Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 289
Tam Tỷ Tỷ
13/09/2022
“Anh là muốn treo đánh bà ta?” Tôi giật mình nhìn Bùi Thiên Vũ.
Anh cụp mắt nhìn tôi, rồi lại đưa tay vuốt mũi tôi: “Cô gái nhỏ của anh thật thông minh!”
“Anh không sợ bà ta thật sự liên thủ với Quý Thanh Viễn, vậy thì anh không lấy được gì rồi?” Tôi tò mò hỏi.
Anh lắc đầu: “Em nghĩ Quý Thanh Viễn lại dễ dàng lên cùng thuyền với một người khác như vậy sao?”
Bùi Thiên Vũ nói chuyện quả thật không sai, Quý Thanh Viễn chắc chắn là một con cáo già dù là trong hay ngoài.
Anh vỗ mặt tôi dặn dò: “Nếu không gọi cho anh được thì có thể gửi mail cho anh! Lúc nào anh cũng có thể nhìn thấy. Lần này anh đi, ngoài mặt là đi làm chuyện của anh. Thế nên anh sẽ không bị bà ta khống chế đâu.”
Tôi có chút không nỡ xa anh, cũng không dám tưởng tượng lúc không thể nhìn thấy anh, tôi nên làm gì.
“Nếu bên Quý Thanh Viễn có động tĩnh, em chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, dùng toàn lực để giành được lợi ích lớn nhất, đừng nói nghĩa khí gì với Quý Thanh Viễn cả, anh ta cũng sẽ không nói chuyện đó với em đâu, chỉ có lợi ích mới là hàng đầu.”
Tôi yên lặng nghe lời anh nói, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, không biết lần này anh sẽ đi bao lâu, nghe anh dặn dò tôi những chuyện này, tôi có dự cảm rằng có thể anh sẽ phải đi rất lâu.
“Vậy còn nếu Bùi Du Thanh thật sự liên thủ với Quý Thanh Viễn thì sao?” Tôi ngửa mặt nhìn anh, vẫn cố chấp hỏi chuyện này.
Bởi tôi cảm thấy, dù là Bùi Du Thanh hay Quý Thanh Viễn cũng đều sẽ không chê món lợi này.
Anh không trực tiếp đáp lời mà lấy ngón tay đùa giỡn lọn tóc tôi.
“Vậy thì anh có muốn em phải làm gì không?” Tôi hỏi lại.
Đột nhiên anh ở một nụ cười điên đảo chúng sinh rồi lại cúi xuống hôn tôi: “Có, đó là nuôi bản thân cho mập mạp lên chờ anh trở về.”
“Sao mặt anh lại vô sỉ như vậy? Rõ ràng em đang nói chuyện chính đáng mà! Ưm…” Tôi còn chưa nói xong anh đã chặn miệng tôi lại.
Người đàn ông này vừa tốt vừa xấu, thật khiến tôi mê đến phát điên, anh sẽ không để tôi nhìn thấu, nhưng dường như không bao giờ rời xa tôi, ấy vậy mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng được mạch não anh đang nghĩ gì.
Tôi không nhìn thấu được anh, nhưng anh thì hoàn toàn có thể hiểu được từng hành động của tôi, đây là điều khiến tôi chán nản nhất.
Vốn còn định nói thêm vài chuyện với anh, nhưng có lẽ tôi mệt đến mức chút tinh thần cũng không có, vừa trở mình một cái thì ngủ luôn.
Lúc tỉnh lại, tôi vẫn còn nằm trên khuỷu tay anh, được anh ôm vào lòng. Anh ngủ rất say, đến khi cảm giác được tôi đã tỉnh, anh mới mơ màng mở mắt nhìn, thấy tôi thì đến gần hôn một cái.
Miệng lẩm bẩm: “Yêu tinh nhỏ dụ người, tìm được em thật tốt.”
Tôi hơi sửng sờ, nhìn anh truy hỏi: “Cái gì mà tìm được em thật tốt?”
Anh không phản ứng lại, nhưng lại đưa tay ôm tôi thật chặt trong lòng.
Thế là chúng tôi ngủ một giấc đến thẳng chín giờ mới rời giường ăn sáng. Còn giờ bay của anh thì đến tận một giờ chiều.
Tôi quyến luyến không nỡ rời khỏi Quốc tế Tinh Quang.
Có điều tôi không ngờ vậy mà vừa ra đến cửa đã đụng phải Lý Tân Nhị.
Cả hai người đều sững sốt rồi cùng cười, Lý Tân Nhị hỏi tôi: “Vừa đi à?”
Ý của cô ta rất rõ ràng, ám chỉ tôi vừa mới dậy thì rời khỏi đây. Thách ????há????h ????ìm được # T????uMT????UYe N.???????? #
“Ừm, dậy hơi trễ.” Tôi không hề che giấu, nửa thật nửa giả, dù sao thì cô ta cũng không tận mắt thấy tôi đi ra từ phòng Bùi Thiên Vũ.
“Chị Dao bây giờ càng ngày càng phóng túng nhỉ.” Cô ta châm biếm tôi.
“Thật ra thì tôi vẫn luôn như vậy, chỉ là cô không biết thôi, dù sao thì thời gian chúng ta quen biết vẫn còn ít mà.” Tôi đáp lại cô ta một cách sắc bén, sau đó còn chào hỏi cô ta: “Cô muốn đi lên hả? Vậy thì không làm phiền cô nữa.”
“Ừ. Tôi đến thăm anh Thiên Vũ, hôm nay anh ấy phải đi công tác.” Cô ta cố ý nói.
Tôi cười thầm, quả nhiên cô ta không chắc chắn tôi và Bùi Thiên Vũ đã ở bên nhau.
Tôi cũng không giải thích, lịch sự gật đầu với cô ta: “Vậy thì mau đi đi, không còn nhiều thời gian đâu.”
Nói xong tôi cũng không đợi cô ta đáp đã đi ra ngoài.
Trở về công ty, tôi nghĩ đến lời Bùi Thiên Vũ đã nói, Bùi Du Thanh và Quý Thanh Viễn liên thủ?
Tôi gọi Hồ Nguyệt đến, bảo cô ấy mang đến mấy họp đồng mà chúng tôi đã ký với Quý Thanh Viễn gần đây. Tôi cẩn thận xem xét, đột nhiên nghĩ đến mấy hạng mục, trong lòng không chắc chắn lắm nên tôi gọi cho luật sư Khâu hỏi xem anh ta có đang ở văn phòng luật sư không.
Sau đấy tôi đến văn phòng luật sư tìm luật sư Khâu.
Nếu Quý Thanh Viễn bắt tay với Bùi Du Thanh vậy thì tôi nhất định phải cẩn thận hơn.
Anh cụp mắt nhìn tôi, rồi lại đưa tay vuốt mũi tôi: “Cô gái nhỏ của anh thật thông minh!”
“Anh không sợ bà ta thật sự liên thủ với Quý Thanh Viễn, vậy thì anh không lấy được gì rồi?” Tôi tò mò hỏi.
Anh lắc đầu: “Em nghĩ Quý Thanh Viễn lại dễ dàng lên cùng thuyền với một người khác như vậy sao?”
Bùi Thiên Vũ nói chuyện quả thật không sai, Quý Thanh Viễn chắc chắn là một con cáo già dù là trong hay ngoài.
Anh vỗ mặt tôi dặn dò: “Nếu không gọi cho anh được thì có thể gửi mail cho anh! Lúc nào anh cũng có thể nhìn thấy. Lần này anh đi, ngoài mặt là đi làm chuyện của anh. Thế nên anh sẽ không bị bà ta khống chế đâu.”
Tôi có chút không nỡ xa anh, cũng không dám tưởng tượng lúc không thể nhìn thấy anh, tôi nên làm gì.
“Nếu bên Quý Thanh Viễn có động tĩnh, em chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, dùng toàn lực để giành được lợi ích lớn nhất, đừng nói nghĩa khí gì với Quý Thanh Viễn cả, anh ta cũng sẽ không nói chuyện đó với em đâu, chỉ có lợi ích mới là hàng đầu.”
Tôi yên lặng nghe lời anh nói, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, không biết lần này anh sẽ đi bao lâu, nghe anh dặn dò tôi những chuyện này, tôi có dự cảm rằng có thể anh sẽ phải đi rất lâu.
“Vậy còn nếu Bùi Du Thanh thật sự liên thủ với Quý Thanh Viễn thì sao?” Tôi ngửa mặt nhìn anh, vẫn cố chấp hỏi chuyện này.
Bởi tôi cảm thấy, dù là Bùi Du Thanh hay Quý Thanh Viễn cũng đều sẽ không chê món lợi này.
Anh không trực tiếp đáp lời mà lấy ngón tay đùa giỡn lọn tóc tôi.
“Vậy thì anh có muốn em phải làm gì không?” Tôi hỏi lại.
Đột nhiên anh ở một nụ cười điên đảo chúng sinh rồi lại cúi xuống hôn tôi: “Có, đó là nuôi bản thân cho mập mạp lên chờ anh trở về.”
“Sao mặt anh lại vô sỉ như vậy? Rõ ràng em đang nói chuyện chính đáng mà! Ưm…” Tôi còn chưa nói xong anh đã chặn miệng tôi lại.
Người đàn ông này vừa tốt vừa xấu, thật khiến tôi mê đến phát điên, anh sẽ không để tôi nhìn thấu, nhưng dường như không bao giờ rời xa tôi, ấy vậy mà tôi chưa bao giờ tưởng tượng được mạch não anh đang nghĩ gì.
Tôi không nhìn thấu được anh, nhưng anh thì hoàn toàn có thể hiểu được từng hành động của tôi, đây là điều khiến tôi chán nản nhất.
Vốn còn định nói thêm vài chuyện với anh, nhưng có lẽ tôi mệt đến mức chút tinh thần cũng không có, vừa trở mình một cái thì ngủ luôn.
Lúc tỉnh lại, tôi vẫn còn nằm trên khuỷu tay anh, được anh ôm vào lòng. Anh ngủ rất say, đến khi cảm giác được tôi đã tỉnh, anh mới mơ màng mở mắt nhìn, thấy tôi thì đến gần hôn một cái.
Miệng lẩm bẩm: “Yêu tinh nhỏ dụ người, tìm được em thật tốt.”
Tôi hơi sửng sờ, nhìn anh truy hỏi: “Cái gì mà tìm được em thật tốt?”
Anh không phản ứng lại, nhưng lại đưa tay ôm tôi thật chặt trong lòng.
Thế là chúng tôi ngủ một giấc đến thẳng chín giờ mới rời giường ăn sáng. Còn giờ bay của anh thì đến tận một giờ chiều.
Tôi quyến luyến không nỡ rời khỏi Quốc tế Tinh Quang.
Có điều tôi không ngờ vậy mà vừa ra đến cửa đã đụng phải Lý Tân Nhị.
Cả hai người đều sững sốt rồi cùng cười, Lý Tân Nhị hỏi tôi: “Vừa đi à?”
Ý của cô ta rất rõ ràng, ám chỉ tôi vừa mới dậy thì rời khỏi đây. Thách ????há????h ????ìm được # T????uMT????UYe N.???????? #
“Ừm, dậy hơi trễ.” Tôi không hề che giấu, nửa thật nửa giả, dù sao thì cô ta cũng không tận mắt thấy tôi đi ra từ phòng Bùi Thiên Vũ.
“Chị Dao bây giờ càng ngày càng phóng túng nhỉ.” Cô ta châm biếm tôi.
“Thật ra thì tôi vẫn luôn như vậy, chỉ là cô không biết thôi, dù sao thì thời gian chúng ta quen biết vẫn còn ít mà.” Tôi đáp lại cô ta một cách sắc bén, sau đó còn chào hỏi cô ta: “Cô muốn đi lên hả? Vậy thì không làm phiền cô nữa.”
“Ừ. Tôi đến thăm anh Thiên Vũ, hôm nay anh ấy phải đi công tác.” Cô ta cố ý nói.
Tôi cười thầm, quả nhiên cô ta không chắc chắn tôi và Bùi Thiên Vũ đã ở bên nhau.
Tôi cũng không giải thích, lịch sự gật đầu với cô ta: “Vậy thì mau đi đi, không còn nhiều thời gian đâu.”
Nói xong tôi cũng không đợi cô ta đáp đã đi ra ngoài.
Trở về công ty, tôi nghĩ đến lời Bùi Thiên Vũ đã nói, Bùi Du Thanh và Quý Thanh Viễn liên thủ?
Tôi gọi Hồ Nguyệt đến, bảo cô ấy mang đến mấy họp đồng mà chúng tôi đã ký với Quý Thanh Viễn gần đây. Tôi cẩn thận xem xét, đột nhiên nghĩ đến mấy hạng mục, trong lòng không chắc chắn lắm nên tôi gọi cho luật sư Khâu hỏi xem anh ta có đang ở văn phòng luật sư không.
Sau đấy tôi đến văn phòng luật sư tìm luật sư Khâu.
Nếu Quý Thanh Viễn bắt tay với Bùi Du Thanh vậy thì tôi nhất định phải cẩn thận hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.