Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 15
Tam Tỷ Tỷ
24/04/2022
Từ Quốc Thiên là giám đốc giám sát bộ phận marketing của công ty chúng tôi. Anh ta vừa thấy chúng tôi đi vào liền gọi rất nhiệt tình, vừa đùa với Điềm Điềm vừa khách sáo gọi món cho chúng tôi.
Từ Quốc Thiên phụ trách bộ phận marketing của công ty, có thể nói anh ta là người kế nhiệm tôi.
Lúc đầu, tôi là người tuyển anh ta vào công ty, sau đó đi theo tôi hơn một năm. Bộ phận marketing của khi đó thực chất chỉ đảm nhận một nhiệm vụ là sale, khi ấy mới có năm người. Từ Quốc Thiên tốt nghiệp đại học, đầu óc nhanh nhạy linh hoạt, có thiên phú về marketing, cái miệng dẻo quẹo của anh ta có thể khiến người ta đổ đứ đừ.
Sau khi tôi mang thai, anh ta liền tiếp quản vị trí của tôi, là nhân tài trọng điểm được Tân Hạo Đình bồi dưỡng.
Bây giờ anh ta là trợ thủ đắc lực của Tân Hạo Đình.
Có thể nhìn ra, anh ta thường xuyên đến đây, thấy chúng tôi tới, anh ta còn tìm quản lý nhanh chóng sắp xếp cho chúng tôi một phòng riêng. Điệu bộ đó trông còn dễ nhìn hơn Tân Hạo Đình, nhưng anh ta cứ mở miệng gọi tôi một câu bà chủ, khép miệng cũng gọi tôi một tiếng bà chủ, tuyệt đối không ra vẻ giọng khách át giọng chủ.
Hình như Tân Hiểu Lan cũng rất quen thân với Từ Quốc Thiên, lúc gọi món hai người họ còn mắt qua mày lại chuyện trò với nhau.
Tôi bế Điềm Điềm nên cũng không quan tâm chuyện gọi món, đi thẳng vào phòng riêng. Tôi biết, về điểm này Tân Hạo Đình sẽ không để tôi và Điềm Điềm chịu thiệt.
Sau khi gọi món xong, Từ Quốc Thiên cũng theo chúng tôi vào. Đúng lúc tôi cũng rất lâu rồi không gặp anh ta nên ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, nói chuyện một lúc.
Tôi hỏi anh ta về một số tình hình của công ty, Từ Quốc Thiên báo cáo một cách rất e dè cẩn trọng, vừa nói còn vừa liếc mắt nhìn Tân Hạo Đình. Trong lòng tôi đã hiểu rõ, Từ Quốc Thiên của bây giờ đã không còn là Từ Quốc Thiên khi tôi còn ở công ty nữa.
Đúng là thời thế thay đổi, con người cũng đổi thay. Cũng chẳng trách được, bây giờ ông chủ của anh ta là Tân Hạo Đình, trong mắt anh ta tôi chẳng qua chỉ là một bà chủ đã “lỗi thời”, người ta dốc lòng trung thành với ông chủ mới cũng chẳng sai.
Trong lòng tôi thấy hơi thê lương, xem ra lời Y Mộc nói không sai, tôi thực sự đã bị “đào thải”. Ít nhất, trong công ty vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm của bây giờ, tôi đã trở thành một thứ “lỗi thời”, người ta chắp tay gọi tôi một tiếng bà chủ ngọt ngào dễ nghe cũng được coi là một sự tôn trọng.
Không biết chừng có một ngày, lúc tôi phải thật sự ly hôn mỗi người mỗi ngả với Tân Hạo Đình, sợ là sẽ có những người trở mặt, tỏ ra không quen biết tôi. Ngay cả Tân Hạo Đình cũng sẽ vong ân phụ nghĩa, ai còn nhớ đến bà già năm xưa đã từng cống hiến bao nhiêu mồ hôi và xương máu cho Đỉnh Hâm là tôi nữa chứ.
Con người ấy mà! Thật sự là thật đáng thương. Bây giờ tôi còn bị sỏi mật vì làm việc lao lực cho công ty, nhưng thời gian qua đi, mọi thứ cũng đổi khác. Công lao chỉ là thứ treo trên miệng, đặc biệt là treo trên miệng Tân Hạo Đình. Còn chỉ có mình tôi phải gánh lấy và chịu đựng những khổ cực vất vả mà thôi.
Đúng là thói đời bạc bẽo!
Tôi càng ngày càng kiên định hơn với suy nghĩ, người không vì mình trời tru đất diệt, tôi phải lo liệu cho tương lai của mình.
Làm gì cũng phải cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Nghĩ vậy, trái tim tôi lại nhói đau, sống mũi cũng cay cay.
Chẳng lẽ Tân Hạo Đình sẽ thật sự tuyệt tình như vậy sao? Tôi vẫn không thể tin vào điều đó, tôi vẫn ôm mộng tưởng về anh ta. Trong những năm tháng khó khăn gian khổ, dù có công lao hay không, tôi chỉ muốn anh ta nhớ đến khổ lao của mình.
Tôi nghĩ anh ta không phải là người vô tình như thế.
Các món ăn bắt đầu được đưa lên, Từ Quốc Thiên rất biết thân biết phận mà lui ra ngoài.
Trong lúc ăn cơm, điện thoại của Tần Hạo Đình cứ liên tục đổ chuông, vừa nghe đã biết là chuyện liên quan đến công việc. Nhưng có một cuộc điện thoại, anh ta lại liếc mắt nhìn tôi một cái rồi ra ngoài nghe. Tôi thấy hành động đó của anh ta thì dây thần kinh nhạy cảm lại căng lên.
Tôi viện cớ ra ngoài đi vệ sinh, thấy Tân Hạo Đình đang đứng ở hành lang nghe điện thoại, không ngừng đáp “ừm” với đầu dây bên kia. Dáng vẻ đó khiến tôi thấy hơi quen thuộc, tôi lại nhớ đến mấy hôm trước, cảnh tượng anh ta ở trong video với tôi ở hành lang của nhà hàng.
Anh ta thấy tôi đi ra bèn vội vàng đáp: “Được, cứ vậy đi nhé! Chất lượng phục vụ phải tốt! Vật liệu không phải vấn đề! Mọi người quyết định là được.”
Tôi bước qua người anh ta, đi vào phòng vệ sinh, trong lòng đăm chiêu nghĩ ngợi. Nghe có vẻ cuộc điện thoại đó cũng là về công việc, vậy tại sao anh ta phải ra ngoài nghe?
Tôi mở vòi nước rửa tay, thế mà Tân Hạo Đình cũng theo vào, tôi không hỏi gì anh ta đã tự khai: “Là chuyện liên quan đến vật liệu mà khách hàng sử dụng.”
“Chuyện đó không phải do Từ Quốc Thiên phụ trách sao? Sao người ta không trực tiếp gọi điện cho anh ta luôn?” Tôi vừa rút khăn giấy rửa tay vừa thản nhiên nhìn anh ta trong gương, hỏi.
“Ừm... là một khách hàng cũ tự mình sửa sang trang hoàng lại nhà cửa ấy mà!” Tân Hạo Đình né tránh câu hỏi của tôi, khéo léo trả lời sang một hướng khác.
“Ồ, em muốn đi vệ sinh, anh quay lại phòng xem Điềm Điềm thế nào đi.” Sở dĩ tôi nói vậy là vì tôi sợ Tân Hiểu Lan ở trong phòng một mình với Điềm Điềm sẽ nhân cơ hội dạy dỗ con bé.
Tân Hạo Đình vươn tay ra kéo tôi, hôn một cái mới quay người về phòng.
Tôi cười khổ, quay người vào nhà vệ sinh.
Sau đó, tôi chưa kịp đi vệ sinh xong đã nghe thấy có tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, hình như có hai người vừa bước vào.
Từ Quốc Thiên phụ trách bộ phận marketing của công ty, có thể nói anh ta là người kế nhiệm tôi.
Lúc đầu, tôi là người tuyển anh ta vào công ty, sau đó đi theo tôi hơn một năm. Bộ phận marketing của khi đó thực chất chỉ đảm nhận một nhiệm vụ là sale, khi ấy mới có năm người. Từ Quốc Thiên tốt nghiệp đại học, đầu óc nhanh nhạy linh hoạt, có thiên phú về marketing, cái miệng dẻo quẹo của anh ta có thể khiến người ta đổ đứ đừ.
Sau khi tôi mang thai, anh ta liền tiếp quản vị trí của tôi, là nhân tài trọng điểm được Tân Hạo Đình bồi dưỡng.
Bây giờ anh ta là trợ thủ đắc lực của Tân Hạo Đình.
Có thể nhìn ra, anh ta thường xuyên đến đây, thấy chúng tôi tới, anh ta còn tìm quản lý nhanh chóng sắp xếp cho chúng tôi một phòng riêng. Điệu bộ đó trông còn dễ nhìn hơn Tân Hạo Đình, nhưng anh ta cứ mở miệng gọi tôi một câu bà chủ, khép miệng cũng gọi tôi một tiếng bà chủ, tuyệt đối không ra vẻ giọng khách át giọng chủ.
Hình như Tân Hiểu Lan cũng rất quen thân với Từ Quốc Thiên, lúc gọi món hai người họ còn mắt qua mày lại chuyện trò với nhau.
Tôi bế Điềm Điềm nên cũng không quan tâm chuyện gọi món, đi thẳng vào phòng riêng. Tôi biết, về điểm này Tân Hạo Đình sẽ không để tôi và Điềm Điềm chịu thiệt.
Sau khi gọi món xong, Từ Quốc Thiên cũng theo chúng tôi vào. Đúng lúc tôi cũng rất lâu rồi không gặp anh ta nên ra hiệu cho anh ta ngồi xuống, nói chuyện một lúc.
Tôi hỏi anh ta về một số tình hình của công ty, Từ Quốc Thiên báo cáo một cách rất e dè cẩn trọng, vừa nói còn vừa liếc mắt nhìn Tân Hạo Đình. Trong lòng tôi đã hiểu rõ, Từ Quốc Thiên của bây giờ đã không còn là Từ Quốc Thiên khi tôi còn ở công ty nữa.
Đúng là thời thế thay đổi, con người cũng đổi thay. Cũng chẳng trách được, bây giờ ông chủ của anh ta là Tân Hạo Đình, trong mắt anh ta tôi chẳng qua chỉ là một bà chủ đã “lỗi thời”, người ta dốc lòng trung thành với ông chủ mới cũng chẳng sai.
Trong lòng tôi thấy hơi thê lương, xem ra lời Y Mộc nói không sai, tôi thực sự đã bị “đào thải”. Ít nhất, trong công ty vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm của bây giờ, tôi đã trở thành một thứ “lỗi thời”, người ta chắp tay gọi tôi một tiếng bà chủ ngọt ngào dễ nghe cũng được coi là một sự tôn trọng.
Không biết chừng có một ngày, lúc tôi phải thật sự ly hôn mỗi người mỗi ngả với Tân Hạo Đình, sợ là sẽ có những người trở mặt, tỏ ra không quen biết tôi. Ngay cả Tân Hạo Đình cũng sẽ vong ân phụ nghĩa, ai còn nhớ đến bà già năm xưa đã từng cống hiến bao nhiêu mồ hôi và xương máu cho Đỉnh Hâm là tôi nữa chứ.
Con người ấy mà! Thật sự là thật đáng thương. Bây giờ tôi còn bị sỏi mật vì làm việc lao lực cho công ty, nhưng thời gian qua đi, mọi thứ cũng đổi khác. Công lao chỉ là thứ treo trên miệng, đặc biệt là treo trên miệng Tân Hạo Đình. Còn chỉ có mình tôi phải gánh lấy và chịu đựng những khổ cực vất vả mà thôi.
Đúng là thói đời bạc bẽo!
Tôi càng ngày càng kiên định hơn với suy nghĩ, người không vì mình trời tru đất diệt, tôi phải lo liệu cho tương lai của mình.
Làm gì cũng phải cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.
Nghĩ vậy, trái tim tôi lại nhói đau, sống mũi cũng cay cay.
Chẳng lẽ Tân Hạo Đình sẽ thật sự tuyệt tình như vậy sao? Tôi vẫn không thể tin vào điều đó, tôi vẫn ôm mộng tưởng về anh ta. Trong những năm tháng khó khăn gian khổ, dù có công lao hay không, tôi chỉ muốn anh ta nhớ đến khổ lao của mình.
Tôi nghĩ anh ta không phải là người vô tình như thế.
Các món ăn bắt đầu được đưa lên, Từ Quốc Thiên rất biết thân biết phận mà lui ra ngoài.
Trong lúc ăn cơm, điện thoại của Tần Hạo Đình cứ liên tục đổ chuông, vừa nghe đã biết là chuyện liên quan đến công việc. Nhưng có một cuộc điện thoại, anh ta lại liếc mắt nhìn tôi một cái rồi ra ngoài nghe. Tôi thấy hành động đó của anh ta thì dây thần kinh nhạy cảm lại căng lên.
Tôi viện cớ ra ngoài đi vệ sinh, thấy Tân Hạo Đình đang đứng ở hành lang nghe điện thoại, không ngừng đáp “ừm” với đầu dây bên kia. Dáng vẻ đó khiến tôi thấy hơi quen thuộc, tôi lại nhớ đến mấy hôm trước, cảnh tượng anh ta ở trong video với tôi ở hành lang của nhà hàng.
Anh ta thấy tôi đi ra bèn vội vàng đáp: “Được, cứ vậy đi nhé! Chất lượng phục vụ phải tốt! Vật liệu không phải vấn đề! Mọi người quyết định là được.”
Tôi bước qua người anh ta, đi vào phòng vệ sinh, trong lòng đăm chiêu nghĩ ngợi. Nghe có vẻ cuộc điện thoại đó cũng là về công việc, vậy tại sao anh ta phải ra ngoài nghe?
Tôi mở vòi nước rửa tay, thế mà Tân Hạo Đình cũng theo vào, tôi không hỏi gì anh ta đã tự khai: “Là chuyện liên quan đến vật liệu mà khách hàng sử dụng.”
“Chuyện đó không phải do Từ Quốc Thiên phụ trách sao? Sao người ta không trực tiếp gọi điện cho anh ta luôn?” Tôi vừa rút khăn giấy rửa tay vừa thản nhiên nhìn anh ta trong gương, hỏi.
“Ừm... là một khách hàng cũ tự mình sửa sang trang hoàng lại nhà cửa ấy mà!” Tân Hạo Đình né tránh câu hỏi của tôi, khéo léo trả lời sang một hướng khác.
“Ồ, em muốn đi vệ sinh, anh quay lại phòng xem Điềm Điềm thế nào đi.” Sở dĩ tôi nói vậy là vì tôi sợ Tân Hiểu Lan ở trong phòng một mình với Điềm Điềm sẽ nhân cơ hội dạy dỗ con bé.
Tân Hạo Đình vươn tay ra kéo tôi, hôn một cái mới quay người về phòng.
Tôi cười khổ, quay người vào nhà vệ sinh.
Sau đó, tôi chưa kịp đi vệ sinh xong đã nghe thấy có tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài, hình như có hai người vừa bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.