Chương 25
Tống Gia Đào Hoa
16/08/2020
[Edit] hihie01
Thời điểm Ôn Nhuyễn về đến nhà thì cũng đã 11 giờ.
Nhà cô cách công ty cũng khá xa, ngày thường lúc đến công ty cũng tốn rất nhiều thời gian, bất quá nghề này của cô cũng không nhất thiết ngày nào cũng phải đến công ty, hơn nữa chỗ này bảo an công tác rất rất tốt, nên Nacy cũng đồng ý cho cô ở lại đây.
Thời điểm xuống xe.
Tiểu Mạch muốn đi theo cô lên lầu, bảo đảm cô đã vào phòng mới rời đi.
Ôn Nhuyễn cười ngăn cản cô bé, "Không cần, cũng chỉ cách vài bước thôi, không có chuyện gì đâu......" Lại nhìn thời gian, nói, "Đều đã trễ thế này, em cùng lão Trịnh cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi."
Nghĩ đến công tác bảo an của tiểu khu, tiểu Mạch do dự một lúc, cũng liền không kiên trì nữa, nhìn người đã đi vào trong không lâu, lúc này mới quay đầu cùng tài xế nói: "Lão Trịnh, chúng ta cũng đi thôi."
"Được."
Xe hướng ra bên ngoài chạy đi.
Ôn Nhuyễn đang đứng trước cửa nhà tìm chìa khóa, còn chưa có tìm được, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một giọng nam quen thuộc, "Phu nhân."
Động tác tìm kiếm chợt dừng lại, cô quay đầu lại nhìn, thời điểm nhìn Thấy Lý Tắc, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lộ ra một tia nghi hoặc, bởi vì phần nghi hoặc này, cô thậm chí không kịp sửa lại xưng hô với anh, nói: "Trợ lý Lý, anh như thế nào lại tới đây?"
Vừa dứt lời liền thấy trong tay anh ta ôm một bó hoa hồng champagne rất lớn, càng sửng sốt hơn.
Đây là tình huống gì?
Lý Tắc đối với cô từ trước đến nay luôn rất cung kính, liền cúi người gật đầu, thuyết minh lý do tại sao mình đến đây, "Đây là hoa do Boss tự tay chọn, ngài ấy vừa đợi ở dưới lầu hai tiếng đồng hồ, nguyên bản là muốn tự tay tặng cho phu nhân."
"Đáng tiếc đêm nay ngài ấy phải sang Đức, bên kia có một hợp đồng rất quan trọng chờ ngài ấy kí tên ạ, chỉ có thể nhờ tôi chuyển lại cho cô."
"Nhưng ngài ấy nói, chờ xử lý xong việc liền lập tức trở về tìm cô."
Lý Tắc sau khi tốt nghiệp vẫn luôn đi theo Lâm Thanh Hàn, làm trợ thủ đắc lực nhất của Lâm Thanh Hàn, anh ta biết như thế nào giản ngôn ý hãi* đem sự tình nói rõ ràng.
* Có vẻ nôm na là lời ít ý nhiều nhỉ.
Giống như hiện tại...
Chỉ nói ngắn ngủn mấy câu, Lý Tắc liền đem sự tình nói thật rõ ràng.
Hoa là do Lâm Thanh Hàn tự mình chọn.
Không chỉ có như thế, vừa rồi Lâm Thanh Hàn còn ở dưới lầu đợi cô hai tiếng đồng hồ, bởi vì không thể chờ được nữa mới phải để Lý Tắc giao đến cho cô.
Không thể không nói.
Lý Tắc là một người rất thông minh, anh ta biết làm sao để trọc trúng nội tâm của cô, chính xác, biết Lâm Thanh Hàn tự mình chọn hoa còn ở dưới lầu chờ mình rất lâu, nội tâm Ôn Nhuyễn thật sự xuất hiện dấu hiệu bị lay động.
Cô cùng Lâm Thanh Hàn nhận thức nhiều năm như vậy, sao có thể không biết nam nhân kia có tính tình như thế nào?
Trừ công tác ở ngoài, anh sẽ không vì sự tình khác mà lãng phí một giây thời gian nào, ngay cả lúc trước khi bọn họ cùng đi Cục Dân Chính làm giấy đăng kí kết hôn, anh cũng là cắt một chút thời gian lại đó, thậm chí là sau khi hoàn thành xong thủ tục cũng là trở về công ty tiếp tục công tác.
Nam nhân như vậy, thế nhưng hôm nay lại tự mình vì cô mà lo lắng chọn hoa, còn kiên nhẫn chờ cô ở dưới lầu hai tiếng đồng hồ.
Cảm xúc chỉ trong nháy mắt.
Ánh mắt Ôn Nhuyễn từ trên bó hoa hồng champagne dời đi, cuối cùng dừng ở trên người Lý Tắc, chậm rãi nói: "Trợ lý Lý, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi cùng Lâm Thanh Hàn đã ly hôn."
"Phu......"
Lý Tắc mở miệng, còn đang tính dựa theo xưng hô trước kia kêu người, nhưng ánh mắt chạm đến biểu tình bình tĩnh trên mặt của Ôn Nhuyễn, mím môi, vẫn là sửa lại xưng hô, "Ôn tiểu thư, Boss ngài ấy......"
"Mấy ngày nay vẫn luôn đều rất nhớ cô."
"Cô không biết, từ sau khi cô rời đi, sắc mặt ngài ấy đều không có một ngày nào là được tốt, người phía dưới liền một câu nói cũng không dám nói, ngài ấy cả ngày đem bản thân vùi vào công việc, ngày nào cũng chỉ ngủ được vài ba tiếng."
"Cách đây mấy ngày, ngài ấy nhắc đến cô với tôi, ngài ấy bảo rằng muốn theo đuổi cô một lần nữa."
"Đây cũng là lần đầu trong nhiều năm như vậy tôi được thấy nét cười toát lên trên mặt ngài ấy."
Thời điểm Lý Tắc nói chuyện, Ôn Nhuyễn vẫn luôn an tĩnh lắng nghe, ánh sáng của đèn chiều vào người cô, cô đang cúi đầu nhìn không ra cô đang biểu tình gì...... Liền lúc Lý Tắc đang do dự có nên nói tiếp hay không.
Ôn Nhuyễn đột nhiên mở miệng, "Cho nên?"
Thanh âm của cô thực nhẹ, Lý Tắc nhất thời không nghe rõ, lúng ta lúng túng nói: "Cái gì?"
"Tôi nói......" bàn tay trắng nõn của Ôn Nhuyễn nắm chặt ba lô, dùng sức đến nỗi có thể nhìn rõ gân xanh nổi lên, nội tâm cô như là kịch liệt giãy giụa, ánh mắt lại không có chút nào do dự nhìn Lý Tắc, kiên định, không có một tia né tránh, thẳng tắp mà nhìn Lý Tắc, "Cho nên?"
"Bởi vì Boss của cậu đột nhiên tỉnh ngộ, muốn quay đầu, tôi nhất định phải chấp nhận anh ấy sao?"
Đọng lại buồn bực ở trong lòng nhiều năm không dám nói,btrong nháy mắt này đã tràn ngập tới cực hạn.
Mặc kệ là lúc chưa ly hôn hay đã ly hôn, đây là lần đầu Ôn Nhuyễn như vậy mà chán ghét Lâm Thanh Hàn, cô biết Lâm Thanh Hàn trước kia lạnh nhạt, cũng không có trách cứ anh, lãnh đạm mấy năm nay cô cũng bỏ qua.
Bởi vì con đường này là chính do cô chọn, nên có đắng cay ngọt bùi như thế nào thì cô cũng sẽ tự mình chịu.
Chính là...
Cô không rõ Lâm Thanh Hàn hiện tại rốt cuộc muốn thế nào? Cô thật vất vả mới lựa chọn buông tay, thật vất vả mới bắt đầu một cuộc sống mới của chính mình, sinh hoạt hiện tại làm cô rất hài lòng cùng thỏa mãn.
Nhưng nam nhân này lại từ đâu xuất hiện?
Anh giống như là bị động kinh vậy, nào là bằng hữu vòng WeChat oanh tạc, nào là hoa tươi rồi chờ đợi, thậm chí còn tính toán một lần nữa theo đuổi cô.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì anh cảm thấy anh chịu trả giá, cảm thấy anh chỉ hơi chút đối tốt với cô một chút, cô nhất định phải quay lại? Dựa vào cái gì những người khác cảm thấy Lâm Thanh Hàn làm như vậy, cô sẽ không hề khúc mắc, lòng tràn đầy vui mừng một lần nữa chấp nhận anh?
Thật là buồn cười.
Ôn Nhuyễn khẽ nhếch khóe miệng, thật đúng là buồn cười.
Cô rất ít cười như vậy, thế nhưng làm Lý Tắc đang muốn tiếp tục nói giúp Lâm Thanh Hàn, vậy mà nói không nên lời.
Ban đêm gió thổi thật lạnh.
Ôn Nhuyễn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Tắc, không nói nữa, cô hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, chờ đến cảm xúc dần dần bình phục mới nhìn anh ta tiếp tục nói: "Hoa này, tôi sẽ không nhận, còn tâm ý của boss anh, thay tôi xin lỗi, tôi cũng không có biện pháp nào lại chấp nhận nữa."
"Tên đã bắn không thể thu lại, đạo lý này anh cũng với boss của anh hẳn so với tôi còn rõ hơn."
Nói xong.
Cô không lại nhìn Lý Tắc, từ túi lấy ra chìa khóa.
"Tích..."
Cửa mở, Ôn Nhuyễn đẩy cửa ra, thời điểm muốn đi vào lại quay đầu nhìn thoáng qua Lý Tắc, "Trợ lý Lý, trở về đi, về sau đừng đến nữa." Nói xong, cô cũng không lại nhìn anh, lập tức đóng cửa lại, không có quay đầu.
Lý Tắc thần sắc ngơ ngẩn mà nhìn của bị đóng một lần nữa, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.
Nhìn bó hoa trong tay, nghĩ đến Boss mấy ngày nay khó thả lỏng biểu tình, anh đột nhiên cảm thấy...... Boss muốn truy thê, chỉ sợ thật sự không dễ.
......
Ôn Nhuyễn vào nhà, cố gắng khống chế cảm xúc.
Cô đem balo trong tay ném trên sô pha, uống một ly nước sôi mới đem được cảm xúc áp xuống, một lần nữa lại tự rót một ly nước sôi, cô ngồi trở lại đến trên sofa, đem điện thoại sạc pin.
Thực mau.
Di động liền một lần nữa khởi động lại.
Tin nhắn WeChat nhảy tới liên tục, toàn bộ đều cùng một người.
【 Lâm Thanh Hàn: Anh ở ngươi dưới lầu, chờ em về nhà. 】
【 Lâm Thanh Hàn: Đêm nay 11 giờ máy bay cất cánh, anh phải đi rồi, chờ trở về lúc sau anh lại gọi em. 】
【 Lâm Thanh Hàn: Đến sân bay, lập tức muốn lên máy bay. 】
【 Lâm Thanh Hàn: Nhận được hoa chưa? Là anh tự mình chọn đó, chủ cửa hàng bán hoa nói đây là hoa dùng để xin lỗi, không biết em có thích hay không. 】
【 Lâm Thanh Hàn: Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya, chờ anh trở lại. 】
Trước kia một tháng đều không trả lời được một cái WeChat, nếu có cũng chỉ là【 Ừ 】, 【 Được 】, thật đúng là phá lệ mới có thể nhìn thấy anh đánh nhiều chữ như vậy, nhưng Ôn Nhuyễn nhìn đó nội dung này lại không có một tia vui vẻ nào.
Chỉ cảm thấy bực bội.
Đều đã đi đến bước này rồi, cần thiết sao? Anh không thích liền có thể lạnh nhạt cô, thích liền nghĩ quay đầu lại, trên đời làm gì có việc dễ dàng như vậy?
Cô cái gì cũng không nói, trực tiếp đem người kéo vào sổ đen, nghĩ nghĩ, lại đem số di động của Lâm Thanh Hàn cũng kéo đến sổ đen, nhìn thấy tên biến mất ở trên di động, Ôn Nhuyễn thở hắt ra, cuối cùng cũng thoải mái.
***
Thời điểm Lâm Thanh Hàn đến Đức, ở đây mới rạng sáng 6 giờ, trời vẫn còn tối.
Nhưng sân bay này sớm đã có người đang đợi anh, là giám đốc của công ty con bên Đức, Triệu Phong, thời điểm nhìn thấy Lâm Thanh Hàn xuất hiện, ông ta vội chạy qua, cung kính hô: "Boss."
Lại nhìn thoáng qua phía sau anh, kỳ quái nói: "Trợ lý Lý đặc không đi cùng ngài sao?"
Trước kia chỉ cần Boss đi công tác, trợ lý Lý khẳng định là sẽ có mặt, hôm nay sao lại thế này?
Lâm Thanh Hàn thuận miệng trả lời: "Anh ta có chuyện khác cần xử lý." Không lại nói về vấn đề này, anh mở di động ra nhìn thoáng qua, thấy di động đã bị tắt nguồn, nhíu mày nói, "Ông có đồ sạc điện thoại không?" di động cá nhân của anh có rất ít có người biết, ngày thường liên hệ cũng không nhiều lắm, cho nên chưa bao giờ mang theo mấy thứ này.
"A?"
Triệu Phong sửng sốt, phản ứng lại mới vội đáp: "Có có có, ở trong xe."
"Được."
Lâm Thanh Hàn thu hồi di động, nhàn nhạt nói: "Đi nhanh thôi." Nói xong, liền đi nhanh ra ngoài.
Triệu Phong thấy bộ dáng này của anh cũng chỉ nghĩ Boss là có chuyện quan trọng muốn xử lý, đương nhiên không dám chậm trễ, vội đi theo anh ra ngoài.
Chờ đến khi đã lên xe, Triệu Phong một bên đem sạc điện thoại đưa cho Lâm Thanh Hàn, một bên giống trước kia nói tiến trình công việc ở Đức cho anh, ông ta biết Boss mình là người cuồng công việc, dù có ngồi trên xe cũng sẽ không lãng phí một giây thời gian.
Ai ngờ lại.
Ông vừa mở miệng, Lâm Thanh Hàn liền trực tiếp đánh gãy lời ông nói, "Chờ đến khách sạn lại báo cho tôi."
"A?"
Triệu Phong ngẩn người, qua hơn nửa ngày mới nhẹ nhàng lên tiếng, dư quang lại vẫn là nhịn không được nhìn qua kính chiếu hậu, rốt cuộc là có chuyện gì a, có thể làm Boss cấp thành cái dạng này, việc công tác cũng mặc kệ.
Di động rốt cuộc cũng khởi động lại.
Lâm Thanh Hàn không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra, thời gian này, ở thành phố hẳn là đã 12 giờ, cô chắc cũng đã trả lời anh.
Không biết cô sẽ nói cái gì, cũng không biết cô có thích bó hoa kia hay không.
Lâm Thanh Hàn trong lòng có chút khẩn trương hiếm thấy.
Anh vừa mới chuẩn bị mở ra WeChat, nhìn xem Ôn Nhuyễn trả lời cái gì, điện thoại liền vang lên, là Lý Tắc.
Lâm Thanh Hàn nghe máy.
Điện thoại bên kia truyền đến giọng Lý Tắc, "Boss, ngài đã tới rồi sao?"
"Ừ."
Lâm Thanh Hàn thanh âm thực đạm, không chờ anh ta nói tiếp, trực tiếp hỏi: "Hoa đưa đến rồi sao?"
Hoa?
Triệu Phong ngồi ở ghế phụ lỗ tai liền dựng lên, theo ông biết, Boss đã ly hôn...... Chẳng lẽ Boss hiện tại đã có đối tượng mới? Cho nên mới gấp như vậy?
Này thật đúng là ngàn năm cây vạn tuế ra hoa a.
Có thể làm Boss luôn luôn lãnh khốc vô tình để tâm, nữ nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào a?
"Hoa......"
Điện thoại đầu bên kia, thanh âm Lý Tắc như có chút gian nan, "Ôn tiểu thư không nhận ạ."
Lâm Thanh Hàn vừa nghe lời này, cặp mày kiếm liền nhẹ nhàng nhướng lên, môi mỏng hạ xuống, lông mi che lại cảm xúc trong mắt, cũng không trách Lý Tắc, nói câu "Đã biết".
Lại hỏi: "Còn có việc khác?"
Lý Tắc vốn dĩ muốn đem những lời hôm qua Ôn Nhuyễn nói truyền lại, nhưng nghĩ đến Boss một đêm ngồi trên máy bay, hôm nay còn có buổi gặp mặt quan trọng.
Chỉ có thể mở miệng phủ nhận nói: "Không có, thành phố hết thảy đều tốt."
Nghe được lời này.
Lâm Thanh Hàn ừ một tiếng cũng không lại nói chuyện khác, trực tiếp cúp điện thoại.
Màn hình di động đã đen, anh cầm di động không có buông, màn hình có thể phản chiếu khuôn mặt của anh, Lâm Thanh Hàn mím môi, xem ra Ôn Nhuyễn lần này là thật sự tức giận, bằng không cũng không đến mức liền hoa cũng không chịu nhận.
Ngón tay thon dài nhẹ lướt giao diện di động.
Anh trầm mặc một hồi, mở WeChat ra, tính toán cùng Ôn Nhuyễn thông báo mình đã tới nơi...... Lúc trước cô vì anh làm nhiều như vậy, anh chậm rãi từ từ bồi thường cho cô.
Thời gian dài còn dài, cô dần sẽ nguôi giận.
Mắt nhìn khung thoại WeChat của hai người, quả nhiên, cô không có trả lời, đối thoại cuối cùng dừng lại ở tối hôm qua là câu kia của anh【 chờ anh trở lại 】
Anh không để ý, lại đánh mấy chữ 【 Anh đã đến nước Đức 】
Vừa mới gửi đi liền phát hiện những lời này ở cuối câu đều có dấu chấm than màu đỏ, còn có một câu nhắc nhở "Tin tức đã gửi, nhưng đã bị đối phương chặn lại."
Lâm Thanh Hàn:???
Đây là có ý tứ gì? Anh cho rằng di động mình bị hỏng, không tin lại gửi thêm một câu, vẫn giống như vậy.
Anh chưa từng gặp phải loại tình huống này, liền lúc sắc mặt anh ngày càng ngưng trọng, Triệu Phong mở miệng, "Boss, làm sao vậy?"
"Ông giúp tôi nhìn xem, đây là tình huống gì? Vì cái gì sẽ bị như vậy?" Lâm Thanh Hàn đem di động của mình đưa qua.
Triệu Phong vội nhìn thoáng qua.
Một dấu chấm hỏi thật lớn hiện lên, này, này tình huống gì đây?
Ghi chú 【 Ôn Nhuyễn 】
Nếu là ông nhớ không lầm, này không phải vợ trước của Boss sao? Cho nên Boss vừa rồi đi gấp như vậy, chính là bởi vì muốn liên hệ với phu nhân trước? Trong lời đồn không phải vẫn luôn đều nói phu nhân trước bám vào Boss sao? Cho nên hai người mới ly hôn? Vì cái gì hiện tại đều là Boss liên hệ, ông liếc mắt nhìn lịch sử trò chuyện một cái, một đống kí tự như vậy, thoạt nhìn thật đúng là không giống phong cách Boss a.
So với ông bị vợ quản nghiêm thì boss của ông lại muốn được vợ quản nghiêm a.
Hơn nữa Boss thế nhưng còn bị vợ trước...... Kéo đen, này, này thật đúng là sống lâu mới thấy.
Ông do dự một hồi lâu, không biết nên mở miệng như thế nào mới không bị Boss ghi nợ*.
*Nguyên văn của convert là " ám cá mập" cái này tui ko biết sao a.
Lâm Thanh Hàn thấy vẻ mặt do dự của ông ta, mày nhăn thật sâu, thanh âm cũng trầm xuống, "Rốt cuộc làm sao vậy? Có phải hay không di động bị hỏng?"
"Boss, cái kia......"
Triệu Phong áp lực, cúi đầu, nhẹ giọng đáp, "Di động của ngài không hỏng, chính là, chính là...... Bị kéo đen."
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng chí chồng trước, di động cậu không có việc gì, cậu chính là bị vợ kéo đen mà thôi.
Vui vẻ sao!
Là cậu làm! Là cậu chịu!
Hiện tại cậu đem đầu gõ đến vang loảng xoảng loảng xoảng, vợ cậu cũng không để ý cậu đâu!
Buổi tối 9 giờ còn có canh một (≧▽≦) [khúc này tui xin phép bỏ qua nha~~~ ôi tui thật không hiểu]
Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: A văn gia đầu đầu vịt 1 cái;
Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:
Tiểu tiên mị 17 bình; a văn gia đầu đầu vịt 10 bình; tư vũ, nguyệt vô song 5 bình; trương tĩnh hạo mụ mụ 4 bình; ngày mai tiếp theo xem trọng văn 2 bình
Thời điểm Ôn Nhuyễn về đến nhà thì cũng đã 11 giờ.
Nhà cô cách công ty cũng khá xa, ngày thường lúc đến công ty cũng tốn rất nhiều thời gian, bất quá nghề này của cô cũng không nhất thiết ngày nào cũng phải đến công ty, hơn nữa chỗ này bảo an công tác rất rất tốt, nên Nacy cũng đồng ý cho cô ở lại đây.
Thời điểm xuống xe.
Tiểu Mạch muốn đi theo cô lên lầu, bảo đảm cô đã vào phòng mới rời đi.
Ôn Nhuyễn cười ngăn cản cô bé, "Không cần, cũng chỉ cách vài bước thôi, không có chuyện gì đâu......" Lại nhìn thời gian, nói, "Đều đã trễ thế này, em cùng lão Trịnh cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi."
Nghĩ đến công tác bảo an của tiểu khu, tiểu Mạch do dự một lúc, cũng liền không kiên trì nữa, nhìn người đã đi vào trong không lâu, lúc này mới quay đầu cùng tài xế nói: "Lão Trịnh, chúng ta cũng đi thôi."
"Được."
Xe hướng ra bên ngoài chạy đi.
Ôn Nhuyễn đang đứng trước cửa nhà tìm chìa khóa, còn chưa có tìm được, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một giọng nam quen thuộc, "Phu nhân."
Động tác tìm kiếm chợt dừng lại, cô quay đầu lại nhìn, thời điểm nhìn Thấy Lý Tắc, khuôn mặt nhỏ tinh xảo lộ ra một tia nghi hoặc, bởi vì phần nghi hoặc này, cô thậm chí không kịp sửa lại xưng hô với anh, nói: "Trợ lý Lý, anh như thế nào lại tới đây?"
Vừa dứt lời liền thấy trong tay anh ta ôm một bó hoa hồng champagne rất lớn, càng sửng sốt hơn.
Đây là tình huống gì?
Lý Tắc đối với cô từ trước đến nay luôn rất cung kính, liền cúi người gật đầu, thuyết minh lý do tại sao mình đến đây, "Đây là hoa do Boss tự tay chọn, ngài ấy vừa đợi ở dưới lầu hai tiếng đồng hồ, nguyên bản là muốn tự tay tặng cho phu nhân."
"Đáng tiếc đêm nay ngài ấy phải sang Đức, bên kia có một hợp đồng rất quan trọng chờ ngài ấy kí tên ạ, chỉ có thể nhờ tôi chuyển lại cho cô."
"Nhưng ngài ấy nói, chờ xử lý xong việc liền lập tức trở về tìm cô."
Lý Tắc sau khi tốt nghiệp vẫn luôn đi theo Lâm Thanh Hàn, làm trợ thủ đắc lực nhất của Lâm Thanh Hàn, anh ta biết như thế nào giản ngôn ý hãi* đem sự tình nói rõ ràng.
* Có vẻ nôm na là lời ít ý nhiều nhỉ.
Giống như hiện tại...
Chỉ nói ngắn ngủn mấy câu, Lý Tắc liền đem sự tình nói thật rõ ràng.
Hoa là do Lâm Thanh Hàn tự mình chọn.
Không chỉ có như thế, vừa rồi Lâm Thanh Hàn còn ở dưới lầu đợi cô hai tiếng đồng hồ, bởi vì không thể chờ được nữa mới phải để Lý Tắc giao đến cho cô.
Không thể không nói.
Lý Tắc là một người rất thông minh, anh ta biết làm sao để trọc trúng nội tâm của cô, chính xác, biết Lâm Thanh Hàn tự mình chọn hoa còn ở dưới lầu chờ mình rất lâu, nội tâm Ôn Nhuyễn thật sự xuất hiện dấu hiệu bị lay động.
Cô cùng Lâm Thanh Hàn nhận thức nhiều năm như vậy, sao có thể không biết nam nhân kia có tính tình như thế nào?
Trừ công tác ở ngoài, anh sẽ không vì sự tình khác mà lãng phí một giây thời gian nào, ngay cả lúc trước khi bọn họ cùng đi Cục Dân Chính làm giấy đăng kí kết hôn, anh cũng là cắt một chút thời gian lại đó, thậm chí là sau khi hoàn thành xong thủ tục cũng là trở về công ty tiếp tục công tác.
Nam nhân như vậy, thế nhưng hôm nay lại tự mình vì cô mà lo lắng chọn hoa, còn kiên nhẫn chờ cô ở dưới lầu hai tiếng đồng hồ.
Cảm xúc chỉ trong nháy mắt.
Ánh mắt Ôn Nhuyễn từ trên bó hoa hồng champagne dời đi, cuối cùng dừng ở trên người Lý Tắc, chậm rãi nói: "Trợ lý Lý, nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi cùng Lâm Thanh Hàn đã ly hôn."
"Phu......"
Lý Tắc mở miệng, còn đang tính dựa theo xưng hô trước kia kêu người, nhưng ánh mắt chạm đến biểu tình bình tĩnh trên mặt của Ôn Nhuyễn, mím môi, vẫn là sửa lại xưng hô, "Ôn tiểu thư, Boss ngài ấy......"
"Mấy ngày nay vẫn luôn đều rất nhớ cô."
"Cô không biết, từ sau khi cô rời đi, sắc mặt ngài ấy đều không có một ngày nào là được tốt, người phía dưới liền một câu nói cũng không dám nói, ngài ấy cả ngày đem bản thân vùi vào công việc, ngày nào cũng chỉ ngủ được vài ba tiếng."
"Cách đây mấy ngày, ngài ấy nhắc đến cô với tôi, ngài ấy bảo rằng muốn theo đuổi cô một lần nữa."
"Đây cũng là lần đầu trong nhiều năm như vậy tôi được thấy nét cười toát lên trên mặt ngài ấy."
Thời điểm Lý Tắc nói chuyện, Ôn Nhuyễn vẫn luôn an tĩnh lắng nghe, ánh sáng của đèn chiều vào người cô, cô đang cúi đầu nhìn không ra cô đang biểu tình gì...... Liền lúc Lý Tắc đang do dự có nên nói tiếp hay không.
Ôn Nhuyễn đột nhiên mở miệng, "Cho nên?"
Thanh âm của cô thực nhẹ, Lý Tắc nhất thời không nghe rõ, lúng ta lúng túng nói: "Cái gì?"
"Tôi nói......" bàn tay trắng nõn của Ôn Nhuyễn nắm chặt ba lô, dùng sức đến nỗi có thể nhìn rõ gân xanh nổi lên, nội tâm cô như là kịch liệt giãy giụa, ánh mắt lại không có chút nào do dự nhìn Lý Tắc, kiên định, không có một tia né tránh, thẳng tắp mà nhìn Lý Tắc, "Cho nên?"
"Bởi vì Boss của cậu đột nhiên tỉnh ngộ, muốn quay đầu, tôi nhất định phải chấp nhận anh ấy sao?"
Đọng lại buồn bực ở trong lòng nhiều năm không dám nói,btrong nháy mắt này đã tràn ngập tới cực hạn.
Mặc kệ là lúc chưa ly hôn hay đã ly hôn, đây là lần đầu Ôn Nhuyễn như vậy mà chán ghét Lâm Thanh Hàn, cô biết Lâm Thanh Hàn trước kia lạnh nhạt, cũng không có trách cứ anh, lãnh đạm mấy năm nay cô cũng bỏ qua.
Bởi vì con đường này là chính do cô chọn, nên có đắng cay ngọt bùi như thế nào thì cô cũng sẽ tự mình chịu.
Chính là...
Cô không rõ Lâm Thanh Hàn hiện tại rốt cuộc muốn thế nào? Cô thật vất vả mới lựa chọn buông tay, thật vất vả mới bắt đầu một cuộc sống mới của chính mình, sinh hoạt hiện tại làm cô rất hài lòng cùng thỏa mãn.
Nhưng nam nhân này lại từ đâu xuất hiện?
Anh giống như là bị động kinh vậy, nào là bằng hữu vòng WeChat oanh tạc, nào là hoa tươi rồi chờ đợi, thậm chí còn tính toán một lần nữa theo đuổi cô.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì anh cảm thấy anh chịu trả giá, cảm thấy anh chỉ hơi chút đối tốt với cô một chút, cô nhất định phải quay lại? Dựa vào cái gì những người khác cảm thấy Lâm Thanh Hàn làm như vậy, cô sẽ không hề khúc mắc, lòng tràn đầy vui mừng một lần nữa chấp nhận anh?
Thật là buồn cười.
Ôn Nhuyễn khẽ nhếch khóe miệng, thật đúng là buồn cười.
Cô rất ít cười như vậy, thế nhưng làm Lý Tắc đang muốn tiếp tục nói giúp Lâm Thanh Hàn, vậy mà nói không nên lời.
Ban đêm gió thổi thật lạnh.
Ôn Nhuyễn nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Tắc, không nói nữa, cô hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, chờ đến cảm xúc dần dần bình phục mới nhìn anh ta tiếp tục nói: "Hoa này, tôi sẽ không nhận, còn tâm ý của boss anh, thay tôi xin lỗi, tôi cũng không có biện pháp nào lại chấp nhận nữa."
"Tên đã bắn không thể thu lại, đạo lý này anh cũng với boss của anh hẳn so với tôi còn rõ hơn."
Nói xong.
Cô không lại nhìn Lý Tắc, từ túi lấy ra chìa khóa.
"Tích..."
Cửa mở, Ôn Nhuyễn đẩy cửa ra, thời điểm muốn đi vào lại quay đầu nhìn thoáng qua Lý Tắc, "Trợ lý Lý, trở về đi, về sau đừng đến nữa." Nói xong, cô cũng không lại nhìn anh, lập tức đóng cửa lại, không có quay đầu.
Lý Tắc thần sắc ngơ ngẩn mà nhìn của bị đóng một lần nữa, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.
Nhìn bó hoa trong tay, nghĩ đến Boss mấy ngày nay khó thả lỏng biểu tình, anh đột nhiên cảm thấy...... Boss muốn truy thê, chỉ sợ thật sự không dễ.
......
Ôn Nhuyễn vào nhà, cố gắng khống chế cảm xúc.
Cô đem balo trong tay ném trên sô pha, uống một ly nước sôi mới đem được cảm xúc áp xuống, một lần nữa lại tự rót một ly nước sôi, cô ngồi trở lại đến trên sofa, đem điện thoại sạc pin.
Thực mau.
Di động liền một lần nữa khởi động lại.
Tin nhắn WeChat nhảy tới liên tục, toàn bộ đều cùng một người.
【 Lâm Thanh Hàn: Anh ở ngươi dưới lầu, chờ em về nhà. 】
【 Lâm Thanh Hàn: Đêm nay 11 giờ máy bay cất cánh, anh phải đi rồi, chờ trở về lúc sau anh lại gọi em. 】
【 Lâm Thanh Hàn: Đến sân bay, lập tức muốn lên máy bay. 】
【 Lâm Thanh Hàn: Nhận được hoa chưa? Là anh tự mình chọn đó, chủ cửa hàng bán hoa nói đây là hoa dùng để xin lỗi, không biết em có thích hay không. 】
【 Lâm Thanh Hàn: Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya, chờ anh trở lại. 】
Trước kia một tháng đều không trả lời được một cái WeChat, nếu có cũng chỉ là【 Ừ 】, 【 Được 】, thật đúng là phá lệ mới có thể nhìn thấy anh đánh nhiều chữ như vậy, nhưng Ôn Nhuyễn nhìn đó nội dung này lại không có một tia vui vẻ nào.
Chỉ cảm thấy bực bội.
Đều đã đi đến bước này rồi, cần thiết sao? Anh không thích liền có thể lạnh nhạt cô, thích liền nghĩ quay đầu lại, trên đời làm gì có việc dễ dàng như vậy?
Cô cái gì cũng không nói, trực tiếp đem người kéo vào sổ đen, nghĩ nghĩ, lại đem số di động của Lâm Thanh Hàn cũng kéo đến sổ đen, nhìn thấy tên biến mất ở trên di động, Ôn Nhuyễn thở hắt ra, cuối cùng cũng thoải mái.
***
Thời điểm Lâm Thanh Hàn đến Đức, ở đây mới rạng sáng 6 giờ, trời vẫn còn tối.
Nhưng sân bay này sớm đã có người đang đợi anh, là giám đốc của công ty con bên Đức, Triệu Phong, thời điểm nhìn thấy Lâm Thanh Hàn xuất hiện, ông ta vội chạy qua, cung kính hô: "Boss."
Lại nhìn thoáng qua phía sau anh, kỳ quái nói: "Trợ lý Lý đặc không đi cùng ngài sao?"
Trước kia chỉ cần Boss đi công tác, trợ lý Lý khẳng định là sẽ có mặt, hôm nay sao lại thế này?
Lâm Thanh Hàn thuận miệng trả lời: "Anh ta có chuyện khác cần xử lý." Không lại nói về vấn đề này, anh mở di động ra nhìn thoáng qua, thấy di động đã bị tắt nguồn, nhíu mày nói, "Ông có đồ sạc điện thoại không?" di động cá nhân của anh có rất ít có người biết, ngày thường liên hệ cũng không nhiều lắm, cho nên chưa bao giờ mang theo mấy thứ này.
"A?"
Triệu Phong sửng sốt, phản ứng lại mới vội đáp: "Có có có, ở trong xe."
"Được."
Lâm Thanh Hàn thu hồi di động, nhàn nhạt nói: "Đi nhanh thôi." Nói xong, liền đi nhanh ra ngoài.
Triệu Phong thấy bộ dáng này của anh cũng chỉ nghĩ Boss là có chuyện quan trọng muốn xử lý, đương nhiên không dám chậm trễ, vội đi theo anh ra ngoài.
Chờ đến khi đã lên xe, Triệu Phong một bên đem sạc điện thoại đưa cho Lâm Thanh Hàn, một bên giống trước kia nói tiến trình công việc ở Đức cho anh, ông ta biết Boss mình là người cuồng công việc, dù có ngồi trên xe cũng sẽ không lãng phí một giây thời gian.
Ai ngờ lại.
Ông vừa mở miệng, Lâm Thanh Hàn liền trực tiếp đánh gãy lời ông nói, "Chờ đến khách sạn lại báo cho tôi."
"A?"
Triệu Phong ngẩn người, qua hơn nửa ngày mới nhẹ nhàng lên tiếng, dư quang lại vẫn là nhịn không được nhìn qua kính chiếu hậu, rốt cuộc là có chuyện gì a, có thể làm Boss cấp thành cái dạng này, việc công tác cũng mặc kệ.
Di động rốt cuộc cũng khởi động lại.
Lâm Thanh Hàn không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra, thời gian này, ở thành phố hẳn là đã 12 giờ, cô chắc cũng đã trả lời anh.
Không biết cô sẽ nói cái gì, cũng không biết cô có thích bó hoa kia hay không.
Lâm Thanh Hàn trong lòng có chút khẩn trương hiếm thấy.
Anh vừa mới chuẩn bị mở ra WeChat, nhìn xem Ôn Nhuyễn trả lời cái gì, điện thoại liền vang lên, là Lý Tắc.
Lâm Thanh Hàn nghe máy.
Điện thoại bên kia truyền đến giọng Lý Tắc, "Boss, ngài đã tới rồi sao?"
"Ừ."
Lâm Thanh Hàn thanh âm thực đạm, không chờ anh ta nói tiếp, trực tiếp hỏi: "Hoa đưa đến rồi sao?"
Hoa?
Triệu Phong ngồi ở ghế phụ lỗ tai liền dựng lên, theo ông biết, Boss đã ly hôn...... Chẳng lẽ Boss hiện tại đã có đối tượng mới? Cho nên mới gấp như vậy?
Này thật đúng là ngàn năm cây vạn tuế ra hoa a.
Có thể làm Boss luôn luôn lãnh khốc vô tình để tâm, nữ nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào a?
"Hoa......"
Điện thoại đầu bên kia, thanh âm Lý Tắc như có chút gian nan, "Ôn tiểu thư không nhận ạ."
Lâm Thanh Hàn vừa nghe lời này, cặp mày kiếm liền nhẹ nhàng nhướng lên, môi mỏng hạ xuống, lông mi che lại cảm xúc trong mắt, cũng không trách Lý Tắc, nói câu "Đã biết".
Lại hỏi: "Còn có việc khác?"
Lý Tắc vốn dĩ muốn đem những lời hôm qua Ôn Nhuyễn nói truyền lại, nhưng nghĩ đến Boss một đêm ngồi trên máy bay, hôm nay còn có buổi gặp mặt quan trọng.
Chỉ có thể mở miệng phủ nhận nói: "Không có, thành phố hết thảy đều tốt."
Nghe được lời này.
Lâm Thanh Hàn ừ một tiếng cũng không lại nói chuyện khác, trực tiếp cúp điện thoại.
Màn hình di động đã đen, anh cầm di động không có buông, màn hình có thể phản chiếu khuôn mặt của anh, Lâm Thanh Hàn mím môi, xem ra Ôn Nhuyễn lần này là thật sự tức giận, bằng không cũng không đến mức liền hoa cũng không chịu nhận.
Ngón tay thon dài nhẹ lướt giao diện di động.
Anh trầm mặc một hồi, mở WeChat ra, tính toán cùng Ôn Nhuyễn thông báo mình đã tới nơi...... Lúc trước cô vì anh làm nhiều như vậy, anh chậm rãi từ từ bồi thường cho cô.
Thời gian dài còn dài, cô dần sẽ nguôi giận.
Mắt nhìn khung thoại WeChat của hai người, quả nhiên, cô không có trả lời, đối thoại cuối cùng dừng lại ở tối hôm qua là câu kia của anh【 chờ anh trở lại 】
Anh không để ý, lại đánh mấy chữ 【 Anh đã đến nước Đức 】
Vừa mới gửi đi liền phát hiện những lời này ở cuối câu đều có dấu chấm than màu đỏ, còn có một câu nhắc nhở "Tin tức đã gửi, nhưng đã bị đối phương chặn lại."
Lâm Thanh Hàn:???
Đây là có ý tứ gì? Anh cho rằng di động mình bị hỏng, không tin lại gửi thêm một câu, vẫn giống như vậy.
Anh chưa từng gặp phải loại tình huống này, liền lúc sắc mặt anh ngày càng ngưng trọng, Triệu Phong mở miệng, "Boss, làm sao vậy?"
"Ông giúp tôi nhìn xem, đây là tình huống gì? Vì cái gì sẽ bị như vậy?" Lâm Thanh Hàn đem di động của mình đưa qua.
Triệu Phong vội nhìn thoáng qua.
Một dấu chấm hỏi thật lớn hiện lên, này, này tình huống gì đây?
Ghi chú 【 Ôn Nhuyễn 】
Nếu là ông nhớ không lầm, này không phải vợ trước của Boss sao? Cho nên Boss vừa rồi đi gấp như vậy, chính là bởi vì muốn liên hệ với phu nhân trước? Trong lời đồn không phải vẫn luôn đều nói phu nhân trước bám vào Boss sao? Cho nên hai người mới ly hôn? Vì cái gì hiện tại đều là Boss liên hệ, ông liếc mắt nhìn lịch sử trò chuyện một cái, một đống kí tự như vậy, thoạt nhìn thật đúng là không giống phong cách Boss a.
So với ông bị vợ quản nghiêm thì boss của ông lại muốn được vợ quản nghiêm a.
Hơn nữa Boss thế nhưng còn bị vợ trước...... Kéo đen, này, này thật đúng là sống lâu mới thấy.
Ông do dự một hồi lâu, không biết nên mở miệng như thế nào mới không bị Boss ghi nợ*.
*Nguyên văn của convert là " ám cá mập" cái này tui ko biết sao a.
Lâm Thanh Hàn thấy vẻ mặt do dự của ông ta, mày nhăn thật sâu, thanh âm cũng trầm xuống, "Rốt cuộc làm sao vậy? Có phải hay không di động bị hỏng?"
"Boss, cái kia......"
Triệu Phong áp lực, cúi đầu, nhẹ giọng đáp, "Di động của ngài không hỏng, chính là, chính là...... Bị kéo đen."
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng chí chồng trước, di động cậu không có việc gì, cậu chính là bị vợ kéo đen mà thôi.
Vui vẻ sao!
Là cậu làm! Là cậu chịu!
Hiện tại cậu đem đầu gõ đến vang loảng xoảng loảng xoảng, vợ cậu cũng không để ý cậu đâu!
Buổi tối 9 giờ còn có canh một (≧▽≦) [khúc này tui xin phép bỏ qua nha~~~ ôi tui thật không hiểu]
Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: A văn gia đầu đầu vịt 1 cái;
Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:
Tiểu tiên mị 17 bình; a văn gia đầu đầu vịt 10 bình; tư vũ, nguyệt vô song 5 bình; trương tĩnh hạo mụ mụ 4 bình; ngày mai tiếp theo xem trọng văn 2 bình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.