Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Chương 391

Tam Tỷ Tỷ

03/01/2023

Những người đang ngồi ở đây đều tránh né ánh mắt hùng hổ dọa người của Bùi Thiên Vũ, sợ bị anh điểm mặt chỉ tên bắt nêu ý kiến.

Tôi cũng trầm mặc, nhưng mọi người không ai tỏ thái độ thực sự, tôi đành phải nhắm thẳng tới Lâm Giai: “Cô Lâm, cô là người đại diện của cô Mạc đây, cô nói trước đi! Mọi người muốn nghe thử ý kiến của cô!”

Lâm Giai há mồm nuốt nước miếng: “Tôi thấy cũng không tệ lắm, rất thực tế giản dị mà?”

“... Rác rưởi! Đây là rác rưởi thì có!” Nhà thiết kế vừa ném bút ban nãy thực sự rất ngay thẳng, anh ta lộ rõ vẻ khinh thường, thật ra anh ta không quản nhiều như người khác, đó chắc chắn là một người thẳng như ruột ngựa: “Loại trang trí kiểu này chẳng khác gì thứ rác rưởi, xin hỏi rốt cuộc các người có hiểu biết gì không? Hay là chỉ biết ở chỗ này khua chân múa tay thôi?”

“Anh Bùi, thứ như này đem ra là để đập vỡ bảng hiệu Bác Duệ Thiên Vũ hay sao? Thử hỏi, những người ngồi ở đây, vị nào muốn mua nhà ở, bị làm thành cái loại rác rưởi như thế này, còn ai dám mua nữa chứ? Loạn hết rồi?”

Nhà thiết kế này thật sự ngông cuồng! Anh ta gọi thẳng tên Bùi Thiên Vũ, những người khác đều lén nhìn về phía Bùi Thiên Vũ, trong lòng chắc chắn đang thầm nhạo báng tên đầu đất này thật sự không biết trời cao đất dày là gì.

Nhiếp ảnh gia cũng nhìn lướt qua Bùi Thiên Vũ, sau đó lấy hết can đảm nói ra: “Tác phẩm như vậy, xin lỗi, tôi chụp không nổi! Tôi phải chịu trách nhiệm với tác phẩm của mình!”

Những người khác vẫn duy trì thái độ chờ xem chuyện tiếp theo, hai mặt thất thần nhìn nhau, không dám mở miệng.

“Giản dị sao? Mua củ cải sao? Có người yêu cầu cô làm cây cải củ hay sao? Thật là nực cười, cô người của công ty nào? Cô nghĩ Bác Duệ Thiên Vũ này là đâu chứ? Là nơi để các người không biết trời cao đất dày làm bậy à?” Nhà thiết kế kia nói rất hăng hái.

“Đặc biệt, thiết kế của Bác Duệ Thiên Vũ chúng tôi đang thu hút sự chú ý trên toàn thế giới, giờ lại đi quay chụp cái thứ như vậy để quảng bá? Tính mang trò đùa này cho quốc tế xem à!”

Sắc mặt Mạc Tiểu Kiểu lúc xanh lúc đỏ, giây tiếp theo lại trắng, chóp mũi cô ta lấm tấm mồ hôi, cô ta khó khăn nuốt nước miếng: “Này… Đây là thứ tôi muốn sao? Ý tôi là…”

Giản Tịch tàn nhẫn cắt ngang lời nói của cô ta: “Cô Mạc, đây là bản chỉnh sửa do chính cô ký tên xác nhận, hơn nữa, vừa rồi mọi người đều nghe thấy nhìn thấy, là đích thân cô xác nhận!”

“Tôi…”

Mạc Tiểu Kiều không biết xấu hổ quay đầu lén nhìn trộm Bùi Thiên Vũ, thấy Bùi Thiên Vũ căn bản là không thèm nhìn cô ta, cũng không tỏ ra bất kỳ thái độ nào.



Ngay giây tiếp theo, cô ta lại nhìn về phía tôi, giống như là tỉnh ngộ: “Lăng Hoa Dao, cô… Cô tính kế tôi!”

Bảo tôi nói Mạc Tiểu Kiều ngốc nghếch đâu có sai? Trong thời điểm này mà cô ta còn có thể ngồi đó nói với tôi như vậy.

Triệu Quốc Tỉ lập tức đập bàn cái “bốp”, mở miệng: “Hồ đồ!”

Thấy vậy, tôi biết là thời cơ đã tới, tôi không thể để cơ hội cứ thế trôi qua một cách vô ích được.

“Cô Mạc, cô nói gì vậy?” Tôi ngồi thẳng người, nhìn về phía Mạc Tiểu Kiều: “Tôi bị các người gọi điện thoại thúc giục, đến cơm cũng chưa kịp ăn đã vội chạy tới đây mở cuộc họp rồi, xin hỏi sao qua miệng cô lại thành ra như vậy. Thế nào gọi là tôi “tính kế cô”?”

Lâm Giai bất ngờ đứng lên: “Lăng Hoa Dao, cô không cần giảo biện, đây là kế hoạch của cô, nếu không cô sẽ không để cho chúng tôi đi vào nhà mẫu!”

“Nực cười, nếu không tới nhà mẫu, sao có thể khiến mọi người chứng kiến các người sửa lại bản vẽ chứ? Cuối cùng thì là ai đang giảo biện ở đây?” Tôi kiên trì nói theo ý mình, không khoan nhượng buông tha.

“Nếu hôm nay không phải chủ tịch Lăng của chúng tôi nhanh chóng quyết định đến thẳng căn nhà mẫu, thì có thể khiến các người tạo ra một tác phẩm vừa lòng như vậy sao? Yêu cầu sửa tới sửa lui, các người không chỉ làm chậm trễ thời gian của mình Đỉnh Hâm chúng tôi, mà còn kéo dài thời gian của toàn bộ dự án. Thử hỏi, Bác Duệ Thiên Vũ và Đỉnh Hâm là chỗ để các người muốn chơi thế nào thì chơi à?”

Tôi không ngờ Hồ Nguyệt ngồi bên cạnh lại lên tiếng.

“Các người phải tới tận nơi mới có thể làm ra được tác phẩm như vậy chứ, nếu không tới tận nơi, các người sẽ tiếp tục gây rối thêm bao lâu nữa? Rồi cuối cùng lại đẩy hết trách nhiệm lên người chúng tôi? Chúng tôi trang hoàng lắp ráp mềm đều là theo trào lưu quốc tế cả, các người còn không hài lòng cái này không hài lòng cái kia, tổng giám đốc Y, chúng tôi đề nghị công ty Bác Ngạn nên mời một nhà thiết kế có tiếng đi theo tháp tùng cô Mạc đây thì hơn!”

Lời nói của Hồ Nguyệt rõ ràng rành mặt, nét mặt vô cùng khí phách.

Tôi thấy ánh mắt Bùi Thiên Vũ lại tập trung về phía tôi, hàng lông mày đột nhiên nhíu lại, tôi bình tĩnh nhìn về phía anh: “Anh Bùi, quyền định đoạt nằm ở anh! Anh quyết định như thế nào cứ nói ra! Chúng tôi sẽ phối hợp!”

Tôi đá quả bóng về phía Bùi Thiên Vũ không chút nể nang gì, mọi người sợ đến mức không dám thở mạnh, họ nhìn cảnh tượng giương cung bạt kiếm trước mắt, chờ đợi thái độ của Bùi Thiên Vũ.

Bùi Thiên Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt thâm thúy khó đoàn, sau đó thản nhiên mở miệng, nói ra hai chữ với điệu bộ vô cùng kiên định: “Không cần!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook