Chương 53: Tự sát
Linh Độ Tịch Mịch
11/10/2022
Tin nhắn của Đỗ Vũ Hề mang đến tin tức quá kinh hãi, ngay lập tức làm cho Chung Ngải cuống
cuồng cả lên. Trong cabin, cô đứng dậy duỗi tay định mở cửa, nhưng khi
vừa chạm vào chốt, tay cô đột nhiên bị anh đè lại.
“Em muốn làm gì?” Quý Phàm Trạch nhăn mày, tầm mắt lướt qua chiếc điện thoại bị tay cô nắm chặt, sau đó lại nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Không thể xuống được.”
Bánh xe dần chuyển động lên cao, đã cách mặt đất khoảng hai mét.
Chần chừ nửa giây, bánh xe đã lên cao hơn một chút, Chung Ngải không rảnh để suy nghĩ, gấp gáp nói: “Vũ Hề xảy ra chuyện rồi!”
Quý Phàm Trạch hơi giật mình, vừa muốn mở miệng hỏi, cô đã túm chặt cánh tay anh, gằn từng chữ nói: “Quý Phàm Trạch, anh giúp em đi xuống.”
Cùng với cuộc trò chuyện của hai người, không gian dưới chân tiếp tục được nâng cao, từng chút kéo giãn khoảng cách với mặt đất.
Một khi bánh xe đã khởi động thì không thể quay ngược lại được, dù cho Chung Ngải muốn nhảy xuống thì cũng sẽ ngã gãy chân. Quý Phàm Trạch nhìn khuôn mặt vô cùng lo lắng của cô, môi mím thành một đường thẳng tắp, gần như không chút do dự, anh mở chốt cửa ra. Chung Ngải còn chưa hết kinh ngạc, trong cabin chỉ còn lại một mình cô.
Quý Phàm Trạch nhún người nhảy xuống mất rồi.
Gió đêm oi bức thổi vào, cũng vô tình thổi trúng trái tim đang đập thình thịch của Chung Ngải, vừa nhìn xuống phía dưới, tim cô đã nhảy thót lên đến tận cổ họng, cô run rẩy hô lên: “Quý Phàm Trạch! Anh…” Làm vậy quá nguy hiểm!
Trước khi cô hô lên, dáng người nhanh nhẹn kia đã thành công chạm đất, đứng vững gót chân một cách đẹp mắt. Anh xoay người, ngửa đầu, giang hai tay ra, gọi cô ở độ cao gần ba mét: “Chung Ngải, em nhảy xuống đi.”
Ánh trăng, ánh sao cùng với ánh đèn của bánh xe Ferris hòa vào nhau, tạo thành chùm sáng lung linh rực rỡ chiếu thẳng vào người anh. Từ cao nhìn xuống, áo sơ mi đen và quần tây làm nổi bật lên thân hình cao lớn rắn rỏi của Quý Phàm Trạch, cả người anh gần như hòa làm một với màn đêm, mà khuôn mặt anh tuấn ẩn trong bóng tối lại có những tia sáng dao động vây quanh, giống như ánh sáng phát ra từ đồ sứ lấp lánh động lòng người.
Chung Ngải yên lặng quan sát anh, hai chân tiến lên phía trước, rồi dừng lại.
Quá cao.
“Anh sẽ tiếp được em, mau lên.” Quý Phàm Trạch thúc giục.
Mặc dù giọng anh khi truyền đến tai Chung Ngải bị gió thổi đi mất một ít, nhưng giọng điệu kiên định cùng với ánh sáng ở giữa mày của anh như mạch nước ngầm chảy xiết, nháy mắt đã đi thẳng vào lòng cô.
Cô tin anh.
Lúc cô nhắm tịt mắt rồi nhảy xuống, hô hấp của cô như ngừng lại, giống như có gió đêm xẹt qua bên tai, nhưng còn chưa kịp nghe thấy tiếng gió, cô đã rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Khoảnh khắc eo cô được anh ôm chặt, Chung Ngải cảm thấy cơ thể mình hơi lắc lư, sau đó liền ngã xuống nền xi măng cứng đờ, cô vừa mới hoảng hốt mở mắt ra thì đã thấy Quý Phàm Trạch ôm cô lăn ra ngoài. May là họ không lăn quá xa, lại có anh làm đệm thịt, Chung Ngải mới không bị thương, nhưng người đàn ông bị cô đè dưới thân lại bị hít một hơi lạnh.
Nhân viên công tác của công viên giải trí thấy thế liền vội vàng chạy ra từ phòng điều khiển, ngạc nhiên nhìn hai người nằm lăn dưới đất, không khỏi thổn thức: Kẻ có tiền thật là tùy hứng, bao bánh xe Ferris cả buổi tối chỉ để nhảy bungee* thôi sao!
*Nhảy Bungee: Một trò chơi vô cùng mạo hiểm. Người chơi sẽ leo lên một nơi có độ cao từ 31 đến 183 m như cây cầu, tòa nhà cao tầng, khinh khí cầu, trực thăng… và được buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống phía dưới mặt đất hoặc mặt nước (Nguồn: travelmag).
Chung Ngải vội vàng chống hai tay lên nền xi măng, nhanh chóng đứng dậy. Lúc duỗi tay kéo Quý Phàm Trạch, cô vừa đau lòng vừa khẩn trương, sau khi giúp anh phủi bụi trên người liền hỏi: “Anh có bị thương ở đâu không?”
Quý Phàm Trạch chịu đựng cơn đau dữ dội ở cổ tay, mím chặt môi dưới, “Anh không sao.” Trong lòng anh lại chửi thầm, sao cô gái này nhìn gầy như vậy mà khi đỡ lấy lại nặng thế, ngoài miệng vẫn không quên nói đến chuyện quan trọng: “Rốt cuộc thì Đỗ Vũ Hề có chuyện gì?”
Chung Ngải không rảnh trả lời câu hỏi của anh, cũng không rảnh lo đến cảnh tượng chấn động vừa rồi, cô vừa đi ra ngoài vừa bấm số điện thoại của Đỗ Tử Ngạn.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, cô vội vàng nói: “Anh mau đến nhà Vũ Hề đi, có khả năng cô ấy đã tự sát!”
Hiển nhiên hai người đàn ông trong và ngoài điện thoại đều bị hai chữ “Tự sát” kích thích đến, Quý Phàm Trạch đột nhiên tăng tốc, kéo cánh tay Chung Ngải, túm cô ra ngoài công viên giải trí.
Đỗ Tử Ngạn vì quá hoảng sợ nên không nói được một câu hoàn chỉnh: “Chung Ngải, cô… Nói đùa phải không? Cô… Lặp lại lần nữa…”
“Đỗ Tử Ngạn, anh hãy nghe cho kỹ đây.” Chung Ngải tiếp tục bước đi, giọng điệu dần trở nên nghiêm túc, tốc độ nói thì chậm lại, dặn dò anh ta: “Bây giờ từng giây từng phút đều là sinh mạng. Anh lập tức gọi xe cứu thương đến chỗ ở của Vũ Hề đi, sau đó liên hệ với bên bất động sản, nếu không ai mở cửa thì cứ phá cửa. Tôi với Quý Phàm Trạch sẽ nhanh tới thôi…”
“…Được được được.” Đỗ Tử Ngạn lập tức gật đầu như giã tỏi.
***
Nếu khi nhận được điện thoại của Chung Ngải, phản ứng đầu tiên của Đỗ Tử Ngạn chính là đối phương nói nhảm, hoặc là không tỉnh táo, nhưng vào khoảnh khắc phá cửa tiến vào căn hộ của em gái, anh ta vô cùng hoảng sợ.
Trong bồn tắm đầy máu, em gái anh ta cắt cổ tay tự sát…
Đây là lần đầu tiên trong đời Đỗ Tử Ngạn nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng đến vậy, nhất là người có sắc mặt trắng bệch, mặc bộ váy trắng nằm trong bồn tắm kia lại là em gái ruột của anh ta, khiến anh ta sợ tới mức suýt nữa thì ngất tại chỗ. Nhờ sự dự đoán của Chung Ngải, các nhân viên cứu hộ đã nhanh chóng đến hiện trường tiến hành cầm máu khẩn cấp cho Đỗ Vũ Hề đang hôn mê sâu, sau đó nâng người lên xe cứu thương, chạy nhanh như chớp đến bệnh viện…
Từ công viên giải trí vùng ngoại ô trở về thành phố cũng phải mất ít nhất một tiếng, khi họ đang đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Đỗ Tử Ngạn, Quý Phàm Trạch liền lái xe đến bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng từ hành lang xộc vào mũi, khiến cho từng mạch máu từ niêm mạc mũi đến tim đều bị kéo căng. Đôi giày da thủ công không dính một hạt bụi của Quý Phàm Trạch vội vàng giẫm lên nền đá cẩm thạch, phát ra những tiếng vang trầm thấp với tần suất cao. Trên đường đi, anh đã hỏi Chung Ngải đầu đuôi câu chuyện, nhưng vì trách nhiệm nghề nghiệp của cô là bảo vệ bệnh tình của bệnh nhân, nên cô không nói quá nhiều với anh, chỉ bảo tinh thần của Vũ Hề không ổn lắm. Ngoài kinh ngạc, Quý Phàm Trạch còn cảm thấy nặng nề và lo lắng.
Ngồi trên sô pha bên ngoài phòng bệnh VIP là người đàn ông đi dép lào, mặc quần đùi đi biển và áo phông ở nhà, vừa nhìn là đã biết anh ta chạy vội từ nhà ra, ngay cả quần áo cũng không kịp thay. Người nọ cong lưng, cúi đầu rất thấp, gập khuỷu tay chống đầu gối, luồn ngón tay sạch sẽ thon dài vào mái tóc ngắn, lo lắng xoa tóc.
Nghe được tiếng bước chân từ cuối hành lang vắng vẻ truyền đến, anh ta bỗng ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn Quý Phàm Trạch và Chung Ngải.
“Tử Ngạn, sao cậu lại ngồi đây, cô ấy sao rồi?” Khi Quý Phàm Trạch hỏi câu này, đôi mắt u ám sâu không thấy đáy dừng lại trên cánh cửa màu trắng của phòng bệnh đang đóng chặt.
Đỗ Tử Ngạn đứng lên, hai chân mềm nhũn, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được, giọng khàn khàn không khó có thể nói là nghẹn ngào hay là vui mừng: “Giữ được tính mạng.” Nói xong, tầm mắt anh ta dịch từ người Quý Phàm Trạch sang chỗ Chung Ngải, yết hầu run lên: “Cảm ơn cô. Hôm nay nếu không nhờ cô, chỉ e Vũ Hề đã không giữ được cái mạng này rồi.”
Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, Chung Ngải thở phào nhẹ nhõm: “Tình huống hiện tại của cô ấy thế nào?”
“Tỉnh rồi, nhưng không muốn gặp ai, cũng không nói lời nào.” Đỗ Tử Ngạn gãi mái tóc rối bời, lại ngồi xuống ghế.
Trằn trọc sợ hãi một hồi lâu, anh ta cũng không biết phải xử lý cục diện trước mắt ra sao: “Haizz, nếu không phải vừa rồi bác sĩ khoa tâm thần tới, thì tôi cũng không biết tinh thần của em gái có vấn đề giống mình…” Mấy năm trước Đỗ Vũ Hề đều ở nước ngoài, tuy hai anh em họ hòa thuận nhưng không tiếp xúc nhiều, Đỗ Tử Ngạn không biết chuyện gì đã xảy ra với em gái mình cả.
Chung Ngải và Quý Phàm Trạch yên lặng ngồi bên cạnh nghe anh ta lải nhải như bệnh nhân tâm thần, bàn tay lớn nắm tay nhỏ, hai người đều không nói một lời.
Làm bác sĩ tâm lý, Chung Ngải biết rất rõ bệnh tâm lý của người bệnh cách cái chết không xa, nhiều khi một sinh mạng kết thúc cũng chỉ vì một ý nghĩ. Nhưng hiện thực không phải lý thuyết, cô là cố vấn tâm lý của Đỗ Vũ Hề, đồng thời cũng là bạn cô ấy, xảy ra sự việc như vậy khiến cô rất đau lòng.
Rốt cuộc là tuyệt vọng đến mức nào mới có thể khiến người ta tự sát đây? Trên con đường giãy giụa tìm đến cái chết rồi được cứu sống, đối với những người coi thường tính mạng của bản thân, có lẽ cảm giác thất bại trong việc giải thoát còn nhiều hơn cả hối hận và sợ hãi. Giống như những người muốn rời bỏ nhân thế, khi tỉnh dậy thường sẽ hỏi “Vì sao lại cứu tôi?” hoặc là “Vì sao không để tôi chết luôn đi?”, Đỗ Vũ Hề cũng có rất nhiều khúc mắc và cảnh khốn cùng làm cho cô ấy càng bị giày vò và hoang mang hơn.
Không biết đã qua bao lâu, Đỗ Tử Ngạn mới không nói nữa, hành lang bỗng yên tĩnh, đèn sợi đốt lại vô cùng chói mắt.
Lại không biết qua bao lâu, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra.
Ba người đồng loạt ngước mắt nhìn qua, một y tá tầm tuổi trung niên nhô đầu ra, hỏi: “Ai là bác sĩ Chung?”
“Là tôi.” Chung Ngải nhìn bà: “Sao vậy?”
Đối phương nói: “Cô Đỗ muốn cô vào.”
Chung Ngải cảm giác bàn tay lớn đang nắm lấy tay cô hơi khựng lại, rồi lặng lẽ buông ra, cô gật đầu, “Được.”
Y tá đi ra, để lại một không gian yên tĩnh.
Tình hình trong phòng bệnh không khác mấy so với tưởng tượng của cô – khăn trải giường màu trắng, gương mặt tái nhợt, máu đỏ tươi trong túi nhỏ từng giọt, chảy từ theo đường truyền máu đến cây kim cắm vào mu bàn tay của Đỗ Vũ Hề, rồi chậm rãi truyền vào cơ thể cô ấy. Nếu không phải có màu máu này, thì nhìn cô gái nằm trên giường bệnh chẳng khác nào đồ sứ vỡ vụn quên không vẽ màu, khó khăn lắm mới có thể đính bù vào, nhưng bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan thành mây khói.
Khi bốn mắt giao nhau, ánh mắt Đỗ Vũ Hề rời rạc, dường như cô ấy phải dùng hết sức mới nhìn được mặt Chung Ngải vậy. Cổ tay trái cô ấy quấn bông gạc màu trắng dày như vậy, lại còn quấn rất nhiều vòng, nhưng vẫn không ngăn dòng máu chảy ra được, vô tình làm gai mắt người nhìn.
Chung Ngải muốn nở nụ cười an ủi, nhưng mãi vẫn không cười được, chỉ có thể chậm rãi đi đến đầu giường. Cô khẽ chạm vào tay Đỗ Vũ Hề với sự thương tiếc, nhưng vừa mới chạm vào…
Đỗ Vũ Hề lại như chịu phải kích thích, bỗng nhiên rụt tay lại với vẻ né tránh.
Chung Ngải ngạc nhiên, bàn tay vẫn còn cứng nhắc giữa không trung, lời an ủi kẹt ở cổ họng còn chưa kịp nói ra, thì đã thấy đôi môi khô nứt của Đỗ Vũ Hề hơi mấp máy, hỏi lên câu hỏi khiến cho Chung Ngải không thở nổi.
“Người trong lòng Trầm Bắc là cô ư?”
Giọng cô ấy khàn khàn như muỗi kêu, lại như tiếng sét đánh bên tai Chung Ngải, trong lòng cô lập tức chấn động, sau một lúc lâu không tìm được lý do biện minh, chỉ có thể gật đầu ngầm thừa nhận.
Phòng bệnh yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng máu rơi xuống rất nhỏ.
Đỗ Vũ Hề nhìn cô chằm chằm, Chung Ngải bị ánh mắt cô ấy làm cho chấn động, ngay lúc cô nghĩ rằng Đỗ Vũ Hề muốn truy vấn chuyện này, thì cô ấy lại mệt mỏi cụp mắt, yếu ớt nói: “Cô không cần căng thẳng, tôi không có ý trách cô.” Cô không thể trách bất cứ ai khác được, tất cả tinh thần và sức lực còn lại trong người cô chỉ đủ để trách cứ chính mình mà thôi.
Có một cảm giác chua xót xông lên mũi Chung Ngải, khiến cô bị sặc một lúc lâu mới nói nên lời: “Vũ Hề, cô có muốn tôi gọi Trầm Bắc đến đây không?” Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông.
“Không, không cần.” Đỗ Vũ Hề lắc đầu, mái tóc dài màu đen giống như dây leo xõa xuống gối đầu, quấn lấy dây thần kinh cô ấy: “Không thể để anh ta biết tôi có bệnh trầm cảm được, tuyệt đối không thể.”
Không đợi Chung Ngải mở miệng, Đỗ Vũ Hề lại giơ bàn tay vừa tránh né cô lúc trước lên, giống như đột nhiên đổi ý, hoặc là lòng rối như tơ vò sớm đã không có cách nào, lại như lấy lòng chạm vào tay cô.
Chung Ngải hiểu được những rối rắm và mâu thuẫn của cô ấy, trở tay nắm lấy tay Vũ Hề, hơi siết chặt: “Đừng lo, tất cả rồi sẽ ổn cả thôi.”
Cô ấy không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ cắn đôi môi tái nhợt: “Chung Ngải, hãy giúp tôi, cầu xin cô.”
Chung Ngải sợ miệng vết thương của cô ấy rách ra nên lực tay dần thả lỏng: “Cô muốn tôi giúp gì?”
Đỗ Vũ Hề trở tay nắm chặt lấy tay cô, như thể đã dùng hết sức lực để bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng là cô: “Tôi phải có được quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu.” Cô không còn chờ mong gì với anh ta nữa rồi, chỉ muốn nuôi con trai của mình mà thôi.
Trong căn phòng trống vắng, giọng nói của Đỗ Vũ Hề như kéo dài, khiến trong lòng Chung Ngải run mạnh.
Cô nên giúp như thế nào đây? Giúp như thế nào mới phải?
Trong lúc cô im lặng không nói gì, Đỗ Vũ Hề cầu xin nói: “Trước khi cắt cổ tay, tôi đã gọi cho Trầm Bắc. Anh ấy nhất quyết không cho tôi gặp Tiếu Tiếu, nhưng nói không chừng anh ấy sẽ nghe theo cô…”
Là một người phụ nữ, đồng thời là một người mẹ, Đỗ Vũ Hề vốn nhạy cảm có thể cảm nhận được sự thân mật của Tiếu Tiếu với Chung Ngải, lẽ nào tình địch vô hình của cô là Chung Ngải ư? Tuy đã có dự cảm từ trước, nhưng khi nghe được đáp án từ chính miệng Trầm Bắc nói ra, tim cô vẫn không khống chế được mà đau như cắt.
Từ khoảnh khắc ấy, Đỗ Vũ Hề cảm thấy thật tồi tệ.
Cô muốn giải tỏa bớt những bi kịch xảy ra trên người mình, muốn hận Chung Ngải để giảm bớt sự tự trách nhiều năm qua, nhưng cô lại phát hiện mình không thể hận nổi. Chung Ngải là người đầu tiên thực sự quan tâm cô, luôn dặn dò cô uống thuốc đúng hạn mỗi tuần, dặn dò cô phải giữ tâm trạng vui vẻ, đồng thời cũng là người đã đưa Tiếu Tiếu vào thế giới của cô… Sao cô có thể kết tội một người thiện lương như Chung Ngải đây?
Mà bây giờ, khi cô tuyệt vọng, Chung Ngải là người duy nhất có thể giúp cô, cũng là người duy nhất cô tin tưởng.
Lời từ chối đến bên miệng lại bị Chung Ngải nuốt trở về, nằm trên giường chính là người bệnh, chỉ cần một chút kích thích thôi là có thể khiến cho Đỗ Vũ Hề lại làm chuyện dại dột, cô không thể cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của cô ấy được.
Cô xoa đầu Vũ Hề, an ủi nói: “Được, tôi sẽ nghĩ cách.”
“…”
Đối với Đỗ Vũ Hề, cuộc trò chuyện này là khởi đầu của hy vọng, là động lực để sống sót; mà đối với Chung Ngải, nó lại là nỗi áp lực khiến người ta không thể chịu nổi, khiến suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn.
Cô nhíu mày kéo cửa ra trong sự hỗn độn này, chậm rãi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn cô đi ra với dáng vẻ này, mặt Quý Phàm Trạch càng nặng nề hơn.
“Em muốn làm gì?” Quý Phàm Trạch nhăn mày, tầm mắt lướt qua chiếc điện thoại bị tay cô nắm chặt, sau đó lại nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Không thể xuống được.”
Bánh xe dần chuyển động lên cao, đã cách mặt đất khoảng hai mét.
Chần chừ nửa giây, bánh xe đã lên cao hơn một chút, Chung Ngải không rảnh để suy nghĩ, gấp gáp nói: “Vũ Hề xảy ra chuyện rồi!”
Quý Phàm Trạch hơi giật mình, vừa muốn mở miệng hỏi, cô đã túm chặt cánh tay anh, gằn từng chữ nói: “Quý Phàm Trạch, anh giúp em đi xuống.”
Cùng với cuộc trò chuyện của hai người, không gian dưới chân tiếp tục được nâng cao, từng chút kéo giãn khoảng cách với mặt đất.
Một khi bánh xe đã khởi động thì không thể quay ngược lại được, dù cho Chung Ngải muốn nhảy xuống thì cũng sẽ ngã gãy chân. Quý Phàm Trạch nhìn khuôn mặt vô cùng lo lắng của cô, môi mím thành một đường thẳng tắp, gần như không chút do dự, anh mở chốt cửa ra. Chung Ngải còn chưa hết kinh ngạc, trong cabin chỉ còn lại một mình cô.
Quý Phàm Trạch nhún người nhảy xuống mất rồi.
Gió đêm oi bức thổi vào, cũng vô tình thổi trúng trái tim đang đập thình thịch của Chung Ngải, vừa nhìn xuống phía dưới, tim cô đã nhảy thót lên đến tận cổ họng, cô run rẩy hô lên: “Quý Phàm Trạch! Anh…” Làm vậy quá nguy hiểm!
Trước khi cô hô lên, dáng người nhanh nhẹn kia đã thành công chạm đất, đứng vững gót chân một cách đẹp mắt. Anh xoay người, ngửa đầu, giang hai tay ra, gọi cô ở độ cao gần ba mét: “Chung Ngải, em nhảy xuống đi.”
Ánh trăng, ánh sao cùng với ánh đèn của bánh xe Ferris hòa vào nhau, tạo thành chùm sáng lung linh rực rỡ chiếu thẳng vào người anh. Từ cao nhìn xuống, áo sơ mi đen và quần tây làm nổi bật lên thân hình cao lớn rắn rỏi của Quý Phàm Trạch, cả người anh gần như hòa làm một với màn đêm, mà khuôn mặt anh tuấn ẩn trong bóng tối lại có những tia sáng dao động vây quanh, giống như ánh sáng phát ra từ đồ sứ lấp lánh động lòng người.
Chung Ngải yên lặng quan sát anh, hai chân tiến lên phía trước, rồi dừng lại.
Quá cao.
“Anh sẽ tiếp được em, mau lên.” Quý Phàm Trạch thúc giục.
Mặc dù giọng anh khi truyền đến tai Chung Ngải bị gió thổi đi mất một ít, nhưng giọng điệu kiên định cùng với ánh sáng ở giữa mày của anh như mạch nước ngầm chảy xiết, nháy mắt đã đi thẳng vào lòng cô.
Cô tin anh.
Lúc cô nhắm tịt mắt rồi nhảy xuống, hô hấp của cô như ngừng lại, giống như có gió đêm xẹt qua bên tai, nhưng còn chưa kịp nghe thấy tiếng gió, cô đã rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Khoảnh khắc eo cô được anh ôm chặt, Chung Ngải cảm thấy cơ thể mình hơi lắc lư, sau đó liền ngã xuống nền xi măng cứng đờ, cô vừa mới hoảng hốt mở mắt ra thì đã thấy Quý Phàm Trạch ôm cô lăn ra ngoài. May là họ không lăn quá xa, lại có anh làm đệm thịt, Chung Ngải mới không bị thương, nhưng người đàn ông bị cô đè dưới thân lại bị hít một hơi lạnh.
Nhân viên công tác của công viên giải trí thấy thế liền vội vàng chạy ra từ phòng điều khiển, ngạc nhiên nhìn hai người nằm lăn dưới đất, không khỏi thổn thức: Kẻ có tiền thật là tùy hứng, bao bánh xe Ferris cả buổi tối chỉ để nhảy bungee* thôi sao!
*Nhảy Bungee: Một trò chơi vô cùng mạo hiểm. Người chơi sẽ leo lên một nơi có độ cao từ 31 đến 183 m như cây cầu, tòa nhà cao tầng, khinh khí cầu, trực thăng… và được buộc dây đai quanh người rồi quăng mình xuống phía dưới mặt đất hoặc mặt nước (Nguồn: travelmag).
Chung Ngải vội vàng chống hai tay lên nền xi măng, nhanh chóng đứng dậy. Lúc duỗi tay kéo Quý Phàm Trạch, cô vừa đau lòng vừa khẩn trương, sau khi giúp anh phủi bụi trên người liền hỏi: “Anh có bị thương ở đâu không?”
Quý Phàm Trạch chịu đựng cơn đau dữ dội ở cổ tay, mím chặt môi dưới, “Anh không sao.” Trong lòng anh lại chửi thầm, sao cô gái này nhìn gầy như vậy mà khi đỡ lấy lại nặng thế, ngoài miệng vẫn không quên nói đến chuyện quan trọng: “Rốt cuộc thì Đỗ Vũ Hề có chuyện gì?”
Chung Ngải không rảnh trả lời câu hỏi của anh, cũng không rảnh lo đến cảnh tượng chấn động vừa rồi, cô vừa đi ra ngoài vừa bấm số điện thoại của Đỗ Tử Ngạn.
Ngay sau khi điện thoại được kết nối, cô vội vàng nói: “Anh mau đến nhà Vũ Hề đi, có khả năng cô ấy đã tự sát!”
Hiển nhiên hai người đàn ông trong và ngoài điện thoại đều bị hai chữ “Tự sát” kích thích đến, Quý Phàm Trạch đột nhiên tăng tốc, kéo cánh tay Chung Ngải, túm cô ra ngoài công viên giải trí.
Đỗ Tử Ngạn vì quá hoảng sợ nên không nói được một câu hoàn chỉnh: “Chung Ngải, cô… Nói đùa phải không? Cô… Lặp lại lần nữa…”
“Đỗ Tử Ngạn, anh hãy nghe cho kỹ đây.” Chung Ngải tiếp tục bước đi, giọng điệu dần trở nên nghiêm túc, tốc độ nói thì chậm lại, dặn dò anh ta: “Bây giờ từng giây từng phút đều là sinh mạng. Anh lập tức gọi xe cứu thương đến chỗ ở của Vũ Hề đi, sau đó liên hệ với bên bất động sản, nếu không ai mở cửa thì cứ phá cửa. Tôi với Quý Phàm Trạch sẽ nhanh tới thôi…”
“…Được được được.” Đỗ Tử Ngạn lập tức gật đầu như giã tỏi.
***
Nếu khi nhận được điện thoại của Chung Ngải, phản ứng đầu tiên của Đỗ Tử Ngạn chính là đối phương nói nhảm, hoặc là không tỉnh táo, nhưng vào khoảnh khắc phá cửa tiến vào căn hộ của em gái, anh ta vô cùng hoảng sợ.
Trong bồn tắm đầy máu, em gái anh ta cắt cổ tay tự sát…
Đây là lần đầu tiên trong đời Đỗ Tử Ngạn nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng đến vậy, nhất là người có sắc mặt trắng bệch, mặc bộ váy trắng nằm trong bồn tắm kia lại là em gái ruột của anh ta, khiến anh ta sợ tới mức suýt nữa thì ngất tại chỗ. Nhờ sự dự đoán của Chung Ngải, các nhân viên cứu hộ đã nhanh chóng đến hiện trường tiến hành cầm máu khẩn cấp cho Đỗ Vũ Hề đang hôn mê sâu, sau đó nâng người lên xe cứu thương, chạy nhanh như chớp đến bệnh viện…
Từ công viên giải trí vùng ngoại ô trở về thành phố cũng phải mất ít nhất một tiếng, khi họ đang đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Đỗ Tử Ngạn, Quý Phàm Trạch liền lái xe đến bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng từ hành lang xộc vào mũi, khiến cho từng mạch máu từ niêm mạc mũi đến tim đều bị kéo căng. Đôi giày da thủ công không dính một hạt bụi của Quý Phàm Trạch vội vàng giẫm lên nền đá cẩm thạch, phát ra những tiếng vang trầm thấp với tần suất cao. Trên đường đi, anh đã hỏi Chung Ngải đầu đuôi câu chuyện, nhưng vì trách nhiệm nghề nghiệp của cô là bảo vệ bệnh tình của bệnh nhân, nên cô không nói quá nhiều với anh, chỉ bảo tinh thần của Vũ Hề không ổn lắm. Ngoài kinh ngạc, Quý Phàm Trạch còn cảm thấy nặng nề và lo lắng.
Ngồi trên sô pha bên ngoài phòng bệnh VIP là người đàn ông đi dép lào, mặc quần đùi đi biển và áo phông ở nhà, vừa nhìn là đã biết anh ta chạy vội từ nhà ra, ngay cả quần áo cũng không kịp thay. Người nọ cong lưng, cúi đầu rất thấp, gập khuỷu tay chống đầu gối, luồn ngón tay sạch sẽ thon dài vào mái tóc ngắn, lo lắng xoa tóc.
Nghe được tiếng bước chân từ cuối hành lang vắng vẻ truyền đến, anh ta bỗng ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn Quý Phàm Trạch và Chung Ngải.
“Tử Ngạn, sao cậu lại ngồi đây, cô ấy sao rồi?” Khi Quý Phàm Trạch hỏi câu này, đôi mắt u ám sâu không thấy đáy dừng lại trên cánh cửa màu trắng của phòng bệnh đang đóng chặt.
Đỗ Tử Ngạn đứng lên, hai chân mềm nhũn, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được, giọng khàn khàn không khó có thể nói là nghẹn ngào hay là vui mừng: “Giữ được tính mạng.” Nói xong, tầm mắt anh ta dịch từ người Quý Phàm Trạch sang chỗ Chung Ngải, yết hầu run lên: “Cảm ơn cô. Hôm nay nếu không nhờ cô, chỉ e Vũ Hề đã không giữ được cái mạng này rồi.”
Không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi, Chung Ngải thở phào nhẹ nhõm: “Tình huống hiện tại của cô ấy thế nào?”
“Tỉnh rồi, nhưng không muốn gặp ai, cũng không nói lời nào.” Đỗ Tử Ngạn gãi mái tóc rối bời, lại ngồi xuống ghế.
Trằn trọc sợ hãi một hồi lâu, anh ta cũng không biết phải xử lý cục diện trước mắt ra sao: “Haizz, nếu không phải vừa rồi bác sĩ khoa tâm thần tới, thì tôi cũng không biết tinh thần của em gái có vấn đề giống mình…” Mấy năm trước Đỗ Vũ Hề đều ở nước ngoài, tuy hai anh em họ hòa thuận nhưng không tiếp xúc nhiều, Đỗ Tử Ngạn không biết chuyện gì đã xảy ra với em gái mình cả.
Chung Ngải và Quý Phàm Trạch yên lặng ngồi bên cạnh nghe anh ta lải nhải như bệnh nhân tâm thần, bàn tay lớn nắm tay nhỏ, hai người đều không nói một lời.
Làm bác sĩ tâm lý, Chung Ngải biết rất rõ bệnh tâm lý của người bệnh cách cái chết không xa, nhiều khi một sinh mạng kết thúc cũng chỉ vì một ý nghĩ. Nhưng hiện thực không phải lý thuyết, cô là cố vấn tâm lý của Đỗ Vũ Hề, đồng thời cũng là bạn cô ấy, xảy ra sự việc như vậy khiến cô rất đau lòng.
Rốt cuộc là tuyệt vọng đến mức nào mới có thể khiến người ta tự sát đây? Trên con đường giãy giụa tìm đến cái chết rồi được cứu sống, đối với những người coi thường tính mạng của bản thân, có lẽ cảm giác thất bại trong việc giải thoát còn nhiều hơn cả hối hận và sợ hãi. Giống như những người muốn rời bỏ nhân thế, khi tỉnh dậy thường sẽ hỏi “Vì sao lại cứu tôi?” hoặc là “Vì sao không để tôi chết luôn đi?”, Đỗ Vũ Hề cũng có rất nhiều khúc mắc và cảnh khốn cùng làm cho cô ấy càng bị giày vò và hoang mang hơn.
Không biết đã qua bao lâu, Đỗ Tử Ngạn mới không nói nữa, hành lang bỗng yên tĩnh, đèn sợi đốt lại vô cùng chói mắt.
Lại không biết qua bao lâu, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra.
Ba người đồng loạt ngước mắt nhìn qua, một y tá tầm tuổi trung niên nhô đầu ra, hỏi: “Ai là bác sĩ Chung?”
“Là tôi.” Chung Ngải nhìn bà: “Sao vậy?”
Đối phương nói: “Cô Đỗ muốn cô vào.”
Chung Ngải cảm giác bàn tay lớn đang nắm lấy tay cô hơi khựng lại, rồi lặng lẽ buông ra, cô gật đầu, “Được.”
Y tá đi ra, để lại một không gian yên tĩnh.
Tình hình trong phòng bệnh không khác mấy so với tưởng tượng của cô – khăn trải giường màu trắng, gương mặt tái nhợt, máu đỏ tươi trong túi nhỏ từng giọt, chảy từ theo đường truyền máu đến cây kim cắm vào mu bàn tay của Đỗ Vũ Hề, rồi chậm rãi truyền vào cơ thể cô ấy. Nếu không phải có màu máu này, thì nhìn cô gái nằm trên giường bệnh chẳng khác nào đồ sứ vỡ vụn quên không vẽ màu, khó khăn lắm mới có thể đính bù vào, nhưng bất cứ lúc nào cũng có khả năng tan thành mây khói.
Khi bốn mắt giao nhau, ánh mắt Đỗ Vũ Hề rời rạc, dường như cô ấy phải dùng hết sức mới nhìn được mặt Chung Ngải vậy. Cổ tay trái cô ấy quấn bông gạc màu trắng dày như vậy, lại còn quấn rất nhiều vòng, nhưng vẫn không ngăn dòng máu chảy ra được, vô tình làm gai mắt người nhìn.
Chung Ngải muốn nở nụ cười an ủi, nhưng mãi vẫn không cười được, chỉ có thể chậm rãi đi đến đầu giường. Cô khẽ chạm vào tay Đỗ Vũ Hề với sự thương tiếc, nhưng vừa mới chạm vào…
Đỗ Vũ Hề lại như chịu phải kích thích, bỗng nhiên rụt tay lại với vẻ né tránh.
Chung Ngải ngạc nhiên, bàn tay vẫn còn cứng nhắc giữa không trung, lời an ủi kẹt ở cổ họng còn chưa kịp nói ra, thì đã thấy đôi môi khô nứt của Đỗ Vũ Hề hơi mấp máy, hỏi lên câu hỏi khiến cho Chung Ngải không thở nổi.
“Người trong lòng Trầm Bắc là cô ư?”
Giọng cô ấy khàn khàn như muỗi kêu, lại như tiếng sét đánh bên tai Chung Ngải, trong lòng cô lập tức chấn động, sau một lúc lâu không tìm được lý do biện minh, chỉ có thể gật đầu ngầm thừa nhận.
Phòng bệnh yên tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng máu rơi xuống rất nhỏ.
Đỗ Vũ Hề nhìn cô chằm chằm, Chung Ngải bị ánh mắt cô ấy làm cho chấn động, ngay lúc cô nghĩ rằng Đỗ Vũ Hề muốn truy vấn chuyện này, thì cô ấy lại mệt mỏi cụp mắt, yếu ớt nói: “Cô không cần căng thẳng, tôi không có ý trách cô.” Cô không thể trách bất cứ ai khác được, tất cả tinh thần và sức lực còn lại trong người cô chỉ đủ để trách cứ chính mình mà thôi.
Có một cảm giác chua xót xông lên mũi Chung Ngải, khiến cô bị sặc một lúc lâu mới nói nên lời: “Vũ Hề, cô có muốn tôi gọi Trầm Bắc đến đây không?” Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông.
“Không, không cần.” Đỗ Vũ Hề lắc đầu, mái tóc dài màu đen giống như dây leo xõa xuống gối đầu, quấn lấy dây thần kinh cô ấy: “Không thể để anh ta biết tôi có bệnh trầm cảm được, tuyệt đối không thể.”
Không đợi Chung Ngải mở miệng, Đỗ Vũ Hề lại giơ bàn tay vừa tránh né cô lúc trước lên, giống như đột nhiên đổi ý, hoặc là lòng rối như tơ vò sớm đã không có cách nào, lại như lấy lòng chạm vào tay cô.
Chung Ngải hiểu được những rối rắm và mâu thuẫn của cô ấy, trở tay nắm lấy tay Vũ Hề, hơi siết chặt: “Đừng lo, tất cả rồi sẽ ổn cả thôi.”
Cô ấy không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ cắn đôi môi tái nhợt: “Chung Ngải, hãy giúp tôi, cầu xin cô.”
Chung Ngải sợ miệng vết thương của cô ấy rách ra nên lực tay dần thả lỏng: “Cô muốn tôi giúp gì?”
Đỗ Vũ Hề trở tay nắm chặt lấy tay cô, như thể đã dùng hết sức lực để bám lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng là cô: “Tôi phải có được quyền nuôi dưỡng Tiếu Tiếu.” Cô không còn chờ mong gì với anh ta nữa rồi, chỉ muốn nuôi con trai của mình mà thôi.
Trong căn phòng trống vắng, giọng nói của Đỗ Vũ Hề như kéo dài, khiến trong lòng Chung Ngải run mạnh.
Cô nên giúp như thế nào đây? Giúp như thế nào mới phải?
Trong lúc cô im lặng không nói gì, Đỗ Vũ Hề cầu xin nói: “Trước khi cắt cổ tay, tôi đã gọi cho Trầm Bắc. Anh ấy nhất quyết không cho tôi gặp Tiếu Tiếu, nhưng nói không chừng anh ấy sẽ nghe theo cô…”
Là một người phụ nữ, đồng thời là một người mẹ, Đỗ Vũ Hề vốn nhạy cảm có thể cảm nhận được sự thân mật của Tiếu Tiếu với Chung Ngải, lẽ nào tình địch vô hình của cô là Chung Ngải ư? Tuy đã có dự cảm từ trước, nhưng khi nghe được đáp án từ chính miệng Trầm Bắc nói ra, tim cô vẫn không khống chế được mà đau như cắt.
Từ khoảnh khắc ấy, Đỗ Vũ Hề cảm thấy thật tồi tệ.
Cô muốn giải tỏa bớt những bi kịch xảy ra trên người mình, muốn hận Chung Ngải để giảm bớt sự tự trách nhiều năm qua, nhưng cô lại phát hiện mình không thể hận nổi. Chung Ngải là người đầu tiên thực sự quan tâm cô, luôn dặn dò cô uống thuốc đúng hạn mỗi tuần, dặn dò cô phải giữ tâm trạng vui vẻ, đồng thời cũng là người đã đưa Tiếu Tiếu vào thế giới của cô… Sao cô có thể kết tội một người thiện lương như Chung Ngải đây?
Mà bây giờ, khi cô tuyệt vọng, Chung Ngải là người duy nhất có thể giúp cô, cũng là người duy nhất cô tin tưởng.
Lời từ chối đến bên miệng lại bị Chung Ngải nuốt trở về, nằm trên giường chính là người bệnh, chỉ cần một chút kích thích thôi là có thể khiến cho Đỗ Vũ Hề lại làm chuyện dại dột, cô không thể cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của cô ấy được.
Cô xoa đầu Vũ Hề, an ủi nói: “Được, tôi sẽ nghĩ cách.”
“…”
Đối với Đỗ Vũ Hề, cuộc trò chuyện này là khởi đầu của hy vọng, là động lực để sống sót; mà đối với Chung Ngải, nó lại là nỗi áp lực khiến người ta không thể chịu nổi, khiến suy nghĩ của cô vô cùng hỗn loạn.
Cô nhíu mày kéo cửa ra trong sự hỗn độn này, chậm rãi ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn cô đi ra với dáng vẻ này, mặt Quý Phàm Trạch càng nặng nề hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.