Chương 61: Giữa chúng tôi chưa từng có tình yêu nam nữ
Linh Độ Tịch Mịch
11/10/2022
Khi Chung Ngải đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đi vào phòng khám, không có phóng viên nào nhận ra cô cả.
Tuy vậy, y tá ở quầy lễ tân lại chặn cô ngay trước cửa: “Thưa cô, hôm nay chúng tôi không khám bệnh.”
Chung Ngải tháo một bên khẩu trang xuống, nhìn thoáng qua đối phương, rất nhanh đã đeo khẩu trang lại, cô khẽ nói: “Là tôi.”
Y tá kinh ngạc trợn tròn mắt, sốt ruột đến mức dậm chân, “Bác sĩ Chung, sao cô lại đến đây! Ầy… Cô đừng đi vào thì hơn…”
Nhưng Chung Ngải chỉ ra dấu “Suỵt”, cô phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của y tá, đi thẳng vào phòng khám. Sau khi thành công tránh được những đôi mắt tinh tường ở hành lang, cô căng thẳng hạ thấp vành mũ xuống một chút, lúc này mới bước nhanh tới phòng họp.
Câu nói “Em ngoan ngoãn ở nhà” sáng nay của Quý Phàm Trạch vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không nghe lời anh. Chung Ngải không biết bản thân làm vậy có đúng không, nhưng trong lòng vẫn luôn có một âm thanh đối chọi với lời dặn dò của Quý Phàm Trạch nói rằng: Rắc rối do mình gây nên, thì mình phải dũng cảm đứng ra giải quyết.
Cho nên cô mới tới đây.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Quý Phàm Trạch đã tịch thu điện thoại của cô, không để cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cô hiểu sự che chở của anh, nhưng dù sao lửa cũng tập trung trên người cô, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể tác động đến dây thần kinh của cô, khiến cô sốt ruột đến phát bực. Chung Ngải phiền lòng vì không biết chuyện đã giải quyết xong chưa, nên khi Quý Phàm Trạch vừa bước chân ra cửa, cô đã mượn điện thoại của người hầu ngay lập tức.
Không xem thì không biết, chứ vừa thấy liền hết hồn. Sau khi đăng nhập vào Weibo, cô kinh ngạc phát hiện vụ việc tiết lộ tư liệu của người bệnh còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều. Có không ít người bệnh lo lắng quyền riêng tư của mình bị xâm phạm, sáng sớm liền tụ tập đến phòng khám gây chuyện, đòi hoàn trả toàn bộ phí tư vấn, thậm chí còn có người nhà của bệnh nhân kích động phá vỡ cửa kính phòng khám, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Mọi chuyện còn chưa dừng tại đây, ngay khi đoạn video về vụ đập phá chỉ kéo dài vài phút vừa xuất hiện trên Internet thì đã được chia sẻ không ngừng, trở thành đề tài mà ai cũng thảo luận trên mạng xã hội. Ngay cả các chuyên gia nổi tiếng trong giới cũng tham gia vào, rất sôi nổi thảo luận vấn đề “Làm thế nào để cải thiện hệ thống bảo vệ quyền lợi của bệnh nhân” và “Làm sao để điều chỉnh tiêu chuẩn ngành tư vấn tâm lý tư nhân”,…
Mỗi người đều giữ dáng vẻ xem náo nhiệt, càng ngày càng làm lớn, mỗi tin tức liên quan đều cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người bằng những tiêu đề bắt mắt, ví dụ như “Bà chủ xinh đẹp thất bại trong việc giành quyền nuôi con từng tự sát, giờ lại gây rắc rối cho phòng khám tâm lý tư nhân”, “Bác sĩ nữ trẻ tuổi trong mối quan hệ tình tay ba, vì sự ích kỷ của bản thân mà để lộ tư liệu về người bệnh”,… Cái gọi là sự thật sớm đã bị dư luận bóp méo một cách nghiêm trọng, trở thành một màn kịch máu chó trái với luân thường đạo lý. Không ai để ý đến cảm nhận của người trong cuộc, càng không có ai để ý những từ họ tùy tiện gõ trên bàn phím sẽ mang đến biết bao thương tổn cho người khác.
Nhìn những thứ này, Chung Ngải cảm thấy thật khó thở, cô không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên không thể cứu vãn như vậy.
Phòng khám quyết định tổ chức một buổi họp báo có mời ký giả vào hai giờ chiều ngày hôm đó, mục đích là để xoa dịu dư luận trái chiều ở khắp mọi nơi. Đây là phản hồi chính thức đầu tiên và duy nhất về vụ việc từ lúc nó xảy ra cho đến nay, khiến đám phóng viên hăng như gà chiến ùn ùn kéo đến.
Lúc Chung Ngải đến phòng họp, cuộc họp báo đã bắt đầu.
Phòng họp nhỏ được bài trí đơn giản và nghiêm túc, ở giữa đặt một cái bàn, trên bàn đầy mic và bút ghi âm với nhiều logo truyền thông khác nhau. Tiết Minh Lâm và hai đối tác của phòng khám ngồi nghiêm chỉnh ở phía sau bàn, còn phóng viên ngồi đối diện với bọn họ, chăm chú lắng nghe đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để đặt câu hỏi bất cứ lúc nào.
Bài phát biểu của Tiết Minh Lâm đã được chuẩn bị từ trước, vẫn là những câu như “Phòng khám sẽ không để cho sự cố này tái diễn, cố gắng lấy lại niềm tin của công chúng” vân vân. Nhưng những luận điệu giải quyết mọi việc theo hướng công thức hoá này không thỏa mãn được tính buôn chuyện của phóng viên, chờ ông nói xong, những câu hỏi sắc bén không ngừng kéo tới:
“Bác sĩ Chung làm tổn hại nghiêm trọng danh tiếng của phòng bệnh, lẽ nào các người không suy xét đến việc sa thải cô ta sao?”
“Việc bác sĩ Chung tiết lộ tư liệu của người bệnh có phải đã chứng minh được cách quản lý phòng khám có vấn đề không?”
“Có phải đúng như những nhà chuyên môn nói, ngành tư vấn tâm lý hiện nay rất hỗn loạn, nhất là ở các phòng khám tư nhân như các ông vẫn còn có hiện tượng nhiều cố vấn tâm lý có bằng cấp thấp, thu phí tùy tiện, và ý thức bảo vệ tư liệu bệnh nhân còn yếu không?”
“…”
Thực ra câu trả lời rất đơn giản, chỉ cần Tiết Minh Lâm cắt đứt với Chung Ngải một cách thích hợp, ví dụ như ông có thể nói bác sĩ là bác sĩ, còn phòng khám là phòng khám, việc tiết lộ tư liệu của người bệnh chỉ là hành vi sai trái của một cá nhân, chúng tôi sẽ nghiêm trị nhân viên không làm tròn bổn phận, như vậy Chung Ngải sẽ phải chịu tất cả những phiền phức thay cho phòng khám, sự việc cũng được giải quyết một cách dễ dàng rồi.
Nhưng Tiết Minh Lâm không làm như vậy.
Đối với những lời chất vấn của phóng viên, biểu cảm ông vẫn bình tĩnh, giọng điệu chắc chắn: “Chung Ngải là một cố vấn tâm lý xuất sắc, chúng tôi không tin sự việc như người ngoài đồn thổi. Nếu có bất kỳ truyền thông nào đưa tin thất thiệt, hoặc công kích hay phỉ báng người nhà của bác sĩ Chung, chúng tôi sẽ bắt đầu các thủ tục pháp lý…” Ở điểm này, ông và cháu trai của mình đều đứng trên cùng một lập trường.
“Có thể cho tôi nói nói mấy câu được không?”
Đột nhiên có một giọng nữ từ cửa truyền đến khiến hiện trường im lặng ngay tức khắc, nhưng chỉ một giây đồng hồ, thậm chí còn ngắn hơn, khi một người kích động kêu lên: “Bác sĩ Chung đến!” Những phóng viên quay đầu nhìn về phía cửa lập tức bật dậy khỏi ghế.
Giữa những tiếng bước chân đầy hỗn loạn, Chung Ngải đã bị bao vây kín mít.
Tuy Tiết Minh Lâm tạm thời thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của ông lại lập tức trở nên nặng nề, cô nhóc này đang tự tìm phiền toái cho mình đấy sao?
Lần này Chung Ngải không còn chật vật khi đối mặt với phóng viên như trước nữa, cô bỏ mũ lưỡi trai và khẩu trang xuống, mím môi nói: “Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi vì đã gây ra những ảnh hưởng xấu đến cô Đỗ, phòng khám và xã hội. Đúng là hồ sơ bệnh án của cô Đỗ bị truyền từ chỗ tôi ra bên ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm về điểm này. Nhưng tôi không có ác ý hoặc cố ý tiết lộ tư liệu người bệnh, càng không có cái gọi là tình cảm riêng và ân oán cá nhân gì cả. Sự kiện lần này chỉ là ngoài ý muốn, chứ không liên quan gì đến hệ thống quản lý của phòng khám, tôi cũng hy vọng giới truyền thông không phức tạp hóa vụ việc này lên. Tôi xin cảm ơn tất cả những người đã tin tưởng tôi, trước mắt tôi đã nhận được sự tha thứ từ cô Đỗ, mong rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, xin cảm ơn.”
Sự xuất hiện bất ngờ cùng với bài phát biểu bình tĩnh chân thành của cô đã khiến tất cả các phóng viên ở đây vô cùng ngạc nhiên. Trong những thời điểm như thế này, Chung Ngải chỉ cần làm rùa rụt đầu là được rồi, dù sao cô cũng có phòng khám làm chỗ dựa, có bạn trai vừa cao vừa đẹp trai giàu có che chở, tội gì phải chạy đến trước máy quay để làm sáng tỏ mọi việc chứ? Nhưng họ phải công nhận rằng sự thẳng thắn và lòng dũng cảm của cô đã được lòng của đa số phóng viên, cho nên những câu hỏi phía sau không còn sắc bén như trước nữa.
Tuy vậy, lời này vẫn không ngăn được câu hỏi xảo trá như sau: “Bác sĩ Chung, cô có thể giải thích một cách cụ thể tại sao hồ sơ bệnh án bị lộ ra ngoài được không?”
Nghe vậy, hai tay buông thõng bên quần của Chung Ngải liền nắm chặt vì căng thẳng.
Nếu nói cô không khẩn trương thì chính là nói dối. Từ khi bước ra khỏi cửa lớn biệt thự của Quý Phàm Trạch, cô liền cảm giác được một sự khẩn trương chưa từng có. Cuộc sống của cô không khác mấy cô gái bình thường là bao, tuy từng được lên TV, nhưng cô không có kinh nghiệm ứng phó với phóng viên ngoại trừ ekip chương trình ra, cô cũng không thể đoán trước được sẽ có câu hỏi sắc bén nào đang chờ cô ở hiện trường. Cô đến đây vì cô cảm thấy mình nên xuất hiện, không thể trở thành kẻ nhát gan núp dưới đôi cánh của người khác được, đồng thời cũng cho mình và những người quan tâm cô một câu trả lời thỏa đáng mà thôi.
Cho nên giờ phút này, Chung Ngải bị câu hỏi này ép đến mức không nói nên lời, chẳng lẽ cô muốn khai ra Trầm Bắc ư? Không biết vì sao mà khi nhớ đến cái tên cấm kỵ kia, tim cô lại đau như dao cắt.
Hiện trường rất yên tĩnh, mọi người đều ăn ý chờ câu trả lời từ cô.
Trong khoảnh khắc im lặng đến đáng sợ này, Chung Ngải không biết nên dùng cảm xúc hay thái độ gì để đối mặt với người đàn ông đó. Nhiều năm như vậy, đúng sai đều hoà vào nhau, cô cũng không biết mình nên coi Trầm Bắc là kẻ thù hay là bạn bè nữa.
Lúc sắc mặt cô trắng bệch, đang sắp xếp lại từ ngữ, thì phóng viên đã nhanh nhạy quay đầu nhìn về phía ngoài cửa một lần nữa, vẻ mặt hào hứng như thể vừa khám phá ra một thế giới mới vậy. Chung Ngải chen chúc trong đám phóng viên nên không thể nhìn ra ngoài cửa, cô mới vừa nghi hoặc nhíu mày thì nghe được có người nói:
“Tôi sẽ trả lời câu hỏi này thay bác sĩ Chung.”
Xuyên qua khe hở giữa đám người, qua ánh đèn sáng rõ, Chung Ngải thấy được người nói chuyện, nhất thời mày nhíu càng chặt. Cô trơ mắt nhìn người kia đi qua đám phóng viên đang nghiêng người nhường đường, sau đó đứng bên cạnh cô.
Tóc ngắn già dặn, ăn mặc đơn giản, trông bề ngoài Trầm Bắc không thay đổi chút nào so với ngày thường, chỉ có quầng thâm dưới đôi mắt trong trẻo kia khiến anh nhìn qua như đang chịu sự giày vò nào đó. Người đầu tiên nhận ra anh là phóng viên của Đài truyền hình thành phố, cũng chính là đồng nghiệp của anh, ngay sau khi người nọ nhỏ giọng kêu một tiếng “Giám đốc Trầm”, bút ghi âm và mic đã được đưa đến bên môi anh.
Trầm Bắc là một sự tồn tại khá đặc biệt trong vụ việc lần này. Vì anh là người của giới truyền thông, mặc dù không làm chuyên mục tin tức, nhưng những phóng viên này hoặc không muốn đắc tội với đồng nghiệp hoặc là quyết định tha cho anh. Vả lại, trên anh còn là Đài truyền hình thành phố, rất nhiều đồng nghiệp đều cố gắng tránh đụng chạm đến anh, cho nên anh chưa từng bị gán ghép cho tội danh gì trong chuyện này cả.
Không có lời mở đầu, cũng không trình bày gì thêm, Trầm Bắc chỉ cụp mắt nói thẳng: “Tôi đã lấy trộm hồ sơ bệnh án của cô Đỗ từ phòng khám của bác sĩ Chung…”
Câu nói ấy chẳng khác nào quả bom nguyên tử vừa được thả xuống, lập tức làm dấy lên một trận xôn xao: “Hóa ra bác sĩ Chung thực sự vô tội!”
Ngay cả Chung Ngải cũng choáng váng, tội danh của cô cứ vậy mà được rửa sạch, dễ dàng đến mức khiến người ta khó có thể tin nổi, cảm giác rửa sạch oan khuất này như trút được gánh nặng vậy. Nhưng cảm giác mãnh liệt hơn cả sự thoải mái trong lòng cô chính là ngạc nhiên, mà nó lại bắt nguồn từ chính người đàn ông đứng bên cạnh cô. Chung Ngải không biết trên mặt Trầm Bắc có biểu cảm như thế nào, bất đắc dĩ, chật vật, hay là giải thoát khi thành thật với ra lương tâm của mình đây?
Lúc cô nghiêng đầu nhìn về phía Trầm Bắc, chỉ thấy anh cúi đầu thật thấp, rồi nói: “Rất xin lỗi.”
Anh nhỏ giọng lặp lại: “Chung Ngải, rất xin lỗi.”
Anh vẫn không chịu đứng thẳng người, như thể cố chấp muốn nhận được sự tha thứ từ cô, Chung Ngải mấp máy môi, sững sờ không phát ra được âm tiết nào. Câu “Không sao đâu” như nặng ngàn cân kẹt trong cổ họng, cô nói không nên lời vì chính cô cũng rất để tâm và khổ sở vì chuyện này.
“Vậy xin hỏi anh Trầm, có phải anh và bác sĩ Chung đã từng có một cuộc tình không?” Lại là tên phóng viên xảo quyệt chỉ nói cái dở, chứ không nói cái hay.
Thần kinh vừa mới thả lỏng của Chung Ngải lại trở nên căng thẳng, cô không dám nhìn Trầm Bắc thêm một giây nào nữa, đành phải cứng nhắc cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm vào mũi giày của anh. Khoảng cách giữa hai người gần đến vậy, thậm chí cô còn có thể cảm giác được hô hấp Trầm Bắc chậm lại nửa nhịp.
Do dự một lát, anh mới nói ra hai chữ: “Không có.” Giọng của anh rất ôn hòa, như thể chỉ đang trần thuật một sự thật: “Giữa chúng tôi chưa từng có tình yêu nam nữ, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Nghe anh nói như vậy, Chung Ngải rất ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện đủ loại cảm xúc. Nhưng như vậy cũng tốt, có lẽ anh sẽ cảm thấy thanh thản hơn khi phủ nhận mối quan hệ của hai người, sự áy náy và gánh nặng tâm lý cũng không còn quá nhiều.
Sao Trầm Bắc có thể cảm thấy nhẹ nhàng được đây? Cho đến bây giờ anh cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, sau lưng dường như có một đôi tay đẩy mạnh anh tới nơi này, rồi lại buộc anh nói ra những lời này. Sau khi nói xong, thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, anh lại thấy tim mình như đã chết.
Trong giây phút hỗn loạn ngắn ngủi ấy, anh nghĩ đến một cảnh tượng mới xảy ra vài tiếng trước.
Quý Phàm Trạch đã đến gặp anh.
Người đàn ông kia nói với anh ta: “Anh Trầm, trước kia tôi coi anh là tình địch, nhưng bây giờ mới phát hiện anh không hề xứng với danh hiệu đó. Tôi thật xót xa thay cho anh, anh không mất quyền nuôi con nhưng lại đánh mất lương tâm của mình. À không, cái giá anh phải trả không hề nhỏ, anh không chỉ đánh mất lương tâm, mà còn làm tổn thương người phụ nữ anh yêu.”
Trầm Bắc không thể phản bác lại lời của đối phương, anh ta im lặng thật lâu khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Phàm Trạch. Khi kiện tụng xong, anh ta biết mình không thắng, vì anh ta đã mất đi sự cố chấp và ký ức quý giá trong sinh mệnh mình, cũng đánh mất tình cảm thuần khiết thuở ban đầu dành cho Chung Ngải.
Nhìn có vẻ Quý Phàm Trạch không phải người thích nói chuyện, hôm nay hiếm khi nói với Trầm Bắc nhiều như vậy, những lời này đủ để rút cạn sinh lực và máu của anh ta, làm anh ta giờ đây mỏi mệt không còn muốn nhớ lại gì nữa. Nhưng câu nói cuối cùng của Quý Phàm Trạch lại như in sâu vào trí óc Trầm Bắc, kéo căng dây thần kinh não khiến anh ta đau đớn không thôi.
“Anh biết vì sao Chung Ngải không chọn anh không? Bởi vì anh suy tính quá nhiều, không thể một lòng một dạ yêu cô ấy, mà tôi chỉ yêu cô ấy.” Quý Phàm Trạch nhướng mày nói: “Buổi chiều có cuộc họp báo, đây là việc cuối cùng anh có thể làm cho Chung Ngải.”
Trầm Bắc buồn bã cười, đồng thời cũng bị phóng viên làm cho tỉnh táo lại: “Anh Trầm, còn có mấy vấn đề…”
Phóng viên biết được sự thật đang chuẩn bị đào sâu để lấy thêm nhiều tin tức hơn, thì đột nhiên không biết có phóng viên nào hô lên, đám người này lập tức bỏ qua Chung Ngải và Thẩm Bắc, thu máy móc lại rồi chạy ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, phòng họp liền trống không.
Hết cách rồi, ai bảo điện thoại của bọn họ đều nhận được tin tức mới nhất chứ…
Vụ tiết lộ tư liệu của người bệnh có người âm thầm thao túng.
Người này gọi là Mạnh Tình, bây giờ cô ta đang bị nghi ngờ về các tội danh như phỉ báng người khác bằng cách thuê thủy quân và nhận hối lộ từ những kẻ buôn ma túy, hiện đang bị cảnh sát đưa về đồn để điều tra.
Nghe nói người cung cấp thông tin là anh Quý – một công dân tốt bụng nhiệt tình từng cứu nữ bệnh nhân tâm thần trên sân thượng của một tòa nhà.
Tuy vậy, y tá ở quầy lễ tân lại chặn cô ngay trước cửa: “Thưa cô, hôm nay chúng tôi không khám bệnh.”
Chung Ngải tháo một bên khẩu trang xuống, nhìn thoáng qua đối phương, rất nhanh đã đeo khẩu trang lại, cô khẽ nói: “Là tôi.”
Y tá kinh ngạc trợn tròn mắt, sốt ruột đến mức dậm chân, “Bác sĩ Chung, sao cô lại đến đây! Ầy… Cô đừng đi vào thì hơn…”
Nhưng Chung Ngải chỉ ra dấu “Suỵt”, cô phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của y tá, đi thẳng vào phòng khám. Sau khi thành công tránh được những đôi mắt tinh tường ở hành lang, cô căng thẳng hạ thấp vành mũ xuống một chút, lúc này mới bước nhanh tới phòng họp.
Câu nói “Em ngoan ngoãn ở nhà” sáng nay của Quý Phàm Trạch vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không nghe lời anh. Chung Ngải không biết bản thân làm vậy có đúng không, nhưng trong lòng vẫn luôn có một âm thanh đối chọi với lời dặn dò của Quý Phàm Trạch nói rằng: Rắc rối do mình gây nên, thì mình phải dũng cảm đứng ra giải quyết.
Cho nên cô mới tới đây.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Quý Phàm Trạch đã tịch thu điện thoại của cô, không để cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cô hiểu sự che chở của anh, nhưng dù sao lửa cũng tập trung trên người cô, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể tác động đến dây thần kinh của cô, khiến cô sốt ruột đến phát bực. Chung Ngải phiền lòng vì không biết chuyện đã giải quyết xong chưa, nên khi Quý Phàm Trạch vừa bước chân ra cửa, cô đã mượn điện thoại của người hầu ngay lập tức.
Không xem thì không biết, chứ vừa thấy liền hết hồn. Sau khi đăng nhập vào Weibo, cô kinh ngạc phát hiện vụ việc tiết lộ tư liệu của người bệnh còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều. Có không ít người bệnh lo lắng quyền riêng tư của mình bị xâm phạm, sáng sớm liền tụ tập đến phòng khám gây chuyện, đòi hoàn trả toàn bộ phí tư vấn, thậm chí còn có người nhà của bệnh nhân kích động phá vỡ cửa kính phòng khám, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Mọi chuyện còn chưa dừng tại đây, ngay khi đoạn video về vụ đập phá chỉ kéo dài vài phút vừa xuất hiện trên Internet thì đã được chia sẻ không ngừng, trở thành đề tài mà ai cũng thảo luận trên mạng xã hội. Ngay cả các chuyên gia nổi tiếng trong giới cũng tham gia vào, rất sôi nổi thảo luận vấn đề “Làm thế nào để cải thiện hệ thống bảo vệ quyền lợi của bệnh nhân” và “Làm sao để điều chỉnh tiêu chuẩn ngành tư vấn tâm lý tư nhân”,…
Mỗi người đều giữ dáng vẻ xem náo nhiệt, càng ngày càng làm lớn, mỗi tin tức liên quan đều cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người bằng những tiêu đề bắt mắt, ví dụ như “Bà chủ xinh đẹp thất bại trong việc giành quyền nuôi con từng tự sát, giờ lại gây rắc rối cho phòng khám tâm lý tư nhân”, “Bác sĩ nữ trẻ tuổi trong mối quan hệ tình tay ba, vì sự ích kỷ của bản thân mà để lộ tư liệu về người bệnh”,… Cái gọi là sự thật sớm đã bị dư luận bóp méo một cách nghiêm trọng, trở thành một màn kịch máu chó trái với luân thường đạo lý. Không ai để ý đến cảm nhận của người trong cuộc, càng không có ai để ý những từ họ tùy tiện gõ trên bàn phím sẽ mang đến biết bao thương tổn cho người khác.
Nhìn những thứ này, Chung Ngải cảm thấy thật khó thở, cô không ngờ mọi chuyện sẽ trở nên không thể cứu vãn như vậy.
Phòng khám quyết định tổ chức một buổi họp báo có mời ký giả vào hai giờ chiều ngày hôm đó, mục đích là để xoa dịu dư luận trái chiều ở khắp mọi nơi. Đây là phản hồi chính thức đầu tiên và duy nhất về vụ việc từ lúc nó xảy ra cho đến nay, khiến đám phóng viên hăng như gà chiến ùn ùn kéo đến.
Lúc Chung Ngải đến phòng họp, cuộc họp báo đã bắt đầu.
Phòng họp nhỏ được bài trí đơn giản và nghiêm túc, ở giữa đặt một cái bàn, trên bàn đầy mic và bút ghi âm với nhiều logo truyền thông khác nhau. Tiết Minh Lâm và hai đối tác của phòng khám ngồi nghiêm chỉnh ở phía sau bàn, còn phóng viên ngồi đối diện với bọn họ, chăm chú lắng nghe đồng thời chuẩn bị sẵn sàng để đặt câu hỏi bất cứ lúc nào.
Bài phát biểu của Tiết Minh Lâm đã được chuẩn bị từ trước, vẫn là những câu như “Phòng khám sẽ không để cho sự cố này tái diễn, cố gắng lấy lại niềm tin của công chúng” vân vân. Nhưng những luận điệu giải quyết mọi việc theo hướng công thức hoá này không thỏa mãn được tính buôn chuyện của phóng viên, chờ ông nói xong, những câu hỏi sắc bén không ngừng kéo tới:
“Bác sĩ Chung làm tổn hại nghiêm trọng danh tiếng của phòng bệnh, lẽ nào các người không suy xét đến việc sa thải cô ta sao?”
“Việc bác sĩ Chung tiết lộ tư liệu của người bệnh có phải đã chứng minh được cách quản lý phòng khám có vấn đề không?”
“Có phải đúng như những nhà chuyên môn nói, ngành tư vấn tâm lý hiện nay rất hỗn loạn, nhất là ở các phòng khám tư nhân như các ông vẫn còn có hiện tượng nhiều cố vấn tâm lý có bằng cấp thấp, thu phí tùy tiện, và ý thức bảo vệ tư liệu bệnh nhân còn yếu không?”
“…”
Thực ra câu trả lời rất đơn giản, chỉ cần Tiết Minh Lâm cắt đứt với Chung Ngải một cách thích hợp, ví dụ như ông có thể nói bác sĩ là bác sĩ, còn phòng khám là phòng khám, việc tiết lộ tư liệu của người bệnh chỉ là hành vi sai trái của một cá nhân, chúng tôi sẽ nghiêm trị nhân viên không làm tròn bổn phận, như vậy Chung Ngải sẽ phải chịu tất cả những phiền phức thay cho phòng khám, sự việc cũng được giải quyết một cách dễ dàng rồi.
Nhưng Tiết Minh Lâm không làm như vậy.
Đối với những lời chất vấn của phóng viên, biểu cảm ông vẫn bình tĩnh, giọng điệu chắc chắn: “Chung Ngải là một cố vấn tâm lý xuất sắc, chúng tôi không tin sự việc như người ngoài đồn thổi. Nếu có bất kỳ truyền thông nào đưa tin thất thiệt, hoặc công kích hay phỉ báng người nhà của bác sĩ Chung, chúng tôi sẽ bắt đầu các thủ tục pháp lý…” Ở điểm này, ông và cháu trai của mình đều đứng trên cùng một lập trường.
“Có thể cho tôi nói nói mấy câu được không?”
Đột nhiên có một giọng nữ từ cửa truyền đến khiến hiện trường im lặng ngay tức khắc, nhưng chỉ một giây đồng hồ, thậm chí còn ngắn hơn, khi một người kích động kêu lên: “Bác sĩ Chung đến!” Những phóng viên quay đầu nhìn về phía cửa lập tức bật dậy khỏi ghế.
Giữa những tiếng bước chân đầy hỗn loạn, Chung Ngải đã bị bao vây kín mít.
Tuy Tiết Minh Lâm tạm thời thoát khỏi vòng vây của đám phóng viên, nhưng vẻ mặt bình tĩnh của ông lại lập tức trở nên nặng nề, cô nhóc này đang tự tìm phiền toái cho mình đấy sao?
Lần này Chung Ngải không còn chật vật khi đối mặt với phóng viên như trước nữa, cô bỏ mũ lưỡi trai và khẩu trang xuống, mím môi nói: “Đầu tiên, tôi muốn xin lỗi vì đã gây ra những ảnh hưởng xấu đến cô Đỗ, phòng khám và xã hội. Đúng là hồ sơ bệnh án của cô Đỗ bị truyền từ chỗ tôi ra bên ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm về điểm này. Nhưng tôi không có ác ý hoặc cố ý tiết lộ tư liệu người bệnh, càng không có cái gọi là tình cảm riêng và ân oán cá nhân gì cả. Sự kiện lần này chỉ là ngoài ý muốn, chứ không liên quan gì đến hệ thống quản lý của phòng khám, tôi cũng hy vọng giới truyền thông không phức tạp hóa vụ việc này lên. Tôi xin cảm ơn tất cả những người đã tin tưởng tôi, trước mắt tôi đã nhận được sự tha thứ từ cô Đỗ, mong rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, xin cảm ơn.”
Sự xuất hiện bất ngờ cùng với bài phát biểu bình tĩnh chân thành của cô đã khiến tất cả các phóng viên ở đây vô cùng ngạc nhiên. Trong những thời điểm như thế này, Chung Ngải chỉ cần làm rùa rụt đầu là được rồi, dù sao cô cũng có phòng khám làm chỗ dựa, có bạn trai vừa cao vừa đẹp trai giàu có che chở, tội gì phải chạy đến trước máy quay để làm sáng tỏ mọi việc chứ? Nhưng họ phải công nhận rằng sự thẳng thắn và lòng dũng cảm của cô đã được lòng của đa số phóng viên, cho nên những câu hỏi phía sau không còn sắc bén như trước nữa.
Tuy vậy, lời này vẫn không ngăn được câu hỏi xảo trá như sau: “Bác sĩ Chung, cô có thể giải thích một cách cụ thể tại sao hồ sơ bệnh án bị lộ ra ngoài được không?”
Nghe vậy, hai tay buông thõng bên quần của Chung Ngải liền nắm chặt vì căng thẳng.
Nếu nói cô không khẩn trương thì chính là nói dối. Từ khi bước ra khỏi cửa lớn biệt thự của Quý Phàm Trạch, cô liền cảm giác được một sự khẩn trương chưa từng có. Cuộc sống của cô không khác mấy cô gái bình thường là bao, tuy từng được lên TV, nhưng cô không có kinh nghiệm ứng phó với phóng viên ngoại trừ ekip chương trình ra, cô cũng không thể đoán trước được sẽ có câu hỏi sắc bén nào đang chờ cô ở hiện trường. Cô đến đây vì cô cảm thấy mình nên xuất hiện, không thể trở thành kẻ nhát gan núp dưới đôi cánh của người khác được, đồng thời cũng cho mình và những người quan tâm cô một câu trả lời thỏa đáng mà thôi.
Cho nên giờ phút này, Chung Ngải bị câu hỏi này ép đến mức không nói nên lời, chẳng lẽ cô muốn khai ra Trầm Bắc ư? Không biết vì sao mà khi nhớ đến cái tên cấm kỵ kia, tim cô lại đau như dao cắt.
Hiện trường rất yên tĩnh, mọi người đều ăn ý chờ câu trả lời từ cô.
Trong khoảnh khắc im lặng đến đáng sợ này, Chung Ngải không biết nên dùng cảm xúc hay thái độ gì để đối mặt với người đàn ông đó. Nhiều năm như vậy, đúng sai đều hoà vào nhau, cô cũng không biết mình nên coi Trầm Bắc là kẻ thù hay là bạn bè nữa.
Lúc sắc mặt cô trắng bệch, đang sắp xếp lại từ ngữ, thì phóng viên đã nhanh nhạy quay đầu nhìn về phía ngoài cửa một lần nữa, vẻ mặt hào hứng như thể vừa khám phá ra một thế giới mới vậy. Chung Ngải chen chúc trong đám phóng viên nên không thể nhìn ra ngoài cửa, cô mới vừa nghi hoặc nhíu mày thì nghe được có người nói:
“Tôi sẽ trả lời câu hỏi này thay bác sĩ Chung.”
Xuyên qua khe hở giữa đám người, qua ánh đèn sáng rõ, Chung Ngải thấy được người nói chuyện, nhất thời mày nhíu càng chặt. Cô trơ mắt nhìn người kia đi qua đám phóng viên đang nghiêng người nhường đường, sau đó đứng bên cạnh cô.
Tóc ngắn già dặn, ăn mặc đơn giản, trông bề ngoài Trầm Bắc không thay đổi chút nào so với ngày thường, chỉ có quầng thâm dưới đôi mắt trong trẻo kia khiến anh nhìn qua như đang chịu sự giày vò nào đó. Người đầu tiên nhận ra anh là phóng viên của Đài truyền hình thành phố, cũng chính là đồng nghiệp của anh, ngay sau khi người nọ nhỏ giọng kêu một tiếng “Giám đốc Trầm”, bút ghi âm và mic đã được đưa đến bên môi anh.
Trầm Bắc là một sự tồn tại khá đặc biệt trong vụ việc lần này. Vì anh là người của giới truyền thông, mặc dù không làm chuyên mục tin tức, nhưng những phóng viên này hoặc không muốn đắc tội với đồng nghiệp hoặc là quyết định tha cho anh. Vả lại, trên anh còn là Đài truyền hình thành phố, rất nhiều đồng nghiệp đều cố gắng tránh đụng chạm đến anh, cho nên anh chưa từng bị gán ghép cho tội danh gì trong chuyện này cả.
Không có lời mở đầu, cũng không trình bày gì thêm, Trầm Bắc chỉ cụp mắt nói thẳng: “Tôi đã lấy trộm hồ sơ bệnh án của cô Đỗ từ phòng khám của bác sĩ Chung…”
Câu nói ấy chẳng khác nào quả bom nguyên tử vừa được thả xuống, lập tức làm dấy lên một trận xôn xao: “Hóa ra bác sĩ Chung thực sự vô tội!”
Ngay cả Chung Ngải cũng choáng váng, tội danh của cô cứ vậy mà được rửa sạch, dễ dàng đến mức khiến người ta khó có thể tin nổi, cảm giác rửa sạch oan khuất này như trút được gánh nặng vậy. Nhưng cảm giác mãnh liệt hơn cả sự thoải mái trong lòng cô chính là ngạc nhiên, mà nó lại bắt nguồn từ chính người đàn ông đứng bên cạnh cô. Chung Ngải không biết trên mặt Trầm Bắc có biểu cảm như thế nào, bất đắc dĩ, chật vật, hay là giải thoát khi thành thật với ra lương tâm của mình đây?
Lúc cô nghiêng đầu nhìn về phía Trầm Bắc, chỉ thấy anh cúi đầu thật thấp, rồi nói: “Rất xin lỗi.”
Anh nhỏ giọng lặp lại: “Chung Ngải, rất xin lỗi.”
Anh vẫn không chịu đứng thẳng người, như thể cố chấp muốn nhận được sự tha thứ từ cô, Chung Ngải mấp máy môi, sững sờ không phát ra được âm tiết nào. Câu “Không sao đâu” như nặng ngàn cân kẹt trong cổ họng, cô nói không nên lời vì chính cô cũng rất để tâm và khổ sở vì chuyện này.
“Vậy xin hỏi anh Trầm, có phải anh và bác sĩ Chung đã từng có một cuộc tình không?” Lại là tên phóng viên xảo quyệt chỉ nói cái dở, chứ không nói cái hay.
Thần kinh vừa mới thả lỏng của Chung Ngải lại trở nên căng thẳng, cô không dám nhìn Trầm Bắc thêm một giây nào nữa, đành phải cứng nhắc cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm vào mũi giày của anh. Khoảng cách giữa hai người gần đến vậy, thậm chí cô còn có thể cảm giác được hô hấp Trầm Bắc chậm lại nửa nhịp.
Do dự một lát, anh mới nói ra hai chữ: “Không có.” Giọng của anh rất ôn hòa, như thể chỉ đang trần thuật một sự thật: “Giữa chúng tôi chưa từng có tình yêu nam nữ, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Nghe anh nói như vậy, Chung Ngải rất ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng xuất hiện đủ loại cảm xúc. Nhưng như vậy cũng tốt, có lẽ anh sẽ cảm thấy thanh thản hơn khi phủ nhận mối quan hệ của hai người, sự áy náy và gánh nặng tâm lý cũng không còn quá nhiều.
Sao Trầm Bắc có thể cảm thấy nhẹ nhàng được đây? Cho đến bây giờ anh cũng không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây, sau lưng dường như có một đôi tay đẩy mạnh anh tới nơi này, rồi lại buộc anh nói ra những lời này. Sau khi nói xong, thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, anh lại thấy tim mình như đã chết.
Trong giây phút hỗn loạn ngắn ngủi ấy, anh nghĩ đến một cảnh tượng mới xảy ra vài tiếng trước.
Quý Phàm Trạch đã đến gặp anh.
Người đàn ông kia nói với anh ta: “Anh Trầm, trước kia tôi coi anh là tình địch, nhưng bây giờ mới phát hiện anh không hề xứng với danh hiệu đó. Tôi thật xót xa thay cho anh, anh không mất quyền nuôi con nhưng lại đánh mất lương tâm của mình. À không, cái giá anh phải trả không hề nhỏ, anh không chỉ đánh mất lương tâm, mà còn làm tổn thương người phụ nữ anh yêu.”
Trầm Bắc không thể phản bác lại lời của đối phương, anh ta im lặng thật lâu khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quý Phàm Trạch. Khi kiện tụng xong, anh ta biết mình không thắng, vì anh ta đã mất đi sự cố chấp và ký ức quý giá trong sinh mệnh mình, cũng đánh mất tình cảm thuần khiết thuở ban đầu dành cho Chung Ngải.
Nhìn có vẻ Quý Phàm Trạch không phải người thích nói chuyện, hôm nay hiếm khi nói với Trầm Bắc nhiều như vậy, những lời này đủ để rút cạn sinh lực và máu của anh ta, làm anh ta giờ đây mỏi mệt không còn muốn nhớ lại gì nữa. Nhưng câu nói cuối cùng của Quý Phàm Trạch lại như in sâu vào trí óc Trầm Bắc, kéo căng dây thần kinh não khiến anh ta đau đớn không thôi.
“Anh biết vì sao Chung Ngải không chọn anh không? Bởi vì anh suy tính quá nhiều, không thể một lòng một dạ yêu cô ấy, mà tôi chỉ yêu cô ấy.” Quý Phàm Trạch nhướng mày nói: “Buổi chiều có cuộc họp báo, đây là việc cuối cùng anh có thể làm cho Chung Ngải.”
Trầm Bắc buồn bã cười, đồng thời cũng bị phóng viên làm cho tỉnh táo lại: “Anh Trầm, còn có mấy vấn đề…”
Phóng viên biết được sự thật đang chuẩn bị đào sâu để lấy thêm nhiều tin tức hơn, thì đột nhiên không biết có phóng viên nào hô lên, đám người này lập tức bỏ qua Chung Ngải và Thẩm Bắc, thu máy móc lại rồi chạy ra ngoài. Chỉ trong nháy mắt, phòng họp liền trống không.
Hết cách rồi, ai bảo điện thoại của bọn họ đều nhận được tin tức mới nhất chứ…
Vụ tiết lộ tư liệu của người bệnh có người âm thầm thao túng.
Người này gọi là Mạnh Tình, bây giờ cô ta đang bị nghi ngờ về các tội danh như phỉ báng người khác bằng cách thuê thủy quân và nhận hối lộ từ những kẻ buôn ma túy, hiện đang bị cảnh sát đưa về đồn để điều tra.
Nghe nói người cung cấp thông tin là anh Quý – một công dân tốt bụng nhiệt tình từng cứu nữ bệnh nhân tâm thần trên sân thượng của một tòa nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.