Chương 10: Cắn rứt?
Hạ Nhiên Công Tử
23/09/2023
Nghe câu nói này, Lâm Hà như bị cho ăn một cục tức, bà sồng sộc tiến đến, tay dơ lên muốn vả mặt Cố Nguyệt Hy thì.
*Phực.*
Và ôi trời, thật bất ngờ, Mặc Dịch xuất hiện như một vị thần.
Hắn nắm lấy tay Lâm Hà, ném phật sang bên, mắt đằng đằng sát khí.
" Cố phu nhân dạy bảo con gái thì nên dạy bằng lời thôi. Dùng hành động như này có vẻ không ổn lắm."
Lâm Hà nhìn Mặc Dịch, chốc liền quay đi, nén lại cơn giận trong lòng, cười hòa hoãn nói.
" Cậu quá lời rồi Mặc thiếu, con gái tôi, tôi cưng còn không hết nữa là."
" Mời cậu ngồi đây uống chút trà nhé."
Nói rồi tiến lại phía ghế, không quên quay ra nói với quản gia.
" Mau lên gọi đại tiểu thư!"
Dù hơi bất ngờ về hành động của Mặc Dịch nhưng Cố Hy Nguyệt cũng đâu có thời gian bận tâm. Nhân lúc Lâm Hà còn tiếp khách, chuồn lẹ là thượng sách.
" Mẹ với Mặc thiếu cứ ngồi chơi, con xin phép đi trước."
Nói rồi không đợi họ phản ứng liền bỏ đi ngay.
Lâm Hà cau mày, đợi Mặc Dịch tiến lại ngồi xuống liền cho người pha trà.
Mặc Dịch hôm nay tự thấy rất kì lạ.
Vốn nghĩ sau khi ly hôn với Cố Hy Nguyệt bản thân sẽ thấy thoải mái hơn, sẽ không ai làm phiền hắn bên cạnh Tô Dịch Nhi của hắn nữa.Thế mà...
Hy Nguyệt mới rời đi mấy ngày trong lòng liền thấy trống vắng, khó chịu không tưởng. Hôm nay dù đang họp giữa chừng nhưng khi hắn nghe được tin Cố Hy Nguyệt trở về Cố gia liền thu xếp công việc đến tìm cô.
Hắn không biết tại sao bản thân lại như thế, cũng chẳng biết vì lí gì vừa xong lại ra tay bảo vệ cô.
Hắn đơn thuần chỉ làm theo bản năng. Bản thân cũng chẳng hiểu rõ.
Gặp được Hy Nguyệt, trong lòng tự nhiên thấy có chút vui vẻ, nhưng chưa bao lâu liền bị cách gọi khách khí của cô làm cho hụt hẫng. " Mặc thiếu?"
Trong lòng nhói lên một cái kì lạ.
Nhìn bóng lưng xa dần rồi khuất bóng, chợt nhớ ra bản thân hôm nay còn phải vào viện thăm người, trà vừa rót ra chưa đụng đã vội đứng dậy.
" Phiền Cố phu nhân hôm khác gặp, tôi có chuyện phải đi rồi."
Nói rồi đứng dậy rời đi, để lại Lâm Hà và cô con gái vừa xuống đến, ngơ ngác nhìn theo.
•••
[ Bệnh viện Y ]
Mặc Dịch tiến vào bệnh viện, tay cầm những túi là túi, nào hoa quả nào thuốc men,..
Chân bước thẳng đến phòng 206.
Vừa thấy hắn, mấy bác sĩ đã chạy ra tiếp đón, trông có vẻ rất nồng nhiệt.
" Mặc Thiếu, chào cậu."
Hắn khẽ gật đầu, giây sau đã vội vã hỏi ngay.
" Thiến Thiến, em gái tôi có chuyển biến gì chưa?"
Nhìn thấy cái lắc đầu bất lực của bác sĩ, Mặc Dịch chỉ cười nhạt.
Đã mấy tháng rồi.
Vẫn không có chuyển biến gì ư?
Hắn lắc đầu, hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào. Trong căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc, trên chiếc giường kia, bóng ảnh thiếu nữ nhỏ nhắn đương nằm bất động.
Nhìn nào bình ô xi, nào kim chuyền nước chi chít trên người cô em gái nhỏ làm Mặc Dịch không khỏi đau lòng.
Vụ tai nạn mười năm trước đã tước đi sinh mạng của hai người hắn yêu thương nhất, mới 19 tuổi đã bị ông nội bắt đến công ty học và làm việc.
Sau bao năm trời, ông nội cũng bị bệnh mà qua đời, hắn một mình gồng gánh sự nghiệp gia tộc. Bản thân chỉ còn lại duy nhất một cô em gái, duy nhất một người thân cuối cùng, Mặc Dịch không cho phép ai làm tổn thương đến đứa em máu mủ, bất kì ai cũng không được phép làm hại con bé.
Phải chăng thế mà khi hay tin Cố Hy Nguyệt làm hại Thiến Thiến hắn đã mất bình tĩnh, mất kiểm soát. Hắn lỡ dùng đôi bàn tay từng cưng chiều cô hết mực, tát cô một cái đau điếng.
Đã thế, thêm cả vụ của Tô Dịch Nhi.
Ghét bỏ.
Ghẻ lạnh.
Đánh đập.
Rốt cuộc Cố Hy Nguyệt có lầm lỗi gì mà phải chịu tất cả.
Tình yêu, nghĩa vợ chồng hơn ba năm, hắn không hề tin cô lấy một lần. Vì lời nói của một người con gái khác trút giận lên thân thể nhỏ bé đầy đáng thương.
Đúng là tình yêu đôi khi nực cười đến không diễn tả được.
Sau khi để gọn đồ lên bàn, Mặc Dịch bước lại ngồi xuống cạnh giường bệnh.
Hắn ngồi đấy, nhìn cô em gái, mắt hơi đỏ.
" Em còn muốn ngủ đến lúc nào hả Mặc Thiến Thiến? Đừng ngủ nữa, dậy đi được không?"
" Dậy và nói cho anh biết tất cả mọi chuyện đi, rốt cuộc Hy Nguyệt.."
Lời nói chưa dứt liền khựng lại, hắn quay phắt lại nhìn về phía cửa, cau mày.
" A Dịch, là em."
" Dịch Nhi? Em qua đây làm gì..?"
Nói rồi liền đau lòng chạy lại đỡ Tô Dịch Nhi vào trong, dìu cô ta ngồi xuống ghế.
Tô Dịch Nhi nằm ở phòng bên nghe nói Mặc Dịch tới đã liền chạy qua.
Cô ta hay tin anh với Cố Hy Nguyệt đã ly hôn thì vui lắm, thầm nghĩ mong ước bao lâu có lẽ sắp được thực hiện rồi.
'Cố Hy Nguyệt chết tiệt, tôi từng nói rồi đấy, từng thứ quan trọng với cô, từng thứ cô thích nhất, Tô Dịch Nhi tôi sẽ một tay đoạt đi tất cả. Chắc hiện tại cô đang đau khổ lắm nhỉ?!"
•••
*Phực.*
Và ôi trời, thật bất ngờ, Mặc Dịch xuất hiện như một vị thần.
Hắn nắm lấy tay Lâm Hà, ném phật sang bên, mắt đằng đằng sát khí.
" Cố phu nhân dạy bảo con gái thì nên dạy bằng lời thôi. Dùng hành động như này có vẻ không ổn lắm."
Lâm Hà nhìn Mặc Dịch, chốc liền quay đi, nén lại cơn giận trong lòng, cười hòa hoãn nói.
" Cậu quá lời rồi Mặc thiếu, con gái tôi, tôi cưng còn không hết nữa là."
" Mời cậu ngồi đây uống chút trà nhé."
Nói rồi tiến lại phía ghế, không quên quay ra nói với quản gia.
" Mau lên gọi đại tiểu thư!"
Dù hơi bất ngờ về hành động của Mặc Dịch nhưng Cố Hy Nguyệt cũng đâu có thời gian bận tâm. Nhân lúc Lâm Hà còn tiếp khách, chuồn lẹ là thượng sách.
" Mẹ với Mặc thiếu cứ ngồi chơi, con xin phép đi trước."
Nói rồi không đợi họ phản ứng liền bỏ đi ngay.
Lâm Hà cau mày, đợi Mặc Dịch tiến lại ngồi xuống liền cho người pha trà.
Mặc Dịch hôm nay tự thấy rất kì lạ.
Vốn nghĩ sau khi ly hôn với Cố Hy Nguyệt bản thân sẽ thấy thoải mái hơn, sẽ không ai làm phiền hắn bên cạnh Tô Dịch Nhi của hắn nữa.Thế mà...
Hy Nguyệt mới rời đi mấy ngày trong lòng liền thấy trống vắng, khó chịu không tưởng. Hôm nay dù đang họp giữa chừng nhưng khi hắn nghe được tin Cố Hy Nguyệt trở về Cố gia liền thu xếp công việc đến tìm cô.
Hắn không biết tại sao bản thân lại như thế, cũng chẳng biết vì lí gì vừa xong lại ra tay bảo vệ cô.
Hắn đơn thuần chỉ làm theo bản năng. Bản thân cũng chẳng hiểu rõ.
Gặp được Hy Nguyệt, trong lòng tự nhiên thấy có chút vui vẻ, nhưng chưa bao lâu liền bị cách gọi khách khí của cô làm cho hụt hẫng. " Mặc thiếu?"
Trong lòng nhói lên một cái kì lạ.
Nhìn bóng lưng xa dần rồi khuất bóng, chợt nhớ ra bản thân hôm nay còn phải vào viện thăm người, trà vừa rót ra chưa đụng đã vội đứng dậy.
" Phiền Cố phu nhân hôm khác gặp, tôi có chuyện phải đi rồi."
Nói rồi đứng dậy rời đi, để lại Lâm Hà và cô con gái vừa xuống đến, ngơ ngác nhìn theo.
•••
[ Bệnh viện Y ]
Mặc Dịch tiến vào bệnh viện, tay cầm những túi là túi, nào hoa quả nào thuốc men,..
Chân bước thẳng đến phòng 206.
Vừa thấy hắn, mấy bác sĩ đã chạy ra tiếp đón, trông có vẻ rất nồng nhiệt.
" Mặc Thiếu, chào cậu."
Hắn khẽ gật đầu, giây sau đã vội vã hỏi ngay.
" Thiến Thiến, em gái tôi có chuyển biến gì chưa?"
Nhìn thấy cái lắc đầu bất lực của bác sĩ, Mặc Dịch chỉ cười nhạt.
Đã mấy tháng rồi.
Vẫn không có chuyển biến gì ư?
Hắn lắc đầu, hít một hơi thật sâu, mở cửa bước vào. Trong căn phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc, trên chiếc giường kia, bóng ảnh thiếu nữ nhỏ nhắn đương nằm bất động.
Nhìn nào bình ô xi, nào kim chuyền nước chi chít trên người cô em gái nhỏ làm Mặc Dịch không khỏi đau lòng.
Vụ tai nạn mười năm trước đã tước đi sinh mạng của hai người hắn yêu thương nhất, mới 19 tuổi đã bị ông nội bắt đến công ty học và làm việc.
Sau bao năm trời, ông nội cũng bị bệnh mà qua đời, hắn một mình gồng gánh sự nghiệp gia tộc. Bản thân chỉ còn lại duy nhất một cô em gái, duy nhất một người thân cuối cùng, Mặc Dịch không cho phép ai làm tổn thương đến đứa em máu mủ, bất kì ai cũng không được phép làm hại con bé.
Phải chăng thế mà khi hay tin Cố Hy Nguyệt làm hại Thiến Thiến hắn đã mất bình tĩnh, mất kiểm soát. Hắn lỡ dùng đôi bàn tay từng cưng chiều cô hết mực, tát cô một cái đau điếng.
Đã thế, thêm cả vụ của Tô Dịch Nhi.
Ghét bỏ.
Ghẻ lạnh.
Đánh đập.
Rốt cuộc Cố Hy Nguyệt có lầm lỗi gì mà phải chịu tất cả.
Tình yêu, nghĩa vợ chồng hơn ba năm, hắn không hề tin cô lấy một lần. Vì lời nói của một người con gái khác trút giận lên thân thể nhỏ bé đầy đáng thương.
Đúng là tình yêu đôi khi nực cười đến không diễn tả được.
Sau khi để gọn đồ lên bàn, Mặc Dịch bước lại ngồi xuống cạnh giường bệnh.
Hắn ngồi đấy, nhìn cô em gái, mắt hơi đỏ.
" Em còn muốn ngủ đến lúc nào hả Mặc Thiến Thiến? Đừng ngủ nữa, dậy đi được không?"
" Dậy và nói cho anh biết tất cả mọi chuyện đi, rốt cuộc Hy Nguyệt.."
Lời nói chưa dứt liền khựng lại, hắn quay phắt lại nhìn về phía cửa, cau mày.
" A Dịch, là em."
" Dịch Nhi? Em qua đây làm gì..?"
Nói rồi liền đau lòng chạy lại đỡ Tô Dịch Nhi vào trong, dìu cô ta ngồi xuống ghế.
Tô Dịch Nhi nằm ở phòng bên nghe nói Mặc Dịch tới đã liền chạy qua.
Cô ta hay tin anh với Cố Hy Nguyệt đã ly hôn thì vui lắm, thầm nghĩ mong ước bao lâu có lẽ sắp được thực hiện rồi.
'Cố Hy Nguyệt chết tiệt, tôi từng nói rồi đấy, từng thứ quan trọng với cô, từng thứ cô thích nhất, Tô Dịch Nhi tôi sẽ một tay đoạt đi tất cả. Chắc hiện tại cô đang đau khổ lắm nhỉ?!"
•••
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.