Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Chương 31

Cầm Gian Đích Luật Động

09/10/2020

Chúng tôi kϊƈɦ động đến mức hoàn toàn không buồn ngủ, Yen một lần lại một lần vuốt ve mặt tôi, nhìn tôi, nhỏ giọng nói: "Mạt Mạt, cậu sợ sao? Chúng mình…" Tôi kiên định lắc đầu, vuốt khuôn mặt nhỏ của nàng, mềm mại nói: "Yen, tớ cảm thấy thật không chân thực, tớ thích cậu…rất lâu rồi!" Yen im lặng cười: "Tớ cũng vậy, thích cậu rất lâu rồi." Tôi kinh ngạc đến mức giọng nói có chút kϊƈɦ động: "Thật sự? Tớ còn tưởng rằng tớ…" Nàng lập tức dùng tay ngăn chặn miệng tôi, ra hiệu tôi nhỏ giọng một chút. Thì ra nàng cũng thích tôi, trong lòng mừng như điên không có cách nào hình dung được. Tôi cười ngọt ngào nhìn nàng, nắm tay nàng.

"Mạt Mạt, tớ không biết tại sao tớ có cảm giác động tâm với cậu, loại cảm giác này xưa nay chưa từng có, đây chính là yêu sao?" Yen vô cùng nhỏ giọng, nhỏ đến mức dùng khí thanh để nói, nhưng đặc biệt rõ ràng nghe được mỗi một chữ nàng nói, nhìn ánh mắt của nàng hưng phấn lại mang theo một chút sợ hãi, tôi buông tay ra, nhẹ nhàng ôm eo nàng, mỉm cười nói: "Tớ nghĩ là đúng, bởi vì cảm giác của tớ giống cậu, tớ sẽ không thể khống chế cả ngày nhớ cậu, cho dù không nói lời nào, có thể trông thấy cậu cũng rất thỏa mãn." Yen duỗi ra cánh tay của nàng, đặt ở trêи đầu tôi, tôi hiểu ngầm ngẩng đầu lên, gối lên cánh tay của nàng, đây là lần thứ hai dùng tư thế như vậy ngủ ở bên người nàng, chỉ có điều lần này tôi càng chân thật lĩnh hội ấm áp của nàng, ôm nàng thật chặt, nghe hương thơm cơ thể dễ chịu của nàng. Nàng hôn trán tôi, dịu dàng nói: "Mau mau ngủ đi, bằng không vành mắt sẽ đen." Tôi mắc cỡ nói: "Đêm nay tớ cứ ngủ thế này? Vậy sáng mai các cậu ấy nhìn thấy chúng mình ngủ cùng nhau sẽ hoài nghi." Yen mới nhớ tới như vậy sẽ không tốt, nói: "Vậy cậu để tớ ôm ôm cái nữa đi, lập tức thả cậu trở về ngủ." Tôi nói tiếp: "Đang có ý đó!"

Trở lại nằm trêи giường của mình đắp kín chăn, suy nghĩ từng cảnh tượng lúc nãy, cảm giác hạnh phúc tới quá nhanh, nhanh tới mức có chút không kịp phản ứng lại, tôi nghĩ đây chính là trong phim ảnh nói tới, tình cảm bộc phát gây ra thời gian và không gian như hòa làm một. Ngón tay nhè nhẹ vỗ về đôi môi có chút nóng lên, thơm ngọt tiến vào mộng đẹp.

Hình ảnh nụ hôn đầu tiên chúng tôi cả đời đều sẽ không quên, bây giờ vẫn nhớ tới rõ rệt từng chi tiết nhỏ như xưa, có một lần bọn Tư Khiết hỏi hai chúng tôi là ai chủ động hôn ai? Trả lời là: "Chúng tôi đồng thời chủ động hôn…" Nói xong bốn đôi mắt khó mà tin nổi nhìn chúng tôi, tiếp đó thốt lên kinh ngạc!

Buổi sáng ngày hôm sau, Tiểu Đằng, Thiên Hi, Mạn Văn, Tư Khiết thức dậy liền đi phòng đàn luyện tập, chỉ có tôi và Yen đang ngủ. Buổi trưa hơn mười hai giờ các nàng trở về, nói nhao nhao gọi ồn ào, tôi không thèm phản ứng tiếp tục xoay người ngủ. Mạn Văn đi tới ngồi xuống bên giường của tôi, dùng sức vỗ ʍôиɠ tôi một cái, nói: "Hai con heo này, đều sắp một giờ trưa rồi, mau mau rời giường ăn cơm, chúng tớ gọi cơm về giúp hai cậu." Tôi xoay người, nằm thẳng, từ từ mở mắt, nghĩ thầm giấc ngủ lần này cũng thật trầm. Tiểu Đằng duỗi ra năm ngón tay lắc lư ở trước mặt tôi, nói: "Tớ nói nè Mạt Mạt, cậu hoàn hồn chưa đó?" Tôi đột nhiên nắm lấy tay nàng cắn một cái, gian tà cười: "Khà khà! Cậu nói tớ hoàn hồn chưa?" Tiểu Đằng a a kêu, trừng tôi, nói: "Cậu được lắm! Thật là độc ác, uổng công thương cậu rồi." Tôi cười ha ha.

Yen còn ngủ giỏi hơn tôi, Tư Khiết và Thiên Hi gọi thế nào nàng cũng không tỉnh, cuối cùng vẫn là Mạn Văn ở bên tai nàng lớn tiếng hát linh ta linh tinh làm nàng tỉnh ngủ, tỉnh lại ngồi dậy, mặt đỏ bừng bừng, tóc rối bù xù, thức dậy có một loại phong thái đẹp lạ. Nhìn thấy tôi cũng ngồi ở trêи giường nhìn nàng, bỗng nhiên nàng xấu hổ cúi đầu, tôi cũng cảm thấy rất khó xử, tối hôm qua chúng tôi cái kia… cảnh tượng đó không ngừng tái diễn ở trong đầu.

Lúc này Tiểu Đằng nói: "Chúng tớ đối tốt với hai cậu như vậy hai cậu báo đáp chúng tớ thế nào? Đưa cơm đưa canh, còn phải hầu hạ các cậu rời giường." Tôi nhấc lên đùi phải, ngón chân hướng về Tiểu Đằng, xấu xa nói: "Vậy thì ban thưởng vinh dự cao nhất nước ta, hôn đầu ngón chân của tớ." Tiểu Đằng phát điên kêu to: "A! Doãn Hạ Mạt, cậu chết chắc rồi. Ngày hôm nay chúng tớ nhất định phải làm thịt cậu." Nói xong đè tôi xuống, mấy người các nàng cũng nhào tới, tàn nhẫn gãi tôi ngứa, tôi dùng hết toàn lực phản kháng kêu cứu mạng, chỉ nghe Yen ở trêи giường cười haha xem trò vui, tôi thương tâm nha! Tóc của tôi bị các nàng chỉnh như cái ổ gà, nút áo ngủ cũng buông ra hai cái, mặt đỏ như bao công, các nàng mới buông tha tôi. Mạn Văn thỏa mãn nói: "Ký túc xá chúng ta có Mạt Mạt thật tốt, tâm tình tốt hay không tốt trêu đùa cậu ấy thì không thể tốt hơn, haha!" Tôi rất hận cài lại đồ ngủ, đứng dậy đi rửa mặt, không chơi như vậy cùng các nàng.



Ở nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, cười ngây ngốc, cảm thấy có một số việc đúng là không thể tưởng tượng nổi, ông trời đối với tôi thật tốt. Yen tiến đến lúc nào tôi lại không biết, a! Chắc chắn nàng đã nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch vừa nãy của tôi, tôi đỏ mặt lên, nàng mím môi nhịn cười, cầm bàn chải đánh răng của nàng tường an vô sự nặn kem đánh răng, sau khi tôi qua loa rửa mặt liền tựa như chạy trốn đi ra nhà vệ sinh.

Sau khi chờ Yen ra ngoài, chúng tôi ngồi đối diện ăn cơm trêи bàn, thừa dịp người đủ cả, tôi nói: "Không phải các cậu nói muốn tớ báo đáp các cậu à? Tối nay tớ mời các cậu đi ăn sushi, thế nào? Tớ nhận được phí biểu diễn rồi." Các nàng nghe xong liền xúm lại thốt lên kinh ngạc, bắt đầu tâng bốc nịnh nọt, tôi nghe mà mở cờ trong bụng! Xưa nay chưa từng nghe các nàng buồn nôn tán thưởng tôi như vậy, ha ha ha! Yen cười lắc đầu hết cách với chúng tôi, cuối cùng chen vào một câu: "Nếu đi thì đi tiệm sushi XXX, tớ có thẻ hội viên, bớt tám phần trăm." Nhất trí phấn khởi nói được.

Buổi chiều mọi người đều bận bịu chuyện riêng, tôi và Yen đều phải vội làm bài tập, hẹn kỹ năm giờ tập trung ở cổng trường. Mấy người chúng tôi đều là người cực kỳ đúng giờ, vừa tới năm giờ tất cả đã đến đông đủ, nhìn từng người các nàng ăn diện xinh đẹp lộng lẫy, tôi chỉ mặc quần bò cùng một chiếc áo khoác thể thao adidas huỳnh quang, Yen cũng là quần bò phối áo da ngắn, Mạn Văn nổi bật nhất, cô nàng này ăn mặc đi đến đâu cũng làm người chú ý như vậy.

Yen dẫn dắt chúng tôi xuất phát hướng về trung tâm thành phố. Ở trêи xe bus, mấy người chúng tôi vừa nói vừa cười, người trong xe thỉnh thoảng nhìn chúng tôi, Yen đứng cạnh bên tay trái của tôi, lúc xe lắc lư, tôi lơ đãng chạm vào tay nàng, nhưng không dám nắm chặt nàng, nàng cũng vậy. Nhưng trong lòng tôi có loại tư vị ngòn ngọt, một màn tối hôm qua lại xuất hiện ở trong đầu tôi…ngượng!

Sau khi xuống xe đi không bao xa liền tới tiệm sushi Yen nói, trang trí rất có phong cách Nhật Bản, rất đông khách, hơn nữa rất lớn. Nhân viên phục vụ hỏi chúng tôi ngồi xoay vòng hay ngồi chiếu, chúng tôi đều nhất trí nói ngồi xoay vòng, ăn như vậy thú vị. Liền sắp xếp sáu người chúng tôi ngồi một chỗ rẽ, vừa vặn tán gẫu. Nhìn băng chuyền xoay vòng mang tới tiểu sushi tinh xảo đáng yêu, chúng tôi nhỏ giọng la vui vẻ, tôi nói: "Các đồng chí, bắt đầu ăn đi, gắng sức ăn no mới thôi." Mọi người con mắt lóe sáng nhìn sushi chuyển tới trước mặt các nàng, vừa nhìn thấy liền hết sức yêu thương cầm lên, mọi người cùng nhau chia sẻ, tôi lén lút nhìn Yen, nàng ngồi ở bên cạnh Tư Khiết đang tán gẫu với các nàng, tôi ngồi ở giữa.

Mù tạt này không phải sặc người bình thường, mọi người đều bị làm cho "lệ rơi đầy mặt", mọi người vừa khóc vừa cười nói chuyện, vẻ mặt đáng yêu cực kỳ rồi. Không bao lâu, cái đĩa của chúng tôi liền xếp rất cao, còn xếp thành mấy chồng, tôi thấy người xung quanh không ngừng nhìn về phía chúng tôi, tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói với các nàng: "Ôi! Chúng ta mau mau trải phẳng đĩa ra, người xung quanh đều nhìn chúng ta đó, tưởng là chúng ta dường như mới vừa chạy nạn trở về." Mạn Văn ý thức được lập tức nói: "Đúng đúng đúng! Nhanh đặt tách ra, đừng chồng một đống như vậy, tớ cũng không muốn hình tượng thục nữ của tớ cứ thế bị hủy đi." Chúng tôi nhanh chóng tách đĩa ra, các nàng hiểu ngầm đem đĩa còn thừa đặt ở trước mặt tôi, Tiểu Đằng cười hì hì nói: "Mạt Mạt, cậu hơi gầy, đặt thêm chút đĩa ở chỗ cậu nha!" Tôi nhỏ giọng kêu sợ hãi: "Dựa vào cái gì chứ? Mỗi người các cậu đều gầy như thế." Mấy người các nàng đều nói: "Chỉ dựa vào cậu nhỏ nhất." Thực sự là nhỏ tuổi cũng có tội sao! Yen dịu dàng nhìn tôi, không nói gì. Tôi nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, cảm thấy mọi thứ đều ổn, họ thấy thế nào thì thế đó đi, haha!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook