Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 164
Cầm Gian Đích Luật Động
10/10/2020
Tôi và Yen ở lân cận tìm đồ muốn ăn, không một tiệm nào là hai đứa
quá muốn đi vào, quán ăn lâu năm còn phải xếp hàng đợi chỗ, lúc đang ưu
sầu, Thiên Qua gọi điện thoại tới.
"Cô bé, hai em ở chỗ nào?" Giọng anh vang dội trêи đường cái ồn ào, còn phải cầm điện thoại cách xa tai một chút.
"Chúng em tìm ăn ở trêи đường ạ! Anh ăn no không? Không ăn no qua đây em mời anh ăn, tiện thể xin lỗi anh ha!" Tôi vừa nói vừa nhìn ánh mắt có chút sốt sắng của Yen ở bên cạnh.
"Ăn no được sao? Xin với chả lỗi cái gì? Nên xin lỗi chính là anh, tối nay anh cũng nín giận đầy bụng, ôi! Gặp mặt lại nói, báo cáo địa chỉ chuẩn xác của các em, anh đi đón các em, dẫn bọn em đi ăn ngon." Thiên Qua kϊƈɦ động nói trong điện thoại, sau khi tôi nói vị trí cụ thể thì cùng Yen đợi bên trạm xe buýt, chưa đợi bao lâu anh liền lái "chiến xa rực lửa" của anh đỗ ở trước mặt hai đứa, sở thích thứ hai của anh chính là cải tạo chiếc xe đang yên đang lành thành hình thù kỳ quái, ở trêи đường có thể nói là rất phong cách, nhưng tôi và Yen thật sự là không dám khen tặng, thấy người ở trạm xe đồng loạt nhìn về bên này, hai đứa vội lên xe.
"Em nói anh nè, ban ngày lái xe khác ra ngoài đi, rất đáng sợ." Là bạn tốt với Thiên Qua nên sẽ rất thẳng thừng với anh.
"Hê! Thật không biết thưởng thức. Đúng rồi, anh gọi điện thoại cho DK, bảo cô ấy qua đây ăn cơm cùng chúng ta." Thiên Qua chỉnh nhỏ nhạc.
"Được đó! Đã lâu không gặp chị ấy." Tôi vui vẻ nói, học kỳ này khá là bận bịu, ngoại trừ gọi điện liên hệ với lần trước đi nhà chị liên hoan một bữa ra thì chưa từng gặp mặt.
"Yen, tại sao em im lặng vậy? Còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi à?" Thiên Qua quay đầu nhìn Yen, giọng nói trở nên cực kì dịu dàng, còn cười híp mắt, thật không chịu được một đại nam nhân đột nhiên như vậy!
"Không phải là em không có cơ hội nói sao! Vừa nãy rất tức giận, hiện tại không sao rồi, chỉ là làm anh khó xử, anh ta có làm khó anh không? Thật xin lỗi!" Yen áy náy nói.
"Hì hì! Dù sao anh da mặt dày, anh xem hắn như hòa thượng tụng kinh, lải nhải xong là không sao rồi. Trái lại, anh tuyệt đối không nghĩ tới mỹ nữ thùy mị khôn khéo như em lại sắc bén như thế, nói tới mức người ta quê mặt ngây ngốc nhìn em, không thốt ra được câu nào, em biết không? Lúc đó anh rất muốn cho em một tràng pháo tay, quá sướиɠ! Cái tên này trong ngành cũng tính là một người tài, không ai dám nói hắn như vậy, cũng không có người nào có ấn tượng tốt với hắn, nếu không phải lần này bằng hữu giới thiệu cho anh, còn liên quan tới vĩ cầm, anh thực sự không muốn hợp tác với hắn." Thiên Qua kϊƈɦ động nói, thực ra chúng tôi biết chắc chắn mới nãy anh bị sỉ nhục, không muốn để hai đứa lo lắng thôi.
"Anh Tiểu Thiên cũng đừng cười em, dù sao lần này làm ra như vậy thật ngại." Yen xấu hổ nói.
"Thật sự không sao! Dù lần này thất bại, lần sau nhất định cẩn thận tìm người hợp tác cho em. Anh còn muốn nói là, anh ủng hộ các em!" Thiên Qua vừa lái xe, vừa nhìn chúng tôi qua kính, chân thành nói.
"… Cảm ơn!" Lúc nghe thấy năm chữ cuối của anh, hai đứa ngây ra, tai tôi không ngừng lặp lại mấy chữ này, mặc dù trong lòng đoán được anh biết chuyện của hai đứa, nhưng khi anh đột nhiên nói ra vào lúc này, vẫn rất bất ngờ. Bầu không khí trong xe yên ắng mấy giây, tôi và Yen cùng lúc nói tiếng cảm ơn với anh, mấy chữ này cho chúng tôi an ủi thật lớn, giữa bạn bè không cần quá mức vồn vã, một câu nói đơn giản sẽ làm bạn rất cảm động, mất đi một cơ hội nhưng đổi lại được một cái ủng hộ, chúng tôi cảm thấy cái sau quý giá hơn.
"Bật nhạc của hai em nghe chút nhé, anh làm nó thành một cái đĩa rồi, thường bật nghe trong xe, rất tuyệt!" Thiên Qua đổi đĩa, chỉnh lớn tiếng, lúc này bật chính là bài "Lemon Tree" mà tôi cover từ một danh ca, đây là một bài trong album gây sốt mà một năm trước Thiên Qua thử cải biên, nghe tiếng ca của mình quanh quẩn trong buồng xe, cảm giác rất vi diệu, Yen khẽ hát lên theo giai điệu nhẹ nhàng, Thiên Qua khẽ đưa người theo tiết tấu. Phải nói là âm nhạc có thể điều tiết bầu không khí, có thể tạm thời xóa bỏ chuyện buồn, đây chính là chỗ thu hút của nó.
Chúng tôi đi đến một cửa hàng lớn đặc sắc cách khá xa nội thành, giờ này xem như là ăn khuya, sân thật lớn hầu như đầy người ngồi, Thiên Qua bảo nhân viên phục vụ sắp xếp ở một phòng riêng, tiện tán gẫu, chúng tôi vừa gọi món vừa chờ DK đến. Yen giúp chúng tôi rửa sạch cốc và bát bằng nước sôi một lần, đây là thói quen khi chúng tôi ra ngoài ăn cơm, luôn cảm thấy không rửa không sạch.
Khi chờ món ăn lên, DK đến rồi, nở nụ cười, còn có một cô gái theo sau, gần như cao bằng chị, cái nhìn đầu tiên đã làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái, trêи mặt cũng mỉm cười, hai cô ấy nắm tay, ba người chúng tôi hơi kinh ngạc, bởi vì chị không nói dẫn bạn tới đây, vả lại cảm thấy quan hệ của hai chị ấy không bình thường.
"Ô! DK, mau mau giới thiệu cho chúng tôi mỹ nữ này đi!" Thiên Qua đứng lên, nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.
"Ha ha! Mấy người đừng nhìn như vậy, nhìn chằm chằm cô ấy sẽ rất lúng túng. Cô ấy là Diệp Tử Kỳ, mấy người có thể trực tiếp gọi cô ấy là Diệp Tử, bạn gái của tôi." Tính cách của DK rất thẳng thắn, đối với bạn tốt sẽ không che che giấu giấu, Diệp Tử cũng không để bụng mà cười rất ngọt ngào.
"Hú!" Chúng tôi vỗ tay reo hò, thật sự rất vui vì chị, chúng tôi đã từng yêu cầu, nếu như chị tìm được người mình thích thì nhất định phải dẫn tới cho chúng tôi làm quen, chị đã nói nếu có một ngày đó thì sẽ dẫn theo một cô gái đến, người đó chính là người mà chị muốn thật lòng đối đãi cả đời, sẽ rất yêu cô ấy, cô gái trước mắt rất xứng với chị, dịu dàng tài trí, để người ta cảm thấy rất thân thiết, trực giác nói cho tôi biết, đây mới là chân ái của chị.
"Thật tốt! Cuối cùng cậu cũng hết ế rồi, chào Diệp Tử! Tôi tên Thiên Qua, là anh em với DK." Thiên Qua giới thiệu bản thân, nhiệt tình bắt tay với Diệp Tử.
"Chào đại ca! Thường nghe DK nói về anh, ngưỡng mộ đã lâu!" Giọng của Diệp Tử rất êm tai, cởi mở khéo léo nói.
"Hai vị này chắc hẳn là Hạ Mạt và Yen nhỉ? Rốt cuộc có thể gặp mấy em, người thật đẹp như ảnh, rất hân hạnh được biết các em." Diệp Tử chủ động duỗi tay chào hỏi với chúng tôi.
"Diệp Tử, chào chị! Chúng em cũng rất hân hạnh được biết chị, sau này chị em tụ họp nhất định phải tới tham gia đó!" Yen lập tức đứng lên bắt tay với chị.
"Được! Nhất định!" Diệp Tử vui vẻ đáp lại.
"Em có thể gọi chị là chị Diệp Tử không? Như vậy thân thiết hơn!" Tôi cũng đứng lên, duỗi tay tới trước mặt chị, mỉm cười nhìn chị.
"Đương nhiên có thể, mặt của em thật là đỏ nha, ha ha!" Diệp Tử đưa hai tay bắt lấy tay tôi, cười nhìn tôi, tôi không dám nhìn thẳng chị.
"Mau ngồi xuống đi, món ăn sắp lên đấy. Diệp Tử, tôi rất hiếu kì đó! Cô quen biết với DK thế nào?" Thiên Qua còn bà tám hơn con gái.
"Năm trước công ty chúng em tổ chức một buổi tiệc rượu, em phụ trách chuẩn bị, muốn liên lạc với một ban nhạc tốt tới biểu diễn, qua bạn bè giới thiệu cho studio âm nhạc của DK, chúng em cứ thế quen biết." Diệp Tử cởi mở nói, sau khi làm quen, biết nghề nghiệp của chị là cố vấn cấp cao của một công ty có tiếng, hình tượng với khí chất rất tuyệt, thật vui mừng thay DK, lúc ăn cơm lén lút nháy mắt với chị, chị hả hê nhướng mày.
Mọi người vừa nói vừa cười, giữa bạn bè không có khúc mắc, bữa cơm này để chúng tôi ăn thỏa mãn hơn, tôi mượn cớ đi nhà vệ sinh rời khỏi phòng riêng, muốn đi ra ngoài thanh toán trước, khi đi tới quầy lễ tân bị Thiên Qua kéo lại.
"Anh nói em con bé này so đo với anh ha, nếu tối nay em muốn trả tiền, về sau đừng gọi tôi là anh nữa." Thiên Qua nghiêm túc nhìn tôi nói.
"Em…" Tôi bỗng chốc không biết nên nói cái gì, bị lời nói của anh dọa sợ.
"Được rồi! Biết trong lòng hai em còn day dứt, nhưng anh thật sự không coi là chuyện đáng kể, huống chi để em gái mời ăn cơm anh thật không vui, em ngoan ngoãn mau mau trở về phòng đi." Thiên Qua giữ lại vai tôi, quay người tôi lại, đẩy nhẹ tôi bảo tôi trở về phòng, đành phải nghe anh, bằng không thì anh ấy thật sự tức giận.
Ăn no tán gẫu xong, cùng đi ra cửa hàng, chúng tôi ở cửa đợi Thiên Qua và DK đi lấy xe, Diệp Tử tiếp tục nói chuyện với Yen, tôi ở bên cạnh nghe, tay tự nhiên mười ngón đan xen với Yen, Diệp Tử hiểu ngầm, cười tủm tỉm nhìn hai đứa.
"Các em bên nhau đã lâu rồi nhỉ?" Tính cách của Diệp Tử khá giống DK, đều là người rất thẳng thắn.
"Dạ! Hai năm rồi." Yen cũng trả lời rất thẳng thắn, nắm tay của tôi đặt lên ngực phải của nàng, cử động lơ đãng của nàng luôn để tôi cảm thấy rất ngọt ngào và an tâm.
"Chúc các em hạnh phúc!" Diệp Tử chân thành nhìn hai đứa.
"Chị với DK cũng phải hạnh phúc, chị ấy là cô gái rất tốt." Yen mỉm cười nói.
"Cô ấy là người mà chị vẫn muốn tìm, chị sẽ cố gắng quý trọng." Diệp Tử mang trêи mặt tự tin và hạnh phúc.
Mới đầu, chúng tôi tưởng DK đã sớm nói ra quan hệ của chúng tôi với Diệp Tử, sau đó mới biết là không phải, mà là chị ấy cảm nhận được từ lời nói của DK, ảnh chụp chung của hai đứa, và sau khi gặp mặt chúng tôi. Diệp Tử là người đáng tin cậy, rất chung thủy trong tình yêu, hội chị em trở thành bạn tốt với chị, nhiều năm như vậy tình cảm giữa chị và DK vẫn không đổi, đã không thể xa rời lẫn nhau, mỗi lần tụ họp đều đi chung, bọn họ công khai muộn hơn chúng tôi, quá trình cũng không bình thản, nhưng sau cùng vẫn được người nhà chấp nhận rồi. Tôi muốn nói rằng: Hạnh phúc không chỉ có đôi ta…
Yen nhờ Thiên Qua đưa chúng tôi về nhà nàng, đêm nay đã muộn, chỗ ăn cơm rất xa trường học, sáng mai không có lớp, chúng tôi có thể dậy muộn rồi ngồi xe bus đi về.
Trở lại cửa nhà Yen, nàng lục lọi túi xách cả buổi cũng không tìm được chìa khóa, có lẽ bỏ vào một cái túi khác rồi, không có cách nào đành phải nhấn chuông cửa, dì vội vàng chạy đến cửa hỏi chúng tôi là ai rồi mau chóng mở cửa.
"Hai con nhóc này sao về nhà muộn như vậy? Mau vào!" Dì rất kinh ngạc hỏi, Yen đổi giày rồi giải thích với dì, lúc này chú cũng ra đây.
"Xin lỗi dì, đánh thức dì và chú." Tôi rất ngại.
"Không sao! Hai con mau mau đi tắm rửa ngủ đi, đã muộn rồi, ngày mai tán gẫu tiếp ha." Dì thúc giục, chú ở nhà bếp rót hai chén nước ấm cho chúng tôi rồi theo dì về phòng.
Sau khi tắm xong, thoải mái dang rộng tay chân nằm ở trêи giường, Yen để quần áo bẩn ở ban công xong mới đi vào, nàng khóa trái cửa theo thói quen, tôi nghe thấy một tiếng 'cạch' liền nhịn cười không được.
"Tiểu bại hoại, cậu cười cái gì?" Yen nằm nhoài lên người tôi, biết tôi cười không có ý tốt.
"Hì hì! Cậu không phải biết rõ còn hỏi à!" Tôi tinh nghịch nói.
"Vậy mau mau tắt đèn đi!" Yen đưa đầu lưỡi ɭϊếʍ tai của tôi, khẽ lẩm bẩm, hành động khiêu khích nhỏ bé này đủ để kϊƈɦ hoạt toàn bộ tế bào trong cơ thể, nhanh chóng đưa tay ấn cái nút quen thuộc ở đầu giường, cùng nàng triền miên, mới đầu cả hai tranh nhau quyền chủ động, sau cùng nàng vẫn nhường tôi, tôi biết sức mạnh của tôi không bằng nàng.
Nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên mỗi tấc da thịt trêи người nàng, nghe tiếng rêи rỉ khe khẽ của nàng càng khơi mào ham muốn xâm chiếm nàng, bình thường ở ký túc xá không dám yêu yêu, cho dù có lúc nhịn không được thì động tác cũng sẽ rất nhẹ, sợ bị Tư Khiết với hội chị em phát hiện, dù các nàng không ngại, nhưng hai đứa vẫn rất để bụng, cảm giác không dám thở mạnh thật ngột ngạt, trở về nhà Yen mới xem như được phóng túng.
Sau cơn yêu, ôm cơ thể đổ mồ hôi của nàng, khi muốn giúp nàng lau mồ hôi, nàng nằm nhoài lên người tôi, bắt đầu phản công! Hai người cứ bận rộn cả đêm như vậy mới mệt mỏi ôm nhau ngủ say như chết.
Buổi sáng, không biết là mấy giờ, nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi còn tưởng rằng nằm mơ, trở mình ngủ tiếp, cảm thấy tiếng động càng lúc càng lớn, chợt thanh tỉnh, mau chóng ngồi dậy, nhìn bản thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà hoảng loạn tìm quần áo.
"Tiểu Bảo, mau tỉnh lại! Mẹ cậu gõ cửa." Một tay tôi qua quýt mặc quần áo, một tay lay tỉnh Yen đang ngủ say như chết, nàng cũng bị dọa tỉnh.
"Quần áo, quần áo của tớ đâu?" Yen luống cuống tìm kiếm quần áo của nàng, nói nhỏ.
"Đây, ở đây." Tôi tìm được đồ ngủ của nàng, lập tức mặc vào cho nàng, lúc nàng nhảy xuống giường thì bắp đùi không cẩn thận đụng phải góc giường, làm đau nàng xoa nắn không ngừng, bước nhanh đi mở cửa.
"Mẹ, sớm như vậy mẹ gõ cửa làm gì?" Yen rã rời hỏi.
"Còn sớm à? Đã mười giờ rồi, hai đứa mau dậy ăn sáng, cùng mẹ đi mua đồ đi." Dì đi vào, tôi rời giường, chào buổi sáng với dì.
"Này… tại sao trêи giường có qυầи ɭót vậy?" Dì cầm lấy qυầи ɭót của Yen nghi ngờ hỏi, hai đứa sợ hãi há miệng, thảm! Vừa nãy nàng chưa kịp mặc.
"Cô bé, hai em ở chỗ nào?" Giọng anh vang dội trêи đường cái ồn ào, còn phải cầm điện thoại cách xa tai một chút.
"Chúng em tìm ăn ở trêи đường ạ! Anh ăn no không? Không ăn no qua đây em mời anh ăn, tiện thể xin lỗi anh ha!" Tôi vừa nói vừa nhìn ánh mắt có chút sốt sắng của Yen ở bên cạnh.
"Ăn no được sao? Xin với chả lỗi cái gì? Nên xin lỗi chính là anh, tối nay anh cũng nín giận đầy bụng, ôi! Gặp mặt lại nói, báo cáo địa chỉ chuẩn xác của các em, anh đi đón các em, dẫn bọn em đi ăn ngon." Thiên Qua kϊƈɦ động nói trong điện thoại, sau khi tôi nói vị trí cụ thể thì cùng Yen đợi bên trạm xe buýt, chưa đợi bao lâu anh liền lái "chiến xa rực lửa" của anh đỗ ở trước mặt hai đứa, sở thích thứ hai của anh chính là cải tạo chiếc xe đang yên đang lành thành hình thù kỳ quái, ở trêи đường có thể nói là rất phong cách, nhưng tôi và Yen thật sự là không dám khen tặng, thấy người ở trạm xe đồng loạt nhìn về bên này, hai đứa vội lên xe.
"Em nói anh nè, ban ngày lái xe khác ra ngoài đi, rất đáng sợ." Là bạn tốt với Thiên Qua nên sẽ rất thẳng thừng với anh.
"Hê! Thật không biết thưởng thức. Đúng rồi, anh gọi điện thoại cho DK, bảo cô ấy qua đây ăn cơm cùng chúng ta." Thiên Qua chỉnh nhỏ nhạc.
"Được đó! Đã lâu không gặp chị ấy." Tôi vui vẻ nói, học kỳ này khá là bận bịu, ngoại trừ gọi điện liên hệ với lần trước đi nhà chị liên hoan một bữa ra thì chưa từng gặp mặt.
"Yen, tại sao em im lặng vậy? Còn đang tức giận vì chuyện vừa rồi à?" Thiên Qua quay đầu nhìn Yen, giọng nói trở nên cực kì dịu dàng, còn cười híp mắt, thật không chịu được một đại nam nhân đột nhiên như vậy!
"Không phải là em không có cơ hội nói sao! Vừa nãy rất tức giận, hiện tại không sao rồi, chỉ là làm anh khó xử, anh ta có làm khó anh không? Thật xin lỗi!" Yen áy náy nói.
"Hì hì! Dù sao anh da mặt dày, anh xem hắn như hòa thượng tụng kinh, lải nhải xong là không sao rồi. Trái lại, anh tuyệt đối không nghĩ tới mỹ nữ thùy mị khôn khéo như em lại sắc bén như thế, nói tới mức người ta quê mặt ngây ngốc nhìn em, không thốt ra được câu nào, em biết không? Lúc đó anh rất muốn cho em một tràng pháo tay, quá sướиɠ! Cái tên này trong ngành cũng tính là một người tài, không ai dám nói hắn như vậy, cũng không có người nào có ấn tượng tốt với hắn, nếu không phải lần này bằng hữu giới thiệu cho anh, còn liên quan tới vĩ cầm, anh thực sự không muốn hợp tác với hắn." Thiên Qua kϊƈɦ động nói, thực ra chúng tôi biết chắc chắn mới nãy anh bị sỉ nhục, không muốn để hai đứa lo lắng thôi.
"Anh Tiểu Thiên cũng đừng cười em, dù sao lần này làm ra như vậy thật ngại." Yen xấu hổ nói.
"Thật sự không sao! Dù lần này thất bại, lần sau nhất định cẩn thận tìm người hợp tác cho em. Anh còn muốn nói là, anh ủng hộ các em!" Thiên Qua vừa lái xe, vừa nhìn chúng tôi qua kính, chân thành nói.
"… Cảm ơn!" Lúc nghe thấy năm chữ cuối của anh, hai đứa ngây ra, tai tôi không ngừng lặp lại mấy chữ này, mặc dù trong lòng đoán được anh biết chuyện của hai đứa, nhưng khi anh đột nhiên nói ra vào lúc này, vẫn rất bất ngờ. Bầu không khí trong xe yên ắng mấy giây, tôi và Yen cùng lúc nói tiếng cảm ơn với anh, mấy chữ này cho chúng tôi an ủi thật lớn, giữa bạn bè không cần quá mức vồn vã, một câu nói đơn giản sẽ làm bạn rất cảm động, mất đi một cơ hội nhưng đổi lại được một cái ủng hộ, chúng tôi cảm thấy cái sau quý giá hơn.
"Bật nhạc của hai em nghe chút nhé, anh làm nó thành một cái đĩa rồi, thường bật nghe trong xe, rất tuyệt!" Thiên Qua đổi đĩa, chỉnh lớn tiếng, lúc này bật chính là bài "Lemon Tree" mà tôi cover từ một danh ca, đây là một bài trong album gây sốt mà một năm trước Thiên Qua thử cải biên, nghe tiếng ca của mình quanh quẩn trong buồng xe, cảm giác rất vi diệu, Yen khẽ hát lên theo giai điệu nhẹ nhàng, Thiên Qua khẽ đưa người theo tiết tấu. Phải nói là âm nhạc có thể điều tiết bầu không khí, có thể tạm thời xóa bỏ chuyện buồn, đây chính là chỗ thu hút của nó.
Chúng tôi đi đến một cửa hàng lớn đặc sắc cách khá xa nội thành, giờ này xem như là ăn khuya, sân thật lớn hầu như đầy người ngồi, Thiên Qua bảo nhân viên phục vụ sắp xếp ở một phòng riêng, tiện tán gẫu, chúng tôi vừa gọi món vừa chờ DK đến. Yen giúp chúng tôi rửa sạch cốc và bát bằng nước sôi một lần, đây là thói quen khi chúng tôi ra ngoài ăn cơm, luôn cảm thấy không rửa không sạch.
Khi chờ món ăn lên, DK đến rồi, nở nụ cười, còn có một cô gái theo sau, gần như cao bằng chị, cái nhìn đầu tiên đã làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái, trêи mặt cũng mỉm cười, hai cô ấy nắm tay, ba người chúng tôi hơi kinh ngạc, bởi vì chị không nói dẫn bạn tới đây, vả lại cảm thấy quan hệ của hai chị ấy không bình thường.
"Ô! DK, mau mau giới thiệu cho chúng tôi mỹ nữ này đi!" Thiên Qua đứng lên, nhìn chằm chằm cô gái trước mắt.
"Ha ha! Mấy người đừng nhìn như vậy, nhìn chằm chằm cô ấy sẽ rất lúng túng. Cô ấy là Diệp Tử Kỳ, mấy người có thể trực tiếp gọi cô ấy là Diệp Tử, bạn gái của tôi." Tính cách của DK rất thẳng thắn, đối với bạn tốt sẽ không che che giấu giấu, Diệp Tử cũng không để bụng mà cười rất ngọt ngào.
"Hú!" Chúng tôi vỗ tay reo hò, thật sự rất vui vì chị, chúng tôi đã từng yêu cầu, nếu như chị tìm được người mình thích thì nhất định phải dẫn tới cho chúng tôi làm quen, chị đã nói nếu có một ngày đó thì sẽ dẫn theo một cô gái đến, người đó chính là người mà chị muốn thật lòng đối đãi cả đời, sẽ rất yêu cô ấy, cô gái trước mắt rất xứng với chị, dịu dàng tài trí, để người ta cảm thấy rất thân thiết, trực giác nói cho tôi biết, đây mới là chân ái của chị.
"Thật tốt! Cuối cùng cậu cũng hết ế rồi, chào Diệp Tử! Tôi tên Thiên Qua, là anh em với DK." Thiên Qua giới thiệu bản thân, nhiệt tình bắt tay với Diệp Tử.
"Chào đại ca! Thường nghe DK nói về anh, ngưỡng mộ đã lâu!" Giọng của Diệp Tử rất êm tai, cởi mở khéo léo nói.
"Hai vị này chắc hẳn là Hạ Mạt và Yen nhỉ? Rốt cuộc có thể gặp mấy em, người thật đẹp như ảnh, rất hân hạnh được biết các em." Diệp Tử chủ động duỗi tay chào hỏi với chúng tôi.
"Diệp Tử, chào chị! Chúng em cũng rất hân hạnh được biết chị, sau này chị em tụ họp nhất định phải tới tham gia đó!" Yen lập tức đứng lên bắt tay với chị.
"Được! Nhất định!" Diệp Tử vui vẻ đáp lại.
"Em có thể gọi chị là chị Diệp Tử không? Như vậy thân thiết hơn!" Tôi cũng đứng lên, duỗi tay tới trước mặt chị, mỉm cười nhìn chị.
"Đương nhiên có thể, mặt của em thật là đỏ nha, ha ha!" Diệp Tử đưa hai tay bắt lấy tay tôi, cười nhìn tôi, tôi không dám nhìn thẳng chị.
"Mau ngồi xuống đi, món ăn sắp lên đấy. Diệp Tử, tôi rất hiếu kì đó! Cô quen biết với DK thế nào?" Thiên Qua còn bà tám hơn con gái.
"Năm trước công ty chúng em tổ chức một buổi tiệc rượu, em phụ trách chuẩn bị, muốn liên lạc với một ban nhạc tốt tới biểu diễn, qua bạn bè giới thiệu cho studio âm nhạc của DK, chúng em cứ thế quen biết." Diệp Tử cởi mở nói, sau khi làm quen, biết nghề nghiệp của chị là cố vấn cấp cao của một công ty có tiếng, hình tượng với khí chất rất tuyệt, thật vui mừng thay DK, lúc ăn cơm lén lút nháy mắt với chị, chị hả hê nhướng mày.
Mọi người vừa nói vừa cười, giữa bạn bè không có khúc mắc, bữa cơm này để chúng tôi ăn thỏa mãn hơn, tôi mượn cớ đi nhà vệ sinh rời khỏi phòng riêng, muốn đi ra ngoài thanh toán trước, khi đi tới quầy lễ tân bị Thiên Qua kéo lại.
"Anh nói em con bé này so đo với anh ha, nếu tối nay em muốn trả tiền, về sau đừng gọi tôi là anh nữa." Thiên Qua nghiêm túc nhìn tôi nói.
"Em…" Tôi bỗng chốc không biết nên nói cái gì, bị lời nói của anh dọa sợ.
"Được rồi! Biết trong lòng hai em còn day dứt, nhưng anh thật sự không coi là chuyện đáng kể, huống chi để em gái mời ăn cơm anh thật không vui, em ngoan ngoãn mau mau trở về phòng đi." Thiên Qua giữ lại vai tôi, quay người tôi lại, đẩy nhẹ tôi bảo tôi trở về phòng, đành phải nghe anh, bằng không thì anh ấy thật sự tức giận.
Ăn no tán gẫu xong, cùng đi ra cửa hàng, chúng tôi ở cửa đợi Thiên Qua và DK đi lấy xe, Diệp Tử tiếp tục nói chuyện với Yen, tôi ở bên cạnh nghe, tay tự nhiên mười ngón đan xen với Yen, Diệp Tử hiểu ngầm, cười tủm tỉm nhìn hai đứa.
"Các em bên nhau đã lâu rồi nhỉ?" Tính cách của Diệp Tử khá giống DK, đều là người rất thẳng thắn.
"Dạ! Hai năm rồi." Yen cũng trả lời rất thẳng thắn, nắm tay của tôi đặt lên ngực phải của nàng, cử động lơ đãng của nàng luôn để tôi cảm thấy rất ngọt ngào và an tâm.
"Chúc các em hạnh phúc!" Diệp Tử chân thành nhìn hai đứa.
"Chị với DK cũng phải hạnh phúc, chị ấy là cô gái rất tốt." Yen mỉm cười nói.
"Cô ấy là người mà chị vẫn muốn tìm, chị sẽ cố gắng quý trọng." Diệp Tử mang trêи mặt tự tin và hạnh phúc.
Mới đầu, chúng tôi tưởng DK đã sớm nói ra quan hệ của chúng tôi với Diệp Tử, sau đó mới biết là không phải, mà là chị ấy cảm nhận được từ lời nói của DK, ảnh chụp chung của hai đứa, và sau khi gặp mặt chúng tôi. Diệp Tử là người đáng tin cậy, rất chung thủy trong tình yêu, hội chị em trở thành bạn tốt với chị, nhiều năm như vậy tình cảm giữa chị và DK vẫn không đổi, đã không thể xa rời lẫn nhau, mỗi lần tụ họp đều đi chung, bọn họ công khai muộn hơn chúng tôi, quá trình cũng không bình thản, nhưng sau cùng vẫn được người nhà chấp nhận rồi. Tôi muốn nói rằng: Hạnh phúc không chỉ có đôi ta…
Yen nhờ Thiên Qua đưa chúng tôi về nhà nàng, đêm nay đã muộn, chỗ ăn cơm rất xa trường học, sáng mai không có lớp, chúng tôi có thể dậy muộn rồi ngồi xe bus đi về.
Trở lại cửa nhà Yen, nàng lục lọi túi xách cả buổi cũng không tìm được chìa khóa, có lẽ bỏ vào một cái túi khác rồi, không có cách nào đành phải nhấn chuông cửa, dì vội vàng chạy đến cửa hỏi chúng tôi là ai rồi mau chóng mở cửa.
"Hai con nhóc này sao về nhà muộn như vậy? Mau vào!" Dì rất kinh ngạc hỏi, Yen đổi giày rồi giải thích với dì, lúc này chú cũng ra đây.
"Xin lỗi dì, đánh thức dì và chú." Tôi rất ngại.
"Không sao! Hai con mau mau đi tắm rửa ngủ đi, đã muộn rồi, ngày mai tán gẫu tiếp ha." Dì thúc giục, chú ở nhà bếp rót hai chén nước ấm cho chúng tôi rồi theo dì về phòng.
Sau khi tắm xong, thoải mái dang rộng tay chân nằm ở trêи giường, Yen để quần áo bẩn ở ban công xong mới đi vào, nàng khóa trái cửa theo thói quen, tôi nghe thấy một tiếng 'cạch' liền nhịn cười không được.
"Tiểu bại hoại, cậu cười cái gì?" Yen nằm nhoài lên người tôi, biết tôi cười không có ý tốt.
"Hì hì! Cậu không phải biết rõ còn hỏi à!" Tôi tinh nghịch nói.
"Vậy mau mau tắt đèn đi!" Yen đưa đầu lưỡi ɭϊếʍ tai của tôi, khẽ lẩm bẩm, hành động khiêu khích nhỏ bé này đủ để kϊƈɦ hoạt toàn bộ tế bào trong cơ thể, nhanh chóng đưa tay ấn cái nút quen thuộc ở đầu giường, cùng nàng triền miên, mới đầu cả hai tranh nhau quyền chủ động, sau cùng nàng vẫn nhường tôi, tôi biết sức mạnh của tôi không bằng nàng.
Nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn lên mỗi tấc da thịt trêи người nàng, nghe tiếng rêи rỉ khe khẽ của nàng càng khơi mào ham muốn xâm chiếm nàng, bình thường ở ký túc xá không dám yêu yêu, cho dù có lúc nhịn không được thì động tác cũng sẽ rất nhẹ, sợ bị Tư Khiết với hội chị em phát hiện, dù các nàng không ngại, nhưng hai đứa vẫn rất để bụng, cảm giác không dám thở mạnh thật ngột ngạt, trở về nhà Yen mới xem như được phóng túng.
Sau cơn yêu, ôm cơ thể đổ mồ hôi của nàng, khi muốn giúp nàng lau mồ hôi, nàng nằm nhoài lên người tôi, bắt đầu phản công! Hai người cứ bận rộn cả đêm như vậy mới mệt mỏi ôm nhau ngủ say như chết.
Buổi sáng, không biết là mấy giờ, nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi còn tưởng rằng nằm mơ, trở mình ngủ tiếp, cảm thấy tiếng động càng lúc càng lớn, chợt thanh tỉnh, mau chóng ngồi dậy, nhìn bản thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà hoảng loạn tìm quần áo.
"Tiểu Bảo, mau tỉnh lại! Mẹ cậu gõ cửa." Một tay tôi qua quýt mặc quần áo, một tay lay tỉnh Yen đang ngủ say như chết, nàng cũng bị dọa tỉnh.
"Quần áo, quần áo của tớ đâu?" Yen luống cuống tìm kiếm quần áo của nàng, nói nhỏ.
"Đây, ở đây." Tôi tìm được đồ ngủ của nàng, lập tức mặc vào cho nàng, lúc nàng nhảy xuống giường thì bắp đùi không cẩn thận đụng phải góc giường, làm đau nàng xoa nắn không ngừng, bước nhanh đi mở cửa.
"Mẹ, sớm như vậy mẹ gõ cửa làm gì?" Yen rã rời hỏi.
"Còn sớm à? Đã mười giờ rồi, hai đứa mau dậy ăn sáng, cùng mẹ đi mua đồ đi." Dì đi vào, tôi rời giường, chào buổi sáng với dì.
"Này… tại sao trêи giường có qυầи ɭót vậy?" Dì cầm lấy qυầи ɭót của Yen nghi ngờ hỏi, hai đứa sợ hãi há miệng, thảm! Vừa nãy nàng chưa kịp mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.