Chương 43: Anh có rất nhiều ưu điểm còn chờ em từ từ phát hiện ra đấy
Linh Độ Tịch Mịch
11/10/2022
Rèm cửa khép hờ trong
phòng, tia nắng ban mai chói chang tiến vào từ khe hở của hai bức rèm,
phản chiếu bởi vách ngăn thủy tinh đã tạo nên một luồng ánh sáng nhạt
màu mỏng manh.
Chung Ngải đã tỉnh, nhưng cô không mở được mí mắt nặng nề.
Trong nháy mắt, cảm giác kỳ diệu bỗng trỗi dậy trong lòng cô.
Theo một thống kê y học, một người phụ nữ làm tình khoảng từ 3000 đến 5000 lần trong đời. Khái niệm này nghĩa là gì? Trước kia những con số này vô cùng trừu tượng với Chung Ngải, nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, tất cả đã trở nên rõ ràng.
Ví dụ như đại não tỉnh dậy sau giấc ngủ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà cơ thể còn chưa cử động, đầu cô đã vô thức xẹt qua cơ bắp người đàn ông căng chặt vì hưng phấn, mồ hôi nhễ nhại, còn cả những ngón tay thon dài run rẩy lưu luyến trên từng tấc da của cô… Tình cảm mãnh liệt triền miên dung hợp vào nhau rồi rút đi như thủy triều, cuối cùng hóa thành những hình ảnh cụ thể lấp đầy đầu óc Chung Ngải, đồng thời nó cũng biến thành một ký ức được niêm phong dưới cái nhãn “Quý Phàm Trạch” hoặc “Bạn trai” trong trí nhớ của cô.
Dưới cái nhãn này vốn đã có rất nhiều tư liệu về anh, từng lời nói, cử chỉ, hành động của anh, bao gồm cả gương mặt u ám của anh khi tức giận cùng với gương mặt khẽ nhếch khóe môi khi vui sướng. Trong tất cả những ký ức ở đây, nội dung mới thêm vào là hồi ức rung động nhất, cũng sâu sắc và trân quý nhất với cô.
Bởi vì đây là lần đầu tiên của Chung Ngải.
Tuy cô không bảo thủ phải giữ cái ngàn vàng nhưng nó là chìa khóa mở ra 5000 trải nghiệm sung sướng của cô, dầu gì cũng khiến cô cảm thấy đặc biệt. À không, tối hôm qua không chỉ là 5000 thôi đâu, mà là n+5000 cơ!
Nghĩ tới những điều này, khuôn mặt Chung Ngải bất chợt nóng lên. Trong nháy mắt cô mở đôi mắt ngái ngủ ra, tim cô còn đập mạnh và tưởng tượng ra phong cảnh bên gối lúc này. Có phải anh đã tỉnh rồi không? Có phải anh đang híp đôi mắt lười biếng lẳng lặng nhìn cô không? Cặp mắt hẹp dài của anh có phản chiếu lại ánh nắng ban mai ấm áp xen lẫn tia sáng dịu dàng động lòng người không?
Nhưng ngay lúc Chung Ngải đỏ mặt, rút tay từ trong chăn ra duỗi sang bên cạnh…
Trái tim cô bỗng nguội lạnh một nửa.
Cô kinh ngạc mở to mắt, liền phát hiện gối bên cạnh trống rỗng. Trong phòng bật điều hòa, rõ ràng là nhiệt độ vừa đủ để ngủ một giấc thoải mái, nhưng khi cô sờ vào chỗ trống không kia thì lại lành lạnh, trên giường không hề có độ ấm, chỉ có chỗ giữa gối đầu hơi lõm xuống chứng minh ở đây từng có người nằm.
Từ đó có thể nhận ra rằng người đàn ông nọ đã rời đi được một lúc.
Chung Ngải trợn tròn mắt, không phải kịch bản thường viết như vậy sao! Không phải Quý Phàm Trạch nên tặng cô một nụ hôn chào buổi sáng hoặc một cái ôm thật chặt tràn đầy yêu thương trước khi rời đi sao? Quả nhiên hiện thực luôn tàn nhẫn, ngoại hình tuấn tú nho nhã lễ độ thì có ích gì chứ, đàn ông vĩnh viễn chỉ là loài vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Khi bọn họ đã hài lòng kéo quần lên, phủi mông rời đi, thì tất cả những ngọt ngào và lãng mạn đều bị vứt ra sau đầu.
Chung Ngải không tin Quý Phàm Trạch lại là loại đàn ông ăn xong liền bỏ đi, nên nhanh chóng mặc áo ngủ vào, định ra phòng khách tìm thử. Nào ngờ, mới vừa xuống giường được nửa bước, hai chân cô đã run lên, cố chịu đựng cảm giác đau đớn do nơi nào đó bị cọ xát, chậm rì rì đi tới phòng khách. Cô nhíu mày nhìn một vòng, chút hy vọng cuối cùng cũng mất sạch.
Chiếc áo sơ mi bị Quý Phàm Trạch ném xuống đất không thấy đâu cả, khuy măng sét trên bàn cũng không còn, mọi thứ trước mắt chẳng khác gì hôm qua lúc mới vào cửa, cứ như người đàn ông này chưa từng tồn tại vậy. Nếu không phải trên người vẫn còn dấu vết và hơi thở anh lưu lại lúc công thành đoạt đất, thì Chung Ngải sẽ cho rằng trận mây mưa tối qua chỉ là giấc mơ của cô thôi.
Bài thơ kia như thế nào nhỉ: Tôi lặng lẽ ra đi, như tôi từng lặng lẽ đến, tôi vẫy tay nhè nhẹ, tạm biệt áng mây phía tây*… Hừ, tên Quý Phàm Trạch này phóng khoáng thật đấy.
*) Trích trong bài “Tạm biệt Khang Kiều” của Từ Chí Ma. (Các bạn có thể đọc cả bài tại đây)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Ngải nhăn thành quả mướp đắng, khập khiễng bước vào toilet với vẻ buồn bực. Chỉ trong vài bước đi, cô đã ném tất cả những hình ảnh liên quan đến Quý Phàm Trạch ở trong đầu vào một căn phòng tối.
***
Sáng sớm nay, Quý Phàm Trạch rất bận rộn.
Lúc anh rời giường, người phụ nữ bên gối vẫn còn say giấc nồng.
Cổ cô gối lên cánh tay anh, cả cơ thể mịn màng dựa sát vào anh như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu muốn chui vào người anh vậy. Quý Phàm Trạch hơi cúi đầu, nhìn thấy tia nắng ban mai chiếu vào gương mặt to bằng lòng bàn tay của cô, lông mi dày và dài nhiễm ánh sáng màu vàng nhạt, tạo thành vầng sáng hình trăng lưỡi liềm dưới mí mắt. Xuống chút nữa là xương quai xanh trơn nhẵn đẹp đẽ, giống như cánh bướm vỗ cánh sắp bay đi, cùng với bộ ngực trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện bên mép chăn…
Không biết là do Quý Phàm Trạch đã ăn chay quá lâu, mãi đến tối qua mới được ăn bữa tiệc lớn phong phú, hay là do ánh đèn quá mờ, anh không kịp, cũng không rảnh để cẩn thận thưởng thức dáng người đẹp đẽ của người phụ nữ này, mà ánh mắt giờ đây của anh khi nhìn Chung Ngải lại to gan, kèm theo sự quyến luyến vô tận lẫn cưng chiều.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô một lúc, rồi rón rén rút cánh tay ra, hôn nhẹ lên trán cô. Sau khi xoay người xuống giường, lúc anh vén chăn lên, lại dừng lại một chút.
Anh không tự chủ mà liếc nhìn lên giường.
Trên khăn trải giường màu hoa anh đào sạch sẽ mềm mại thêu một đóa hoa nhạt màu, cánh hoa nhỏ được khắc họa rất tinh tế, cũng vô tình tôn lên sắc đỏ kia. Cụm đỏ đỏ ấy còn kiều diễm hơn bất kỳ chùm hoa nào, khiến người ta không thể rời mắt được.
Đây là một dấu ấn để chứng minh cô đã hoàn toàn thuộc về anh.
Trên thực tế, từ dáng vẻ ngượng ngùng của người phụ nữ này khi ở dưới người anh tối hôm qua, Quý Phàm Trạch cũng đã cảm nhận được cảm giác run rẩy và khẩn trương của cô khi lần đầu làm chuyện ấy. Cơ thể cô ngây ngô không chịu nổi sự tàn phá mãnh liệt của anh, chỉ có thể bám chặt vào anh như một nụ hoa chưa hoàn toàn nở rộ, non nớt đến vậy, lại khiến anh thương tiếc mãi thôi.
Cho nên Quý Phàm Trạch cũng không biết sao giờ mình lại muốn nhìn khăn trải giường, có lẽ anh chỉ muốn tận mắt nhìn thấy dấu ấn chứng minh họ đã thuộc về nhau, giống như đồ vật quan trọng được che đi, sẽ không bị người khác nhòm ngó vậy. Giờ phút này, trong lòng anh hơi chấn động, dòng máu chảy xuôi trong cơ thể anh như chứa đựng thứ gì đó rất thỏa mãn và quý giá.
Không chần chờ thêm nữa, anh dém chăn cho Chung Ngải, nhanh nhẹn mặc xong quần áo, sau đó gọi điện cho Mark, đóng cửa rồi đi ra.
Đối với việc lần đầu tiên ông chủ không đi công tác mà ngủ ở ngoài, Mark còn vui mừng hơn người trong cuộc gấp mấy trăm lần, dùng đầu ngón chân anh ta cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Khi anh ta vô cùng lo lắng lái xe tới chỗ ở của Chung Ngải, Quý Phàm Trạch đã đứng chờ ở dưới lầu.
Dưới ánh nắng ban mai, Quý Phàm Trạch cúi mặt xuống, giấu kỹ ánh sáng trong mắt, ý cười ở đuôi lông mày khóe mắt như muốn tràn ra. Dù Mark là một tên thẳng nam nhưng cũng không tránh khỏi bị lóa mắt, anh ta thề đây là lần đầu tiên trong đời anh ta chứng kiến ánh mắt có thể làm tan chảy tất cả mọi người của ông chủ đấy.
“Khụ khụ….” Mark giả bộ ho nhẹ một tiếng, sau đó đưa hai cái túi giặt cho đối phương, “Tổng giám đốc Quý, tôi đã mang quần áo anh yêu cầu đến.”
Áo sơ mi ủi phẳng phiu và quần tây được treo cẩn thận trên móc áo, phía ngoài được bọc bởi túi giặt khô, Quý Phàm Trạch hơi gật đầu rồi nhận lấy.
Mark nghĩ thầm có nên nói mấy lời nịnh hót như “Chúc mừng ông chủ đã thoát kiếp trai tân” nhân dịp ông chủ đang yêu đời hay không, thì lại thấy ý cười trong mắt Quý Phàm Trạch nhạt đi, anh nhìn lướt qua hai tay trống trơn của Mark, không vui hỏi: “Sao cậu không mang bữa sáng tới đây?”
Vẻ mặt nịnh nọt của Mark lập tức cứng đờ, anh ta vô tội gãi đầu: “Anh không bảo tôi mang bữa sáng tới mà!”
Óc heo, Quý Phàm Trạch trừng anh ta một cái, rồi cầm quần áo xoay người đi ra ngoài tiểu khu. Trực giác của Mark mách bảo có điều không ổn, bèn vội vàng đuổi theo, hấp tấp nói: “Sao có thể để anh tự đi mua được, để tôi chạy đi mua ngay. Đúng rồi, anh và cô Chung muốn ăn món gì?”
“Không cần.” Quý Phàm Trạch bình tĩnh ném ra một câu.
Anh tự mình đi mua cơm sau khi làm chuyện ấy thì mới đủ chân thành nhỉ? Nghĩ đến đây, Quý Phàm Trạch cong môi.
Mark dụi mắt, biểu cảm của ông chủ thay đổi thất thường khiến anh ta không nỡ nhìn luôn ấy. Ôi, không phải người ta hay nói phụ nữ sau khi được tưới “nước” mới hay làm màu ư? Sao đàn ông cũng thế vậy!
Nửa tiếng sau, khi Quý Phàm Trạch dùng chìa khóa mở cửa nhà Chung Ngải ra, nghênh đón anh chính là khuôn mặt đầy kinh ngạc của cô.
Cô vừa tắm rửa xong, trên tóc còn đọng lại bọt nước, trong tay cầm khăn lông, kinh ngạc nhìn anh, “Không phải anh đi rồi à? Sao lại trở về rồi?”
Quý Phàm Trạch quơ túi cơm hộp trong tay, giữa mày có ý cười nhạt: “Anh đi mua bữa sáng.”
Sự oán trách một giây trước bỗng hóa thành sự ấm áp, khiến Chung Ngải không kịp điều chỉnh biểu cảm không tốt đẹp của mình, nghi hoặc nói: “Nhưng sao anh lại có chìa khóa nhà em?” Vừa rồi nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ đã khiến cô giật cả mình.
“Tìm được ở trong túi của em.” Quý Phàm Trạch đáp lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra, tự nhiên đặt túi cơm hộp lên bàn, rồi lấy từng hộp cơm từ trong túi ra.
Ha ha, người đàn ông này đã coi đây là nhà mình rồi.
Chung Ngải nghĩ lại đều cảm thấy buồn cười, cô vuốt tóc, lại gần xem anh mua món ngon gì. Lồng hấp bánh bao nhỏ còn hơi nóng, còn có bánh quẩy giòn giòn thơm phức và sữa đậu nành nóng. Không biết có phải đêm qua vận động quá nhiều hay không mà bụng cô bỗng cực kỳ phối hợp phát ra tiếng “Ọt ọt” nhỏ.
Khi cô ngượng ngùng che bụng, tay Quý Phàm Trạch hơi khựng lại, nghiêng mắt nhìn về phía cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ gào khóc đòi ăn này của cô hết sức đáng yêu. Nghĩ đến đây, anh đưa mặt lại gần, ngoắc ngón tay, “Lại đây, hôn một cái.”
Chung Ngải bị lời mời gọi trực tiếp của anh làm cho sững sờ, nhưng thân thể lại không theo điều khiển, cô nhẹ nhàng tới gần anh, nhón mũi chân, mổ một cái lên sườn mặt sáng sủa của anh, giọng điệu mềm mại: “Không ngờ anh lại săn sóc thế, toàn mua những món em thích thôi.”
Sợi tóc ẩm ướt chạm vào cổ anh, Quý Phàm Trạch cảm giác như là bị móng vuốt của mèo con cào một cái, khóe môi khẽ nhếch: “Anh có rất nhiều ưu điểm còn chờ em từ từ phát hiện ra đấy.”
Anh cố ý kéo dài hai chữ “Từ từ”, giống như chứa đựng vô vàn ẩn ý.
Nếu có thể thì em hãy dùng một đời để khám phá ra nhé.
Chung Ngải phát giác ra ẩn ý, nội tâm bị lời nói nhẹ tựa mây gió này của anh đốt lên một cảm xúc nóng bỏng. Cô cúi đầu cười, ngồi ở trước bàn, mới vừa cầm lấy một cái bánh quẩy thì đã nghe Quý Phàm Trạch hỏi: “Ngày mai là chủ nhật, em có kế hoạch gì không?”
Hẹn hò ư? Chung Ngải phối hợp đáp: “Không có kế hoạch gì cả. Anh muốn đi đâu?”
“Đêm mai hẹn ba mẹ em ăn cơm chung với chúng mình đi.” Quý Phàm Trạch nhàn nhạt nói, như thể đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, lại như chỉ thuận miệng nhắc tới.
Chung Ngải bị lời đề nghị của anh làm cho cứng đờ, anh đang định gặp người lớn trong nhà à?
Chung Ngải đã tỉnh, nhưng cô không mở được mí mắt nặng nề.
Trong nháy mắt, cảm giác kỳ diệu bỗng trỗi dậy trong lòng cô.
Theo một thống kê y học, một người phụ nữ làm tình khoảng từ 3000 đến 5000 lần trong đời. Khái niệm này nghĩa là gì? Trước kia những con số này vô cùng trừu tượng với Chung Ngải, nhưng bắt đầu từ tối hôm qua, tất cả đã trở nên rõ ràng.
Ví dụ như đại não tỉnh dậy sau giấc ngủ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà cơ thể còn chưa cử động, đầu cô đã vô thức xẹt qua cơ bắp người đàn ông căng chặt vì hưng phấn, mồ hôi nhễ nhại, còn cả những ngón tay thon dài run rẩy lưu luyến trên từng tấc da của cô… Tình cảm mãnh liệt triền miên dung hợp vào nhau rồi rút đi như thủy triều, cuối cùng hóa thành những hình ảnh cụ thể lấp đầy đầu óc Chung Ngải, đồng thời nó cũng biến thành một ký ức được niêm phong dưới cái nhãn “Quý Phàm Trạch” hoặc “Bạn trai” trong trí nhớ của cô.
Dưới cái nhãn này vốn đã có rất nhiều tư liệu về anh, từng lời nói, cử chỉ, hành động của anh, bao gồm cả gương mặt u ám của anh khi tức giận cùng với gương mặt khẽ nhếch khóe môi khi vui sướng. Trong tất cả những ký ức ở đây, nội dung mới thêm vào là hồi ức rung động nhất, cũng sâu sắc và trân quý nhất với cô.
Bởi vì đây là lần đầu tiên của Chung Ngải.
Tuy cô không bảo thủ phải giữ cái ngàn vàng nhưng nó là chìa khóa mở ra 5000 trải nghiệm sung sướng của cô, dầu gì cũng khiến cô cảm thấy đặc biệt. À không, tối hôm qua không chỉ là 5000 thôi đâu, mà là n+5000 cơ!
Nghĩ tới những điều này, khuôn mặt Chung Ngải bất chợt nóng lên. Trong nháy mắt cô mở đôi mắt ngái ngủ ra, tim cô còn đập mạnh và tưởng tượng ra phong cảnh bên gối lúc này. Có phải anh đã tỉnh rồi không? Có phải anh đang híp đôi mắt lười biếng lẳng lặng nhìn cô không? Cặp mắt hẹp dài của anh có phản chiếu lại ánh nắng ban mai ấm áp xen lẫn tia sáng dịu dàng động lòng người không?
Nhưng ngay lúc Chung Ngải đỏ mặt, rút tay từ trong chăn ra duỗi sang bên cạnh…
Trái tim cô bỗng nguội lạnh một nửa.
Cô kinh ngạc mở to mắt, liền phát hiện gối bên cạnh trống rỗng. Trong phòng bật điều hòa, rõ ràng là nhiệt độ vừa đủ để ngủ một giấc thoải mái, nhưng khi cô sờ vào chỗ trống không kia thì lại lành lạnh, trên giường không hề có độ ấm, chỉ có chỗ giữa gối đầu hơi lõm xuống chứng minh ở đây từng có người nằm.
Từ đó có thể nhận ra rằng người đàn ông nọ đã rời đi được một lúc.
Chung Ngải trợn tròn mắt, không phải kịch bản thường viết như vậy sao! Không phải Quý Phàm Trạch nên tặng cô một nụ hôn chào buổi sáng hoặc một cái ôm thật chặt tràn đầy yêu thương trước khi rời đi sao? Quả nhiên hiện thực luôn tàn nhẫn, ngoại hình tuấn tú nho nhã lễ độ thì có ích gì chứ, đàn ông vĩnh viễn chỉ là loài vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Khi bọn họ đã hài lòng kéo quần lên, phủi mông rời đi, thì tất cả những ngọt ngào và lãng mạn đều bị vứt ra sau đầu.
Chung Ngải không tin Quý Phàm Trạch lại là loại đàn ông ăn xong liền bỏ đi, nên nhanh chóng mặc áo ngủ vào, định ra phòng khách tìm thử. Nào ngờ, mới vừa xuống giường được nửa bước, hai chân cô đã run lên, cố chịu đựng cảm giác đau đớn do nơi nào đó bị cọ xát, chậm rì rì đi tới phòng khách. Cô nhíu mày nhìn một vòng, chút hy vọng cuối cùng cũng mất sạch.
Chiếc áo sơ mi bị Quý Phàm Trạch ném xuống đất không thấy đâu cả, khuy măng sét trên bàn cũng không còn, mọi thứ trước mắt chẳng khác gì hôm qua lúc mới vào cửa, cứ như người đàn ông này chưa từng tồn tại vậy. Nếu không phải trên người vẫn còn dấu vết và hơi thở anh lưu lại lúc công thành đoạt đất, thì Chung Ngải sẽ cho rằng trận mây mưa tối qua chỉ là giấc mơ của cô thôi.
Bài thơ kia như thế nào nhỉ: Tôi lặng lẽ ra đi, như tôi từng lặng lẽ đến, tôi vẫy tay nhè nhẹ, tạm biệt áng mây phía tây*… Hừ, tên Quý Phàm Trạch này phóng khoáng thật đấy.
*) Trích trong bài “Tạm biệt Khang Kiều” của Từ Chí Ma. (Các bạn có thể đọc cả bài tại đây)
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chung Ngải nhăn thành quả mướp đắng, khập khiễng bước vào toilet với vẻ buồn bực. Chỉ trong vài bước đi, cô đã ném tất cả những hình ảnh liên quan đến Quý Phàm Trạch ở trong đầu vào một căn phòng tối.
***
Sáng sớm nay, Quý Phàm Trạch rất bận rộn.
Lúc anh rời giường, người phụ nữ bên gối vẫn còn say giấc nồng.
Cổ cô gối lên cánh tay anh, cả cơ thể mịn màng dựa sát vào anh như một chú mèo nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu muốn chui vào người anh vậy. Quý Phàm Trạch hơi cúi đầu, nhìn thấy tia nắng ban mai chiếu vào gương mặt to bằng lòng bàn tay của cô, lông mi dày và dài nhiễm ánh sáng màu vàng nhạt, tạo thành vầng sáng hình trăng lưỡi liềm dưới mí mắt. Xuống chút nữa là xương quai xanh trơn nhẵn đẹp đẽ, giống như cánh bướm vỗ cánh sắp bay đi, cùng với bộ ngực trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện bên mép chăn…
Không biết là do Quý Phàm Trạch đã ăn chay quá lâu, mãi đến tối qua mới được ăn bữa tiệc lớn phong phú, hay là do ánh đèn quá mờ, anh không kịp, cũng không rảnh để cẩn thận thưởng thức dáng người đẹp đẽ của người phụ nữ này, mà ánh mắt giờ đây của anh khi nhìn Chung Ngải lại to gan, kèm theo sự quyến luyến vô tận lẫn cưng chiều.
Anh lặng lẽ ngắm nhìn cô một lúc, rồi rón rén rút cánh tay ra, hôn nhẹ lên trán cô. Sau khi xoay người xuống giường, lúc anh vén chăn lên, lại dừng lại một chút.
Anh không tự chủ mà liếc nhìn lên giường.
Trên khăn trải giường màu hoa anh đào sạch sẽ mềm mại thêu một đóa hoa nhạt màu, cánh hoa nhỏ được khắc họa rất tinh tế, cũng vô tình tôn lên sắc đỏ kia. Cụm đỏ đỏ ấy còn kiều diễm hơn bất kỳ chùm hoa nào, khiến người ta không thể rời mắt được.
Đây là một dấu ấn để chứng minh cô đã hoàn toàn thuộc về anh.
Trên thực tế, từ dáng vẻ ngượng ngùng của người phụ nữ này khi ở dưới người anh tối hôm qua, Quý Phàm Trạch cũng đã cảm nhận được cảm giác run rẩy và khẩn trương của cô khi lần đầu làm chuyện ấy. Cơ thể cô ngây ngô không chịu nổi sự tàn phá mãnh liệt của anh, chỉ có thể bám chặt vào anh như một nụ hoa chưa hoàn toàn nở rộ, non nớt đến vậy, lại khiến anh thương tiếc mãi thôi.
Cho nên Quý Phàm Trạch cũng không biết sao giờ mình lại muốn nhìn khăn trải giường, có lẽ anh chỉ muốn tận mắt nhìn thấy dấu ấn chứng minh họ đã thuộc về nhau, giống như đồ vật quan trọng được che đi, sẽ không bị người khác nhòm ngó vậy. Giờ phút này, trong lòng anh hơi chấn động, dòng máu chảy xuôi trong cơ thể anh như chứa đựng thứ gì đó rất thỏa mãn và quý giá.
Không chần chờ thêm nữa, anh dém chăn cho Chung Ngải, nhanh nhẹn mặc xong quần áo, sau đó gọi điện cho Mark, đóng cửa rồi đi ra.
Đối với việc lần đầu tiên ông chủ không đi công tác mà ngủ ở ngoài, Mark còn vui mừng hơn người trong cuộc gấp mấy trăm lần, dùng đầu ngón chân anh ta cũng biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Khi anh ta vô cùng lo lắng lái xe tới chỗ ở của Chung Ngải, Quý Phàm Trạch đã đứng chờ ở dưới lầu.
Dưới ánh nắng ban mai, Quý Phàm Trạch cúi mặt xuống, giấu kỹ ánh sáng trong mắt, ý cười ở đuôi lông mày khóe mắt như muốn tràn ra. Dù Mark là một tên thẳng nam nhưng cũng không tránh khỏi bị lóa mắt, anh ta thề đây là lần đầu tiên trong đời anh ta chứng kiến ánh mắt có thể làm tan chảy tất cả mọi người của ông chủ đấy.
“Khụ khụ….” Mark giả bộ ho nhẹ một tiếng, sau đó đưa hai cái túi giặt cho đối phương, “Tổng giám đốc Quý, tôi đã mang quần áo anh yêu cầu đến.”
Áo sơ mi ủi phẳng phiu và quần tây được treo cẩn thận trên móc áo, phía ngoài được bọc bởi túi giặt khô, Quý Phàm Trạch hơi gật đầu rồi nhận lấy.
Mark nghĩ thầm có nên nói mấy lời nịnh hót như “Chúc mừng ông chủ đã thoát kiếp trai tân” nhân dịp ông chủ đang yêu đời hay không, thì lại thấy ý cười trong mắt Quý Phàm Trạch nhạt đi, anh nhìn lướt qua hai tay trống trơn của Mark, không vui hỏi: “Sao cậu không mang bữa sáng tới đây?”
Vẻ mặt nịnh nọt của Mark lập tức cứng đờ, anh ta vô tội gãi đầu: “Anh không bảo tôi mang bữa sáng tới mà!”
Óc heo, Quý Phàm Trạch trừng anh ta một cái, rồi cầm quần áo xoay người đi ra ngoài tiểu khu. Trực giác của Mark mách bảo có điều không ổn, bèn vội vàng đuổi theo, hấp tấp nói: “Sao có thể để anh tự đi mua được, để tôi chạy đi mua ngay. Đúng rồi, anh và cô Chung muốn ăn món gì?”
“Không cần.” Quý Phàm Trạch bình tĩnh ném ra một câu.
Anh tự mình đi mua cơm sau khi làm chuyện ấy thì mới đủ chân thành nhỉ? Nghĩ đến đây, Quý Phàm Trạch cong môi.
Mark dụi mắt, biểu cảm của ông chủ thay đổi thất thường khiến anh ta không nỡ nhìn luôn ấy. Ôi, không phải người ta hay nói phụ nữ sau khi được tưới “nước” mới hay làm màu ư? Sao đàn ông cũng thế vậy!
Nửa tiếng sau, khi Quý Phàm Trạch dùng chìa khóa mở cửa nhà Chung Ngải ra, nghênh đón anh chính là khuôn mặt đầy kinh ngạc của cô.
Cô vừa tắm rửa xong, trên tóc còn đọng lại bọt nước, trong tay cầm khăn lông, kinh ngạc nhìn anh, “Không phải anh đi rồi à? Sao lại trở về rồi?”
Quý Phàm Trạch quơ túi cơm hộp trong tay, giữa mày có ý cười nhạt: “Anh đi mua bữa sáng.”
Sự oán trách một giây trước bỗng hóa thành sự ấm áp, khiến Chung Ngải không kịp điều chỉnh biểu cảm không tốt đẹp của mình, nghi hoặc nói: “Nhưng sao anh lại có chìa khóa nhà em?” Vừa rồi nghe được tiếng chìa khóa tra vào ổ đã khiến cô giật cả mình.
“Tìm được ở trong túi của em.” Quý Phàm Trạch đáp lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra, tự nhiên đặt túi cơm hộp lên bàn, rồi lấy từng hộp cơm từ trong túi ra.
Ha ha, người đàn ông này đã coi đây là nhà mình rồi.
Chung Ngải nghĩ lại đều cảm thấy buồn cười, cô vuốt tóc, lại gần xem anh mua món ngon gì. Lồng hấp bánh bao nhỏ còn hơi nóng, còn có bánh quẩy giòn giòn thơm phức và sữa đậu nành nóng. Không biết có phải đêm qua vận động quá nhiều hay không mà bụng cô bỗng cực kỳ phối hợp phát ra tiếng “Ọt ọt” nhỏ.
Khi cô ngượng ngùng che bụng, tay Quý Phàm Trạch hơi khựng lại, nghiêng mắt nhìn về phía cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ gào khóc đòi ăn này của cô hết sức đáng yêu. Nghĩ đến đây, anh đưa mặt lại gần, ngoắc ngón tay, “Lại đây, hôn một cái.”
Chung Ngải bị lời mời gọi trực tiếp của anh làm cho sững sờ, nhưng thân thể lại không theo điều khiển, cô nhẹ nhàng tới gần anh, nhón mũi chân, mổ một cái lên sườn mặt sáng sủa của anh, giọng điệu mềm mại: “Không ngờ anh lại săn sóc thế, toàn mua những món em thích thôi.”
Sợi tóc ẩm ướt chạm vào cổ anh, Quý Phàm Trạch cảm giác như là bị móng vuốt của mèo con cào một cái, khóe môi khẽ nhếch: “Anh có rất nhiều ưu điểm còn chờ em từ từ phát hiện ra đấy.”
Anh cố ý kéo dài hai chữ “Từ từ”, giống như chứa đựng vô vàn ẩn ý.
Nếu có thể thì em hãy dùng một đời để khám phá ra nhé.
Chung Ngải phát giác ra ẩn ý, nội tâm bị lời nói nhẹ tựa mây gió này của anh đốt lên một cảm xúc nóng bỏng. Cô cúi đầu cười, ngồi ở trước bàn, mới vừa cầm lấy một cái bánh quẩy thì đã nghe Quý Phàm Trạch hỏi: “Ngày mai là chủ nhật, em có kế hoạch gì không?”
Hẹn hò ư? Chung Ngải phối hợp đáp: “Không có kế hoạch gì cả. Anh muốn đi đâu?”
“Đêm mai hẹn ba mẹ em ăn cơm chung với chúng mình đi.” Quý Phàm Trạch nhàn nhạt nói, như thể đã suy nghĩ cặn kẽ rồi, lại như chỉ thuận miệng nhắc tới.
Chung Ngải bị lời đề nghị của anh làm cho cứng đờ, anh đang định gặp người lớn trong nhà à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.