Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi
Chương 448: Xin lỗi tối qua đã để em phòng không g
Hà Vy
13/01/2023
Tô Ngưng lập tức hiểu tại sao Phó Đình Viễn lại xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình, chắc chắn là để thuận tiện cho công việc của Du Ân.
Đó là lý do tại sao Tô Ngưng há hốc mồm ngạc nhiên, rồi cô ấy lẩm bẩm: "Trời ơi, Phó Đình Viễn thật là hào phóng."
“Hào phóng gì chứ, tớ thấy anh ấy khoa trương quá rồi.” Du Ân giải thích những gì đã xảy ra với Tô Ngưng: “Tối qua chúng tớ đã nói về việc tớ sẽ chạy vòng quanh với đoàn làm phim, anh ấy nói anh ấy muốn xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình ở Giang Thành, và cố gắng để tất cả các đoàn làm phim quay cùng tớ qua đây."
Du Ân lại nhờ Tô Ngưng giúp đỡ: "Giúp tớ nghĩ ra một cách, làm thế nào mới có thể thuyết phục anh ấy từ bỏ ý định này đi?"
Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn tung hoành như vậy thật quá đáng, để ngăn cản cô ra ngoài, anh muốn xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình, nếu như có tin đồn rằng anh xây dựng thành phố điện ảnh và truyền hình này cho cô, cô sẽ cảm thấy mình giống như mụ phù thủy đã mang đến tai họa cho đất nước và nhân dân vậy.
“Tại sao lại muốn anh ấy từ bỏ ý định này chứ?” Tô Ngưng lại nói đỡ cho Phó Đình Viễn: “Như vậy cũng tốt mà, cậu sẽ không cần chạy lung tung nữa.”
“Đến lúc đó, thành phố điện ảnh truyền hình này có thể được xưng là Thành phố điện ảnh và truyền hình vợ yêu.” Tô Ngưng nói xong thì bật cười ha hả.
"Cậu thật là…" Du Ân cực kỳ đau đầu.
“Xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình chắc chắn sẽ cần rất nhiều vốn đầu tư. Nếu sau này không thu hồi được chi phí và thua lỗ thì sao?” Đây là điều mà Du Ân lo lắng nhất.
"Tớ nghĩ cậu không cần phải lo lắng về điều này. Phó Đình Viễn là ai chứ? Một doanh nhân xuất chúng, anh ấy có thể làm ăn thua lỗ sao?" Tô Ngưng phân tích rõ ràng: "Tớ đoán họ chắc chắn sẽ tiến hành nhiều cuộc điều tra trong giai đoạn đầu và đánh giá, nếu thực sự quyết định đầu tư vào việc xây dựng, phải chắc chắn rằng nó sẽ mang lại lợi ích liên tục cho Phó thị chứ."
"Cậu nói cũng có lý." Sau khi bị Tô Ngưng thuyết phục bằng cách này, Du Ân thực sự cảm thấy cũng có lý.
Mấy cái khác cô không biết, nhưng cô biết Phó Đình Viễn đã dẫn dắt Phó thị vươn lên suốt chặng đường trong những năm qua, chưa bao giờ thất thủ.
Nếu lần này anh thực sự quyết định xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình, có lẽ anh cũng sẽ không thất bại.
“Vậy nên cậu yên tâm đi.” Tô Ngưng cười nói: “Tớ chờ được thơm lây từ cậu đấy, không cần phải đi đi lại lại ở nhiều thành phố điện ảnh và truyền hình nữa."
Sau khi hai người nói xong chủ đề này, Tô Ngưng lại nhấn mạnh: "Buổi chiều trước tiên đi uống một tách cà phê tám chuyện, sau đó đi mua sắm, buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Du Ân trả lời: "Được."
Phó Đình Viễn ngủ thẳng đến khoảng mười một giờ, Du Ân đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Phó Đình Viễn tắm rửa xong, đi xuống lầu vào bếp, trông anh có vẻ hơi mệt mỏi, anh ôm Du Ân từ phía sau và uể oải nói: "Anh xin lỗi."
"Có gì phải xin lỗi chứ? Nếu mệt thì nghỉ ngơi thêm không phải sao?" Du Ân cho rằng anh đang xin lỗi cô vì đã ngủ đến tận trưa.
Ai ngờ Phó Đình Viễn lại lặng lẽ nói: "Anh xin lỗi vì tối qua đã để em phòng không gối chiếc."
Du Ân: "..."
Cô không nên ngây thơ tin rằng anh có thể nói bất cứ điều gì tốt đẹp.
Phó Đình Viễn tiến tới hôn lên khóe môi cô: “Hay là chúng ta bù đắp khoảng thời gian lãng phí tối qua đi?”
Du Ân sợ tới mức vội vàng đẩy anh ra: "Ra ngoài đi, em đang nấu cơm."
Thấy cô như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, Phó Đình Viễn không nhịn được cười, Du Ân tức giận chạy tới đẩy anh ra, đuổi anh ra khỏi bếp.
Trong lòng Phó Đình Viễn tràn đầy cảm xúc, cuộc sống nói cười cãi nhau ầm ĩ hiện tại của họ mới là cuộc sống gia đình đúng nghĩa.
Không biết làm thế nào mà cô lại chịu đựng được cuộc sống vô hồn và cơ bản là không tương tác trong quá khứ, cũng không biết anh đã sống như thế nào.
Du Ân nấu một số món ăn nhanh cho bữa trưa, khi cả hai đang ăn ở bàn ăn, Du Ân nói: "Ăn cơm xong em sẽ đi mua sắm với Tô Ngưng, vì Tô Ngưng sẽ bế quan để ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, vì vậy bọn em sẽ cùng nhau ăn tối.”
Phó Đình Viễn lập tức cảm thấy khó chịu: "Bọn em cùng nhau ăn tối, vậy còn anh thì sao?"
Du Ân đề nghị: "Hay là anh đi tìm đám người Dịch Thận Chi Hứa Hàng để tụ họp đi?"
Phó Đình Viễn không cần suy nghĩ mà từ chối ngay: "Lát nữa anh đi với em, anh cũng ăn tối với bọn em."
Du Ân đau đầu: "Hai cô gái bọn em đi mua sắm ăn cơm, anh đi với em, không phải không tốt lắm sao?"
"Chuyện này có gì không tốt?" Phó Đình Viễn mạnh mẽ giải thích: "Các em cứ đi dạo mua sắm ăn cơm, anh sẽ giúp em trả tiền xách đồ."
Trước khi Du Ân có thể nói bất cứ điều gì, Phó Đình Viễn đã nói với giọng điệu ai oán: "Du Ân, vài ngày nữa em sẽ lại đến Bắc Kinh, anh muốn ở bên em nhiều hơn…"
Anh lại đưa vấn đề này ra, Du Ân không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp: "Được rồi."
Tuy nhiên, ngay cả khi Du Ân đồng ý dẫn Phó Đình Viễn đi cùng, Phó Đình Viễn vẫn cảm thấy không thoải mái: "Du Ân, vất vả lắm chúng ta mới gặp nhau, thế mà em lại nỡ bỏ anh một mình đi hẹn hò với Tô Ngưng ư?"
Theo quan điểm của Phó Đình Viễn, từng phút từng giây trước khi Du Ân đến Bắc Kinh, cô nên ở bên anh.
Nhưng chiều nay cộng thêm một đêm cô lại ở bên Tô Ngưng, anh không ghen mới là lạ.
Phó Đình Viễn luôn kiêu ngạo từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ ghen tị với một người phụ nữ.
Du Ân biết Phó Đình Viễn lại ghen tuông, giờ cô đã quen với điều đó, cô cụp mắt xuống, vừa ăn vừa bình tĩnh nói: "Không phải bây giờ em dẫn anh đi cùng sao? Em đâu có bỏ rơi anh."
Phó Đình Viễn nghẹn họng trước những lời vô tâm của cô.
Anh kháng nghị như vậy, nhưng cô lại không hề quan tâm đến tâm tình của anh, dỗ anh một câu cũng không có, ngược lại còn chặn họng anh?
Phó Đình Viễn đột nhiên cảm thấy đồ ăn trước mặt không còn ngon nữa, anh cảm thấy Du Ân không còn yêu anh nữa.
Nói cách khác, cô không còn yêu anh nhiều như trước nữa.
Trước đây, cô hoảng sợ khi biểu hiện của anh hơi không vui, nhưng bây giờ, cô thờ ơ với những lời tố cáo của anh.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé đang ăn như không có chuyện gì xảy ra trước mặt mình, hít một hơi thật sâu, đè nén mọi bất mãn và phiền muộn xuống.
Không có cách nào, hiện tại anh là kẻ yếu, phải biết dừng lại khi đủ thôi.
Ngộ nhỡ cô bực mình làm ầm lên rồi đá anh thì phải làm sao?
Anh không thể sống thiếu cô.
Thật ra, Du Ân cố ý không dỗ dành Phó Đình Viễn, không phải cô không còn yêu anh nhiều như trước, mà cô cho rằng đàn ông không nên hở một tí là ghen, cô vẫn cần có cuộc sống của riêng mình mà?
Tình yêu mặc dù rất quý giá, nhưng tình bạn cũng vậy.
Cô sẽ đi cùng Phó Đình Viễn, nhưng cô cũng sẽ không bỏ quên Tô Ngưng.
Hai người tiếp tục ăn cơm, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Sau đó, Phó Đình Viễn lại mở miệng trước: "Em đã hẹn với Tô Ngưng ở quán cà phê nào?"
Du Ân không phải là loại người so đo tính toán, nương theo bậc thang mà anh đưa ra, cô đã cho anh biết tên của quán cà phê.
Phó Đình Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cô không thực sự tức giận.
Sau tình tiết này, Phó Đình Viễn hiểu rằng khi cô có tâm trạng tốt sẽ dung túng anh, anh có thể ghen tùy thích, nhưng nếu cô không muốn nói chuyện với anh, thì anh ấy chỉ có thể tự mình hờn dỗi thôi.
Đó là lý do tại sao Tô Ngưng há hốc mồm ngạc nhiên, rồi cô ấy lẩm bẩm: "Trời ơi, Phó Đình Viễn thật là hào phóng."
“Hào phóng gì chứ, tớ thấy anh ấy khoa trương quá rồi.” Du Ân giải thích những gì đã xảy ra với Tô Ngưng: “Tối qua chúng tớ đã nói về việc tớ sẽ chạy vòng quanh với đoàn làm phim, anh ấy nói anh ấy muốn xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình ở Giang Thành, và cố gắng để tất cả các đoàn làm phim quay cùng tớ qua đây."
Du Ân lại nhờ Tô Ngưng giúp đỡ: "Giúp tớ nghĩ ra một cách, làm thế nào mới có thể thuyết phục anh ấy từ bỏ ý định này đi?"
Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn tung hoành như vậy thật quá đáng, để ngăn cản cô ra ngoài, anh muốn xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình, nếu như có tin đồn rằng anh xây dựng thành phố điện ảnh và truyền hình này cho cô, cô sẽ cảm thấy mình giống như mụ phù thủy đã mang đến tai họa cho đất nước và nhân dân vậy.
“Tại sao lại muốn anh ấy từ bỏ ý định này chứ?” Tô Ngưng lại nói đỡ cho Phó Đình Viễn: “Như vậy cũng tốt mà, cậu sẽ không cần chạy lung tung nữa.”
“Đến lúc đó, thành phố điện ảnh truyền hình này có thể được xưng là Thành phố điện ảnh và truyền hình vợ yêu.” Tô Ngưng nói xong thì bật cười ha hả.
"Cậu thật là…" Du Ân cực kỳ đau đầu.
“Xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình chắc chắn sẽ cần rất nhiều vốn đầu tư. Nếu sau này không thu hồi được chi phí và thua lỗ thì sao?” Đây là điều mà Du Ân lo lắng nhất.
"Tớ nghĩ cậu không cần phải lo lắng về điều này. Phó Đình Viễn là ai chứ? Một doanh nhân xuất chúng, anh ấy có thể làm ăn thua lỗ sao?" Tô Ngưng phân tích rõ ràng: "Tớ đoán họ chắc chắn sẽ tiến hành nhiều cuộc điều tra trong giai đoạn đầu và đánh giá, nếu thực sự quyết định đầu tư vào việc xây dựng, phải chắc chắn rằng nó sẽ mang lại lợi ích liên tục cho Phó thị chứ."
"Cậu nói cũng có lý." Sau khi bị Tô Ngưng thuyết phục bằng cách này, Du Ân thực sự cảm thấy cũng có lý.
Mấy cái khác cô không biết, nhưng cô biết Phó Đình Viễn đã dẫn dắt Phó thị vươn lên suốt chặng đường trong những năm qua, chưa bao giờ thất thủ.
Nếu lần này anh thực sự quyết định xây dựng một thành phố điện ảnh và truyền hình, có lẽ anh cũng sẽ không thất bại.
“Vậy nên cậu yên tâm đi.” Tô Ngưng cười nói: “Tớ chờ được thơm lây từ cậu đấy, không cần phải đi đi lại lại ở nhiều thành phố điện ảnh và truyền hình nữa."
Sau khi hai người nói xong chủ đề này, Tô Ngưng lại nhấn mạnh: "Buổi chiều trước tiên đi uống một tách cà phê tám chuyện, sau đó đi mua sắm, buổi tối cùng nhau ăn cơm."
Du Ân trả lời: "Được."
Phó Đình Viễn ngủ thẳng đến khoảng mười một giờ, Du Ân đã bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Phó Đình Viễn tắm rửa xong, đi xuống lầu vào bếp, trông anh có vẻ hơi mệt mỏi, anh ôm Du Ân từ phía sau và uể oải nói: "Anh xin lỗi."
"Có gì phải xin lỗi chứ? Nếu mệt thì nghỉ ngơi thêm không phải sao?" Du Ân cho rằng anh đang xin lỗi cô vì đã ngủ đến tận trưa.
Ai ngờ Phó Đình Viễn lại lặng lẽ nói: "Anh xin lỗi vì tối qua đã để em phòng không gối chiếc."
Du Ân: "..."
Cô không nên ngây thơ tin rằng anh có thể nói bất cứ điều gì tốt đẹp.
Phó Đình Viễn tiến tới hôn lên khóe môi cô: “Hay là chúng ta bù đắp khoảng thời gian lãng phí tối qua đi?”
Du Ân sợ tới mức vội vàng đẩy anh ra: "Ra ngoài đi, em đang nấu cơm."
Thấy cô như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, Phó Đình Viễn không nhịn được cười, Du Ân tức giận chạy tới đẩy anh ra, đuổi anh ra khỏi bếp.
Trong lòng Phó Đình Viễn tràn đầy cảm xúc, cuộc sống nói cười cãi nhau ầm ĩ hiện tại của họ mới là cuộc sống gia đình đúng nghĩa.
Không biết làm thế nào mà cô lại chịu đựng được cuộc sống vô hồn và cơ bản là không tương tác trong quá khứ, cũng không biết anh đã sống như thế nào.
Du Ân nấu một số món ăn nhanh cho bữa trưa, khi cả hai đang ăn ở bàn ăn, Du Ân nói: "Ăn cơm xong em sẽ đi mua sắm với Tô Ngưng, vì Tô Ngưng sẽ bế quan để ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, vì vậy bọn em sẽ cùng nhau ăn tối.”
Phó Đình Viễn lập tức cảm thấy khó chịu: "Bọn em cùng nhau ăn tối, vậy còn anh thì sao?"
Du Ân đề nghị: "Hay là anh đi tìm đám người Dịch Thận Chi Hứa Hàng để tụ họp đi?"
Phó Đình Viễn không cần suy nghĩ mà từ chối ngay: "Lát nữa anh đi với em, anh cũng ăn tối với bọn em."
Du Ân đau đầu: "Hai cô gái bọn em đi mua sắm ăn cơm, anh đi với em, không phải không tốt lắm sao?"
"Chuyện này có gì không tốt?" Phó Đình Viễn mạnh mẽ giải thích: "Các em cứ đi dạo mua sắm ăn cơm, anh sẽ giúp em trả tiền xách đồ."
Trước khi Du Ân có thể nói bất cứ điều gì, Phó Đình Viễn đã nói với giọng điệu ai oán: "Du Ân, vài ngày nữa em sẽ lại đến Bắc Kinh, anh muốn ở bên em nhiều hơn…"
Anh lại đưa vấn đề này ra, Du Ân không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp: "Được rồi."
Tuy nhiên, ngay cả khi Du Ân đồng ý dẫn Phó Đình Viễn đi cùng, Phó Đình Viễn vẫn cảm thấy không thoải mái: "Du Ân, vất vả lắm chúng ta mới gặp nhau, thế mà em lại nỡ bỏ anh một mình đi hẹn hò với Tô Ngưng ư?"
Theo quan điểm của Phó Đình Viễn, từng phút từng giây trước khi Du Ân đến Bắc Kinh, cô nên ở bên anh.
Nhưng chiều nay cộng thêm một đêm cô lại ở bên Tô Ngưng, anh không ghen mới là lạ.
Phó Đình Viễn luôn kiêu ngạo từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ ghen tị với một người phụ nữ.
Du Ân biết Phó Đình Viễn lại ghen tuông, giờ cô đã quen với điều đó, cô cụp mắt xuống, vừa ăn vừa bình tĩnh nói: "Không phải bây giờ em dẫn anh đi cùng sao? Em đâu có bỏ rơi anh."
Phó Đình Viễn nghẹn họng trước những lời vô tâm của cô.
Anh kháng nghị như vậy, nhưng cô lại không hề quan tâm đến tâm tình của anh, dỗ anh một câu cũng không có, ngược lại còn chặn họng anh?
Phó Đình Viễn đột nhiên cảm thấy đồ ăn trước mặt không còn ngon nữa, anh cảm thấy Du Ân không còn yêu anh nữa.
Nói cách khác, cô không còn yêu anh nhiều như trước nữa.
Trước đây, cô hoảng sợ khi biểu hiện của anh hơi không vui, nhưng bây giờ, cô thờ ơ với những lời tố cáo của anh.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ bé đang ăn như không có chuyện gì xảy ra trước mặt mình, hít một hơi thật sâu, đè nén mọi bất mãn và phiền muộn xuống.
Không có cách nào, hiện tại anh là kẻ yếu, phải biết dừng lại khi đủ thôi.
Ngộ nhỡ cô bực mình làm ầm lên rồi đá anh thì phải làm sao?
Anh không thể sống thiếu cô.
Thật ra, Du Ân cố ý không dỗ dành Phó Đình Viễn, không phải cô không còn yêu anh nhiều như trước, mà cô cho rằng đàn ông không nên hở một tí là ghen, cô vẫn cần có cuộc sống của riêng mình mà?
Tình yêu mặc dù rất quý giá, nhưng tình bạn cũng vậy.
Cô sẽ đi cùng Phó Đình Viễn, nhưng cô cũng sẽ không bỏ quên Tô Ngưng.
Hai người tiếp tục ăn cơm, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Sau đó, Phó Đình Viễn lại mở miệng trước: "Em đã hẹn với Tô Ngưng ở quán cà phê nào?"
Du Ân không phải là loại người so đo tính toán, nương theo bậc thang mà anh đưa ra, cô đã cho anh biết tên của quán cà phê.
Phó Đình Viễn thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là cô không thực sự tức giận.
Sau tình tiết này, Phó Đình Viễn hiểu rằng khi cô có tâm trạng tốt sẽ dung túng anh, anh có thể ghen tùy thích, nhưng nếu cô không muốn nói chuyện với anh, thì anh ấy chỉ có thể tự mình hờn dỗi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.