Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 119
Cầm Gian Đích Luật Động
09/10/2020
Yen tới nhà đã một tháng rồi, còn nửa tháng nữa là chúng tôi phải trở về trường học, tháng ngày có nàng làm bạn thời gian trôi qua rất nhanh,
ba mẹ vô cùng thương nàng, xem nàng như con gái, mỗi ngày làm nhiều
kiểu món ngon cho nàng ăn, nàng cũng rất nhanh hòa nhập vào cuộc sống
của chúng tôi, mỗi ngày trong nhà sẽ tràn ngập tiếng cười.
Cuối tuần nghỉ ngơi, ba ba sẽ dẫn chúng tôi đi picnic tìm món ngon dân quê, nông thôn ở đây rất đẹp, người một nhà (bao gồm Yen, ở trong lòng tôi nàng đã là người nhà của tôi. ) chụp rất nhiều tấm ảnh đầm ấm, tôi rửa ra một tấm mình thích nhất, đặt ở một góc trong phòng khách, mỗi lần về nhà thấy khung ảnh đó, trong lòng ấm áp.
Bình thường buổi trưa ba mẹ đều không về nhà, vốn dĩ cơm trưa là buổi sáng mẹ làm hết cho chúng tôi, nhưng hai đứa nhất trí đòi tự làm, còn tràn đầy thích thú đi thư viện mua về vài quyển sách nấu ăn, mỗi ngày ngủ dậy hoặc là chờ Yen dạy học xong thì cùng nàng đạp xe đi chợ mua thức ăn, cùng nhau nghiên cứu ăn cái gì ngon, nấu thế nào mới ngon, bình thường đều để tôi nấu, nàng làm trợ thủ, nhưng mấy ngày qua nàng đi theo tôi thì cũng tự biết làm món xào đơn giản, lúc cho ba mẹ nếm cũng nói là rất ngon.
"Buổi trưa muốn ăn cái gì?" Ngày hôm nay không cần dạy em họ, sau khi tôi ngủ dậy thì không đi đánh răng, lười biếng nằm trêи ghế sô pha, Yen nằm nhoài trêи người tôi, hỏi.
"Ừm. . . cá kho. . ." Tôi ngẫm nghĩ.
"Được! Tớ luôn muốn làm món này, vậy thì ngày hôm nay để tớ nấu thử xem có được không?" Yen chống người dậy, phấn khởi nhìn tôi.
"Ha ha! Được, để tớ làm trợ thủ cho cậu, bây giờ dậy đi chợ hải sản?" Chuyện nàng vui vẻ muốn làm, tôi đều rất hào hứng làm cùng nàng.
Dây dưa một lúc mới ra ngoài, đi đến chợ hải sản nhìn đủ loại cá, hai đứa đi tới đi lui từ tiệm này sang tiệm nọ so so sánh sánh, mặt đất rất bẩn ướt, tôi và nàng nhón chân lên cùng đi chầm chậm, đi dạo rất lâu rốt cục chọn được một con cá biển béo khỏe, ngoài ra còn mua một ít sò hến làm canh, hài lòng nắm tay về nhà.
"A! ! ! Mạt nhi, con cá này vẫn còn cựa quậy, làm tớ sợ muốn chết." Về đến nhà, khi Yen lấy cá ra từ trong túi, bị dọa sợ, cá rơi thẳng xuống mặt đất.
"Đừng sợ, lát nữa thì nó sẽ không động đậy nữa." Tôi lập tức nhặt lên, dùng nước cọ rửa.
"A! ! ! Con tôm này cũng nhảy ra ngoài rồi." Yen bỏ tôm vào trong chậu, nó sống sờ sờ, hoạt bát nhảy tưng tưng.
"Ha ha! Thân ái. . . vẫn là để tớ làm bếp đi, cậu hãy giúp tớ rửa đồ ăn ha." Nhìn động tác lộn xộn của nàng liền muốn cười.
"Không được! Cậu coi thường tớ." Yen chu môi nhỏ, nhíu mày nói.
"Không có ý đó ha, vậy bây giờ chúng mình bắt đầu bắt tay vào làm thôi, bếp trưởng Lý, xin hỏi ngài cần tôi làm những gì đây?" Tôi khiêm tốn hữu lễ hỏi.
"Ừm. . . tỏi, hành, và. . ." Yen cầm sách nấu nướng, lầm bầm lầu bầu nói, tôi mau chóng lấy ra gia vị cần dùng, rửa sạch rồi đặt ở trước mặt nàng, nàng bắt đầu ra dáng làm theo trình tự, bỗng điện thoại bàn vang lên, tôi chạy đi nghe, là mẹ gọi tới, hỏi chúng tôi có nấu cơm ăn ra trò hay không, tôi còn chưa tán gẫu hai câu, thì nghe thấy từ nhà bếp truyền đến tiếng thét chói tai không ngừng, tôi lập tức ném điện thoại, bước dài xông tới nhà bếp.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Tôi sốt sắng hỏi, lúc này nhìn thấy dầu trong nồi bắn tung tóe nơi nơi, Yen đứng ở một xó, bịt tai, vai rụt lại, sợ sệt nhìn tôi, tôi vội vàng tắt lửa.
"Có bị dầu bắn vào không?" Tôi tiến lên kiểm tra nàng, phát hiện cánh tay của nàng nổi lên hai cái mụn nước.
"Tớ mới đi ra chưa tới hai phút, cậu đã bị thương rồi, không trông chừng cậu thật không được, tớ đi lấy kem đánh răng xoa xoa cho cậu." Nói xong chạy đi nhà vệ sinh, cầm kem đánh răng thoa lên cho nàng.
"Mạt nhi, có phải là tớ rất vô dụng không? Nấu cơm cũng làm không tốt." Ánh mắt Yen vô cùng đáng thương nhìn tôi.
"Đừng nói bản thân như vậy được không? Cậu đã làm rất tốt rồi, đổi lại là tớ, cũng sẽ xuất hiện tình huống như thế." Tôi nhẹ ôm nàng an ủi.
Cuối cùng Yen vẫn kiên trì nấu xong cá, sau khi bưng lên bàn, nhìn con mỹ nhân ngư này một giờ trước còn sắc màu tươi đẹp, tức thời đã biến thành một con than đen ngư, trong lòng tôi niệm "A di đà phật" .
"Ây. . . hình như kho hơi quá. . ." Yen sững sờ nhìn cá, hơi mất mát nói.
"Cái này. . . tuy rằng vẻ ngoài không phải rất ngon, nhưng vẫn phải thử qua mới biết chứ." Tôi nói rồi cầm lấy đũa gắp một miếng thịt nho nhỏ, bắt đầu nếm.
"Oa! Mùi vị thật không tệ, lượng nước nấu rất khá." Tôi vui mừng nhìn Yen, nói.
"Ôi! Thân ái, ăn không ngon đừng miễn cưỡng ha." Yen không tin, cho rằng tôi đang an ủi nàng.
"Ăn ngon thật mà, không tin thì cậu nếm thử?" Tôi gắp tới bên miệng nàng, nàng thoáng do dự rồi há mồm ăn.
"Thế nào? Không có gạt cậu chứ?" Nhìn khuôn mặt nàng lộ ra nụ cười tươi tắn, tôi cười theo.
"Muốn nữa!" Yen há miệng ra tỏ ý vẫn muốn ăn, tôi đút nàng từng miếng một…
Lúc trong nhà không có người, chúng tôi nô đùa không kiêng dè gì cả, hôn môi. Mùa hè nóng bức, buổi trưa chúng tôi xả đầy nước vào bồn tắm, cầm máy VCD đi vào, đặt nhạc cổ điển êm tai, hai đứa liền ngẩn ngơ ngâm mình trong nước một giờ, có lúc tôi dựa vào trong lòng nàng, có lúc nàng để tôi ôm, cứ yên tĩnh không nói lời nào như vậy, cảm thụ lấy không gian nho nhỏ mang tới cho chúng tôi thoải mái và vui vẻ.
"Thân ái, tớ không muốn trở về, làm sao bây giờ?" Âm nhạc đang chậm rãi phát trong nhà tắm, qua rất lâu, Yen nằm trong bồn tắm, dựa lưng vào trước ngực tôi, hỏi.
"Ha ha! Bị ba mẹ cậu nghe thấy khẳng định thương tâm chết." Tôi ôm nàng, nhẹ giọng nói.
"Tớ rất nhớ họ, dù sao cũng chưa từng rời khỏi bọn họ lâu như vậy, nhưng khoảng thời gian này tớ đã yêu cái cảm giác cùng cậu sống chung một nhà, rất khát khao, nghĩ tới sắp về trường không thể ôm cậu ngủ, không thể cùng cậu làm cơm, không thể cả ngày đi ngắm biển khơi, trong lòng có hơi mất mát." Lúc Yen nói những điều này mặc dù tôi không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng tôi có thể hiểu nàng.
"Sau này chúng mình nhất định sẽ sống cuộc sống chúng mình muốn, chỉ cần cùng nhau nỗ lực." Tôi hơi ngồi thẳng, mặt kề sát mặt nàng, ôm chặt nàng, nói.
"Ừm! Đây là ước vọng của tớ, vẫn luôn mong đợi." Yen ngửa đầu về đằng sau tựa vào trêи bả vai của tôi, nhắm mắt lại, nhìn lông mi dày và dài, cùng với ngũ quan xinh xắn của nàng, nghĩ thầm chính mình rất hạnh phúc, với tôi mà nói, có thể ẵm được cô gái hoàn mỹ như thế, nhất định phải vô cùng yêu thương và bảo vệ nàng.
Điện thoại phá vỡ yên tĩnh, tôi đứng dậy trùm khăn tắm đi ra ngoài nhận nghe.
"Trứng muối thối, làm gì mà không nghe điện thoại di động?" Thiên Hi lớn tiếng kêu.
"Ây. . . để ở trong phòng không nghe thấy, cậu chịu về nhà rồi? Kiếm lời không ít chứ? Tối nay mời ăn cơm nha." Nghe thấy giọng nói của nàng thì tôi rất vui vẻ, đã hai tuần rồi chúng tôi chưa gọi điện cho nhau.
"Thật không phải người tốt, vừa gọi điện thoại liền kiếm lời tớ rồi, Yen ở nhà cậu thì biến thành Dương quý phi rồi? Hay là người Ethiopia* rồi?" Thiên Hi quan tâm lại không quên trêu chọc tôi.
(*Ethiopia: là một đất nước ở phía đông châu Phi.)
"Ôi! Lão nhân gia ngài yên tâm, ở chỗ này của tớ sống còn sướиɠ hơn Dương quý phi." Tôi đắc ý nói.
"Chà chà! Kỳ nghỉ hè này trải qua sướиɠ chết rồi nhỉ? Nghe Tư Khiết nói hai người các cậu cả ngày vứt bỏ cậu ấy, ở nhà ngọt ngào sống cuộc sống gia đình nhỏ nha." Thiên Hi rất là bà tám.
"Nói mau, tối nay có muốn mời ăn cơm không? Không nói trọng điểm thì tớ cúp ha." Tóc tôi chảy nước ướt nhẹp.
"Trở về nóng chết rồi, tối nay hẹn nhóm bạn thân của cậu đi công viên nước chơi? Chỗ tớ có vài tấm vé, công ty cha phát." Thiên Hi nói.
"Được! Yen tới đây còn chưa từng đi đâu, mấy giờ tập hợp?" Tôi khá là phấn khởi hỏi.
"Tám giờ tập hợp nhé, đừng ăn quá no, chơi xong mời các cậu đi ăn khuya." Thiên Hi rất phóng khoáng nói.
"OK! Tối nay gặp, cúp ha." Tôi vui vẻ nói.
Cơm tối tôi và Yen tùy tiện ăn một ít thì vội vã về phòng chuẩn bị áo tắm và đồ dùng thiết yếu, mẹ cầm lấy hoa quả đi vào.
"Mẹ nói các con những ngày qua hình như cũng không đi đánh bóng, mất kiên nhẫn rồi?" Mẹ cười hỏi.
"Không đi, nơi đó có nhiều dê xồm." Vừa nói tới cái này tôi liền giận.
"Hả? Có người bắt nạt các con?" Mẹ sốt sắng hỏi.
"Ha ha! Chủ nhiệm, đừng nghe Mạt nhi nói lung tung." Yen dọn dẹp đồ đạc, nói.
"Tớ nào có nói lung tung, những tên con trai đó không chơi bóng, chỉ ngồi trêи băng đá đắm đuối nhìn Tiểu Bảo, còn khe khẽ bàn luận, thật không có lễ phép." Tôi có chút tức giận nói.
"Ha ha! Hóa ra là như vậy à, Tiểu Bảo lớn lên xinh đẹp như vậy, hấp dẫn ánh mắt con trai là rất bình thường, con cũng đừng đố kỵ." Mẹ nở nụ cười.
"Cái gì? Con đố kỵ? ? ? Có người mẹ nào như mẹ không? Nói con gái của mẹ như vậy, con chỉ là chán ghét bọn họ quấy rối đến hai tụi con chơi bóng, với lại không thích bọn họ lõa lồ nhìn chúng con như thế." Mẹ lại nói tôi như vậy, tôi càng thêm tức giận, mặt đỏ lên.
"Ơ ơ! Giận ha, giỡn thôi mà, Tiểu Bảo cháu nói xem nó có phải là quỷ hẹp hòi không?" Mẹ cười hì hì hỏi Yen.
"Dạ! Quỷ hẹp hòi." Yen cũng nở nụ cười khanh khách.
"Hai người được lắm, hiện giờ cùng một phe, không để ý đến mấy người." Tôi vờ tức giận thu dọn đồ đạc.
"Nhưng mà nói đi nói lại, dì rất muốn biết Tiểu Bảo đến tột cùng thích loại con trai nào?" Mẹ tò mò hỏi, tôi và Yen đồng thời ngây ngẩn cả người, nhìn đối phương.
"Cháu thích loại con trai tính cách như Mạt Mạt." Yen suy nghĩ một lúc rồi nói ra, sống lưng tôi tức thì ra mồ hôi lạnh, kinh ngạc nhìn nàng, ối trời ơi! Nàng cũng quá trực tiếp rồi. . . .
"Ha ha! Tính cách Mạt Mạt có cái gì tốt? Một con quỷ hẹp hòi." Mẹ vốn dĩ không nghĩ tới quan hệ của hai đứa, xem vẻ mặt của mẹ cũng không phát hiện ra hoài nghi của mẹ đối với hai chúng tôi.
"Chủ nhiệm, Mạt Mạt là người thiện lương, đáng yêu, săn sóc, làm việc có trách nhiệm, để ý cảm thụ của người khác, giữ chữ tín." Yen một hơi khen ngợi tôi.
"Ừm! Vài điểm này dì cũng phải khen ngợi nó, từ nhỏ đến lớn nó đều rất ít khiến dì bận tâm, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, nếu như cháu có thể tìm được cậu trai như vậy nhớ dẫn tới để dì xem xem, dì rất coi cháu là người một nhà đó." Mẹ đặt tay trêи bả vai Yen, nói.
"Dạ. . . sẽ, chủ nhiệm." Yen gượng ép cười trả lời, tôi thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi trêи trán.
Tám giờ tối, chúng tôi cùng tụi Tiểu Toàn, Tiểu Quân đúng giờ đến công viên nước, nghỉ hè có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, chỉ chốc lát sau Tư Khiết cùng Thiên Hi cũng tới.
"Ơ! Cô bé, sao cậu lại biến thành em gái Bao đại nhân rồi?" Đã lâu không gặp Thiên Hi, nàng rám đen.
"Đi đi đi! Nào có giống các cậu dưỡng ở nhà như heo, tớ đúng là bé ong mật cần cù." Thiên Hi ngắt lấy mặt của tôi, bọn họ đều đang cười nhìn nàng.
"Chao ôi! Tiểu Bảo Bảo, tớ nhớ cậu muốn chết, ôm cái! Mạt nhi có bắt nạt cậu không?" Thái độ của Thiên Hi đối với Yen và tôi quả thực chính là 360 độ, giọng điệu nũng nịu đó có thể dọa chết người.
"Tớ cũng rất nhớ cậu, nhìn cậu gầy, ở nhà bồi bổ nhiều vào ha." Yen ôm Thiên Hi, ngọt ngào nói.
"Thiên Hi, tớ cũng muốn ôm một cái." Tiểu Toàn cùng Đại Vĩ đưa hai tay muốn nhào tới.
"A! ! ! Không muốn! ! !" Thiên Hi rít gào trốn khỏi hai người bọn họ, chúng tôi cười vui vẻ.
Sau khi thay đồ bơi, toàn thể nhảy vào trong nước nô đùa, tôi không biết bơi, Yen cùng tôi chơi lặn, nàng nâng eo tôi, dạy tôi tư thế bơi ếch chính xác, tôi như bé trai bên cạnh vậy, ngoan ngoãn học quạt tay, đột nhiên Yen buông tay xuống, tôi mất đi trọng tâm liền chìm xuống, sợ tới mức liều mạng nắm lấy nàng.
"A! Cậu đáng ghét." Tôi nổi lên mặt nước, ôm cổ của nàng, nói.
"Ha ha! Muốn thử xem sau khi buông tay thì cậu có thể tự bơi hay không." Yen cưng chiều ôm tôi thật chặt, động tác của hai đứa rất thân mật, người bên cạnh tò mò nhìn chúng tôi, nhưng chúng tôi không để ý đến.
"Tiểu Bảo, Mạt nhi, mau tới đây, chúng ta chơi cầu trượt đi." Tư Khiết gọi hai chúng tôi.
"Các cậu chơi đi, tớ không chơi." Đi tới bên người bọn họ, nhìn cầu trượt cao đến đáng sợ, tôi liền khϊế͙p͙ đảm.
"Chơi đi, chúng tớ cùng cậu, không sợ." Thiên Hi lắc cánh tay của tôi khuyên lơn.
"Không muốn! Tớ không biết bơi." Tôi vẫn không chịu.
"Để Tiểu Bảo và Dế Mèn ở miệng cầu thang trượt đỡ lấy cậu là được rồi, rất an toàn." Các nàng đều khuyên tôi, tôi rất không tình nguyện đi lên cầu trượt cùng các nàng.
"Trời ạ! Quá cao, tớ sợ, vẫn không chơi đâu." Lên cầu trượt, nhìn độ cao mấy tầng lầu thì chân tôi liền bắt đầu run cầm cập, quay người muốn chạy.
"Đừng mà! Đã đến rồi." Bọn họ không cho tôi xuống.
"Mạt nhi. . ." Tôi nhìn thấy Yen ở phía dưới vẫy tay, cười xán lạn gọi tôi, bất chợt trong lòng nghĩ dù có sợ nữa thì cũng phải ở trước mặt nàng dũng cảm một lần, chết thì chết đi.
"Chúng tớ tới đây." Đại Vĩ hưng phấn kêu, cậu ta là người đầu tiên trượt xuống, tiếp theo là Tư Khiết, Thiên Hi cùng Tiểu Quân, lúc tới tôi, tôi ngồi ở trêи cầu trượt vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đã bị Tiểu Toàn dùng sức đẩy xuống.
"A! ! ! !" Tôi kêu sợ hãi, tốc độ này thật sự là quá nhanh, cảm giác tim như bị hút ra vậy, xung lượng rất lớn, khi đến miệng cầu trượt, tôi bị quăng xa tới hai mét, nhóm tụi Yen căn bản là không đỡ nổi tôi, phút chốc đó chìm xuống nước tôi cực sợ, tay chân vùng vẫy lung tung, uống vào rất nhiều nước, muốn nắm lấy Yen, nhưng làm thế nào cũng không nắm được, chân không tới đất, tim ngột đến khó chịu, sắp tắt thở, cảm giác sợ hãi kéo tới, nghĩ thầm có thể cứ thế chết đi hay không, bất thình lình một cái tay nâng cằm của tôi đưa tôi kéo lên, tôi thở lớn một hơi, liên tục ho khan, con mắt đau không mở ra được.
"Mạt nhi. . . đừng sợ! Không sao rồi. . ." Tôi nghe thấy Yen nói, ôm tôi, không ngừng vỗ sau lưng tôi.
"Oa hu hu hu! ! ! !" Tôi không kiểm soát được cảm xúc, lớn tiếng khóc lên, dọa bọn họ.
"Bảo Bảo ngoan! Đừng khóc. . . không sao rồi. . ." Yen dỗ dành tôi như đứa nhỏ.
"Hu hu hu! ! ! ! Tớ tưởng rằng tớ cứ chết đi như thế." Tôi kϊƈɦ động nức nở nói.
"Ha ha ha! ! ! Lần sau chúng tớ không ép cậu chơi ha, đừng khóc, rất nhiều người nhìn đấy, cậu nói một mỹ nữ khóc thành như vậy biết bao khó coi nha." Tiểu Toàn nắm tai của tôi, nói.
"Cậu còn không thấy ngại mà nói, đều tại cậu đẩy cậu ấy, hội chị em, vây công cậu ta." Dế Mèn nói, bọn họ tiến lên ấn Tiểu Toàn vào trong nước.
"Đều tại tớ, tớ nên ngăn cản bọn họ, xin lỗi! Xin lỗi! Đều do tớ không tốt." Yen ôm tôi thật chặt, không để ý người bên ngoài mà hôn lên gò má và tai tôi.
Chuyện này đến bây giờ tôi còn ký ức chưa phai, tại sao? Ha ha, bởi vì nàng dịu dàng và bảo vệ tôi là điều khiến tôi khó có thể quên được nhất. . . .
Cuối tuần nghỉ ngơi, ba ba sẽ dẫn chúng tôi đi picnic tìm món ngon dân quê, nông thôn ở đây rất đẹp, người một nhà (bao gồm Yen, ở trong lòng tôi nàng đã là người nhà của tôi. ) chụp rất nhiều tấm ảnh đầm ấm, tôi rửa ra một tấm mình thích nhất, đặt ở một góc trong phòng khách, mỗi lần về nhà thấy khung ảnh đó, trong lòng ấm áp.
Bình thường buổi trưa ba mẹ đều không về nhà, vốn dĩ cơm trưa là buổi sáng mẹ làm hết cho chúng tôi, nhưng hai đứa nhất trí đòi tự làm, còn tràn đầy thích thú đi thư viện mua về vài quyển sách nấu ăn, mỗi ngày ngủ dậy hoặc là chờ Yen dạy học xong thì cùng nàng đạp xe đi chợ mua thức ăn, cùng nhau nghiên cứu ăn cái gì ngon, nấu thế nào mới ngon, bình thường đều để tôi nấu, nàng làm trợ thủ, nhưng mấy ngày qua nàng đi theo tôi thì cũng tự biết làm món xào đơn giản, lúc cho ba mẹ nếm cũng nói là rất ngon.
"Buổi trưa muốn ăn cái gì?" Ngày hôm nay không cần dạy em họ, sau khi tôi ngủ dậy thì không đi đánh răng, lười biếng nằm trêи ghế sô pha, Yen nằm nhoài trêи người tôi, hỏi.
"Ừm. . . cá kho. . ." Tôi ngẫm nghĩ.
"Được! Tớ luôn muốn làm món này, vậy thì ngày hôm nay để tớ nấu thử xem có được không?" Yen chống người dậy, phấn khởi nhìn tôi.
"Ha ha! Được, để tớ làm trợ thủ cho cậu, bây giờ dậy đi chợ hải sản?" Chuyện nàng vui vẻ muốn làm, tôi đều rất hào hứng làm cùng nàng.
Dây dưa một lúc mới ra ngoài, đi đến chợ hải sản nhìn đủ loại cá, hai đứa đi tới đi lui từ tiệm này sang tiệm nọ so so sánh sánh, mặt đất rất bẩn ướt, tôi và nàng nhón chân lên cùng đi chầm chậm, đi dạo rất lâu rốt cục chọn được một con cá biển béo khỏe, ngoài ra còn mua một ít sò hến làm canh, hài lòng nắm tay về nhà.
"A! ! ! Mạt nhi, con cá này vẫn còn cựa quậy, làm tớ sợ muốn chết." Về đến nhà, khi Yen lấy cá ra từ trong túi, bị dọa sợ, cá rơi thẳng xuống mặt đất.
"Đừng sợ, lát nữa thì nó sẽ không động đậy nữa." Tôi lập tức nhặt lên, dùng nước cọ rửa.
"A! ! ! Con tôm này cũng nhảy ra ngoài rồi." Yen bỏ tôm vào trong chậu, nó sống sờ sờ, hoạt bát nhảy tưng tưng.
"Ha ha! Thân ái. . . vẫn là để tớ làm bếp đi, cậu hãy giúp tớ rửa đồ ăn ha." Nhìn động tác lộn xộn của nàng liền muốn cười.
"Không được! Cậu coi thường tớ." Yen chu môi nhỏ, nhíu mày nói.
"Không có ý đó ha, vậy bây giờ chúng mình bắt đầu bắt tay vào làm thôi, bếp trưởng Lý, xin hỏi ngài cần tôi làm những gì đây?" Tôi khiêm tốn hữu lễ hỏi.
"Ừm. . . tỏi, hành, và. . ." Yen cầm sách nấu nướng, lầm bầm lầu bầu nói, tôi mau chóng lấy ra gia vị cần dùng, rửa sạch rồi đặt ở trước mặt nàng, nàng bắt đầu ra dáng làm theo trình tự, bỗng điện thoại bàn vang lên, tôi chạy đi nghe, là mẹ gọi tới, hỏi chúng tôi có nấu cơm ăn ra trò hay không, tôi còn chưa tán gẫu hai câu, thì nghe thấy từ nhà bếp truyền đến tiếng thét chói tai không ngừng, tôi lập tức ném điện thoại, bước dài xông tới nhà bếp.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" Tôi sốt sắng hỏi, lúc này nhìn thấy dầu trong nồi bắn tung tóe nơi nơi, Yen đứng ở một xó, bịt tai, vai rụt lại, sợ sệt nhìn tôi, tôi vội vàng tắt lửa.
"Có bị dầu bắn vào không?" Tôi tiến lên kiểm tra nàng, phát hiện cánh tay của nàng nổi lên hai cái mụn nước.
"Tớ mới đi ra chưa tới hai phút, cậu đã bị thương rồi, không trông chừng cậu thật không được, tớ đi lấy kem đánh răng xoa xoa cho cậu." Nói xong chạy đi nhà vệ sinh, cầm kem đánh răng thoa lên cho nàng.
"Mạt nhi, có phải là tớ rất vô dụng không? Nấu cơm cũng làm không tốt." Ánh mắt Yen vô cùng đáng thương nhìn tôi.
"Đừng nói bản thân như vậy được không? Cậu đã làm rất tốt rồi, đổi lại là tớ, cũng sẽ xuất hiện tình huống như thế." Tôi nhẹ ôm nàng an ủi.
Cuối cùng Yen vẫn kiên trì nấu xong cá, sau khi bưng lên bàn, nhìn con mỹ nhân ngư này một giờ trước còn sắc màu tươi đẹp, tức thời đã biến thành một con than đen ngư, trong lòng tôi niệm "A di đà phật" .
"Ây. . . hình như kho hơi quá. . ." Yen sững sờ nhìn cá, hơi mất mát nói.
"Cái này. . . tuy rằng vẻ ngoài không phải rất ngon, nhưng vẫn phải thử qua mới biết chứ." Tôi nói rồi cầm lấy đũa gắp một miếng thịt nho nhỏ, bắt đầu nếm.
"Oa! Mùi vị thật không tệ, lượng nước nấu rất khá." Tôi vui mừng nhìn Yen, nói.
"Ôi! Thân ái, ăn không ngon đừng miễn cưỡng ha." Yen không tin, cho rằng tôi đang an ủi nàng.
"Ăn ngon thật mà, không tin thì cậu nếm thử?" Tôi gắp tới bên miệng nàng, nàng thoáng do dự rồi há mồm ăn.
"Thế nào? Không có gạt cậu chứ?" Nhìn khuôn mặt nàng lộ ra nụ cười tươi tắn, tôi cười theo.
"Muốn nữa!" Yen há miệng ra tỏ ý vẫn muốn ăn, tôi đút nàng từng miếng một…
Lúc trong nhà không có người, chúng tôi nô đùa không kiêng dè gì cả, hôn môi. Mùa hè nóng bức, buổi trưa chúng tôi xả đầy nước vào bồn tắm, cầm máy VCD đi vào, đặt nhạc cổ điển êm tai, hai đứa liền ngẩn ngơ ngâm mình trong nước một giờ, có lúc tôi dựa vào trong lòng nàng, có lúc nàng để tôi ôm, cứ yên tĩnh không nói lời nào như vậy, cảm thụ lấy không gian nho nhỏ mang tới cho chúng tôi thoải mái và vui vẻ.
"Thân ái, tớ không muốn trở về, làm sao bây giờ?" Âm nhạc đang chậm rãi phát trong nhà tắm, qua rất lâu, Yen nằm trong bồn tắm, dựa lưng vào trước ngực tôi, hỏi.
"Ha ha! Bị ba mẹ cậu nghe thấy khẳng định thương tâm chết." Tôi ôm nàng, nhẹ giọng nói.
"Tớ rất nhớ họ, dù sao cũng chưa từng rời khỏi bọn họ lâu như vậy, nhưng khoảng thời gian này tớ đã yêu cái cảm giác cùng cậu sống chung một nhà, rất khát khao, nghĩ tới sắp về trường không thể ôm cậu ngủ, không thể cùng cậu làm cơm, không thể cả ngày đi ngắm biển khơi, trong lòng có hơi mất mát." Lúc Yen nói những điều này mặc dù tôi không nhìn thấy nét mặt của nàng, nhưng tôi có thể hiểu nàng.
"Sau này chúng mình nhất định sẽ sống cuộc sống chúng mình muốn, chỉ cần cùng nhau nỗ lực." Tôi hơi ngồi thẳng, mặt kề sát mặt nàng, ôm chặt nàng, nói.
"Ừm! Đây là ước vọng của tớ, vẫn luôn mong đợi." Yen ngửa đầu về đằng sau tựa vào trêи bả vai của tôi, nhắm mắt lại, nhìn lông mi dày và dài, cùng với ngũ quan xinh xắn của nàng, nghĩ thầm chính mình rất hạnh phúc, với tôi mà nói, có thể ẵm được cô gái hoàn mỹ như thế, nhất định phải vô cùng yêu thương và bảo vệ nàng.
Điện thoại phá vỡ yên tĩnh, tôi đứng dậy trùm khăn tắm đi ra ngoài nhận nghe.
"Trứng muối thối, làm gì mà không nghe điện thoại di động?" Thiên Hi lớn tiếng kêu.
"Ây. . . để ở trong phòng không nghe thấy, cậu chịu về nhà rồi? Kiếm lời không ít chứ? Tối nay mời ăn cơm nha." Nghe thấy giọng nói của nàng thì tôi rất vui vẻ, đã hai tuần rồi chúng tôi chưa gọi điện cho nhau.
"Thật không phải người tốt, vừa gọi điện thoại liền kiếm lời tớ rồi, Yen ở nhà cậu thì biến thành Dương quý phi rồi? Hay là người Ethiopia* rồi?" Thiên Hi quan tâm lại không quên trêu chọc tôi.
(*Ethiopia: là một đất nước ở phía đông châu Phi.)
"Ôi! Lão nhân gia ngài yên tâm, ở chỗ này của tớ sống còn sướиɠ hơn Dương quý phi." Tôi đắc ý nói.
"Chà chà! Kỳ nghỉ hè này trải qua sướиɠ chết rồi nhỉ? Nghe Tư Khiết nói hai người các cậu cả ngày vứt bỏ cậu ấy, ở nhà ngọt ngào sống cuộc sống gia đình nhỏ nha." Thiên Hi rất là bà tám.
"Nói mau, tối nay có muốn mời ăn cơm không? Không nói trọng điểm thì tớ cúp ha." Tóc tôi chảy nước ướt nhẹp.
"Trở về nóng chết rồi, tối nay hẹn nhóm bạn thân của cậu đi công viên nước chơi? Chỗ tớ có vài tấm vé, công ty cha phát." Thiên Hi nói.
"Được! Yen tới đây còn chưa từng đi đâu, mấy giờ tập hợp?" Tôi khá là phấn khởi hỏi.
"Tám giờ tập hợp nhé, đừng ăn quá no, chơi xong mời các cậu đi ăn khuya." Thiên Hi rất phóng khoáng nói.
"OK! Tối nay gặp, cúp ha." Tôi vui vẻ nói.
Cơm tối tôi và Yen tùy tiện ăn một ít thì vội vã về phòng chuẩn bị áo tắm và đồ dùng thiết yếu, mẹ cầm lấy hoa quả đi vào.
"Mẹ nói các con những ngày qua hình như cũng không đi đánh bóng, mất kiên nhẫn rồi?" Mẹ cười hỏi.
"Không đi, nơi đó có nhiều dê xồm." Vừa nói tới cái này tôi liền giận.
"Hả? Có người bắt nạt các con?" Mẹ sốt sắng hỏi.
"Ha ha! Chủ nhiệm, đừng nghe Mạt nhi nói lung tung." Yen dọn dẹp đồ đạc, nói.
"Tớ nào có nói lung tung, những tên con trai đó không chơi bóng, chỉ ngồi trêи băng đá đắm đuối nhìn Tiểu Bảo, còn khe khẽ bàn luận, thật không có lễ phép." Tôi có chút tức giận nói.
"Ha ha! Hóa ra là như vậy à, Tiểu Bảo lớn lên xinh đẹp như vậy, hấp dẫn ánh mắt con trai là rất bình thường, con cũng đừng đố kỵ." Mẹ nở nụ cười.
"Cái gì? Con đố kỵ? ? ? Có người mẹ nào như mẹ không? Nói con gái của mẹ như vậy, con chỉ là chán ghét bọn họ quấy rối đến hai tụi con chơi bóng, với lại không thích bọn họ lõa lồ nhìn chúng con như thế." Mẹ lại nói tôi như vậy, tôi càng thêm tức giận, mặt đỏ lên.
"Ơ ơ! Giận ha, giỡn thôi mà, Tiểu Bảo cháu nói xem nó có phải là quỷ hẹp hòi không?" Mẹ cười hì hì hỏi Yen.
"Dạ! Quỷ hẹp hòi." Yen cũng nở nụ cười khanh khách.
"Hai người được lắm, hiện giờ cùng một phe, không để ý đến mấy người." Tôi vờ tức giận thu dọn đồ đạc.
"Nhưng mà nói đi nói lại, dì rất muốn biết Tiểu Bảo đến tột cùng thích loại con trai nào?" Mẹ tò mò hỏi, tôi và Yen đồng thời ngây ngẩn cả người, nhìn đối phương.
"Cháu thích loại con trai tính cách như Mạt Mạt." Yen suy nghĩ một lúc rồi nói ra, sống lưng tôi tức thì ra mồ hôi lạnh, kinh ngạc nhìn nàng, ối trời ơi! Nàng cũng quá trực tiếp rồi. . . .
"Ha ha! Tính cách Mạt Mạt có cái gì tốt? Một con quỷ hẹp hòi." Mẹ vốn dĩ không nghĩ tới quan hệ của hai đứa, xem vẻ mặt của mẹ cũng không phát hiện ra hoài nghi của mẹ đối với hai chúng tôi.
"Chủ nhiệm, Mạt Mạt là người thiện lương, đáng yêu, săn sóc, làm việc có trách nhiệm, để ý cảm thụ của người khác, giữ chữ tín." Yen một hơi khen ngợi tôi.
"Ừm! Vài điểm này dì cũng phải khen ngợi nó, từ nhỏ đến lớn nó đều rất ít khiến dì bận tâm, hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, nếu như cháu có thể tìm được cậu trai như vậy nhớ dẫn tới để dì xem xem, dì rất coi cháu là người một nhà đó." Mẹ đặt tay trêи bả vai Yen, nói.
"Dạ. . . sẽ, chủ nhiệm." Yen gượng ép cười trả lời, tôi thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi trêи trán.
Tám giờ tối, chúng tôi cùng tụi Tiểu Toàn, Tiểu Quân đúng giờ đến công viên nước, nghỉ hè có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, chỉ chốc lát sau Tư Khiết cùng Thiên Hi cũng tới.
"Ơ! Cô bé, sao cậu lại biến thành em gái Bao đại nhân rồi?" Đã lâu không gặp Thiên Hi, nàng rám đen.
"Đi đi đi! Nào có giống các cậu dưỡng ở nhà như heo, tớ đúng là bé ong mật cần cù." Thiên Hi ngắt lấy mặt của tôi, bọn họ đều đang cười nhìn nàng.
"Chao ôi! Tiểu Bảo Bảo, tớ nhớ cậu muốn chết, ôm cái! Mạt nhi có bắt nạt cậu không?" Thái độ của Thiên Hi đối với Yen và tôi quả thực chính là 360 độ, giọng điệu nũng nịu đó có thể dọa chết người.
"Tớ cũng rất nhớ cậu, nhìn cậu gầy, ở nhà bồi bổ nhiều vào ha." Yen ôm Thiên Hi, ngọt ngào nói.
"Thiên Hi, tớ cũng muốn ôm một cái." Tiểu Toàn cùng Đại Vĩ đưa hai tay muốn nhào tới.
"A! ! ! Không muốn! ! !" Thiên Hi rít gào trốn khỏi hai người bọn họ, chúng tôi cười vui vẻ.
Sau khi thay đồ bơi, toàn thể nhảy vào trong nước nô đùa, tôi không biết bơi, Yen cùng tôi chơi lặn, nàng nâng eo tôi, dạy tôi tư thế bơi ếch chính xác, tôi như bé trai bên cạnh vậy, ngoan ngoãn học quạt tay, đột nhiên Yen buông tay xuống, tôi mất đi trọng tâm liền chìm xuống, sợ tới mức liều mạng nắm lấy nàng.
"A! Cậu đáng ghét." Tôi nổi lên mặt nước, ôm cổ của nàng, nói.
"Ha ha! Muốn thử xem sau khi buông tay thì cậu có thể tự bơi hay không." Yen cưng chiều ôm tôi thật chặt, động tác của hai đứa rất thân mật, người bên cạnh tò mò nhìn chúng tôi, nhưng chúng tôi không để ý đến.
"Tiểu Bảo, Mạt nhi, mau tới đây, chúng ta chơi cầu trượt đi." Tư Khiết gọi hai chúng tôi.
"Các cậu chơi đi, tớ không chơi." Đi tới bên người bọn họ, nhìn cầu trượt cao đến đáng sợ, tôi liền khϊế͙p͙ đảm.
"Chơi đi, chúng tớ cùng cậu, không sợ." Thiên Hi lắc cánh tay của tôi khuyên lơn.
"Không muốn! Tớ không biết bơi." Tôi vẫn không chịu.
"Để Tiểu Bảo và Dế Mèn ở miệng cầu thang trượt đỡ lấy cậu là được rồi, rất an toàn." Các nàng đều khuyên tôi, tôi rất không tình nguyện đi lên cầu trượt cùng các nàng.
"Trời ạ! Quá cao, tớ sợ, vẫn không chơi đâu." Lên cầu trượt, nhìn độ cao mấy tầng lầu thì chân tôi liền bắt đầu run cầm cập, quay người muốn chạy.
"Đừng mà! Đã đến rồi." Bọn họ không cho tôi xuống.
"Mạt nhi. . ." Tôi nhìn thấy Yen ở phía dưới vẫy tay, cười xán lạn gọi tôi, bất chợt trong lòng nghĩ dù có sợ nữa thì cũng phải ở trước mặt nàng dũng cảm một lần, chết thì chết đi.
"Chúng tớ tới đây." Đại Vĩ hưng phấn kêu, cậu ta là người đầu tiên trượt xuống, tiếp theo là Tư Khiết, Thiên Hi cùng Tiểu Quân, lúc tới tôi, tôi ngồi ở trêи cầu trượt vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đã bị Tiểu Toàn dùng sức đẩy xuống.
"A! ! ! !" Tôi kêu sợ hãi, tốc độ này thật sự là quá nhanh, cảm giác tim như bị hút ra vậy, xung lượng rất lớn, khi đến miệng cầu trượt, tôi bị quăng xa tới hai mét, nhóm tụi Yen căn bản là không đỡ nổi tôi, phút chốc đó chìm xuống nước tôi cực sợ, tay chân vùng vẫy lung tung, uống vào rất nhiều nước, muốn nắm lấy Yen, nhưng làm thế nào cũng không nắm được, chân không tới đất, tim ngột đến khó chịu, sắp tắt thở, cảm giác sợ hãi kéo tới, nghĩ thầm có thể cứ thế chết đi hay không, bất thình lình một cái tay nâng cằm của tôi đưa tôi kéo lên, tôi thở lớn một hơi, liên tục ho khan, con mắt đau không mở ra được.
"Mạt nhi. . . đừng sợ! Không sao rồi. . ." Tôi nghe thấy Yen nói, ôm tôi, không ngừng vỗ sau lưng tôi.
"Oa hu hu hu! ! ! !" Tôi không kiểm soát được cảm xúc, lớn tiếng khóc lên, dọa bọn họ.
"Bảo Bảo ngoan! Đừng khóc. . . không sao rồi. . ." Yen dỗ dành tôi như đứa nhỏ.
"Hu hu hu! ! ! ! Tớ tưởng rằng tớ cứ chết đi như thế." Tôi kϊƈɦ động nức nở nói.
"Ha ha ha! ! ! Lần sau chúng tớ không ép cậu chơi ha, đừng khóc, rất nhiều người nhìn đấy, cậu nói một mỹ nữ khóc thành như vậy biết bao khó coi nha." Tiểu Toàn nắm tai của tôi, nói.
"Cậu còn không thấy ngại mà nói, đều tại cậu đẩy cậu ấy, hội chị em, vây công cậu ta." Dế Mèn nói, bọn họ tiến lên ấn Tiểu Toàn vào trong nước.
"Đều tại tớ, tớ nên ngăn cản bọn họ, xin lỗi! Xin lỗi! Đều do tớ không tốt." Yen ôm tôi thật chặt, không để ý người bên ngoài mà hôn lên gò má và tai tôi.
Chuyện này đến bây giờ tôi còn ký ức chưa phai, tại sao? Ha ha, bởi vì nàng dịu dàng và bảo vệ tôi là điều khiến tôi khó có thể quên được nhất. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.