Chương 20: Em nghĩ sao?
Linh Mèo Cửu Mạng
23/01/2024
"Thi Thi, em lo lắng quá rồi”
"Cái gì mà hiểu lãm với không hiểu lăm, anh chỉ biết dì và Đào Đào đã bị đánh"
"Dù lý do là gì thì cũng không được đánh người khác, đây là vấn đề nguyên tắc."
"Em nghĩ sao?"
Diệp Kim Long lên tiếng trấn an.
Bây giờ trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu, xét theo lời nói và việc làm của đối phương, cô vẫn còn Tình cảm với tên vô dụng đó.
Rốt cuộc ba năm bên nhau sớm chiều, ngay cả một con chó cũng có tình cảm chứ đừng nói đến con người?
Vi vậy, để ngăn chặn trước khi có chuyện gì xảy ra, anh ta căn phải loại bỏ tên vô dụng đó cho bớt việc!
Anh ta không chí muốn chiếm được thân thể của Lạc Thi Thi mà còn muốn chiếm được trái tim của cô!
"Cậu Diệp, có thể anh không biết nhiều vẽ Sở Phong”
Lạc Thi Thi có chút mâu thuẫn với sự trấn an của Diệp Kim Long, cô thở dài: "Bố anh ấy mất tích từ khi còn nhỏ, mẹ anh ấy đã một mình nuôi nấng anh ấy lớn khôn”
"Anh ấy có một tình cảm sâu sắc với mẹ, sau khi mẹ anh ấy qua đời vì bệnh tật, tấm bài vị và hủ tro cốt này là nơi gửi gắm tỉnh thần của anh ấy"
"Nhưng mẹ và em gái tôi đã đập nát bài vị của người ta, sao anh ấy có thể không tức giận được?”
"Ăn nói xàm xí!”
Tô Mai không đồng tình nói: "Chỉ là một cái bài vị mà thôi, đập thì đập, cũng đâu có chết ai."
"Nhưng con nhìn đi, mẹ và Đào Đào bị thế nào, cậu ta tức giận? Vậy mẹ thì tức giận với ai đây?"
"Mẹ nói đúng!”
Lạc Đào Đào rất đồng tình, gật đầu: "Em không quan tâm, tên vô dụng đó đánh mẹ con em, anh ta phải trả giá đắt
"Em muốn anh ta phải quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với em, nếu không, em không chỉ đập nát tấm bài vị của mẹ anh ta mà còn đào cả ngôi mộ đó lên!"
“Hai người!"
Lạc Thi Thi thấy hai mẹ con vô lý, cô lập tức bị nghẹn lời.
Nhưng xét thấy bọn họ đang bị thương, không nên xúc động, nên cô cố nén sự tức giận, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Được rồi, mẹ, Đào Đào, hai người bị thương nặng, nên yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe lại đi, chuyện này con biết phải xử lý thế nào...”
"Tên vô dụng!"
Còn chưa kịp nói xong, xuyên qua khe cửa, Tô Mai nhìn thấy Sở Phong từ trên lầu đi xuống, lập tức mắng: "Tên vô dụng, cậu ta lại dám đuổi theo đến bệnh
“Bà đây không tha cho cậu ta đâu!”
Sau đó.
Bà ta bất chấp vết thương, trực tiếp lao ra ngoài.
Lạc Đào Đào cũng nhìn thấy Sở Phong, lập tức lửa giận dâng trào, khập khiễng nhảy xuống giường, theo sát phía sau.
"Mẹ."
"Đào Đào."
"Hai người trở lại đi.."
Thấy tình hình không được tốt.
Với tính cách của họ, một khi xảy ra xung đột với Sở Phong, không biết sẽ gây ra rắc rối gì.
Nhưng cô còn chưa kịp khuyên can, Diệp Kim Long đã ngất lời: "Thi Thị, chúng ta cũng đi xem đi”
“Tôi cũng muốn biết tên vô dụng đó lấy đâu ra dũng khí để đuổi theo đến bệnh viện”
"Em thật sự quá tốt bụng, tốt bụng là một điều tốt, nhưng đôi khi em cũng phải phân biệt đối tượng."
"Tên vô dụng đó đã chứng tỏ anh ta có ý xấu, vong ơn bội nghĩa, nếu em còn tiếp tục thương xót nương tay với hẳn, sau này sẽ chỉ càng tệ hơn!”
Nói xong.
Anh ta nắm tay Lạc Thi Thi và bước ra khỏi phòng.
“Tên vô dụng, ở nhà đánh chúng tôi còn chưa đủ, còn muốn tới bệnh viện đánh chúng tôi đúng không?"
"Được, có năng lực thì tới đây đi!"
Tô Mai nhặt cây chối ở ngoài cửa lên, giận dữ gào thét với Sở Phong!
Sở Phong đang đợi Vân Thủy Dao lái xe đến chở. mình đi, nghe được lời nói của Tô Mai, sửng sốt một chút, sau đó lạnh lùng nói:" Đồ điên."
“Tôi đến bệnh viện để thăm bệnh nhân, đâu có liên quan gì đến các người?”
Vân Chấn Thiên có thân phận đặc biệt. Bây giờ lại xảy ra chuyện bị trúng độc.
Không tiện làm mọi chuyện phức tạp hơn, hẳn chỉ có thể lấy cớ đi thăm bệnh nhân.
Nhưng nghe vậy, Tô Mai lại hừ lạnh coi thường, nói: "Đúng là bưồn cười, một tên vô dụng như cậu mà. biết thăm bệnh gì chứ?"
"Ai không biết bố mẹ cậu đã chết từ lâu, hiện tại cậu còn ly hôn với Thi Thi nhà tôi, thì có bạn bè gì mà thăm, cậu cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?"
"Đúng vậy!”
Lạc Đào Đào tiếp lời và chế giễu: “Anh đánh chúng tôi chưa tính, bây giờ còn đuổi theo đến bệnh viện”
"Anh thật sự cho rng người nhà họ Lạc chúng tôi đều là cục đất sao?"
"Bây giờ anh rể mới của tôi đến rồi, xem anh ấy xử lý anh thế nào!"
Nói xong.
Cô ta bước sang một bên và trực tiếp ôm lấy cánh tay của Diệp Kim Long.
Khi nghe thấy ba từ 'anh rể mới, Diệp Kim Long cảm thấy vui mừng và gật đầu: "Đừng lo lắng, Đào 'Đào, anh sẽ lấy lại công bằng cho em!"
“Nếu tên vô dụng đó không đưa ra lời giải thích, anh sẽ không tha cho hẳn.
"A"
Sở Phong cười khẽ, không để ý tới anh ta, nhìn Lạc Thi Thị, lạnh lùng nói: "Sếp Lạc, chơi vui quá nhỉ."
"Đầu tiên là ly hôn với tôi, sau đó lại đưa tên gian phụ này về nhà."
"Khi ly hôn với tôi, cô đã tuyên bố rất mạnh mẽ mà, nhưng hóa ra lại là ngoại tình trong hôn nhân, đây có phải là cái cớ để cảm sừng tôi không?"
Sắc mặt Lạc Thi Thi đỏ bừng, cố hết sức phủ nhận: "Sở Phong, anh đừng nghe em gái tôi nói bậy, tôi và cậu Diệp chỉ là bạn bè mà thôi...”
"Bạn bè nắm tay nhau ở nơi công cộng sao?”
"Cái gì mà hiểu lãm với không hiểu lăm, anh chỉ biết dì và Đào Đào đã bị đánh"
"Dù lý do là gì thì cũng không được đánh người khác, đây là vấn đề nguyên tắc."
"Em nghĩ sao?"
Diệp Kim Long lên tiếng trấn an.
Bây giờ trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu, xét theo lời nói và việc làm của đối phương, cô vẫn còn Tình cảm với tên vô dụng đó.
Rốt cuộc ba năm bên nhau sớm chiều, ngay cả một con chó cũng có tình cảm chứ đừng nói đến con người?
Vi vậy, để ngăn chặn trước khi có chuyện gì xảy ra, anh ta căn phải loại bỏ tên vô dụng đó cho bớt việc!
Anh ta không chí muốn chiếm được thân thể của Lạc Thi Thi mà còn muốn chiếm được trái tim của cô!
"Cậu Diệp, có thể anh không biết nhiều vẽ Sở Phong”
Lạc Thi Thi có chút mâu thuẫn với sự trấn an của Diệp Kim Long, cô thở dài: "Bố anh ấy mất tích từ khi còn nhỏ, mẹ anh ấy đã một mình nuôi nấng anh ấy lớn khôn”
"Anh ấy có một tình cảm sâu sắc với mẹ, sau khi mẹ anh ấy qua đời vì bệnh tật, tấm bài vị và hủ tro cốt này là nơi gửi gắm tỉnh thần của anh ấy"
"Nhưng mẹ và em gái tôi đã đập nát bài vị của người ta, sao anh ấy có thể không tức giận được?”
"Ăn nói xàm xí!”
Tô Mai không đồng tình nói: "Chỉ là một cái bài vị mà thôi, đập thì đập, cũng đâu có chết ai."
"Nhưng con nhìn đi, mẹ và Đào Đào bị thế nào, cậu ta tức giận? Vậy mẹ thì tức giận với ai đây?"
"Mẹ nói đúng!”
Lạc Đào Đào rất đồng tình, gật đầu: "Em không quan tâm, tên vô dụng đó đánh mẹ con em, anh ta phải trả giá đắt
"Em muốn anh ta phải quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với em, nếu không, em không chỉ đập nát tấm bài vị của mẹ anh ta mà còn đào cả ngôi mộ đó lên!"
“Hai người!"
Lạc Thi Thi thấy hai mẹ con vô lý, cô lập tức bị nghẹn lời.
Nhưng xét thấy bọn họ đang bị thương, không nên xúc động, nên cô cố nén sự tức giận, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Được rồi, mẹ, Đào Đào, hai người bị thương nặng, nên yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe lại đi, chuyện này con biết phải xử lý thế nào...”
"Tên vô dụng!"
Còn chưa kịp nói xong, xuyên qua khe cửa, Tô Mai nhìn thấy Sở Phong từ trên lầu đi xuống, lập tức mắng: "Tên vô dụng, cậu ta lại dám đuổi theo đến bệnh
“Bà đây không tha cho cậu ta đâu!”
Sau đó.
Bà ta bất chấp vết thương, trực tiếp lao ra ngoài.
Lạc Đào Đào cũng nhìn thấy Sở Phong, lập tức lửa giận dâng trào, khập khiễng nhảy xuống giường, theo sát phía sau.
"Mẹ."
"Đào Đào."
"Hai người trở lại đi.."
Thấy tình hình không được tốt.
Với tính cách của họ, một khi xảy ra xung đột với Sở Phong, không biết sẽ gây ra rắc rối gì.
Nhưng cô còn chưa kịp khuyên can, Diệp Kim Long đã ngất lời: "Thi Thị, chúng ta cũng đi xem đi”
“Tôi cũng muốn biết tên vô dụng đó lấy đâu ra dũng khí để đuổi theo đến bệnh viện”
"Em thật sự quá tốt bụng, tốt bụng là một điều tốt, nhưng đôi khi em cũng phải phân biệt đối tượng."
"Tên vô dụng đó đã chứng tỏ anh ta có ý xấu, vong ơn bội nghĩa, nếu em còn tiếp tục thương xót nương tay với hẳn, sau này sẽ chỉ càng tệ hơn!”
Nói xong.
Anh ta nắm tay Lạc Thi Thi và bước ra khỏi phòng.
“Tên vô dụng, ở nhà đánh chúng tôi còn chưa đủ, còn muốn tới bệnh viện đánh chúng tôi đúng không?"
"Được, có năng lực thì tới đây đi!"
Tô Mai nhặt cây chối ở ngoài cửa lên, giận dữ gào thét với Sở Phong!
Sở Phong đang đợi Vân Thủy Dao lái xe đến chở. mình đi, nghe được lời nói của Tô Mai, sửng sốt một chút, sau đó lạnh lùng nói:" Đồ điên."
“Tôi đến bệnh viện để thăm bệnh nhân, đâu có liên quan gì đến các người?”
Vân Chấn Thiên có thân phận đặc biệt. Bây giờ lại xảy ra chuyện bị trúng độc.
Không tiện làm mọi chuyện phức tạp hơn, hẳn chỉ có thể lấy cớ đi thăm bệnh nhân.
Nhưng nghe vậy, Tô Mai lại hừ lạnh coi thường, nói: "Đúng là bưồn cười, một tên vô dụng như cậu mà. biết thăm bệnh gì chứ?"
"Ai không biết bố mẹ cậu đã chết từ lâu, hiện tại cậu còn ly hôn với Thi Thi nhà tôi, thì có bạn bè gì mà thăm, cậu cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc sao?"
"Đúng vậy!”
Lạc Đào Đào tiếp lời và chế giễu: “Anh đánh chúng tôi chưa tính, bây giờ còn đuổi theo đến bệnh viện”
"Anh thật sự cho rng người nhà họ Lạc chúng tôi đều là cục đất sao?"
"Bây giờ anh rể mới của tôi đến rồi, xem anh ấy xử lý anh thế nào!"
Nói xong.
Cô ta bước sang một bên và trực tiếp ôm lấy cánh tay của Diệp Kim Long.
Khi nghe thấy ba từ 'anh rể mới, Diệp Kim Long cảm thấy vui mừng và gật đầu: "Đừng lo lắng, Đào 'Đào, anh sẽ lấy lại công bằng cho em!"
“Nếu tên vô dụng đó không đưa ra lời giải thích, anh sẽ không tha cho hẳn.
"A"
Sở Phong cười khẽ, không để ý tới anh ta, nhìn Lạc Thi Thị, lạnh lùng nói: "Sếp Lạc, chơi vui quá nhỉ."
"Đầu tiên là ly hôn với tôi, sau đó lại đưa tên gian phụ này về nhà."
"Khi ly hôn với tôi, cô đã tuyên bố rất mạnh mẽ mà, nhưng hóa ra lại là ngoại tình trong hôn nhân, đây có phải là cái cớ để cảm sừng tôi không?"
Sắc mặt Lạc Thi Thi đỏ bừng, cố hết sức phủ nhận: "Sở Phong, anh đừng nghe em gái tôi nói bậy, tôi và cậu Diệp chỉ là bạn bè mà thôi...”
"Bạn bè nắm tay nhau ở nơi công cộng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.