Chương 10: Một lời nguyện, một đời người
Hạ Hạ
03/11/2014
Vĩnh Hạo khẽ vén lọn
tóc đen mượt ra sau tai. Cô, đúng thật, là, ngốc, đại ngốc, siêu ngốc
đến mức khó tả. Không màng đến thân thể mà còn đứng dưới tuyết lâu như
vậy. Cũng may nhờ có chị Hoa Hoa gọi điện thoại, báo tin là cô đang nhập viện thì anh mới biết được mà đến đây.
Đôi mắt anh chăm chú nhìn người con gái đang ngủ say. Gương mặt trắng bệch của cô cuối cùng cũng lấy lại được chút ánh hồng nhẹ nhàng. Bộ dạng cô ngủ, thật giống một đứa trẻ nhỏ, làm người ta muốn cưng chìu, dạy hư cô. Đôi môi anh đào khẽ cong lên, tạo thành một đường tròn tuyệt đẹp
Đã mấy ngày nay, cô vẫn không có tỉnh lại. Đôi lúc mê man gọi tên anh khiến anh có từng cơn chấn động, càng làm lòng anh lo lắng không yên. Bác sĩ rõ ràng nói rằng cô chỉ do suy kiệt nặng, lại thiếu máu trầm trọng nên gây đến tình trạng hôn mê, chỉ cần vài ngày sau sẽ tỉnh, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Anh lấy một chiếc khăn ấm lau vầng trán đầy mồ hôi của cô. Ngày nào cô cũng ngủ không yên, giống như đang chiến đấu với ác mộng. Có phải dạo này cuộc sống của cô không được tốt đúng không. Tên khốn họ Lâm kia không chăm sóc cô tốt hay sao ?
*Cốc cốc*
Cánh cửa mở ra, Lâm Khôi Nguyên cùng Hoa Hoa bước vào bên trong. Những món đồ trên tay hắn chuyền qua cho Hoa Hoa ( vì cái này là giữ hai người đàn ông ghét nhau
Trước khi đi ra ngoài, anh còn quay người lại dặn dò chị Hoa Hoa sắp đến giờ thuốc của cô. Nhìn người đàn ông trước mắt tận tâm với Uyển Nhã không khiến Khôi Nguyên đau lòng.
Trên tầng thượng, hai người đàng ông có dáng vẻ cao to, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện vài biểu hiện nhỏ càng làm tôn thêm phong thái của hai người
"Thực ra, tôi là chồng cũ của Uyển Nhã" Lời nói của người đàn ông trước mặt khiến Vĩnh Hạo chấn động. Chồng cũ, anh chưa bao giờ nghe nói cô đã có chồng, lại còn ly hôn. Chỉ e rằng tất cả mọi người trong công ty đều không biết, ngay cả Hoa Hoa thân nhất trong công ty còn không rõ ràng nữa.
"Anh nói với tôi chuyện đó làm gì" Bình tĩnh nào Vĩnh Hạo, bình tĩnh nào.
"Đừng suy nghĩ sâu xa, tôi với cô ấy vẫn chỉ là bạn bè"
"Ý anh là sao ?"
"Thực ra thì, Uyển Nhã gã cho tôi cũng không vì tình yêu, mà là vì thương mại. Hai gia đình chúng tôi vốn có mối liên doanh nên hôn sự dĩ nhiên chính là một cái cam kết dài lâu cho sự liên doanh đó. Ngoài trừ bạn bè, chúng tôi tuyệt nhiên không có gì cả" Còn có cả anh khiến cô đau khổ, nhưng anh không muốn nhắc lại đoạn hồi ức bi thương đó.
"Nhưng anh yêu cô ấy"
"Đúng, tôi yêu cô ấy." Khôi Nguyên ngập ngừng, giống như đang khơi gợi lại vết thương chỉ vừa khép miệng của bản thân "Nhưng chỉ là do mu muội, không nhận ra được nó sớm hơn"
"Không có cái gì gọi là quá muộn"
"Không" Hắn ta lắc đầu "Nếu như không biết nắm bắt lấy hạnh phúc, sẽ là quá muộn không thể nào cứu vãng nổi, cũng giống như tôi và cô ấy"
"Anh nói với tôi những ý này, tin chắc không chỉ là kể chuyện xưa".
"Đúng. Tôi chỉ muốn nói với anh, nếu như anh không có can đảm bắt lấy cô ấy, thì tôi cũng sẽ không nhún nhường đâu." Bỏ lại Vĩnh Hạo với vẻ ngờ vực nhìn về phía mình, Khôi Nguyên xoay người đi. "Uyển Nhã, đây là việc cuối cùng anh có thể làm cho em."
Vừa mở cửa phòng bệnh, một gương mặt xinh đẹp tựa búp bê ngồi đó, đôi mắt sáng nhìn về phía anh làm dâng lên cơn sóng ấm áp trong lồng ngực. Cô tỉnh rồi, rốt cuộc cũng đã tỉnh lại rồi.
Vĩnh Hạo từ từ bước lại gần cô, cẩn thận dùng hai tay áp lên đôi má gầy của cô như sợ chỉ cần vừa chạm vào thì cô đã vỡ nát. Hơi ấm từ người cô tỏa ra rất chân thật. Đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô như muốn khao khát muốn nhìn hết tâm tư của người con gái khó đoán này để biết được trong cô, anh quan trọng đến mức nào. Ánh mắt trong suốt của cô, hơi thở thơm dịu của cô khiến anh không kềm nổi tia vui mừng trong con ngươi sâu thẳm. Anh ôm chầm lấy cô, như bắt lấy được bảo vật trân quý của đời mình
"Vĩnh Hạo, anh có thể nghe em nói được không. Thật ra thì em và anh ta chỉ là quá khứ..."
"Anh yêu em" Không kịp để cô kết thúc câu chuyện của mình, ba từ ngữ thốt ra từ miệng anh khiến tâm cô rung động.
"Anh ... vừa nói gì ?" Uyển Nhã như không tin vào thính giác của chính mình. Có phải, anh vừa nói yêu cô ?
"Anh yêu em. Yêu em. Yêu em. Yêu em. Yêu em. Chính là anh yêu em" Những lời nói như giọt mưa rơi vào tim cô khiến cô chìm vào trong sự ngọt ngào.
"Anh có biết mình đang nói gì không?"
"Anh, Thái Vĩnh Hạo yêu em, Hoàng Uyển Nhã. Em có nghe rõ chưa"
Giọng nói của anh ở bên tai cô không ngừng vang lên, như một thứ rượu hảo hạng, anh khiến cô say, say trong tình cảm chân thật, sâu đậm của cuộc đời mình.
"Gả cho anh đi"
"A" Anh đưa cô đi từ hết chấn động này sang chấn động khác, từ hết ngọt ngào này sang ngọt ngào khác. "Nhưng mà... em muốn nói với anh chuyện này"
"Không cần thiết, cũng không quan trọng với anh nữa" Anh mắt sâu như biển hồ của anh dường như có khả năng nhìn thấu được trái tim đang đập loạn của cô "Gả cho anh đi. Hứa với anh, sau này có gì cũng hãy nói cho anh, đừng tự trốn tránh bản thân như vậy"
Đối diện với tình cảm sâu như rộng lớn như đại dương xanh thẳm của anh khiến mắt cô nhòe dần đi, trong đôi mắt sáng hiện lên một tầng sương mỏng. Tâm tư rối bời, lúng túng chẳng biết nói lên từ nào, chỉ có thể òa khóc như một đứa trẻ lạc mẹ.
"Nhã Nhi ngoan, đừng khóc. Gả cho anh, giao cho anh hết cuộc đời này" Đôi môi anh hôn lên khóe mắt cô như muốn lau đi những giọt nước mắt khiến anh đau lòng, rồi dừng lại trước môi anh đào của cô như đợi câu trả lời quan trọng
Hai tay Uyển Nhã vòng lên cổ anh, nhẹ nhàng kéo gương mặt anh sát lại gần. Đôi môi cô run rẩy chạm lên đôi môi anh. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước bỗng nhiên trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, giống như giải tỏa hết bao sự chờ mong, thương nhớ bị kìm nén trong thời gian dài
"Em đồng ý" Uyển Nhã hô hấp khó khăn, đôi môi bị hôn sưng đỏ mọng mấp máy trả lời anh
Câu trả lời của cô khiến Vĩnh Hạo vui sướng ôm chầm lấy cô vào lòng. Năm ngón tay to lớn của anh đan vào năm ngón tay bé nhỏ của cô, hướng về phía bầu trời trong xanh. "Thái phu nhân, Thái Uyển Nhã, nghe rất hay" Đôi môi anh hô lớn lên những từ ngữ ngọt ngào rồi lại cúi xuống thì thầm những lời khiến Uyển Nhã đỏ mặt "Anh yêu em, cho dù có kiếp sau, anh vẫn chọn yêu em"
Cô nép vào lòng anh, như một con mèo nhỏ. Ông trời, nếu như đây chỉ là một giấc mơ, cô nguyện để bản thân mình chìm ngập trong sự ngọt ngào của anh.
* * *
"Uyển Nhã, hôm nay em rất đẹp" Hoa Hoa đứng đằng sau luôn miệng khen cô
"Cô dâu đẹp nhất là cậu rồi" Lạc Hân hôm nay dĩ nhiên cũng không thể để lỡ dịp vui của bạn tốt, tức tốc hủy bỏ chuyến du lịch cùng chồng con, trở về tham dự lễ cưới cô.
Trong phòng cô dâu rộn ràng tiếng nói cười của những người bạn, những người đồng nghiệp phòng kinh doanh ở công ty. Ai cũng bảo cô là cô dâu xinh đẹp. Có người còn kể lại những tất xấu của A Hạo khiến mọi người đều bật cười
Uyển Nhã ngắm nhìn mình một lần nữa trong gương. Khuôn mặt vốn đã thanh tú, nay được điểm tô bởi lớp phấn son nhẹ càng thêm xinh đẹp. Đôi mắt sang ngời, đôi má hồng phấn nhẹ nhàng cùng đôi môi mỏng được tô sắc đỏ khiến cô càng thêm xinh đẹp.
"Được rồi, ra nào, chú rể chờ mòn mỏi rồi kìa" Một vị khách mời chạy vào báo tin, gương mặt tươi cười nhìn cô.
* * *
Tay Uyển Nhã đặt nhẹ lên cánh tay của ba Hoàng, dìu cô bước giữa lễ đường, tiến đến người con trai sẽ bên cô suốt đời. Từng bước chân là từng nhịp tim của cô rung lên không ngừng.
Ba Hoàng nhìn con gái, cười đôn hậu trìu mến nhìn cô. Đứa con gái này, lúc cô cưới Khôi Nguyên, ông cũng không đồng ý lắm, nhưng nhìn thấy cô một mực khăng khăng nên đành chấp nhận. Nhưng nhìn thấy con gái không hạnh phúc, bậc làm cha cũng không thể yên lòng. Nay đứa con gái này cũng biết tỉnh ngộ, lại chọn được cho mình một chỗ dựa suốt đời. Người con rễ rất biết lễ độ này cũng khiến gia đình họ Hoàng yêu quý. Ông không mong gì nhiều, chỉ mong đứa con này sẽ hạnh phúc.
Đến bên bục của Cha xứ, ba Hoàng cầm lấy bàn tay của Uyển Nhã, đặt lên đôi tay của Vĩnh Hạo. "Con rể, giao con gái ta cho con. Hai đứa phải sống thật hạnh phúc"
"Con hứa với ba" Vĩnh Hạo nắm chặt lấy tay Uyển Nhã, tự nhủ thầm trong lòng sẽ làm cho cuộc sống sau này của cô, chỉ có nụ cười và anh.
Vị Cha xứ đọc lên những lời hôn phối tươi đẹp nhất. Đến khi nghe anh nói "Tôi đồng ý" thì trước mắt cô đã hiện lên một tầng sương mỏng "Em đồng ý" Cô nghẹn ngào nói với anh như thì thầm, những lời yêu thương sâu sắc nhất trên cõi đời này "Hạo, em yêu anh"
Chú rể nghe được lời yêu đã chờ mong rất lâu từ cô dâu, trong lòng chợt trở nên vui sướng và ấm áp. Anh ôm lấy Uyển Nhã, đáp vào môi cô một nụ hôn nồng nàn nhất. Phải rồi, thế giới sau này, sẽ là bọn họ sánh vai bước đi với nhau. Mười năm, hai mươi năm, thậm chí một trăm năm sau đi nữa, cũng không có gì có thể chia cắt được nữa.
Tình yêu, đôi khi chỉ giản đơn là cả hai nắm tay nhau, cùng nhau bước đi đến hết cuộc đời. Dù quãng đường sau này có nhiều chông gai bão tố, nhưng chỉ cần anh vững lòng, cô kiên định, thì bọn họ đều có thể vượt qua tất cả, mãi mãi ở bên nhau.
"Ném hoa đi" Những tiếng phụ nữ bên dưới bắt đầu rộn ràng hơn.
Uyển Nhã xoay người lại, bó hoa cô dâu trên tay cô cũng vung vào không trung. Đám phụ nữ chưa chồng ở bên dưới tranh nhau bắt lấy để nhân vận may lấy chồng. Bó hoa bay lượn một vòng, qua khỏi tầm tay của đám đông bên dưới, rơi trúng đầu một người đàn ông to cao tuấn tú.
Khôi Nguyên đưa tay sờ trán của mình. Xui thế không biết. Ban nãy trên đường đi đến đám cưới của Uyển Nhã, lại quẹt xe phải xe của một cô gái. Nếu không phải cô nương ấy bề ngoài hiền lành nhưng bên trong đanh đá, xin lỗi không chịu. Lại còn tự dưng bật khóc, đóng kịch ăn vạ khiến mọi người trên đường nhìn anh vẻ lên án. Cuối cùng phải cùng cô ấy đợi đội bảo hộ đến mang xe về garra rồi đòi một khoảng bồi thường lớn. Gì chứ, xe anh cũng trầy đây, chỉ là va quẹt nhỏ nhỏ, oan gia này có cần làm lớn chuyện thế không. Vừa vào đến cổng nhà thờ đã trễ lại còn bị bó hoa cưới này rơi trúng đầu.
Phía trước lại vang lên trận cười to, mà kẻ chủ mưu của trận cười này không ai khác, chính là nha đầu Uyển Nhã "Khôi Nguyên à, xem ra anh nhất định phải gả cho người ta rồi. Ha Ha ha" Con mèo nhỏ này, càng ngày theo tên Vĩnh Hạo, càng giống hồ ly rồi.
"A. " Một người con gái thân hình mảnh mai, gương mặt xinh đẹp bước vào, cúi người nhặt bó hoa cưới đang nằm trên sàn đá hoa cương "Không ai nhặt hoa vậy em nhặt nha, em gái cũng muốn lên xe hoa rồi"
Cô vừa ngẩng lên, toàn bộ gương mặt cô thu vào tầm mắt thâm sâu của anh
Anh vừa cúi xuống, toàn bộ gương mặt anh thu vào tầm mắt đen huyền của cô
"Là anh?" - "Là cô?" Cả hai cùng ngạc nhiên không thốt nên lời.
Cô chính là tiểu cô nương đanh đá trên đường.
Anh chính là người không quân tử chấp nhặt nhỏ nhen.
"Tại sao cô ở đây?" - "Tại sao anh ở đây?" Đúng là oan gia không hẹn mà gặp. Cả lời nói cũng giống nhau như đúc.
"Tôi đến dự đám cưới của bạn"
"Tôi đến dự hôn lễ của anh trai"
Như xem một vở kịch hay, Dương Thiên Ân vừa mới thắng cuộc lớn cười như không cười hướng về phía người con gái "Thái Tâm à, xem ra đúng như nguyện vọng, em sắp được lên xe hoa rồi" Xong rồi anh hướng mắt về những kẻ thua cá cược lần trước "Các người có muốn cược nữa không?"
Bọn người A Trương chỉ ngao ngán lắc đầu. Dương tổng đúng là Dương tổng. Tiếng đồn quả không sai, tiên đoán như thần. Chỉ là, bọn tôi không ngu lọt vào lưới anh lần nữa đâu.
HOÀN
Đôi mắt anh chăm chú nhìn người con gái đang ngủ say. Gương mặt trắng bệch của cô cuối cùng cũng lấy lại được chút ánh hồng nhẹ nhàng. Bộ dạng cô ngủ, thật giống một đứa trẻ nhỏ, làm người ta muốn cưng chìu, dạy hư cô. Đôi môi anh đào khẽ cong lên, tạo thành một đường tròn tuyệt đẹp
Đã mấy ngày nay, cô vẫn không có tỉnh lại. Đôi lúc mê man gọi tên anh khiến anh có từng cơn chấn động, càng làm lòng anh lo lắng không yên. Bác sĩ rõ ràng nói rằng cô chỉ do suy kiệt nặng, lại thiếu máu trầm trọng nên gây đến tình trạng hôn mê, chỉ cần vài ngày sau sẽ tỉnh, vậy mà đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Anh lấy một chiếc khăn ấm lau vầng trán đầy mồ hôi của cô. Ngày nào cô cũng ngủ không yên, giống như đang chiến đấu với ác mộng. Có phải dạo này cuộc sống của cô không được tốt đúng không. Tên khốn họ Lâm kia không chăm sóc cô tốt hay sao ?
*Cốc cốc*
Cánh cửa mở ra, Lâm Khôi Nguyên cùng Hoa Hoa bước vào bên trong. Những món đồ trên tay hắn chuyền qua cho Hoa Hoa ( vì cái này là giữ hai người đàn ông ghét nhau
Trước khi đi ra ngoài, anh còn quay người lại dặn dò chị Hoa Hoa sắp đến giờ thuốc của cô. Nhìn người đàn ông trước mắt tận tâm với Uyển Nhã không khiến Khôi Nguyên đau lòng.
Trên tầng thượng, hai người đàng ông có dáng vẻ cao to, trên gương mặt tuấn tú xuất hiện vài biểu hiện nhỏ càng làm tôn thêm phong thái của hai người
"Thực ra, tôi là chồng cũ của Uyển Nhã" Lời nói của người đàn ông trước mặt khiến Vĩnh Hạo chấn động. Chồng cũ, anh chưa bao giờ nghe nói cô đã có chồng, lại còn ly hôn. Chỉ e rằng tất cả mọi người trong công ty đều không biết, ngay cả Hoa Hoa thân nhất trong công ty còn không rõ ràng nữa.
"Anh nói với tôi chuyện đó làm gì" Bình tĩnh nào Vĩnh Hạo, bình tĩnh nào.
"Đừng suy nghĩ sâu xa, tôi với cô ấy vẫn chỉ là bạn bè"
"Ý anh là sao ?"
"Thực ra thì, Uyển Nhã gã cho tôi cũng không vì tình yêu, mà là vì thương mại. Hai gia đình chúng tôi vốn có mối liên doanh nên hôn sự dĩ nhiên chính là một cái cam kết dài lâu cho sự liên doanh đó. Ngoài trừ bạn bè, chúng tôi tuyệt nhiên không có gì cả" Còn có cả anh khiến cô đau khổ, nhưng anh không muốn nhắc lại đoạn hồi ức bi thương đó.
"Nhưng anh yêu cô ấy"
"Đúng, tôi yêu cô ấy." Khôi Nguyên ngập ngừng, giống như đang khơi gợi lại vết thương chỉ vừa khép miệng của bản thân "Nhưng chỉ là do mu muội, không nhận ra được nó sớm hơn"
"Không có cái gì gọi là quá muộn"
"Không" Hắn ta lắc đầu "Nếu như không biết nắm bắt lấy hạnh phúc, sẽ là quá muộn không thể nào cứu vãng nổi, cũng giống như tôi và cô ấy"
"Anh nói với tôi những ý này, tin chắc không chỉ là kể chuyện xưa".
"Đúng. Tôi chỉ muốn nói với anh, nếu như anh không có can đảm bắt lấy cô ấy, thì tôi cũng sẽ không nhún nhường đâu." Bỏ lại Vĩnh Hạo với vẻ ngờ vực nhìn về phía mình, Khôi Nguyên xoay người đi. "Uyển Nhã, đây là việc cuối cùng anh có thể làm cho em."
Vừa mở cửa phòng bệnh, một gương mặt xinh đẹp tựa búp bê ngồi đó, đôi mắt sáng nhìn về phía anh làm dâng lên cơn sóng ấm áp trong lồng ngực. Cô tỉnh rồi, rốt cuộc cũng đã tỉnh lại rồi.
Vĩnh Hạo từ từ bước lại gần cô, cẩn thận dùng hai tay áp lên đôi má gầy của cô như sợ chỉ cần vừa chạm vào thì cô đã vỡ nát. Hơi ấm từ người cô tỏa ra rất chân thật. Đôi mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cô như muốn khao khát muốn nhìn hết tâm tư của người con gái khó đoán này để biết được trong cô, anh quan trọng đến mức nào. Ánh mắt trong suốt của cô, hơi thở thơm dịu của cô khiến anh không kềm nổi tia vui mừng trong con ngươi sâu thẳm. Anh ôm chầm lấy cô, như bắt lấy được bảo vật trân quý của đời mình
"Vĩnh Hạo, anh có thể nghe em nói được không. Thật ra thì em và anh ta chỉ là quá khứ..."
"Anh yêu em" Không kịp để cô kết thúc câu chuyện của mình, ba từ ngữ thốt ra từ miệng anh khiến tâm cô rung động.
"Anh ... vừa nói gì ?" Uyển Nhã như không tin vào thính giác của chính mình. Có phải, anh vừa nói yêu cô ?
"Anh yêu em. Yêu em. Yêu em. Yêu em. Yêu em. Chính là anh yêu em" Những lời nói như giọt mưa rơi vào tim cô khiến cô chìm vào trong sự ngọt ngào.
"Anh có biết mình đang nói gì không?"
"Anh, Thái Vĩnh Hạo yêu em, Hoàng Uyển Nhã. Em có nghe rõ chưa"
Giọng nói của anh ở bên tai cô không ngừng vang lên, như một thứ rượu hảo hạng, anh khiến cô say, say trong tình cảm chân thật, sâu đậm của cuộc đời mình.
"Gả cho anh đi"
"A" Anh đưa cô đi từ hết chấn động này sang chấn động khác, từ hết ngọt ngào này sang ngọt ngào khác. "Nhưng mà... em muốn nói với anh chuyện này"
"Không cần thiết, cũng không quan trọng với anh nữa" Anh mắt sâu như biển hồ của anh dường như có khả năng nhìn thấu được trái tim đang đập loạn của cô "Gả cho anh đi. Hứa với anh, sau này có gì cũng hãy nói cho anh, đừng tự trốn tránh bản thân như vậy"
Đối diện với tình cảm sâu như rộng lớn như đại dương xanh thẳm của anh khiến mắt cô nhòe dần đi, trong đôi mắt sáng hiện lên một tầng sương mỏng. Tâm tư rối bời, lúng túng chẳng biết nói lên từ nào, chỉ có thể òa khóc như một đứa trẻ lạc mẹ.
"Nhã Nhi ngoan, đừng khóc. Gả cho anh, giao cho anh hết cuộc đời này" Đôi môi anh hôn lên khóe mắt cô như muốn lau đi những giọt nước mắt khiến anh đau lòng, rồi dừng lại trước môi anh đào của cô như đợi câu trả lời quan trọng
Hai tay Uyển Nhã vòng lên cổ anh, nhẹ nhàng kéo gương mặt anh sát lại gần. Đôi môi cô run rẩy chạm lên đôi môi anh. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước bỗng nhiên trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, giống như giải tỏa hết bao sự chờ mong, thương nhớ bị kìm nén trong thời gian dài
"Em đồng ý" Uyển Nhã hô hấp khó khăn, đôi môi bị hôn sưng đỏ mọng mấp máy trả lời anh
Câu trả lời của cô khiến Vĩnh Hạo vui sướng ôm chầm lấy cô vào lòng. Năm ngón tay to lớn của anh đan vào năm ngón tay bé nhỏ của cô, hướng về phía bầu trời trong xanh. "Thái phu nhân, Thái Uyển Nhã, nghe rất hay" Đôi môi anh hô lớn lên những từ ngữ ngọt ngào rồi lại cúi xuống thì thầm những lời khiến Uyển Nhã đỏ mặt "Anh yêu em, cho dù có kiếp sau, anh vẫn chọn yêu em"
Cô nép vào lòng anh, như một con mèo nhỏ. Ông trời, nếu như đây chỉ là một giấc mơ, cô nguyện để bản thân mình chìm ngập trong sự ngọt ngào của anh.
* * *
"Uyển Nhã, hôm nay em rất đẹp" Hoa Hoa đứng đằng sau luôn miệng khen cô
"Cô dâu đẹp nhất là cậu rồi" Lạc Hân hôm nay dĩ nhiên cũng không thể để lỡ dịp vui của bạn tốt, tức tốc hủy bỏ chuyến du lịch cùng chồng con, trở về tham dự lễ cưới cô.
Trong phòng cô dâu rộn ràng tiếng nói cười của những người bạn, những người đồng nghiệp phòng kinh doanh ở công ty. Ai cũng bảo cô là cô dâu xinh đẹp. Có người còn kể lại những tất xấu của A Hạo khiến mọi người đều bật cười
Uyển Nhã ngắm nhìn mình một lần nữa trong gương. Khuôn mặt vốn đã thanh tú, nay được điểm tô bởi lớp phấn son nhẹ càng thêm xinh đẹp. Đôi mắt sang ngời, đôi má hồng phấn nhẹ nhàng cùng đôi môi mỏng được tô sắc đỏ khiến cô càng thêm xinh đẹp.
"Được rồi, ra nào, chú rể chờ mòn mỏi rồi kìa" Một vị khách mời chạy vào báo tin, gương mặt tươi cười nhìn cô.
* * *
Tay Uyển Nhã đặt nhẹ lên cánh tay của ba Hoàng, dìu cô bước giữa lễ đường, tiến đến người con trai sẽ bên cô suốt đời. Từng bước chân là từng nhịp tim của cô rung lên không ngừng.
Ba Hoàng nhìn con gái, cười đôn hậu trìu mến nhìn cô. Đứa con gái này, lúc cô cưới Khôi Nguyên, ông cũng không đồng ý lắm, nhưng nhìn thấy cô một mực khăng khăng nên đành chấp nhận. Nhưng nhìn thấy con gái không hạnh phúc, bậc làm cha cũng không thể yên lòng. Nay đứa con gái này cũng biết tỉnh ngộ, lại chọn được cho mình một chỗ dựa suốt đời. Người con rễ rất biết lễ độ này cũng khiến gia đình họ Hoàng yêu quý. Ông không mong gì nhiều, chỉ mong đứa con này sẽ hạnh phúc.
Đến bên bục của Cha xứ, ba Hoàng cầm lấy bàn tay của Uyển Nhã, đặt lên đôi tay của Vĩnh Hạo. "Con rể, giao con gái ta cho con. Hai đứa phải sống thật hạnh phúc"
"Con hứa với ba" Vĩnh Hạo nắm chặt lấy tay Uyển Nhã, tự nhủ thầm trong lòng sẽ làm cho cuộc sống sau này của cô, chỉ có nụ cười và anh.
Vị Cha xứ đọc lên những lời hôn phối tươi đẹp nhất. Đến khi nghe anh nói "Tôi đồng ý" thì trước mắt cô đã hiện lên một tầng sương mỏng "Em đồng ý" Cô nghẹn ngào nói với anh như thì thầm, những lời yêu thương sâu sắc nhất trên cõi đời này "Hạo, em yêu anh"
Chú rể nghe được lời yêu đã chờ mong rất lâu từ cô dâu, trong lòng chợt trở nên vui sướng và ấm áp. Anh ôm lấy Uyển Nhã, đáp vào môi cô một nụ hôn nồng nàn nhất. Phải rồi, thế giới sau này, sẽ là bọn họ sánh vai bước đi với nhau. Mười năm, hai mươi năm, thậm chí một trăm năm sau đi nữa, cũng không có gì có thể chia cắt được nữa.
Tình yêu, đôi khi chỉ giản đơn là cả hai nắm tay nhau, cùng nhau bước đi đến hết cuộc đời. Dù quãng đường sau này có nhiều chông gai bão tố, nhưng chỉ cần anh vững lòng, cô kiên định, thì bọn họ đều có thể vượt qua tất cả, mãi mãi ở bên nhau.
"Ném hoa đi" Những tiếng phụ nữ bên dưới bắt đầu rộn ràng hơn.
Uyển Nhã xoay người lại, bó hoa cô dâu trên tay cô cũng vung vào không trung. Đám phụ nữ chưa chồng ở bên dưới tranh nhau bắt lấy để nhân vận may lấy chồng. Bó hoa bay lượn một vòng, qua khỏi tầm tay của đám đông bên dưới, rơi trúng đầu một người đàn ông to cao tuấn tú.
Khôi Nguyên đưa tay sờ trán của mình. Xui thế không biết. Ban nãy trên đường đi đến đám cưới của Uyển Nhã, lại quẹt xe phải xe của một cô gái. Nếu không phải cô nương ấy bề ngoài hiền lành nhưng bên trong đanh đá, xin lỗi không chịu. Lại còn tự dưng bật khóc, đóng kịch ăn vạ khiến mọi người trên đường nhìn anh vẻ lên án. Cuối cùng phải cùng cô ấy đợi đội bảo hộ đến mang xe về garra rồi đòi một khoảng bồi thường lớn. Gì chứ, xe anh cũng trầy đây, chỉ là va quẹt nhỏ nhỏ, oan gia này có cần làm lớn chuyện thế không. Vừa vào đến cổng nhà thờ đã trễ lại còn bị bó hoa cưới này rơi trúng đầu.
Phía trước lại vang lên trận cười to, mà kẻ chủ mưu của trận cười này không ai khác, chính là nha đầu Uyển Nhã "Khôi Nguyên à, xem ra anh nhất định phải gả cho người ta rồi. Ha Ha ha" Con mèo nhỏ này, càng ngày theo tên Vĩnh Hạo, càng giống hồ ly rồi.
"A. " Một người con gái thân hình mảnh mai, gương mặt xinh đẹp bước vào, cúi người nhặt bó hoa cưới đang nằm trên sàn đá hoa cương "Không ai nhặt hoa vậy em nhặt nha, em gái cũng muốn lên xe hoa rồi"
Cô vừa ngẩng lên, toàn bộ gương mặt cô thu vào tầm mắt thâm sâu của anh
Anh vừa cúi xuống, toàn bộ gương mặt anh thu vào tầm mắt đen huyền của cô
"Là anh?" - "Là cô?" Cả hai cùng ngạc nhiên không thốt nên lời.
Cô chính là tiểu cô nương đanh đá trên đường.
Anh chính là người không quân tử chấp nhặt nhỏ nhen.
"Tại sao cô ở đây?" - "Tại sao anh ở đây?" Đúng là oan gia không hẹn mà gặp. Cả lời nói cũng giống nhau như đúc.
"Tôi đến dự đám cưới của bạn"
"Tôi đến dự hôn lễ của anh trai"
Như xem một vở kịch hay, Dương Thiên Ân vừa mới thắng cuộc lớn cười như không cười hướng về phía người con gái "Thái Tâm à, xem ra đúng như nguyện vọng, em sắp được lên xe hoa rồi" Xong rồi anh hướng mắt về những kẻ thua cá cược lần trước "Các người có muốn cược nữa không?"
Bọn người A Trương chỉ ngao ngán lắc đầu. Dương tổng đúng là Dương tổng. Tiếng đồn quả không sai, tiên đoán như thần. Chỉ là, bọn tôi không ngu lọt vào lưới anh lần nữa đâu.
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.