Chương 27: Hối hận muộn màng.
Hạ Nhiên Công Tử
23/09/2023
Ấy vậy mà..
Từ ngày cô biến mất, hắn thấy đau lòng.
Vâng, là đau lòng đấy. Thiếu bóng cô hắn như phát dại, thêm việc ngày nào Mặc Dương Vũ- con trai hắn cũng khóc miết đòi mẹ làm hắn càng điên cuồng hơn. Việc ngày ngày Tô Dịch Nhi đến tìm cũng trở nên phiền toái.
Hắn vẫn nghĩ mình yêu Tô Dịch Nhi nên không thẳng thắn làm cô ta đau lòng, cô ta đến gặp chỉ có nước trốn.
Về sau có một khoảng thời gian khá yên bình, mọi thứ dần chuyển về quỹ đạo thì một tin rúng động chuyền đến tai. Sự thật việc em gái hắn bị tai nạn, kẻ chủ mưu được chỉ đích danh lại chính là Tô Dịch Nhi.
Người kể không ai khác là nạn nhân, em gái Mặc Dịch - Mặc Thiến Thiến. Khi ấy đầu hắn như muốn nổ tung, thế giới quan như xụp đổ. Hắn biết bản thân đã đánh mất đi một người rất quan trọng...Mặc Dịch điên cuồng cho người tìm Cố Hy Nguyệt, hắn cho lục tung cả các thành phố trong nước, sang cả ngoài nước cũng không tìm thấy.
Thực sự hối hận..hối hận vì từ đầu hắn không tin vợ mình, hối hận vì đã để mẹ con cô đi...hối hận vì...bản thân đánh mất cô, thật ngu ngốc đến đáng khinh.
Vốn định trừ khử thứ độc phụ kia, nhưng nghĩ lại thế thì tốt cho cô ta quá. Hắn lấy thân phận, lấy uy quyền của bản thân ra để uy hiếp cả nhà họ Tô. Đôi khi, ngoài mặt vui vẻ hòa nhã, nhưng đằng sau lại từ từ dày vò Tô Dịch Nhi từng chút một.
Cứ thế, thời gian vẫn chầm chậm trôi, việc tìm kiếm vợ cũ không ngừng tiến hành. Kể cả việc dày vò ả độc phụ kia cũng không dừng.
Hơn một năm dạo gần đây, ông Mặc bệnh tình chuyển xấu, vì chiều lòng cha, Mặc Dịch chấp nhận tái hôn với Tô Dịch Nhi, hắn cũng không thèm động đến cô ta thêm lần nào. Ngày ngày chúi đầu vào công việc, làm xong lại mượn rượu giải sầu.
Hắn uống mãi, uống cho đến khi say mèm rồi chìm vào giấc ngủ, hắn sợ khi rảnh rỗi mà bản thân tỉnh táo. Khi ấy hắn lại nhớ đến cô..
Hôm trước vốn chẳng khác ngày thường là mấy, sáng sớm hắn vẫn lê cái thân thể tàn tạ, bước đi siêu vẹo của người say mà đến công ty làm việc.
Mặc dù tiến độ công việc diễn ra tốt, nhưng nhân viên nhìn hắn vẫn là không vừa mắt nhưng chẳng dám nói ra.
Hắn vừa xem mấy sấp tài liệu vừa nhấp mấy ngụm cà phê đặc thì ngay sau đã bị làm phiền. Long Hạo Thiên hớt hải chạy vào, thở không ra hơi, mãi sau khi uống được cốc nước mới vội nói.
" Hy Nguyệt...Hy Nguyệt về nước rồi."
Nghe Long Hạo Thiên nói, Mặc Dịch như bừng tỉnh, hắn nhảy bổ tới, túm cổ áo bạn mà gằn.
" Cô ấy đâu? Mày thấy cô ấy ở đâu? "
Long Hạo Thiên hất hàm, đáp: " Sân bay! "
" Nãy qua sân bay đón Đồng Đồng, t thoáng thấy bóng cô ấy, bên cạnh dắt theo một cô nhóc, hình như là cái Tô Tô. "
Nghe xong, hắn không đáp mà vùng đi tìm, mặc luôn cả lời báo họp của thư ký.
Hắn mải tìm mà không màng ăn uống gì luôn. Tìm hết một ngày, mới nãy hắn nghe lời Long Hạo Thiên về thay đồ ( anh Long chỉ nói một câu:" Mày định dùng bộ dạng nhếch nhác này mà gặp cô ấy à. ") bị khích, hắn về tắm ngay.
Ấy vậy khi đến cửa, người cần tìm đã đến tự bao giờ.
Quá kích động, hắn không tự chủ được mà ôm ghì lấy cô, mặc cho cô la hét. Cho đến khi con gái lao đến kêu oai oái...
Mắt hắn nhìn con, đầu dò lại từng kí ức mong manh thuở nào. Đứa con gái hồi nhỏ dính hắn như xam, nay gặp bố lại tránh như tránh tà..
Cố Hy Nguyệt nhìn người đàn ông quắc thước mà trước kia từng là chồng cô mà cười nhạt. Trông hắn bân giờ tàn tạ đến tội.
Đầu tóc rối bù, râu lởm chởm như mấy tháng chưa cạo. Da dẻ trắng sáng ngày nào nay đã đen xạm đi vì nằng gió. Quần áo xộc xệch, lấm lem những bụi đường. Thật chẳng biết trong sáu năm qua, hắn đã trải qua những gì.
Thế rồi, giọng của Mặc Dương Vũ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng bấy giờ.
" Con nghĩ cha nên đi tắm chút đi, bộ dạng đó thật dọa cho bé An sợ đấy. "
Mặc Dịch nhìn con không đáp, hắn nhíu mày.
Thấy vậy cậu bé tiếp.
" Cha yên tâm, mẹ sẽ ở đây ăn tối với chúng ta, không đi đâu đâu. "
Nghe đến đây, hắn mới yên tâm đi lên lầu. Hy Nguyệt hướng ánh mắt về phía con trai, một ánh mắt kinh ngạc đến ngỡ ngàng...
[...]
Cố Hy Nguyệt vì con trai nên đành ở lại, dùng những đồ còn lại trong tủ mà nấu một bữa đơn giản. Nấu xong cũng không quên nhắn cho Cố Đình Phong biết một tiếng, sau lại ra ngoài gọi điện cho chồng.
Alo, anh nghe.
" Sao qua đến nay không gọi cho em thế? Mà công việc bên đó sao rồi? "
Hy Nguyệt khẽ trách móc, giọng điệu hờn dỗi. Thấy cô như thế, anh đáp.
Tạm ổn rồi, tầm chiều mai a đặt vé về bên đó với hai mẹ con nhé. Sao, mới có hai ngày đã nhớ anh rồi hả?
" Anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày nhé, em..."
Chưa nói đưt câu, giọng Mặc Dịch đã vang lên ngay sau lưng.
" Nguyệt, em đang nói chuyện với ai vậy? Ăn cơm thôi, hai đứa nhỏ đang đợi. "
Đầu dây phía Mộ Sở Dương im lặng, Cố Hy Nguyệt nuốt khan một ngụm nước bọt, ấp úng nói vào điện thoại.
" Tối em gọi lại, giải thích cho anh sau nhé. Em cúp đây. "
*Tut..tut.*
Từ ngày cô biến mất, hắn thấy đau lòng.
Vâng, là đau lòng đấy. Thiếu bóng cô hắn như phát dại, thêm việc ngày nào Mặc Dương Vũ- con trai hắn cũng khóc miết đòi mẹ làm hắn càng điên cuồng hơn. Việc ngày ngày Tô Dịch Nhi đến tìm cũng trở nên phiền toái.
Hắn vẫn nghĩ mình yêu Tô Dịch Nhi nên không thẳng thắn làm cô ta đau lòng, cô ta đến gặp chỉ có nước trốn.
Về sau có một khoảng thời gian khá yên bình, mọi thứ dần chuyển về quỹ đạo thì một tin rúng động chuyền đến tai. Sự thật việc em gái hắn bị tai nạn, kẻ chủ mưu được chỉ đích danh lại chính là Tô Dịch Nhi.
Người kể không ai khác là nạn nhân, em gái Mặc Dịch - Mặc Thiến Thiến. Khi ấy đầu hắn như muốn nổ tung, thế giới quan như xụp đổ. Hắn biết bản thân đã đánh mất đi một người rất quan trọng...Mặc Dịch điên cuồng cho người tìm Cố Hy Nguyệt, hắn cho lục tung cả các thành phố trong nước, sang cả ngoài nước cũng không tìm thấy.
Thực sự hối hận..hối hận vì từ đầu hắn không tin vợ mình, hối hận vì đã để mẹ con cô đi...hối hận vì...bản thân đánh mất cô, thật ngu ngốc đến đáng khinh.
Vốn định trừ khử thứ độc phụ kia, nhưng nghĩ lại thế thì tốt cho cô ta quá. Hắn lấy thân phận, lấy uy quyền của bản thân ra để uy hiếp cả nhà họ Tô. Đôi khi, ngoài mặt vui vẻ hòa nhã, nhưng đằng sau lại từ từ dày vò Tô Dịch Nhi từng chút một.
Cứ thế, thời gian vẫn chầm chậm trôi, việc tìm kiếm vợ cũ không ngừng tiến hành. Kể cả việc dày vò ả độc phụ kia cũng không dừng.
Hơn một năm dạo gần đây, ông Mặc bệnh tình chuyển xấu, vì chiều lòng cha, Mặc Dịch chấp nhận tái hôn với Tô Dịch Nhi, hắn cũng không thèm động đến cô ta thêm lần nào. Ngày ngày chúi đầu vào công việc, làm xong lại mượn rượu giải sầu.
Hắn uống mãi, uống cho đến khi say mèm rồi chìm vào giấc ngủ, hắn sợ khi rảnh rỗi mà bản thân tỉnh táo. Khi ấy hắn lại nhớ đến cô..
Hôm trước vốn chẳng khác ngày thường là mấy, sáng sớm hắn vẫn lê cái thân thể tàn tạ, bước đi siêu vẹo của người say mà đến công ty làm việc.
Mặc dù tiến độ công việc diễn ra tốt, nhưng nhân viên nhìn hắn vẫn là không vừa mắt nhưng chẳng dám nói ra.
Hắn vừa xem mấy sấp tài liệu vừa nhấp mấy ngụm cà phê đặc thì ngay sau đã bị làm phiền. Long Hạo Thiên hớt hải chạy vào, thở không ra hơi, mãi sau khi uống được cốc nước mới vội nói.
" Hy Nguyệt...Hy Nguyệt về nước rồi."
Nghe Long Hạo Thiên nói, Mặc Dịch như bừng tỉnh, hắn nhảy bổ tới, túm cổ áo bạn mà gằn.
" Cô ấy đâu? Mày thấy cô ấy ở đâu? "
Long Hạo Thiên hất hàm, đáp: " Sân bay! "
" Nãy qua sân bay đón Đồng Đồng, t thoáng thấy bóng cô ấy, bên cạnh dắt theo một cô nhóc, hình như là cái Tô Tô. "
Nghe xong, hắn không đáp mà vùng đi tìm, mặc luôn cả lời báo họp của thư ký.
Hắn mải tìm mà không màng ăn uống gì luôn. Tìm hết một ngày, mới nãy hắn nghe lời Long Hạo Thiên về thay đồ ( anh Long chỉ nói một câu:" Mày định dùng bộ dạng nhếch nhác này mà gặp cô ấy à. ") bị khích, hắn về tắm ngay.
Ấy vậy khi đến cửa, người cần tìm đã đến tự bao giờ.
Quá kích động, hắn không tự chủ được mà ôm ghì lấy cô, mặc cho cô la hét. Cho đến khi con gái lao đến kêu oai oái...
Mắt hắn nhìn con, đầu dò lại từng kí ức mong manh thuở nào. Đứa con gái hồi nhỏ dính hắn như xam, nay gặp bố lại tránh như tránh tà..
Cố Hy Nguyệt nhìn người đàn ông quắc thước mà trước kia từng là chồng cô mà cười nhạt. Trông hắn bân giờ tàn tạ đến tội.
Đầu tóc rối bù, râu lởm chởm như mấy tháng chưa cạo. Da dẻ trắng sáng ngày nào nay đã đen xạm đi vì nằng gió. Quần áo xộc xệch, lấm lem những bụi đường. Thật chẳng biết trong sáu năm qua, hắn đã trải qua những gì.
Thế rồi, giọng của Mặc Dương Vũ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng bấy giờ.
" Con nghĩ cha nên đi tắm chút đi, bộ dạng đó thật dọa cho bé An sợ đấy. "
Mặc Dịch nhìn con không đáp, hắn nhíu mày.
Thấy vậy cậu bé tiếp.
" Cha yên tâm, mẹ sẽ ở đây ăn tối với chúng ta, không đi đâu đâu. "
Nghe đến đây, hắn mới yên tâm đi lên lầu. Hy Nguyệt hướng ánh mắt về phía con trai, một ánh mắt kinh ngạc đến ngỡ ngàng...
[...]
Cố Hy Nguyệt vì con trai nên đành ở lại, dùng những đồ còn lại trong tủ mà nấu một bữa đơn giản. Nấu xong cũng không quên nhắn cho Cố Đình Phong biết một tiếng, sau lại ra ngoài gọi điện cho chồng.
Alo, anh nghe.
" Sao qua đến nay không gọi cho em thế? Mà công việc bên đó sao rồi? "
Hy Nguyệt khẽ trách móc, giọng điệu hờn dỗi. Thấy cô như thế, anh đáp.
Tạm ổn rồi, tầm chiều mai a đặt vé về bên đó với hai mẹ con nhé. Sao, mới có hai ngày đã nhớ anh rồi hả?
" Anh đừng có nằm mơ giữa ban ngày nhé, em..."
Chưa nói đưt câu, giọng Mặc Dịch đã vang lên ngay sau lưng.
" Nguyệt, em đang nói chuyện với ai vậy? Ăn cơm thôi, hai đứa nhỏ đang đợi. "
Đầu dây phía Mộ Sở Dương im lặng, Cố Hy Nguyệt nuốt khan một ngụm nước bọt, ấp úng nói vào điện thoại.
" Tối em gọi lại, giải thích cho anh sau nhé. Em cúp đây. "
*Tut..tut.*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.