Sau Ly Hôn Cùng Chồng Trước Trọng Sinh
Chương 35:
Lâm Miên Miên
24/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu thật sự thích một cô gái, cho dù đối phương là bạn gái của bạn cùng phòng, hình như cũng sẽ không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào.
Vương Viễn Bác không khỏi lắc đầu trong lòng.
Bọn họ thật không có tiết tháo.
Thịnh Thao mới để ý thấy chỉ có Vương Viễn Bác quay lại, nhìn quanh một lượt, hỏi: "Từ Triều Tông đâu?"
Vương Viễn Bác kéo dài giọng: "Cũng không phải cậu không biết, cậu ấy là người bận rộn, có việc đi trước rồi."
Thịnh Thao ừ một tiếng: "Vậy chúng ta đi hát nhé?"
Từ Triều Tông rời đi, ba cậu con trai và cả cô bạn cùng lớp Diệp Tư Tư đều không ngạc nhiên. Trong ấn tượng của bọn họ, phần lớn thời gian Từ Triều Tông đều tự đến tự đi, hơn nữa đến đi cũng vội vàng, hình như anh có việc chưa làm xong, trong hơn một năm qua, dường như anh cũng không trở thành bạn tốt với bạn học nào. Anh gần như không tham gia họp lớp, hôm nay có thể đến, bọn họ đã rất ngạc nhiên rồi, lúc này không chào hỏi đã đi, hình như cũng rất phù hợp với tác phong làm việc của anh.
Mạnh Thính Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là đi rồi.
Có điều nếu như Từ Triều Tông tiếp tục ở lại đồng thời đi hát cùng bọn họ, cô mới ngoác mồm ngạc nhiên ấy.
Anh vốn là như vậy, không biết tận hưởng cuộc sống, tựa như một con ngựa tốt mãi mãi không biết mệt mỏi, lúc bọn họ vừa yêu đương, anh không hề dành thời gian để đi dạo phố xem phim với cô, một tháng có thể cùng đi nhà hàng ăn hai bữa cơm đã là cực kỳ hiếm thấy. Sau đó ở chung lâu, cô cũng biết tức giận, cô không muốn so sánh anh với người khác, nhưng đụng tới ngày lễ quan trọng cô luôn là một mình, mối tình này yêu như không yêu vậy, cô cũng sẽ phàn nàn, mối tình đầu của cô không hề giống như vậy, suốt ngày thấy đầu mà không thấy đuôi.
Từ nhỏ cô đã được cưng chiều, mặc kệ là đi đến đâu cũng được mọi người bưng lấy, yêu đương với Từ Triều Tông khiến cô ấm ức không chịu nổi, tích lũy đã đủ, cô bùng nổ ra, đành phải lấy chia tay ra để uy hiếp anh.
Từ đó về sau, anh mới dần dần thay đổi.
Sẽ dành chút thời gian để đi xem phim cùng cô, nhưng anh quá bận, có khi một tháng chỉ đi xem được một lần, hơn nữa lúc xem phim còn không tập trung, xem một bộ phim kiểu gì cũng sẽ ra ngoài nghe gọi điện thoại hai ba lần.
Có điều cô đã rất hài lòng rồi.
Khi đó cô thật sự yêu anh, yêu đến mức sẵn lòng thông cảm bao dung.
Đi ra khỏi phòng bao, lúc Thịnh Thao tính tiền, cô đứng trước bể cá lớn ở sảnh lớn, lặng lẽ vươn tay ra, lòng bàn tay có thêm mấy dấu do móng tay đâm vào.
*
Ở ngay gần Bách Vị Hiên đã có KTV, một nhóm người đi theo Thịnh Thao sang đó, anh ấy đặt phòng vừa, Diệp Tư Tư và Thiệu Linh góp tiền mua bánh sinh nhật làm quà cho anh ấy. Bầu không khí rất tốt, nhưng Mạnh Thính Vũ vẫn không có cách nào tập trung tinh thần, cả trái tim của Thịnh Thao đều đặt ở trên người cô, đương nhiên nhìn ra lòng của cô không ở đây, lúc bọn họ hát, anh ấy ngồi ở bên cạnh cô, ghé vào bên tai cô hỏi: "Sao anh cảm thấy em không vui? Có phải là anh làm sai điều gì rồi không?"
Mạnh Thính Vũ lắc đầu: "Có chút không thoải mái."
Cô nói rất qua loa.
Thịnh Thao không phải là thằng nhóc con không có kinh nghiệm yêu đương, vừa nghe lời này bèn cho rằng là do cô đến tháng nên cơ thể khó chịu. Ánh sáng trong phòng bao khá tối, anh ấy đỏ mặt cũng chỉ có chính anh ấy mới biết.
Nếu thật sự thích một cô gái, cho dù đối phương là bạn gái của bạn cùng phòng, hình như cũng sẽ không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào.
Vương Viễn Bác không khỏi lắc đầu trong lòng.
Bọn họ thật không có tiết tháo.
Thịnh Thao mới để ý thấy chỉ có Vương Viễn Bác quay lại, nhìn quanh một lượt, hỏi: "Từ Triều Tông đâu?"
Vương Viễn Bác kéo dài giọng: "Cũng không phải cậu không biết, cậu ấy là người bận rộn, có việc đi trước rồi."
Thịnh Thao ừ một tiếng: "Vậy chúng ta đi hát nhé?"
Từ Triều Tông rời đi, ba cậu con trai và cả cô bạn cùng lớp Diệp Tư Tư đều không ngạc nhiên. Trong ấn tượng của bọn họ, phần lớn thời gian Từ Triều Tông đều tự đến tự đi, hơn nữa đến đi cũng vội vàng, hình như anh có việc chưa làm xong, trong hơn một năm qua, dường như anh cũng không trở thành bạn tốt với bạn học nào. Anh gần như không tham gia họp lớp, hôm nay có thể đến, bọn họ đã rất ngạc nhiên rồi, lúc này không chào hỏi đã đi, hình như cũng rất phù hợp với tác phong làm việc của anh.
Mạnh Thính Vũ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là đi rồi.
Có điều nếu như Từ Triều Tông tiếp tục ở lại đồng thời đi hát cùng bọn họ, cô mới ngoác mồm ngạc nhiên ấy.
Anh vốn là như vậy, không biết tận hưởng cuộc sống, tựa như một con ngựa tốt mãi mãi không biết mệt mỏi, lúc bọn họ vừa yêu đương, anh không hề dành thời gian để đi dạo phố xem phim với cô, một tháng có thể cùng đi nhà hàng ăn hai bữa cơm đã là cực kỳ hiếm thấy. Sau đó ở chung lâu, cô cũng biết tức giận, cô không muốn so sánh anh với người khác, nhưng đụng tới ngày lễ quan trọng cô luôn là một mình, mối tình này yêu như không yêu vậy, cô cũng sẽ phàn nàn, mối tình đầu của cô không hề giống như vậy, suốt ngày thấy đầu mà không thấy đuôi.
Từ nhỏ cô đã được cưng chiều, mặc kệ là đi đến đâu cũng được mọi người bưng lấy, yêu đương với Từ Triều Tông khiến cô ấm ức không chịu nổi, tích lũy đã đủ, cô bùng nổ ra, đành phải lấy chia tay ra để uy hiếp anh.
Từ đó về sau, anh mới dần dần thay đổi.
Sẽ dành chút thời gian để đi xem phim cùng cô, nhưng anh quá bận, có khi một tháng chỉ đi xem được một lần, hơn nữa lúc xem phim còn không tập trung, xem một bộ phim kiểu gì cũng sẽ ra ngoài nghe gọi điện thoại hai ba lần.
Có điều cô đã rất hài lòng rồi.
Khi đó cô thật sự yêu anh, yêu đến mức sẵn lòng thông cảm bao dung.
Đi ra khỏi phòng bao, lúc Thịnh Thao tính tiền, cô đứng trước bể cá lớn ở sảnh lớn, lặng lẽ vươn tay ra, lòng bàn tay có thêm mấy dấu do móng tay đâm vào.
*
Ở ngay gần Bách Vị Hiên đã có KTV, một nhóm người đi theo Thịnh Thao sang đó, anh ấy đặt phòng vừa, Diệp Tư Tư và Thiệu Linh góp tiền mua bánh sinh nhật làm quà cho anh ấy. Bầu không khí rất tốt, nhưng Mạnh Thính Vũ vẫn không có cách nào tập trung tinh thần, cả trái tim của Thịnh Thao đều đặt ở trên người cô, đương nhiên nhìn ra lòng của cô không ở đây, lúc bọn họ hát, anh ấy ngồi ở bên cạnh cô, ghé vào bên tai cô hỏi: "Sao anh cảm thấy em không vui? Có phải là anh làm sai điều gì rồi không?"
Mạnh Thính Vũ lắc đầu: "Có chút không thoải mái."
Cô nói rất qua loa.
Thịnh Thao không phải là thằng nhóc con không có kinh nghiệm yêu đương, vừa nghe lời này bèn cho rằng là do cô đến tháng nên cơ thể khó chịu. Ánh sáng trong phòng bao khá tối, anh ấy đỏ mặt cũng chỉ có chính anh ấy mới biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.