Chương 4: Như một thói quen
Hạ Hạ
03/11/2014
"Tổng giám đốc... " Hạ thư ký run run nhìn người phía trước, mặt đen sì, tức giận
"Đi mua lại cho tôi !"
"Vâng vâng. Tôi lập tức đi ngay"
Khôi Nguyên buồn chán nâng hộp chocolate lên, vứt vào góc tường. Tự dưng hôm nay nổi hứng, lại thích ăn loại điểm tâm từ xưa đến giờ không có thói quen. Vẫn là ngày trước, Uyển Nhã rất thích ăn, lại hướng hắn tận tâm giới thiệu. Bảo rằng chocolate rất tốt cho sức khỏe, nào là giúp giảm stress, tốt cho tim mạch, nâng cao khả năng tập trung. Khiến anh sáng sớm nào cũng phải nghe "bài ca con cá" của cô, miễn cưỡng ăn vài viên nama chocolate* hoặc uống một ly chocolate nóng thì mới có thể yên thân. Biết anh không thích đồ ngọt, cô sẵn sàng làm cho anh loại maccha*, ăn vừa có chút mùi beo béo, ngọt thanh của sữa, vừa có vị đăng đắng, chan chát của trà xah, hòa quyện lại tạo thành một mùi vị rất hoàn hảo.
(Nama chocolate : Một loại chocolate tươi từ Nhật Bản, với 75% chocolate nguyên chất, 25% kem. || Maccha : Nama chocolate vị trà xanh"
Chỉ là, rốt cuộc cô đã cho gì vào chocolate, mà khiến cho nó mang một vị rất đặc trưng, đến nỗi anh đày đọa người thư ký đáng thương đi khắp các cửa hàng, nhưng lại không khiến anh vừa vị. Viên thì quá ngọt, viên thì quá chát, viên thì lại quá đắng, thực khiến người ta không vừa miệng tí nào.
Khôi Nguyên với tâm trạng buồn chán nhìn vào chiếc laptop, tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở.
"Nè, anh đừng có ngồi sát như vậy, như mắt đó." Một giọng nói quen thuộc bỗng dưng vang lên trong tâm trí của anh
"Làm việc nhiều quá sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe đó"
"Nếu anh không quý trọng bản thân, thì hãy xem như nể mặt bạn bè như em mà ăn uống nghỉ ngơi một chút đi"
"Em thực sự rất lo cho anh, cứ cái đà này không khéo thì bệnh"
Ai da~ Tại sao giọng nói của nữ nhân kia cứ văng vẳng bên tai, ám ảnh tâm trí anh, báo hại anh không thể nào tập trung vào công việc được. Nhưng nghe ra, cũng không quá tệ, giọng nói trong trí nhớ thật sự rất ngọt ngào, rất êm dịu, cũng giống như mùi vị của viên chocolate. Bỗng dưng lại muốn thèm được nghe nhiều hơn, muốn được có người càu nhàu.
Khôi Nguyên chán nản gập màn hình chiếc laptop, đứng dậy bước khỏi căn phòng làm việc. Thời gian đã rất muộn rồi, một mình lái xe trong đêm tối trở nơi người ta thường gọi là nhà.
Công tắc được bật lên, ánh đèn điện cũng sáng lên, soi rọi rõ ràng từng ngóc ngách trong căn nhà rộng rãi, nhưng cũng có phần trống rỗng. Hôm nay nhiệt độ có phải giảm đi rất nhiều nên khiến anh cảm thấy lạnh lẽo, có chút buốt giá len lỏi vào tâm tư.
"Tôi về rồi" Theo thói quen, anh lên tiếng thông báo sự trở về của mình.
Nếu là lúc trước, sẽ có một cô ngốc, ngủ gà ngủ gật trên ghế salon, dù muộn thế nào vẫn ngồi đó, không chịu vào phòng của mình, nhất quyết chờ anh về. Đến khi anh xuất hiện, cô ngốc đó sẽ tỉnh dậy lập tức, gương mặt sáng rực sẽ chạy đến gần anh, nhưng lại e dè tạo một khoảng cách, nhưng sẽ xách cặp giúp anh lên phòng, còn giúp anh pha một ly chocolate nóng thơm, sẽ ngồi đợi mãi cho đến khi nào anh uống xong mới vui vẻ đi dọn dẹp.
Khôi Nguyên tự cười chính mình. Rốt cuộc hôm nay anh trúng phải loại thuật chú gì rồi, nên mới bị hình ảnh của Uyển Nhã quanh quẩn trong tâm trí của mình.
Mệt mỏi đặt mình xuống ghế sopha. Khôi Nguyên mở cặp, lấy ra một viên thuốc giảm đau nhanh.
"Không được uống thứ thuốc này. Anh không biết thuốc này hại sức khỏe lắm sao"
"Nếu mệt mỏi thì anh đi tắm đi, em pha nước nóng sẵn rồi đấy"
"Đã khuya lắm rồi, đừng làm việc nữa, ngủ để mai còn lấy sức nữa chứ"
Khôi Nguyên đặt viên thuốc xuống bàn thủy tinh trước đó, không buồn động vào. Uyển Nhã đã càu nhàu anh rất nhiều lần về việc không nên uống thuốc giảm đau. Mỗi khi anh nhức đầu, hay gặp stress, cô sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cho anh, dù bị anh bài xích cách mấy, cô vẫn len lén bên cạnh khi anh đã ngủ mà xoa bóp cho anh. Thậm chí, cô còn vì anh mà học những loại công dụng của loài hoa cỏ, chuẩn bị cho anh những lọ tinh dầu giúp giảm căng thẳng, âm thầm đặt ở những góc khuất trong căn phòng
Bụng bị bỏ đói cả ngày trời dài, bắt đầu lên tiếng biểu tình, đòi đình công. Khôi Nguyên mở chiếc tủ lạnh to lớn đặt trong nhà bếp. Trong tủ chỉ có những đồ ăn quá hạn dùng. Thậm chí trái táo sót lại cũng bị héo khô. Chán nản đóng cửa tủ, dự định rót cho mình một ly nước lọc chữa cháy. Chết tiệt, ngay cả ấm nước cũng không còn một giọt.
Chẳng lẽ, cuộc sống của anh cũng héo khô rồi sao !
Từ bao giờ, cô lại có tầm ảnh hưởng quan trọng đến cuộc sống của anh vậy !
Chán nản, mệt mỏi, cả thân người Khôi Nguyên bước vào thư phòng, mở laptop, tiếp tục những công việc còn dang dở ban nãy. Nhất định anh bị quỷ ám rồi, nên mới nhớ tới hình ảnh cô nhiều đến như thế.
Làm việc quá độ, cùng tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng khiến Khôi Nguyên nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nằm gục trên bàn.
Trong cơn mơ, anh thấy hình ảnh của một cô gái đứng đó, nở nụ cười thật tươi, thật đẹp với anh. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất, chuyển thành gương mặt sợ hãi, hoảng hốt.
"Tại sao cô lại vào đây !"
"Em chỉ sợ anh cảm lạnh"
"Tôi sống hay chết không liên quan đến cô"
"Em xin lỗi..."
"Chẳng phải chính cô làm tôi thành bộ dạng như thế sao ! Cô chỉ là con hồ ly chuyên xen vào giữa hạnh phúc người khác. Đừng có lấy bộ mặt vô tội đó nhìn tôi"
"..."
"Cô cút khỏi mắt tôi. Nếu không, tôi sẽ ra tay với cô"
Thân ảnh nhỏ bé của cô bị giọng nói kia dọa cho sợ hãi, lập tức chạy đi. Khôi Nguyên muốn kéo đôi tay bé nhỏ của cô. muốn giang tay ra ôm cô vào trong lòng. Nhưng càng muốn tới gần, thì bóng dáng của Uyển Nhã càng xa vời, càng nhạt nhòa. Khôi Nguyên quay mặt lại, rất muốn mắng chửi tên khốn kia, lại dọa nạt một cô gái bé nhỏ. Nhưng anh lại bị kinh sợ, bởi chính gã khốn khiếp trong mơ đó chính là anh, còn người con gái tội nghiệp chính là Uyển Nhã.
Khôi Nguyên giật mình thức giấc. Cơn mơ đó, thật sự quá đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến anh không dám chợp mắt lại nữa.
Anh đối xử với Uyển Nhã, thật sự quá tệ, tệ đến mức chính mình cũng không thể nào tưởng tượng được. Bởi vì anh cứ cho là cô đã phá hỏng chuyện tình của anh, cô là người chia cắt giữa anh và An Hạ. Nhưng anh lại không chịu nhìn vào sự thật, rằng An Hạ chỉ cần tiền ở anh, chứ không hề yêu thương anh. Bằng chứng là không lâu sau khi anh kết hôn cùng Uyển Nhã, An Hạ đã đến đòi anh khoản lệ phí chia tay, còn dọa nếu không có sẽ làm lớn chuyện trên trang nhất tạp chí. Rồi sau đó còn cùng một người đàn ông đáng tuổi cha mình mà ân ân ái ái lên xe hoa. Điều này càng khiến anh đau lòng, nhìn người con gái mình yêu thương hết mực trở mặt, đổi trắng thay đen. Càng đau lòng bao nhiêu, anh lại càng tức giận bấy nhiêu. Dĩ nhiên, cô thành con rối để anh lúc nào bực tức cũng có thể xả vào đó.
Anh ích kỷ, vô tâm, nên nhìn gương mặt của cô lúc nào cũng cười nhẹ, tưởng rằng cô đang hạnh phúc. Vì cô muốn được ở bên anh, nay anh chấp nhận kết hôn mà không có tình yêu với cô, tưởng rằng như thế cô sẽ thỏa mãn. Cứ nghĩ rằng đây là thứ cô đã ngu ngốc lao vào, nên hậu quả thế nào là do cô tự làm tự chịu. Mà anh không hề nghĩ rằng, Uyển Nhã chỉ là một cô gái nhỏ bé, cũng cần có tình thương.
Đôi lúc anh thấy được những đau thương sâu trong ánh mắt cô, thấy được vai cô run run như đang khóc. Nhưng anh lại lờ nó đi, xem cô như không tồn tại trong ánh mắt của mình. Vì lòng tự trọng, anh không thể nào an ủi, càng không thể yêu cô.
Đến giờ này, anh mới biết, cô đã trở thành một thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Anh đã quen nghe tiếng càu nhàu của cô, đã quen nhìn thấy nụ cười trong suốt của cô. Cũng đã quen được cô cung phụng, hầu hạ như một người đặc biệt quan trọng. Chỉ là, thói quen mà thôi
*Lạch cạch* Bên ngoài phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng đồ vật chạm vào nhau
Chẳng lẽ, cô đã trở lại ?
Tâm tình anh đang u ám bỗng phút chốc mừng vui, đến mức anh cũng khó hiểu tại sao lại có tâm trạng như vậy.
Khôi Nguyên bước nhanh ra phía phòng bếp, trong lòng có chút khẩn trương. Nhưng đáp lại anh, chỉ là thím Hồng, người làm lâu năm nhà anh đang gặp trục trặc với chiếc máy pha cà phê.
"Cậu chủ, xin lỗi đã làm cậu thức giấc" Thím Hồng nhìn sắc mặt rất tệ của Khôi Nguyên thì lập tức cúi đầu chào, vẻ mặt áy náy
"Không sao, có vấn đề gì à?"
"Máy pha cà phê, không hiểu tại sao lại không hoạt động"
"Để tôi xem"
Hành động xem xét, chỉnh sửa máy pha cà phê của Khôi Nguyên khiến thím Hồng giật nảy người. Cậu chủ tính tình vẫn lầm lì ít nói, ánh mắt lúc nào cũng nhàn nhạt, lạnh lùng mà hôm nay lại nói chuyện với bà, chẳng những không trách tội đã làm phiền, còn hảo hảo giúp bà sửa máy móc.
"Hư rồi, thím cứ để đó, lát nữa tôi sẽ cho người mua cái mới"
"Thật sự không sửa được sao?"
"Hình như đã hỏng"
"Vậy thì để lát nữa tôi sẽ đem cho thợ sửa, không nên làm phiền đến công việc của cậu chủ"
"Vật này, hình như rất có cảm tình với thím"
"Thực ra, đây là chiếc máy mà phu nhân " Chợt nhận ra gương mặt Khôi Nguyên có chút biến động, thím Hồng thức thời liền thay đổi " Hoàng tiểu thư đã chọn"
Khôi Nguyên không tức giận, ngược lại có phần cảm thấy khó chịu. Từ Hoàng tiểu thư này, rất khó nghe, khó nghe gấp trăm lần từ Lâm phu nhân.
"Được, tùy thím"
Anh không muốn suy nghĩ nhiều nữa, lập tức cầm cặp da bước ra bên ngoài. Hôm nay, anh muốn xóa bỏ đi ba tháng vừa qua, trở lại là một người cuồng công việc, không muốn quan tâm đến việc gì khác ngoài công việc. Anh sẽ chứng minh được, chẳng qua ba tháng vừa rồi, có quá nhiều sự kiện kinh doanh, nên khiến anh mệt mỏi mà nghĩ đến cô.
Chỉ có điều, anh không hề để ý, từ đó đến giờ, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi
"Đi mua lại cho tôi !"
"Vâng vâng. Tôi lập tức đi ngay"
Khôi Nguyên buồn chán nâng hộp chocolate lên, vứt vào góc tường. Tự dưng hôm nay nổi hứng, lại thích ăn loại điểm tâm từ xưa đến giờ không có thói quen. Vẫn là ngày trước, Uyển Nhã rất thích ăn, lại hướng hắn tận tâm giới thiệu. Bảo rằng chocolate rất tốt cho sức khỏe, nào là giúp giảm stress, tốt cho tim mạch, nâng cao khả năng tập trung. Khiến anh sáng sớm nào cũng phải nghe "bài ca con cá" của cô, miễn cưỡng ăn vài viên nama chocolate* hoặc uống một ly chocolate nóng thì mới có thể yên thân. Biết anh không thích đồ ngọt, cô sẵn sàng làm cho anh loại maccha*, ăn vừa có chút mùi beo béo, ngọt thanh của sữa, vừa có vị đăng đắng, chan chát của trà xah, hòa quyện lại tạo thành một mùi vị rất hoàn hảo.
(Nama chocolate : Một loại chocolate tươi từ Nhật Bản, với 75% chocolate nguyên chất, 25% kem. || Maccha : Nama chocolate vị trà xanh"
Chỉ là, rốt cuộc cô đã cho gì vào chocolate, mà khiến cho nó mang một vị rất đặc trưng, đến nỗi anh đày đọa người thư ký đáng thương đi khắp các cửa hàng, nhưng lại không khiến anh vừa vị. Viên thì quá ngọt, viên thì quá chát, viên thì lại quá đắng, thực khiến người ta không vừa miệng tí nào.
Khôi Nguyên với tâm trạng buồn chán nhìn vào chiếc laptop, tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở.
"Nè, anh đừng có ngồi sát như vậy, như mắt đó." Một giọng nói quen thuộc bỗng dưng vang lên trong tâm trí của anh
"Làm việc nhiều quá sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe đó"
"Nếu anh không quý trọng bản thân, thì hãy xem như nể mặt bạn bè như em mà ăn uống nghỉ ngơi một chút đi"
"Em thực sự rất lo cho anh, cứ cái đà này không khéo thì bệnh"
Ai da~ Tại sao giọng nói của nữ nhân kia cứ văng vẳng bên tai, ám ảnh tâm trí anh, báo hại anh không thể nào tập trung vào công việc được. Nhưng nghe ra, cũng không quá tệ, giọng nói trong trí nhớ thật sự rất ngọt ngào, rất êm dịu, cũng giống như mùi vị của viên chocolate. Bỗng dưng lại muốn thèm được nghe nhiều hơn, muốn được có người càu nhàu.
Khôi Nguyên chán nản gập màn hình chiếc laptop, đứng dậy bước khỏi căn phòng làm việc. Thời gian đã rất muộn rồi, một mình lái xe trong đêm tối trở nơi người ta thường gọi là nhà.
Công tắc được bật lên, ánh đèn điện cũng sáng lên, soi rọi rõ ràng từng ngóc ngách trong căn nhà rộng rãi, nhưng cũng có phần trống rỗng. Hôm nay nhiệt độ có phải giảm đi rất nhiều nên khiến anh cảm thấy lạnh lẽo, có chút buốt giá len lỏi vào tâm tư.
"Tôi về rồi" Theo thói quen, anh lên tiếng thông báo sự trở về của mình.
Nếu là lúc trước, sẽ có một cô ngốc, ngủ gà ngủ gật trên ghế salon, dù muộn thế nào vẫn ngồi đó, không chịu vào phòng của mình, nhất quyết chờ anh về. Đến khi anh xuất hiện, cô ngốc đó sẽ tỉnh dậy lập tức, gương mặt sáng rực sẽ chạy đến gần anh, nhưng lại e dè tạo một khoảng cách, nhưng sẽ xách cặp giúp anh lên phòng, còn giúp anh pha một ly chocolate nóng thơm, sẽ ngồi đợi mãi cho đến khi nào anh uống xong mới vui vẻ đi dọn dẹp.
Khôi Nguyên tự cười chính mình. Rốt cuộc hôm nay anh trúng phải loại thuật chú gì rồi, nên mới bị hình ảnh của Uyển Nhã quanh quẩn trong tâm trí của mình.
Mệt mỏi đặt mình xuống ghế sopha. Khôi Nguyên mở cặp, lấy ra một viên thuốc giảm đau nhanh.
"Không được uống thứ thuốc này. Anh không biết thuốc này hại sức khỏe lắm sao"
"Nếu mệt mỏi thì anh đi tắm đi, em pha nước nóng sẵn rồi đấy"
"Đã khuya lắm rồi, đừng làm việc nữa, ngủ để mai còn lấy sức nữa chứ"
Khôi Nguyên đặt viên thuốc xuống bàn thủy tinh trước đó, không buồn động vào. Uyển Nhã đã càu nhàu anh rất nhiều lần về việc không nên uống thuốc giảm đau. Mỗi khi anh nhức đầu, hay gặp stress, cô sẽ nhẹ nhàng xoa đầu cho anh, dù bị anh bài xích cách mấy, cô vẫn len lén bên cạnh khi anh đã ngủ mà xoa bóp cho anh. Thậm chí, cô còn vì anh mà học những loại công dụng của loài hoa cỏ, chuẩn bị cho anh những lọ tinh dầu giúp giảm căng thẳng, âm thầm đặt ở những góc khuất trong căn phòng
Bụng bị bỏ đói cả ngày trời dài, bắt đầu lên tiếng biểu tình, đòi đình công. Khôi Nguyên mở chiếc tủ lạnh to lớn đặt trong nhà bếp. Trong tủ chỉ có những đồ ăn quá hạn dùng. Thậm chí trái táo sót lại cũng bị héo khô. Chán nản đóng cửa tủ, dự định rót cho mình một ly nước lọc chữa cháy. Chết tiệt, ngay cả ấm nước cũng không còn một giọt.
Chẳng lẽ, cuộc sống của anh cũng héo khô rồi sao !
Từ bao giờ, cô lại có tầm ảnh hưởng quan trọng đến cuộc sống của anh vậy !
Chán nản, mệt mỏi, cả thân người Khôi Nguyên bước vào thư phòng, mở laptop, tiếp tục những công việc còn dang dở ban nãy. Nhất định anh bị quỷ ám rồi, nên mới nhớ tới hình ảnh cô nhiều đến như thế.
Làm việc quá độ, cùng tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng khiến Khôi Nguyên nhanh chóng đi vào giấc ngủ, nằm gục trên bàn.
Trong cơn mơ, anh thấy hình ảnh của một cô gái đứng đó, nở nụ cười thật tươi, thật đẹp với anh. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng biến mất, chuyển thành gương mặt sợ hãi, hoảng hốt.
"Tại sao cô lại vào đây !"
"Em chỉ sợ anh cảm lạnh"
"Tôi sống hay chết không liên quan đến cô"
"Em xin lỗi..."
"Chẳng phải chính cô làm tôi thành bộ dạng như thế sao ! Cô chỉ là con hồ ly chuyên xen vào giữa hạnh phúc người khác. Đừng có lấy bộ mặt vô tội đó nhìn tôi"
"..."
"Cô cút khỏi mắt tôi. Nếu không, tôi sẽ ra tay với cô"
Thân ảnh nhỏ bé của cô bị giọng nói kia dọa cho sợ hãi, lập tức chạy đi. Khôi Nguyên muốn kéo đôi tay bé nhỏ của cô. muốn giang tay ra ôm cô vào trong lòng. Nhưng càng muốn tới gần, thì bóng dáng của Uyển Nhã càng xa vời, càng nhạt nhòa. Khôi Nguyên quay mặt lại, rất muốn mắng chửi tên khốn kia, lại dọa nạt một cô gái bé nhỏ. Nhưng anh lại bị kinh sợ, bởi chính gã khốn khiếp trong mơ đó chính là anh, còn người con gái tội nghiệp chính là Uyển Nhã.
Khôi Nguyên giật mình thức giấc. Cơn mơ đó, thật sự quá đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến anh không dám chợp mắt lại nữa.
Anh đối xử với Uyển Nhã, thật sự quá tệ, tệ đến mức chính mình cũng không thể nào tưởng tượng được. Bởi vì anh cứ cho là cô đã phá hỏng chuyện tình của anh, cô là người chia cắt giữa anh và An Hạ. Nhưng anh lại không chịu nhìn vào sự thật, rằng An Hạ chỉ cần tiền ở anh, chứ không hề yêu thương anh. Bằng chứng là không lâu sau khi anh kết hôn cùng Uyển Nhã, An Hạ đã đến đòi anh khoản lệ phí chia tay, còn dọa nếu không có sẽ làm lớn chuyện trên trang nhất tạp chí. Rồi sau đó còn cùng một người đàn ông đáng tuổi cha mình mà ân ân ái ái lên xe hoa. Điều này càng khiến anh đau lòng, nhìn người con gái mình yêu thương hết mực trở mặt, đổi trắng thay đen. Càng đau lòng bao nhiêu, anh lại càng tức giận bấy nhiêu. Dĩ nhiên, cô thành con rối để anh lúc nào bực tức cũng có thể xả vào đó.
Anh ích kỷ, vô tâm, nên nhìn gương mặt của cô lúc nào cũng cười nhẹ, tưởng rằng cô đang hạnh phúc. Vì cô muốn được ở bên anh, nay anh chấp nhận kết hôn mà không có tình yêu với cô, tưởng rằng như thế cô sẽ thỏa mãn. Cứ nghĩ rằng đây là thứ cô đã ngu ngốc lao vào, nên hậu quả thế nào là do cô tự làm tự chịu. Mà anh không hề nghĩ rằng, Uyển Nhã chỉ là một cô gái nhỏ bé, cũng cần có tình thương.
Đôi lúc anh thấy được những đau thương sâu trong ánh mắt cô, thấy được vai cô run run như đang khóc. Nhưng anh lại lờ nó đi, xem cô như không tồn tại trong ánh mắt của mình. Vì lòng tự trọng, anh không thể nào an ủi, càng không thể yêu cô.
Đến giờ này, anh mới biết, cô đã trở thành một thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Anh đã quen nghe tiếng càu nhàu của cô, đã quen nhìn thấy nụ cười trong suốt của cô. Cũng đã quen được cô cung phụng, hầu hạ như một người đặc biệt quan trọng. Chỉ là, thói quen mà thôi
*Lạch cạch* Bên ngoài phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng đồ vật chạm vào nhau
Chẳng lẽ, cô đã trở lại ?
Tâm tình anh đang u ám bỗng phút chốc mừng vui, đến mức anh cũng khó hiểu tại sao lại có tâm trạng như vậy.
Khôi Nguyên bước nhanh ra phía phòng bếp, trong lòng có chút khẩn trương. Nhưng đáp lại anh, chỉ là thím Hồng, người làm lâu năm nhà anh đang gặp trục trặc với chiếc máy pha cà phê.
"Cậu chủ, xin lỗi đã làm cậu thức giấc" Thím Hồng nhìn sắc mặt rất tệ của Khôi Nguyên thì lập tức cúi đầu chào, vẻ mặt áy náy
"Không sao, có vấn đề gì à?"
"Máy pha cà phê, không hiểu tại sao lại không hoạt động"
"Để tôi xem"
Hành động xem xét, chỉnh sửa máy pha cà phê của Khôi Nguyên khiến thím Hồng giật nảy người. Cậu chủ tính tình vẫn lầm lì ít nói, ánh mắt lúc nào cũng nhàn nhạt, lạnh lùng mà hôm nay lại nói chuyện với bà, chẳng những không trách tội đã làm phiền, còn hảo hảo giúp bà sửa máy móc.
"Hư rồi, thím cứ để đó, lát nữa tôi sẽ cho người mua cái mới"
"Thật sự không sửa được sao?"
"Hình như đã hỏng"
"Vậy thì để lát nữa tôi sẽ đem cho thợ sửa, không nên làm phiền đến công việc của cậu chủ"
"Vật này, hình như rất có cảm tình với thím"
"Thực ra, đây là chiếc máy mà phu nhân " Chợt nhận ra gương mặt Khôi Nguyên có chút biến động, thím Hồng thức thời liền thay đổi " Hoàng tiểu thư đã chọn"
Khôi Nguyên không tức giận, ngược lại có phần cảm thấy khó chịu. Từ Hoàng tiểu thư này, rất khó nghe, khó nghe gấp trăm lần từ Lâm phu nhân.
"Được, tùy thím"
Anh không muốn suy nghĩ nhiều nữa, lập tức cầm cặp da bước ra bên ngoài. Hôm nay, anh muốn xóa bỏ đi ba tháng vừa qua, trở lại là một người cuồng công việc, không muốn quan tâm đến việc gì khác ngoài công việc. Anh sẽ chứng minh được, chẳng qua ba tháng vừa rồi, có quá nhiều sự kiện kinh doanh, nên khiến anh mệt mỏi mà nghĩ đến cô.
Chỉ có điều, anh không hề để ý, từ đó đến giờ, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.