Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 347
Tam Tỷ Tỷ
15/11/2022
Đào Tuệ San sắp xếp một căn phòng lớn cao cấp, trong phòng của chúng tôi có bể tắm nước nóng, nhưng con người bố tôi cực kỳ bảo thủ, nhất quyết
đòi đi ra ngoài ngâm mình, vì thế chúng tôi đành phải để ông đi ra
ngoài.
Đây là lần đầu tiên Điềm Điềm đến một nơi như này, nên phấn khích liên tục hét toáng lên, mặc một bộ đồ bơi cực kỳ đẹp, không ngừng soi gương, rồi chơi đùa cùng mẹ tôi rất vui vẻ.
Tôi và Đào Tuệ San luôn trò chuyện về Bác Duệ Thiên Vũ, Đào Tuệ San rất áy náy nói với tôi rằng: "Lần này chị thật sự bó tay toàn tập, quan trọng là không ai có thể tiếp xúc với Bùi Thiên Vũ."
"Chị đừng nói như thế, trong lòng em biết rõ chuyện này, không phải ai cũng có thể tiến vào Cảnh Viên của anh ấy, nhất là từ khi anh bị thương quay về Cảnh Viên điều trị, cộng thêm Bùi Du Thanh đã sắp xếp người của mình, e rằng anh ấy chẳng khác nào đang bị giam lỏng."
Tôi hơi bồn chồn lo lắng, nhất là bây giờ, khi nhận được tin tức anh sắp bị đưa đến nước M để điều trị, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Trong lúc anh đang hôn mê bất tỉnh, đã bị Bùi Du Thanh đưa đến nước M, chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt mặc cho người khác chia cắt.
"Em nhận được tin tức, nói anh ấy sắp bị đưa đến nước M để điều trị." Tôi yếu ớt nói: "Nếu anh ấy tỉnh táo thì đó là chuyện tốt, nhưng bây giờ anh ấy..."
Tôi không thể nói tiếp được nữa, Đào Tuệ San vỗ nhẹ vào cánh tay của tôi, tất nhiên cô ấy hiểu ý của tôi.
“Em đừng suy nghĩ quá nhiều.” Cô ấy an ủi tôi, rồi đổi chủ đề: “Em đã đói bụng chưa?”
Thật ra việc ngâm mình trong suối nước nóng rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã bụng đói cồn cào.
Vừa nghe Đào Tuệ San hỏi như thế, tôi liền đứng dậy nói với Đào Tuệ San: "Để em đi xem bố em thử, sẵn tiện gọi chút gì đó, hay là chúng ta vừa ăn vừa ngâm mình nhé?"
Đào Tuệ San đứng dậy tán thành ngay: "Vậy em đi gọi bố em đi, để chị đi gọi đồ ăn."
Tôi xoay người choàng khăn tắm đi ra ngoài, hành lang bên ngoài khá yên tĩnh, hiệu quả cách âm ở đây thật sự rất tốt.
Khi đi xuyên qua hành lang, một căn phòng đột nhiên mở cửa ra, rồi một người bước ra khỏi căn phòng đó, tôi theo bản năng tránh sang một bên, không nhịn được liếc vào trong.
Tôi nhất thời sững sờ, vô tình nhìn thấy không ngờ người vừa ăn cơm vừa bàn chuyện trong căn phòng đó lại chính là Lộc Minh.
Tôi còn chưa kịp xác nhận lại thì người đàn ông bước ra ngoài kia đã nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách mọi thứ ở bên trong, tôi vội vàng ngước mắt lên nhìn người đàn ông đã bước ra ngoài kia, nhưng tôi hoàn toàn không quen anh ta.
Dường như anh ta cũng nhận ra sự kỳ lạ của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, tôi không khỏi chột dạ, vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn anh ta, tiếp tục bước ra ngoài.
Nhưng trong lòng tôi vẫn hơi nghi ngờ, rốt cuộc người kia có phải là Lộc Minh hay không?
Từ sau vụ tai nạn xe cộ đến nay, Lộc Minh hoàn toàn không có tin tức gì, như thể anh ta đã biến mất khỏi thế giới này, tại sao anh ta lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ vết thương của anh ta đã khỏi rồi? Nếu vết thương trên người anh ta đã khỏi, vậy thì tại sao Bùi Thiên Vũ lại bị nặng như vậy? Hơn nữa còn phải chuyển đến nước M, chẳng lẽ ngay từ đầu Lộc Minh đã không bị thương ư?
Tôi mang theo một bụng tâm sự đi ra ngoài, thậm chí còn quên mất mình ra ngoài để làm gì?
Mãi đến khi bố tôi nhìn thấy tôi đi ra ngoài, nhất định là đang đi tìm ông, nên bước ra khỏi bể tắm nước nóng, quấn khăn tắm đi tới gọi tôi, không ngờ lại dọa tôi giật mình.
Bây giờ tôi mới phản ứng lại, hóa ra mình đi ra ngoài là để tìm bố.
"Bố, bố mau vào trong ăn chút gì đó đi, tụi con đã gọi món rồi."
Nói xong với bố, tôi liền vội vã quay về.
Khi đi ngang qua căn phòng đó, tôi đã cố gắng quan sát một tý, rất muốn gõ cửa xem thử bên trong có phải là Lộc Minh hay không.
Nhưng lý trí của tôi vẫn chiến thắng bản thân tôi, dù gì tôi cũng đã gây ra quá nhiều rắc rối, không thể hành động hấp tấp vào thời khắc quan trọng như này được. Tôi nghĩ nếu là Lộc Minh, chắc chắn anh ta tới đây là có việc gì đó.
Tôi bảo bố về phòng trước, còn mình thì quanh quẩn ở đây, tôi rất hy vọng mình có thể nhìn thấy cánh cửa kia mở ra lần nữa, ít nhất là tôi có cơ hội dò hỏi về tình trạng của Bùi Thiên Vũ, cũng như lý do tại sao anh lại phải đến nước M. Tôi muốn xác nhận thử xem, liệu tin tức này có phải là sự thật hay không.
Cơ hội lần này thật sự quá tuyệt vời, nên tôi không muốn bỏ lỡ.
Nhưng điều khiến tôi thất vọng là cánh cửa đó vẫn luôn đóng chặt.
Đến khi Đào Tuệ San gọi món xong ra ngoài tìm tôi, nhìn thấy tôi liên tục đi qua đi lại trên hành lang thì vội vàng đi tới hỏi nhỏ: "Hoa Dao, em đứng đây làm gì?"
Tôi kéo Đào Tuệ San đi tới, rồi chỉ vào cánh cửa kia nói nhỏ với cô ấy: "Em đã nhìn thấy Lộc Minh ở bên trong?"
“Là ai thế?” Đào Tuệ San hơi ngạc nhiên hỏi.
"Trợ lý thân cận của Bùi Thiên Vũ, kể từ khi Bùi Thiên Vũ gặp tai nạn thì anh ta cũng chẳng có tin tức gì cả. Nhưng ban nãy em đã nhìn thấy anh ta ở bên trong."
"Em chắc chứ?"
Tôi do dự một hồi, cũng không biết mình có chắc hay không.
Đào Tuệ San khoanh tay trước ngực nhìn tôi, rồi chớp mắt như đang ngẫm nghĩ, một giây sau, cô ấy bỗng kéo tôi đến thẳng căn phòng đó.
Tôi nhất thời sợ hết hồn, vội vàng vươn tay kéo cô ấy lại, nhưng không được, bởi vì cô ấy đã đi đến trước cửa căn phòng đó, tôi đành phải thấp thỏm bất an đi theo cô ấy.
Chỉ thấy Đào Tuệ San tươi cười giơ tay lên gõ cửa.
Đây là lần đầu tiên Điềm Điềm đến một nơi như này, nên phấn khích liên tục hét toáng lên, mặc một bộ đồ bơi cực kỳ đẹp, không ngừng soi gương, rồi chơi đùa cùng mẹ tôi rất vui vẻ.
Tôi và Đào Tuệ San luôn trò chuyện về Bác Duệ Thiên Vũ, Đào Tuệ San rất áy náy nói với tôi rằng: "Lần này chị thật sự bó tay toàn tập, quan trọng là không ai có thể tiếp xúc với Bùi Thiên Vũ."
"Chị đừng nói như thế, trong lòng em biết rõ chuyện này, không phải ai cũng có thể tiến vào Cảnh Viên của anh ấy, nhất là từ khi anh bị thương quay về Cảnh Viên điều trị, cộng thêm Bùi Du Thanh đã sắp xếp người của mình, e rằng anh ấy chẳng khác nào đang bị giam lỏng."
Tôi hơi bồn chồn lo lắng, nhất là bây giờ, khi nhận được tin tức anh sắp bị đưa đến nước M để điều trị, tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Trong lúc anh đang hôn mê bất tỉnh, đã bị Bùi Du Thanh đưa đến nước M, chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt mặc cho người khác chia cắt.
"Em nhận được tin tức, nói anh ấy sắp bị đưa đến nước M để điều trị." Tôi yếu ớt nói: "Nếu anh ấy tỉnh táo thì đó là chuyện tốt, nhưng bây giờ anh ấy..."
Tôi không thể nói tiếp được nữa, Đào Tuệ San vỗ nhẹ vào cánh tay của tôi, tất nhiên cô ấy hiểu ý của tôi.
“Em đừng suy nghĩ quá nhiều.” Cô ấy an ủi tôi, rồi đổi chủ đề: “Em đã đói bụng chưa?”
Thật ra việc ngâm mình trong suối nước nóng rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc, chúng tôi đã bụng đói cồn cào.
Vừa nghe Đào Tuệ San hỏi như thế, tôi liền đứng dậy nói với Đào Tuệ San: "Để em đi xem bố em thử, sẵn tiện gọi chút gì đó, hay là chúng ta vừa ăn vừa ngâm mình nhé?"
Đào Tuệ San đứng dậy tán thành ngay: "Vậy em đi gọi bố em đi, để chị đi gọi đồ ăn."
Tôi xoay người choàng khăn tắm đi ra ngoài, hành lang bên ngoài khá yên tĩnh, hiệu quả cách âm ở đây thật sự rất tốt.
Khi đi xuyên qua hành lang, một căn phòng đột nhiên mở cửa ra, rồi một người bước ra khỏi căn phòng đó, tôi theo bản năng tránh sang một bên, không nhịn được liếc vào trong.
Tôi nhất thời sững sờ, vô tình nhìn thấy không ngờ người vừa ăn cơm vừa bàn chuyện trong căn phòng đó lại chính là Lộc Minh.
Tôi còn chưa kịp xác nhận lại thì người đàn ông bước ra ngoài kia đã nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách mọi thứ ở bên trong, tôi vội vàng ngước mắt lên nhìn người đàn ông đã bước ra ngoài kia, nhưng tôi hoàn toàn không quen anh ta.
Dường như anh ta cũng nhận ra sự kỳ lạ của tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, tôi không khỏi chột dạ, vội vàng thu hồi tầm mắt nhìn anh ta, tiếp tục bước ra ngoài.
Nhưng trong lòng tôi vẫn hơi nghi ngờ, rốt cuộc người kia có phải là Lộc Minh hay không?
Từ sau vụ tai nạn xe cộ đến nay, Lộc Minh hoàn toàn không có tin tức gì, như thể anh ta đã biến mất khỏi thế giới này, tại sao anh ta lại đột ngột xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ vết thương của anh ta đã khỏi rồi? Nếu vết thương trên người anh ta đã khỏi, vậy thì tại sao Bùi Thiên Vũ lại bị nặng như vậy? Hơn nữa còn phải chuyển đến nước M, chẳng lẽ ngay từ đầu Lộc Minh đã không bị thương ư?
Tôi mang theo một bụng tâm sự đi ra ngoài, thậm chí còn quên mất mình ra ngoài để làm gì?
Mãi đến khi bố tôi nhìn thấy tôi đi ra ngoài, nhất định là đang đi tìm ông, nên bước ra khỏi bể tắm nước nóng, quấn khăn tắm đi tới gọi tôi, không ngờ lại dọa tôi giật mình.
Bây giờ tôi mới phản ứng lại, hóa ra mình đi ra ngoài là để tìm bố.
"Bố, bố mau vào trong ăn chút gì đó đi, tụi con đã gọi món rồi."
Nói xong với bố, tôi liền vội vã quay về.
Khi đi ngang qua căn phòng đó, tôi đã cố gắng quan sát một tý, rất muốn gõ cửa xem thử bên trong có phải là Lộc Minh hay không.
Nhưng lý trí của tôi vẫn chiến thắng bản thân tôi, dù gì tôi cũng đã gây ra quá nhiều rắc rối, không thể hành động hấp tấp vào thời khắc quan trọng như này được. Tôi nghĩ nếu là Lộc Minh, chắc chắn anh ta tới đây là có việc gì đó.
Tôi bảo bố về phòng trước, còn mình thì quanh quẩn ở đây, tôi rất hy vọng mình có thể nhìn thấy cánh cửa kia mở ra lần nữa, ít nhất là tôi có cơ hội dò hỏi về tình trạng của Bùi Thiên Vũ, cũng như lý do tại sao anh lại phải đến nước M. Tôi muốn xác nhận thử xem, liệu tin tức này có phải là sự thật hay không.
Cơ hội lần này thật sự quá tuyệt vời, nên tôi không muốn bỏ lỡ.
Nhưng điều khiến tôi thất vọng là cánh cửa đó vẫn luôn đóng chặt.
Đến khi Đào Tuệ San gọi món xong ra ngoài tìm tôi, nhìn thấy tôi liên tục đi qua đi lại trên hành lang thì vội vàng đi tới hỏi nhỏ: "Hoa Dao, em đứng đây làm gì?"
Tôi kéo Đào Tuệ San đi tới, rồi chỉ vào cánh cửa kia nói nhỏ với cô ấy: "Em đã nhìn thấy Lộc Minh ở bên trong?"
“Là ai thế?” Đào Tuệ San hơi ngạc nhiên hỏi.
"Trợ lý thân cận của Bùi Thiên Vũ, kể từ khi Bùi Thiên Vũ gặp tai nạn thì anh ta cũng chẳng có tin tức gì cả. Nhưng ban nãy em đã nhìn thấy anh ta ở bên trong."
"Em chắc chứ?"
Tôi do dự một hồi, cũng không biết mình có chắc hay không.
Đào Tuệ San khoanh tay trước ngực nhìn tôi, rồi chớp mắt như đang ngẫm nghĩ, một giây sau, cô ấy bỗng kéo tôi đến thẳng căn phòng đó.
Tôi nhất thời sợ hết hồn, vội vàng vươn tay kéo cô ấy lại, nhưng không được, bởi vì cô ấy đã đi đến trước cửa căn phòng đó, tôi đành phải thấp thỏm bất an đi theo cô ấy.
Chỉ thấy Đào Tuệ San tươi cười giơ tay lên gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.