Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 404: Thoát hiểm
Hà Vy
18/11/2022
Ông cụ Đổng mời Du Ân vào phòng ăn với thái độ hòa đồng thân thiện, Du Ân cũng làm vẻ quan tâm hỏi han về tình trạng sức khỏe của ông ta, trước đó vẫn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong viện, giờ đã xuất viện rồi, ông cụ Đổng cũng hơi nóng vội quá mức.
Ông cụ Đổng giải thích về cơ thể mình: “Không có gì đáng lo ngại cả, chỉ là mấy căn bệnh tuổi già thôi, không để bản thân nóng giận hay căng thẳng quá là được.”
“Không có vấn đề gì là tốt rồi.” Du Ân cũng khách sáo đáp lại một câu.
Sau khi đồ ăn được dọn lên đầy bàn, ông cụ Đổng mời Du Ân dùng bữa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Và đúng như suy đoán của bọn họ, quả thực ông cụ Đổng đã xuống tay với Du Ân, lúc bữa ăn chỉ mới bắt đầu được một lúc cũng là thời điểm Du Ân cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó, cô lại giống như uống say, cơ thể nằm bò trên bàn một cách vô lực.
Ông cụ Đổng gọi một phục vũ nữ tới, nhờ cô ta đỡ Du Ân ra ngoài giúp mình.
Mặc dù Du Ân vẫn có thể tỉnh táo ý thức được mọi chuyện, nhưng chân tay cô lại hoàn toàn mất hết sức lực, nhìn thoáng qua thì giống như người say rượu.
Ông cụ Đổng cố ý để người phục vụ tới đỡ người ra ngoài giúp ông ta đương nhiên là vì muốn che mờ tai mắt mọi người, nếu không giữa ban ngày ban mặt ông ta lại lôi kéo một người phụ nữ ra ngoài, vậy chẳng phải sẽ bị người khác nhìn thấy rồi báo cảnh sát hay sao.
Du Ân được dìu vào trong xe của ông cụ Đổng, sau khi phân phó tài xế lái xe rời khỏi nhà ăn, ông cụ Đổng nhìn Du Ân nói với vẻ áy náy: “Du Ân, cô đừng trách tôi, tôi cũng hết cách thật rồi.”
“Tôi không thể trở mắt đứng nhìn Tâm Khiết bị ba nó tra tấn được.”
Cơ thể Du Ân lúc này như bị rút cạn sức lực, đến nói cũng không nói nên lời, cô chỉ có thể để lộ sự sợ hãi tột độ nơi đáy mắt, mặc dù trong lòng cô chẳng hề có chút sợ hãi nào.
Ông cụ Đổng là một người làm việc khá cẩn thận, cho nên việc đầu tiên ông ta làm là tắt nguồn điện thoại cô.
Nhưng Phó Đình Viễn đã đặt thiết bị định vị gps công nghệ cao do cảnh sát đưa lên người Du Ân, máy định vị đó cực nhỏ, và Du Ân giấu nó rất kỹ nên mặc dù ông cụ Đổng đã kiểm tra sơ qua một lượt những món đồ trên người cô cũng không phát hiện ra cái gì.
Và cũng có thể xác định chính xác ông cụ Đổng cũng có tham gia vào chuyện này, trong lòng Du Ân cảm thấy buồn thay cho ông cụ Đổng.
Ông ta đúng thật là quá hồ đồ, hiện tại những gì Đổng Lộ đang làm bây giờ đã bị nghi có liên quan đến hành vi bắt cóc tống tiền, ông ta lại là đồng lõa, cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Xe của ông cụ Đổng lao như bay trên đường, rẽ qua mấy khúc cua, cuối cùng là dừng trước một công viên nhà xưởng nào đó, hóa ra đây chính là khu nhà xưởng mà ông cụ Đổng muốn bán.
Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, Đổng Lộ ẩn náu ngay tại đây, người bình thường đương nhiên sẽ không thể nghĩ ra được.
Phó Đình Viễn lái xe với khuôn mặt căng thẳng tột độ, yên lặng đi theo ông cụ Đổng.
Không một ai biết rằng, giờ phút này lòng bàn tay anh đã đầm đìa mồ hôi.
Giờ này khắc này, anh chỉ hận nỗi thời gian không thể trôi nhanh hơn một chút, thời gian trôi nhanh hơn, thời điểm ông cụ Đổng gặp mặt Đổng Lộ sẽ đến nhanh hơn, khi đó anh mới có thể lao ra bảo vệ Du Ân nhanh hơn được.
Chỉ có điều, xe đi thẳng một đường vào nhà xưởng, sau đó lại nảy sinh một vài sự cố.
Xe của ông cụ Đổng có thể lao thẳng vào trong, nhưng xe của Phó Đình Viễn và mấy cảnh sát phía sau thì không thể vào được.
Nét mặt Phó Đình Viễn lập tức trở nên căng chặt, ngồi chung xe với anh còn có hai vị cảnh sát nữa, hai người nhanh chóng đưa ra quyết định: “Sếp Phó, anh chạy xe đến sát vách sân đi, hai chúng ta trèo tường vào trong.”
Phó Đình Viễn cũng đang có ý này, bởi vậy anh đã nhanh chóng bẻ lái, điều khiển xe đi về hướng mình muốn.
Nhưng anh đã xuống xe cùng với hai vị cảnh sát kia, nói với vẻ mặt vô cùng kiên quyết: “Tôi sẽ đi cùng các anh vào đó.”
Hai vị cảnh sát nghe vậy thì ngạc nhiên ra mặt, dưới cái nhìn của bọn họ, một người với xuất thân là công tử nhà giàu như Phó Đình Viễn chắc chắn không thể trèo tường được, hơn nữa bọn họ cũng không nghĩ Phó Đình Viễn sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Phó Đình Viễn cũng nhận ra ánh mắt nghi ngờ của bọn họ dành cho mình, nhưng giờ phút này anh không còn thời gian giải thích nhiều lời với bọn họ nữa, vì vậy anh giơ tay cởi áo khoác trên người xuống rồi ném qua một bên.
Nếu muốn trèo tường, mặc quần áo như vậy chắc chắn là không được.
Ném quần áo xong, anh lui ra sau vài bước lấy đà chạy bật nhảy lên bức tường kia, sau đó thành thạo bò lên trên tường, mà hai vị cảnh sát kia nhìn vậy thì hơi sửng sốt một chút, họ liếc mắt nhìn nhau một cái xong cũng bắt tay vào hành động.
Cả ba ngã xuống sân trong nhà xưởng xong thì lập tức tìm chỗ ẩn nấp, xác định hướng đi của xe ông cụ Đổng thông qua tiếng động cơ, sau đó ba người nhanh chóng di chuyển đến.
Một người đàn ông trung niên với thân hình gầy ốm từ trong nhà xưởng đi ra, nói với giọng điệu bất mãn oán giận: “Sao lại chậm chạp như vậy?”
Ông cụ Đổng không xuống xe, mà Du Ân cũng chưa bị lôi ra khỏi xe.
Ông cụ Đổng hạ cửa sổ xe xuống, mở miệng đàm phán với Đổng Lộ: “Mày đưa Tâm Khiết ra đây trước rồi tao sẽ giao Du Ân cho mày, tao muốn đưa Tâm Khiết đi.”
Đổng Lộ nhấc chân đứng sang bên cạnh, nở nụ cười trào phúng: “Vậy thì ông cần phải hỏi con bé xem nó có muốn đi theo ông hay không mới được chứ?”
“Con bé đó nghe nói trong tay ông có người phụ nữ nắm giữ trái tim Phó Đình Viễn, nên đang một lòng nghĩ cách khiến người phụ nữ đó xấu mặt kia kìa.” Lời này của Đổng Lộ là muốn gián tiếp nói với ông cụ Đổng, rằng Đổng Tâm Khiết sẽ không đồng ý đi theo ông ta.
Nhưng ông cụ Đổng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn qua cửa sổ xe rồi hét về phía nhà xưởng: “Tâm Khiết, mau ra đây với ông nội đi!”
Nhưng mà Đổng Tâm Khiết căn bản chẳng hề dao động, ngồi trong phòng nói vọng ra với vẻ mặt chẳng thèm để tâm: “Ông nội, ông bỏ lại người rồi nhanh rời đi đi, những chuyện còn lại không liên quan gì tới ông hết.”
Ông cụ Đổng đau đớn vô cùng, đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên Đổng Lộ như nổi điển, hung hăng nhấc chân đá vào cửa xe ông ta: “Ông già này, ông mau giao người ra đây cho tôi nhanh! Nếu không tôi đánh vỡ đầu ông bây giờ đấy!”
Ông cụ Đổng vì lời nói của ông ta mà giận đến nỗi cả người phát run: “Đến cả ba mày mà mày cũng đòi giết luôn sao?”
Đổng Lộ lại giơ một chân lên đá: “Sao ông nói lảm nhảm nhiều vậy hả! Mau xuống xe giao người ra đây cho tôi!”
Mà Phó Đình Viễn và hai vị cảnh sát ở cách đó không xa đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần ông cụ Đổng bước xuống xe cùng Du Ân, bọn họ sẽ lập tức xông lên.
Nhưng hiện tại ông cụ Đổng nhất quyết không chịu xuống xe, bọn họ cũng không thể tùy tiện hành động.
Lỡ như khiến ông cụ Đổng bí bách, rồi làm chuyện gì đó gây nguy hiểm tới tính mạng Du Ân đang ở trong xe thì không ổn, nếu trong xe chỉ có một mình ông cụ Đổng thì còn may chăng, đằng này lại có thêm một người tài xế cao to, bất luận thế nào bọn họ cũng không thể đẩy Du Ân vào tình cảnh nguy hiểm được.
Vì thế ba người chỉ có thể tiếp tục nín thở đứng ở đó, thậm chí là chờ đợi ông cụ đưa Du Ân xuống xe.
Có lẽ là thật sự hết cách với Đổng Lộ, nên cuối cùng ông cụ Đổng đành phải mở cửa xe.
Chỉ có điều là người kia vừa mới từ từ thò nửa người ra, đã bị Đổng Lộ nôn nóng lao vội đến, rồi tiến tới kéo ông ta quăng ra ngoài một cách thô bạo, ông cụ Đổng bị kéo mạnh lảo đảo một hồi cuối cùng là đầu đập xuống đất, máu tươi chảy ròng trên trán.
Đổng Lộ hoàn toàn không quan tâm đến việc ông cụ Đổng sống chết thế nào, ông ta vội vàng chui vào trong xe xách Du Ân lên.
Mà dược tính trên người Du Ân cũng đã tiêu tán đi rất nhiều, sau khi bị ông ta kéo ra ngoài vẫn có thể miễn cưỡng đứng vững được.
Đổng Lộ giương mắt nhìn Du Ân một lượt từ trên xuống dưới rồi bắt đầu đánh giá, nhịn không được tấm tắc nói: “Ồ, trông đẹp hơn trên tivi gấp nhiều lần, da thịt non mịn, sờ lên đúng là…”
Đổng Lộ nói mấy lời không có chút thiện ý nào, định giơ tay lên sờ mặt Du Ân, nhưng ai ngờ Du Ân đột nhiên nâng gối dùng sức húc về phần hông của ông ta, mặc dù cơ thể cô lúc này mềm oặt và không có chút sức lực nào, nhưng xuất phát từ tính phải bảo vệ mạng sống khác của người đàn ông, Đổng Lộ vẫn lùi lại theo bản năng để tránh đòn.
Chỉ có điều, ông ta vừa lùi một bước, mới đứng vững lại được chút thì phía sau bỗng dưng xuất hiện một bóng người vụt qua, người nọ ra đòn nhanh chuẩn tàn nhẫn, tung một cước cực mạnh vào chân ông ta, khiến ông ta đau đớn ngã quỵ trên mặt đất, mắt chỉ toàn thấy sao vàng.
Ông cụ Đổng giải thích về cơ thể mình: “Không có gì đáng lo ngại cả, chỉ là mấy căn bệnh tuổi già thôi, không để bản thân nóng giận hay căng thẳng quá là được.”
“Không có vấn đề gì là tốt rồi.” Du Ân cũng khách sáo đáp lại một câu.
Sau khi đồ ăn được dọn lên đầy bàn, ông cụ Đổng mời Du Ân dùng bữa, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Và đúng như suy đoán của bọn họ, quả thực ông cụ Đổng đã xuống tay với Du Ân, lúc bữa ăn chỉ mới bắt đầu được một lúc cũng là thời điểm Du Ân cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó, cô lại giống như uống say, cơ thể nằm bò trên bàn một cách vô lực.
Ông cụ Đổng gọi một phục vũ nữ tới, nhờ cô ta đỡ Du Ân ra ngoài giúp mình.
Mặc dù Du Ân vẫn có thể tỉnh táo ý thức được mọi chuyện, nhưng chân tay cô lại hoàn toàn mất hết sức lực, nhìn thoáng qua thì giống như người say rượu.
Ông cụ Đổng cố ý để người phục vụ tới đỡ người ra ngoài giúp ông ta đương nhiên là vì muốn che mờ tai mắt mọi người, nếu không giữa ban ngày ban mặt ông ta lại lôi kéo một người phụ nữ ra ngoài, vậy chẳng phải sẽ bị người khác nhìn thấy rồi báo cảnh sát hay sao.
Du Ân được dìu vào trong xe của ông cụ Đổng, sau khi phân phó tài xế lái xe rời khỏi nhà ăn, ông cụ Đổng nhìn Du Ân nói với vẻ áy náy: “Du Ân, cô đừng trách tôi, tôi cũng hết cách thật rồi.”
“Tôi không thể trở mắt đứng nhìn Tâm Khiết bị ba nó tra tấn được.”
Cơ thể Du Ân lúc này như bị rút cạn sức lực, đến nói cũng không nói nên lời, cô chỉ có thể để lộ sự sợ hãi tột độ nơi đáy mắt, mặc dù trong lòng cô chẳng hề có chút sợ hãi nào.
Ông cụ Đổng là một người làm việc khá cẩn thận, cho nên việc đầu tiên ông ta làm là tắt nguồn điện thoại cô.
Nhưng Phó Đình Viễn đã đặt thiết bị định vị gps công nghệ cao do cảnh sát đưa lên người Du Ân, máy định vị đó cực nhỏ, và Du Ân giấu nó rất kỹ nên mặc dù ông cụ Đổng đã kiểm tra sơ qua một lượt những món đồ trên người cô cũng không phát hiện ra cái gì.
Và cũng có thể xác định chính xác ông cụ Đổng cũng có tham gia vào chuyện này, trong lòng Du Ân cảm thấy buồn thay cho ông cụ Đổng.
Ông ta đúng thật là quá hồ đồ, hiện tại những gì Đổng Lộ đang làm bây giờ đã bị nghi có liên quan đến hành vi bắt cóc tống tiền, ông ta lại là đồng lõa, cũng khó thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Xe của ông cụ Đổng lao như bay trên đường, rẽ qua mấy khúc cua, cuối cùng là dừng trước một công viên nhà xưởng nào đó, hóa ra đây chính là khu nhà xưởng mà ông cụ Đổng muốn bán.
Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, Đổng Lộ ẩn náu ngay tại đây, người bình thường đương nhiên sẽ không thể nghĩ ra được.
Phó Đình Viễn lái xe với khuôn mặt căng thẳng tột độ, yên lặng đi theo ông cụ Đổng.
Không một ai biết rằng, giờ phút này lòng bàn tay anh đã đầm đìa mồ hôi.
Giờ này khắc này, anh chỉ hận nỗi thời gian không thể trôi nhanh hơn một chút, thời gian trôi nhanh hơn, thời điểm ông cụ Đổng gặp mặt Đổng Lộ sẽ đến nhanh hơn, khi đó anh mới có thể lao ra bảo vệ Du Ân nhanh hơn được.
Chỉ có điều, xe đi thẳng một đường vào nhà xưởng, sau đó lại nảy sinh một vài sự cố.
Xe của ông cụ Đổng có thể lao thẳng vào trong, nhưng xe của Phó Đình Viễn và mấy cảnh sát phía sau thì không thể vào được.
Nét mặt Phó Đình Viễn lập tức trở nên căng chặt, ngồi chung xe với anh còn có hai vị cảnh sát nữa, hai người nhanh chóng đưa ra quyết định: “Sếp Phó, anh chạy xe đến sát vách sân đi, hai chúng ta trèo tường vào trong.”
Phó Đình Viễn cũng đang có ý này, bởi vậy anh đã nhanh chóng bẻ lái, điều khiển xe đi về hướng mình muốn.
Nhưng anh đã xuống xe cùng với hai vị cảnh sát kia, nói với vẻ mặt vô cùng kiên quyết: “Tôi sẽ đi cùng các anh vào đó.”
Hai vị cảnh sát nghe vậy thì ngạc nhiên ra mặt, dưới cái nhìn của bọn họ, một người với xuất thân là công tử nhà giàu như Phó Đình Viễn chắc chắn không thể trèo tường được, hơn nữa bọn họ cũng không nghĩ Phó Đình Viễn sẽ nhúng tay vào chuyện này.
Phó Đình Viễn cũng nhận ra ánh mắt nghi ngờ của bọn họ dành cho mình, nhưng giờ phút này anh không còn thời gian giải thích nhiều lời với bọn họ nữa, vì vậy anh giơ tay cởi áo khoác trên người xuống rồi ném qua một bên.
Nếu muốn trèo tường, mặc quần áo như vậy chắc chắn là không được.
Ném quần áo xong, anh lui ra sau vài bước lấy đà chạy bật nhảy lên bức tường kia, sau đó thành thạo bò lên trên tường, mà hai vị cảnh sát kia nhìn vậy thì hơi sửng sốt một chút, họ liếc mắt nhìn nhau một cái xong cũng bắt tay vào hành động.
Cả ba ngã xuống sân trong nhà xưởng xong thì lập tức tìm chỗ ẩn nấp, xác định hướng đi của xe ông cụ Đổng thông qua tiếng động cơ, sau đó ba người nhanh chóng di chuyển đến.
Một người đàn ông trung niên với thân hình gầy ốm từ trong nhà xưởng đi ra, nói với giọng điệu bất mãn oán giận: “Sao lại chậm chạp như vậy?”
Ông cụ Đổng không xuống xe, mà Du Ân cũng chưa bị lôi ra khỏi xe.
Ông cụ Đổng hạ cửa sổ xe xuống, mở miệng đàm phán với Đổng Lộ: “Mày đưa Tâm Khiết ra đây trước rồi tao sẽ giao Du Ân cho mày, tao muốn đưa Tâm Khiết đi.”
Đổng Lộ nhấc chân đứng sang bên cạnh, nở nụ cười trào phúng: “Vậy thì ông cần phải hỏi con bé xem nó có muốn đi theo ông hay không mới được chứ?”
“Con bé đó nghe nói trong tay ông có người phụ nữ nắm giữ trái tim Phó Đình Viễn, nên đang một lòng nghĩ cách khiến người phụ nữ đó xấu mặt kia kìa.” Lời này của Đổng Lộ là muốn gián tiếp nói với ông cụ Đổng, rằng Đổng Tâm Khiết sẽ không đồng ý đi theo ông ta.
Nhưng ông cụ Đổng vẫn chưa từ bỏ ý định, nhìn qua cửa sổ xe rồi hét về phía nhà xưởng: “Tâm Khiết, mau ra đây với ông nội đi!”
Nhưng mà Đổng Tâm Khiết căn bản chẳng hề dao động, ngồi trong phòng nói vọng ra với vẻ mặt chẳng thèm để tâm: “Ông nội, ông bỏ lại người rồi nhanh rời đi đi, những chuyện còn lại không liên quan gì tới ông hết.”
Ông cụ Đổng đau đớn vô cùng, đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên Đổng Lộ như nổi điển, hung hăng nhấc chân đá vào cửa xe ông ta: “Ông già này, ông mau giao người ra đây cho tôi nhanh! Nếu không tôi đánh vỡ đầu ông bây giờ đấy!”
Ông cụ Đổng vì lời nói của ông ta mà giận đến nỗi cả người phát run: “Đến cả ba mày mà mày cũng đòi giết luôn sao?”
Đổng Lộ lại giơ một chân lên đá: “Sao ông nói lảm nhảm nhiều vậy hả! Mau xuống xe giao người ra đây cho tôi!”
Mà Phó Đình Viễn và hai vị cảnh sát ở cách đó không xa đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần ông cụ Đổng bước xuống xe cùng Du Ân, bọn họ sẽ lập tức xông lên.
Nhưng hiện tại ông cụ Đổng nhất quyết không chịu xuống xe, bọn họ cũng không thể tùy tiện hành động.
Lỡ như khiến ông cụ Đổng bí bách, rồi làm chuyện gì đó gây nguy hiểm tới tính mạng Du Ân đang ở trong xe thì không ổn, nếu trong xe chỉ có một mình ông cụ Đổng thì còn may chăng, đằng này lại có thêm một người tài xế cao to, bất luận thế nào bọn họ cũng không thể đẩy Du Ân vào tình cảnh nguy hiểm được.
Vì thế ba người chỉ có thể tiếp tục nín thở đứng ở đó, thậm chí là chờ đợi ông cụ đưa Du Ân xuống xe.
Có lẽ là thật sự hết cách với Đổng Lộ, nên cuối cùng ông cụ Đổng đành phải mở cửa xe.
Chỉ có điều là người kia vừa mới từ từ thò nửa người ra, đã bị Đổng Lộ nôn nóng lao vội đến, rồi tiến tới kéo ông ta quăng ra ngoài một cách thô bạo, ông cụ Đổng bị kéo mạnh lảo đảo một hồi cuối cùng là đầu đập xuống đất, máu tươi chảy ròng trên trán.
Đổng Lộ hoàn toàn không quan tâm đến việc ông cụ Đổng sống chết thế nào, ông ta vội vàng chui vào trong xe xách Du Ân lên.
Mà dược tính trên người Du Ân cũng đã tiêu tán đi rất nhiều, sau khi bị ông ta kéo ra ngoài vẫn có thể miễn cưỡng đứng vững được.
Đổng Lộ giương mắt nhìn Du Ân một lượt từ trên xuống dưới rồi bắt đầu đánh giá, nhịn không được tấm tắc nói: “Ồ, trông đẹp hơn trên tivi gấp nhiều lần, da thịt non mịn, sờ lên đúng là…”
Đổng Lộ nói mấy lời không có chút thiện ý nào, định giơ tay lên sờ mặt Du Ân, nhưng ai ngờ Du Ân đột nhiên nâng gối dùng sức húc về phần hông của ông ta, mặc dù cơ thể cô lúc này mềm oặt và không có chút sức lực nào, nhưng xuất phát từ tính phải bảo vệ mạng sống khác của người đàn ông, Đổng Lộ vẫn lùi lại theo bản năng để tránh đòn.
Chỉ có điều, ông ta vừa lùi một bước, mới đứng vững lại được chút thì phía sau bỗng dưng xuất hiện một bóng người vụt qua, người nọ ra đòn nhanh chuẩn tàn nhẫn, tung một cước cực mạnh vào chân ông ta, khiến ông ta đau đớn ngã quỵ trên mặt đất, mắt chỉ toàn thấy sao vàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.