Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 397
Tam Tỷ Tỷ
14/01/2023
Tôi không thể kiểm soát được sự xúc động của mình, bước đến bên cạnh người đàn ông đó, ngẩng đầu nhìn anh ta, khuôn mặt hình chữ quốc màu đồng, lông mày rậm cùng đôi mắt to, vẻ bề ngoài khá phong độ, nhưng trong đôi mắt đó lại để lộ một loại sát khí nhàn nhạt, khiến cho ai nhìn vào cũng phải rùng mình.
Người đàn ông kia bị hành động đột ngột của tôi làm cho giật mình, đôi mắt đen hung ác nham hiểm rũ xuống cảnh giác liếc tôi một cái, tôi lập tức thu lại ánh mắt của mình, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Anh giao hết chưa? Tôi đang gấp lắm, xin lỗi!”
Nhưng tôi đã phát hiện ra ánh mắt của anh ta vô cùng căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, anh ta đưa bản danh sách ra ngoài cửa sổ chắn, sau đó thò tay ra chộp lấy rồi quay người rời đi.
Tôi giấu nộp danh sách lên, đôi mắt lại lặng lẽ đặt trên người đàn ông kia.
Chỉ thấy anh ta vội vàng đi đến chỗ cửa sổ lấy thuốc.
Mặc dù lần trước đó tôi không nhìn rõ mặt của anh ta nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt vừa nãy thì tôi đã kết luận chắc chắn người này là người kia, có lẽ là anh ta nhớ mặt tôi, không thì ánh mắt của anh ta sẽ không thể nào căng thẳng đến vậy.
Sau khi tôi nộp tờ đơn xong, tôi lại nhìn về phía cửa sổ lấy thuốc, làm gì còn bóng người nào.
Tôi cuống cuồng, cũng không cố đi lấy thuốc nữa, nhìn quanh mấy góc trong sảnh lớn, bóng dáng người đàn ông kia đã biến mất từ lâu.
Vậy cũng quá nhanh rồi, quả thật đúng là di chuyển gần như trong chớp mắt.
Tôi chắc chắn rằng người đàn ông này chính là người đàn ông đã tham gia vào vụ bắt cóc tôi đêm hôm đó, hơn nữa có vẻ như anh ta đã nhận ra tôi.
Nếu không thì anh ta không thể biến mất nhanh như thế được, cũng có thể anh ta đang trốn trong góc nào đó theo dõi tôi, vừa nghĩ đến đó là tôi liền thấy lạnh cả sống lưng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thì tôi ở ngoài sáng anh ta ở trong tối.
Một loại cảm giác không hiểu nổi chạy thẳng lên não.
Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đêm hôm đó người đàn ông này đã bị thương, tôi nhớ lúc ấy anh ta hung hăng cầm dao đâm thẳng về phía tôi, bị Bùi Thiên Vũ đánh cho bị thương, chắc hẳn vết thương nằm ở cổ tay hoặc cánh tay của anh ta nên tôi mới có thể thoát khỏi con dao đó, sau đó Bùi Thiên Vũ đã nói sẽ điều tra chuyện này.
Nhưng tại sao anh ta vẫn có thể thản nhiên quanh quẩn ở Giang Thành rực rỡ này?
Lẽ nào lúc đó không bắt được anh ta sao? Hay là anh ta đã thoát khỏi sự truy đuổi của mấy người Bùi Thiên Vũ? Dù sao thì sự kiện kia đã qua một thời gian rồi, bây giờ đã trở lại gió yên biển lặng.
Tôi ổn định lại tinh thần của mình, đợi lấy được thuốc thì vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, tôi ngồi yên trên xe nhìn dòng người đang tấp nập ra ra vào vào cửa lớn của bệnh viện một lát, vẫn không thấy được bóng hình cường tráng đó.
Tôi chỉ có thể khởi động xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, trong đầu không ngừng hiện lên hình xăm con rắn kia, so sánh thì vị trí, hình vẽ, loại hình đều giống nhau.
Nhưng nghĩ kiểu gì cũng thấy lạnh hết cả sống lưng, một kẻ như vậy muốn giết chết mình xuất hiện bên cạnh, dù thế nào tôi cũng không thể bình tĩnh được.
Mà lúc này, tôi cũng không thể hỏi Bùi Thiên Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được chứ?
Trong lúc đang hoảng hốt, tôi không biết mình đã vượt đèn đỏ, cho đến khi cảnh sát lái xe đuổi theo tôi thì tôi mới biết mình đã vi phạm luật, tôi vừa liên tục xin lỗi vừa nhận lấy giấy phạt, nhưng cuối cùng vẫn bị mấy anh cảnh sát giao thông phụ trách đó khiển trách mấy câu.
Quay trở về công ty, Hồ Nguyệt đi theo tôi vào văn phòng, đưa danh sách đã được Bác Duệ Thiên Vũ phê duyệt cho tôi, cũng nói với tôi: “Bọn họ bảo chúng ta có thể đến ký hợp đồng bất cứ lúc nào. Sếp, chuyện này thật sự đã giải quyết xong rồi.”
Tôi nghe vậy cũng cảm thấy rất vui, có vẻ như hiệu suất làm việc của bọn họ rất nhanh, đã có thông báo xuống rồi, đó chính là chuyện chắc chắn.
“Vậy thì ngày mai chúng ta dẫn luật sư đến ký hợp đồng, chuyện này không thể chần chờ được, tránh kẻo đêm dài lắm mộng!” Tôi nhìn Hồ Nguyệt chằm chằm: “Cô nhớ sắp xếp thời gian, sau đó bàn bạc hẹn đối phương đi!”
Thấy Hồ Nguyệt thẳng thắn đồng ý rồi ra ngoài, tôi xoay Aurora đang cầm trong tay, nghĩ lại thì, thật sự vẫn cần đến thủ đô một chuyến, đầu tiên là đi xem vợ của Bồ Tăng Vinh thế này rồi, chủ yếu vẫn là tâm sự lại chi tiết với ông Bồ về việc đưa Bích Hoa Viên vào hoạt động.
Trong nháy mắt đã gần một tháng kể từ hai lần tôi bị thương, tôi không thể làm chuyện gì đầu voi đuôi chuột được, lúc đó còn nói với Bồ Tăng Vinh rằng sẽ đến thăm hai người.
Đang nghĩ thì Trương Kính Tùng gõ cửa bước vào, một cô gái xinh đẹp theo sau, làn da trắng như trong suốt, sống mũi rất cao, đôi mắt sâu và mái tóc đen dài, vừa nhìn đã thấy là con lai có tính chất đặc biệt, tâm trí tôi lập tức nhớ đến Kiều Y Tư.
Thật ra tôi luôn nói với Trương Kính Tùng rằng muốn gặp Kiều Y Tư, nhưng luôn không có cơ hội.
Lúc này nhìn thấy hai người họ đi vào, tôi lập tức đứng dậy ra chào đón: “Nếu như tôi đoán không lầm thì vị này chính là cô Kiều Y Tư nhỉ!”
Trương Kính Tùng thấy tôi nói vậy, lập tức cười giới thiệu với tôi, quả nhiên người này là Kiều Y Tư.
Người đàn ông kia bị hành động đột ngột của tôi làm cho giật mình, đôi mắt đen hung ác nham hiểm rũ xuống cảnh giác liếc tôi một cái, tôi lập tức thu lại ánh mắt của mình, tỏ vẻ bình tĩnh hỏi: “Anh giao hết chưa? Tôi đang gấp lắm, xin lỗi!”
Nhưng tôi đã phát hiện ra ánh mắt của anh ta vô cùng căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, anh ta đưa bản danh sách ra ngoài cửa sổ chắn, sau đó thò tay ra chộp lấy rồi quay người rời đi.
Tôi giấu nộp danh sách lên, đôi mắt lại lặng lẽ đặt trên người đàn ông kia.
Chỉ thấy anh ta vội vàng đi đến chỗ cửa sổ lấy thuốc.
Mặc dù lần trước đó tôi không nhìn rõ mặt của anh ta nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt vừa nãy thì tôi đã kết luận chắc chắn người này là người kia, có lẽ là anh ta nhớ mặt tôi, không thì ánh mắt của anh ta sẽ không thể nào căng thẳng đến vậy.
Sau khi tôi nộp tờ đơn xong, tôi lại nhìn về phía cửa sổ lấy thuốc, làm gì còn bóng người nào.
Tôi cuống cuồng, cũng không cố đi lấy thuốc nữa, nhìn quanh mấy góc trong sảnh lớn, bóng dáng người đàn ông kia đã biến mất từ lâu.
Vậy cũng quá nhanh rồi, quả thật đúng là di chuyển gần như trong chớp mắt.
Tôi chắc chắn rằng người đàn ông này chính là người đàn ông đã tham gia vào vụ bắt cóc tôi đêm hôm đó, hơn nữa có vẻ như anh ta đã nhận ra tôi.
Nếu không thì anh ta không thể biến mất nhanh như thế được, cũng có thể anh ta đang trốn trong góc nào đó theo dõi tôi, vừa nghĩ đến đó là tôi liền thấy lạnh cả sống lưng, không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thì tôi ở ngoài sáng anh ta ở trong tối.
Một loại cảm giác không hiểu nổi chạy thẳng lên não.
Nếu như tôi nhớ không nhầm thì đêm hôm đó người đàn ông này đã bị thương, tôi nhớ lúc ấy anh ta hung hăng cầm dao đâm thẳng về phía tôi, bị Bùi Thiên Vũ đánh cho bị thương, chắc hẳn vết thương nằm ở cổ tay hoặc cánh tay của anh ta nên tôi mới có thể thoát khỏi con dao đó, sau đó Bùi Thiên Vũ đã nói sẽ điều tra chuyện này.
Nhưng tại sao anh ta vẫn có thể thản nhiên quanh quẩn ở Giang Thành rực rỡ này?
Lẽ nào lúc đó không bắt được anh ta sao? Hay là anh ta đã thoát khỏi sự truy đuổi của mấy người Bùi Thiên Vũ? Dù sao thì sự kiện kia đã qua một thời gian rồi, bây giờ đã trở lại gió yên biển lặng.
Tôi ổn định lại tinh thần của mình, đợi lấy được thuốc thì vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Sau khi lên xe, tôi ngồi yên trên xe nhìn dòng người đang tấp nập ra ra vào vào cửa lớn của bệnh viện một lát, vẫn không thấy được bóng hình cường tráng đó.
Tôi chỉ có thể khởi động xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, trong đầu không ngừng hiện lên hình xăm con rắn kia, so sánh thì vị trí, hình vẽ, loại hình đều giống nhau.
Nhưng nghĩ kiểu gì cũng thấy lạnh hết cả sống lưng, một kẻ như vậy muốn giết chết mình xuất hiện bên cạnh, dù thế nào tôi cũng không thể bình tĩnh được.
Mà lúc này, tôi cũng không thể hỏi Bùi Thiên Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được chứ?
Trong lúc đang hoảng hốt, tôi không biết mình đã vượt đèn đỏ, cho đến khi cảnh sát lái xe đuổi theo tôi thì tôi mới biết mình đã vi phạm luật, tôi vừa liên tục xin lỗi vừa nhận lấy giấy phạt, nhưng cuối cùng vẫn bị mấy anh cảnh sát giao thông phụ trách đó khiển trách mấy câu.
Quay trở về công ty, Hồ Nguyệt đi theo tôi vào văn phòng, đưa danh sách đã được Bác Duệ Thiên Vũ phê duyệt cho tôi, cũng nói với tôi: “Bọn họ bảo chúng ta có thể đến ký hợp đồng bất cứ lúc nào. Sếp, chuyện này thật sự đã giải quyết xong rồi.”
Tôi nghe vậy cũng cảm thấy rất vui, có vẻ như hiệu suất làm việc của bọn họ rất nhanh, đã có thông báo xuống rồi, đó chính là chuyện chắc chắn.
“Vậy thì ngày mai chúng ta dẫn luật sư đến ký hợp đồng, chuyện này không thể chần chờ được, tránh kẻo đêm dài lắm mộng!” Tôi nhìn Hồ Nguyệt chằm chằm: “Cô nhớ sắp xếp thời gian, sau đó bàn bạc hẹn đối phương đi!”
Thấy Hồ Nguyệt thẳng thắn đồng ý rồi ra ngoài, tôi xoay Aurora đang cầm trong tay, nghĩ lại thì, thật sự vẫn cần đến thủ đô một chuyến, đầu tiên là đi xem vợ của Bồ Tăng Vinh thế này rồi, chủ yếu vẫn là tâm sự lại chi tiết với ông Bồ về việc đưa Bích Hoa Viên vào hoạt động.
Trong nháy mắt đã gần một tháng kể từ hai lần tôi bị thương, tôi không thể làm chuyện gì đầu voi đuôi chuột được, lúc đó còn nói với Bồ Tăng Vinh rằng sẽ đến thăm hai người.
Đang nghĩ thì Trương Kính Tùng gõ cửa bước vào, một cô gái xinh đẹp theo sau, làn da trắng như trong suốt, sống mũi rất cao, đôi mắt sâu và mái tóc đen dài, vừa nhìn đã thấy là con lai có tính chất đặc biệt, tâm trí tôi lập tức nhớ đến Kiều Y Tư.
Thật ra tôi luôn nói với Trương Kính Tùng rằng muốn gặp Kiều Y Tư, nhưng luôn không có cơ hội.
Lúc này nhìn thấy hai người họ đi vào, tôi lập tức đứng dậy ra chào đón: “Nếu như tôi đoán không lầm thì vị này chính là cô Kiều Y Tư nhỉ!”
Trương Kính Tùng thấy tôi nói vậy, lập tức cười giới thiệu với tôi, quả nhiên người này là Kiều Y Tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.