Sau Ly Hôn Cùng Chồng Trước Trọng Sinh
Chương 20:
Lâm Miên Miên
24/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đối với một sinh viên ưu tú như Chu Tư Văn, lựa chọn đầu tiên mà cô ấy nghĩ tới đó là làm gia sư, theo cách nói của cô ấy. Đây là một công việc không cần tốn nhiều sức lực, danh tiếng của sinh viên đại học Yến rất tốt, chỉ cần đăng một bài đăng lên diễn đàn để xin việc, thì bạn có thể đi phỏng vấn trong vòng một hoặc hai ngày ngay sau đó.
Mạnh Thính Vũ cảm thấy rằng công việc này không phù hợp với cô.
Cô đã nghỉ học lâu rồi, những câu hỏi của cấp ba chưa chắc cô đã trả lời được, huống chi là đi dạy người khác, cô tốt nhất không nên làm chậm tiến độ học tập của những đứa trẻ khác.
Vu Giai Kỳ thì có tài văn chương vì vậy cô ấy thường đóng góp cho các tạp chí những bài viết hay.
Tất nhiên, con đường này càng không phù hợp với Mạnh Thính Vũ, tiếng Trung không phải là thế mạnh của cô và cô sợ nhất là viết văn.
Một ngày nọ, trong lúc Mạnh Thính Vũ đang đi mua sắm, cô mua rất nhiều nguyên liệu để làm đồ thủ công trong ký túc xá khi cô có thời gian rảnh, ngay cả Tiền Tĩnh cũng phải kinh ngạc với sự khéo léo của cô, Mạnh Thính Vũ đã trang trí lại hai chiếc kẹp tóc màu đen đơn giản thành hai món trang sức vô cùng xinh xắn.
Gần trường học còn có một con đường dành cho người đi bộ, lúc cô còn học đại học, các cửa hàng dạng lưới mắt cáo rất nổi tiếng.
Một cửa hàng nhỏ có cửa sổ mở giống như những chiếc kệ đóng đinh vào tường, ông chủ chia những chiếc tủ này thành nhiều ngăn để cho người khác thuê.
Mạnh Thính Vũ nhớ lúc đó cô rất thích có một cửa hàng nhỏ như vậy, một cửa hàng nhỏ bán đủ loại hàng hóa, bao gồm các mẫu nước hoa nhỏ, sơn móng tay, đồ trang trí và nhẫn, giá cả phù hợp với mọi lứa tuổi vì số tiền để thuê một cửa hàng lưới như vậy không cao, cô hoàn toàn có thể tự trang trải được, cửa hàng cũng không cần thuê bảo vệ, cửa hàng lưới kiểu này có hệ thống quản lý thống nhất, cô chỉ cần trả tiền thuê hàng tháng và đặt hàng hóa của mình vào trong ngăn nhỏ của riêng mình, mỗi tuần cô có thể đến để kiểm tra, đối chiếu với ông chủ một lần, cô tự quyết định giá cả, miễn là phù hợp với thị trường.
Sau khi xác nhận thời gian thuê với ông chủ, Mạnh Thính Vũ bắt đầu bán kẹp tóc thủ công.
Giá bán mà cô đưa ra khá phù hợp túi tiền của các bạn sinh viên, cộng với ý tưởng tuyệt vời của cô cho nên nguồn cung gần như vô cùng khan hiếm.
Lượng hàng bán ra rất nhiều, chưa đến một tuần, chủ cửa hàng đã thông báo cho cô để cô bổ sung thêm hàng mới.
Sau khi tính toán các chi phí, trong vòng chưa đầy một tháng, Mạnh Thính Vũ đã kiếm được vài trăm tệ, Tiền Tĩnh cũng rất quan tâm đến công việc này của cô, Mạnh Thính Vũ không thể làm một mình, vì vậy cô đã hợp tác với Tiền Tĩnh, bọn họ thuê một cửa hàng lớn hơn, ngoài việc bán kẹp tóc thủ công, bọn họ còn bán dây chuyền bằng len, vòng tay và một số phụ kiện khác, tất nhiên cũng có một số người làm theo, nhưng bọn họ không thể theo kịp tài năng của Mạnh Thính Vũ, dù sao thì cô cũng đã có kinh nghiệm làm công việc này hơn mười tám năm.
Nhưng cửa hàng này chỉ là một doanh nghiệp rất nhỏ bé.
Ngay cả khi Mạnh Thính Vũ và Tiền Tĩnh bận rộn cả ngày, thì cuối cùng bọn họ cũng chỉ kiếm được thêm một ngàn tệ mỗi tháng.
Mạnh Thính Vũ: “...”
Tuy nhiên Tiền Tĩnh lại rất hài lòng!
Bởi vì bao gồm cả chi phí sinh hoạt, Tiền Tĩnh đang có hơn hai ngàn nhân dân tệ mỗi tháng, con số này rất cao so với các bạn cùng lớp.
Đối với một sinh viên ưu tú như Chu Tư Văn, lựa chọn đầu tiên mà cô ấy nghĩ tới đó là làm gia sư, theo cách nói của cô ấy. Đây là một công việc không cần tốn nhiều sức lực, danh tiếng của sinh viên đại học Yến rất tốt, chỉ cần đăng một bài đăng lên diễn đàn để xin việc, thì bạn có thể đi phỏng vấn trong vòng một hoặc hai ngày ngay sau đó.
Mạnh Thính Vũ cảm thấy rằng công việc này không phù hợp với cô.
Cô đã nghỉ học lâu rồi, những câu hỏi của cấp ba chưa chắc cô đã trả lời được, huống chi là đi dạy người khác, cô tốt nhất không nên làm chậm tiến độ học tập của những đứa trẻ khác.
Vu Giai Kỳ thì có tài văn chương vì vậy cô ấy thường đóng góp cho các tạp chí những bài viết hay.
Tất nhiên, con đường này càng không phù hợp với Mạnh Thính Vũ, tiếng Trung không phải là thế mạnh của cô và cô sợ nhất là viết văn.
Một ngày nọ, trong lúc Mạnh Thính Vũ đang đi mua sắm, cô mua rất nhiều nguyên liệu để làm đồ thủ công trong ký túc xá khi cô có thời gian rảnh, ngay cả Tiền Tĩnh cũng phải kinh ngạc với sự khéo léo của cô, Mạnh Thính Vũ đã trang trí lại hai chiếc kẹp tóc màu đen đơn giản thành hai món trang sức vô cùng xinh xắn.
Gần trường học còn có một con đường dành cho người đi bộ, lúc cô còn học đại học, các cửa hàng dạng lưới mắt cáo rất nổi tiếng.
Một cửa hàng nhỏ có cửa sổ mở giống như những chiếc kệ đóng đinh vào tường, ông chủ chia những chiếc tủ này thành nhiều ngăn để cho người khác thuê.
Mạnh Thính Vũ nhớ lúc đó cô rất thích có một cửa hàng nhỏ như vậy, một cửa hàng nhỏ bán đủ loại hàng hóa, bao gồm các mẫu nước hoa nhỏ, sơn móng tay, đồ trang trí và nhẫn, giá cả phù hợp với mọi lứa tuổi vì số tiền để thuê một cửa hàng lưới như vậy không cao, cô hoàn toàn có thể tự trang trải được, cửa hàng cũng không cần thuê bảo vệ, cửa hàng lưới kiểu này có hệ thống quản lý thống nhất, cô chỉ cần trả tiền thuê hàng tháng và đặt hàng hóa của mình vào trong ngăn nhỏ của riêng mình, mỗi tuần cô có thể đến để kiểm tra, đối chiếu với ông chủ một lần, cô tự quyết định giá cả, miễn là phù hợp với thị trường.
Sau khi xác nhận thời gian thuê với ông chủ, Mạnh Thính Vũ bắt đầu bán kẹp tóc thủ công.
Giá bán mà cô đưa ra khá phù hợp túi tiền của các bạn sinh viên, cộng với ý tưởng tuyệt vời của cô cho nên nguồn cung gần như vô cùng khan hiếm.
Lượng hàng bán ra rất nhiều, chưa đến một tuần, chủ cửa hàng đã thông báo cho cô để cô bổ sung thêm hàng mới.
Sau khi tính toán các chi phí, trong vòng chưa đầy một tháng, Mạnh Thính Vũ đã kiếm được vài trăm tệ, Tiền Tĩnh cũng rất quan tâm đến công việc này của cô, Mạnh Thính Vũ không thể làm một mình, vì vậy cô đã hợp tác với Tiền Tĩnh, bọn họ thuê một cửa hàng lớn hơn, ngoài việc bán kẹp tóc thủ công, bọn họ còn bán dây chuyền bằng len, vòng tay và một số phụ kiện khác, tất nhiên cũng có một số người làm theo, nhưng bọn họ không thể theo kịp tài năng của Mạnh Thính Vũ, dù sao thì cô cũng đã có kinh nghiệm làm công việc này hơn mười tám năm.
Nhưng cửa hàng này chỉ là một doanh nghiệp rất nhỏ bé.
Ngay cả khi Mạnh Thính Vũ và Tiền Tĩnh bận rộn cả ngày, thì cuối cùng bọn họ cũng chỉ kiếm được thêm một ngàn tệ mỗi tháng.
Mạnh Thính Vũ: “...”
Tuy nhiên Tiền Tĩnh lại rất hài lòng!
Bởi vì bao gồm cả chi phí sinh hoạt, Tiền Tĩnh đang có hơn hai ngàn nhân dân tệ mỗi tháng, con số này rất cao so với các bạn cùng lớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.