Sau Ly Hôn Cùng Chồng Trước Trọng Sinh
Chương 14:
Lâm Miên Miên
24/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cho nên vấn đề đó anh không cần phải bận tâm, sớm đã cảnh còn người mất từ lâu, anh không thể xem Mạnh Thính Vũ mười tám tuổi giống như tờ giấy trắng kia, thành người vợ đã cùng anh trải qua mười tám năm được.
Anh sẽ không yêu Mạnh Thính Vũ mười tám tuổi đó, vậy cần gì phải theo lề thói cũ mà bắt đầu. Cho dù có bắt đầu đi nữa, người anh nhìn thấy rốt cuộc là ai, có phải sẽ nhìn xuyên qua cô năm mười tám tuổi, trông thấy cô đã cùng chung sống mười tám năm kia hay không? Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là làm chuyện vô ích.
Giọng nói Từ Triều Tông bình tĩnh, miếng dưa lưới kia cũng không ăn được rồi: “Dì Mạnh, ngại quá, không có học cùng một học viện, ký túc xá cách nhau cũng xa, có thể con không có thời gian đi đâu.”
Mạnh Lệ Trân không ngờ Từ Triều Tông lại khéo léo từ chối, nụ cười trên mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, che giấu cảm xúc nuối tiếc đi, cực kỳ khách sáo nói: “Không sao không sao, để lần sau con bé đến lấy cũng được.”
Từ Triều Tông rời đi, đi ra khỏi phố Tứ Quý Hoa, đi đến trạm xe buýt, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trăng sáng sao thưa.
Bước chân dần trở nên kiên định hơn, bước đi thẳng tiến không lùi đến tương lai thuộc về riêng anh.
*
Thịnh Thao và Mạnh Thính Vũ cùng rảo bước dọc trên con đường đến trường, như thể là có chuyện nói mãi không hết, anh ấy phát hiện rằng cho dù là đề tài gì, cũng có thể trò chuyện say sưa ngon lành với Mạnh Thính Vũ, vẫn chưa thỏa mãn.
“Ngày mai em muốn ăn cái gì?” Thịnh Thao hỏi: “Đồ ăn Hàn Quốc hay là đồ ăn Nhật Bản?”
Anh ấy cũng có tâm tư của con trai ở tuổi này, tựa như vô tình mà phiền não nói: “Anh thật sự không hiểu nổi khẩu vị của con gái bọn em, để anh sắp xếp chắc chắn sẽ hỏng bét, ở nhà anh, anh với bố anh đều là người phục tùng mệnh lệnh, nếu ra lệnh cho bố con anh, thì bố con anh đều có thể thực hiện rất tốt.”
Mạnh Thính Vũ chẳng nói chẳng rằng mà chỉ khẽ cười một tiếng.
Không hiểu rõ khẩu vị của con gái, chứng tỏ rằng anh ấy chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò với cô gái nào khác.
Để anh ấy sắp xếp nhất định sẽ hỏng bét, chỉ có trai thẳng đáng yêu mù mờ mới có thể lúng ta lúng túng, trở tay không kịp. Lại càng tỏ rõ rằng không có chút kinh nghiệm nào.
Còn một điều nữa, tình huống gia đình anh ấy ấm áp hòa thuận, ngầm cho thấy anh ấy cùng bố là bố truyền con nối, bố anh ấy là thê nô của vợ, anh ấy cũng vậy.
Mạnh Thính Vũ nghĩ thầm, không thiệt.
Yêu đương với kiểu con trai như thế này, đương nhiên sẽ có một tư vị khác, còn nếu thật sự hẹn hò với chàng trai thật sự “không có bất cứ kinh nghiệm nào”, đương nhiên ngây ngô cũng rất thú vị, nhưng độ thoải mái lại thấp hơn nhiều.
Mạnh Thính Vũ cười nói: “Thật ra ăn cái gì cũng không quan trọng.”
Đi nơi nào, ăn cái gì, đều không quan trọng, cũng không phải đi ăn cơm thật.
Quan trọng là đi cùng với ai.
Thịnh Thao đại khái hiểu được ẩn ý trong lời cô nói, lại ngây ngốc mà cười lên.
Đương nhiên, vẻ mặt như vậy xuất hiện trên một người con trai mạnh mẽ lại đẹp trai tỏa sáng, khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
“Có vẻ bây giờ mấy quán ăn đều rất đông khách.” Mạnh Thính Vũ nhìn về phía anh ấy, ánh mắt chuyên chú: “Không bằng như thế này, ngày mai chúng ta đi siêu thị, mua ít đồ ăn vặt, à đúng rồi, chúng ta còn có thể mua một ít sushi cơm nắm gì đó, coi như là anh mời em ăn cơm.”
Thịnh Thao không biết phải làm sao: “Sushi cơm nắm?”
Có phải quá đơn giản rồi hay không?
Cho nên vấn đề đó anh không cần phải bận tâm, sớm đã cảnh còn người mất từ lâu, anh không thể xem Mạnh Thính Vũ mười tám tuổi giống như tờ giấy trắng kia, thành người vợ đã cùng anh trải qua mười tám năm được.
Anh sẽ không yêu Mạnh Thính Vũ mười tám tuổi đó, vậy cần gì phải theo lề thói cũ mà bắt đầu. Cho dù có bắt đầu đi nữa, người anh nhìn thấy rốt cuộc là ai, có phải sẽ nhìn xuyên qua cô năm mười tám tuổi, trông thấy cô đã cùng chung sống mười tám năm kia hay không? Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là làm chuyện vô ích.
Giọng nói Từ Triều Tông bình tĩnh, miếng dưa lưới kia cũng không ăn được rồi: “Dì Mạnh, ngại quá, không có học cùng một học viện, ký túc xá cách nhau cũng xa, có thể con không có thời gian đi đâu.”
Mạnh Lệ Trân không ngờ Từ Triều Tông lại khéo léo từ chối, nụ cười trên mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, che giấu cảm xúc nuối tiếc đi, cực kỳ khách sáo nói: “Không sao không sao, để lần sau con bé đến lấy cũng được.”
Từ Triều Tông rời đi, đi ra khỏi phố Tứ Quý Hoa, đi đến trạm xe buýt, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trăng sáng sao thưa.
Bước chân dần trở nên kiên định hơn, bước đi thẳng tiến không lùi đến tương lai thuộc về riêng anh.
*
Thịnh Thao và Mạnh Thính Vũ cùng rảo bước dọc trên con đường đến trường, như thể là có chuyện nói mãi không hết, anh ấy phát hiện rằng cho dù là đề tài gì, cũng có thể trò chuyện say sưa ngon lành với Mạnh Thính Vũ, vẫn chưa thỏa mãn.
“Ngày mai em muốn ăn cái gì?” Thịnh Thao hỏi: “Đồ ăn Hàn Quốc hay là đồ ăn Nhật Bản?”
Anh ấy cũng có tâm tư của con trai ở tuổi này, tựa như vô tình mà phiền não nói: “Anh thật sự không hiểu nổi khẩu vị của con gái bọn em, để anh sắp xếp chắc chắn sẽ hỏng bét, ở nhà anh, anh với bố anh đều là người phục tùng mệnh lệnh, nếu ra lệnh cho bố con anh, thì bố con anh đều có thể thực hiện rất tốt.”
Mạnh Thính Vũ chẳng nói chẳng rằng mà chỉ khẽ cười một tiếng.
Không hiểu rõ khẩu vị của con gái, chứng tỏ rằng anh ấy chưa từng có kinh nghiệm hẹn hò với cô gái nào khác.
Để anh ấy sắp xếp nhất định sẽ hỏng bét, chỉ có trai thẳng đáng yêu mù mờ mới có thể lúng ta lúng túng, trở tay không kịp. Lại càng tỏ rõ rằng không có chút kinh nghiệm nào.
Còn một điều nữa, tình huống gia đình anh ấy ấm áp hòa thuận, ngầm cho thấy anh ấy cùng bố là bố truyền con nối, bố anh ấy là thê nô của vợ, anh ấy cũng vậy.
Mạnh Thính Vũ nghĩ thầm, không thiệt.
Yêu đương với kiểu con trai như thế này, đương nhiên sẽ có một tư vị khác, còn nếu thật sự hẹn hò với chàng trai thật sự “không có bất cứ kinh nghiệm nào”, đương nhiên ngây ngô cũng rất thú vị, nhưng độ thoải mái lại thấp hơn nhiều.
Mạnh Thính Vũ cười nói: “Thật ra ăn cái gì cũng không quan trọng.”
Đi nơi nào, ăn cái gì, đều không quan trọng, cũng không phải đi ăn cơm thật.
Quan trọng là đi cùng với ai.
Thịnh Thao đại khái hiểu được ẩn ý trong lời cô nói, lại ngây ngốc mà cười lên.
Đương nhiên, vẻ mặt như vậy xuất hiện trên một người con trai mạnh mẽ lại đẹp trai tỏa sáng, khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
“Có vẻ bây giờ mấy quán ăn đều rất đông khách.” Mạnh Thính Vũ nhìn về phía anh ấy, ánh mắt chuyên chú: “Không bằng như thế này, ngày mai chúng ta đi siêu thị, mua ít đồ ăn vặt, à đúng rồi, chúng ta còn có thể mua một ít sushi cơm nắm gì đó, coi như là anh mời em ăn cơm.”
Thịnh Thao không biết phải làm sao: “Sushi cơm nắm?”
Có phải quá đơn giản rồi hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.