Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 261
Tam Tỷ Tỷ
20/07/2022
Vừa nói xong, tôi suýt thì cắn đứt lưỡi mình, không phải hối hận, mà cảm giác rất mất mặt.
Quả nhiên, Bùi Thiên Vũ nhìn tôi cười cười, nhưng trong mắt, chắc chắn vẫn có ý thù địch trong đó.
Bố tôi mở lời: "Nói gì thế này! Con vẫn đi tiễn người ta đi chứ! Cậu Bùi cũng uống rượu, không lái xe được!"
"Dạ!" Tôi đáp một tiếng, đứng dậy: "Được!"
Trên xe, anh nói với tôi: "Đến Quốc tế Kim Tinh!"
Tim tôi bớt căng thẳng đi nhiều, Quốc tế Kim Tinh gần Cảnh Viên hơn nhiều, chẳng qua tôi không biết tại sao anh lại không về Cảnh Viên.
Nghi vấn này vừa xuất hiện trong đầu tôi, anh như thể nhìn rõ tôi nghĩ gì: "Cảnh Viên xa quá, một mình em đi về anh không yên tâm."
Nghe anh nói xong, tôi không biết nên vui hay nên cảm ơn.
Tôi có thể lý giải rằng anh đang quan tâm tôi không?
Trên đường đi tôi không nói gì, anh cũng không chủ động nói chuyện, đến toà nhà Kim Tinh, anh ra lệnh: "Đi lên với anh."
"Em..."
Còn chưa đợi tôi dứt lời, anh kéo cửa bước xuống, đi ra ngoài, như thể không nghe thấy tôi nói gì.
Tôi khựng lại một chút, nhưng vẫn đỗ xe vào, chậm rãi đi theo vào sảnh.
Anh đang đứng ở cửa thang máy đợi tôi, tôi nhìn rõ anh chưa hề bước vào thang máy.
Anh bấm thang máy lần nữa, ý bảo tôi lên đi, khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi căng thẳng đến độ không thở bình thường được, không khí rất chi gượng gạo.
Đến tầng thượng, vẫn là căn phòng đó, có vẻ anh đã thuê lâu dài căn phòng này. Anh mở cửa bước vào, tôi cũng chậm rãi theo vào, mọi thứ trong này tôi đều quen thuộc.
Sự gượng gạo giữa hai người làm người ta ngợp thở, anh vươn tay ném áo khoác lên sofa, đột nhiên quay đầu lại bắt gặp tôi, anh nhanh tay giữ lấy cổ áo tôi, nâng mặt tôi lên, bắt buộc tôi phải nhìn anh: "Em vô tâm tới vậy ư?"
Tôi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào anh, vẫn đang nghĩ anh có ý gì, anh nhanh chóng cúi đầu xuống, hôn ngay đúng chỗ môi tôi, gần như là cắn xé, cho dù là tôi đau tới nỗi rên la nhưng anh vẫn không thả tôi ra, tôi đẩy anh ra, nhưng lại bị anh kéo mạnh vào lòng.
Từ vùng vẫy cho đến đánh đấm, cho đến ném chìa khoá xe trong tay mà ôm lấy anh, nụ hôn này từ mưa gió bão bùng cho đến gió lặng sóng yên, đến dịu dàng dây dưa, hai người chúng tôi giống như đã trải qua một quá trình đấu tranh rất lâu rất lâu.
Không biết đã qua bao lâu, anh mới buông tha cho môi của tôi: "Em không thấy chính em còn nhập tâm hơn anh sao? Em còn muốn nói dối tiếp không?"
Tôi cạn lời, mất mặt quá.
Thầm mắng, chọc người ta hứng lên rồi không chịu trách nhiệm thì là đàn ông kiểu gì?
Như thể anh nghe được những gì tôi đang thầm mắng, cong người xuống ôm tôi lên, đi về phía phòng ngủ, tôi sợ đến nỗi mặt biến sắc: "Đừng mà..."
"Nói một chữ thôi!" Anh ra lệnh.
"Không!"
"Có!" Anh ngang ngược sửa lời tôi, sau đó cùng nhào lên chiếc giường lớn hào hoa trong phòng ngủ, thật ra đêm sinh nhật tôi chúng tôi còn không kịp vào phòng ngủ.
Anh nhìn tôi với một khoảng cách gần như thế, giống như lâu lắm không gặp lại, anh đã không nhớ ra tôi trông ra sao, dưới ánh mắt của anh, nhung nhớ trong tôi từng chút một nhấn chìm lí trí của tôi như thuỷ triều dâng cao.
Sau khi bình thản lại, anh nhìn tôi: "Em còn không có lương tâm bằng con gái!"
"Em cũng hy vọng giống được như con bé, không có muộn phiền gì, không biết suy nghĩ, không cần sợ sệt gì hết!"
"Có anh rồi em còn sợ gì?"
"Có anh mới sợ đấy!" Tôi đáp trả ngay.
"Nói ra nghe xem!"
"Em không muốn vì em mà anh gặp trở ngại, trở thành chướng ngại khi anh lấy lại thứ mà anh muốn."
"Em cho rằng họ ngăn anh được sao?" Giọng của anh nghe có vẻ khinh thường, dường như anh đã suy tính ổn thoả, đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Nếu em đã biết rằng anh muốn lấy lại mọi thứ thuộc về mình, thế thì phối hợp với anh đi, đừng làm anh phân tâm. Anh muốn em nhớ thì em phải nhớ, phải tin anh! Thế thì sẽ không trở thành chướng ngại của anh, sẽ không trở thành điểm yếu của anh trong mắt bọn họ!"
"Nhưng mà..."
“Không có nhưng mà! Anh có kế hoạch của anh, bao gồm em!" Anh nhìn tôi kiên định: "Nhưng không cho phép em nghĩ bậy nữa."
Anh ôm chặt tôi vào lòng hơn nữa.
"Anh nói rồi, không cho phép em tơ tưởng người đàn ông khác, Trương Kính Tùng cũng không được! Lần sau không cho ai ôm em hết, nếu không anh sẽ không khách sáo nữa!"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Chiếc xe lúc Tết là anh thật, đúng không?"
Quả nhiên, Bùi Thiên Vũ nhìn tôi cười cười, nhưng trong mắt, chắc chắn vẫn có ý thù địch trong đó.
Bố tôi mở lời: "Nói gì thế này! Con vẫn đi tiễn người ta đi chứ! Cậu Bùi cũng uống rượu, không lái xe được!"
"Dạ!" Tôi đáp một tiếng, đứng dậy: "Được!"
Trên xe, anh nói với tôi: "Đến Quốc tế Kim Tinh!"
Tim tôi bớt căng thẳng đi nhiều, Quốc tế Kim Tinh gần Cảnh Viên hơn nhiều, chẳng qua tôi không biết tại sao anh lại không về Cảnh Viên.
Nghi vấn này vừa xuất hiện trong đầu tôi, anh như thể nhìn rõ tôi nghĩ gì: "Cảnh Viên xa quá, một mình em đi về anh không yên tâm."
Nghe anh nói xong, tôi không biết nên vui hay nên cảm ơn.
Tôi có thể lý giải rằng anh đang quan tâm tôi không?
Trên đường đi tôi không nói gì, anh cũng không chủ động nói chuyện, đến toà nhà Kim Tinh, anh ra lệnh: "Đi lên với anh."
"Em..."
Còn chưa đợi tôi dứt lời, anh kéo cửa bước xuống, đi ra ngoài, như thể không nghe thấy tôi nói gì.
Tôi khựng lại một chút, nhưng vẫn đỗ xe vào, chậm rãi đi theo vào sảnh.
Anh đang đứng ở cửa thang máy đợi tôi, tôi nhìn rõ anh chưa hề bước vào thang máy.
Anh bấm thang máy lần nữa, ý bảo tôi lên đi, khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi căng thẳng đến độ không thở bình thường được, không khí rất chi gượng gạo.
Đến tầng thượng, vẫn là căn phòng đó, có vẻ anh đã thuê lâu dài căn phòng này. Anh mở cửa bước vào, tôi cũng chậm rãi theo vào, mọi thứ trong này tôi đều quen thuộc.
Sự gượng gạo giữa hai người làm người ta ngợp thở, anh vươn tay ném áo khoác lên sofa, đột nhiên quay đầu lại bắt gặp tôi, anh nhanh tay giữ lấy cổ áo tôi, nâng mặt tôi lên, bắt buộc tôi phải nhìn anh: "Em vô tâm tới vậy ư?"
Tôi chớp mắt, nhìn chằm chằm vào anh, vẫn đang nghĩ anh có ý gì, anh nhanh chóng cúi đầu xuống, hôn ngay đúng chỗ môi tôi, gần như là cắn xé, cho dù là tôi đau tới nỗi rên la nhưng anh vẫn không thả tôi ra, tôi đẩy anh ra, nhưng lại bị anh kéo mạnh vào lòng.
Từ vùng vẫy cho đến đánh đấm, cho đến ném chìa khoá xe trong tay mà ôm lấy anh, nụ hôn này từ mưa gió bão bùng cho đến gió lặng sóng yên, đến dịu dàng dây dưa, hai người chúng tôi giống như đã trải qua một quá trình đấu tranh rất lâu rất lâu.
Không biết đã qua bao lâu, anh mới buông tha cho môi của tôi: "Em không thấy chính em còn nhập tâm hơn anh sao? Em còn muốn nói dối tiếp không?"
Tôi cạn lời, mất mặt quá.
Thầm mắng, chọc người ta hứng lên rồi không chịu trách nhiệm thì là đàn ông kiểu gì?
Như thể anh nghe được những gì tôi đang thầm mắng, cong người xuống ôm tôi lên, đi về phía phòng ngủ, tôi sợ đến nỗi mặt biến sắc: "Đừng mà..."
"Nói một chữ thôi!" Anh ra lệnh.
"Không!"
"Có!" Anh ngang ngược sửa lời tôi, sau đó cùng nhào lên chiếc giường lớn hào hoa trong phòng ngủ, thật ra đêm sinh nhật tôi chúng tôi còn không kịp vào phòng ngủ.
Anh nhìn tôi với một khoảng cách gần như thế, giống như lâu lắm không gặp lại, anh đã không nhớ ra tôi trông ra sao, dưới ánh mắt của anh, nhung nhớ trong tôi từng chút một nhấn chìm lí trí của tôi như thuỷ triều dâng cao.
Sau khi bình thản lại, anh nhìn tôi: "Em còn không có lương tâm bằng con gái!"
"Em cũng hy vọng giống được như con bé, không có muộn phiền gì, không biết suy nghĩ, không cần sợ sệt gì hết!"
"Có anh rồi em còn sợ gì?"
"Có anh mới sợ đấy!" Tôi đáp trả ngay.
"Nói ra nghe xem!"
"Em không muốn vì em mà anh gặp trở ngại, trở thành chướng ngại khi anh lấy lại thứ mà anh muốn."
"Em cho rằng họ ngăn anh được sao?" Giọng của anh nghe có vẻ khinh thường, dường như anh đã suy tính ổn thoả, đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Nếu em đã biết rằng anh muốn lấy lại mọi thứ thuộc về mình, thế thì phối hợp với anh đi, đừng làm anh phân tâm. Anh muốn em nhớ thì em phải nhớ, phải tin anh! Thế thì sẽ không trở thành chướng ngại của anh, sẽ không trở thành điểm yếu của anh trong mắt bọn họ!"
"Nhưng mà..."
“Không có nhưng mà! Anh có kế hoạch của anh, bao gồm em!" Anh nhìn tôi kiên định: "Nhưng không cho phép em nghĩ bậy nữa."
Anh ôm chặt tôi vào lòng hơn nữa.
"Anh nói rồi, không cho phép em tơ tưởng người đàn ông khác, Trương Kính Tùng cũng không được! Lần sau không cho ai ôm em hết, nếu không anh sẽ không khách sáo nữa!"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh: "Chiếc xe lúc Tết là anh thật, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.