Chương 10: Bị cưỡng hôn không thể không khắc khẩu
Linh Độ Tịch Mịch
08/10/2022
Trong trường quay, trên ghế đôi.
Ống kính máy quay đen sì chiếu thẳng vào Chung Ngả, một cái khác hướng về phía Quý Phàm Trạch, còn có bóng đèn 300 watt bao quanh hai người. Dưới ánh sáng với cường độ mạnh như vậy, mọi biểu cảm của Chung Ngả đều bị phóng đại, trở nên vô cùng rõ ràng, dù chỉ là vẻ xấu hổ thoáng qua cũng không thể che giấu.
Cô đã sớm đem kịch bản gốc ném ra sau đầu rồi, bởi vì lời thoại chuẩn bị trước đó căn bản không dùng được.
Làm một bệnh nhân tâm thần, biểu hiện của Quý Phàm Trạch giống như đang diễn hơn. Anh ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo, bàn tay thon dài sạch sẽ đặt trên đùi, thoạt nhìn vô cùng nho nhã thanh tao, khí thế bức người, chẳng hề có chút bộ dạng nên có của người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội gì cả.
Giám chế Trầm – người vốn nên chăm chú theo dõi màn hình thì lại giống như đang ngủ, nhưng cũng không có kêu “Cắt”.
Buổi ghi hình vẫn đang tiếp tục…
“Bác sĩ Chung, cô đã đọc một quyển sách tên là Lying on the couch chưa?” Quý Phàm Trạch khẽ nheo mắt, bắt đầu đặt câu hỏi cho Chung Ngả.
“……” Cô nhất thời á khẩu, rốt cuộc là ai phỏng vấn ai vậy, bệnh nhân sao lại hỏi ngược bác sĩ vậy hả!
“Đây là quyển sách do bác sĩ tâm lý trị liệu nổi tiếng của Mỹ – Irvin D. Yalom sáng tác, chủ yếu là nói về việc các nhà tâm lý học luôn được cho là những người giỏi nhất trong việc quan sát bản chất con người, nhưng không ai nghĩ rằng họ cũng sẽ có cảm xúc và nhược điểm giống như người bình thường. Vậy thì khi các chuyên gia tâm lý gặp khó khăn, làm thế nào để điều trị cho họ đây?” Khi Quý Phàm Trạch nói xong, ánh mắt anh nhìn về phía Chung Ngả lóe lên tia nghiền ngẫm, như thể người có bệnh là cô vậy.
“…” Chung Ngả trừng mắt, người này rõ ràng là đến phá hoại chương trình!
“Rất nhiều người cho rằng một nghịch lý trong ngành chẩn đoán và điều trị tâm lý là ‘Trọng dùng thuốc khinh trị liệu’. Bác sĩ tâm lý thu phí tư vấn rất lớn, nhưng lại chỉ tiến hành khai thông tâm lý cho bệnh nhân một cách có lệ, ngược lại thành bán thuốc nhiều hơn…” Giọng nói của Quý Phàm Trạch rất có cảm xúc, ngữ khí thản nhiên, nhưng ý châm chọc rất rõ ràng.
Nhiệt độ trong trường quay rơi xuống mức đóng băng, dù là đèn điện 300 watt cũng không làm tan chảy bầu không khí lạnh băng giữa hai người được.
Không thể không nói rằng nếu đây là một cuộc tranh luận, phát triển đến bước này thì Quý Phàm Trạch nhất định toàn thắng. Anh buộc Chung Ngả rơi vào tình thế á khẩu, nhìn ánh mắt cô có chút thất bại, trong lòng Quý Phàm Trạch như nở hoa.
Ha ha, anh trở nên nhỏ mọn như thế từ bao giờ vậy nhỉ.
Nhưng anh chỉ đắc ý được trong chốc lát, ánh mắt im lặng của Chung Ngả đột nhiên thay đổi, trở nên sắc bén như một lưỡi dao – lạnh lẽo, sáng loáng.
“Những bệnh nhân tâm lý nặng giống như anh Đỗ đây thường có sự kháng cự đối với chuyên gia tâm lý. Có lẽ anh không biết, ở Trung Quốc cứ 100,000 người thì có 10 người tự sát, nguyên nhân phần lớn là vì họ có bệnh tâm lý nhưng lại bị xem nhẹ và không được điều trị hiệu quả. Tôi không dám nói bác sĩ tâm lý vĩ đại ra sao, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi chính là giúp bệnh nhân nâng cao nhận thức về sức khỏe tâm thần và giảm tỷ lệ tử vong do các bệnh tâm lý. Anh Đỗ, tôi nói có đúng không?” Giọng nói của Chung Ngả thanh thanh nhưng ngữ khí mạnh mẽ, nhìn anh đầy khiêu khích.
Sắc mặt Quý Phàm Trạch khẽ biến, anh suýt nữa đã quên cô gái này khi nóng lên thì giống như con thỏ nhỏ cắn người.
Nhưng anh chẳng có lý do gì để phản bác cô cả. Mấy hôm trước họ mới cùng nhau cứu một bệnh nhân tâm lý muốn tự tử, đó là lần đầu tiên anh bước gần tới ranh giới sống chết đến như vậy, hết thảy mọi thứ đều chỉ dựa vào một ý niệm.
Mưa xuân mát lạnh khi ấy, một khắc anh nắm chặt Mỹ Oánh đến nỗi khớp ngón tay trắng bệnh ấy, cái ôm ấm áp của cô gái nhỏ đang sợ hãi, cùng với nụ hôn không cầm lòng được… Trong đầu Quý Phàm Trạch hiện lên vô số mảnh vụn ký ức giống như những đoạn phim ngắn chưa được biên tập, lộn xộn nhưng lại rõ ràng.
Ngay lúc anh đang thất thần, Chung Ngả đẩy gọng kính không số trên mặt, hai hàng lông mày lá liễu nâng lên, ánh mắt càng thêm sắc bén: “Nhân tiện tôi cũng trả lời luôn câu hỏi của anh. Ai nói bác sĩ tâm lý thì không thể có bệnh tâm lý? Giống như bác sĩ nội cũng sẽ cảm mạo, bác sĩ ngoại cũng có thể có khối u vậy, chúng ta đều là người bình thường và cần phải chăm sóc nhiều hơn cho sức khỏe tâm thần!”
“……”
“Cắt!” Trầm Bắc rốt cuộc cũng lên tiếng.
Một tiếng này vang vào tai Chung Ngả tựa như học sinh nghe được tiếng chuông tan học, cô đứng dậy khỏi ghế, liếc xéo Quý Phàm Trạch: “Anh cố ý gây sự phải không? Tại sao lại không làm theo kịch bản gốc? Hôm nay hai chúng ta không ai được rời khỏi đây, bắt buộc phải ghi hình đấy!”
…… Kịch bản gốc?
Quý Phàm Trạch muốn cười ha ha, từ sau khi gặp được Chung Ngả anh chẳng quan tâm tới kịch bản gốc gì gì đó nữa, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng tiến xa trên con đường bệnh tâm thần.
Quý Phàm Trạch nhíu mày, không nhanh không chậm đứng dậy, thật ra anh không coi trọng buổi ghi hình này bởi vì động cơ anh giúp Trầm Bắc không hề trong sáng: “Bác sĩ Chung, tôi vì muốn giúp cô nên mới đến đây ghi hình, cô không thể nói chuyện lịch sự hơn một chút sao?”
Nhưng sao cô cứ có cảm giác người này đến đây quấy rối vậy!
Chung Ngả vừa muốn phản bác thì thấy Trầm Bắc đi về phía này.
Cô ngay lập tức ném Quý Phàm Trạch sang một bên, xoay người về phía Trầm Bắc: “Xin lỗi anh, vừa nãy em không khống chế được cảm xúc nên hơi kích động…”
Không ngờ Trầm Bắc cười ấm áp, cao giọng nói với cô và Quý Phàm Trạch: “Cuộc đối thoại của hai người vừa rồi rất tuyệt! Chương trình chính là muốn có hiệu ứng giương cung bạt kiếm đối đầu như vậy, còn hay hơn cả kịch bản biên kịch viết nữa!”
“…Ha” Chung Ngả cười gãi đầu, đúng là chó ngáp phải ruồi nhỉ?
Trong lúc nói chuyện, Trầm Bắc rất tự nhiên tháo kính mắt xuống, vỗ vỗ vai cô. Mấy động tác nhìn qua bình thường này lại tiết lộ rất nhiều điều. Hơn nữa khi Chung Ngả nói chuyện với anh vô thức dịu giọng đi, tất cả đều khiến cho Quý Phàm Trạch cảm thấy không thoải mái.
Quả nhiên là phân biệt đối xử làm anh tức chết.
Anh vẫn duy trì nụ cười lịch sự trên mặt nhưng ánh mắt lại hoàn toàn lạnh đi: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.”
Trầm Bắc như đột nhiên nhớ tới điều gì, cất giọng gọi anh lại: “Phải rồi, đến lúc biên tập chương trình sẽ làm nhòe mặt anh, giọng nói cũng sẽ được xử lý, anh yên tâm là không có người quen nào nhận ra đâu.”
Chuyện mất mặt như vậy cũng đã làm rồi, Quý Phàm Trạch không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.
Không ngờ khi anh vừa xoay người định rời đi thì một giọng nữ vang lên trong trường quay: “Mọi người ơi, tôi vừa đặt chỗ ở nhà hàng rồi, chỉ chờ mọi người đến ăn nữa thôi…”
Quý Phàm Trạch còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người mũm mĩm đụng vào anh.
“Ui da…” A Mỹ xoa trán, vừa kêu đau vừa ngẩng đầu.
Vừa lơ đãng liếc một cái, ánh mắt cô ấy dính luôn trên mặt Quý Phàm Trạch, không thể rời đi được.
Mẹ nó, người này sao lại đẹp trai tới vậy!
So với anh chàng trong đài mà cô thầm để ý từ lâu còn đẹp hơn nhiều!
Bởi vì đặc thù nghề nghiệp là chuyên viên trang điểm nên A Mỹ tuyệt đối là cô nàng nhan khống*, trong nháy mắt tim cô ấy tràn ngập bong bóng màu hồng. Quý Phàm Trạch, người vừa thăng lên hạng nhất trong bảng xếp hạng nam thần từ tốn hỏi: “Mọi người định đi liên hoan sao?”
*Nhan khống: yêu thích người có gương mặt đẹp
A Mỹ cũng không quan tâm câu này là hỏi ai, lập tức gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của giám chế Trầm…”
Thấy Quý Phàm Trạch không có ý muốn đi, Trầm Bắc thân là ông chủ không thể không thuận theo hỏi: “Anh Đỗ, nếu rảnh thì anh cùng tham gia nhé?”
Trầm Bắc là người hòa nhã, thật ra anh chỉ hỏi theo phép lịch sự thôi, nào ngờ hai giọng nói đồng thời vang lên –
“… Anh ấy không rảnh.” Chung Ngả nói.
“… Tôi rảnh.” Quý Phàm Trạch nói.
Trầm Bắc hơi sững người, không khỏi ngạc nhiên. Anh có chút đăm chiêu liếc nhìn Quý Phàm Trạch, giọng nói mang theo chút trêu đùa: “Hai người trước máy quay đấu khẩu, quay xong rồi vẫn chưa dừng lại nhỉ.”
Chung Ngả thở dài, bị cưỡng hôn đấy, có thể không khắc khẩu sao!
***
Trên con phố đối diện đài truyền hình có một chuỗi nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc, lượng tiêu thụ rất cao, chất lượng cũng khá, là quán ăn thường xuyên của đài. Nhân viên mua đồ ăn nhanh hoặc tổ chức tiệc tùng đều chọn nơi này, tiệc sinh nhật Trầm Bắc cũng không ngoại lệ.
Ngoại trừ MC buổi tối còn phải ghi hình cho một chương trình khác, nhóm giám đốc, biên tập viên, hậu kỳ, nhân viên ánh sáng và trợ lý của chương trình [Kiện Khang Go Go Go] lũ lượt kéo nhau vào phòng bao ở tầng hai. Biết Quý Phàm Trạch là bệnh nhân của Chung Ngả, hai người vốn quen nhau từ trước nên mọi người cũng không lấy làm lạ, kêu phục vụ lấy thêm ghế và một bộ bát đĩa nữa.
Chỉ có A Mỹ là sốt sắng bắt chuyện: “Anh Đỗ, tôi nhìn anh thấy quen lắm. Có phải tôi gặp anh ở đâu rồi không nhỉ? Anh thật sự là bệnh nhân của bác sĩ Chung sao?” Trong giọng cô lộ rõ sự tiếc nuối.
“Nam thần” và “Nam tâm thần” chỉ kém nhau một chữ mà ý nghĩa lại khác xa đấy.
Quý Phàm Trạch thản nhiên trả lời: “Trước kia tôi là bệnh nhân của bác sĩ Chung.”
“Ồ? Nói vậy anh khỏi hẳn rồi sao?” Mắt A Mỹ lại sáng lên.
“Không phải, anh ấy dừng việc điều trị.” Chung Ngả mỉm cười nói xen vào.
“……”
Đây rõ ràng là một buổi liên hoan không yên ổn, trong nháy mắt khi mọi người ngồi vào chỗ, không khí quỷ dị dần hình thành.
Trầm Bắc là người đứng đầu, lại là nhân vật chính của tối nay, anh đương nhiên được ngồi ở ghế chủ vị. Chung Ngả và Trầm Bắc ngoài việc cùng là bạn học cấp 3 còn có phần tình cảm mờ ám mà mọi người ai cũng ngầm hiểu, tự nhiên để lại một chỗ cạnh Trầm Bắc cho cô.
Sở dĩ nói là quan hệ mờ ám, chính là vì người sáng suốt đều nhìn ra được Trầm Bắc thích Chung Ngả, chỉ có điều anh không thừa nhận chuyện đó, cũng chưa từng thổ lộ với cô. Giữa hai người như có một lớp giấy, vừa mỏng vừa trong suốt, nhưng không hiểu sao họ lại không chịu xé rách nó đi.
A Mỹ lắc lư thân hình mũm mĩm đi tới bên cạnh Chung Ngả, cô nàng vừa muốn ngồi xuống thì cánh tay bỗng căng lên – mông của cô còn chưa chạm ghế, cánh tay đã bị Quý Phàm Trạch túm lấy, lôi ra khỏi chỗ bên cạnh Chung Ngả.
A Mỹ kinh ngạc nhìn người đàn ông này điềm nhiên chiếm chỗ của cô, sau đó lại điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh Chung Ngả, cảm thấy choáng váng.
“Không phải anh có ý với bác sĩ Chung đấy chứ?” Cô nàng dùng cùi chỏ huých Quý Phàm Trạch, tò mò nhỏ giọng hỏi.
Quý Phàm Trạch nhướn mày, anh vẫn giữ im lặng theo thói quen. Anh đặt ngón trỏ bên môi, “suỵt” một tiếng.
Không phủ nhận chính là thừa nhận đó!
A Mỹ đảo mắt, im lặng nhìn Trầm Bắc ngồi cách cô hai ghế rồi thầm niệm “A Di Đà Phật”. Mặc dù lão đại cũng là nam thần trong đài nhưng lần này anh gặp phải kình địch rồi!
Mùi thơm của thịt nướng cùng với mùi rượu ngọt ngào rất nhanh đã tràn ngập phòng bao. Mặc dù trên bàn có hai bếp nướng nhưng người trong đài truyền hình này đều là động vật ăn thịt, cho nên đồ ăn vừa được đưa lên loáng cái đã hết sạch.
Chung Ngả không kịp tranh cướp, chỉ có thể ăn mấy món ăn kèm.
Đúng lúc cô đang vùi đầu ăn miếng kim chi thì trong bát trống bỗng nhiều hơn một miếng thịt bò. Bàn tay cầm đũa của cô hơi cứng lại, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt đen thẳm của Quý Phàm Trạch.
“Ăn đi.” Ánh mắt anh bình tĩnh, động tác tự nhiên giúp cô gắp đồ ăn.
Không đợi Chung Ngả động đũa, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân của Trầm Bắc từ bên kia vọng đến: “Tiểu Ngải không ăn thịt bò tái.”
Nói rồi Trầm Bắc gắp miếng thịt bò của Quý Phàm Trạch ra, lại thay bằng một miếng thịt bò mỏng hơn cho cô: “Thịt bò mà em thích này, nướng chín kỹ.”
Liếc thấy vẻ đắc ý trên mặt Trầm Bắc, Quý Phàm Trạch hừ lạnh trong lòng: Trẻ con.
Chung Ngả nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, trên mặt có chút cứng ngắc, sao cô lại cảm thấy có mùi thuốc súng nhỉ. Nhưng thật ra không chỉ riêng cô mà cả bàn ăn đều lâm vào trầm mặc quỷ dị.
“Ha ha, thất thần làm gì, uống rượu uống rượu đi!” Một kỹ thuật viên ánh sáng chừng bốn mươi tuổi giơ chai rượu lên, kịp thời làm dịu không khí.
“Giám chế Trầm, tửu lượng của anh chắc không nhỏ đâu nhỉ?” Một giọng nói bâng quơ cất lên.
Nghe vậy, ánh mắt Trầm Bắc lướt qua Chung Ngả, nhìn về phía Quý Phàm Trạch.
Nghe được thâm ý trong lời nói của đối phương, Trầm Bắc không nói hai lời liền trực tiếp cầm chén thủy tinh trên bàn lên rót đầy rượu: “Anh Đỗ, tôi kính anh.” Đây là đang hào sảng nghênh chiến đấy.
“Hai người đừng làm loạn nữa.” Chung Ngả liên tục can ngăn, lưng tựa vào ghế cũng chợt căng cứng.
Cô biết rõ tửu lượng của Trầm Bắc, ngàn chén không say, chỉ e trong chốc lát Quý Phàm Trạch sẽ được người ta xách ra ngoài thôi.
Không ngờ khi Trầm Bắc vừa mới chạm vào chén rượu, khóe miệng của Quý Phàm Trạch đã cong lên đầy vẻ châm biếm: “Uống rượu sake thì nhàm chán lắm, không bằng chuyển sang rượu đế đi.”
“……” Đúng là điếc không sợ súng.
Một chai rượu Ngũ Lương Dịch 52 độ nhanh chóng được đưa lên, nếu là so tửu lượng thì phải có thêm trò vui, A Mỹ liền đập bàn một cái, ánh mắt lóe lên: “Mọi người mau đến đặt cược đi!”
Cô nàng xòe tay trước mặt mọi người: “Đến đến đến, mỗi người một trăm đồng. Ai cược Trầm lão đại thắng đưa tiền cho tôi, cược anh Đỗ thắng thì đưa tiền cho bác sĩ Chung nhé.”
Chung Ngả bất lực không thể ngăn cản được tình huống phát triển, bởi vì mọi người đều vô cùng hưng phấn, rất nhanh đã lấy tiền ra. Nháy mắt trong tay cô đã có một tờ một trăm tệ, nhìn sang A Mỹ… Ặc, sao so với cô lại nhiều hơn bao nhiêu như vậy!
Trên thực tế, ngay cả tờ tiền tội nghiệp này… cũng là của Quý Phàm Trạch.
Trước khi bắt đầu tỷ thí, A Mỹ lo là cuộc chiến không đủ kịch liệt nên gia tăng thêm phần thưởng: “Người thắng đêm nay có phúc lợi, có thể đưa bác sĩ Chung về nhà nhé!”
Đây là cái phúc lợi quỷ gì!
Chung Ngả thật muốn khóc…
Ống kính máy quay đen sì chiếu thẳng vào Chung Ngả, một cái khác hướng về phía Quý Phàm Trạch, còn có bóng đèn 300 watt bao quanh hai người. Dưới ánh sáng với cường độ mạnh như vậy, mọi biểu cảm của Chung Ngả đều bị phóng đại, trở nên vô cùng rõ ràng, dù chỉ là vẻ xấu hổ thoáng qua cũng không thể che giấu.
Cô đã sớm đem kịch bản gốc ném ra sau đầu rồi, bởi vì lời thoại chuẩn bị trước đó căn bản không dùng được.
Làm một bệnh nhân tâm thần, biểu hiện của Quý Phàm Trạch giống như đang diễn hơn. Anh ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo, bàn tay thon dài sạch sẽ đặt trên đùi, thoạt nhìn vô cùng nho nhã thanh tao, khí thế bức người, chẳng hề có chút bộ dạng nên có của người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội gì cả.
Giám chế Trầm – người vốn nên chăm chú theo dõi màn hình thì lại giống như đang ngủ, nhưng cũng không có kêu “Cắt”.
Buổi ghi hình vẫn đang tiếp tục…
“Bác sĩ Chung, cô đã đọc một quyển sách tên là Lying on the couch chưa?” Quý Phàm Trạch khẽ nheo mắt, bắt đầu đặt câu hỏi cho Chung Ngả.
“……” Cô nhất thời á khẩu, rốt cuộc là ai phỏng vấn ai vậy, bệnh nhân sao lại hỏi ngược bác sĩ vậy hả!
“Đây là quyển sách do bác sĩ tâm lý trị liệu nổi tiếng của Mỹ – Irvin D. Yalom sáng tác, chủ yếu là nói về việc các nhà tâm lý học luôn được cho là những người giỏi nhất trong việc quan sát bản chất con người, nhưng không ai nghĩ rằng họ cũng sẽ có cảm xúc và nhược điểm giống như người bình thường. Vậy thì khi các chuyên gia tâm lý gặp khó khăn, làm thế nào để điều trị cho họ đây?” Khi Quý Phàm Trạch nói xong, ánh mắt anh nhìn về phía Chung Ngả lóe lên tia nghiền ngẫm, như thể người có bệnh là cô vậy.
“…” Chung Ngả trừng mắt, người này rõ ràng là đến phá hoại chương trình!
“Rất nhiều người cho rằng một nghịch lý trong ngành chẩn đoán và điều trị tâm lý là ‘Trọng dùng thuốc khinh trị liệu’. Bác sĩ tâm lý thu phí tư vấn rất lớn, nhưng lại chỉ tiến hành khai thông tâm lý cho bệnh nhân một cách có lệ, ngược lại thành bán thuốc nhiều hơn…” Giọng nói của Quý Phàm Trạch rất có cảm xúc, ngữ khí thản nhiên, nhưng ý châm chọc rất rõ ràng.
Nhiệt độ trong trường quay rơi xuống mức đóng băng, dù là đèn điện 300 watt cũng không làm tan chảy bầu không khí lạnh băng giữa hai người được.
Không thể không nói rằng nếu đây là một cuộc tranh luận, phát triển đến bước này thì Quý Phàm Trạch nhất định toàn thắng. Anh buộc Chung Ngả rơi vào tình thế á khẩu, nhìn ánh mắt cô có chút thất bại, trong lòng Quý Phàm Trạch như nở hoa.
Ha ha, anh trở nên nhỏ mọn như thế từ bao giờ vậy nhỉ.
Nhưng anh chỉ đắc ý được trong chốc lát, ánh mắt im lặng của Chung Ngả đột nhiên thay đổi, trở nên sắc bén như một lưỡi dao – lạnh lẽo, sáng loáng.
“Những bệnh nhân tâm lý nặng giống như anh Đỗ đây thường có sự kháng cự đối với chuyên gia tâm lý. Có lẽ anh không biết, ở Trung Quốc cứ 100,000 người thì có 10 người tự sát, nguyên nhân phần lớn là vì họ có bệnh tâm lý nhưng lại bị xem nhẹ và không được điều trị hiệu quả. Tôi không dám nói bác sĩ tâm lý vĩ đại ra sao, nhưng nhiệm vụ của chúng tôi chính là giúp bệnh nhân nâng cao nhận thức về sức khỏe tâm thần và giảm tỷ lệ tử vong do các bệnh tâm lý. Anh Đỗ, tôi nói có đúng không?” Giọng nói của Chung Ngả thanh thanh nhưng ngữ khí mạnh mẽ, nhìn anh đầy khiêu khích.
Sắc mặt Quý Phàm Trạch khẽ biến, anh suýt nữa đã quên cô gái này khi nóng lên thì giống như con thỏ nhỏ cắn người.
Nhưng anh chẳng có lý do gì để phản bác cô cả. Mấy hôm trước họ mới cùng nhau cứu một bệnh nhân tâm lý muốn tự tử, đó là lần đầu tiên anh bước gần tới ranh giới sống chết đến như vậy, hết thảy mọi thứ đều chỉ dựa vào một ý niệm.
Mưa xuân mát lạnh khi ấy, một khắc anh nắm chặt Mỹ Oánh đến nỗi khớp ngón tay trắng bệnh ấy, cái ôm ấm áp của cô gái nhỏ đang sợ hãi, cùng với nụ hôn không cầm lòng được… Trong đầu Quý Phàm Trạch hiện lên vô số mảnh vụn ký ức giống như những đoạn phim ngắn chưa được biên tập, lộn xộn nhưng lại rõ ràng.
Ngay lúc anh đang thất thần, Chung Ngả đẩy gọng kính không số trên mặt, hai hàng lông mày lá liễu nâng lên, ánh mắt càng thêm sắc bén: “Nhân tiện tôi cũng trả lời luôn câu hỏi của anh. Ai nói bác sĩ tâm lý thì không thể có bệnh tâm lý? Giống như bác sĩ nội cũng sẽ cảm mạo, bác sĩ ngoại cũng có thể có khối u vậy, chúng ta đều là người bình thường và cần phải chăm sóc nhiều hơn cho sức khỏe tâm thần!”
“……”
“Cắt!” Trầm Bắc rốt cuộc cũng lên tiếng.
Một tiếng này vang vào tai Chung Ngả tựa như học sinh nghe được tiếng chuông tan học, cô đứng dậy khỏi ghế, liếc xéo Quý Phàm Trạch: “Anh cố ý gây sự phải không? Tại sao lại không làm theo kịch bản gốc? Hôm nay hai chúng ta không ai được rời khỏi đây, bắt buộc phải ghi hình đấy!”
…… Kịch bản gốc?
Quý Phàm Trạch muốn cười ha ha, từ sau khi gặp được Chung Ngả anh chẳng quan tâm tới kịch bản gốc gì gì đó nữa, chỉ cảm thấy mình càng ngày càng tiến xa trên con đường bệnh tâm thần.
Quý Phàm Trạch nhíu mày, không nhanh không chậm đứng dậy, thật ra anh không coi trọng buổi ghi hình này bởi vì động cơ anh giúp Trầm Bắc không hề trong sáng: “Bác sĩ Chung, tôi vì muốn giúp cô nên mới đến đây ghi hình, cô không thể nói chuyện lịch sự hơn một chút sao?”
Nhưng sao cô cứ có cảm giác người này đến đây quấy rối vậy!
Chung Ngả vừa muốn phản bác thì thấy Trầm Bắc đi về phía này.
Cô ngay lập tức ném Quý Phàm Trạch sang một bên, xoay người về phía Trầm Bắc: “Xin lỗi anh, vừa nãy em không khống chế được cảm xúc nên hơi kích động…”
Không ngờ Trầm Bắc cười ấm áp, cao giọng nói với cô và Quý Phàm Trạch: “Cuộc đối thoại của hai người vừa rồi rất tuyệt! Chương trình chính là muốn có hiệu ứng giương cung bạt kiếm đối đầu như vậy, còn hay hơn cả kịch bản biên kịch viết nữa!”
“…Ha” Chung Ngả cười gãi đầu, đúng là chó ngáp phải ruồi nhỉ?
Trong lúc nói chuyện, Trầm Bắc rất tự nhiên tháo kính mắt xuống, vỗ vỗ vai cô. Mấy động tác nhìn qua bình thường này lại tiết lộ rất nhiều điều. Hơn nữa khi Chung Ngả nói chuyện với anh vô thức dịu giọng đi, tất cả đều khiến cho Quý Phàm Trạch cảm thấy không thoải mái.
Quả nhiên là phân biệt đối xử làm anh tức chết.
Anh vẫn duy trì nụ cười lịch sự trên mặt nhưng ánh mắt lại hoàn toàn lạnh đi: “Nếu không có việc gì thì tôi đi trước.”
Trầm Bắc như đột nhiên nhớ tới điều gì, cất giọng gọi anh lại: “Phải rồi, đến lúc biên tập chương trình sẽ làm nhòe mặt anh, giọng nói cũng sẽ được xử lý, anh yên tâm là không có người quen nào nhận ra đâu.”
Chuyện mất mặt như vậy cũng đã làm rồi, Quý Phàm Trạch không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.
Không ngờ khi anh vừa xoay người định rời đi thì một giọng nữ vang lên trong trường quay: “Mọi người ơi, tôi vừa đặt chỗ ở nhà hàng rồi, chỉ chờ mọi người đến ăn nữa thôi…”
Quý Phàm Trạch còn chưa kịp phản ứng thì một bóng người mũm mĩm đụng vào anh.
“Ui da…” A Mỹ xoa trán, vừa kêu đau vừa ngẩng đầu.
Vừa lơ đãng liếc một cái, ánh mắt cô ấy dính luôn trên mặt Quý Phàm Trạch, không thể rời đi được.
Mẹ nó, người này sao lại đẹp trai tới vậy!
So với anh chàng trong đài mà cô thầm để ý từ lâu còn đẹp hơn nhiều!
Bởi vì đặc thù nghề nghiệp là chuyên viên trang điểm nên A Mỹ tuyệt đối là cô nàng nhan khống*, trong nháy mắt tim cô ấy tràn ngập bong bóng màu hồng. Quý Phàm Trạch, người vừa thăng lên hạng nhất trong bảng xếp hạng nam thần từ tốn hỏi: “Mọi người định đi liên hoan sao?”
*Nhan khống: yêu thích người có gương mặt đẹp
A Mỹ cũng không quan tâm câu này là hỏi ai, lập tức gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của giám chế Trầm…”
Thấy Quý Phàm Trạch không có ý muốn đi, Trầm Bắc thân là ông chủ không thể không thuận theo hỏi: “Anh Đỗ, nếu rảnh thì anh cùng tham gia nhé?”
Trầm Bắc là người hòa nhã, thật ra anh chỉ hỏi theo phép lịch sự thôi, nào ngờ hai giọng nói đồng thời vang lên –
“… Anh ấy không rảnh.” Chung Ngả nói.
“… Tôi rảnh.” Quý Phàm Trạch nói.
Trầm Bắc hơi sững người, không khỏi ngạc nhiên. Anh có chút đăm chiêu liếc nhìn Quý Phàm Trạch, giọng nói mang theo chút trêu đùa: “Hai người trước máy quay đấu khẩu, quay xong rồi vẫn chưa dừng lại nhỉ.”
Chung Ngả thở dài, bị cưỡng hôn đấy, có thể không khắc khẩu sao!
***
Trên con phố đối diện đài truyền hình có một chuỗi nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc, lượng tiêu thụ rất cao, chất lượng cũng khá, là quán ăn thường xuyên của đài. Nhân viên mua đồ ăn nhanh hoặc tổ chức tiệc tùng đều chọn nơi này, tiệc sinh nhật Trầm Bắc cũng không ngoại lệ.
Ngoại trừ MC buổi tối còn phải ghi hình cho một chương trình khác, nhóm giám đốc, biên tập viên, hậu kỳ, nhân viên ánh sáng và trợ lý của chương trình [Kiện Khang Go Go Go] lũ lượt kéo nhau vào phòng bao ở tầng hai. Biết Quý Phàm Trạch là bệnh nhân của Chung Ngả, hai người vốn quen nhau từ trước nên mọi người cũng không lấy làm lạ, kêu phục vụ lấy thêm ghế và một bộ bát đĩa nữa.
Chỉ có A Mỹ là sốt sắng bắt chuyện: “Anh Đỗ, tôi nhìn anh thấy quen lắm. Có phải tôi gặp anh ở đâu rồi không nhỉ? Anh thật sự là bệnh nhân của bác sĩ Chung sao?” Trong giọng cô lộ rõ sự tiếc nuối.
“Nam thần” và “Nam tâm thần” chỉ kém nhau một chữ mà ý nghĩa lại khác xa đấy.
Quý Phàm Trạch thản nhiên trả lời: “Trước kia tôi là bệnh nhân của bác sĩ Chung.”
“Ồ? Nói vậy anh khỏi hẳn rồi sao?” Mắt A Mỹ lại sáng lên.
“Không phải, anh ấy dừng việc điều trị.” Chung Ngả mỉm cười nói xen vào.
“……”
Đây rõ ràng là một buổi liên hoan không yên ổn, trong nháy mắt khi mọi người ngồi vào chỗ, không khí quỷ dị dần hình thành.
Trầm Bắc là người đứng đầu, lại là nhân vật chính của tối nay, anh đương nhiên được ngồi ở ghế chủ vị. Chung Ngả và Trầm Bắc ngoài việc cùng là bạn học cấp 3 còn có phần tình cảm mờ ám mà mọi người ai cũng ngầm hiểu, tự nhiên để lại một chỗ cạnh Trầm Bắc cho cô.
Sở dĩ nói là quan hệ mờ ám, chính là vì người sáng suốt đều nhìn ra được Trầm Bắc thích Chung Ngả, chỉ có điều anh không thừa nhận chuyện đó, cũng chưa từng thổ lộ với cô. Giữa hai người như có một lớp giấy, vừa mỏng vừa trong suốt, nhưng không hiểu sao họ lại không chịu xé rách nó đi.
A Mỹ lắc lư thân hình mũm mĩm đi tới bên cạnh Chung Ngả, cô nàng vừa muốn ngồi xuống thì cánh tay bỗng căng lên – mông của cô còn chưa chạm ghế, cánh tay đã bị Quý Phàm Trạch túm lấy, lôi ra khỏi chỗ bên cạnh Chung Ngả.
A Mỹ kinh ngạc nhìn người đàn ông này điềm nhiên chiếm chỗ của cô, sau đó lại điềm nhiên ngồi xuống bên cạnh Chung Ngả, cảm thấy choáng váng.
“Không phải anh có ý với bác sĩ Chung đấy chứ?” Cô nàng dùng cùi chỏ huých Quý Phàm Trạch, tò mò nhỏ giọng hỏi.
Quý Phàm Trạch nhướn mày, anh vẫn giữ im lặng theo thói quen. Anh đặt ngón trỏ bên môi, “suỵt” một tiếng.
Không phủ nhận chính là thừa nhận đó!
A Mỹ đảo mắt, im lặng nhìn Trầm Bắc ngồi cách cô hai ghế rồi thầm niệm “A Di Đà Phật”. Mặc dù lão đại cũng là nam thần trong đài nhưng lần này anh gặp phải kình địch rồi!
Mùi thơm của thịt nướng cùng với mùi rượu ngọt ngào rất nhanh đã tràn ngập phòng bao. Mặc dù trên bàn có hai bếp nướng nhưng người trong đài truyền hình này đều là động vật ăn thịt, cho nên đồ ăn vừa được đưa lên loáng cái đã hết sạch.
Chung Ngả không kịp tranh cướp, chỉ có thể ăn mấy món ăn kèm.
Đúng lúc cô đang vùi đầu ăn miếng kim chi thì trong bát trống bỗng nhiều hơn một miếng thịt bò. Bàn tay cầm đũa của cô hơi cứng lại, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy đôi mắt đen thẳm của Quý Phàm Trạch.
“Ăn đi.” Ánh mắt anh bình tĩnh, động tác tự nhiên giúp cô gắp đồ ăn.
Không đợi Chung Ngả động đũa, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân của Trầm Bắc từ bên kia vọng đến: “Tiểu Ngải không ăn thịt bò tái.”
Nói rồi Trầm Bắc gắp miếng thịt bò của Quý Phàm Trạch ra, lại thay bằng một miếng thịt bò mỏng hơn cho cô: “Thịt bò mà em thích này, nướng chín kỹ.”
Liếc thấy vẻ đắc ý trên mặt Trầm Bắc, Quý Phàm Trạch hừ lạnh trong lòng: Trẻ con.
Chung Ngả nhất thời không biết phải phản ứng ra sao, trên mặt có chút cứng ngắc, sao cô lại cảm thấy có mùi thuốc súng nhỉ. Nhưng thật ra không chỉ riêng cô mà cả bàn ăn đều lâm vào trầm mặc quỷ dị.
“Ha ha, thất thần làm gì, uống rượu uống rượu đi!” Một kỹ thuật viên ánh sáng chừng bốn mươi tuổi giơ chai rượu lên, kịp thời làm dịu không khí.
“Giám chế Trầm, tửu lượng của anh chắc không nhỏ đâu nhỉ?” Một giọng nói bâng quơ cất lên.
Nghe vậy, ánh mắt Trầm Bắc lướt qua Chung Ngả, nhìn về phía Quý Phàm Trạch.
Nghe được thâm ý trong lời nói của đối phương, Trầm Bắc không nói hai lời liền trực tiếp cầm chén thủy tinh trên bàn lên rót đầy rượu: “Anh Đỗ, tôi kính anh.” Đây là đang hào sảng nghênh chiến đấy.
“Hai người đừng làm loạn nữa.” Chung Ngả liên tục can ngăn, lưng tựa vào ghế cũng chợt căng cứng.
Cô biết rõ tửu lượng của Trầm Bắc, ngàn chén không say, chỉ e trong chốc lát Quý Phàm Trạch sẽ được người ta xách ra ngoài thôi.
Không ngờ khi Trầm Bắc vừa mới chạm vào chén rượu, khóe miệng của Quý Phàm Trạch đã cong lên đầy vẻ châm biếm: “Uống rượu sake thì nhàm chán lắm, không bằng chuyển sang rượu đế đi.”
“……” Đúng là điếc không sợ súng.
Một chai rượu Ngũ Lương Dịch 52 độ nhanh chóng được đưa lên, nếu là so tửu lượng thì phải có thêm trò vui, A Mỹ liền đập bàn một cái, ánh mắt lóe lên: “Mọi người mau đến đặt cược đi!”
Cô nàng xòe tay trước mặt mọi người: “Đến đến đến, mỗi người một trăm đồng. Ai cược Trầm lão đại thắng đưa tiền cho tôi, cược anh Đỗ thắng thì đưa tiền cho bác sĩ Chung nhé.”
Chung Ngả bất lực không thể ngăn cản được tình huống phát triển, bởi vì mọi người đều vô cùng hưng phấn, rất nhanh đã lấy tiền ra. Nháy mắt trong tay cô đã có một tờ một trăm tệ, nhìn sang A Mỹ… Ặc, sao so với cô lại nhiều hơn bao nhiêu như vậy!
Trên thực tế, ngay cả tờ tiền tội nghiệp này… cũng là của Quý Phàm Trạch.
Trước khi bắt đầu tỷ thí, A Mỹ lo là cuộc chiến không đủ kịch liệt nên gia tăng thêm phần thưởng: “Người thắng đêm nay có phúc lợi, có thể đưa bác sĩ Chung về nhà nhé!”
Đây là cái phúc lợi quỷ gì!
Chung Ngả thật muốn khóc…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.