Sau Ly Hôn, Tôi Được Nam Chính Cưng Chiều
Chương 25: Hiểu lầm
Deathly Rose
22/07/2022
Hôm sau, Ngọc Uyển Quân ngủ nướng đến gần mười giờ mới chịu dậy, anh lại chẳng muốn đánh thức con mèo ham ngủ kia! Bà Ngọc thì cứ cách vài chục phút lại lên xem, thấy cô vẫn nằm ngủ thì bảo anh gọi, nhưng anh lại cứ để mặc cô ngủ.
Đến lúc làm xong vệ sinh cá nhân rồi cô mới tỉnh ngủ hẳn, nhìn anh đang nhìn mình, lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, bất giác mặt cô đã đỏ lên.
Hướng ánh mắt đi nơi khác để không bị anh phát hiện, nhưng người nào đó cứ thích trêu chọc cô, giọng nói trầm thấp vang lên làm cô muốn rớt cả tim:
_ Có phải hôm nay chồng em đẹp hơn mọi ngày hay không?
_ Anh... anh tự luyến.
Ngọc Uyển Quân chẳng muốn nói chuyện tiếp với người hay trêu chọc mình như vậy, cô xuống lầu ăn sáng, ngủ trưa như vậy rồi cái bụng cũng kêu liên hồi không dứt.
Vừa xuống lầu đã thấy ba mẹ chồng đến chơi, cô đi ra chào hỏi rồi mới đi vào phòng ăn. Khương Phong Dũng cũng theo sau, anh ăn sáng rồi nên cùng mọi người trò chuyện.
Ánh mắt hướng về phòng ăn, bà Ngọc thấy anh như vậy liền vui vẻ nhìn ông bà Khương nói:
_ Hôm qua Quân Nhi thèm chua, tôi nghĩ con bé....
_ Bà nói thật sao? Vậy thì tốt quá, sau này sẽ chăm con bé kĩ càng hơn, bà cứ yên tâm. Cái thằng này, vợ con đã như vậy mà cũng không biết chăm sóc gì cả, cũng chẳng nói với ai!
Khương Phong Dũng vừa thoát khỏi sự chăm chú của mình, lại vừa hay bị mẹ mình trách móc. Chẳng hiểu chuyện gì nhưng anh cũng phối hợp theo, xem như mình có tội:
_ Con biết rồi, sau này sẽ chú ý hơn!
Hai nhà vui vẻ bàn về chuyện này, cũng không biết qua bao lâu cô mới từ phòng ăn đi ra. Sau cuộc trò chuyện dài đằng đẵng kia thì anh cũng hiểu lí do tại sao mình bị trách oan.
Vừa thấy Ngọc Uyển Quân đi ra, anh đã vội đi đến đỡ cô lại ghế, vừa đi vừa nói nhỏ đủ cả hai người nghe:
_ Mọi người hiểu lầm em đang mang thai, diễn một chút cho mọi người vui.
_ Nhưng bị phát hiện thì sao?
_ Thì bảo là tôi và em đều đâu nói có thai!
Anh hay thật, dám cả gan lừa gạt người lớn, cô lại muốn xem anh bị trách phạt như thế nào! Hai gia đình thấy anh chu đáo như vậy liền vui vẻ cười đến không ngậm được mồm.
Bà Khương nắm tay cô, giọng nói vừa mong chờ vừa lo lắng:
_ Quân Nhi, đã bao lâu rồi, đã đi khám chưa?
_ Dạ?
_ Mới hôm qua thôi mẹ, vẫn chưa!
Nhìn vẻ mặt chẳng biết trả lời thế nào của Ngọc Uyển Quân, anh chỉ đành lên tiếng thay. Bà Khương và bà Ngọc ngạc nhiên, vừa hôm qua mà hôm nay không đi khám?
Ông Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Chuẩn bị để đi bệnh viện đi, hồi trước mẹ con cũng thế, nhưng cũng may ba phát hiện kịp, đưa đi khám ngay đấy!
_ Đúng đấy, bà nhà tôi cũng thế, muốn cho tôi một bất ngờ nhưng tôi đã phát hiện từ trước.
Bà Khương và bà Ngọc cảm thấy hồi xưa và bây giờ khác nhau, nên đã lên tiếng cho hai người đàn ông nào đó ngưng chuyện này lại.
Khương Phong Dũng và Ngọc Uyển Quân ngồi bên cạnh nhìn bốn người vẫn đang bàn tán về chuyện cô mang thai, rất muốn cười nhưng vẫn nhịn cho đến khi bà Khương lên tiếng hỏi thẳng:
_ Quân Nhi, thai bao lâu rồi, hay là chúng ta đi khám thử đi?
Khương Phong Dũng lúc này không thể nhịn cười được nữa, tiếng cười của anh khiến mọi người chú ý! Ngọc Uyển Quân sợ mọi người trách anh và cô nên đã lên tiếng:
_ Mẹ, con không có mang thai!
_ Vậy... vậy cái gì mà con thèm chua, còn vừa mới phát hiện hôm qua?
_ Chỉ là muốn đổi khẩu vị thôi!
Cả bốn người đứng hình rất lâu cũng không lên tiếng gì, cô thấy mình cùng cô đùa quá trớn nên chỉ biết cười cho qua. Anh thì nhìn cô cưng chiều, xoa nhẹ đầu cô rồi xin phép về phòng trước!
Ngọc Uyển Quân thấy anh gây chuyện rồi chạy, cũng không thể không nghe theo. Vào phòng ngồi xuống ghế, cô nhìn anh định lên tiếng nói gì đó nhưng lại thấy anh lấy rượu ra rót vào ly.
Cô quan sát từng hành động của anh, đến khi anh ngồi cạnh mình mới thu hồi tầm mắt. Anh đưa ly lên định uống nhưng phát hiện ánh mắt chăm chú của người bên cạnh, anh ngừng hành động, nhìn cô hỏi nhỏ:
_ Muốn uống sao?
Ngọc Uyển Quân gật đầu, ánh mắt trông chờ không giấu được, anh đưa ly rượu cho cô rồi căn dặn:
_ Uống ít thôi, tửu lượng của em không tốt!
Cô ngoan ngoãn cầm uống một ít, lại nghe thấy anh nói thêm:
_ Trước kia tửu lượng của em không tồi, sao bây giờ chỉ mới hai ly đã say?
Ngọc Uyển Quân bị hỏi trúng tim đen, cô nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, không nhìn anh mà trả lời qua loa:
_ Sao tôi biết được, chắc do lâu ngày không uống nên vậy!
Hơi thở của cô phát ra mùi rượu, vẻ mặt cũng đỏ ửng vì men rượu, anh cầm ly rượu uống cạn lại quay sang bốp cằm cô rồi nhẹ nhàng hôn cô.
Rượu vừa rồi lại được anh đưa vào khoang miệng cô, một ít bị chảy ra ngoài. Khoảng cách hai người càng gần nhau, tay anh không an phận mà sờ eo cô.
Ngọc Uyển Quân cảm thấy lạ, tay cô đặt lên ngực anh chống đỡ. Anh từ từ dời môi xuống phía dưới, liếm hết chỗ rượu vừa rồi chảy ra.
Anh còn tham lam hun hít nơi xương quai xanh mỏng manh của cô, lại nhẫn tâm cắn một phát khiến cô rên nhẹ. Anh bế cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng tham quan nơi khoang miệng của cô một lần nữa!
Cảm giác có gì đó chạm vào đùi mình, cô vội đẩy anh ra muốn thoát khỏi người anh nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.
Khó chịu, cơ thể cô như có cảm giác nóng lên khi anh vừa chạm vào. Vật bên dưới càng lúc càng lớn hơn, cô đặt hai tay lên vai anh, khó khăn nói ra vài từ:
_ Phong, không được!
_ Vì sao chứ? Chúng ta cũng là vợ chồng, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra!
_ Nhưng... mọi người còn ở bên dưới!
Anh nào quan tâm, cứ ôm lấy cô mà hôn đến không còn chỗ nào! Cô bỗng dưng bật khóc, nước mắt chảy xuống mặt anh, cảm thấy người con gái trong lòng khác lạ, anh ngước nhìn.
Thấy vẻ mặt đã đầm đìa nước mắt, anh vội đưa tay lau đi, cảm thấy mình có lỗi liền lên tiếng an ủi:
_ Doạ em sợ rồi sao? Ngoan không khóc nữa, sau này sẽ không như vậy nữa!
_ Anh... anh bắt nạt tôi!
_ Rồi, là tôi bắt nạt em, hôm nay tha cho em, hôm khác sẽ không vì em khóc mà tha đâu!
Ngọc Uyển Quân nhìn anh, cảm thấy mình thật xấu hổ, chuyện này là chuyện mà vợ chồng nào cũng phải làm, còn cô thì lại sợ.
Kiếp trước cho dù có chồng thì chuyện này cô cũng chưa từng làm qua, nói trắng ra thì cô được xem là có chồng mà như không!
Anh đặt cô xuống ghế, chính mình đi vào phòng tắm, tiếng nước rất nhanh đã vang lên đều đều. Cô nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, lại nhìn mình trong gương tủ, cổ cô bị anh làm thành ra thế này.
Chẳng nơi nào mà không có vết hôn, môi cũng bị anh hôn đỏ cả lên, vòng eo thì lại bị anh nhéo đến không thương tiếc.
Đến lúc làm xong vệ sinh cá nhân rồi cô mới tỉnh ngủ hẳn, nhìn anh đang nhìn mình, lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, bất giác mặt cô đã đỏ lên.
Hướng ánh mắt đi nơi khác để không bị anh phát hiện, nhưng người nào đó cứ thích trêu chọc cô, giọng nói trầm thấp vang lên làm cô muốn rớt cả tim:
_ Có phải hôm nay chồng em đẹp hơn mọi ngày hay không?
_ Anh... anh tự luyến.
Ngọc Uyển Quân chẳng muốn nói chuyện tiếp với người hay trêu chọc mình như vậy, cô xuống lầu ăn sáng, ngủ trưa như vậy rồi cái bụng cũng kêu liên hồi không dứt.
Vừa xuống lầu đã thấy ba mẹ chồng đến chơi, cô đi ra chào hỏi rồi mới đi vào phòng ăn. Khương Phong Dũng cũng theo sau, anh ăn sáng rồi nên cùng mọi người trò chuyện.
Ánh mắt hướng về phòng ăn, bà Ngọc thấy anh như vậy liền vui vẻ nhìn ông bà Khương nói:
_ Hôm qua Quân Nhi thèm chua, tôi nghĩ con bé....
_ Bà nói thật sao? Vậy thì tốt quá, sau này sẽ chăm con bé kĩ càng hơn, bà cứ yên tâm. Cái thằng này, vợ con đã như vậy mà cũng không biết chăm sóc gì cả, cũng chẳng nói với ai!
Khương Phong Dũng vừa thoát khỏi sự chăm chú của mình, lại vừa hay bị mẹ mình trách móc. Chẳng hiểu chuyện gì nhưng anh cũng phối hợp theo, xem như mình có tội:
_ Con biết rồi, sau này sẽ chú ý hơn!
Hai nhà vui vẻ bàn về chuyện này, cũng không biết qua bao lâu cô mới từ phòng ăn đi ra. Sau cuộc trò chuyện dài đằng đẵng kia thì anh cũng hiểu lí do tại sao mình bị trách oan.
Vừa thấy Ngọc Uyển Quân đi ra, anh đã vội đi đến đỡ cô lại ghế, vừa đi vừa nói nhỏ đủ cả hai người nghe:
_ Mọi người hiểu lầm em đang mang thai, diễn một chút cho mọi người vui.
_ Nhưng bị phát hiện thì sao?
_ Thì bảo là tôi và em đều đâu nói có thai!
Anh hay thật, dám cả gan lừa gạt người lớn, cô lại muốn xem anh bị trách phạt như thế nào! Hai gia đình thấy anh chu đáo như vậy liền vui vẻ cười đến không ngậm được mồm.
Bà Khương nắm tay cô, giọng nói vừa mong chờ vừa lo lắng:
_ Quân Nhi, đã bao lâu rồi, đã đi khám chưa?
_ Dạ?
_ Mới hôm qua thôi mẹ, vẫn chưa!
Nhìn vẻ mặt chẳng biết trả lời thế nào của Ngọc Uyển Quân, anh chỉ đành lên tiếng thay. Bà Khương và bà Ngọc ngạc nhiên, vừa hôm qua mà hôm nay không đi khám?
Ông Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Chuẩn bị để đi bệnh viện đi, hồi trước mẹ con cũng thế, nhưng cũng may ba phát hiện kịp, đưa đi khám ngay đấy!
_ Đúng đấy, bà nhà tôi cũng thế, muốn cho tôi một bất ngờ nhưng tôi đã phát hiện từ trước.
Bà Khương và bà Ngọc cảm thấy hồi xưa và bây giờ khác nhau, nên đã lên tiếng cho hai người đàn ông nào đó ngưng chuyện này lại.
Khương Phong Dũng và Ngọc Uyển Quân ngồi bên cạnh nhìn bốn người vẫn đang bàn tán về chuyện cô mang thai, rất muốn cười nhưng vẫn nhịn cho đến khi bà Khương lên tiếng hỏi thẳng:
_ Quân Nhi, thai bao lâu rồi, hay là chúng ta đi khám thử đi?
Khương Phong Dũng lúc này không thể nhịn cười được nữa, tiếng cười của anh khiến mọi người chú ý! Ngọc Uyển Quân sợ mọi người trách anh và cô nên đã lên tiếng:
_ Mẹ, con không có mang thai!
_ Vậy... vậy cái gì mà con thèm chua, còn vừa mới phát hiện hôm qua?
_ Chỉ là muốn đổi khẩu vị thôi!
Cả bốn người đứng hình rất lâu cũng không lên tiếng gì, cô thấy mình cùng cô đùa quá trớn nên chỉ biết cười cho qua. Anh thì nhìn cô cưng chiều, xoa nhẹ đầu cô rồi xin phép về phòng trước!
Ngọc Uyển Quân thấy anh gây chuyện rồi chạy, cũng không thể không nghe theo. Vào phòng ngồi xuống ghế, cô nhìn anh định lên tiếng nói gì đó nhưng lại thấy anh lấy rượu ra rót vào ly.
Cô quan sát từng hành động của anh, đến khi anh ngồi cạnh mình mới thu hồi tầm mắt. Anh đưa ly lên định uống nhưng phát hiện ánh mắt chăm chú của người bên cạnh, anh ngừng hành động, nhìn cô hỏi nhỏ:
_ Muốn uống sao?
Ngọc Uyển Quân gật đầu, ánh mắt trông chờ không giấu được, anh đưa ly rượu cho cô rồi căn dặn:
_ Uống ít thôi, tửu lượng của em không tốt!
Cô ngoan ngoãn cầm uống một ít, lại nghe thấy anh nói thêm:
_ Trước kia tửu lượng của em không tồi, sao bây giờ chỉ mới hai ly đã say?
Ngọc Uyển Quân bị hỏi trúng tim đen, cô nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống, không nhìn anh mà trả lời qua loa:
_ Sao tôi biết được, chắc do lâu ngày không uống nên vậy!
Hơi thở của cô phát ra mùi rượu, vẻ mặt cũng đỏ ửng vì men rượu, anh cầm ly rượu uống cạn lại quay sang bốp cằm cô rồi nhẹ nhàng hôn cô.
Rượu vừa rồi lại được anh đưa vào khoang miệng cô, một ít bị chảy ra ngoài. Khoảng cách hai người càng gần nhau, tay anh không an phận mà sờ eo cô.
Ngọc Uyển Quân cảm thấy lạ, tay cô đặt lên ngực anh chống đỡ. Anh từ từ dời môi xuống phía dưới, liếm hết chỗ rượu vừa rồi chảy ra.
Anh còn tham lam hun hít nơi xương quai xanh mỏng manh của cô, lại nhẫn tâm cắn một phát khiến cô rên nhẹ. Anh bế cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng tham quan nơi khoang miệng của cô một lần nữa!
Cảm giác có gì đó chạm vào đùi mình, cô vội đẩy anh ra muốn thoát khỏi người anh nhưng lại bị anh ôm càng chặt hơn.
Khó chịu, cơ thể cô như có cảm giác nóng lên khi anh vừa chạm vào. Vật bên dưới càng lúc càng lớn hơn, cô đặt hai tay lên vai anh, khó khăn nói ra vài từ:
_ Phong, không được!
_ Vì sao chứ? Chúng ta cũng là vợ chồng, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra!
_ Nhưng... mọi người còn ở bên dưới!
Anh nào quan tâm, cứ ôm lấy cô mà hôn đến không còn chỗ nào! Cô bỗng dưng bật khóc, nước mắt chảy xuống mặt anh, cảm thấy người con gái trong lòng khác lạ, anh ngước nhìn.
Thấy vẻ mặt đã đầm đìa nước mắt, anh vội đưa tay lau đi, cảm thấy mình có lỗi liền lên tiếng an ủi:
_ Doạ em sợ rồi sao? Ngoan không khóc nữa, sau này sẽ không như vậy nữa!
_ Anh... anh bắt nạt tôi!
_ Rồi, là tôi bắt nạt em, hôm nay tha cho em, hôm khác sẽ không vì em khóc mà tha đâu!
Ngọc Uyển Quân nhìn anh, cảm thấy mình thật xấu hổ, chuyện này là chuyện mà vợ chồng nào cũng phải làm, còn cô thì lại sợ.
Kiếp trước cho dù có chồng thì chuyện này cô cũng chưa từng làm qua, nói trắng ra thì cô được xem là có chồng mà như không!
Anh đặt cô xuống ghế, chính mình đi vào phòng tắm, tiếng nước rất nhanh đã vang lên đều đều. Cô nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, lại nhìn mình trong gương tủ, cổ cô bị anh làm thành ra thế này.
Chẳng nơi nào mà không có vết hôn, môi cũng bị anh hôn đỏ cả lên, vòng eo thì lại bị anh nhéo đến không thương tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.