Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 63
Tam Tỷ Tỷ
24/04/2022
Người lần này tới không phải ai khác, chính là Trần Tư Nguyên mà tôi muốn gặp, ngoài ra còn có thêm một người nữa chính là vị họ Trần cho tôi đi nhờ một đoạn đường hôm trước.
Tôi và Trần Tư Nguyên cùng nhìn đối phương, bốn năm không gặp, Trần Tư Nguyên đã già rồi, mái tóc vốn đen tuyền nay đã hoa râm, người cũng gầy đi đôi chút.
Ông ấy cũng nhìn tôi một lúc lâu mới vươn tay, nói với tôi: "... Thật sự là cô, Lăng Hoa Dao!"
"Tổng giám đốc Trần, là tôi! Tôi là Lăng Hoa Dao, đã lâu không gặp!" Tôi cảm thấy có hơi xấu hổ vì dáng vẻ thảm thương lúc này của mình.
"Cô mau nằm xuống đi! Nằm xuống!" Trần Tư Nguyên bước đến trước giường, Bùi Thiên Vũ vội đứng dậy nhường chỗ.
"Cô Lăng thông cảm, đều tại tôi không tốt, khiến cô phải đợi lâu như vậy. Tôi đây thật hổ thẹn!" Trần Tư Nguyên cũng không khách khí, ngồi vào ghế tựa trước giường tôi.
Bùi Thiên Vũ ra hiệu cho vị họ Trần kia, hai người đồng thời đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại có tôi và Trần Tư Nguyên.
Tôi có hơi kích động, sốt ruột nói: "Tổng giám đốc Trần, ông khách khí rồi. Có thể gặp được ông, tôi coi như đã không uổng công đến đây. Cũng tại tôi quá mạo muội, đột nhiên đến đây, lại không có phương thức liên lạc với ông, nên đang lo phải làm sao mới có thể gặp được ông đây."
"Một lời khó nói hết, công ty tôi... haizz! Không nói chuyện này nữa, lần này cô tới là...?" Ông ấy muốn nói lại thôi, trông có vẻ như gặp phải chuyện khó nói.
Tôi không tiện hỏi nhiều, thấy ông ấy hỏi mục đích tôi đến đây, tôi cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp nói ra mục đích mình đến, đương nhiên để có thể đàm phán thành công chuyện này, tôi còn nhắc đến chuyện Bác Duệ Thiên Vũ.
Trần Tư Nguyên vẫn không cắt ngang lúc tôi nói, mãi đến khi tôi nói xong, ông ấy mới hỏi tôi rất nhiều vấn đề, bao gồm cả chuyện trước đó ký với Tây Lĩnh, vì sao hiện giờ lại muốn đổi sản phẩm.
Tôi không nói mấy lời tốt đẹp tâng bốc gì mà ăn ngay nói thật, nói chi tiết tình cảnh trước mắt của mình, bao gồm cả chuyện tôi không tìm được công ty để dựa vào. tôi chỉ cầu xin ông ấy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách lấy được hạng mục của Bác Duệ Thiên Vũ.
Ông ấy hỏi lại tôi, cô muốn dựa vào công ty như thế nào.
Tôi rũ mắt, nói thật, lúc này tôi mới cảm thấy mình thật sự có chút không biết tự lượng sức mình, tay không mà dám đến bàn chuyện hợp tác với người ta, đến cái công ty vỏ rỗng cũng không có.
"... Thật ra... tôi vô cùng hi vọng mình có thể tự đăng ký một công ty, như vậy có thể danh chính ngôn thuận tham gia cạnh tranh, nhưng... nhưng tôi..... Trước mắt,..." Tôi xấu hổ nuốt khan, mở hai tay ra: "Có điều, sở dĩ tôi đến tìm ông trước, là muốn tìm một cơ sở, tôi trở về lập tức nghĩ cách, tranh thủ nhanh chóng đăng kí công ty cho mình, mặc dù tài chính có chút vấn đề! Nhưng..." . đam mỹ hài
"Cô Lăng, tôi có một thỉnh cầu, tôi có thể... gặp người của Bác Duệ Thiên Vũ không!" Ông ấy nhìn về phía tôi, mặt lộ vẻ khó xử: "Cô cũng biết, tôi là người làm ăn mà, không thể không suy xét đến ích lợi, về nhân phẩm của cô, tôi không có dị nghị gì, nhưng dù sao đây cũng là chuyện làm ăn."
Ông ấy có chút xấu hổ nhìn về phía tôi, nói thật, tôi có chút khó xử, tuy Bùi Thiên Vũ ở đây, nhưng dù sao anh cũng chỉ là trợ lý. Mặt khác, tôi có hơi băn khoăn không biết phải mở miệng với Bùi Thiên Vũ thế nào, tôi là đang lợi dụng hạng mục của tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ để tìm đường ra cho mình, trước mắt vẫn chỉ là ý nghĩ viển vông của tôi.
Bàn tay dưới chăn của tôi nắm chặt, nhắc nhở chính mình, tôi bây giờ chỉ có một cơ hội.
"Vừa rồi chính là người của Bác Duệ Thiên Vũ!" Tôi vẫn kéo Bùi Thiên Vũ ra, vừa rồi anh có nói, anh sẽ giúp tôi, tôi sẽ đánh cược một lần.
"Ông có thể giúp tôi gọi anh ấy vào không?"
"Được!" Trần Tư Nguyên không nói hai lời đã đi ra ngoài, gọi Bùi Thiên Vũ vào.
Tôi khẩn trương nuốt nước bọt, nhìn về phía Bùi Thiên Vũ, anh đứng ở đó, thong dong nhìn về phía tôi, giống như đang chờ tôi mở miệng.
"Anh Bùi, vị này chính là ông chủ của xí nghiệp hàng đầu về cửa sổ sắt Tư Nguyên, ông Trần Tư Nguyên, cửa sổ sắt nhôm loại mới của bọn họ, trước mắt đứng đầu trong ngành, xét thấy bây giờ hạng mục Bác Duệ Thiên Vũ rất coi trọng cửa sổ sắt nhôm, tôi muốn giới thiệu cho anh làm quen. Hơn nữa, lần này tôi đặc biệt vì chuyện này mà đến!"
Sau đó tôi nhìn về phía Trần Tư Nguyên: "Tổng giám đốc Trần, vị này chính là anh Bùi Thiên Vũ của tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ."
Tôi cố ý không giới thiệu chức vụ.
Hai người bắt tay, sau đó, Bùi Thiên Vũ thế mà lại nhìn về phía tôi: "Tôi có thể nói chuyện riêng với ông Trần không?"
Một hơi nghẹn lại lồng ngực tôi, tôi không biết Bùi Thiên Vũ có ý gì? Muốn nói chuyện riêng gì với Trần Tư Nguyên sao? Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng không có lý do gì để từ chối.
Vừa lúc Trần Tư Nguyên cũng bày tỏ: "Tôi cũng đang có ý đó!"
Tôi gật đầu, nhìn hai người đàn ông đi nhanh ra khỏi phòng bệnh của tôi, biến mất trong tầm mắt tôi.
Chỉ có thể cược, mặc cho số phận đi!
Hai người kia đều muốn đàm phán riêng, tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ cực kỳ xem trọng cửa sổ sắt, mà cửa sổ sắt Tư Nguyên cũng coi trọng hạng mục của Bác Duệ Thiên Vũ, hai bên bọn họ trực tiếp bàn bạc, đâu đã vào đấy, có vẻ như tôi không khống chế được rồi.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc.
Tôi và Trần Tư Nguyên cùng nhìn đối phương, bốn năm không gặp, Trần Tư Nguyên đã già rồi, mái tóc vốn đen tuyền nay đã hoa râm, người cũng gầy đi đôi chút.
Ông ấy cũng nhìn tôi một lúc lâu mới vươn tay, nói với tôi: "... Thật sự là cô, Lăng Hoa Dao!"
"Tổng giám đốc Trần, là tôi! Tôi là Lăng Hoa Dao, đã lâu không gặp!" Tôi cảm thấy có hơi xấu hổ vì dáng vẻ thảm thương lúc này của mình.
"Cô mau nằm xuống đi! Nằm xuống!" Trần Tư Nguyên bước đến trước giường, Bùi Thiên Vũ vội đứng dậy nhường chỗ.
"Cô Lăng thông cảm, đều tại tôi không tốt, khiến cô phải đợi lâu như vậy. Tôi đây thật hổ thẹn!" Trần Tư Nguyên cũng không khách khí, ngồi vào ghế tựa trước giường tôi.
Bùi Thiên Vũ ra hiệu cho vị họ Trần kia, hai người đồng thời đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại có tôi và Trần Tư Nguyên.
Tôi có hơi kích động, sốt ruột nói: "Tổng giám đốc Trần, ông khách khí rồi. Có thể gặp được ông, tôi coi như đã không uổng công đến đây. Cũng tại tôi quá mạo muội, đột nhiên đến đây, lại không có phương thức liên lạc với ông, nên đang lo phải làm sao mới có thể gặp được ông đây."
"Một lời khó nói hết, công ty tôi... haizz! Không nói chuyện này nữa, lần này cô tới là...?" Ông ấy muốn nói lại thôi, trông có vẻ như gặp phải chuyện khó nói.
Tôi không tiện hỏi nhiều, thấy ông ấy hỏi mục đích tôi đến đây, tôi cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề trực tiếp nói ra mục đích mình đến, đương nhiên để có thể đàm phán thành công chuyện này, tôi còn nhắc đến chuyện Bác Duệ Thiên Vũ.
Trần Tư Nguyên vẫn không cắt ngang lúc tôi nói, mãi đến khi tôi nói xong, ông ấy mới hỏi tôi rất nhiều vấn đề, bao gồm cả chuyện trước đó ký với Tây Lĩnh, vì sao hiện giờ lại muốn đổi sản phẩm.
Tôi không nói mấy lời tốt đẹp tâng bốc gì mà ăn ngay nói thật, nói chi tiết tình cảnh trước mắt của mình, bao gồm cả chuyện tôi không tìm được công ty để dựa vào. tôi chỉ cầu xin ông ấy cho tôi một cơ hội, tôi sẽ cố gắng hết sức nghĩ cách lấy được hạng mục của Bác Duệ Thiên Vũ.
Ông ấy hỏi lại tôi, cô muốn dựa vào công ty như thế nào.
Tôi rũ mắt, nói thật, lúc này tôi mới cảm thấy mình thật sự có chút không biết tự lượng sức mình, tay không mà dám đến bàn chuyện hợp tác với người ta, đến cái công ty vỏ rỗng cũng không có.
"... Thật ra... tôi vô cùng hi vọng mình có thể tự đăng ký một công ty, như vậy có thể danh chính ngôn thuận tham gia cạnh tranh, nhưng... nhưng tôi..... Trước mắt,..." Tôi xấu hổ nuốt khan, mở hai tay ra: "Có điều, sở dĩ tôi đến tìm ông trước, là muốn tìm một cơ sở, tôi trở về lập tức nghĩ cách, tranh thủ nhanh chóng đăng kí công ty cho mình, mặc dù tài chính có chút vấn đề! Nhưng..." . đam mỹ hài
"Cô Lăng, tôi có một thỉnh cầu, tôi có thể... gặp người của Bác Duệ Thiên Vũ không!" Ông ấy nhìn về phía tôi, mặt lộ vẻ khó xử: "Cô cũng biết, tôi là người làm ăn mà, không thể không suy xét đến ích lợi, về nhân phẩm của cô, tôi không có dị nghị gì, nhưng dù sao đây cũng là chuyện làm ăn."
Ông ấy có chút xấu hổ nhìn về phía tôi, nói thật, tôi có chút khó xử, tuy Bùi Thiên Vũ ở đây, nhưng dù sao anh cũng chỉ là trợ lý. Mặt khác, tôi có hơi băn khoăn không biết phải mở miệng với Bùi Thiên Vũ thế nào, tôi là đang lợi dụng hạng mục của tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ để tìm đường ra cho mình, trước mắt vẫn chỉ là ý nghĩ viển vông của tôi.
Bàn tay dưới chăn của tôi nắm chặt, nhắc nhở chính mình, tôi bây giờ chỉ có một cơ hội.
"Vừa rồi chính là người của Bác Duệ Thiên Vũ!" Tôi vẫn kéo Bùi Thiên Vũ ra, vừa rồi anh có nói, anh sẽ giúp tôi, tôi sẽ đánh cược một lần.
"Ông có thể giúp tôi gọi anh ấy vào không?"
"Được!" Trần Tư Nguyên không nói hai lời đã đi ra ngoài, gọi Bùi Thiên Vũ vào.
Tôi khẩn trương nuốt nước bọt, nhìn về phía Bùi Thiên Vũ, anh đứng ở đó, thong dong nhìn về phía tôi, giống như đang chờ tôi mở miệng.
"Anh Bùi, vị này chính là ông chủ của xí nghiệp hàng đầu về cửa sổ sắt Tư Nguyên, ông Trần Tư Nguyên, cửa sổ sắt nhôm loại mới của bọn họ, trước mắt đứng đầu trong ngành, xét thấy bây giờ hạng mục Bác Duệ Thiên Vũ rất coi trọng cửa sổ sắt nhôm, tôi muốn giới thiệu cho anh làm quen. Hơn nữa, lần này tôi đặc biệt vì chuyện này mà đến!"
Sau đó tôi nhìn về phía Trần Tư Nguyên: "Tổng giám đốc Trần, vị này chính là anh Bùi Thiên Vũ của tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ."
Tôi cố ý không giới thiệu chức vụ.
Hai người bắt tay, sau đó, Bùi Thiên Vũ thế mà lại nhìn về phía tôi: "Tôi có thể nói chuyện riêng với ông Trần không?"
Một hơi nghẹn lại lồng ngực tôi, tôi không biết Bùi Thiên Vũ có ý gì? Muốn nói chuyện riêng gì với Trần Tư Nguyên sao? Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng không có lý do gì để từ chối.
Vừa lúc Trần Tư Nguyên cũng bày tỏ: "Tôi cũng đang có ý đó!"
Tôi gật đầu, nhìn hai người đàn ông đi nhanh ra khỏi phòng bệnh của tôi, biến mất trong tầm mắt tôi.
Chỉ có thể cược, mặc cho số phận đi!
Hai người kia đều muốn đàm phán riêng, tập đoàn Bác Duệ Thiên Vũ cực kỳ xem trọng cửa sổ sắt, mà cửa sổ sắt Tư Nguyên cũng coi trọng hạng mục của Bác Duệ Thiên Vũ, hai bên bọn họ trực tiếp bàn bạc, đâu đã vào đấy, có vẻ như tôi không khống chế được rồi.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.