Chương 21: Hôn mê sâu?
Hạ Nhiên Công Tử
23/09/2023
" Năm đó thật ra...cha phát hiện mình mắc ung thư giai đoạn cuối."
" Cái gì? Ý cha..?"
Câu nói chưa dứt đã liền bị cha chặn lại, ông lắc đầu mỉm cười rồi tiếp.
" Hôm ấy, cha gặp chuyện không hoàn toàn là lỗi của Duyệt Duyệt. Khi con chạy ra ngoài, quả thực cha và mẹ đã phải tức tốc đi tìm. Vì để nhanh chóng tìm con cho kịp giờ ta và mẹ con đã tách ra."
" Cũng chỉ là một chút sơ ý, ta chỉ là phát bệnh mà chết. Xin lỗi...cha thực sự xin lỗi hai mẹ con rất nhiều, ta không mong vì điều này mà hai mẹ con trở nên xa cách."
" Cha biết năm đó mẹ con có phần không tự chủ được bản thân, nhưng thực sự bà ấy yêu con rất nhiều,... con nhìn xem.."
Cố Hy Nguyệt dõi theo hướng cha chỉ, sau một màn mờ mờ ảo ảo, bên thân thể của cô còn bất động trên giường, mẹ cô - Tần Dung vẫn thúc trực bên. Trên khuôn mặt lãnh đạm ấy, những giọt nước mắt vẫn cứ lăn dài, rơi lã chã. Một tay bà giặt khăn, lau người cho con gái, giọng run run.
" Con mau tỉnh lại đi con gái, xin con đây. Mẹ sai rồi, là mẹ không tốt, mẹ không nên để bà bắt ép con trở về...Duyệt Duyệt à, mẹ thực sự...thực sự nhớ con nhiều lắm."
" Xin lỗi con vì tất cả, mẹ hối hận rồi, mẹ chỉ là muốn bù đắp cho con tất cả những đau thương mà con từng chịu. Con tỉnh lại đi, chỉ cần Duyệt Duyệt khoẻ lại, mẹ hứa..không..mẹ thề, thề sẽ không dám can dự vào bất cứ điều gì con không muốn nữa... nếu con vẫn không chịu, mẹ có thể rời đi, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt con nữa."
Cố Hy Nguyệt một bên chứng kiến tất cả, cô chỉ hận bản thân không thể ngồi bật dậy ngay bây giờ. Ánh mắt nhòe những nước, cô quay sang cha.
" Có phải con không đúng rồi không cha, là con gái không tốt ư?"
Cha lặng lẽ ôm cô vào lòng, với sự dịu dàng và tình yêu thương vô bờ bến, ông khẽ ân cần.
" Chưa gì là quá muộn con gái à, chỉ cần con mở lòng một chút, tất cả sẽ thật sự tốt đẹp hơn."
Cô gật đầu, Cố Hy Nguyệt dường như cũng được khai thông, có điều vẫn còn chuyện khiến cô thắc mắc.
" Cha à, tại sao cha lại đến đây với con được? Chẳng phải cha...hay sự thật, con đã...chết rồi?!"
" Cái con bé này, phủi phui cái mồm, ta với con đây chính là giao cảm. Con cái và cha mẹ luôn có sự liên kết dù vô hình hay hữu hình. Vì tâm nguyện chưa toại, cha không thể yên lòng rời đi.'
Cô gật đầu, im lặng một lúc rồi hỏi:
" Tâm nguyện của cha là gì? Nếu được, Duyệt Duyệt giúp cha hoàn thành."
Vẫn là sự ân cần mà dịu dàng, Cố Chí Hào nhẹ xoa đầu con gái, y như cái cách mà hơn chục năm trước ông từng làm.
" Cả đời này cha chỉ có hai tâm nguyện, một là mong con có thể bình an trưởng thành, thay ta chăm nom mẹ con nốt phần đời còn lại, hai là...Cha muốn nối lại quan hệ giữa hai gia tộc Cố - Tần. Điều tâm nguyện thứ hai là điều cha khổ tâm nhất cũng là điều cha chưa thể thực hiện được..."
" Cha biết sẽ thật khó cho con nhưng con là mắc xích duy nhất có thể gắn kết lại đoạn quan hệ này, con giúp cha nhé?"
Cố Chí Hào ông cứ nghĩ con gái theo cá tính sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng không! Cố Hy Nguyệt đồng ý ngay tức khắc.
Cô luôn thấy bản thân bất tài, khi cha còn sống, cái tính ngỗ nghịch khiến cô không những làm cha buồn, đã thế còn khiến hai cha con ngày càng xa cách, nhỏ đến lớn chưa từng làm cho cha điều gì.
Nghĩ đến hiện tại, chỉ cần là tâm nguyện của cha, dù bất cứ giá nào Cố Hy Nguyệt cô cũng phải hoàn thành cho tốt.
Chỉ nhớ lúc ấy cha mỉm cười mãn nguyện, thế rồi bằng một thế lực nào đó, Cố Hy Nguyệt đã bị lôi về thân xác của chính mình.
...
Bất động nằm trên chiếc giường bệnh khăn mền trắng toát, Cố Hy Nguyệt có khó chịu đến đâu cũng chẳng thể làm được gì.
Một tuần rồi hai tuần trôi qua, thân thể kia vẫn không chút biến động, chỉ có hồn thức dù linh động vẫn chẳng ăn thua.
Một ngày mới bắt đầu sau hai tuần Hy Nguyệt hôn mê, mới sáu giờ sáng, trời mùa đông rét căm căm thêm cái bầu trời tối nghịt, Mộ Sở Dương đã từ bên ngoài ghé vào. Áo ngoài ướt nhẹp, trên đầu, vai vẫn còn vương tuyết trắng, mặt mũi thâm đen vì lạnh, vậy mà cậu vẫn nở nụ cười dịu dàng như ánh ban mai.
Sau khi đặt chiếc cặp lồng và một giỏ hoa quả lên bàn, cậu mới cất tiếng.
" Dì Tần, dì về nghỉ ngơi chút đi, hôm qua chắc dì lại khó ngủ, con trông sắc mặt dì không ổn lắm."
Như đoán trước bà định nói gì, cậu liền nói thêm.
" Dì yên tâm, có con thay dì chăm cô ấy rồi, sẽ không sao đâu. Con có mang chút cháo ấm, chút nữa sẽ bón cho cô ấy ăn một chút."
" Aissss dì mau đi đi, đừng lo mà. Tô Tô ở nhà cũng nhớ bà ngoại rồi, đêm qua nó đòi gặp bà suốt đấy dì, dì mau về đi không nó ngóng,...vâng chào dì, dì đi cẩn thận nha.."
" Cái gì? Ý cha..?"
Câu nói chưa dứt đã liền bị cha chặn lại, ông lắc đầu mỉm cười rồi tiếp.
" Hôm ấy, cha gặp chuyện không hoàn toàn là lỗi của Duyệt Duyệt. Khi con chạy ra ngoài, quả thực cha và mẹ đã phải tức tốc đi tìm. Vì để nhanh chóng tìm con cho kịp giờ ta và mẹ con đã tách ra."
" Cũng chỉ là một chút sơ ý, ta chỉ là phát bệnh mà chết. Xin lỗi...cha thực sự xin lỗi hai mẹ con rất nhiều, ta không mong vì điều này mà hai mẹ con trở nên xa cách."
" Cha biết năm đó mẹ con có phần không tự chủ được bản thân, nhưng thực sự bà ấy yêu con rất nhiều,... con nhìn xem.."
Cố Hy Nguyệt dõi theo hướng cha chỉ, sau một màn mờ mờ ảo ảo, bên thân thể của cô còn bất động trên giường, mẹ cô - Tần Dung vẫn thúc trực bên. Trên khuôn mặt lãnh đạm ấy, những giọt nước mắt vẫn cứ lăn dài, rơi lã chã. Một tay bà giặt khăn, lau người cho con gái, giọng run run.
" Con mau tỉnh lại đi con gái, xin con đây. Mẹ sai rồi, là mẹ không tốt, mẹ không nên để bà bắt ép con trở về...Duyệt Duyệt à, mẹ thực sự...thực sự nhớ con nhiều lắm."
" Xin lỗi con vì tất cả, mẹ hối hận rồi, mẹ chỉ là muốn bù đắp cho con tất cả những đau thương mà con từng chịu. Con tỉnh lại đi, chỉ cần Duyệt Duyệt khoẻ lại, mẹ hứa..không..mẹ thề, thề sẽ không dám can dự vào bất cứ điều gì con không muốn nữa... nếu con vẫn không chịu, mẹ có thể rời đi, vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt con nữa."
Cố Hy Nguyệt một bên chứng kiến tất cả, cô chỉ hận bản thân không thể ngồi bật dậy ngay bây giờ. Ánh mắt nhòe những nước, cô quay sang cha.
" Có phải con không đúng rồi không cha, là con gái không tốt ư?"
Cha lặng lẽ ôm cô vào lòng, với sự dịu dàng và tình yêu thương vô bờ bến, ông khẽ ân cần.
" Chưa gì là quá muộn con gái à, chỉ cần con mở lòng một chút, tất cả sẽ thật sự tốt đẹp hơn."
Cô gật đầu, Cố Hy Nguyệt dường như cũng được khai thông, có điều vẫn còn chuyện khiến cô thắc mắc.
" Cha à, tại sao cha lại đến đây với con được? Chẳng phải cha...hay sự thật, con đã...chết rồi?!"
" Cái con bé này, phủi phui cái mồm, ta với con đây chính là giao cảm. Con cái và cha mẹ luôn có sự liên kết dù vô hình hay hữu hình. Vì tâm nguyện chưa toại, cha không thể yên lòng rời đi.'
Cô gật đầu, im lặng một lúc rồi hỏi:
" Tâm nguyện của cha là gì? Nếu được, Duyệt Duyệt giúp cha hoàn thành."
Vẫn là sự ân cần mà dịu dàng, Cố Chí Hào nhẹ xoa đầu con gái, y như cái cách mà hơn chục năm trước ông từng làm.
" Cả đời này cha chỉ có hai tâm nguyện, một là mong con có thể bình an trưởng thành, thay ta chăm nom mẹ con nốt phần đời còn lại, hai là...Cha muốn nối lại quan hệ giữa hai gia tộc Cố - Tần. Điều tâm nguyện thứ hai là điều cha khổ tâm nhất cũng là điều cha chưa thể thực hiện được..."
" Cha biết sẽ thật khó cho con nhưng con là mắc xích duy nhất có thể gắn kết lại đoạn quan hệ này, con giúp cha nhé?"
Cố Chí Hào ông cứ nghĩ con gái theo cá tính sẽ thẳng thừng từ chối, nhưng không! Cố Hy Nguyệt đồng ý ngay tức khắc.
Cô luôn thấy bản thân bất tài, khi cha còn sống, cái tính ngỗ nghịch khiến cô không những làm cha buồn, đã thế còn khiến hai cha con ngày càng xa cách, nhỏ đến lớn chưa từng làm cho cha điều gì.
Nghĩ đến hiện tại, chỉ cần là tâm nguyện của cha, dù bất cứ giá nào Cố Hy Nguyệt cô cũng phải hoàn thành cho tốt.
Chỉ nhớ lúc ấy cha mỉm cười mãn nguyện, thế rồi bằng một thế lực nào đó, Cố Hy Nguyệt đã bị lôi về thân xác của chính mình.
...
Bất động nằm trên chiếc giường bệnh khăn mền trắng toát, Cố Hy Nguyệt có khó chịu đến đâu cũng chẳng thể làm được gì.
Một tuần rồi hai tuần trôi qua, thân thể kia vẫn không chút biến động, chỉ có hồn thức dù linh động vẫn chẳng ăn thua.
Một ngày mới bắt đầu sau hai tuần Hy Nguyệt hôn mê, mới sáu giờ sáng, trời mùa đông rét căm căm thêm cái bầu trời tối nghịt, Mộ Sở Dương đã từ bên ngoài ghé vào. Áo ngoài ướt nhẹp, trên đầu, vai vẫn còn vương tuyết trắng, mặt mũi thâm đen vì lạnh, vậy mà cậu vẫn nở nụ cười dịu dàng như ánh ban mai.
Sau khi đặt chiếc cặp lồng và một giỏ hoa quả lên bàn, cậu mới cất tiếng.
" Dì Tần, dì về nghỉ ngơi chút đi, hôm qua chắc dì lại khó ngủ, con trông sắc mặt dì không ổn lắm."
Như đoán trước bà định nói gì, cậu liền nói thêm.
" Dì yên tâm, có con thay dì chăm cô ấy rồi, sẽ không sao đâu. Con có mang chút cháo ấm, chút nữa sẽ bón cho cô ấy ăn một chút."
" Aissss dì mau đi đi, đừng lo mà. Tô Tô ở nhà cũng nhớ bà ngoại rồi, đêm qua nó đòi gặp bà suốt đấy dì, dì mau về đi không nó ngóng,...vâng chào dì, dì đi cẩn thận nha.."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.