Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 229
Cầm Gian Đích Luật Động
12/10/2020
Trong mấy chị em, Yen là người cuối cùng tổ chức buổi hòa nhạc, vào ngày cuối cùng của tháng năm. Nàng muốn tổ chức vào ngày sinh nhật của tôi,
nói là như vậy càng thêm ý nghĩa, nhưng mọi sự không phải đều như ý
muốn, hôm đó khán phòng đã bị các bạn học khác dùng rồi. Dù sao, buổi
biểu diễn của nàng được tổ chức vào tháng năm cũng đủ khiến tôi vui vẻ.
Ngày mai là chính thức biểu diễn, hơn một tháng nay nàng đã tốn không ít thời gian và tâm tư để chuẩn bị. Các chị em cũng tranh thủ thời gian rảnh cho nàng lời khuyên, vì thế mà tháng 4, tháng 5 này trở thành đoạn thời gian bận rộn nhất trong cả bốn năm đại học của chúng tôi, thời gian thậm chí không đủ dùng, bình thường buổi tối 10h ngủ thì nay đều kéo đến 12h đêm.
Tối nay chúng tôi ngồi quây quần một chỗ, sáu người vì một bộ lễ phục mà bận tối mắt tối mũi. Chị gái Yen nhờ người từ Canada mang về một cái váy cực kỳ xinh đẹp cho nàng, nhưng mà chưa hoàn thiện, cái váy này là may riêng cho nàng, nhưng chị nàng chưa kịp đính thêm các phụ kiện lóng lánh lên đó thì người nọ đã phải về nước, nên bây giờ chúng tôi chỉ có thể vừa so với hình ảnh, vừa tự gắn lên đồ trang sức. Cái váy này có hơi phức tạp so với tưởng tượng của chúng tôi, đồ trang sức quá nhiều, mọi người đều đang hỗ trợ, từ khi trở thành người mẫu Mạn Văn đặc biệt chú ý đến quần áo, nàng động não suy nghĩ, nói ra ý tưởng muốn sửa đổi, chúng tôi đều thấy rất tốt, cho nên thủ công càng thêm phần rườm rà.
"Ôi! Không xong rồi, mắt của tớ sắp lác luôn rồi. Ý tưởng của Màn Thầu rất hay, nhưng việc này tỉ mỉ quá đi, cậu xem ngón tay tớ bị chọc mấy cái lỗ rồi này." Thiên Hi vươn ngón tay ra trước mặt Mạn Văn đòi dỗ dành.
"Ra ít máu giúp xúc tiến sự trao đổi chất, rất tốt đó! Đừng nói nhảm nữa, làm nhanh lên chút, sắp xong rồi." Mạn Văn đẩy ra tay nàng rồi nói, chỉ thấy Thiên Hi tủi thân mếu máo, tiếp tục làm việc.
"Mọi người đều nghỉ ngơi một chút đi, tớ đi mua đồ ăn khuya, các cậu muốn ăn gì?" Nhìn các nàng chuyên chú làm việc, tôi vừa cảm động vừa đau lòng.
"Muộn lắm rồi, ra ngoài không an toàn, ăn mì gói thì thế nào?" Tư Khiết như mẹ hiền mà nhìn mọi người, chúng tôi nhất trí hăng hái nói được. Bởi vì bình thường lão đại và Yen không cho chúng tôi ăn mì gói, nói đó là thực phẩm rác, chỉ những lúc khẩn cấp mới có thể ăn.
"Khoảng thời gian này vất vả cho các cậu rồi, đợi hoàn thành buổi hòa nhạc tớ và Mạt nhi sẽ mời mọi người ăn một bữa hoành tráng ha." Yen mang ánh mắt đau lòng nhìn các nàng.
"Ha! Bây giờ tớ càng dồi dào năng lượng để làm việc rồi, các cậu mau nghĩ xem muốn ăn cái gì?" Tiểu Đằng nói đùa.
"Ừm…để xem, tớ chưa từng ăn món vi cá, muốn nếm thử xem mùi vị như nào." Mạn Văn nhướng mày trợn mắt nói.
"Tớ cũng chưa từng ăn, dù nhà ở cạnh biển, bào ngư to bằng lòng bàn tay tớ cũng chưa từng ăn đây này, lão tứ, cậu mang chúng tớ đi nếm thử mấy món đó nha!" Thiên Hi vui cười giỡn theo.
"Ừ ha, mùa này cá mú cũng rất ngon đó…" Lúc Tư Khiết nói, mấy người các nàng nhìn nhau cười cười rất gian, Yen biết đang bị các nàng giỡn, cắn cắn môi dưới, cau mày vẻ mặt vô tội nhìn các nàng.
"Được! Không thành vấn đề, chuyện nhỏ, đến lúc đó các cậu nhớ mang bụng rỗng đi ăn ha, ăn bao nhiêu cứ gọi thoải mái." Tôi bóc gói mì, lập tức đồng ý, các nàng kinh ngạc nhìn tôi.
"Ơ! Trứng Muối khẩu khí thật là lớn, được đó! Chúng tớ liền mỏi mắt mong chờ nha." Tiểu Đằng cười nói.
"Tiểu Bảo, lần đầu tiên bà xã nhà cậu hào phóng như thế, cảm ơn trước ha!" Thiên Hi cười xấu xa.
"Doãn Hạ Mạt, cậu nói phải giữ lời đó, nếu không bang quy hầu hạ!" Tư Khiết lấy nội quy dọa tôi, Yen bất đắc dĩ nhìn tôi cười.
"Ô kê! Thề không nuốt lời, nhưng trước đó thì đêm nay cực khổ các cậu phải ăn mì, để tớ đi nấu, các cậu chờ ha." Tôi mang nồi cơm điện mini ra ngoài ban công, trong đầu nghĩ lung tung, bất giác cười trộm.
Mới vừa cho mì vào nồi, các nàng đã ngửi được mùi thơm, không thể chờ được nữa vội thả đồ trong tay nhanh chóng túm tụm lại đây. Vẻ mặt Mạn Văn như vừa hút cần sa, run người một cái, chúng tôi đều bị nàng chọc cười. Đứa nào cũng lười rửa bát, mì vừa chín, mọi người đã dọn xong bàn ghế, cầm lấy đũa ngồi vây quanh cái nồi mà ăn. Nghe tiếng húp mì xì xụp cùng với vẻ mặt bị bỏng vì sốt ruột của mọi người, chúng tôi đều không thể nhịn cười.
"Cháo Thối, ăn miếng to thế, chừa cho tớ với chứ." Mạn Văn đẩy cánh tay của Thiên Hi, oán giận nói.
"Tớ lỡ tay gắp hơi nhiều thôi, đều tại Trứng Muối không nấu nhiều chút." Thiên Hi giải thích, bây giờ ngoại trừ Yen ăn một cách từ tốn, mấy đứa khác đều đang giành nhau, cảm thấy ăn như vậy mới ngon.
"A!!! Doãn Hạ Mạt, một mình cậu ăn hết miếng cuối rồi." Tiểu Đằng nói rồi nhanh chóng cướp mì trêи đũa của tôi, tôi vội cúi đầu há to miệng ngậm lấy mì, cả một miệng nhét đầy mì, không thể nói được, đắc ý nhìn các nàng cười. Sau đó lại thấy các nàng giành nhau nước mì trong nồi, cái dáng vẻ quỷ đói đầu thai của các nàng làm tôi cười văng, không cẩn thận mà phụt đầy mì lên mặt Tư Khiết, Yen với cả Mạn Văn.
"Tớ..tớ không phải cố ý đâu." Tôi lập tức che miệng, nhịn cười.
"Doãn Hạ Mạt, phạt cậu lại đi nấu mì đi!!!" Tư Khiết ghét bỏ lau mặt, vờ nghiêm túc gào thét ra lệnh cho tôi.
"Ha ha! Tớ no rồi, muốn ăn các cậu tự nấu đi." Tôi đặt đũa xuống, xoa bụng thảnh thơi thỏa mãn cười nói. Lúc này mấy đôi mắt sắc lẹm đồng thời nhìn về phía tôi, ánh mắt tàn bạo và hung hăng, tựa như sói mà nhìn chằm chằm tôi.
"Tớ nấu tớ nấu, chờ chút ha!" Nhiều người cùng ăn hϊế͙p͙ tôi, sao dám nói NO, ngoan ngoãn đầu hàng một cách thiệt không có tiền đồ.
Ngày mai là chính thức biểu diễn, hơn một tháng nay nàng đã tốn không ít thời gian và tâm tư để chuẩn bị. Các chị em cũng tranh thủ thời gian rảnh cho nàng lời khuyên, vì thế mà tháng 4, tháng 5 này trở thành đoạn thời gian bận rộn nhất trong cả bốn năm đại học của chúng tôi, thời gian thậm chí không đủ dùng, bình thường buổi tối 10h ngủ thì nay đều kéo đến 12h đêm.
Tối nay chúng tôi ngồi quây quần một chỗ, sáu người vì một bộ lễ phục mà bận tối mắt tối mũi. Chị gái Yen nhờ người từ Canada mang về một cái váy cực kỳ xinh đẹp cho nàng, nhưng mà chưa hoàn thiện, cái váy này là may riêng cho nàng, nhưng chị nàng chưa kịp đính thêm các phụ kiện lóng lánh lên đó thì người nọ đã phải về nước, nên bây giờ chúng tôi chỉ có thể vừa so với hình ảnh, vừa tự gắn lên đồ trang sức. Cái váy này có hơi phức tạp so với tưởng tượng của chúng tôi, đồ trang sức quá nhiều, mọi người đều đang hỗ trợ, từ khi trở thành người mẫu Mạn Văn đặc biệt chú ý đến quần áo, nàng động não suy nghĩ, nói ra ý tưởng muốn sửa đổi, chúng tôi đều thấy rất tốt, cho nên thủ công càng thêm phần rườm rà.
"Ôi! Không xong rồi, mắt của tớ sắp lác luôn rồi. Ý tưởng của Màn Thầu rất hay, nhưng việc này tỉ mỉ quá đi, cậu xem ngón tay tớ bị chọc mấy cái lỗ rồi này." Thiên Hi vươn ngón tay ra trước mặt Mạn Văn đòi dỗ dành.
"Ra ít máu giúp xúc tiến sự trao đổi chất, rất tốt đó! Đừng nói nhảm nữa, làm nhanh lên chút, sắp xong rồi." Mạn Văn đẩy ra tay nàng rồi nói, chỉ thấy Thiên Hi tủi thân mếu máo, tiếp tục làm việc.
"Mọi người đều nghỉ ngơi một chút đi, tớ đi mua đồ ăn khuya, các cậu muốn ăn gì?" Nhìn các nàng chuyên chú làm việc, tôi vừa cảm động vừa đau lòng.
"Muộn lắm rồi, ra ngoài không an toàn, ăn mì gói thì thế nào?" Tư Khiết như mẹ hiền mà nhìn mọi người, chúng tôi nhất trí hăng hái nói được. Bởi vì bình thường lão đại và Yen không cho chúng tôi ăn mì gói, nói đó là thực phẩm rác, chỉ những lúc khẩn cấp mới có thể ăn.
"Khoảng thời gian này vất vả cho các cậu rồi, đợi hoàn thành buổi hòa nhạc tớ và Mạt nhi sẽ mời mọi người ăn một bữa hoành tráng ha." Yen mang ánh mắt đau lòng nhìn các nàng.
"Ha! Bây giờ tớ càng dồi dào năng lượng để làm việc rồi, các cậu mau nghĩ xem muốn ăn cái gì?" Tiểu Đằng nói đùa.
"Ừm…để xem, tớ chưa từng ăn món vi cá, muốn nếm thử xem mùi vị như nào." Mạn Văn nhướng mày trợn mắt nói.
"Tớ cũng chưa từng ăn, dù nhà ở cạnh biển, bào ngư to bằng lòng bàn tay tớ cũng chưa từng ăn đây này, lão tứ, cậu mang chúng tớ đi nếm thử mấy món đó nha!" Thiên Hi vui cười giỡn theo.
"Ừ ha, mùa này cá mú cũng rất ngon đó…" Lúc Tư Khiết nói, mấy người các nàng nhìn nhau cười cười rất gian, Yen biết đang bị các nàng giỡn, cắn cắn môi dưới, cau mày vẻ mặt vô tội nhìn các nàng.
"Được! Không thành vấn đề, chuyện nhỏ, đến lúc đó các cậu nhớ mang bụng rỗng đi ăn ha, ăn bao nhiêu cứ gọi thoải mái." Tôi bóc gói mì, lập tức đồng ý, các nàng kinh ngạc nhìn tôi.
"Ơ! Trứng Muối khẩu khí thật là lớn, được đó! Chúng tớ liền mỏi mắt mong chờ nha." Tiểu Đằng cười nói.
"Tiểu Bảo, lần đầu tiên bà xã nhà cậu hào phóng như thế, cảm ơn trước ha!" Thiên Hi cười xấu xa.
"Doãn Hạ Mạt, cậu nói phải giữ lời đó, nếu không bang quy hầu hạ!" Tư Khiết lấy nội quy dọa tôi, Yen bất đắc dĩ nhìn tôi cười.
"Ô kê! Thề không nuốt lời, nhưng trước đó thì đêm nay cực khổ các cậu phải ăn mì, để tớ đi nấu, các cậu chờ ha." Tôi mang nồi cơm điện mini ra ngoài ban công, trong đầu nghĩ lung tung, bất giác cười trộm.
Mới vừa cho mì vào nồi, các nàng đã ngửi được mùi thơm, không thể chờ được nữa vội thả đồ trong tay nhanh chóng túm tụm lại đây. Vẻ mặt Mạn Văn như vừa hút cần sa, run người một cái, chúng tôi đều bị nàng chọc cười. Đứa nào cũng lười rửa bát, mì vừa chín, mọi người đã dọn xong bàn ghế, cầm lấy đũa ngồi vây quanh cái nồi mà ăn. Nghe tiếng húp mì xì xụp cùng với vẻ mặt bị bỏng vì sốt ruột của mọi người, chúng tôi đều không thể nhịn cười.
"Cháo Thối, ăn miếng to thế, chừa cho tớ với chứ." Mạn Văn đẩy cánh tay của Thiên Hi, oán giận nói.
"Tớ lỡ tay gắp hơi nhiều thôi, đều tại Trứng Muối không nấu nhiều chút." Thiên Hi giải thích, bây giờ ngoại trừ Yen ăn một cách từ tốn, mấy đứa khác đều đang giành nhau, cảm thấy ăn như vậy mới ngon.
"A!!! Doãn Hạ Mạt, một mình cậu ăn hết miếng cuối rồi." Tiểu Đằng nói rồi nhanh chóng cướp mì trêи đũa của tôi, tôi vội cúi đầu há to miệng ngậm lấy mì, cả một miệng nhét đầy mì, không thể nói được, đắc ý nhìn các nàng cười. Sau đó lại thấy các nàng giành nhau nước mì trong nồi, cái dáng vẻ quỷ đói đầu thai của các nàng làm tôi cười văng, không cẩn thận mà phụt đầy mì lên mặt Tư Khiết, Yen với cả Mạn Văn.
"Tớ..tớ không phải cố ý đâu." Tôi lập tức che miệng, nhịn cười.
"Doãn Hạ Mạt, phạt cậu lại đi nấu mì đi!!!" Tư Khiết ghét bỏ lau mặt, vờ nghiêm túc gào thét ra lệnh cho tôi.
"Ha ha! Tớ no rồi, muốn ăn các cậu tự nấu đi." Tôi đặt đũa xuống, xoa bụng thảnh thơi thỏa mãn cười nói. Lúc này mấy đôi mắt sắc lẹm đồng thời nhìn về phía tôi, ánh mắt tàn bạo và hung hăng, tựa như sói mà nhìn chằm chằm tôi.
"Tớ nấu tớ nấu, chờ chút ha!" Nhiều người cùng ăn hϊế͙p͙ tôi, sao dám nói NO, ngoan ngoãn đầu hàng một cách thiệt không có tiền đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.