Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 133
Cầm Gian Đích Luật Động
09/10/2020
Mạn Văn hô xong thì là đứa đầu tiên chạy trước, Thiên Hi, Tiểu Đằng, Tư
Khiết la hét đuổi theo sau, tôi nắm tay Yen, chỉ lo nàng bị tụt lại,
hai đứa nắm tay thật chặt cùng chạy nhanh, hướng dẫn viên du lịch theo
sau, bảy người chạy điên cuồng ở trêи đường, chạy đến phố chính xác định bọn họ không đuổi kịp thì cả lũ từng đứa dựa vào tường thở hồng hộc.
"Mọi người đều không sao chứ? … May là đều theo kịp." Tư Khiết căng thẳng xem có ai bị rớt lại phía sau không.
"Các cậu thật là lợi hại đó, chưa từng thấy các cậu chạy nhanh như vậy, hai chúng tớ cũng sắp đuổi không kịp." Tôi thở hổn hển nói, tay Yen vẫn nắm tôi thật chặt, nhìn ánh mắt sợ hãi không thôi của nàng, tôi đưa tay nhẹ nhàng vỗ về ngực nàng.
"Có thể không nhanh à? . . . Sợ tới mức. . . tức nước vỡ bờ. . ." Tiểu Đằng đưa hai tay đỡ đầu gối gắng lấy lại sức.
"Xin lỗi! Không thể bảo vệ tốt các em, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, cả đời anh đều sẽ bất an trong lòng, " hướng dẫn viên du lịch vô cùng áy náy nói.
"Anh đừng để ở trong lòng, nhiều người ở đó thì bọn họ cũng không dám quá mức xằng bậy, chỉ là muốn giở chút trò lưu manh mà thôi." Thiên Hi lau mồ hôi trán nói. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì tôi nghĩ anh ấy cũng không cứu nổi chúng tôi, với cơ thể nhỏ bé của anh ấy thì không thể nào chống lại với bọn cơ bắp đó được.
"Hai cậu còn dám đá, lúc đó tớ chỉ muốn lớn tiếng kêu cứu." Tư Khiết cũng bị sợ hãi.
"Tớ ngay cả kêu cứu cũng không kêu nổi." Tiểu Đằng nói.
"Không đá thì đợi bị trêu ghẹo đi, bọn họ uống nhiều rồi động tác chắc chắn chậm chạp. Ha ha! Thường thấy mấy cô gái trêи TV đá vào chỗ hiểm của tụi con trai thì cảm thấy rất hay, không nghĩ rằng tối nay tớ cũng được trải nghiệm, thật sướиɠ đó! Đáng tiếc không đeo giày cao gót, nếu không thì chắc chắn cho tụi nó đoạn tử tuyệt tôn." Lúc Mạn Văn nói mọi người đều nở nụ cười.
"Hình như tớ đá lệch rồi, không cảm thấy cái đó. . . cái đó đó." Thiên Hi muốn nói cái gì, nhưng hướng dẫn viên du lịch ở đây nên nàng rất ngượng mà cúi đầu, chúng tôi ôm bụng cười lớn.
"Ha ha! Nhiều năm sau chúng mình nói tới du lịch Quế Lâm, tớ nghĩ ai cũng ấn tượng sâu sắc nhất chính là chuyện tối nay." Yen mệt tới mức ngồi ngay ở trêи bậc thang, dựa vào tường nói, tôi và hội chị em cũng không chê bẩn mà cùng sóng đôi ngồi xuống, không nói gì, đây đó chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ, một lát sau mọi người cùng nhìn nhau, tiếp đó bật cười sảng kɧօáϊ, người đi trêи đường tò mò nhìn chúng tôi.
"Các cô nương, mau trở về khách sạn thôi, tới đó dẫn các em đi ăn món ngon chính hiệu ở lân cận, anh mời khách, xem như là an ủi các em, thế nào?" Hướng dẫn viên du lịch rất có thành ý quay sang nói với chúng tôi.
"Cảm ơn anh Tiểu Đinh." Chúng tôi cũng không khách khí, giọng ai cũng ngọt chết người, tay cầm tay đứng lên, phủi ʍôиɠ một cái, rời đi nơi làm người khó quên này.
Về tới lân cận khách sạn xem như là ăn khuya, ở đây rất nhiều cửa hàng lớn, vô cùng náo nhiệt, đi theo hướng dẫn viên du lịch tới ngồi ở một quán nhỏ tầm thường, gọi một bàn món ăn đặc sắc nơi đây, ăn còn ngon hơn nhiều so với phố Tây, ai nấy đều ăn uống thả ga.
"Mạt nhi, ăn chầm chậm thôi, bún rất khó tiêu hóa." Yen mỉm cười nhìn tôi nói.
"Ừ! Ăn ngon thật, miếng thịt kho này thật thơm, đến!" Tôi gắp lên thịt trong bát mình rồi đưa tới bên miệng nàng, nàng vui vẻ bắt đầu ăn, hai đứa bình thường thân mật quen rồi, quên mất bên người còn có hướng dẫn viên du lịch, anh ấy kỳ quái nhìn hai đứa.
"Tiểu Bảo, đến! Miếng này cũng ngon nè." Tiểu Đằng phát hiện ánh mắt kỳ quái của hướng dẫn viên du lịch, cố ý gắp thịt trong bát nàng đưa tới bên miệng Yen, nàng hiểu ý đỏ mặt mỉm cười duỗi cổ tới ăn, chúng tôi cúi đầu nhịn cười.
"Ha ha! Tình cảm chị em giữa mấy em thật tốt hơn bình thường nhỉ. Rất vui vì có thể quen biết các em, uống chút bia nhé?" Hướng dẫn viên du lịch vui vẻ nói.
"Được! Tháp tùng." Mạn Văn sảng kɧօáϊ đồng ý.
Trong mấy chị em, uống rượu giỏi nhất là Mạn Văn và Thiên Hi, tôi và Yen chỉ có thể miễn cưỡng uống một chén liền cảm thấy mặt nóng lên, mọi người vui vẻ tán gẫu. Sau khi ăn uống no nê còn chưa muốn rời đi, tay trái của Yen vẫn đặt ở trêи đùi tôi, tôi khẽ nắm bàn tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, giờ phút này nàng cách tôi gần như thế, tại sao tôi vẫn rất nhớ nàng? Trong lòng, trong đầu nơi nơi đều là nàng.
Hướng dẫn viên du lịch đưa chúng tôi trở lại cửa khách sạn, hội chị em tay nối tay vai kề vai vui vẻ đi đều bước tới phía thang máy, sau khi tiến vào thì ấn nút tầng.
"Sao tớ cảm thấy sau lưng chúng mình rét lạnh." Vẻ mặt Thiên Hi cực kì quỷ dị mà nhìn chúng tôi.
"Hi Hi cậu đáng ghét, đừng dọa người ta có được không." Tôi tức thì sởn gai ốc.
"Đừng để ý tới cậu ấy, uống rượu say khướt rồi." Tư Khiết nói.
"Lần trước tụi mình xem phim ma, chính là kể về đứng trong góc thang máy có một con. . . ." Mạn Văn cố ý âm trầm nói.
"A! Đừng nói nữa, tớ không nghe tớ không nghe." Tôi sợ hãi kêu, nhắm mắt lại, hai tay bịt lỗ tai.
"Hai cậu đáng ghét vừa phải thôi, tất cả im miệng cho tớ." Tư Khiết giáo huấn.
"Thang máy này sao mà chậm như vậy nhỉ!" Tiểu Đằng cũng bắt đầu sợ hãi.
"Các cậu có cảm thấy sau lưng có thứ gì không?" Mạn Văn không để yên, sau khi thang máy dừng lại ở tầng chúng tôi trọ, nàng nói dồn dập làm chúng tôi sợ.
"A!" Lúc cửa mở ra, tôi, Yen, Tiểu Đằng và cả Tư Khiết đồng thời xông ra ngoài.
"Ha ha ha ha ha! ! ! ! Quỷ nhát gan." Mạn Văn cùng Thiên Hi cười sặc khi đạt được thành công.
"Lột sạch quần áo của hai đứa nó, diễu phố thị chúng đi." Tư Khiết nói, bốn người chúng tôi xúm lại giáo huấn các nàng, trong hành lang phát ra tiếng thét chói tai.
Sau khi đùa vui ầm ĩ thì từng đôi trở về phòng của mình, tôi khóa kỹ cửa, mới vừa xoay người thì Yen đột nhiên đè tôi vào trêи cửa, nóng bỏng hôn môi với tôi, tôi bị làn môi nóng rực của nàng hấp thụ, cơ thể trong nháy mắt dấy lửa, ôm chặt lấy nàng đáp lại nàng, tay tiến vào trong áo phông của nàng, rời khỏi cánh cửa vừa hôn vừa di chuyển tới phía nhà vệ sinh.
Đứng trong bồn tắm mở ra vòi hoa sen, mặc cho nước xối vào trêи người chúng tôi, hai đứa cởi bỏ quần áo trêи người tiếp tục hôn môi, nước ấm xối vào trêи mặt của nàng thật đỏ chót gợi cảm, môi tôi nhanh chóng đi xuống từng chút một, nghe tiếng thở gấp của nàng khơi gợi ɖu͙ƈ vọng vô tận của tôi.
"Mạt nhi, tớ yêu cậu!" Hai tay Yen ôm thật chặt đầu tôi, dịu dàng nói.
"Tớ cũng yêu cậu." Tôi ngừng hôn, đứng thẳng, nước phả vào trêи mặt tôi, tôi híp mắt nhìn nàng.
"Rất rất yêu cậu, làm sao bây giờ?" Vành mắt Yen đỏ lên.
"Bảo bảo, cậu làm sao vậy? Đừng khóc mà!" Tôi nâng mặt nàng, đau lòng nhìn nàng.
"Tớ cảm thấy mình rất vô dụng, không bảo vệ được cậu." Yen vẫn bật khóc.
"Đứa ngốc! Ai nói cậu không bảo vệ được tớ, tối nay chính là cậu đang bảo vệ tớ đó." Tôi ôm lấy nàng, nói.
"Tớ không có khuỷu tay cường tráng của con trai, nếu như cậu bị bắt nạt, điều duy nhất tớ có thể làm chỉ là thay cậu chống đỡ, căn bản không cứu được cậu, nếu như không phải Văn Văn nhanh trí, tớ cũng không biết nên làm gì nữa?" Yen nức nở nói.
"Cho dù cậu là con trai cũng chưa chắc có thể địch nổi mấy tên con trai đó, chuyện này chỉ là chúng mình cực kỳ xui xẻo gặp phải thôi, sau này sẽ không phát sinh nữa, nếu nói như cậu thì chẳng phải là tớ cũng không thể bảo vệ cậu?" Tôi an ủi nàng.
"Không giống nhau, tớ là lão công của cậu, phải bảo vệ cậu thật tốt, cậu phải được tớ hết lòng thương yêu." Yen rời khỏi vòng tay của tôi, bĩu môi nói.
"Ha ha! Lão công, cậu thật đáng yêu, tớ biết lòng cậu đang bảo vệ tớ là đã đủ rồi, về sau đừng nghĩ lung tung những chuyện này được không? Hai đứa mình phải cùng bảo vệ lẫn nhau, như vậy mới là tốt nhất." Nhìn khuôn mặt phấn hồng của nàng, thật muốn cắn một cái.
"Cậu đừng tốt với tớ như vậy có được không? Bây giờ dù chỉ là phút chốc thôi mà tớ cũng không thể rời xa cậu." Yen nâng mặt tôi, nói.
"Tớ cứ thích tốt với cậu, hơn nữa chỉ tốt với cậu, cả đời đều tốt với cậu." Tôi khẽ chạm vào đôi môi đỏ tươi của nàng.
"Đời tớ đã định cậu rồi, cậu tuyệt đối đừng bỏ mặc tớ đó!" Yen đưa hai tay ôm cổ của tôi, nổi tính trẻ con nói.
"Ha ha! Lời này tớ đã đáp ứng cậu nhiều lần, tớ vẫn là câu nói đó, trừ phi cậu không muốn tớ, bằng không thì tớ sẽ dính lấy cậu như cao su." Tôi lấy ngón trỏ chấm vào mũi của nàng, nói.
"Ha ha!" Nàng cười vui vẻ.
"Ây. . . vậy. . . chúng mình còn muốn tiếp tục hay không?" Tôi hơi thẹn thùng nhìn nàng, nàng nghe xong bật cười khì khì, sau đó. . . . .
"Mọi người đều không sao chứ? … May là đều theo kịp." Tư Khiết căng thẳng xem có ai bị rớt lại phía sau không.
"Các cậu thật là lợi hại đó, chưa từng thấy các cậu chạy nhanh như vậy, hai chúng tớ cũng sắp đuổi không kịp." Tôi thở hổn hển nói, tay Yen vẫn nắm tôi thật chặt, nhìn ánh mắt sợ hãi không thôi của nàng, tôi đưa tay nhẹ nhàng vỗ về ngực nàng.
"Có thể không nhanh à? . . . Sợ tới mức. . . tức nước vỡ bờ. . ." Tiểu Đằng đưa hai tay đỡ đầu gối gắng lấy lại sức.
"Xin lỗi! Không thể bảo vệ tốt các em, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, cả đời anh đều sẽ bất an trong lòng, " hướng dẫn viên du lịch vô cùng áy náy nói.
"Anh đừng để ở trong lòng, nhiều người ở đó thì bọn họ cũng không dám quá mức xằng bậy, chỉ là muốn giở chút trò lưu manh mà thôi." Thiên Hi lau mồ hôi trán nói. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì tôi nghĩ anh ấy cũng không cứu nổi chúng tôi, với cơ thể nhỏ bé của anh ấy thì không thể nào chống lại với bọn cơ bắp đó được.
"Hai cậu còn dám đá, lúc đó tớ chỉ muốn lớn tiếng kêu cứu." Tư Khiết cũng bị sợ hãi.
"Tớ ngay cả kêu cứu cũng không kêu nổi." Tiểu Đằng nói.
"Không đá thì đợi bị trêu ghẹo đi, bọn họ uống nhiều rồi động tác chắc chắn chậm chạp. Ha ha! Thường thấy mấy cô gái trêи TV đá vào chỗ hiểm của tụi con trai thì cảm thấy rất hay, không nghĩ rằng tối nay tớ cũng được trải nghiệm, thật sướиɠ đó! Đáng tiếc không đeo giày cao gót, nếu không thì chắc chắn cho tụi nó đoạn tử tuyệt tôn." Lúc Mạn Văn nói mọi người đều nở nụ cười.
"Hình như tớ đá lệch rồi, không cảm thấy cái đó. . . cái đó đó." Thiên Hi muốn nói cái gì, nhưng hướng dẫn viên du lịch ở đây nên nàng rất ngượng mà cúi đầu, chúng tôi ôm bụng cười lớn.
"Ha ha! Nhiều năm sau chúng mình nói tới du lịch Quế Lâm, tớ nghĩ ai cũng ấn tượng sâu sắc nhất chính là chuyện tối nay." Yen mệt tới mức ngồi ngay ở trêи bậc thang, dựa vào tường nói, tôi và hội chị em cũng không chê bẩn mà cùng sóng đôi ngồi xuống, không nói gì, đây đó chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ, một lát sau mọi người cùng nhìn nhau, tiếp đó bật cười sảng kɧօáϊ, người đi trêи đường tò mò nhìn chúng tôi.
"Các cô nương, mau trở về khách sạn thôi, tới đó dẫn các em đi ăn món ngon chính hiệu ở lân cận, anh mời khách, xem như là an ủi các em, thế nào?" Hướng dẫn viên du lịch rất có thành ý quay sang nói với chúng tôi.
"Cảm ơn anh Tiểu Đinh." Chúng tôi cũng không khách khí, giọng ai cũng ngọt chết người, tay cầm tay đứng lên, phủi ʍôиɠ một cái, rời đi nơi làm người khó quên này.
Về tới lân cận khách sạn xem như là ăn khuya, ở đây rất nhiều cửa hàng lớn, vô cùng náo nhiệt, đi theo hướng dẫn viên du lịch tới ngồi ở một quán nhỏ tầm thường, gọi một bàn món ăn đặc sắc nơi đây, ăn còn ngon hơn nhiều so với phố Tây, ai nấy đều ăn uống thả ga.
"Mạt nhi, ăn chầm chậm thôi, bún rất khó tiêu hóa." Yen mỉm cười nhìn tôi nói.
"Ừ! Ăn ngon thật, miếng thịt kho này thật thơm, đến!" Tôi gắp lên thịt trong bát mình rồi đưa tới bên miệng nàng, nàng vui vẻ bắt đầu ăn, hai đứa bình thường thân mật quen rồi, quên mất bên người còn có hướng dẫn viên du lịch, anh ấy kỳ quái nhìn hai đứa.
"Tiểu Bảo, đến! Miếng này cũng ngon nè." Tiểu Đằng phát hiện ánh mắt kỳ quái của hướng dẫn viên du lịch, cố ý gắp thịt trong bát nàng đưa tới bên miệng Yen, nàng hiểu ý đỏ mặt mỉm cười duỗi cổ tới ăn, chúng tôi cúi đầu nhịn cười.
"Ha ha! Tình cảm chị em giữa mấy em thật tốt hơn bình thường nhỉ. Rất vui vì có thể quen biết các em, uống chút bia nhé?" Hướng dẫn viên du lịch vui vẻ nói.
"Được! Tháp tùng." Mạn Văn sảng kɧօáϊ đồng ý.
Trong mấy chị em, uống rượu giỏi nhất là Mạn Văn và Thiên Hi, tôi và Yen chỉ có thể miễn cưỡng uống một chén liền cảm thấy mặt nóng lên, mọi người vui vẻ tán gẫu. Sau khi ăn uống no nê còn chưa muốn rời đi, tay trái của Yen vẫn đặt ở trêи đùi tôi, tôi khẽ nắm bàn tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, giờ phút này nàng cách tôi gần như thế, tại sao tôi vẫn rất nhớ nàng? Trong lòng, trong đầu nơi nơi đều là nàng.
Hướng dẫn viên du lịch đưa chúng tôi trở lại cửa khách sạn, hội chị em tay nối tay vai kề vai vui vẻ đi đều bước tới phía thang máy, sau khi tiến vào thì ấn nút tầng.
"Sao tớ cảm thấy sau lưng chúng mình rét lạnh." Vẻ mặt Thiên Hi cực kì quỷ dị mà nhìn chúng tôi.
"Hi Hi cậu đáng ghét, đừng dọa người ta có được không." Tôi tức thì sởn gai ốc.
"Đừng để ý tới cậu ấy, uống rượu say khướt rồi." Tư Khiết nói.
"Lần trước tụi mình xem phim ma, chính là kể về đứng trong góc thang máy có một con. . . ." Mạn Văn cố ý âm trầm nói.
"A! Đừng nói nữa, tớ không nghe tớ không nghe." Tôi sợ hãi kêu, nhắm mắt lại, hai tay bịt lỗ tai.
"Hai cậu đáng ghét vừa phải thôi, tất cả im miệng cho tớ." Tư Khiết giáo huấn.
"Thang máy này sao mà chậm như vậy nhỉ!" Tiểu Đằng cũng bắt đầu sợ hãi.
"Các cậu có cảm thấy sau lưng có thứ gì không?" Mạn Văn không để yên, sau khi thang máy dừng lại ở tầng chúng tôi trọ, nàng nói dồn dập làm chúng tôi sợ.
"A!" Lúc cửa mở ra, tôi, Yen, Tiểu Đằng và cả Tư Khiết đồng thời xông ra ngoài.
"Ha ha ha ha ha! ! ! ! Quỷ nhát gan." Mạn Văn cùng Thiên Hi cười sặc khi đạt được thành công.
"Lột sạch quần áo của hai đứa nó, diễu phố thị chúng đi." Tư Khiết nói, bốn người chúng tôi xúm lại giáo huấn các nàng, trong hành lang phát ra tiếng thét chói tai.
Sau khi đùa vui ầm ĩ thì từng đôi trở về phòng của mình, tôi khóa kỹ cửa, mới vừa xoay người thì Yen đột nhiên đè tôi vào trêи cửa, nóng bỏng hôn môi với tôi, tôi bị làn môi nóng rực của nàng hấp thụ, cơ thể trong nháy mắt dấy lửa, ôm chặt lấy nàng đáp lại nàng, tay tiến vào trong áo phông của nàng, rời khỏi cánh cửa vừa hôn vừa di chuyển tới phía nhà vệ sinh.
Đứng trong bồn tắm mở ra vòi hoa sen, mặc cho nước xối vào trêи người chúng tôi, hai đứa cởi bỏ quần áo trêи người tiếp tục hôn môi, nước ấm xối vào trêи mặt của nàng thật đỏ chót gợi cảm, môi tôi nhanh chóng đi xuống từng chút một, nghe tiếng thở gấp của nàng khơi gợi ɖu͙ƈ vọng vô tận của tôi.
"Mạt nhi, tớ yêu cậu!" Hai tay Yen ôm thật chặt đầu tôi, dịu dàng nói.
"Tớ cũng yêu cậu." Tôi ngừng hôn, đứng thẳng, nước phả vào trêи mặt tôi, tôi híp mắt nhìn nàng.
"Rất rất yêu cậu, làm sao bây giờ?" Vành mắt Yen đỏ lên.
"Bảo bảo, cậu làm sao vậy? Đừng khóc mà!" Tôi nâng mặt nàng, đau lòng nhìn nàng.
"Tớ cảm thấy mình rất vô dụng, không bảo vệ được cậu." Yen vẫn bật khóc.
"Đứa ngốc! Ai nói cậu không bảo vệ được tớ, tối nay chính là cậu đang bảo vệ tớ đó." Tôi ôm lấy nàng, nói.
"Tớ không có khuỷu tay cường tráng của con trai, nếu như cậu bị bắt nạt, điều duy nhất tớ có thể làm chỉ là thay cậu chống đỡ, căn bản không cứu được cậu, nếu như không phải Văn Văn nhanh trí, tớ cũng không biết nên làm gì nữa?" Yen nức nở nói.
"Cho dù cậu là con trai cũng chưa chắc có thể địch nổi mấy tên con trai đó, chuyện này chỉ là chúng mình cực kỳ xui xẻo gặp phải thôi, sau này sẽ không phát sinh nữa, nếu nói như cậu thì chẳng phải là tớ cũng không thể bảo vệ cậu?" Tôi an ủi nàng.
"Không giống nhau, tớ là lão công của cậu, phải bảo vệ cậu thật tốt, cậu phải được tớ hết lòng thương yêu." Yen rời khỏi vòng tay của tôi, bĩu môi nói.
"Ha ha! Lão công, cậu thật đáng yêu, tớ biết lòng cậu đang bảo vệ tớ là đã đủ rồi, về sau đừng nghĩ lung tung những chuyện này được không? Hai đứa mình phải cùng bảo vệ lẫn nhau, như vậy mới là tốt nhất." Nhìn khuôn mặt phấn hồng của nàng, thật muốn cắn một cái.
"Cậu đừng tốt với tớ như vậy có được không? Bây giờ dù chỉ là phút chốc thôi mà tớ cũng không thể rời xa cậu." Yen nâng mặt tôi, nói.
"Tớ cứ thích tốt với cậu, hơn nữa chỉ tốt với cậu, cả đời đều tốt với cậu." Tôi khẽ chạm vào đôi môi đỏ tươi của nàng.
"Đời tớ đã định cậu rồi, cậu tuyệt đối đừng bỏ mặc tớ đó!" Yen đưa hai tay ôm cổ của tôi, nổi tính trẻ con nói.
"Ha ha! Lời này tớ đã đáp ứng cậu nhiều lần, tớ vẫn là câu nói đó, trừ phi cậu không muốn tớ, bằng không thì tớ sẽ dính lấy cậu như cao su." Tôi lấy ngón trỏ chấm vào mũi của nàng, nói.
"Ha ha!" Nàng cười vui vẻ.
"Ây. . . vậy. . . chúng mình còn muốn tiếp tục hay không?" Tôi hơi thẹn thùng nhìn nàng, nàng nghe xong bật cười khì khì, sau đó. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.