Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 297
Tam Tỷ Tỷ
24/09/2022
Mà người đến văn phòng của tôi lại là hai cảnh sát mặc cảnh phục.
Điều này đã khiến tôi hơi ngạc nhiên, không hiểu mình đã làm gì mà trêu chọc cảnh sát tìm đến tận cửa.
Tôi mời bọn họ ngồi xuống, rồi nhìn bọn họ, một người trong đó rất nghiêm túc hỏi tôi rằng: "Cho hỏi cô có quen Lưu Bảo Câu này hay không?"
“Ai cơ?” Tôi hơi mơ màng, vội vàng phủ nhận: “Tôi không quen.”
Cảnh sát đó ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt rất sắc bén, rõ ràng không hài lòng về câu trả lời của tôi, nên liếc nhìn đồng nghiệp của mình nói:
"Bức ảnh."
Cảnh sát còn lại nhanh chóng lấy một bức ảnh trong cặp công văn trên tay ra đưa cho tôi: "Cô hãy nhìn kỹ người trong bức ảnh này đi."
Tôi nhận lấy bức ảnh bằng hai tay, rồi liếc nhìn người trong bức ảnh, đó là một chàng trai, có gương mặt thanh tú, tầm hai mươi tuổi, giống như một sinh viên.
Tôi lắc đầu, rất khẳng định đáp: "Tôi không quen người này."
Nhưng không hiểu tại sao, tôi lại chợt nghĩ đến tiệm cà phê mà tôi vừa mới tới.
“Cô có chắc là cô không quen người này hay không?” Giọng điệu của viên cảnh sát đưa bức ảnh cho tôi rất lạnh lùng, xem ra anh ta đã quen với việc thẩm vấn phạm nhân.
Tôi hơi khó chịu, cũng nhìn về phía anh ta, giọng điệu rất chắc nịch: "Tôi thật sự không quen anh ta, tôi chưa bao giờ gặp mặt anh ta."
"Nhưng trong điện thoại của Lưu Bảo Câu, cuộc gọi cuối cùng là gọi cho cô. Sao cô có thể nói hai người không quen nhau chứ?" Giọng điệu của cảnh sát đó rất nghiêm túc: “Vậy cô biết số điện thoại này không?”
Anh ta lại đưa cho tôi một tờ giấy có ghi số điện thoại.
Tôi nhìn lướt qua, vội vàng đứng dậy đi tới bàn làm việc cầm điện thoại của mình lên, tìm số điện thoại lạ kia, rồi đối chiếu với số điện thoại ghi trên tờ giấy, quả thật giống hệt nhau.
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cảnh sát, trong lòng càng căng thẳng hơn: "Đúng... Là số điện thoại này đã gọi cho tôi."
Viên cảnh sát đó nhất thời sáng mắt, nhanh chóng vươn tay về phía tôi, tôi liền đưa điện thoại và tờ giấy cho anh ta.
Viên cảnh sát đó đối chiếu một lát, rồi nhìn tôi nói: "Cô hãy nói rõ tình hình hơn đi!"
Tôi vội vàng kể rõ đầu đuôi câu chuyện về người này đã gọi cho tôi, để hẹn gặp tôi, tất nhiên tôi chẳng hề giấu diếm chi tiết nào, kể cả chuyện liên quan đến Bùi Thiên Vũ, bởi vì tôi biết rõ, mình không thể che giấu sự thật với cảnh sát.
Vả lại, chuyện Bùi Thiên Vũ tai nạn bị thương cũng dính dáng đến chuyện này, nếu có vấn đề gì nghiêm trọng, chắc chắn cảnh sát sẽ chú ý tới.
Nhưng tôi cũng lo lắng, không biết rốt cuộc người đàn ông này là ai?
Cuối cùng tôi dò hỏi bọn họ: "Anh cảnh sát, có chuyện gì không ổn ư? Tôi đã đợi suốt ba tiếng đồng hồ, nhưng không đợi được người đàn ông này. Tôi cũng gọi lại cho anh ta, nhưng anh ta đã tắt máy. Tôi... thật sự chưa từng gặp anh ta."
Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau, rồi một người nói với tôi rằng: "Cô không thể gặp mặt anh ta được nữa, bởi vì người đàn ông tên là Lưu Bảo Câu này đã bị tai nạn ở cửa Tây trên đường xây dựng vào lúc một giờ hai mươi lăm phút hôm nay, bị một chiếc xe chở hàng nhỏ cán chết rồi.”
“Cái gì?” Tôi nhất thời mất bình tĩnh, ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há mồm: “Tại sao lại như vậy?”
“Bởi vì tài xế xe chở hàng nhỏ đó say rượu.” Cảnh sát rất bình tĩnh nói với tôi biết, ánh mắt của anh ta luôn quan sát tôi.
“Tại sao lại trùng hợp như vậy?” Tôi hơi khó tin lẩm bẩm.
"Dựa vào vị trí xảy ra tai nạn của anh ta, có lẽ anh ta đang trên đường đến gặp cô thì xảy ra chuyện. Do đó, anh ta không thể đến được điểm hẹn." Viên cảnh sát đó vẫn đang quan sát trạng thái của tôi.
Quả thật tôi có hơi chột dạ, nhún vai nhìn hai viên cảnh sát: "Nhưng tôi thật sự không quen anh ta."
Tôi lại hỏi tiếp: "Các anh có thể nói cho tôi biết anh ta làm nghề gì không? Anh ta có phải là người Giang Thành hay không?"
"Xin lỗi! Chúng tôi không tiện cung cấp tài liệu của anh ta." Viên cảnh sát đó cất bức ảnh của Lưu Bảo Câu, nhìn tôi nói: "Nếu gần đây cô có điều gì chưa rõ hoặc nhận được thông tin gì kỳ lạ thì hãy kịp thời liên hệ với chúng tôi. Còn nữa, nếu cô còn nhớ ra điều gì liên quan đến Lưu Bảo Câu, nhất định phải liên hệ với chúng tôi. Gần đây, tốt nhất là cô nên ở lại thành phố, để tiện cho chúng tôi điều tra."
“Được.” Tôi rất nghiêm túc gật đầu, trong lòng vẫn còn bàng hoàng trước cái chết của người đàn ông.
Hai viên cảnh sát không nói gì nữa, mà đứng dậy chào tạm biệt, tôi giả vờ bình tĩnh, tươi cười tiễn bọn họ rời đi. Tôi cố ý làm như vậy, bằng không tôi sợ mình sẽ dấy lên sự nghi ngờ cho các nhân viên trong văn phòng.
Rồi tôi gọi cho Vệ Triết, kể lại toàn bộ câu chuyện cho Vệ Triết nghe, bảo anh ta mau chóng đi điều tra. Rốt cuộc chuyện này là sao? Tôi cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng, chắc chắn không phải là sự trùng hợp.
Điều này đã khiến tôi hơi ngạc nhiên, không hiểu mình đã làm gì mà trêu chọc cảnh sát tìm đến tận cửa.
Tôi mời bọn họ ngồi xuống, rồi nhìn bọn họ, một người trong đó rất nghiêm túc hỏi tôi rằng: "Cho hỏi cô có quen Lưu Bảo Câu này hay không?"
“Ai cơ?” Tôi hơi mơ màng, vội vàng phủ nhận: “Tôi không quen.”
Cảnh sát đó ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt rất sắc bén, rõ ràng không hài lòng về câu trả lời của tôi, nên liếc nhìn đồng nghiệp của mình nói:
"Bức ảnh."
Cảnh sát còn lại nhanh chóng lấy một bức ảnh trong cặp công văn trên tay ra đưa cho tôi: "Cô hãy nhìn kỹ người trong bức ảnh này đi."
Tôi nhận lấy bức ảnh bằng hai tay, rồi liếc nhìn người trong bức ảnh, đó là một chàng trai, có gương mặt thanh tú, tầm hai mươi tuổi, giống như một sinh viên.
Tôi lắc đầu, rất khẳng định đáp: "Tôi không quen người này."
Nhưng không hiểu tại sao, tôi lại chợt nghĩ đến tiệm cà phê mà tôi vừa mới tới.
“Cô có chắc là cô không quen người này hay không?” Giọng điệu của viên cảnh sát đưa bức ảnh cho tôi rất lạnh lùng, xem ra anh ta đã quen với việc thẩm vấn phạm nhân.
Tôi hơi khó chịu, cũng nhìn về phía anh ta, giọng điệu rất chắc nịch: "Tôi thật sự không quen anh ta, tôi chưa bao giờ gặp mặt anh ta."
"Nhưng trong điện thoại của Lưu Bảo Câu, cuộc gọi cuối cùng là gọi cho cô. Sao cô có thể nói hai người không quen nhau chứ?" Giọng điệu của cảnh sát đó rất nghiêm túc: “Vậy cô biết số điện thoại này không?”
Anh ta lại đưa cho tôi một tờ giấy có ghi số điện thoại.
Tôi nhìn lướt qua, vội vàng đứng dậy đi tới bàn làm việc cầm điện thoại của mình lên, tìm số điện thoại lạ kia, rồi đối chiếu với số điện thoại ghi trên tờ giấy, quả thật giống hệt nhau.
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn cảnh sát, trong lòng càng căng thẳng hơn: "Đúng... Là số điện thoại này đã gọi cho tôi."
Viên cảnh sát đó nhất thời sáng mắt, nhanh chóng vươn tay về phía tôi, tôi liền đưa điện thoại và tờ giấy cho anh ta.
Viên cảnh sát đó đối chiếu một lát, rồi nhìn tôi nói: "Cô hãy nói rõ tình hình hơn đi!"
Tôi vội vàng kể rõ đầu đuôi câu chuyện về người này đã gọi cho tôi, để hẹn gặp tôi, tất nhiên tôi chẳng hề giấu diếm chi tiết nào, kể cả chuyện liên quan đến Bùi Thiên Vũ, bởi vì tôi biết rõ, mình không thể che giấu sự thật với cảnh sát.
Vả lại, chuyện Bùi Thiên Vũ tai nạn bị thương cũng dính dáng đến chuyện này, nếu có vấn đề gì nghiêm trọng, chắc chắn cảnh sát sẽ chú ý tới.
Nhưng tôi cũng lo lắng, không biết rốt cuộc người đàn ông này là ai?
Cuối cùng tôi dò hỏi bọn họ: "Anh cảnh sát, có chuyện gì không ổn ư? Tôi đã đợi suốt ba tiếng đồng hồ, nhưng không đợi được người đàn ông này. Tôi cũng gọi lại cho anh ta, nhưng anh ta đã tắt máy. Tôi... thật sự chưa từng gặp anh ta."
Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau, rồi một người nói với tôi rằng: "Cô không thể gặp mặt anh ta được nữa, bởi vì người đàn ông tên là Lưu Bảo Câu này đã bị tai nạn ở cửa Tây trên đường xây dựng vào lúc một giờ hai mươi lăm phút hôm nay, bị một chiếc xe chở hàng nhỏ cán chết rồi.”
“Cái gì?” Tôi nhất thời mất bình tĩnh, ngạc nhiên đến nỗi trợn mắt há mồm: “Tại sao lại như vậy?”
“Bởi vì tài xế xe chở hàng nhỏ đó say rượu.” Cảnh sát rất bình tĩnh nói với tôi biết, ánh mắt của anh ta luôn quan sát tôi.
“Tại sao lại trùng hợp như vậy?” Tôi hơi khó tin lẩm bẩm.
"Dựa vào vị trí xảy ra tai nạn của anh ta, có lẽ anh ta đang trên đường đến gặp cô thì xảy ra chuyện. Do đó, anh ta không thể đến được điểm hẹn." Viên cảnh sát đó vẫn đang quan sát trạng thái của tôi.
Quả thật tôi có hơi chột dạ, nhún vai nhìn hai viên cảnh sát: "Nhưng tôi thật sự không quen anh ta."
Tôi lại hỏi tiếp: "Các anh có thể nói cho tôi biết anh ta làm nghề gì không? Anh ta có phải là người Giang Thành hay không?"
"Xin lỗi! Chúng tôi không tiện cung cấp tài liệu của anh ta." Viên cảnh sát đó cất bức ảnh của Lưu Bảo Câu, nhìn tôi nói: "Nếu gần đây cô có điều gì chưa rõ hoặc nhận được thông tin gì kỳ lạ thì hãy kịp thời liên hệ với chúng tôi. Còn nữa, nếu cô còn nhớ ra điều gì liên quan đến Lưu Bảo Câu, nhất định phải liên hệ với chúng tôi. Gần đây, tốt nhất là cô nên ở lại thành phố, để tiện cho chúng tôi điều tra."
“Được.” Tôi rất nghiêm túc gật đầu, trong lòng vẫn còn bàng hoàng trước cái chết của người đàn ông.
Hai viên cảnh sát không nói gì nữa, mà đứng dậy chào tạm biệt, tôi giả vờ bình tĩnh, tươi cười tiễn bọn họ rời đi. Tôi cố ý làm như vậy, bằng không tôi sợ mình sẽ dấy lên sự nghi ngờ cho các nhân viên trong văn phòng.
Rồi tôi gọi cho Vệ Triết, kể lại toàn bộ câu chuyện cho Vệ Triết nghe, bảo anh ta mau chóng đi điều tra. Rốt cuộc chuyện này là sao? Tôi cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng, chắc chắn không phải là sự trùng hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.