Chương 26: Đi xem mắt
Linh Độ Tịch Mịch
08/10/2022
“Hay là chúng ta gọi phần ăn đôi đi.” Chung Ngải thấy đối
phương đã lật đi lật lại cuốn thực đơn tận ba lần mà vẫn chưa chọn được
món bèn nâng má đề nghị.
Người ngồi đối diện cô là một chàng trai trẻ tuổi đeo kính gọng bạc cùng kiểu tóc được chăm chút tỉ mỉ phối với áo sơ mi ngắn tay vừa khít được ủi phẳng phiu, là điển hình của giới tinh anh trong ngành.
Anh ta tiếp tục lật xem thực đơn, mí mắt cũng không thèm nhấc lên liền trả lời: “Phần ăn này không có lợi. Giá trị của đồ uống và món ngọt không cao, nhà hàng miễn cưỡng nhét vào chỉ để nâng giá lên, chỉ là cái mã ngoài mà thôi.” Do công việc mà Tiểu Vương vốn trời sinh mẫn cảm với những con số.
Chung Ngải xoa mặt, xem ra thì đồ uống và món ngọt cũng thuộc về loại hàng xa xỉ rồi, “Thế tôi ăn Lương bì* vậy.”
*Lương bì: Một loại mì xuất xứ từ Thiểm Tây, Trung Quốc được làm từ bột gạo hoặc bột mì.
“Lương bì?” Lần này anh chàng thế mà lại thật sự ngẩng đầu lên, nhìn mặt Chung Ngải bằng ánh mắt sáng lóa, sau đó anh ta nhíu mày thật chặt, đẩy kính nói: “Cô không xem thời sự sao? Quá trình chế biến Lương bì có sử dụng rất nhiều chất phụ gia, ăn vào không tốt cho sức khỏe. Vả lại, chi phí sản xuất rất rẻ mà ở nhà hàng Tứ Xuyên mới này một bát lại có giá hơn 30 tệ, không đáng đâu.”
“…” Thế thì anh ăn luôn phân đi!
Chung Ngải phải cố kìm nén thôi thúc muốn phỉ nhổ xuống mới có thể duy trì được hình tượng thục nữ mong manh của mình. Cô thật sự không dám tin khi mẹ già trở về từ buổi xem mắt ở công viên* và dõng dạc tuyên bố mình đã tìm được cho cô một anh chàng làm nghề định phí bảo hiểm** tốt về mọi mặt, kết quả lại là anh trai có bệnh câm chọn lọc*** hay tính toán chi li này đây.
*Giải thích một chút về buổi xem mắt ở công viên: Ở bên Trung thì nhiều nơi sẽ tổ chức (tự phát thôi chứ không phải chiến dịch gì cả) các buổi xem mắt ở các công viên lớn để cha mẹ có con “ế” sẽ có cơ hội tham dự để trao đổi thông tin như một dạng “tiếp thị” con cái mình vậy.
**Nghề định phí bảo hiểm: Là một ngành nghề chuyên nghiệp giải quyết với những đo lường và quản lý về rủi ro và độ bất định hoặc phân tích các hậu quả tài chính của rủi ro (Nguồn: Wikipedia).
***Bệnh câm chọn lọc: Chứng bệnh có biểu hiện là có thể nói ở môi trường này nhưng không thể nói ở môi trường khác.
Thật ra, Chung Ngải vốn cũng không muốn tiếp tục đi theo lối mòn là xem mắt này, trăm trận trăm bại, chỉ tổ lãng phí thời gian. Nhưng cô cảm thấy nếu mình không ở trong một mối quan hệ tình cảm mới thì Chung Tú Quyên sẽ không ngừng việc lấy Trầm Bắc ra để nói. Tuy rằng càng nhắc đến nhiều thì càng mất đi tác dụng nhưng khi nghe thấy, Chung Ngải vẫn cảm thấy buồn phiền.
Đối với Chung Ngải, có lẽ Trầm Bắc chỉ là một vật tượng trưng. Anh ta đại diện cho những năm tháng ngây thơ thuần khiết đã đi xa nhưng lại khiến người ta không khỏi xao xuyến mà thôi. Trong khi đó, cuộc sống của người trưởng thành lại thực tế biết mấy, không hề thuần khiết chút nào. Những năm tháng thanh xuân trôi qua vội vã, còn chưa kịp hồi tưởng lại dư vị kia đã vô tình bị vùi lấp trong dòng xoáy của thời gian, không còn giữ lại được hình dáng ban đầu nữa, khiến con người ta phải lên dây cót cho tinh thần để nhìn về tương lai phía trước.
Khi Tiểu Vương vẫn còn do dự lựa chọn món ăn thì Chung Ngải đã không còn khẩu vị gì nữa rồi.
Khi Gà quái vị* được đặt trên bàn, Tiểu Vương liền cầm đũa gắp ngay cái đùi gà. Chung Ngải theo tiềm thức đẩy bát của mình lên phía trước để chờ miếng đùi gà rơi xuống.
*Gà quái vị: Quái vị là tên của một loại gia vị được sử dụng trong khi chế biến món ăn.
Nhưng sự thật chứng minh là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Tiểu Vương gắp đùi gà rồi đưa lên miệng của mình, cắn một miếng, chép miệng: “Mùi vị ổn nhưng ít quá. Ôi, vẫn còn khá đắt.”
Thấy Chung Ngải nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, anh ta đột nhiên đặt đôi đũa xuống, vuốt đường rẽ ngôi bóng loáng của mình rồi nhoẻn miệng cười: “Tôi đẹp trai đến vậy sao? Cô đừng chỉ nhìn tôi nữa, mau ăn đi!”
“…” Cô còn ăn được sao!
Đôi khi sức mạnh của ký ức mạnh mẽ đến bất ngờ.
Ví dụ như lúc này khi nhìn đĩa gà trên bàn, không biết vì sao mà Chung Ngải lại nghĩ tới một người đàn ông khác. Người nọ thành thạo lọc hết xương gà rồi vô cùng tự nhiên bỏ miếng đùi gà lớn vào bát của cô… Quả nhiên mọi sự so sánh đều là khập khiễng, đem hai người ra so sánh ra thì ai hơn ai kém đã là chuyện rõ như ban ngày rồi.
Phớt lờ suy nghĩ vụn vặt này, Chung Ngải vuốt mặt, cố gắng vứt gương mặt Quý Phàm Trạch ra khỏi đầu, nhưng khi nghĩ lại, nhớ đến chuyện ngực anh phải chịu cú đấm kia. Đã là một tuần sau rồi, không biết anh có bị thương đến nội tạng không. Nghĩ đến chuyện này, Chung Ngải không khỏi cảm thấy chua xót như bị ngâm trong hũ dưa chua. Nếu lúc ấy Quý Phàm Trạch không thốt lên những lời khó chịu như “Trầm Bắc dùng con cái để buộc lấy em” thì cô cũng không tức giận đến mức đi thẳng về luôn.
“Cô Chung, tiền lương mỗi tháng của cô là bao nhiêu?” Vì Tiểu Vương đi thẳng vào chủ đề chính nên đã kéo suy nghĩ đang bay xa của Chung Ngải về.
Mấy buổi xem mắt bây giờ đều hỏi thẳng thừng như vậy sao? Chung Ngải chửi thầm trong lòng, lơ đãng đáp: “Dù sao cũng đủ nuôi sống bản thân.”
“Nhà cô có mấy phòng?” Mắt Tiểu Vương loé sáng, sẵn sàng bật chế độ tính toán bất cứ lúc nào.
“…” Chung Ngải thật sự muốn quỳ với mẹ già, mẹ cô nhìn trúng phải loại hàng gì thế này.
Khi Chung Ngải đang kiên trì ăn được một nửa thì điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.
Liếc mắt nhìn tên người gọi, cô giơ điện thoại lên tai: “Sao vậy?”
Đầu bên kia truyền đến một tiếng nói vội vàng, khuôn mặt Chung Ngải thoáng ngạc nhiên, cô xoa huyệt thái dương đang nhảy lên thình thịch: “Cái gì? Đồn cảnh sát?!”
Đối phương lại nói liến thoắng một hồi, Chung Ngải nghe đến mơ mơ màng màng nhưng rất nhanh đã đáp lại: “Được rồi, tôi đến ngay đây.” Giờ cô đang vật lộn ứng phó với bữa cơm này, hiện tại vừa hay có lý do hợp lý để cầm túi bỏ chạy rồi.
Tiểu Vương ngồi đối diện cũng không để ý việc cô đi trước, chỉ thầm oán trách: “Thức ăn bị lãng phí hết rồi…”
Trong khi anh ta còn đang lẩm bẩm phàn nàn, Chung Ngải cầm hoá đơn trên bàn lên đọc, 301 tệ. Cô dứt khoát lấy luôn 150 tệ tiền giấy và 1 tệ tiền xu ra từ trong ví rồi đập lên trên bàn.
“Chúng ta chia đôi tiền nhé, tôi trả nhiều hơn 1 tệ.” Vừa dứt lời, cô liền chạy nhanh như một cơn gió.
“…”
Lái xe tới cục cảnh sát, Chung Ngải còn chưa kịp bước đến phòng thẩm vấn đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch kiệt truyền tới.
“Anh cảnh sát, anh ta chính là tên trộm, tôi nói thật đó. Lúc ấy tôi vừa không thấy ví đâu đã lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy người này đứng ở phía sau, mặt ửng hồng, trán đổ mồ hôi, rõ ràng là có tật giật mình!” A Mỹ cao giọng tố cáo.
“Anh cảnh sát, tôi thật sự bị oan mà! Tôi có bệnh… Không lừa anh đâu…” Giọng nam nhã nhặn khàn khàn dường như muốn biện minh nhưng lại lắp bắp, khó khăn trong việc sắp xếp từ ngữ.
“Anh có bệnh sao không ở nhà nghỉ ngơi, đi xem triển lãm xe hơi làm gì?! À, có phải muốn nhìn người mẫu xe hơi không? Có phải thấy mấy cô nàng xinh đẹp hở ngực lộ lưng là chuẩn bị giở trò đồi bại đúng không? Vậy thì tôi đúng là lập được công lớn rồi, không chỉ tóm được trộm mà còn bắt được thêm cả một tên biến thái nữa!” A Mỹ bị anh ta chọc cho tức điên rồi.
Chung Ngải gãi lỗ tai đang ù cả ra, cất bước đi vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy người đàn ông bị tố cáo là trộm kia, cô đột nhiên dừng lại.
“Tóm lại là có chuyện gì?” Cô nhăn mày.
A Mỹ và tên trộm đều mở miệng toan cướp lời, nhưng lại bị cái nhìn sắc lẹm của anh cảnh sát ngăn lại. Anh ta biết được Chung Ngải là người bạn mà A Mỹ gọi tới, nên liền thuật lại sự việc một cách khách quan như sau:
A Mỹ đến triển lãm để trang điểm cho người mẫu xe hơi, khi kết thúc công việc vào chập tối thì đột ngột nhận ra ví tiền bị trộm. Khu triển lãm xe có rất nhiều người, vốn rất khó bắt trộm, vậy mà tên trộm này lại xui xẻo lại bị A Mỹ bắt quả tang tại chỗ rồi đưa đến cục cảnh sát. Nhưng cảnh sát tìm một hồi vẫn không thấy tang vật trên người tên trộm đâu, mà đối phương vẫn một mực không chịu nhận tội.
Giờ hiểu rõ rồi, Chung Ngải nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế băng nhỏ trong góc. Cặp chân dài của anh ta chán nản cong lại, cổ áo sơ mi bị xé rách, đầu gục xuống, có thể lờ mờ nhìn thấy ba vệt máu trên gương mặt trắng nõn, trông thảm hại vô cùng.
“Hiện tại vì muốn chống chế mà anh ta còn nói mình bị bệnh tâm thần đấy.” A Mỹ thở hồng hộc bồi thêm một câu.
“Anh ta thật sự bị bệnh tâm thần.” Mặt Chung Ngải vừa buồn cười vừa tức giận.
“Hả?” Lần này, không chỉ A Mỹ kinh ngạc mà ngay cả anh cảnh sát vốn luôn bình tĩnh cũng bối rối.
Chung Ngải đi qua, đẩy người bị gọi là trộm một cái, “Đỗ Tử Ngạn, đầu tiên anh hãy hít sâu rồi thả lỏng. Anh đến triển lãm xe làm gì? Anh không biết chỗ đó rất đông người sao?”
Thấy người đến là bác sĩ tâm lý, Đỗ Tử Ngạn dần bình tĩnh lại, anh ta hít thở sâu mấy lần rồi cong khóe miệng: “Em gái tôi muốn đổi xe nên tôi đến giúp con bé xem một chút, ai ngờ…”
Ai ngờ vừa đến nơi thì anh ta đã bắt đầu thấy không thoải mái, vừa xoay người định đi lại bất chợt bị A Mỹ chỉ vào mũi kêu to, “Cướp, tên này là cướp đấy, đừng để anh ta thoát!” Kết quả là mọi người nhiệt tình vây quanh bắt lấy anh ta. Anh ta càng muốn giải thích thì mồ hôi lại chảy càng nhiều, khuôn mặt cũng càng đỏ hơn, tất nhiên trông sẽ càng giống kẻ trộm hơn.
Chân tướng tới quá đột ngột, A Mỹ cũng tạm thời không tiêu hóa được hết, chỉ trợn trừng hai mắt nhìn Đỗ Tử Ngạn.
Anh cảnh sát dở khóc dở cười, không khỏi quở trách hai người vài câu: “Sau này làm rõ tình huống rồi hẵng báo cảnh sát, đừng lãng phí tài nguyên của nhân dân, hiện tại người của chúng tôi vẫn còn đang điều tra hiện trường đấy.” Dứt lời, anh ta liền gõ lên tờ biên bản nằm trên bàn, “Hai người ký tên vào chỗ này, không có việc gì thì mau đi về đi.”
“…”
Trời tờ mờ tối, đèn đường vừa mới bật lên.
Vụ việc đầy lúng túng kết thúc, ba người cùng nhau đi ra khỏi cục cảnh sát.
Đến cửa, hội chứng sợ xã hội của Đỗ Tử Ngạn đã giảm xuống tới mức bình thường, anh ta cố kìm lại giọt nước mắt xót xa, cảm kích nói: “Bác sĩ Chung, cô đúng là quý nhân của tôi, vừa nãy suýt chút nữa thì tôi đã bị cô gái mũm mĩm này hành hạ chết rồi.”
A Mỹ đứng ở bên cạnh tự biết bản thân đuối lý, chột dạ mỉm cười với anh ta, “Được rồi, tôi xin lỗi, được chưa! Hay là chúng ta đi ăn một bữa cơm giảng hoà đi?” Làm khổ nhau cả một lúc lâu, cô ta đã đói đến mức bụng kêu ra tiếng rồi đây này.
Dù sao thì Đỗ Tử Ngạn cũng là đàn ông con trai, nên lười chấp nhặt với cô ấy, anh ta dang tay ra, nhún vai nói: “Tôi không có ý kiến gì.” Anh ta quay đầu nhìn về phía Chung Ngải, “Cô thì sao? Có đi không?”
Chung Ngải vuốt bụng: “Cũng được.” Cô cũng vốn chưa ăn no.
Ba người đang định đi, Đỗ Tử Ngạn đột nhiên vỗ đầu, “Ấy chết, tôi quên mất chuyện này.”
Chung Ngải và A Mỹ còn chưa kịp lộ ra biểu cảm hoài nghi, một giọng nam trầm nhưng không khàn đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Mấy người định đi đâu vậy?”
Chung Ngải ngơ ngác quay người lại, nhìn người đàn ông không biết vừa chui từ đâu ra, khiến cô cảm thấy không chân thực chút nào.
“Trời ơi, thần tượng của tôi tới rồi!” A Mỹ sung sướng hô to, dường như cũng chẳng lo lắng đến chuyện bị mất ví tiền như vậy nữa.
“Ha ha, xem tính tôi này, tôi gọi anh Trạch đến cứu cánh.” Đỗ Tử Ngạn nói tiếp câu nói còn dang dở, anh ta vỗ vai Quý Phàm Trạch, “Anh đến trễ rồi, hiện tại không còn trò hay để xem nữa đâu.”
Quý Phàm Trạch chẳng hề chú ý tới hai người bọn họ, ánh mắt anh lướt qua bả vai Đỗ Tử Ngạn, nhìn chằm chằm vào Chung Ngải.
Hai đôi mắt đều không hẹn mà cùng đối diện với nhau, ánh mắt Chung Ngải rời đi rất nhanh, cô tạm thời cũng không lộ ra biểu cảm thích hợp, chỉ đành phải thoáng cúi đầu xuống. Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống, bóng cây đan xen vào nhau đổ xuống mặt đất đong đưa theo làn gió hè, tựa như tâm trạng của cô lúc này vậy – lắc lư trong cơn bão táp.
Quý Phàm Trạch không lên tiếng, đôi môi mỏng thoáng mím lại, khiến ai cũng không thể nhìn ra được tâm tư từ đường thẳng kia. Từ lần tạm biệt không hề vui vẻ với cô gái này ở cổng bệnh viện một tuần trước, đến bây giờ dường như vết thương của anh vẫn chưa lành lại.
… Hai người này cãi nhau sao?
Cảm nhận được thứ gì đó giữa hai người, lúc này Đỗ Tử Ngạn và A Mỹ thế mà lại vô cùng ăn ý nháy mắt với nhau.
Ngay sau đó, mỗi người kéo theo một người khác: “Đi, chúng ta ăn “bữa cơm hòa giải” nào.”
Người ngồi đối diện cô là một chàng trai trẻ tuổi đeo kính gọng bạc cùng kiểu tóc được chăm chút tỉ mỉ phối với áo sơ mi ngắn tay vừa khít được ủi phẳng phiu, là điển hình của giới tinh anh trong ngành.
Anh ta tiếp tục lật xem thực đơn, mí mắt cũng không thèm nhấc lên liền trả lời: “Phần ăn này không có lợi. Giá trị của đồ uống và món ngọt không cao, nhà hàng miễn cưỡng nhét vào chỉ để nâng giá lên, chỉ là cái mã ngoài mà thôi.” Do công việc mà Tiểu Vương vốn trời sinh mẫn cảm với những con số.
Chung Ngải xoa mặt, xem ra thì đồ uống và món ngọt cũng thuộc về loại hàng xa xỉ rồi, “Thế tôi ăn Lương bì* vậy.”
*Lương bì: Một loại mì xuất xứ từ Thiểm Tây, Trung Quốc được làm từ bột gạo hoặc bột mì.
“Lương bì?” Lần này anh chàng thế mà lại thật sự ngẩng đầu lên, nhìn mặt Chung Ngải bằng ánh mắt sáng lóa, sau đó anh ta nhíu mày thật chặt, đẩy kính nói: “Cô không xem thời sự sao? Quá trình chế biến Lương bì có sử dụng rất nhiều chất phụ gia, ăn vào không tốt cho sức khỏe. Vả lại, chi phí sản xuất rất rẻ mà ở nhà hàng Tứ Xuyên mới này một bát lại có giá hơn 30 tệ, không đáng đâu.”
“…” Thế thì anh ăn luôn phân đi!
Chung Ngải phải cố kìm nén thôi thúc muốn phỉ nhổ xuống mới có thể duy trì được hình tượng thục nữ mong manh của mình. Cô thật sự không dám tin khi mẹ già trở về từ buổi xem mắt ở công viên* và dõng dạc tuyên bố mình đã tìm được cho cô một anh chàng làm nghề định phí bảo hiểm** tốt về mọi mặt, kết quả lại là anh trai có bệnh câm chọn lọc*** hay tính toán chi li này đây.
*Giải thích một chút về buổi xem mắt ở công viên: Ở bên Trung thì nhiều nơi sẽ tổ chức (tự phát thôi chứ không phải chiến dịch gì cả) các buổi xem mắt ở các công viên lớn để cha mẹ có con “ế” sẽ có cơ hội tham dự để trao đổi thông tin như một dạng “tiếp thị” con cái mình vậy.
**Nghề định phí bảo hiểm: Là một ngành nghề chuyên nghiệp giải quyết với những đo lường và quản lý về rủi ro và độ bất định hoặc phân tích các hậu quả tài chính của rủi ro (Nguồn: Wikipedia).
***Bệnh câm chọn lọc: Chứng bệnh có biểu hiện là có thể nói ở môi trường này nhưng không thể nói ở môi trường khác.
Thật ra, Chung Ngải vốn cũng không muốn tiếp tục đi theo lối mòn là xem mắt này, trăm trận trăm bại, chỉ tổ lãng phí thời gian. Nhưng cô cảm thấy nếu mình không ở trong một mối quan hệ tình cảm mới thì Chung Tú Quyên sẽ không ngừng việc lấy Trầm Bắc ra để nói. Tuy rằng càng nhắc đến nhiều thì càng mất đi tác dụng nhưng khi nghe thấy, Chung Ngải vẫn cảm thấy buồn phiền.
Đối với Chung Ngải, có lẽ Trầm Bắc chỉ là một vật tượng trưng. Anh ta đại diện cho những năm tháng ngây thơ thuần khiết đã đi xa nhưng lại khiến người ta không khỏi xao xuyến mà thôi. Trong khi đó, cuộc sống của người trưởng thành lại thực tế biết mấy, không hề thuần khiết chút nào. Những năm tháng thanh xuân trôi qua vội vã, còn chưa kịp hồi tưởng lại dư vị kia đã vô tình bị vùi lấp trong dòng xoáy của thời gian, không còn giữ lại được hình dáng ban đầu nữa, khiến con người ta phải lên dây cót cho tinh thần để nhìn về tương lai phía trước.
Khi Tiểu Vương vẫn còn do dự lựa chọn món ăn thì Chung Ngải đã không còn khẩu vị gì nữa rồi.
Khi Gà quái vị* được đặt trên bàn, Tiểu Vương liền cầm đũa gắp ngay cái đùi gà. Chung Ngải theo tiềm thức đẩy bát của mình lên phía trước để chờ miếng đùi gà rơi xuống.
*Gà quái vị: Quái vị là tên của một loại gia vị được sử dụng trong khi chế biến món ăn.
Nhưng sự thật chứng minh là cô đã suy nghĩ nhiều rồi.
Tiểu Vương gắp đùi gà rồi đưa lên miệng của mình, cắn một miếng, chép miệng: “Mùi vị ổn nhưng ít quá. Ôi, vẫn còn khá đắt.”
Thấy Chung Ngải nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, anh ta đột nhiên đặt đôi đũa xuống, vuốt đường rẽ ngôi bóng loáng của mình rồi nhoẻn miệng cười: “Tôi đẹp trai đến vậy sao? Cô đừng chỉ nhìn tôi nữa, mau ăn đi!”
“…” Cô còn ăn được sao!
Đôi khi sức mạnh của ký ức mạnh mẽ đến bất ngờ.
Ví dụ như lúc này khi nhìn đĩa gà trên bàn, không biết vì sao mà Chung Ngải lại nghĩ tới một người đàn ông khác. Người nọ thành thạo lọc hết xương gà rồi vô cùng tự nhiên bỏ miếng đùi gà lớn vào bát của cô… Quả nhiên mọi sự so sánh đều là khập khiễng, đem hai người ra so sánh ra thì ai hơn ai kém đã là chuyện rõ như ban ngày rồi.
Phớt lờ suy nghĩ vụn vặt này, Chung Ngải vuốt mặt, cố gắng vứt gương mặt Quý Phàm Trạch ra khỏi đầu, nhưng khi nghĩ lại, nhớ đến chuyện ngực anh phải chịu cú đấm kia. Đã là một tuần sau rồi, không biết anh có bị thương đến nội tạng không. Nghĩ đến chuyện này, Chung Ngải không khỏi cảm thấy chua xót như bị ngâm trong hũ dưa chua. Nếu lúc ấy Quý Phàm Trạch không thốt lên những lời khó chịu như “Trầm Bắc dùng con cái để buộc lấy em” thì cô cũng không tức giận đến mức đi thẳng về luôn.
“Cô Chung, tiền lương mỗi tháng của cô là bao nhiêu?” Vì Tiểu Vương đi thẳng vào chủ đề chính nên đã kéo suy nghĩ đang bay xa của Chung Ngải về.
Mấy buổi xem mắt bây giờ đều hỏi thẳng thừng như vậy sao? Chung Ngải chửi thầm trong lòng, lơ đãng đáp: “Dù sao cũng đủ nuôi sống bản thân.”
“Nhà cô có mấy phòng?” Mắt Tiểu Vương loé sáng, sẵn sàng bật chế độ tính toán bất cứ lúc nào.
“…” Chung Ngải thật sự muốn quỳ với mẹ già, mẹ cô nhìn trúng phải loại hàng gì thế này.
Khi Chung Ngải đang kiên trì ăn được một nửa thì điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.
Liếc mắt nhìn tên người gọi, cô giơ điện thoại lên tai: “Sao vậy?”
Đầu bên kia truyền đến một tiếng nói vội vàng, khuôn mặt Chung Ngải thoáng ngạc nhiên, cô xoa huyệt thái dương đang nhảy lên thình thịch: “Cái gì? Đồn cảnh sát?!”
Đối phương lại nói liến thoắng một hồi, Chung Ngải nghe đến mơ mơ màng màng nhưng rất nhanh đã đáp lại: “Được rồi, tôi đến ngay đây.” Giờ cô đang vật lộn ứng phó với bữa cơm này, hiện tại vừa hay có lý do hợp lý để cầm túi bỏ chạy rồi.
Tiểu Vương ngồi đối diện cũng không để ý việc cô đi trước, chỉ thầm oán trách: “Thức ăn bị lãng phí hết rồi…”
Trong khi anh ta còn đang lẩm bẩm phàn nàn, Chung Ngải cầm hoá đơn trên bàn lên đọc, 301 tệ. Cô dứt khoát lấy luôn 150 tệ tiền giấy và 1 tệ tiền xu ra từ trong ví rồi đập lên trên bàn.
“Chúng ta chia đôi tiền nhé, tôi trả nhiều hơn 1 tệ.” Vừa dứt lời, cô liền chạy nhanh như một cơn gió.
“…”
Lái xe tới cục cảnh sát, Chung Ngải còn chưa kịp bước đến phòng thẩm vấn đã nghe thấy tiếng cãi vã kịch kiệt truyền tới.
“Anh cảnh sát, anh ta chính là tên trộm, tôi nói thật đó. Lúc ấy tôi vừa không thấy ví đâu đã lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy người này đứng ở phía sau, mặt ửng hồng, trán đổ mồ hôi, rõ ràng là có tật giật mình!” A Mỹ cao giọng tố cáo.
“Anh cảnh sát, tôi thật sự bị oan mà! Tôi có bệnh… Không lừa anh đâu…” Giọng nam nhã nhặn khàn khàn dường như muốn biện minh nhưng lại lắp bắp, khó khăn trong việc sắp xếp từ ngữ.
“Anh có bệnh sao không ở nhà nghỉ ngơi, đi xem triển lãm xe hơi làm gì?! À, có phải muốn nhìn người mẫu xe hơi không? Có phải thấy mấy cô nàng xinh đẹp hở ngực lộ lưng là chuẩn bị giở trò đồi bại đúng không? Vậy thì tôi đúng là lập được công lớn rồi, không chỉ tóm được trộm mà còn bắt được thêm cả một tên biến thái nữa!” A Mỹ bị anh ta chọc cho tức điên rồi.
Chung Ngải gãi lỗ tai đang ù cả ra, cất bước đi vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy người đàn ông bị tố cáo là trộm kia, cô đột nhiên dừng lại.
“Tóm lại là có chuyện gì?” Cô nhăn mày.
A Mỹ và tên trộm đều mở miệng toan cướp lời, nhưng lại bị cái nhìn sắc lẹm của anh cảnh sát ngăn lại. Anh ta biết được Chung Ngải là người bạn mà A Mỹ gọi tới, nên liền thuật lại sự việc một cách khách quan như sau:
A Mỹ đến triển lãm để trang điểm cho người mẫu xe hơi, khi kết thúc công việc vào chập tối thì đột ngột nhận ra ví tiền bị trộm. Khu triển lãm xe có rất nhiều người, vốn rất khó bắt trộm, vậy mà tên trộm này lại xui xẻo lại bị A Mỹ bắt quả tang tại chỗ rồi đưa đến cục cảnh sát. Nhưng cảnh sát tìm một hồi vẫn không thấy tang vật trên người tên trộm đâu, mà đối phương vẫn một mực không chịu nhận tội.
Giờ hiểu rõ rồi, Chung Ngải nhìn sang người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi trên ghế băng nhỏ trong góc. Cặp chân dài của anh ta chán nản cong lại, cổ áo sơ mi bị xé rách, đầu gục xuống, có thể lờ mờ nhìn thấy ba vệt máu trên gương mặt trắng nõn, trông thảm hại vô cùng.
“Hiện tại vì muốn chống chế mà anh ta còn nói mình bị bệnh tâm thần đấy.” A Mỹ thở hồng hộc bồi thêm một câu.
“Anh ta thật sự bị bệnh tâm thần.” Mặt Chung Ngải vừa buồn cười vừa tức giận.
“Hả?” Lần này, không chỉ A Mỹ kinh ngạc mà ngay cả anh cảnh sát vốn luôn bình tĩnh cũng bối rối.
Chung Ngải đi qua, đẩy người bị gọi là trộm một cái, “Đỗ Tử Ngạn, đầu tiên anh hãy hít sâu rồi thả lỏng. Anh đến triển lãm xe làm gì? Anh không biết chỗ đó rất đông người sao?”
Thấy người đến là bác sĩ tâm lý, Đỗ Tử Ngạn dần bình tĩnh lại, anh ta hít thở sâu mấy lần rồi cong khóe miệng: “Em gái tôi muốn đổi xe nên tôi đến giúp con bé xem một chút, ai ngờ…”
Ai ngờ vừa đến nơi thì anh ta đã bắt đầu thấy không thoải mái, vừa xoay người định đi lại bất chợt bị A Mỹ chỉ vào mũi kêu to, “Cướp, tên này là cướp đấy, đừng để anh ta thoát!” Kết quả là mọi người nhiệt tình vây quanh bắt lấy anh ta. Anh ta càng muốn giải thích thì mồ hôi lại chảy càng nhiều, khuôn mặt cũng càng đỏ hơn, tất nhiên trông sẽ càng giống kẻ trộm hơn.
Chân tướng tới quá đột ngột, A Mỹ cũng tạm thời không tiêu hóa được hết, chỉ trợn trừng hai mắt nhìn Đỗ Tử Ngạn.
Anh cảnh sát dở khóc dở cười, không khỏi quở trách hai người vài câu: “Sau này làm rõ tình huống rồi hẵng báo cảnh sát, đừng lãng phí tài nguyên của nhân dân, hiện tại người của chúng tôi vẫn còn đang điều tra hiện trường đấy.” Dứt lời, anh ta liền gõ lên tờ biên bản nằm trên bàn, “Hai người ký tên vào chỗ này, không có việc gì thì mau đi về đi.”
“…”
Trời tờ mờ tối, đèn đường vừa mới bật lên.
Vụ việc đầy lúng túng kết thúc, ba người cùng nhau đi ra khỏi cục cảnh sát.
Đến cửa, hội chứng sợ xã hội của Đỗ Tử Ngạn đã giảm xuống tới mức bình thường, anh ta cố kìm lại giọt nước mắt xót xa, cảm kích nói: “Bác sĩ Chung, cô đúng là quý nhân của tôi, vừa nãy suýt chút nữa thì tôi đã bị cô gái mũm mĩm này hành hạ chết rồi.”
A Mỹ đứng ở bên cạnh tự biết bản thân đuối lý, chột dạ mỉm cười với anh ta, “Được rồi, tôi xin lỗi, được chưa! Hay là chúng ta đi ăn một bữa cơm giảng hoà đi?” Làm khổ nhau cả một lúc lâu, cô ta đã đói đến mức bụng kêu ra tiếng rồi đây này.
Dù sao thì Đỗ Tử Ngạn cũng là đàn ông con trai, nên lười chấp nhặt với cô ấy, anh ta dang tay ra, nhún vai nói: “Tôi không có ý kiến gì.” Anh ta quay đầu nhìn về phía Chung Ngải, “Cô thì sao? Có đi không?”
Chung Ngải vuốt bụng: “Cũng được.” Cô cũng vốn chưa ăn no.
Ba người đang định đi, Đỗ Tử Ngạn đột nhiên vỗ đầu, “Ấy chết, tôi quên mất chuyện này.”
Chung Ngải và A Mỹ còn chưa kịp lộ ra biểu cảm hoài nghi, một giọng nam trầm nhưng không khàn đột nhiên vang lên từ phía sau.
“Mấy người định đi đâu vậy?”
Chung Ngải ngơ ngác quay người lại, nhìn người đàn ông không biết vừa chui từ đâu ra, khiến cô cảm thấy không chân thực chút nào.
“Trời ơi, thần tượng của tôi tới rồi!” A Mỹ sung sướng hô to, dường như cũng chẳng lo lắng đến chuyện bị mất ví tiền như vậy nữa.
“Ha ha, xem tính tôi này, tôi gọi anh Trạch đến cứu cánh.” Đỗ Tử Ngạn nói tiếp câu nói còn dang dở, anh ta vỗ vai Quý Phàm Trạch, “Anh đến trễ rồi, hiện tại không còn trò hay để xem nữa đâu.”
Quý Phàm Trạch chẳng hề chú ý tới hai người bọn họ, ánh mắt anh lướt qua bả vai Đỗ Tử Ngạn, nhìn chằm chằm vào Chung Ngải.
Hai đôi mắt đều không hẹn mà cùng đối diện với nhau, ánh mắt Chung Ngải rời đi rất nhanh, cô tạm thời cũng không lộ ra biểu cảm thích hợp, chỉ đành phải thoáng cúi đầu xuống. Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống, bóng cây đan xen vào nhau đổ xuống mặt đất đong đưa theo làn gió hè, tựa như tâm trạng của cô lúc này vậy – lắc lư trong cơn bão táp.
Quý Phàm Trạch không lên tiếng, đôi môi mỏng thoáng mím lại, khiến ai cũng không thể nhìn ra được tâm tư từ đường thẳng kia. Từ lần tạm biệt không hề vui vẻ với cô gái này ở cổng bệnh viện một tuần trước, đến bây giờ dường như vết thương của anh vẫn chưa lành lại.
… Hai người này cãi nhau sao?
Cảm nhận được thứ gì đó giữa hai người, lúc này Đỗ Tử Ngạn và A Mỹ thế mà lại vô cùng ăn ý nháy mắt với nhau.
Ngay sau đó, mỗi người kéo theo một người khác: “Đi, chúng ta ăn “bữa cơm hòa giải” nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.