Chương 16: Mẹ.
Hạ Nhiên Công Tử
23/09/2023
Sáng hôm sau, sau khi sắp xếp lại tủ đồ, Hy Nguyệt cho con gái nhỏ vài xe đẩy, cùng ra ngoài đi dạo.
Cô thăm quan khắp những cửa hàng tạt qua công viên. Mãi cho đến khi hai đầu gối mỏi nhừ, cổ khô khốc mới quyết định dừng lại. Thấy gần đó có một siêu thị mini liền tạt vô ngay.
Cố Hy Nguyệt vừa đẩy con gái, một tay sách giỏ đựng đồ, sau khi lựa được mấy chai nước, mấy gói snack, thêm ít phô mai thì ra quầy tính tiền. Quầy thu ngân khá đông đúc, khi cô ra đã phải đứng sau mấy người, đang còn mải dỗ cho con gái cười thì chợt có sự việc khiến cô chú ý.
" Speak english, please!"( Làm ơn hãy nói tiếng anh nhé.)
" À à..tôi..I..no, no.."
Có vẻ có người cần giúp đỡ, và..cô ta là người Trung Quốc nhỉ. Cố Hy nguyệt đảo mắt nhìn qua, một cô gái dáng người nhỏ thó đang được bao quanh bởi một đám người ngoại quốc( thật ra thì cô ấy chính là người ngoại quốc trong mắt họ.). Cô ấy ấp a ấp úng, dường như tiếng anh của cô ta không được tốt lắm.
Gặp đồng hương gặp nạn chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn thì thật không hay, nghĩ rồi đứng lên định tiến lại thì..
"Tính tiền cho cô ấy đi, dùng thẻ của tôi này.
Thu ngân vui vẻ nhận lấy thẻ, gật đầu rồi cầm đồ lên check.
" Phiền cô đợi chút nhé."
"Để xem...của cô gái này hết 37 đô. Đã xong, phiền cô nhận lại thẻ nhé."
" Ok."
•••
Sau khi thanh toán, Hy Nguyệt đủn con bước ra khỏi siêu thị, toan bắt xe về thì đâu đó nơi góc đường lại chuyền đến những giọng điệu nói chuyện bằng tiếng Trung quen thuộc.
Cách đấy không xa, chắc chỉ gần chục mét, nơi góc đường, cô gái đồng hương cúi gập người cảm ơn ân nhân một cách hấp tấp, giọng run run đầy cảm kích.
" Thật cảm ơn bà, cảm ơn đã giúp tôi, có thể cho tôi biết giá tiền được không, tôi sẽ trả lại cho bà."
Đối diện với cô ấy là một phụ nữ trung niên, dáng người mảnh khảnh, đây đó với cô còn có chút...thân thuộc.
" Không có gì đâu, không phải cảm ơn tôi, chỉ tiện tay giúp đỡ thôi mà."
Giọng nói này...đôi chân Cố Hy Nguyệt bất giác từng bước tiến đến, mày liễu nhíu sâu, hai bên đòng tử nhìn chăm chăm vài bóng hình trước mắt.
" Mẹ..à không, bà Tần phải không?"
Tần Dung giật mình quay lại, ánh mắt hiện rõ sự kinh hoàng. Bà ấp a ấp úng không nói nên lời.
" Duyệt...Duyệt Duyệt?"
__________________
" Vậy là con với Mặc Dịch đã li hôn à?"
" Có...có thể nói là như vậy."
Hy Nguyệt nói, vừa ẵm con gái vừa cố né tránh ánh mắt của người mẹ ruột. Cô hơi nhướn mày, giọng trầm đi trông thấy.
" Nghe nói mẹ cũng đã tái hôn và có một đứa con gái. Chắc con bé có một gia đình hạnh phúc lắm nhỉ?"
Câu nói như lời công kích soáy thẳng vào tâm can Tần Dung, bà nhìn đưa con gái bao năm không gặp, lòng dấy lên một niềm chua sót khó tả.
" Duyệt Duyệt à, mẹ tái hôn là chỉ thị của bà ngoại con, mẹ không có..thật sự không có lựa chọn khác."
" Nhưng mẹ vẫn hạnh phúc đúng chứ?"
Tần Dung im lặng, câu hỏi kia dường như làm bà cứng họng.
Cố Hy Nguyệt chặt bật ra một tiếng cười chua chát. Cô ngước lên, nhìn chăm chăm vào đôi mắt thất thần của mẹ cô mà tiếp.
" Tôi hiểu rồi."
" Hôm nay chỉ là tình cờ gặp mặt, chào hỏi một chút, xin lỗi đã làm mất thời gian quý báu của bà nhé, bà Tần."
Nói rồi cô đặt lại con gái vào xe đẩy, đứng dậy toan rời đi, chợt từ cổ tay có một lực kéo lại. Tần Dung hai mắt đã nhòe nước, bà nắm chặt lấy đôi tay cô mà khẩn khoản.
"Duyệt Duyệt, đừng bướng bỉnh nữa, về với mẹ đi được không con?"
" Sự việc năm đó..mẹ sai rồi, mẹ thực sự hối hận khi bỏ con ở lại. Cho mẹ cơ hội bù đắp lại tất cả cho con..nhé."
Lời tha thiết là thế nhưng đáp lại bà chỉ là một ánh nhìn xa lạ.
" Mẹ biết không..? Có những thứ, một khi đã mất đi rồi thì, dù có cả trăm cả nghìn sự bù đắp ấy cũng chưa chắc có thể xóa nhòa những tổn thương mà tôi đã phải chịu."
" Từ lâu tôi đã không còn oán trách mẹ về việc này nữa rồi, mẹ cũng đừng bận tâm đến nó nữa."
" Hãy cứ coi như tôi chưa từng tồn tại, hay đại loại thế, nhé."
Nói rồi vùng vằn giật tay lại, rời đi trong sự ngỡ ngàng, thất vọng của Tần Dung. Bà vò đầu một cách mất kiểm soát, hai mắt nhòe những nước.
Lúc này trong lòng người mẹ ấy, sự hối hận cứ từng cơn trào lên, rốt cuộc bà nên làm gì đây chứ?
Thông báo lịch đăng truyện:
Truyện sẽ bắt đầu đăng lại bắt đầu từ ngày 1/6 tới, do một số việc cá nhân và việc chạy dl cho bộ truyện chat kì 13 nên truyện sẽ không ra đều, mong những độc giả ghé tới đọc, ủng hộ " Sau li hôn tôi muốn trả thù." thông cảm.
Mình biết truyện của mình còn lủng củng, tình tiết diễn ra quá nhanh, còn sai chính tả cũng như lời văn chưa đủ lôi quốn, mình sẽ cố gắng chỉnh sửa lại truyện cũng như chau chuốt hơn.
Sau đây là lịch đăng truyện.
- Truyện sẽ được đăng mỗi tuần 1- 2 chap. Thường sẽ vào đầu tuần hoặc giữa tuần.
Cuối cùng chúc mọi người có một ngày vui vẻ. Thân!
Cô thăm quan khắp những cửa hàng tạt qua công viên. Mãi cho đến khi hai đầu gối mỏi nhừ, cổ khô khốc mới quyết định dừng lại. Thấy gần đó có một siêu thị mini liền tạt vô ngay.
Cố Hy Nguyệt vừa đẩy con gái, một tay sách giỏ đựng đồ, sau khi lựa được mấy chai nước, mấy gói snack, thêm ít phô mai thì ra quầy tính tiền. Quầy thu ngân khá đông đúc, khi cô ra đã phải đứng sau mấy người, đang còn mải dỗ cho con gái cười thì chợt có sự việc khiến cô chú ý.
" Speak english, please!"( Làm ơn hãy nói tiếng anh nhé.)
" À à..tôi..I..no, no.."
Có vẻ có người cần giúp đỡ, và..cô ta là người Trung Quốc nhỉ. Cố Hy nguyệt đảo mắt nhìn qua, một cô gái dáng người nhỏ thó đang được bao quanh bởi một đám người ngoại quốc( thật ra thì cô ấy chính là người ngoại quốc trong mắt họ.). Cô ấy ấp a ấp úng, dường như tiếng anh của cô ta không được tốt lắm.
Gặp đồng hương gặp nạn chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn thì thật không hay, nghĩ rồi đứng lên định tiến lại thì..
"Tính tiền cho cô ấy đi, dùng thẻ của tôi này.
Thu ngân vui vẻ nhận lấy thẻ, gật đầu rồi cầm đồ lên check.
" Phiền cô đợi chút nhé."
"Để xem...của cô gái này hết 37 đô. Đã xong, phiền cô nhận lại thẻ nhé."
" Ok."
•••
Sau khi thanh toán, Hy Nguyệt đủn con bước ra khỏi siêu thị, toan bắt xe về thì đâu đó nơi góc đường lại chuyền đến những giọng điệu nói chuyện bằng tiếng Trung quen thuộc.
Cách đấy không xa, chắc chỉ gần chục mét, nơi góc đường, cô gái đồng hương cúi gập người cảm ơn ân nhân một cách hấp tấp, giọng run run đầy cảm kích.
" Thật cảm ơn bà, cảm ơn đã giúp tôi, có thể cho tôi biết giá tiền được không, tôi sẽ trả lại cho bà."
Đối diện với cô ấy là một phụ nữ trung niên, dáng người mảnh khảnh, đây đó với cô còn có chút...thân thuộc.
" Không có gì đâu, không phải cảm ơn tôi, chỉ tiện tay giúp đỡ thôi mà."
Giọng nói này...đôi chân Cố Hy Nguyệt bất giác từng bước tiến đến, mày liễu nhíu sâu, hai bên đòng tử nhìn chăm chăm vài bóng hình trước mắt.
" Mẹ..à không, bà Tần phải không?"
Tần Dung giật mình quay lại, ánh mắt hiện rõ sự kinh hoàng. Bà ấp a ấp úng không nói nên lời.
" Duyệt...Duyệt Duyệt?"
__________________
" Vậy là con với Mặc Dịch đã li hôn à?"
" Có...có thể nói là như vậy."
Hy Nguyệt nói, vừa ẵm con gái vừa cố né tránh ánh mắt của người mẹ ruột. Cô hơi nhướn mày, giọng trầm đi trông thấy.
" Nghe nói mẹ cũng đã tái hôn và có một đứa con gái. Chắc con bé có một gia đình hạnh phúc lắm nhỉ?"
Câu nói như lời công kích soáy thẳng vào tâm can Tần Dung, bà nhìn đưa con gái bao năm không gặp, lòng dấy lên một niềm chua sót khó tả.
" Duyệt Duyệt à, mẹ tái hôn là chỉ thị của bà ngoại con, mẹ không có..thật sự không có lựa chọn khác."
" Nhưng mẹ vẫn hạnh phúc đúng chứ?"
Tần Dung im lặng, câu hỏi kia dường như làm bà cứng họng.
Cố Hy Nguyệt chặt bật ra một tiếng cười chua chát. Cô ngước lên, nhìn chăm chăm vào đôi mắt thất thần của mẹ cô mà tiếp.
" Tôi hiểu rồi."
" Hôm nay chỉ là tình cờ gặp mặt, chào hỏi một chút, xin lỗi đã làm mất thời gian quý báu của bà nhé, bà Tần."
Nói rồi cô đặt lại con gái vào xe đẩy, đứng dậy toan rời đi, chợt từ cổ tay có một lực kéo lại. Tần Dung hai mắt đã nhòe nước, bà nắm chặt lấy đôi tay cô mà khẩn khoản.
"Duyệt Duyệt, đừng bướng bỉnh nữa, về với mẹ đi được không con?"
" Sự việc năm đó..mẹ sai rồi, mẹ thực sự hối hận khi bỏ con ở lại. Cho mẹ cơ hội bù đắp lại tất cả cho con..nhé."
Lời tha thiết là thế nhưng đáp lại bà chỉ là một ánh nhìn xa lạ.
" Mẹ biết không..? Có những thứ, một khi đã mất đi rồi thì, dù có cả trăm cả nghìn sự bù đắp ấy cũng chưa chắc có thể xóa nhòa những tổn thương mà tôi đã phải chịu."
" Từ lâu tôi đã không còn oán trách mẹ về việc này nữa rồi, mẹ cũng đừng bận tâm đến nó nữa."
" Hãy cứ coi như tôi chưa từng tồn tại, hay đại loại thế, nhé."
Nói rồi vùng vằn giật tay lại, rời đi trong sự ngỡ ngàng, thất vọng của Tần Dung. Bà vò đầu một cách mất kiểm soát, hai mắt nhòe những nước.
Lúc này trong lòng người mẹ ấy, sự hối hận cứ từng cơn trào lên, rốt cuộc bà nên làm gì đây chứ?
Thông báo lịch đăng truyện:
Truyện sẽ bắt đầu đăng lại bắt đầu từ ngày 1/6 tới, do một số việc cá nhân và việc chạy dl cho bộ truyện chat kì 13 nên truyện sẽ không ra đều, mong những độc giả ghé tới đọc, ủng hộ " Sau li hôn tôi muốn trả thù." thông cảm.
Mình biết truyện của mình còn lủng củng, tình tiết diễn ra quá nhanh, còn sai chính tả cũng như lời văn chưa đủ lôi quốn, mình sẽ cố gắng chỉnh sửa lại truyện cũng như chau chuốt hơn.
Sau đây là lịch đăng truyện.
- Truyện sẽ được đăng mỗi tuần 1- 2 chap. Thường sẽ vào đầu tuần hoặc giữa tuần.
Cuối cùng chúc mọi người có một ngày vui vẻ. Thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.