Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 277
Tam Tỷ Tỷ
02/09/2022
Thật ra, người đàn ông này của Đào Tuệ San tôi chưa chính thức gặp mặt
bao giờ, nhưng tôi lại rất quen thuộc với người này, không phải chỉ mình tôi, mà có lẽ cả Giang Thành đều quen mặt anh ta ấy chứ!
Anh ta lúc nào cũng hiện diện trên TV, nổi danh trên phát thanh, bay giờ muốn tìm một người qua truyền thông là một việc dễ cỡ nào, đừng nói là người nổi tiếng.
Hai chúng tôi lên xe tôi, cô ấy tiếp tục nói: “Anh ấy đã rất bao dung với chị rồi, con người phải biết đủ. Xảy ra chuyện với Tân Hạo Đình xong, anh ấy chỉ chiến tranh lạnh với chị một khoảng thời gian rồi lại chẳng ai bỏ ai được, ầy… Ai cũng có nhu cầu của mình cả! Có lẽ đây là duyên phận của tụi chị!”
Nhắc lại chuyện của Đào Tuệ San và Tân Hạo Đình, thật ra bây giờ tôi thấy rất có lỗi, nếu không phải vì tôi làm lớn chuyện thì có lẽ Đào Tuệ San đã không lộ diện trước công chúng, ai cũng tỏ tường.
Ai ngờ sau này chúng tôi lại trở thành bạn bè.
“Anh ta không bỏ chị xem ra cũng lạ, nhưng mà…”
“Thôi… như thế cũng tốt, nếu tình đủ dài thì cần gì sớm tối bên nhau, haha! Đây chính là cách lý giải của chị! Đỡ tốn công ngày nào cũng dính lấy nhau, nhắm mắt mở mắt đều thấy, thì lại chẳng vui.” Lúc ở với tôi chị lại chẳng giấu quan điểm của mình bao giờ.
Hai chúng tôi đều cười, cô ấy nhìn tôi: “Bùi Thiên Vũ không giống với người ấy của chị, đàn ông cũng nhiều thằng, Bùi Thiên Vũ đúng là cực phẩm trong mớ hàng ngon rồi, vậy nên em đừng nghe lời Y Mộc, em không phải kiểu sống yên ổn qua ngày được.”
“Thế em là người như thế nào?” tôi tiện miệng hỏi.
“Lăng Hoa Dao, em là người phụ nữ tài ba, vậy nên Trương Kính Tùng không xứng với em, chỉ có kiểu đàn ông như Bùi Thiên Vũ mới xứng đứng bên cạnh em!”
Tôi liếc cô ấy một cái, không nhịn được cười: “Không ngờ chị lại nghĩ em như thế? Chính em còn không cảm giác được, sao chị lại nghĩ em là một người nên việc như thế chứ?”
“Trời! Chị mày là ai nào? Chị đây biết nhìn người lắm nhé, vừa nhìn là biết hết rồi!” Đào Tuệ San tự tin vỗ ngực: “Nhìn đi! Tuy rằng các em sẽ phải trải qua những thử thách nhưng chắc chắn sẽ có kết quả thôi.”
“Chị thành Lý Bán Tiên hồi nào vậy? Hoàng Đại Tiên nhập chị hả?” Tôi đùa.
“Em biết tại sao chị lại nói vậy không?” Cô ấy liếc tôi một cái.
“Vì những điểm tương đồng và mục tiêu của các em rất rõ ràng!”
Tôi không biết “mục tiêu rõ ràng” mà Đào Tuệ San đang nói tới là gì, thật ra tôi cũng luôn muốn hiểu tại sao Bùi Thiên Vũ chọn mình.
“Đúng rồi, chị quen ai tên Đường Vi không?” Tôi đột nhiên nhớ ra cô gái lạnh lùng kiêu ngạo ấy.
“Đường Vi?” Đào Tuệ San nhìn tôi, hỏi tôi một cách khó hiểu: “Sao em lại quen cô ta?”
“Hôm qua cô ấy cũng ở đó, hơn nữa còn ra mặt bênh em!” Tôi nói với Đào Tuệ San: “Nhưng cô ấy lại rất kiêu ngạo!”
“Đúng rồi! Vì đó chính là con gái của Đường Quang Diệu!” Đào Tuệ San nói.
Tôi cứng cả họng, không tưởng tượng nổi điều gì: “Đường Vi mà là con gái của Đường Quang Diệu ư, há chẳng phải chị đại của cả cái Giang Thành này sao. Chẳng trách kiêu ngạo như vậy? Nhưng hình như Điền Ny không biết cô ấy thì phải?”
“Em nghĩ Điền Ny là ngữ nào mà đòi biết? Hơn nữa, Đường Vi là người rất kín tiếng.” Đúng là chả có chuyện gì Đào Tuệ San không biết cả, không hổ là từ điển danh nhân.
“Chẳng trách cô ấy cũng ngồi trong hàng ngũ chờ đợi, không tỏ vẻ ta đây gì, đệch! Hóa ra người ta mới là chị đại thứ thật!” Tôi vô cùng kính phục.
“Uầy! Trong xe em có mùi gì mà thơm thế?” Đào Tuệ San đột nhiên hỏi tôi, còn cố ý hít hai ba cái.
“Là quà năm mới Lý Tân Nhị tặng em thì phải.” Đào Tuệ San đưa tay ra cầm lấy, hít vài cái, bĩu môi: “Giống tinh dầu! Không giống nước hoa cho xe, nhưng mà mùi không tệ nhé!”
“Chị thích thì lấy đi!” Tôi nói bừa.
“Thôi… đồ người ta tặng em sao lại tặng đi được!” Đào Tuệ San nói xong lại đặt về chỗ cũ.
Đến dưới công ty Y Mộc, tôi gọi cô ấy xuống, chúng tôi đi đến chỗ Đào Tuệ San nói, không ngờ đồ ăn chỗ đó rất đúng mùi.
Cả buổi ăn Y Mộc cứ kể hết tội trạng của Mạc Tiểu Kiều, nói cô ta giở thói minh tinh thì thôi, còn nằng nặc đòi đi nước J, ai không chịu thì gây chuyện với người nấy.
“Cũng không biết là ai cho cô ta cái tự tin đó nữa! Quỷ tha ma bắt thật chứ!” Y Mộc nói: “Cô ta cứ vô trách nhiệm như vậy mà hại công ty hại cả tớ, lịch trình như thế là sắp xếp cả rồi, kín hết cả, một khi mà hủy bỏ hay dời lại thì đồng nghĩa với việc gì? Trái hợp đồng, trái hợp đồng có biết không? Cậu nói xem cô ta có phải đang tự tìm đường chết không?”
Xem ra Y Mộc rất tức giận, đột nhiên quay sang hỏi tôi: “Cậu biết không? Hầy… cô ta sắp thành hàng xóm của cậu đấy!”
Anh ta lúc nào cũng hiện diện trên TV, nổi danh trên phát thanh, bay giờ muốn tìm một người qua truyền thông là một việc dễ cỡ nào, đừng nói là người nổi tiếng.
Hai chúng tôi lên xe tôi, cô ấy tiếp tục nói: “Anh ấy đã rất bao dung với chị rồi, con người phải biết đủ. Xảy ra chuyện với Tân Hạo Đình xong, anh ấy chỉ chiến tranh lạnh với chị một khoảng thời gian rồi lại chẳng ai bỏ ai được, ầy… Ai cũng có nhu cầu của mình cả! Có lẽ đây là duyên phận của tụi chị!”
Nhắc lại chuyện của Đào Tuệ San và Tân Hạo Đình, thật ra bây giờ tôi thấy rất có lỗi, nếu không phải vì tôi làm lớn chuyện thì có lẽ Đào Tuệ San đã không lộ diện trước công chúng, ai cũng tỏ tường.
Ai ngờ sau này chúng tôi lại trở thành bạn bè.
“Anh ta không bỏ chị xem ra cũng lạ, nhưng mà…”
“Thôi… như thế cũng tốt, nếu tình đủ dài thì cần gì sớm tối bên nhau, haha! Đây chính là cách lý giải của chị! Đỡ tốn công ngày nào cũng dính lấy nhau, nhắm mắt mở mắt đều thấy, thì lại chẳng vui.” Lúc ở với tôi chị lại chẳng giấu quan điểm của mình bao giờ.
Hai chúng tôi đều cười, cô ấy nhìn tôi: “Bùi Thiên Vũ không giống với người ấy của chị, đàn ông cũng nhiều thằng, Bùi Thiên Vũ đúng là cực phẩm trong mớ hàng ngon rồi, vậy nên em đừng nghe lời Y Mộc, em không phải kiểu sống yên ổn qua ngày được.”
“Thế em là người như thế nào?” tôi tiện miệng hỏi.
“Lăng Hoa Dao, em là người phụ nữ tài ba, vậy nên Trương Kính Tùng không xứng với em, chỉ có kiểu đàn ông như Bùi Thiên Vũ mới xứng đứng bên cạnh em!”
Tôi liếc cô ấy một cái, không nhịn được cười: “Không ngờ chị lại nghĩ em như thế? Chính em còn không cảm giác được, sao chị lại nghĩ em là một người nên việc như thế chứ?”
“Trời! Chị mày là ai nào? Chị đây biết nhìn người lắm nhé, vừa nhìn là biết hết rồi!” Đào Tuệ San tự tin vỗ ngực: “Nhìn đi! Tuy rằng các em sẽ phải trải qua những thử thách nhưng chắc chắn sẽ có kết quả thôi.”
“Chị thành Lý Bán Tiên hồi nào vậy? Hoàng Đại Tiên nhập chị hả?” Tôi đùa.
“Em biết tại sao chị lại nói vậy không?” Cô ấy liếc tôi một cái.
“Vì những điểm tương đồng và mục tiêu của các em rất rõ ràng!”
Tôi không biết “mục tiêu rõ ràng” mà Đào Tuệ San đang nói tới là gì, thật ra tôi cũng luôn muốn hiểu tại sao Bùi Thiên Vũ chọn mình.
“Đúng rồi, chị quen ai tên Đường Vi không?” Tôi đột nhiên nhớ ra cô gái lạnh lùng kiêu ngạo ấy.
“Đường Vi?” Đào Tuệ San nhìn tôi, hỏi tôi một cách khó hiểu: “Sao em lại quen cô ta?”
“Hôm qua cô ấy cũng ở đó, hơn nữa còn ra mặt bênh em!” Tôi nói với Đào Tuệ San: “Nhưng cô ấy lại rất kiêu ngạo!”
“Đúng rồi! Vì đó chính là con gái của Đường Quang Diệu!” Đào Tuệ San nói.
Tôi cứng cả họng, không tưởng tượng nổi điều gì: “Đường Vi mà là con gái của Đường Quang Diệu ư, há chẳng phải chị đại của cả cái Giang Thành này sao. Chẳng trách kiêu ngạo như vậy? Nhưng hình như Điền Ny không biết cô ấy thì phải?”
“Em nghĩ Điền Ny là ngữ nào mà đòi biết? Hơn nữa, Đường Vi là người rất kín tiếng.” Đúng là chả có chuyện gì Đào Tuệ San không biết cả, không hổ là từ điển danh nhân.
“Chẳng trách cô ấy cũng ngồi trong hàng ngũ chờ đợi, không tỏ vẻ ta đây gì, đệch! Hóa ra người ta mới là chị đại thứ thật!” Tôi vô cùng kính phục.
“Uầy! Trong xe em có mùi gì mà thơm thế?” Đào Tuệ San đột nhiên hỏi tôi, còn cố ý hít hai ba cái.
“Là quà năm mới Lý Tân Nhị tặng em thì phải.” Đào Tuệ San đưa tay ra cầm lấy, hít vài cái, bĩu môi: “Giống tinh dầu! Không giống nước hoa cho xe, nhưng mà mùi không tệ nhé!”
“Chị thích thì lấy đi!” Tôi nói bừa.
“Thôi… đồ người ta tặng em sao lại tặng đi được!” Đào Tuệ San nói xong lại đặt về chỗ cũ.
Đến dưới công ty Y Mộc, tôi gọi cô ấy xuống, chúng tôi đi đến chỗ Đào Tuệ San nói, không ngờ đồ ăn chỗ đó rất đúng mùi.
Cả buổi ăn Y Mộc cứ kể hết tội trạng của Mạc Tiểu Kiều, nói cô ta giở thói minh tinh thì thôi, còn nằng nặc đòi đi nước J, ai không chịu thì gây chuyện với người nấy.
“Cũng không biết là ai cho cô ta cái tự tin đó nữa! Quỷ tha ma bắt thật chứ!” Y Mộc nói: “Cô ta cứ vô trách nhiệm như vậy mà hại công ty hại cả tớ, lịch trình như thế là sắp xếp cả rồi, kín hết cả, một khi mà hủy bỏ hay dời lại thì đồng nghĩa với việc gì? Trái hợp đồng, trái hợp đồng có biết không? Cậu nói xem cô ta có phải đang tự tìm đường chết không?”
Xem ra Y Mộc rất tức giận, đột nhiên quay sang hỏi tôi: “Cậu biết không? Hầy… cô ta sắp thành hàng xóm của cậu đấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.