Chương 7
Tống Gia Đào Hoa
16/08/2020
[Edit] hihie01
Kỷ Hề lái xe.
Ánh mắt thường xuyên nhìn Ôn Nhuyễn bên cạnh.
Bị yên lặng đánh giá "Mười lăm thứ" Ôn Nhuyễn rốt cuộc nhịn không được đành bất đắc dĩ quay đầu lên tiếng: "Bảo bối cậu có chuyện cứ việc nói thẳng tập trung lái xe cho tốt."
"Khụ."
Kỷ Hề có chút xấu hổ thu hồi ánh mắt cô còn tưởng rằng sẽ không bị Ôn Nhuyễn phát hiện bất quá nếu đã bị phát hiện cũng liền không cần lại lén lút rồi cô điều cỉnh lại giọng nói, dùng ngữ khí bình thương nhất để hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, cái kia cậu hiện tại cảm giác thế nào?"
"Khó chịu sao? Muốn khóc sao? Nếu không tớ đem xe ngừng ở bên cạnh, cho cậu ôm khóc cho đã?"
Ôn Nhuyễn nhìn Kỷ Hề lúc nãy còn có chút phiền muộn bây giờ nghe cô nói xong liền không tự chủ được mà cười ra tiếng, lông mi cong cong cùng ánh mắt sáng ngời phản chiếu ánh mặt trời càng tăng thêm sự trong trẻo của cô: "Không cần, cậu cứ lái xe cho tốt."
"Thật không cần a......" Kỷ Hề vẫn là có chút do dự.
Cô cảm thấy Ôn Nhuyễn đang là miễn cưỡng mà cười Ôn Nhuyễn nhà cô thật sự thích cái tên móng heo Lâm Thanh Hàn nhiều năm như cậy nói buông sao mà dễ dàng cho được? Cô hiện tại đang ngụy trang khiến cho bản thân trở nên thật kiên cường để cô không phải lo lắng. Đúng nhất định là như vậy!
Cô một bên lái xe, một bên khuyên nhủ: "Nhuyễn Nhuyễn, cậu nếu là khó chịu thì liền cùng tớ không cần khách khí nếu khóc có xấu tớ cũng sẽ không chê cười cậu."
Dừng một chút.
Cô lại nhìn qua Ôn nhuyễn:"...... Không, cậu nếu có khóc, cũng sẽ không xấu."
Khuôn mặt này của Ôn Nhuyễn nếu có khóc cũng chỉ là hoa lê dính hạt mưa* nếu ở trên mạng nháy mắt cũng có thể hạ gục một nữ minh tinh.
** Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Ôn Nhuyễn buồn cười lắc đầu cô đem mũ lưỡi trai tháo xuống chống tay lên đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe cười nói: "Là thật không cần." Mới lĩnh giấy ly hôn thật là có chút không thoải mái.
Liền cảm thấy ngực rầu rĩ. Bất quá nếu đã lựa chọn buông bỏ thì liền không cần quay đầu lại nữa
Kỷ Hề thấy ngữ khí cô bình thường thật sự không phải ngụy trang, có chút kinh ngạc ở ngoài vẫn là nhịn không được hỏi: "Vậy cậu thật bỏ được a?"
Mười mấy năm tình cảm a.
"Luyến tiếc a......"
Ôn Nhuyễn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe buồn bã nói: "Bất quá lại luyến tiếc cũng sẽ bỏ được." Cô ngẩng đầu, tay hơi hơi hướng ra ngoài cửa sổ xe thời gian nàymặt trời đã lên cao mang theo một ít ấm áp, cô híp mắt nhẹ nhàng cười nói: "Tớ không muốn giống trước kia liền chỉ quấn lấy anh ấy cả ngày."
"Không nghĩ mỗi phút trôi qua đều là nghĩ về anh ấy."
"Mỗi ngày chỉ nhìn chằm chằm di động chờ câu trả lời không bao giờ đến."
Cô nói thật nhẹ nhàng nhưng Kỷ Hề nghe lại thật đau lòng, chờ Ôn Nhuyễn nói xong, Kỷ Hề đã nghiến răng nghiến lợi mắng: "Sớm biết vậy tớ vừa rồi nên mang theo gậy bóng chày hung hăng đánh anh ta vài cái cho hả giận."
"Đừng."
Ôn Nhuyễn thu hồi tay đặt xuống đầu gối, quay đầu sang nhìn cô nàng cười nói: "Thật không cần thiết, này vốn dĩ chính là quyết định của tớ, không phải do ai ép buộc cả lại nói Lý Tắc thật có chút công phu cậu sẽ không đánh lại anh ta."
Kỷ Hề cắn răng, căm giận nói: "Tớ sẽ liền tìm người trảm hắn."
Chỉ là một câu vui đùa cô biết Kỷ Hề sẽ không làm như vậy, không khí lại lâm vào trầm mặc Kỷ Hề liền hỏi dự tính sau này của cô: "Kia rời khỏi Lâm gia cậu tính toán làm cái gì? Cậu không phải còn vẽ tranh sao nếu không mở một cái phòng làm việc tớ tới giúp cậu?"
Ôn Nhuyễn nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Tớ còn chưa nghĩ đến."
Ôn Nhuyễn ba năm qua đều vây quanh Lâm Thanh Hàn tuy rằng vẫn còn vẽ tranh nhưng cũng chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi:"Cũng không vội, từ từ tớ sẽ nghĩ đến."
Trong lúc nói chuyện.
Hai người đã tới cửa Lâm gia. Kỷ Hề muốn xuống xe Ôn Nhuyễn liền ngăn cản "Đồ vật tớ đã thu thập xong rồi chỉ có một cái vali một mình tớ vẫn mang được."
"Cũng được." Kỷ Hề không thích Lâm Tú Nga cái loại người cứ gặp là nói dỗi cô nhưng rốt cuộc vẫn là trưởng bối, Kỷ gia cùng Lâm gia cũng còn có chút giao tình, cô tuy rằng không để bụng người ngoài dị nghị nhưng cũng không muốn vô cớ lại bị người nhà giáo huấn một trận.
......
Mới vừa bước vào Lâm gia.
Dì Lý liền đi tới, nôn nóng nói: "Phu nhân, cô sớm nay đã đi đâu vậy ạ?" Bà từ sáng sớm đã không thấy phu nhân ở đâu gọi điện thoại cũng không có ai nhận liền sợ cô lại xảy ra chuyện gì a.
"Cô ta vẫn sống đấy thôi có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Lâm Tú Nga nhìn thấy Ôn Nhuyễn đã trở về nhàn nhạt bĩu môi, thu hồi ánh mắt, tiếp tục đoan trang nhìn móng tay mình vừa làm trong miệng lại nói tiếp: "Cô trở về vừa đúng lúc tí nữa cùng tôi tới bệnh viện một chuyến đến để xin lỗi Lam Lam."
Ôn Nhuyễn nghe thấy lời này không khỏi cảm thấy thật may mắn may là Kỷ Hề không vào đây.
Dựa theo tính tình của cô ấy mà nghe được lời này chắc hẳn sẽ đánh nhau với Lâm nữ sĩ.
Cô thật ra cũng không có cảm giác gì, trước đầy đem Lâm Thanh Hàn để trong lòng liền nhẫn nhịn Lâm Tú Nga tránh gây ra rắc rối cho anh. Bây giờ thì không cần như vậy nữa cô xem như không thấy bà ta liền cùng dì Lý nói một tiếng rồi lên lầu.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước hành động này của cô.
Lâm Tú Nga càng giật mình hơn ngơ ngác mà nhìn Ôn Nhuyễn lên lầu không biết bao lâu mới phun ra được mấy chữ: "Nhìn xem, nhìn xem, cô ta hiện tại là thái độ gì lời của trưởng bối cũng đều không nghe!"
"Chờ Thanh Hàn trở về......"
Lời nói còn chưa nói xong, Ôn Nhuyễn liền xuất hiện ở cầu thang.
Cô mang theo một rương hành lý nhỏ tầm 28 tấc* vẫn là phải dùng nhiều sức lực...... Quần áo của cô không tính là nhiều Lâm Thanh Hàn mấy năm nay mua trang sức cho cô cô cũng đều không lấy chỉ lấy mỗi mấy bức tranh do Lâm Thanh Hàn vẽ cùng với mấy bản thiết kế của cô. Ngay cả tiền bồi thường của Lâm Thanh Hàn cho cô cô cũng đều để lại trong phòng. Lâm gia dưỡng dục cô mười mấy năm, cho cô cũng rất nhiều.
* 1 tấc tương đương với 4cm
"Phu nhân, cô đây là......" dì Lý ngơ ngác mà nhìn cô không rõ tình huống hiện tại là như thế nào.
Lâm Tú Nga cũng sửng sốt hạ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chê cười nói: "Như thế nào, cô đây là đang nháo đòi dọn ra ngoài? Ôn Nhuyễn cô bây giờ cũng thật bản lĩnh cô cho rằng dù cô đã đẩy Lam Lam xuống lầu chỉ cần cô đòi chuyển đi liền có thể cho qua chuyện này, bây giờ tôi liền nói cho cô biết......"
Ôn Nhuyễn còn chưa kịp đáp.
Dì Lý đã nhịn không được mở miệng, "Cô thái thái!"
Mắt thấy Lâm Tú Nga không hề mở miệng bà vội cầm tay Ôn Nhuyễn nôn nóng nói: "Phu nhân, cô rốt cuộc muốn đi đâu a? Nếu mà có mâu thuẫn với tiên sinh thì cũng không cần rời nhà đi a."
"Dì Lý." Ôn Nhuyễn đem rương hành lý dừng lại nghiêng người cười nói: "Không phải là rời nhà trốn đi."
"Kia cô đây là......"
Ôn Nhuyễn cười nói: "Con cùng Lâm Thanh Hàn đã ly hôn."
Nghe xong lời này Lâm Tú Nga rốt cuộc không thể ngồi yên, khiếp sợ nói: "Cái, cái gì?"
Ôn Nhuyễn không để ý tới bà ta chỉ nhìn dì Lý – người vẫn luôn chiếu cố cô trong suốt thời gian qua cười nói: "Bây giờ con phải đi rồi dì ở lại nhớ bảo trọng, Lâm Thanh Hàn anh ấy... dạ dày thật không tốt mong dì chiếu cố anh ấy giúp con."
Di động cô vang lên, là Kỷ Hề gọi đến.
Ôn Nhuyễn cũng liền không nói thêm nữa nhìn một đám người người thì kinh ngạc người thì ngẩn ngơ kéo hành lí rời đi.
Cô đi rồi. Trong phòng yên ắng mới vang lên âm thanh.
Lâm Tú Nga bị Ôn Nhuyễn làm ngơ như vậy sắc mặt liền có chút khó bĩu môi nói thầm: "Ly hôn liền ly hôn, đã sớm nên ly hôn lúc này liền vừa lúc." Ngẫm lại cũng không đúng bà ta vội đứng lên: "Này ly hôn cô ta có thể được nhận bao nhiêu tiền a!"
Dì Lý nhìn thấy bộ dạng này của bà ta sắc mặt ngày càng khó coi, nói cũng chưa nói một câu, trực tiếp phủi tay vào phòng bếp, tính toán nên gọi cho tiên sinh.
......
Kỷ Hề ở bên ngoài chờ đến sốt ruột thấy người ra tới vội qua đón: "Như thế nào lại lâu như vậy a, tớ thiếu chút nữa là vào tìm cậu rồi."
"Ở đây nhiều năm như vậy cũng nên nói tạm biệt rồi." Ôn Nhuyễn cười đem cất hành lí vào cốp xe, lại nhìn thoáng qua Lâm gia, nơi này mỗi một nơi đều có dấu chân cô cô thường ngày rất thích trồng hoa nên hơn phân nửa hoa ở đâu đều do chính tay cô tự trồng lấy.
Nghĩ vậy.
Ánh mắt cô chợt dừng lại ở ngoài ban công lầu hai vẫn còn vài chậu hoa sơn chi mà cô rất thích ở đó. Cô đã chăm chúng rất lâu rồi mà lúc nãy lại quên mang đi, bất quá... như vậy cũng tốt.
Chỉ là có chút đáng tiếc.
Cô đi rồi.
Mấy chậu hoa này khẳng định thực mau sẽ chết.
Lắc lắc đầu, Ôn Nhuyễn thu hồi ánh mắt hướng Kỷ Hề cười nói: "Đi thôi."
Kỷ Hề gật đầu: "Được."
Xe liền rời khỏi Lâm gia hướng tới một địa phương mà đi đến, Kỷ Hề nhìn hướng dẫn, nhíu mày nói: "Như thế nào lại như vậy? Cậu tốt xấu gì thì trước cũng là Lâm phu nhân, ly hôn nếu không lấy được nửa gia sản thì cũng lấy được không ít tiền chứ."
Ôn Nhuyễn có chút mệt mỏi dựa vào ghế nói: "Anh ấy cho tớ không ít, bất quá tớ lại không muốn."
"Cậu!"
Kỷ Hề không dám tin tưởng mà nhìn cô nhưng lại nghĩ đến tính tình của Ôn Nhuyễn cuối cùng cũng chỉ là hận không thể rèn sắt thành thép nói thầm một câu: "Gia sản của anh ta nhiều như vậy cậu liền như vậy không cần, thôi bỏ đi bây giờ cậu cậu cũng không quen nên cứ dọn đến chỗ tớ ở trước đã."
Ôn Nhuyễn cười cười, không nói.
Nói vài câu, WeChat Kỷ Hề liền vang lên vẫn là diễn đàn danh viện kia, keng keng keng, Ôn Nhuyễn thoáng nhìn liền nhìn thấy là đang nói về cô.
【 Này tin tức cực kì động trời Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn ly hôn [ xứng đồ ] một bằng hữu của ta đã chụp được buổi sáng ngày hôm nay ở Cục Dân Chính! 】
【??? Từ từ, là ta chưa tỉnh sao? Hay là Ôn Nhuyễn điên rồi? 】
【 hoài nghi mắt của ta mù rồi 】
【 chỉ có ta nghĩ rằng Lâm Thanh Hàn thật sự coi trọng Tô Lam Lam, cho nên muốn cùng mềm ấm ly hôn sao? 】
......
"Đúng!"
Kỷ Hề nhìn đến một câu cuối cùng, trực tiếp chửi: "Tô Lam Lam tính là thứ gì, chờ......" Cô tính toán tìm một chỗ dừng lại trước đem đám người đang nghị luận kia mắng một trận cho đã.
Ôn Nhuyễn nhìn cô cười cười: "Được rồi, đừng tức giận, cậu lái xe đi, tớ cũng mệt mỏi rồi."
Cô đã sớm đoán được chuyện ly hôn này sẽ oanh tạc dư luận, mở WeChat ra mọi người đang bàn tán sôi nổi chuyện này là thật hay giả liền tính thoát diễn đàn thì lại nhìn thấy tin nhắn của Tô Lam Lam【 a, đây là có chuyện gì nha? Thanh Hàn ca ca như thế nào cùng Ôn tỷ tỷ ly hôn? Sẽ không thật là bởi vì......】
Khóe môi giương lên cười nhạo một tiếng.
Vị Tô nữ sĩ này thật là mười năm qua chưa một ngày nào chán diễn trò a.
Làm vợ trước Lâm Thanh Hàn cô trước nay đều không nói một câu ở diễn đàn nhưng hôm nay thật nhịn không được tùy tay gõ mấy chữ rồi rời khỏi diễn đàn hành động nước chảy mây trôi của cô làm Kỷ Hề líu cả lưỡi.
Kỷ Hề buồn bực nói: " Cậu đã nói gì a."
Vừa mới dứt lời, giao diện di động liền hiện ra câu nói kia của Ôn Nhuyễn【 không phải, ly hôn rồi. 】
Chúng tớ đã đi được tới đây rồi mọi người thấy như vậy là đọc ổn chưa ạ?
Kỷ Hề lái xe.
Ánh mắt thường xuyên nhìn Ôn Nhuyễn bên cạnh.
Bị yên lặng đánh giá "Mười lăm thứ" Ôn Nhuyễn rốt cuộc nhịn không được đành bất đắc dĩ quay đầu lên tiếng: "Bảo bối cậu có chuyện cứ việc nói thẳng tập trung lái xe cho tốt."
"Khụ."
Kỷ Hề có chút xấu hổ thu hồi ánh mắt cô còn tưởng rằng sẽ không bị Ôn Nhuyễn phát hiện bất quá nếu đã bị phát hiện cũng liền không cần lại lén lút rồi cô điều cỉnh lại giọng nói, dùng ngữ khí bình thương nhất để hỏi: "Nhuyễn Nhuyễn, cái kia cậu hiện tại cảm giác thế nào?"
"Khó chịu sao? Muốn khóc sao? Nếu không tớ đem xe ngừng ở bên cạnh, cho cậu ôm khóc cho đã?"
Ôn Nhuyễn nhìn Kỷ Hề lúc nãy còn có chút phiền muộn bây giờ nghe cô nói xong liền không tự chủ được mà cười ra tiếng, lông mi cong cong cùng ánh mắt sáng ngời phản chiếu ánh mặt trời càng tăng thêm sự trong trẻo của cô: "Không cần, cậu cứ lái xe cho tốt."
"Thật không cần a......" Kỷ Hề vẫn là có chút do dự.
Cô cảm thấy Ôn Nhuyễn đang là miễn cưỡng mà cười Ôn Nhuyễn nhà cô thật sự thích cái tên móng heo Lâm Thanh Hàn nhiều năm như cậy nói buông sao mà dễ dàng cho được? Cô hiện tại đang ngụy trang khiến cho bản thân trở nên thật kiên cường để cô không phải lo lắng. Đúng nhất định là như vậy!
Cô một bên lái xe, một bên khuyên nhủ: "Nhuyễn Nhuyễn, cậu nếu là khó chịu thì liền cùng tớ không cần khách khí nếu khóc có xấu tớ cũng sẽ không chê cười cậu."
Dừng một chút.
Cô lại nhìn qua Ôn nhuyễn:"...... Không, cậu nếu có khóc, cũng sẽ không xấu."
Khuôn mặt này của Ôn Nhuyễn nếu có khóc cũng chỉ là hoa lê dính hạt mưa* nếu ở trên mạng nháy mắt cũng có thể hạ gục một nữ minh tinh.
** Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Ôn Nhuyễn buồn cười lắc đầu cô đem mũ lưỡi trai tháo xuống chống tay lên đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe cười nói: "Là thật không cần." Mới lĩnh giấy ly hôn thật là có chút không thoải mái.
Liền cảm thấy ngực rầu rĩ. Bất quá nếu đã lựa chọn buông bỏ thì liền không cần quay đầu lại nữa
Kỷ Hề thấy ngữ khí cô bình thường thật sự không phải ngụy trang, có chút kinh ngạc ở ngoài vẫn là nhịn không được hỏi: "Vậy cậu thật bỏ được a?"
Mười mấy năm tình cảm a.
"Luyến tiếc a......"
Ôn Nhuyễn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe buồn bã nói: "Bất quá lại luyến tiếc cũng sẽ bỏ được." Cô ngẩng đầu, tay hơi hơi hướng ra ngoài cửa sổ xe thời gian nàymặt trời đã lên cao mang theo một ít ấm áp, cô híp mắt nhẹ nhàng cười nói: "Tớ không muốn giống trước kia liền chỉ quấn lấy anh ấy cả ngày."
"Không nghĩ mỗi phút trôi qua đều là nghĩ về anh ấy."
"Mỗi ngày chỉ nhìn chằm chằm di động chờ câu trả lời không bao giờ đến."
Cô nói thật nhẹ nhàng nhưng Kỷ Hề nghe lại thật đau lòng, chờ Ôn Nhuyễn nói xong, Kỷ Hề đã nghiến răng nghiến lợi mắng: "Sớm biết vậy tớ vừa rồi nên mang theo gậy bóng chày hung hăng đánh anh ta vài cái cho hả giận."
"Đừng."
Ôn Nhuyễn thu hồi tay đặt xuống đầu gối, quay đầu sang nhìn cô nàng cười nói: "Thật không cần thiết, này vốn dĩ chính là quyết định của tớ, không phải do ai ép buộc cả lại nói Lý Tắc thật có chút công phu cậu sẽ không đánh lại anh ta."
Kỷ Hề cắn răng, căm giận nói: "Tớ sẽ liền tìm người trảm hắn."
Chỉ là một câu vui đùa cô biết Kỷ Hề sẽ không làm như vậy, không khí lại lâm vào trầm mặc Kỷ Hề liền hỏi dự tính sau này của cô: "Kia rời khỏi Lâm gia cậu tính toán làm cái gì? Cậu không phải còn vẽ tranh sao nếu không mở một cái phòng làm việc tớ tới giúp cậu?"
Ôn Nhuyễn nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Tớ còn chưa nghĩ đến."
Ôn Nhuyễn ba năm qua đều vây quanh Lâm Thanh Hàn tuy rằng vẫn còn vẽ tranh nhưng cũng chỉ là sở thích lúc rảnh rỗi:"Cũng không vội, từ từ tớ sẽ nghĩ đến."
Trong lúc nói chuyện.
Hai người đã tới cửa Lâm gia. Kỷ Hề muốn xuống xe Ôn Nhuyễn liền ngăn cản "Đồ vật tớ đã thu thập xong rồi chỉ có một cái vali một mình tớ vẫn mang được."
"Cũng được." Kỷ Hề không thích Lâm Tú Nga cái loại người cứ gặp là nói dỗi cô nhưng rốt cuộc vẫn là trưởng bối, Kỷ gia cùng Lâm gia cũng còn có chút giao tình, cô tuy rằng không để bụng người ngoài dị nghị nhưng cũng không muốn vô cớ lại bị người nhà giáo huấn một trận.
......
Mới vừa bước vào Lâm gia.
Dì Lý liền đi tới, nôn nóng nói: "Phu nhân, cô sớm nay đã đi đâu vậy ạ?" Bà từ sáng sớm đã không thấy phu nhân ở đâu gọi điện thoại cũng không có ai nhận liền sợ cô lại xảy ra chuyện gì a.
"Cô ta vẫn sống đấy thôi có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Lâm Tú Nga nhìn thấy Ôn Nhuyễn đã trở về nhàn nhạt bĩu môi, thu hồi ánh mắt, tiếp tục đoan trang nhìn móng tay mình vừa làm trong miệng lại nói tiếp: "Cô trở về vừa đúng lúc tí nữa cùng tôi tới bệnh viện một chuyến đến để xin lỗi Lam Lam."
Ôn Nhuyễn nghe thấy lời này không khỏi cảm thấy thật may mắn may là Kỷ Hề không vào đây.
Dựa theo tính tình của cô ấy mà nghe được lời này chắc hẳn sẽ đánh nhau với Lâm nữ sĩ.
Cô thật ra cũng không có cảm giác gì, trước đầy đem Lâm Thanh Hàn để trong lòng liền nhẫn nhịn Lâm Tú Nga tránh gây ra rắc rối cho anh. Bây giờ thì không cần như vậy nữa cô xem như không thấy bà ta liền cùng dì Lý nói một tiếng rồi lên lầu.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước hành động này của cô.
Lâm Tú Nga càng giật mình hơn ngơ ngác mà nhìn Ôn Nhuyễn lên lầu không biết bao lâu mới phun ra được mấy chữ: "Nhìn xem, nhìn xem, cô ta hiện tại là thái độ gì lời của trưởng bối cũng đều không nghe!"
"Chờ Thanh Hàn trở về......"
Lời nói còn chưa nói xong, Ôn Nhuyễn liền xuất hiện ở cầu thang.
Cô mang theo một rương hành lý nhỏ tầm 28 tấc* vẫn là phải dùng nhiều sức lực...... Quần áo của cô không tính là nhiều Lâm Thanh Hàn mấy năm nay mua trang sức cho cô cô cũng đều không lấy chỉ lấy mỗi mấy bức tranh do Lâm Thanh Hàn vẽ cùng với mấy bản thiết kế của cô. Ngay cả tiền bồi thường của Lâm Thanh Hàn cho cô cô cũng đều để lại trong phòng. Lâm gia dưỡng dục cô mười mấy năm, cho cô cũng rất nhiều.
* 1 tấc tương đương với 4cm
"Phu nhân, cô đây là......" dì Lý ngơ ngác mà nhìn cô không rõ tình huống hiện tại là như thế nào.
Lâm Tú Nga cũng sửng sốt hạ, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chê cười nói: "Như thế nào, cô đây là đang nháo đòi dọn ra ngoài? Ôn Nhuyễn cô bây giờ cũng thật bản lĩnh cô cho rằng dù cô đã đẩy Lam Lam xuống lầu chỉ cần cô đòi chuyển đi liền có thể cho qua chuyện này, bây giờ tôi liền nói cho cô biết......"
Ôn Nhuyễn còn chưa kịp đáp.
Dì Lý đã nhịn không được mở miệng, "Cô thái thái!"
Mắt thấy Lâm Tú Nga không hề mở miệng bà vội cầm tay Ôn Nhuyễn nôn nóng nói: "Phu nhân, cô rốt cuộc muốn đi đâu a? Nếu mà có mâu thuẫn với tiên sinh thì cũng không cần rời nhà đi a."
"Dì Lý." Ôn Nhuyễn đem rương hành lý dừng lại nghiêng người cười nói: "Không phải là rời nhà trốn đi."
"Kia cô đây là......"
Ôn Nhuyễn cười nói: "Con cùng Lâm Thanh Hàn đã ly hôn."
Nghe xong lời này Lâm Tú Nga rốt cuộc không thể ngồi yên, khiếp sợ nói: "Cái, cái gì?"
Ôn Nhuyễn không để ý tới bà ta chỉ nhìn dì Lý – người vẫn luôn chiếu cố cô trong suốt thời gian qua cười nói: "Bây giờ con phải đi rồi dì ở lại nhớ bảo trọng, Lâm Thanh Hàn anh ấy... dạ dày thật không tốt mong dì chiếu cố anh ấy giúp con."
Di động cô vang lên, là Kỷ Hề gọi đến.
Ôn Nhuyễn cũng liền không nói thêm nữa nhìn một đám người người thì kinh ngạc người thì ngẩn ngơ kéo hành lí rời đi.
Cô đi rồi. Trong phòng yên ắng mới vang lên âm thanh.
Lâm Tú Nga bị Ôn Nhuyễn làm ngơ như vậy sắc mặt liền có chút khó bĩu môi nói thầm: "Ly hôn liền ly hôn, đã sớm nên ly hôn lúc này liền vừa lúc." Ngẫm lại cũng không đúng bà ta vội đứng lên: "Này ly hôn cô ta có thể được nhận bao nhiêu tiền a!"
Dì Lý nhìn thấy bộ dạng này của bà ta sắc mặt ngày càng khó coi, nói cũng chưa nói một câu, trực tiếp phủi tay vào phòng bếp, tính toán nên gọi cho tiên sinh.
......
Kỷ Hề ở bên ngoài chờ đến sốt ruột thấy người ra tới vội qua đón: "Như thế nào lại lâu như vậy a, tớ thiếu chút nữa là vào tìm cậu rồi."
"Ở đây nhiều năm như vậy cũng nên nói tạm biệt rồi." Ôn Nhuyễn cười đem cất hành lí vào cốp xe, lại nhìn thoáng qua Lâm gia, nơi này mỗi một nơi đều có dấu chân cô cô thường ngày rất thích trồng hoa nên hơn phân nửa hoa ở đâu đều do chính tay cô tự trồng lấy.
Nghĩ vậy.
Ánh mắt cô chợt dừng lại ở ngoài ban công lầu hai vẫn còn vài chậu hoa sơn chi mà cô rất thích ở đó. Cô đã chăm chúng rất lâu rồi mà lúc nãy lại quên mang đi, bất quá... như vậy cũng tốt.
Chỉ là có chút đáng tiếc.
Cô đi rồi.
Mấy chậu hoa này khẳng định thực mau sẽ chết.
Lắc lắc đầu, Ôn Nhuyễn thu hồi ánh mắt hướng Kỷ Hề cười nói: "Đi thôi."
Kỷ Hề gật đầu: "Được."
Xe liền rời khỏi Lâm gia hướng tới một địa phương mà đi đến, Kỷ Hề nhìn hướng dẫn, nhíu mày nói: "Như thế nào lại như vậy? Cậu tốt xấu gì thì trước cũng là Lâm phu nhân, ly hôn nếu không lấy được nửa gia sản thì cũng lấy được không ít tiền chứ."
Ôn Nhuyễn có chút mệt mỏi dựa vào ghế nói: "Anh ấy cho tớ không ít, bất quá tớ lại không muốn."
"Cậu!"
Kỷ Hề không dám tin tưởng mà nhìn cô nhưng lại nghĩ đến tính tình của Ôn Nhuyễn cuối cùng cũng chỉ là hận không thể rèn sắt thành thép nói thầm một câu: "Gia sản của anh ta nhiều như vậy cậu liền như vậy không cần, thôi bỏ đi bây giờ cậu cậu cũng không quen nên cứ dọn đến chỗ tớ ở trước đã."
Ôn Nhuyễn cười cười, không nói.
Nói vài câu, WeChat Kỷ Hề liền vang lên vẫn là diễn đàn danh viện kia, keng keng keng, Ôn Nhuyễn thoáng nhìn liền nhìn thấy là đang nói về cô.
【 Này tin tức cực kì động trời Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn ly hôn [ xứng đồ ] một bằng hữu của ta đã chụp được buổi sáng ngày hôm nay ở Cục Dân Chính! 】
【??? Từ từ, là ta chưa tỉnh sao? Hay là Ôn Nhuyễn điên rồi? 】
【 hoài nghi mắt của ta mù rồi 】
【 chỉ có ta nghĩ rằng Lâm Thanh Hàn thật sự coi trọng Tô Lam Lam, cho nên muốn cùng mềm ấm ly hôn sao? 】
......
"Đúng!"
Kỷ Hề nhìn đến một câu cuối cùng, trực tiếp chửi: "Tô Lam Lam tính là thứ gì, chờ......" Cô tính toán tìm một chỗ dừng lại trước đem đám người đang nghị luận kia mắng một trận cho đã.
Ôn Nhuyễn nhìn cô cười cười: "Được rồi, đừng tức giận, cậu lái xe đi, tớ cũng mệt mỏi rồi."
Cô đã sớm đoán được chuyện ly hôn này sẽ oanh tạc dư luận, mở WeChat ra mọi người đang bàn tán sôi nổi chuyện này là thật hay giả liền tính thoát diễn đàn thì lại nhìn thấy tin nhắn của Tô Lam Lam【 a, đây là có chuyện gì nha? Thanh Hàn ca ca như thế nào cùng Ôn tỷ tỷ ly hôn? Sẽ không thật là bởi vì......】
Khóe môi giương lên cười nhạo một tiếng.
Vị Tô nữ sĩ này thật là mười năm qua chưa một ngày nào chán diễn trò a.
Làm vợ trước Lâm Thanh Hàn cô trước nay đều không nói một câu ở diễn đàn nhưng hôm nay thật nhịn không được tùy tay gõ mấy chữ rồi rời khỏi diễn đàn hành động nước chảy mây trôi của cô làm Kỷ Hề líu cả lưỡi.
Kỷ Hề buồn bực nói: " Cậu đã nói gì a."
Vừa mới dứt lời, giao diện di động liền hiện ra câu nói kia của Ôn Nhuyễn【 không phải, ly hôn rồi. 】
Chúng tớ đã đi được tới đây rồi mọi người thấy như vậy là đọc ổn chưa ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.