Sau Ly Hôn Cùng Chồng Trước Trọng Sinh
Chương 9:
Lâm Miên Miên
24/06/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh Thính Vũ nhìn Thịnh Thao, cảm thấy chính bản thân mình thoải mái hơn nhiều. Cô sẽ chăm chú nhìn thẳng vào anh ấy, sẽ cất tiếng cười to khi nghe thấy điều gì đó buồn cười, cũng sẽ chủ động và hào phóng trao đổi thông tin liên lạc với Thịnh Thao để bảo anh ấy gửi cho cô những bức ảnh mà anh ấy đã chụp hôm nay.
Mạnh Thính Vũ hiện tại có sự ngây thơ và ngọt ngào của một cô gái mới chớm nở mười tám tuổi, nhưng nhất cử nhất động của cô cũng có sự điềm tĩnh và tự tin của một người phụ nữ trưởng thành.
Những chàng trai như Thịnh Thao không thể cưỡng lại được.
Mạnh Thính Vũ giờ đây chỉ quan tâm đến cảm xúc của chính mình nhiều hơn.
Cô muốn nhìn anh ấy thì sẽ lập tức nhìn qua, muốn nói chuyện với anh ấy thì cũng sẽ lập tức nói.
Khi trên đường đi vệ sinh vào giữa bữa tối, Tiền Tĩnh khâm phục nói: "Làm thế nào mà cậu làm được vậy? Cậu thực sự đã chủ động hỏi thông tin liên lạc của Thịnh Thao đấy."
Mạnh Thính Vũ thoa một lớp son mỏng lên môi, không quay đầu lại: "... Ảnh anh ấy chụp rất đẹp, tớ chỉ nhờ anh ấy chuyển cho tớ mà thôi."
Tiền Tĩnh lẩm bẩm: "Nhưng không phải trước đó cậu đã nói là cậu không thể chủ động sao?"
Mạnh Thính Vũ bật cười, đôi mắt trong gương trong veo, hai gò má bị hơi nóng nhuộm hồng sau khi ăn lẩu nên đặc biệt sống động và sáng sủa.
“Không thành vấn đề.” Mạnh Thính Vũ nói: “Chỉ cần tớ vui vẻ là được.”
Mười tám năm.
Cô từ lúc còn là một cô gái, rồi trưởng thành trở thành một người phụ nữ, một trong những điều sâu sắc nhất mà cô học được đó là làm hài lòng chính mình.
Cô không muốn đoán suy nghĩ của bất kỳ ai nữa, hơn nữa còn trằn trọc vì nó.
Sau này cô từng nhiều lần hối hận không biết vì sao, không hiểu sao khi đó mình lại là thiếu nữ thẹn thùng, trước đây cô từng làm quen với một đàn anh, vừa cao ráo vừa đẹp trai, chỉ tiếc năm đó vì cô quá thận trọng nên không có một đêm xuân cùng anh ấy. Nhớ đến đây cô lại ngửa mặt lên trời, quá hối hận.
Khi còn trẻ, do nhiều yếu tố khác nhau nên cô do dự mà không tiến về phía trước, còn bị nhiều định kiến bủa vây nữa.
Chỉ khi sau này đủ trưởng thành thì mới biết được rằng thứ mà một người nên làm chủ nhất không phải là người khác, mà là bản thân, cơ thể và cảm xúc của mình.
Tất nhiên Tiền Tĩnh không hiểu ý của Mạnh Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ cũng không có ý định truyền tư tưởng của mình cho mỗi một người bạn. Suy cho cùng vẫn có rào cản, dù cô có nói ra sự thật một cách cặn kẽ thế nào đi chăng nữa thì chỉ những ai đã đi qua con đường đó mới hiểu được.
Bất cứ ai tinh mắt đều có thể biết rằng trải qua một ngày tiếp xúc, tình cảm của Thịnh Thao dành cho Mạnh Thính Vũ đã phát triển nhanh chóng, từ ấn tượng tốt bay thẳng thành thích.
“Em có bạn trai chưa?” Sau khi bước ra khỏi tiệm lẩu, Thịnh Thao tìm cơ hội ở riêng một mình với cô.
Mạnh Thính Vũ đang cẩn thận đánh giá khuôn mặt của mình qua một chiếc gương nhỏ.
Sau khi thành phố Yến bước vào mùa thu sớm, khí hậu lập tức trở nên cực kỳ hanh khô.
Cô chú ý đến từng bộ phận trên khuôn mặt mình, sau khi chắc chắn rằng không có nếp nhăn nào khô khốc và miệng ngậm chặt, cô thở ra một hơi dài.
Trở lại tuổi mười tám, thứ quý giá nhất chính là tuổi trẻ.
Đây là lúc mà dù bạn có làm bao nhiêu thẩm mỹ nội khoa và bỏ ra bao nhiêu công sức cũng không thể quay trở lại.
"Bây giờ anh mới hỏi câu hỏi này?" Mạnh Thính cất chiếc gương vào rồi cười tủm tỉm mà nhìn Thịnh Thao: "Có phải đã quá muộn rồi không?"
Cô vuốt mái tóc bị gió thổi tung, nhìn anh ấy bằng đôi mắt trong veo: "Em có chút tức giận đấy."
Thịnh Thao không phòng bị kịp mà ngây người nhìn cô.
Mạnh Thính Vũ nhìn Thịnh Thao, cảm thấy chính bản thân mình thoải mái hơn nhiều. Cô sẽ chăm chú nhìn thẳng vào anh ấy, sẽ cất tiếng cười to khi nghe thấy điều gì đó buồn cười, cũng sẽ chủ động và hào phóng trao đổi thông tin liên lạc với Thịnh Thao để bảo anh ấy gửi cho cô những bức ảnh mà anh ấy đã chụp hôm nay.
Mạnh Thính Vũ hiện tại có sự ngây thơ và ngọt ngào của một cô gái mới chớm nở mười tám tuổi, nhưng nhất cử nhất động của cô cũng có sự điềm tĩnh và tự tin của một người phụ nữ trưởng thành.
Những chàng trai như Thịnh Thao không thể cưỡng lại được.
Mạnh Thính Vũ giờ đây chỉ quan tâm đến cảm xúc của chính mình nhiều hơn.
Cô muốn nhìn anh ấy thì sẽ lập tức nhìn qua, muốn nói chuyện với anh ấy thì cũng sẽ lập tức nói.
Khi trên đường đi vệ sinh vào giữa bữa tối, Tiền Tĩnh khâm phục nói: "Làm thế nào mà cậu làm được vậy? Cậu thực sự đã chủ động hỏi thông tin liên lạc của Thịnh Thao đấy."
Mạnh Thính Vũ thoa một lớp son mỏng lên môi, không quay đầu lại: "... Ảnh anh ấy chụp rất đẹp, tớ chỉ nhờ anh ấy chuyển cho tớ mà thôi."
Tiền Tĩnh lẩm bẩm: "Nhưng không phải trước đó cậu đã nói là cậu không thể chủ động sao?"
Mạnh Thính Vũ bật cười, đôi mắt trong gương trong veo, hai gò má bị hơi nóng nhuộm hồng sau khi ăn lẩu nên đặc biệt sống động và sáng sủa.
“Không thành vấn đề.” Mạnh Thính Vũ nói: “Chỉ cần tớ vui vẻ là được.”
Mười tám năm.
Cô từ lúc còn là một cô gái, rồi trưởng thành trở thành một người phụ nữ, một trong những điều sâu sắc nhất mà cô học được đó là làm hài lòng chính mình.
Cô không muốn đoán suy nghĩ của bất kỳ ai nữa, hơn nữa còn trằn trọc vì nó.
Sau này cô từng nhiều lần hối hận không biết vì sao, không hiểu sao khi đó mình lại là thiếu nữ thẹn thùng, trước đây cô từng làm quen với một đàn anh, vừa cao ráo vừa đẹp trai, chỉ tiếc năm đó vì cô quá thận trọng nên không có một đêm xuân cùng anh ấy. Nhớ đến đây cô lại ngửa mặt lên trời, quá hối hận.
Khi còn trẻ, do nhiều yếu tố khác nhau nên cô do dự mà không tiến về phía trước, còn bị nhiều định kiến bủa vây nữa.
Chỉ khi sau này đủ trưởng thành thì mới biết được rằng thứ mà một người nên làm chủ nhất không phải là người khác, mà là bản thân, cơ thể và cảm xúc của mình.
Tất nhiên Tiền Tĩnh không hiểu ý của Mạnh Thính Vũ.
Mạnh Thính Vũ cũng không có ý định truyền tư tưởng của mình cho mỗi một người bạn. Suy cho cùng vẫn có rào cản, dù cô có nói ra sự thật một cách cặn kẽ thế nào đi chăng nữa thì chỉ những ai đã đi qua con đường đó mới hiểu được.
Bất cứ ai tinh mắt đều có thể biết rằng trải qua một ngày tiếp xúc, tình cảm của Thịnh Thao dành cho Mạnh Thính Vũ đã phát triển nhanh chóng, từ ấn tượng tốt bay thẳng thành thích.
“Em có bạn trai chưa?” Sau khi bước ra khỏi tiệm lẩu, Thịnh Thao tìm cơ hội ở riêng một mình với cô.
Mạnh Thính Vũ đang cẩn thận đánh giá khuôn mặt của mình qua một chiếc gương nhỏ.
Sau khi thành phố Yến bước vào mùa thu sớm, khí hậu lập tức trở nên cực kỳ hanh khô.
Cô chú ý đến từng bộ phận trên khuôn mặt mình, sau khi chắc chắn rằng không có nếp nhăn nào khô khốc và miệng ngậm chặt, cô thở ra một hơi dài.
Trở lại tuổi mười tám, thứ quý giá nhất chính là tuổi trẻ.
Đây là lúc mà dù bạn có làm bao nhiêu thẩm mỹ nội khoa và bỏ ra bao nhiêu công sức cũng không thể quay trở lại.
"Bây giờ anh mới hỏi câu hỏi này?" Mạnh Thính cất chiếc gương vào rồi cười tủm tỉm mà nhìn Thịnh Thao: "Có phải đã quá muộn rồi không?"
Cô vuốt mái tóc bị gió thổi tung, nhìn anh ấy bằng đôi mắt trong veo: "Em có chút tức giận đấy."
Thịnh Thao không phòng bị kịp mà ngây người nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.