Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 285
Tam Tỷ Tỷ
10/09/2022
Thấy mẹ tôi và Đào Tuệ San đã ra ngoài, Bùi Thiên Vũ mới từ từ đi tới,
bình tĩnh ngồi trên ghế đặt cạnh giường tôi, nhẹ nhàng nhìn tôi thật sâu như thể đang nghĩ cách làm thế nào để nói chuyện với tôi.
Thật ra thì trong lòng tôi cảm thấy rất uất ức, nhưng đâu đó trong tim vẫn luôn tồn tại ánh sáng và bóng tối lẫn lộn. Nhìn Lý Tân Nhị vẫn gọn gàng xinh đẹp, cả người nguyên vẹn không sao chạy đến bên cạnh tôi, công khai khiêu khích tôi, chuyện như vậy, dù là ai thì trong lòng chắc chắn cũng không thoải mái được, cho dù người ta chấp nhận được thì tôi cũng không thể.
Nhớ đến người phụ nữ này từ khi xuất hiện trước mặt tôi vẫn luôn âm thầm làm chuyện mờ ám hãm hại tôi. Hiện tại nghĩ lại, ngay cả khi lần đầu tiên chúng tôi ngồi xuống ăn bữa cơm, đều là mục đích của cô ta, vậy thì tôi làm sao có thể nguôi tức được.
Hơn nữa, tôi luôn có cảm giác, tôi bị trói cũng có thể có liên quan đến cô ta, nếu không nhờ Bùi Thiên Vũ điều tra, chuyện này không thể nào kết thúc được.
Lúc này, Bùi Thiên Vũ ngồi xuống, đưa tay nắm tay tôi: “Chuyện Lý Tân Nhị, em đừng quan tâm cô ta, trong lòng anh đã có tính toán.”
“Vậy anh tính thế nào? Nói ra em nghe thử, em mới là người trong cuộc mà! Cũng là người bị hại. Cô ta nhiều lần dùng ám chiêu, anh thật sự cho rằng em không biết ư?”
Tôi nói thẳng không kiêng nể gì, nếu đã đến mức này, tôi không cần phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nữa.
Đôi mắt đẹp của Bùi Thiên Vũ nhìn chăm chú mặt tôi, gương mặt điển trai đấy làm tôi phải hốt hoảng, tôi vốn không muốn tra hỏi anh, tôi cũng biết, dưới góc độ của anh, chuyện cần phải giải quyết có quá nhiều.
Hơn nữa, cho dù là ở góc độ nào, Lý Tân Nhị và anh mới là người thân, tôi thì chẳng là gì cả.
Tôi bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm nên có hơi chột dạ, cố gắng mỉm cười vui vẻ nói: “Em không gây khó dễ cho anh, người như các cô ta, thật sự em… em biết cô ta là em gái anh, anh không thể…”
Anh cầm tay tôi lên, đặt lên đấy một nụ hôn, vẫn nhìn tôi: “Thật ra mà nói, cô ta và anh không có bất kỳ mối quan hệ nào, còn em thì không giống vậy.”
Những lời này của Bùi Thiên Vũ phút chốc làm cơn uất ức trong lòng tôi tan thành mây khói, tôi không thể không nói, Bùi Thiên Vũ, người đàn ông này quả thật khiến tôi muốn dứt cũng không dứt được.
“Bởi vì, trên người cô ta còn một chút giá trị, sự tồn tại của cô ta không đơn giản. Có rất nhiều manh mối chồng chéo trên người cô ta lắm.” Bùi Thiên Vũ trịnh trọng nói, trước kia anh chưa từng nhắc đến những chuyện này trước mặt tôi.
“Ý anh là, vụ rơi máy bay?”
“Còn nữa…” Mắt Bùi Thiên Vũ tối lại, đồng thời phát ra sự lạnh lẽo: “Cô ta không phải là Lý Tân Nhị thật.”
Lời này của Bùi Thiên Vũ nhất thời làm tôi khiếp sợ: “Anh nói… Cô ta không phải là Lý Tân Nhị thật sự ư?”
Lòng tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái, vậy thì đúng rồi, tôi bảo Vệ Triết đi điều tra manh mối, cũng đã từng hoài nghi chuyện này, nhưng tôi không dám chắc chắn, bởi tôi không có chứng cứ xác thực.
Xem ra Bùi Thiên Vũ hẳn là đã tra được nhiều tin tức hơn tôi, vậy nên tôi kể cho anh nghe đầu đuôi mọi chuyện của cô ta, nhất là chuyện tôi bị bắt cóc, còn có biểu hiện của Lý Tân Nhị.
Anh đặt tay lên trán tôi, vuốt mái tóc nói: “Đã khiến em chịu khổ rồi.”
“Em cũng biết, anh làm việc nhất định là có lý do của anh, có điều cô ta không hề kiêng kỵ gì, từ chuyện bắt cóc em, đến sinh nhật anh, rồi chuyện nước hoa…”
Tôi không nói được, thật ra thì tôi biết, cho dù tôi không nói rõ, Bùi Thiên Vũ cũng sẽ hiểu tôi muốn nói tới cái gì.
“Em có biết ngày chúng ta hẹn gặp mặt hôm ấy, Bùi Du Thanh đã đến nói với anh điều gì không?” Bùi Thiên Vũ nhìn về phía tôi, con người thâm thúy lóe lên.
“Trước mắt em đang bắt tay với Quý Thanh Viễn, anh chỉ có thể đành biết thời biết thế thôi.”
“Quý Thanh Viễn?” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Đúng, Quý Thanh Viễn tìm em kí hợp đồng thế chấp, thật ra là do người dưới quyền Bùi Du Thanh làm, vậy tại sao Quý Thanh Viễn không cần Hằng Viễn, tất nhiên là có lý của anh ta.” Bùi Thiên Vũ thâm ý nói.
“Những chuyện này anh đều biết ư?” Tôi cứng họng, tôi thật sự không biết Bùi Thiên Vũ còn biết đến đâu?
“Yên tâm dưỡng thương đi, có thể anh sẽ rời Giang Thành mấy ngày, nên là em phải bảo đảm tốt thân thể mình đã.” Anh nắm chặt tay tôi nói.
“Anh đi đâu?” Tôi không tự chủ được hỏi.
“Nước J.” Anh cũng không giấu giếm tôi mà nói thẳng.
“Nước J?” Đột nhiên tôi nhớ đến Mạc Tiểu Kiều cũng liều mạng muốn đi nước J, chẳng lẽ chuyện này có liên quan với nhau?
Thật ra thì trong lòng tôi cảm thấy rất uất ức, nhưng đâu đó trong tim vẫn luôn tồn tại ánh sáng và bóng tối lẫn lộn. Nhìn Lý Tân Nhị vẫn gọn gàng xinh đẹp, cả người nguyên vẹn không sao chạy đến bên cạnh tôi, công khai khiêu khích tôi, chuyện như vậy, dù là ai thì trong lòng chắc chắn cũng không thoải mái được, cho dù người ta chấp nhận được thì tôi cũng không thể.
Nhớ đến người phụ nữ này từ khi xuất hiện trước mặt tôi vẫn luôn âm thầm làm chuyện mờ ám hãm hại tôi. Hiện tại nghĩ lại, ngay cả khi lần đầu tiên chúng tôi ngồi xuống ăn bữa cơm, đều là mục đích của cô ta, vậy thì tôi làm sao có thể nguôi tức được.
Hơn nữa, tôi luôn có cảm giác, tôi bị trói cũng có thể có liên quan đến cô ta, nếu không nhờ Bùi Thiên Vũ điều tra, chuyện này không thể nào kết thúc được.
Lúc này, Bùi Thiên Vũ ngồi xuống, đưa tay nắm tay tôi: “Chuyện Lý Tân Nhị, em đừng quan tâm cô ta, trong lòng anh đã có tính toán.”
“Vậy anh tính thế nào? Nói ra em nghe thử, em mới là người trong cuộc mà! Cũng là người bị hại. Cô ta nhiều lần dùng ám chiêu, anh thật sự cho rằng em không biết ư?”
Tôi nói thẳng không kiêng nể gì, nếu đã đến mức này, tôi không cần phải giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra nữa.
Đôi mắt đẹp của Bùi Thiên Vũ nhìn chăm chú mặt tôi, gương mặt điển trai đấy làm tôi phải hốt hoảng, tôi vốn không muốn tra hỏi anh, tôi cũng biết, dưới góc độ của anh, chuyện cần phải giải quyết có quá nhiều.
Hơn nữa, cho dù là ở góc độ nào, Lý Tân Nhị và anh mới là người thân, tôi thì chẳng là gì cả.
Tôi bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm nên có hơi chột dạ, cố gắng mỉm cười vui vẻ nói: “Em không gây khó dễ cho anh, người như các cô ta, thật sự em… em biết cô ta là em gái anh, anh không thể…”
Anh cầm tay tôi lên, đặt lên đấy một nụ hôn, vẫn nhìn tôi: “Thật ra mà nói, cô ta và anh không có bất kỳ mối quan hệ nào, còn em thì không giống vậy.”
Những lời này của Bùi Thiên Vũ phút chốc làm cơn uất ức trong lòng tôi tan thành mây khói, tôi không thể không nói, Bùi Thiên Vũ, người đàn ông này quả thật khiến tôi muốn dứt cũng không dứt được.
“Bởi vì, trên người cô ta còn một chút giá trị, sự tồn tại của cô ta không đơn giản. Có rất nhiều manh mối chồng chéo trên người cô ta lắm.” Bùi Thiên Vũ trịnh trọng nói, trước kia anh chưa từng nhắc đến những chuyện này trước mặt tôi.
“Ý anh là, vụ rơi máy bay?”
“Còn nữa…” Mắt Bùi Thiên Vũ tối lại, đồng thời phát ra sự lạnh lẽo: “Cô ta không phải là Lý Tân Nhị thật.”
Lời này của Bùi Thiên Vũ nhất thời làm tôi khiếp sợ: “Anh nói… Cô ta không phải là Lý Tân Nhị thật sự ư?”
Lòng tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái, vậy thì đúng rồi, tôi bảo Vệ Triết đi điều tra manh mối, cũng đã từng hoài nghi chuyện này, nhưng tôi không dám chắc chắn, bởi tôi không có chứng cứ xác thực.
Xem ra Bùi Thiên Vũ hẳn là đã tra được nhiều tin tức hơn tôi, vậy nên tôi kể cho anh nghe đầu đuôi mọi chuyện của cô ta, nhất là chuyện tôi bị bắt cóc, còn có biểu hiện của Lý Tân Nhị.
Anh đặt tay lên trán tôi, vuốt mái tóc nói: “Đã khiến em chịu khổ rồi.”
“Em cũng biết, anh làm việc nhất định là có lý do của anh, có điều cô ta không hề kiêng kỵ gì, từ chuyện bắt cóc em, đến sinh nhật anh, rồi chuyện nước hoa…”
Tôi không nói được, thật ra thì tôi biết, cho dù tôi không nói rõ, Bùi Thiên Vũ cũng sẽ hiểu tôi muốn nói tới cái gì.
“Em có biết ngày chúng ta hẹn gặp mặt hôm ấy, Bùi Du Thanh đã đến nói với anh điều gì không?” Bùi Thiên Vũ nhìn về phía tôi, con người thâm thúy lóe lên.
“Trước mắt em đang bắt tay với Quý Thanh Viễn, anh chỉ có thể đành biết thời biết thế thôi.”
“Quý Thanh Viễn?” Tôi hơi ngạc nhiên.
“Đúng, Quý Thanh Viễn tìm em kí hợp đồng thế chấp, thật ra là do người dưới quyền Bùi Du Thanh làm, vậy tại sao Quý Thanh Viễn không cần Hằng Viễn, tất nhiên là có lý của anh ta.” Bùi Thiên Vũ thâm ý nói.
“Những chuyện này anh đều biết ư?” Tôi cứng họng, tôi thật sự không biết Bùi Thiên Vũ còn biết đến đâu?
“Yên tâm dưỡng thương đi, có thể anh sẽ rời Giang Thành mấy ngày, nên là em phải bảo đảm tốt thân thể mình đã.” Anh nắm chặt tay tôi nói.
“Anh đi đâu?” Tôi không tự chủ được hỏi.
“Nước J.” Anh cũng không giấu giếm tôi mà nói thẳng.
“Nước J?” Đột nhiên tôi nhớ đến Mạc Tiểu Kiều cũng liều mạng muốn đi nước J, chẳng lẽ chuyện này có liên quan với nhau?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.