Sau Ly Hôn, Tôi Hô Mưa Gọi Gió
Chương 6
Tam Tỷ Tỷ
24/04/2022
Sau khi vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm chuyển đến toà nhà Cẩm Huy, tôi chỉ ghé qua một lần vào lúc vừa chuyển đến, là Tân Hạo Đình đã dẫn tôi đến xem, phong thái bao trọn tầng lầu mang đến một loại cảm giác rất có thành tựu.
Hôm đó, anh ôm lấy tôi đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng của anh và nói lời tâm tình với tôi: "Bà xã, cảm ơn em đã cho anh vốn liếng căng buồm ra khơi, để anh sống một cuộc đời khác. Tin anh đi, không bao lâu nữa anh sẽ tặng em cả toà nhà rộng lớn này.”
Tôi mỉm cười, nhưng hiện tại anh đã tự tay xé nát tất cả.
Lúc tôi bước vào tòa nhà, cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân hỏi tôi đi tầng mấy, muốn tìm ai?
Đến khi tôi nói tên Tân Hạo Đình ra thì cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới lộ ra biểu cảm chuyên nghiệp nói với tôi: "Thưa quý cô, thật ngại quá, tổng giám đốc Tân không có ở đây, hiện tại đã ra ngoài với vợ rồi."
Đầu của tôi cứ "ong ong" hết cả lên, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến đây nhưng câu trả lời này vẫn khiến tôi bàng hoàng.
Tôi chợt nắm chặt chiếc túi trong tay, dù đã cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của bản thân nhưng giọng nói của tôi vẫn hơi chói tai: "Cô nói sao? Cô có lầm không vậy?"
Cô ta hơi nghi ngờ nhìn tôi, không tỏ rõ ý kiến mà chỉ trả lời một câu: "Sao mà nhầm được, không phải quý cô đang hỏi tổng giám đốc Tân-Tân Hạo Đình của công ty vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm ở tầng mười sao? Anh ấy ra ngoài với vợ từ sáng sớm rồi?"
Lời khẳng định của cô ta làm tôi khó nén được cảm giác lung lay trong lòng, tôi muốn hỏi ngược lại cô ta: Vợ của anh ấy? Vợ của anh ấy là ai? Vậy tôi là vợ của ai?
Nhưng tôi đành gắng gượng nuốt lời định nói vào bụng, cắn chặt răng đến mức tuyệt vọng, xoay người nhanh chóng chạy khỏi tòa nhà Cẩm Huy.
Tôi muốn giữ lại chút thể diện của bản thân, tôi cũng hy vọng cô gái lễ tân kia chỉ hiểu lầm để tôi có thể cho Tân Hạo Đình một phần tôn trọng cuối cùng.
Vì muốn xác định xem quầy lễ tân có nhầm lẫn gì hay không, tôi run rẩy gọi điện cho bộ phận thị trường của Đỉnh Hâm, hít một hơi thật sâu, chờ đến lúc bên kia nhận điện thoại tôi mới bình tĩnh hỏi: "Tiểu Từ, tổng giám đốc Tân đã họp xong chưa? Tôi không gọi cho anh ấy được nên có hơi lo lắng."
Từ Quốc Thiên là giám đốc điều hành của Đỉnh Hâm, đương nhiên anh ta biết anh có họp hay không, anh ta nghe tôi hỏi vậy thì rõ ràng có chút sững sờ: "... Họp? À là chị dâu, không có, hôm nay không có họp, tổng giám đốc Tân ra ngoài rồi."
Tôi "ồ" một tiếng rồi cúp máy.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình yếu ớt vô cùng, dây thần kinh đang căng chặt cũng sụp đổ trong nháy mắt, hai chân mềm nhũn như bông, sức sống cũng giống như quả khinh khí cầu đụng phải một cây kim, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tay cầm điện thoại của tôi không ngừng run rẩy, thậm chí tôi không đủ can đảm gọi cho Tân Hạo Đình để hỏi anh đang ở đâu.
Đã thế này rồi mà còn cần phải hỏi nữa sao?
Cho dù tôi có hỏi, người ta cũng sẽ nói dối mà thôi, tôi không biết phải tin những lời anh nói thế nào nữa đây, tôi sợ nghe thấy giọng nói của anh vào lúc này. Tôi không muốn cho anh thêm cơ hội để nói dối tôi thêm lần nào nữa.
Vậy mà anh lại ngang nhiên ra vào tòa nhà Cẩm Huy với một người phụ nữ, đến nỗi khiến mọi người trong toà nhà Cẩm Huy đều nghĩ đó là vợ của anh.
Có thể thấy người phụ nữ này hẳn đã công khai ra vào toà nhà này từ lâu rồi, bước vào công ty vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm do chính tay tôi dựng nên và được hưởng thụ những đặc quyền đáng lẽ phải thuộc về tôi.
Tôi thẫn thờ đứng trên đường, không thể tìm thấy bóng dáng của anh giữa biển người mênh mông, anh giống như nắm cát trong tay tôi, càng muốn níu giữ thì vụt mất càng nhanh.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, tôi quyết tâm phải nhìn xem rốt cuộc "bà Tân" này là người như thế nào.
Nghĩ xong, tôi lê đôi chân vẫn còn đang run rẩy bắt xe về, sau khi đi thẳng đến chợ rau trước nhà, tôi đã mua rất nhiều loại thức ăn mà anh thích ăn và lựa một trái mít mà con gái thích nhất rồi quay về nhà.
Chờ, chờ anh trở về.
Vừa làm việc vừa nghĩ trong đầu xem bước tiếp theo mình nên làm gì, từ trước tới nay, lúc nào tôi cũng than ngắn thở dài vì thời gian trôi qua quá nhanh, nhưng trước giờ chưa bao giờ cảm thấy thời gian dài đằng đẵng như hôm nay.
Đã sắp đến giờ tan làm, tôi gọi cho anh một cuộc điện thoại hỏi anh đang ở đâu, cũng bảo anh đi đón con gái về nhà.
Anh đồng ý một cách sảng khoái.
Hôm đó, anh ôm lấy tôi đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng của anh và nói lời tâm tình với tôi: "Bà xã, cảm ơn em đã cho anh vốn liếng căng buồm ra khơi, để anh sống một cuộc đời khác. Tin anh đi, không bao lâu nữa anh sẽ tặng em cả toà nhà rộng lớn này.”
Tôi mỉm cười, nhưng hiện tại anh đã tự tay xé nát tất cả.
Lúc tôi bước vào tòa nhà, cô gái xinh đẹp ở quầy lễ tân hỏi tôi đi tầng mấy, muốn tìm ai?
Đến khi tôi nói tên Tân Hạo Đình ra thì cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mới lộ ra biểu cảm chuyên nghiệp nói với tôi: "Thưa quý cô, thật ngại quá, tổng giám đốc Tân không có ở đây, hiện tại đã ra ngoài với vợ rồi."
Đầu của tôi cứ "ong ong" hết cả lên, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước khi đến đây nhưng câu trả lời này vẫn khiến tôi bàng hoàng.
Tôi chợt nắm chặt chiếc túi trong tay, dù đã cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của bản thân nhưng giọng nói của tôi vẫn hơi chói tai: "Cô nói sao? Cô có lầm không vậy?"
Cô ta hơi nghi ngờ nhìn tôi, không tỏ rõ ý kiến mà chỉ trả lời một câu: "Sao mà nhầm được, không phải quý cô đang hỏi tổng giám đốc Tân-Tân Hạo Đình của công ty vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm ở tầng mười sao? Anh ấy ra ngoài với vợ từ sáng sớm rồi?"
Lời khẳng định của cô ta làm tôi khó nén được cảm giác lung lay trong lòng, tôi muốn hỏi ngược lại cô ta: Vợ của anh ấy? Vợ của anh ấy là ai? Vậy tôi là vợ của ai?
Nhưng tôi đành gắng gượng nuốt lời định nói vào bụng, cắn chặt răng đến mức tuyệt vọng, xoay người nhanh chóng chạy khỏi tòa nhà Cẩm Huy.
Tôi muốn giữ lại chút thể diện của bản thân, tôi cũng hy vọng cô gái lễ tân kia chỉ hiểu lầm để tôi có thể cho Tân Hạo Đình một phần tôn trọng cuối cùng.
Vì muốn xác định xem quầy lễ tân có nhầm lẫn gì hay không, tôi run rẩy gọi điện cho bộ phận thị trường của Đỉnh Hâm, hít một hơi thật sâu, chờ đến lúc bên kia nhận điện thoại tôi mới bình tĩnh hỏi: "Tiểu Từ, tổng giám đốc Tân đã họp xong chưa? Tôi không gọi cho anh ấy được nên có hơi lo lắng."
Từ Quốc Thiên là giám đốc điều hành của Đỉnh Hâm, đương nhiên anh ta biết anh có họp hay không, anh ta nghe tôi hỏi vậy thì rõ ràng có chút sững sờ: "... Họp? À là chị dâu, không có, hôm nay không có họp, tổng giám đốc Tân ra ngoài rồi."
Tôi "ồ" một tiếng rồi cúp máy.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình yếu ớt vô cùng, dây thần kinh đang căng chặt cũng sụp đổ trong nháy mắt, hai chân mềm nhũn như bông, sức sống cũng giống như quả khinh khí cầu đụng phải một cây kim, chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tay cầm điện thoại của tôi không ngừng run rẩy, thậm chí tôi không đủ can đảm gọi cho Tân Hạo Đình để hỏi anh đang ở đâu.
Đã thế này rồi mà còn cần phải hỏi nữa sao?
Cho dù tôi có hỏi, người ta cũng sẽ nói dối mà thôi, tôi không biết phải tin những lời anh nói thế nào nữa đây, tôi sợ nghe thấy giọng nói của anh vào lúc này. Tôi không muốn cho anh thêm cơ hội để nói dối tôi thêm lần nào nữa.
Vậy mà anh lại ngang nhiên ra vào tòa nhà Cẩm Huy với một người phụ nữ, đến nỗi khiến mọi người trong toà nhà Cẩm Huy đều nghĩ đó là vợ của anh.
Có thể thấy người phụ nữ này hẳn đã công khai ra vào toà nhà này từ lâu rồi, bước vào công ty vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm do chính tay tôi dựng nên và được hưởng thụ những đặc quyền đáng lẽ phải thuộc về tôi.
Tôi thẫn thờ đứng trên đường, không thể tìm thấy bóng dáng của anh giữa biển người mênh mông, anh giống như nắm cát trong tay tôi, càng muốn níu giữ thì vụt mất càng nhanh.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, tôi quyết tâm phải nhìn xem rốt cuộc "bà Tân" này là người như thế nào.
Nghĩ xong, tôi lê đôi chân vẫn còn đang run rẩy bắt xe về, sau khi đi thẳng đến chợ rau trước nhà, tôi đã mua rất nhiều loại thức ăn mà anh thích ăn và lựa một trái mít mà con gái thích nhất rồi quay về nhà.
Chờ, chờ anh trở về.
Vừa làm việc vừa nghĩ trong đầu xem bước tiếp theo mình nên làm gì, từ trước tới nay, lúc nào tôi cũng than ngắn thở dài vì thời gian trôi qua quá nhanh, nhưng trước giờ chưa bao giờ cảm thấy thời gian dài đằng đẵng như hôm nay.
Đã sắp đến giờ tan làm, tôi gọi cho anh một cuộc điện thoại hỏi anh đang ở đâu, cũng bảo anh đi đón con gái về nhà.
Anh đồng ý một cách sảng khoái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.