cô đã không nghĩ về anh, hơn nữa anh cũng đã nói đêm nay có một bữa tiệc xã giao, cho nên Du Ân nghĩ rằng anh còn đang ở bữa tiệc.
Nhìn chiếc xe kia từ kính chiếu hậu, Du Ân hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, rồi nhanh chóng gọi điện cho Phó Đình Viễn.
Giọng nói của Phó Đình Viễn rất dịu dàng: "Sao vậy?"
“Em gặp chút chuyện.” Du Ân nói ngắn gọn: “EM đang lái xe về, nhưng có một chiếc xe cứ đi theo em, em phải làm sao đây?”
Phó Đình Viễn ở trong xe phía sau: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.