Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 297: Vu cáo hãm hại
Hà Vy
30/07/2022
Du Ân sợ hãi đến mức toát mồ hôi lạnh trước một màn này.
Thẩm Dao ngã xuống ngất xỉu tại chỗ, trán tóe máu, cảnh tượng kinh thiên động địa.
Du Ân cuối cùng cũng hiểu tại sao mặt Thẩm Dao tái mét khi cô ta quay lưng về phía cầu thang, Thẩm Dao hẳn phải biết rằng sẽ vô cùng đau đớn khi ngã xuống như thế này.
Chiêu này khiến đối phương đau một nghìn, tự tổn hại tám trăm, Du Ân không hiểu tại sao Thẩm Dao lại phải làm như vậy.
Bây giờ bạn trai cũ của cô ta đã cứu cô ta khỏi nước sôi lửa bỏng, cô ta không thể sống một cuộc sống tốt với bạn trai cũ và ngừng gây rắc rối à?
Bởi vì Thẩm Dao ngã xuống cầu thang và ngất xỉu, và bởi vì Thẩm Dao mắng Du Ân đẩy cô ta trước đó, những người tham gia bữa ăn tối lập tức vây quanh cô ta, có người gọi cảnh sát, cũng có người tố cáo Du Ân ra tay tàn nhẫn.
Đẩy Thẩm Dao xuống từ bậc thang cao như vậy là muốn lấy đi tính mạng của Thẩm Dao.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đối với Du Ân trở nên phức tạp, họ không ngờ rằng một cô gái có vẻ ngoài hiền lành tốt bụng lại có một trái tim độc ác như thế.
Thẩm Dao này dù có ghê tởm thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể làm tổn thương người ta như thế này.
Du Ân cảm thấy có sự hiểu lầm trong mắt mọi người, đứng ở chỗ cũ không hề khiêm tốn hay kiêu ngạo, tự mình làm rõ: "Tôi không đẩy cô ta, cô ta nắm lấy tôi trước, sau đó mới ngã ngửa."
Có người trong đám đông nói: "Ai mà suy nghĩ lung tung, tự mình lăn xuống cầu thang chứ, cô ấy không sợ té chết từ cầu thang cao như vậy sao?"
Du Ân nhếch môi cười khẩy, có người lại làm vậy đấy, thà bị như thế để quy tội cho cô.
Những người vây xem đương nhiên không tin lời của Du Ân, nhưng Du Ân không hề hoảng sợ, cô không thẹn với lòng, không làm gì sai, vì vậy cô không hoảng sợ.
Tô Ngưng từ ngoài đám người vội vàng đi vào, ôm lấy Du Ân với sắc mặt tái nhợt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Ân nói ngắn gọn với Tô Ngưng về chuyện này, đương nhiên Tô Ngưng tin Du Ân, phổi cô ấy như muốn nổ tung.
Liếc nhìn Thẩm Dao nằm trên mặt đất vẫn hôn mê, Tô Ngưng thật sự muốn tiến lên đá chết Thẩm Dao, cô ấy vừa đi ra ngoài trả lời điện thoại, Thẩm Dao đã tới hãm hại Du Ân.
Thực sự là có bệnh mà!
Du Ân kịp thời ngăn cản Tô Ngưng: "Chờ cảnh sát tới."
Với rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào họ bây giờ, họ không thể phạm một sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất.
Trang Ân Tri nghe thấy động tĩnh ở đây liền chạy tới, bà ấy đứng trước mặt Du Ân và Tô Ngưng, bảo vệ hai cô gái trẻ: "Du Ân là học trò thân cận của tôi, tôi đảm bảo với tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ làm như vậy, mọi người nên tản ra trước đi, còn loại chuyện này thì giao cho cảnh sát."
Khi Trang Ân Tri giải tán mọi người, cảnh sát đến cùng với xe cấp cứu, Thẩm Dao được đưa đến bệnh viện, Du Ân được cảnh sát đưa đi để hợp tác điều tra.
Phó Đình Viễn không tham dự bữa tối, vì Du Ân không muốn họ tham dự cùng nhau và thu hút sự chú ý của công chúng, Phó Đình Viễn cũng đã bố trí hai vệ sĩ cho Du Ân, vì vậy anh không đi theo.
Hai vệ sĩ không ngờ rằng Thẩm Dao sẽ dùng cách tự gây thương tích này để hãm hại Du Ân.
Lần này thân thể của Du Ân không bị tổn thương, nhưng danh tiếng của cô bây giờ đang trên đà bị Thẩm Dao hủy hoại.
Một khi Thẩm Dao có ý định cắn chết Du Ân thì tội danh kia sẽ không nhẹ.
Trên đường đến đồn cảnh sát, Phó Đình Viễn ngay lập tức gọi điện cho Giang Kính Hàn và bảo anh ta về nước càng nhanh càng tốt để phụ trách toàn bộ vụ án của Du Ân.
Sau khi đến đồn cảnh sát, hai vệ sĩ tự trách mình, Phó Đình Viễn không trách họ, không ai ngờ rằng thủ đoạn của Thẩm Dao lại hèn hạ và bỉ ổi đến thế.
Trong một khoảnh khắc, Phó Đình Viễn chân thành hy vọng rằng cú ngã của Thẩm Dao sẽ thật sự giết chết cô ta, đỡ cho cô ta đi ra ngoài làm hại người khác suốt ngày.
Mặc dù Giang Kính Hàn đang ở nước ngoài, nhưng anh ta đã cử luật sư có năng lực nhất từ công ty luật của mình đi cùng Phó Đình Viễn đến đồn cảnh sát, bảo lãnh Du Ân tại ngoại.
Thẩm Dao lúc này đã tỉnh trong bệnh viện. Cô ta có nhiều vết bầm tím khi lăn xuống cầu thang và có triệu chứng chấn động não. Cô ta ngay lập tức nói với bạn trai cũ Từ Sướng: Du Ân ghen tị với những gì cô ta có, lại còn mối hận thù trong quá khứ với cô ta, nên đã hạ sát thủ đẩy cô ta xuống lầu một cách tàn nhẫn.
Thẩm Dao cũng đăng báo cáo thương tích của cô ta, tuyên bố sẽ kiện Du Ân vào tù.
Bởi vì sự việc của Thẩm Dao thực sự rất thảm, trên mạng có rất nhiều lời mắng nhiếc Du Ân, nói bề ngoài cô hiền lành tốt bụng, nhưng thực ra lại độc ác, quỷ quyệt.
Khi Du Ân và Phó Đình Viễn ra khỏi đồn cảnh sát, có một vòng vây của các phóng viên bên ngoài.
Du Ân được Phó Đình Viễn bảo vệ trong vòng tay, phía trước có hai vệ sĩ mở đường, luật sư của công ty luật Giang Kính Hàn đi về phía bên kia của Du Ân giúp cô chống đỡ đám phóng viên bên cạnh.
"Cô Du, cô thật sự đẩy Thẩm Dao sao?"
"Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thẩm Dao nói muốn kiện cô ngồi tù, cô muốn nói gì về chuyện đó không?"
Một loạt câu hỏi của phóng viên ném về phía Du Ân, nhưng cô vẫn cắn chặt môi để trấn tĩnh, đưa tay lên giật nhẹ góc áo của Phó Đình Viễn, ra hiệu rằng cô muốn nói gì đó.
Phó Đình Viễn dừng lại, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt cô vào lòng.
Du Ân nhìn các phóng viên và nói ngay thẳng: "Tôi sẽ nói lại lần nữa: Tôi không đẩy Thẩm Dao, người đang làm, trời đang nhìn, tôi ngay thẳng trong sạch."
Du Ân có chút bối rối khi chuyện mới xảy ra, nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh lại hoàn toàn, cô chưa làm điều gì thương thiên hại lý, nên đương niên cô phải thẳng lưng ngẩng cao đầu.
“Tôi tin vào sự công bằng và liêm chính của pháp luật, và tôi cũng tin rằng pháp luật sẽ trả lại công bằng cho tôi.” Sau khi Du Ân nói những lời này, cô cúi đầu và rời đi dưới sự hộ tống của Phó Đình Viễn.
Sau khi lên xe và rời đi, luật sư của công ty luật Giang Kính Hàn quay lại nói với Phó Đình Viễn và Du Ân: "Tôi vừa mới nghe ngóng từ phía cảnh sát, vấn đề này hơi phức tạp."
"Cảnh sát nói rằng họ đến lấy đoạn băng giám sát khách sạn tổ chức tiệc. Tất cả các camera có thể quay được hướng cô Du đang đứng đều bị phá hủy, không có video bằng chứng."
"Bây giờ Thẩm Dao là nạn nhân, và những gì cô ta nói là bằng chứng duy nhất."
Thẩm Dao lúc này cứ khẳng định Du Ân cố ý đẩy cô ta, dưới tình huống không có bằng chứng, Du Ân có trăm cái miệng cũng không thể phản bác.
Lời nói của luật sư khiến sắc mặt Du Ân tái nhợt, cô vừa kiên quyết thanh minh rằng cô không đẩy Thẩm Dao, nhưng hiện tại có vẻ như Thẩm Dao đã sớm lên kế hoạch từ trước.
Nếu không xuất trình được bằng chứng để chứng minh mình vô tội, thì cô sẽ bị kết tội cố ý làm tổn thương người khác, và cô không chỉ bị hủy hoại danh tiếng mà còn phải đối mặt với án tù.
Cố ý làm tổn thương một ai đó không phải là chuyện nhỏ, nó là một vụ án hình sự.
Du Ân hít vào một hơi khí lạnh.
Phó Đình Viễn đã nắm tay cô từ khi gặp cô ở đồn cảnh sát, lúc này anh mới cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh ôm cô vào lòng nói: “Đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ tìm ra chứng cứ."
Anh sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá.
Thẩm Dao ngã xuống ngất xỉu tại chỗ, trán tóe máu, cảnh tượng kinh thiên động địa.
Du Ân cuối cùng cũng hiểu tại sao mặt Thẩm Dao tái mét khi cô ta quay lưng về phía cầu thang, Thẩm Dao hẳn phải biết rằng sẽ vô cùng đau đớn khi ngã xuống như thế này.
Chiêu này khiến đối phương đau một nghìn, tự tổn hại tám trăm, Du Ân không hiểu tại sao Thẩm Dao lại phải làm như vậy.
Bây giờ bạn trai cũ của cô ta đã cứu cô ta khỏi nước sôi lửa bỏng, cô ta không thể sống một cuộc sống tốt với bạn trai cũ và ngừng gây rắc rối à?
Bởi vì Thẩm Dao ngã xuống cầu thang và ngất xỉu, và bởi vì Thẩm Dao mắng Du Ân đẩy cô ta trước đó, những người tham gia bữa ăn tối lập tức vây quanh cô ta, có người gọi cảnh sát, cũng có người tố cáo Du Ân ra tay tàn nhẫn.
Đẩy Thẩm Dao xuống từ bậc thang cao như vậy là muốn lấy đi tính mạng của Thẩm Dao.
Nhất thời, ánh mắt của mọi người đối với Du Ân trở nên phức tạp, họ không ngờ rằng một cô gái có vẻ ngoài hiền lành tốt bụng lại có một trái tim độc ác như thế.
Thẩm Dao này dù có ghê tởm thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể làm tổn thương người ta như thế này.
Du Ân cảm thấy có sự hiểu lầm trong mắt mọi người, đứng ở chỗ cũ không hề khiêm tốn hay kiêu ngạo, tự mình làm rõ: "Tôi không đẩy cô ta, cô ta nắm lấy tôi trước, sau đó mới ngã ngửa."
Có người trong đám đông nói: "Ai mà suy nghĩ lung tung, tự mình lăn xuống cầu thang chứ, cô ấy không sợ té chết từ cầu thang cao như vậy sao?"
Du Ân nhếch môi cười khẩy, có người lại làm vậy đấy, thà bị như thế để quy tội cho cô.
Những người vây xem đương nhiên không tin lời của Du Ân, nhưng Du Ân không hề hoảng sợ, cô không thẹn với lòng, không làm gì sai, vì vậy cô không hoảng sợ.
Tô Ngưng từ ngoài đám người vội vàng đi vào, ôm lấy Du Ân với sắc mặt tái nhợt, hỏi: "Làm sao vậy?"
Du Ân nói ngắn gọn với Tô Ngưng về chuyện này, đương nhiên Tô Ngưng tin Du Ân, phổi cô ấy như muốn nổ tung.
Liếc nhìn Thẩm Dao nằm trên mặt đất vẫn hôn mê, Tô Ngưng thật sự muốn tiến lên đá chết Thẩm Dao, cô ấy vừa đi ra ngoài trả lời điện thoại, Thẩm Dao đã tới hãm hại Du Ân.
Thực sự là có bệnh mà!
Du Ân kịp thời ngăn cản Tô Ngưng: "Chờ cảnh sát tới."
Với rất nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm vào họ bây giờ, họ không thể phạm một sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất.
Trang Ân Tri nghe thấy động tĩnh ở đây liền chạy tới, bà ấy đứng trước mặt Du Ân và Tô Ngưng, bảo vệ hai cô gái trẻ: "Du Ân là học trò thân cận của tôi, tôi đảm bảo với tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ làm như vậy, mọi người nên tản ra trước đi, còn loại chuyện này thì giao cho cảnh sát."
Khi Trang Ân Tri giải tán mọi người, cảnh sát đến cùng với xe cấp cứu, Thẩm Dao được đưa đến bệnh viện, Du Ân được cảnh sát đưa đi để hợp tác điều tra.
Phó Đình Viễn không tham dự bữa tối, vì Du Ân không muốn họ tham dự cùng nhau và thu hút sự chú ý của công chúng, Phó Đình Viễn cũng đã bố trí hai vệ sĩ cho Du Ân, vì vậy anh không đi theo.
Hai vệ sĩ không ngờ rằng Thẩm Dao sẽ dùng cách tự gây thương tích này để hãm hại Du Ân.
Lần này thân thể của Du Ân không bị tổn thương, nhưng danh tiếng của cô bây giờ đang trên đà bị Thẩm Dao hủy hoại.
Một khi Thẩm Dao có ý định cắn chết Du Ân thì tội danh kia sẽ không nhẹ.
Trên đường đến đồn cảnh sát, Phó Đình Viễn ngay lập tức gọi điện cho Giang Kính Hàn và bảo anh ta về nước càng nhanh càng tốt để phụ trách toàn bộ vụ án của Du Ân.
Sau khi đến đồn cảnh sát, hai vệ sĩ tự trách mình, Phó Đình Viễn không trách họ, không ai ngờ rằng thủ đoạn của Thẩm Dao lại hèn hạ và bỉ ổi đến thế.
Trong một khoảnh khắc, Phó Đình Viễn chân thành hy vọng rằng cú ngã của Thẩm Dao sẽ thật sự giết chết cô ta, đỡ cho cô ta đi ra ngoài làm hại người khác suốt ngày.
Mặc dù Giang Kính Hàn đang ở nước ngoài, nhưng anh ta đã cử luật sư có năng lực nhất từ công ty luật của mình đi cùng Phó Đình Viễn đến đồn cảnh sát, bảo lãnh Du Ân tại ngoại.
Thẩm Dao lúc này đã tỉnh trong bệnh viện. Cô ta có nhiều vết bầm tím khi lăn xuống cầu thang và có triệu chứng chấn động não. Cô ta ngay lập tức nói với bạn trai cũ Từ Sướng: Du Ân ghen tị với những gì cô ta có, lại còn mối hận thù trong quá khứ với cô ta, nên đã hạ sát thủ đẩy cô ta xuống lầu một cách tàn nhẫn.
Thẩm Dao cũng đăng báo cáo thương tích của cô ta, tuyên bố sẽ kiện Du Ân vào tù.
Bởi vì sự việc của Thẩm Dao thực sự rất thảm, trên mạng có rất nhiều lời mắng nhiếc Du Ân, nói bề ngoài cô hiền lành tốt bụng, nhưng thực ra lại độc ác, quỷ quyệt.
Khi Du Ân và Phó Đình Viễn ra khỏi đồn cảnh sát, có một vòng vây của các phóng viên bên ngoài.
Du Ân được Phó Đình Viễn bảo vệ trong vòng tay, phía trước có hai vệ sĩ mở đường, luật sư của công ty luật Giang Kính Hàn đi về phía bên kia của Du Ân giúp cô chống đỡ đám phóng viên bên cạnh.
"Cô Du, cô thật sự đẩy Thẩm Dao sao?"
"Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thẩm Dao nói muốn kiện cô ngồi tù, cô muốn nói gì về chuyện đó không?"
Một loạt câu hỏi của phóng viên ném về phía Du Ân, nhưng cô vẫn cắn chặt môi để trấn tĩnh, đưa tay lên giật nhẹ góc áo của Phó Đình Viễn, ra hiệu rằng cô muốn nói gì đó.
Phó Đình Viễn dừng lại, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt cô vào lòng.
Du Ân nhìn các phóng viên và nói ngay thẳng: "Tôi sẽ nói lại lần nữa: Tôi không đẩy Thẩm Dao, người đang làm, trời đang nhìn, tôi ngay thẳng trong sạch."
Du Ân có chút bối rối khi chuyện mới xảy ra, nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh lại hoàn toàn, cô chưa làm điều gì thương thiên hại lý, nên đương niên cô phải thẳng lưng ngẩng cao đầu.
“Tôi tin vào sự công bằng và liêm chính của pháp luật, và tôi cũng tin rằng pháp luật sẽ trả lại công bằng cho tôi.” Sau khi Du Ân nói những lời này, cô cúi đầu và rời đi dưới sự hộ tống của Phó Đình Viễn.
Sau khi lên xe và rời đi, luật sư của công ty luật Giang Kính Hàn quay lại nói với Phó Đình Viễn và Du Ân: "Tôi vừa mới nghe ngóng từ phía cảnh sát, vấn đề này hơi phức tạp."
"Cảnh sát nói rằng họ đến lấy đoạn băng giám sát khách sạn tổ chức tiệc. Tất cả các camera có thể quay được hướng cô Du đang đứng đều bị phá hủy, không có video bằng chứng."
"Bây giờ Thẩm Dao là nạn nhân, và những gì cô ta nói là bằng chứng duy nhất."
Thẩm Dao lúc này cứ khẳng định Du Ân cố ý đẩy cô ta, dưới tình huống không có bằng chứng, Du Ân có trăm cái miệng cũng không thể phản bác.
Lời nói của luật sư khiến sắc mặt Du Ân tái nhợt, cô vừa kiên quyết thanh minh rằng cô không đẩy Thẩm Dao, nhưng hiện tại có vẻ như Thẩm Dao đã sớm lên kế hoạch từ trước.
Nếu không xuất trình được bằng chứng để chứng minh mình vô tội, thì cô sẽ bị kết tội cố ý làm tổn thương người khác, và cô không chỉ bị hủy hoại danh tiếng mà còn phải đối mặt với án tù.
Cố ý làm tổn thương một ai đó không phải là chuyện nhỏ, nó là một vụ án hình sự.
Du Ân hít vào một hơi khí lạnh.
Phó Đình Viễn đã nắm tay cô từ khi gặp cô ở đồn cảnh sát, lúc này anh mới cảm nhận được sự sợ hãi của cô, anh ôm cô vào lòng nói: “Đừng sợ, chúng ta nhất định sẽ tìm ra chứng cứ."
Anh sẽ bảo vệ cô bằng mọi giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.