Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 91
Cầm Gian Đích Luật Động
09/10/2020
Trans: Pax Seven
Ban ngày có đám chị em ở bên chơi chung nên không mấy nhớ Yen, nhưng đến tối khi chỉ còn một mình trong phòng, sẽ đặc biệt nhớ nàng. Trong phòng có hình bóng của nàng, có chiếc gối nàng đã gối đầu vẫn luôn bên cạnh, khi ngủ tôi vẫn luôn ôm nó.
Còn chưa tới mười ngày là năm mới rồi, Mẹ bảo tôi cùng bà đi mua sắm đồ tết, vừa chuẩn bị ra cửa, điện thoại trong nhà lại reo.
"Alo! Xin chào!" Tôi nhấc máy chào hỏi.
"Đoán xem tớ là ai?" Giọng của người này rất quen tai.
"Cậu là…cựu lớp trưởng?" Ngẩn người một lúc, tôi liền trả lời,
"Haha! Lâu quá rồi không liên lạc với cậu, vậy mà vẫn nghe ra được giọng tớ, xem ra cậu vẫn chưa quên mất tớ nhỉ." Nghe giọng cười sảng kɧօáϊ trong điện thoại, tôi cũng vui vẻ mà cười theo. Lớp trưởng là bạn học cao trung, là một anh chàng thông minh hóm hỉnh, rất có năng lực tổ chức, dưới sự "dẫn dắt" của anh chàng, lớp chúng tôi rất đoàn kết, bọn tôi đều rất thích cậu ấy.
"Haha! Giọng cười độc nhất vô nhị của cậu không ai bì được đâu, đương nhiên là nghe ra rồi, tốt nghiệp xong bọn mình cũng không liên lạc nhỉ, giờ cậu khỏe không?" Tôi ra dấu để mẹ chờ một chút, cuộc điện thoại này chắc không thể cúp nhanh được.
"Phải đó! Không phải cậu cũng vậy sao? Mọi người đều chia ra học tứ tán, cũng chỉ có thể liên hệ qua thư từ thôi, cậu còn nói nữa, tớ gửi mấy bức thư cho cậu, cậu đều không hồi âm cho tớ." Lớp trưởng giọng điệu ai oán nói.
"Hả? Tớ có nhận được bức thư nào đâu!" Tôi kinh ngạc trả lời.
"Không phải chứ? Địa chỉ của cậu tớ viết rất kĩ mà, sao lại không nhận được?" Lớp trưởng cũng ngạc nhiên, tôi đọc lại một lần địa chỉ cho cậu ấy, thì ra anh chàng viết ngành học của tôi thành ngành giáo ɖu͙ƈ âm nhạc, hèn chi không nhận được.
"Tối mai rảnh không? Hôm nay tớ gọi hết cho bạn cũ, muốn rủ mọi người tụ tập một chút, lâu quá không gặp nhau rồi." Lớp trưởng hỏi.
"Rảnh lắm! Vậy tớ đi thông báo cho bọn Tiểu Quân nha?" Tôi sảng kɧօáϊ đồng ý.
"Hehe! Chính là thích tính cách thẳng thắn nhanh nhẹn này của cậu, vậy mấy đứa đồng bọn chết giẫm đó phiền cậu thông báo một tiếng nha, vậy tối mai hẹn 6h tập hợp ở công viên XX nướng đồ ăn ha." Lớp trưởng nói.
"Được! Tối mai gặp rồi nói ha! Tớ cũng phải ra ngoài rồi." Nói xong tôi cúp điện thoại, báo với bọn Tiểu Quân rồi ra ngoài.
Chiều hôm sau, tôi và Tiểu Quân, Dế Mèn, Đại Toàn, cả bọn tập hợp dưới lầu, lái xe máy cùng nhau xuất phát đi đến địa điểm tập hợp. Đến công viên XX, nhìn thấy rất nhiều bạn cũ đã lâu không gặp, mọi người hăm hở ôm nhau, con gái thì đều trở nên xinh đẹp hơn, con trai thì gương mặt không còn non nớt như hồi cao trung, nhưng vẫn rất tinh quái, mấy chục đứa lục tục cũng sắp có mặt đông đủ, cả đám phân công chia nhau dụng cụ nướng thịt và thức ăn đã chuẩn bị sẵn, ngồi quây lại thành mấy cái vòng tròn lớn.
Lúc này đột nhiên một anh chàng cao lớn khỏe mạnh, nước da nâu rám nắng, lưng đeo ba lô bước đến trước mặt, tươi cười chào hỏi bọn tôi, bạn học bên cạnh thì kiểu 'anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh', nét mặt đầy vẻ nghi hoặc, trong lòng nghĩ không biết là ai?
"Các cậu đều không nhận ra tớ hả? Tớ là Từ Tử Hàng lớp 12A1 đây." Khi anh chàng báo cáo đại danh, cả đám đều kϊƈɦ động bu lại.
"Trời ơi! Hồi cao trung cậu vừa ốm vừa trắng, tóc lại dài, như suy dinh dưỡng mà sao giờ đẹp trai dữ vậy? Bọn tớ đều nhận không ra luôn." Dế Mèn kϊƈɦ động chạy đến trước mặt Từ Tử Hàng nói.
"Tử Hàng, cậu uống thuốc tăng chiều cao hả? Bây giờ còn cao hơn tớ nữa." Một đứa cao cao trong đám bước tới trước mặt anh chàng so chiều cao.
"Các cậu không có tin tức của cậu ấy đâu, chỉ có tớ liên lạc thôi, bây giờ cậu ấy đang học ở Học viện quân đội, vóc dáng như vậy là do cả ngày bị "ma quỷ" huấn luyện thành đó." Lớp trưởng đột nhiên nói, mọi người không quá mức kinh ngạc, nhưng rất nhiều bạn gái đều thầm thì to nhỏ bàn luận về anh chàng.
Không khí trở lại bình thường, Từ Tử Hàng qua ngồi cùng bọn tôi, lớp trưởng cũng qua ngồi chung, mọi người thao thao bất tuyệt ôn lại chuyện vui lúc trước, nói coi ai theo đuổi ai, rồi ai bị ai bỏ rơi, tôi chỉ lẳng lặng mỉm cười ngồi nghe.
"Hi! Mạt Mạt, lâu rồi không gặp, cậu…xinh hơn trước kia." Từ Tử Hàng ngồi cạnh tôi, xấu hổ thẹn thùng nói nhỏ chào hỏi.
"Haha! Học quân sự quả nhiên khác trước ha, bây giờ biết nói chuyện hơn trước nha." Tôi trêu cậu, đổi lại là lúc trước, chắc chắn anh chàng tuyệt đối sẽ không nói mấy lời như vậy, ai cũng nói tính cách cậu ấy còn dễ xấu hổ hơn con gái nữa.
"Thật mà, lời tớ nói đều là thật lòng đó" Từ Tử Hàng nghiêm túc nhìn tôi, tôi chỉ mỉm cười
"À này! Hạ Mạt, cậu có biết lớp tụi mình có rất nhiều người yêu thầm cậu không? Ai ngờ cậu lại quen đàn anh khóa trêи, bọn tớ thực là hận đó nha." Lớp trưởng đột nhiên nhắc tới vấn đề này, tôi không biết nói gì.
"Vậy chỉ có thể trách mấy cậu không có bản lĩnh, dám nghĩ mà không dám làm." Tiểu Quân xem thường nói.
"Đúng đó, vậy hai người bây giờ còn quen nhau không" Bạn học hỏi tiếp.
"Tốt nghiệp xong là không còn quen nữa." Tôi cười nhạt trả lời.
"Vậy bây giờ có bạn trai không?" Từ Tử Hàng hỏi, tôi cười lắc đầu. Nếu tôi nói có, bọn Đại Toàn nhất định sẽ lấy làm kỳ lạ mà nhìn tôi, bởi vì tụi bạn không biết chuyện của tôi và Yen.
"Hehe! Lúc đó bọn tớ không dám, bây giờ cơ hội tới rồi." Lớp trưởng cười nói.
"Mơ đi! Mấy cậu học xa trường cậu ấy như vậy." Đại Toàn chen vào.
"Vậy Tử Hàng có hy vọng nha, học kỳ sau cậu ấy nói sẽ về cơ sở chính để học, cũng chính là thành phố Mạt Mạt đang học đó." Lớp trưởng mở to mắt nói.
"Mấy cậu đừng lấy tớ ra đùa nữa, nói chuyện khác đi." Tôi không muốn bọn bạn lấy tôi ra làm chủ đề, muốn nhanh chóng đổi đề tài.
Tụ tập chơi tới mười giờ mấy mới tan, mọi người quyến luyến chào tạm biệt trước cổng công viên, hẹn mỗi năm đều tụ họp một lần, Từ Tử Hàng xin số điện thoại của tôi.
"Mạt Mạt, tớ đưa cậu về được không? Dù sao tớ cũng đi hướng đó." Từ Tử Hàng hỏi.
"Tớ đi xe máy với bọn Tiểu Quân tới, nếu cậu không ngại thì để Đại Toàn chở cậu một đoạn?" Tôi nói.
"Vậy để tớ chở cậu đi, hai người đàn ông chạy một chiếc xe máy thật kỳ lắm." Từ Tử Hàng sờ gáy ngại ngùng nói, tôi nghĩ một hồi thì đồng ý.
Trêи đường trở về bọn bạn cứ nhìn Từ Tử Hàng chở tôi rồi cười mờ ám, tôi biết cả đám lại nghĩ bậy bạ gì đó, xem thường trừng mắt lườm cả bọn.
"Mạt Mạt…" Từ Tử Hàng gọi tôi.
"Hửm?" Tôi trả lời.
"Cậu có nhận được thư tớ viết cho cậu không?" Cậu ấy nghĩ một hồi mới hỏi tôi.
"Không có! Địa chỉ này có phải lớp trưởng đưa cho cậu không? Cậu ấy viết sai ngành học của tớ rồi." Tôi đoán rồi hỏi.
"Haha! Là cậu ấy cho tớ đó, vậy tức là không phải cậu cố ý không trả lời thư của tớ." Cậu ấy cười vui vẻ.
"Cậu nghĩ tớ là loại người gì vậy? Các bạn học khác viết thư tớ đều trả lời mà." Tôi ấm ức nói.
"Tớ chỉ sợ thư tớ viết cho cậu làm cậu khó xử thôi, cho nên mới đoán đại lý do cậu không trả lời thư tớ." Cậu ấy có chút khó xử nói.
"Hửm? Cậu viết gì vậy? Tìm tớ mượn tiền hả?" Tôi nói giỡn.
"Haha! Không phải, không nhận được thì thôi, học kỳ sau tớ có thể qua trường kiếm cậu chơi không" Cậu hỏi.
"Được chứ! Bên tớ nhiều mỹ nữ lắm đó, cậu phải kiềm chế nha." Tôi cười nói.
"Haha! Yên tâm đi, tớ có người thích rồi, có đẹp hơn nữa cũng không làm tớ rung động đâu." Cậu ấy nghiêng mặt qua nhìn tôi.
"Thật hả?" Vậy hai cậu ở bên nhau chưa?" Tôi mừng thay cho cậu ấy.
"Haha! Chỉ là thích đơn phương thôi, tớ nghĩ tớ sẽ phải cố gắng hơn." Cậu hơi ủ rũ nói.
"Cậu ưu tú như vậy, cô ấy nhất định sẽ thích cậu mà, cố lên!" Tôi an ủi.
"Thật không? Cậu nói vậy tớ thật sự rất vui, tớ sẽ cố gắng thật nhiều." Cậu ấy kϊƈɦ động xoay người muốn nhìn tôi, đầu xe hơi lắc lư, bị cậu ấy hù một trận.
Rất nhanh đã đến cổng của tiểu khu, Từ Tử Hàng chào tôi tạm biệt, tôi về nhà tắm rửa rồi nhắn tin cho Yen xong thì lăn đùng ra ngủ.
Cách năm mới còn khoảng ba ngày, tâm tình của tôi khá tốt, bởi vì qua năm không lâu là có thể trở về trường, mỗi ngày đều gọi cho Yen một hai lần. Buổi chiều khi đang luyện đàn thì điện thoại reo, nhìn thời gian tôi tưởng là Yen gọi tới, vội vội vàng vàng chạy ra nghe.
"Ui da má ơi! Sao giọng cậu lại biến thành dịu dàng vậy? Hù chết tớ." Đại Toàn nghe giọng nói nhu mì của tôi trong điện thoại liền nói.
"Bớt nói nhảm đi! Tìm tớ có chuyện gì?" Tôi ủ rũ lập tức đổi giọng bực mình nói.
"Ê! Đây mới là cậu nè. Lát nữa bọn tớ qua đánh bài nha, sao?" Anh chàng rất thích nói móc tôi.
"Qua đây đi, đợi bọn cậu đó." Tôi nói.
"Còn có một người tới nữa, chính là anh chàng đẹp trai hôm qua chở cậu về nhà đó, giờ cậu ấy đang ở nhà tớ nè." Đại Toàn nói liền một hơi.
"Hả…được thôi!" Tôi nói.
Đợi một hồi thì đám bạn kéo qua, Từ Tử Hàng lần đầu tiên đến nhà tôi, mẹ nhìn thấy thì nhiệt tình chào hỏi, cậu ấy cũng lễ phép chào ba mẹ. Nói được một hồi, cả đám đánh bài 80 điểm* trong phòng khách, Đại Toàn và Tiểu Quân một đội, tôi và Từ Tử Hàng, cậu ấy chơi rất giỏi, phối hợp rất ăn ý, cuối cùng là bọn tôi thắng.
[Bài 80 điểm hay còn có tên là Tractor – 拖拉機: là tên gọi một kiểu bài rất phổ biến của Trung Quốc]
Sắp tới giờ ăn, Mẹ bảo cả bọn ở lại ăn cơm, Từ Tử Hàng rất biết phụ giúp đi lấy chén đũa, còn chịu trách nhiệm sắp xếp bàn ghế, ăn xong còn giành dọn dẹp, hai đứa kia thì là khách quen trong nhà rồi cho nên rất không khách sáo mà ngồi trong phòng khách xem ti vi, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt yêu thích của Mẹ nhìn cậu ấy, còn bảo cậu ấy thường đến chơi.
"Này! Mạt nhi, cậu bạn học đó của con thật không tệ nha, vừa lễ phép, tính tình lại tốt, hơn nữa vừa nhìn là biết kiểu con trai biết chăm sóc gia đình rồi." Bọn bạn vừa đi, mẹ liền khen Từ Tử Hàng không ngớt .
"Ôi, mẹ hiểu người ta bao nhiêu chứ? Nhanh như vậy đã kết luận rồi sao?" Tôi vươn vai, lười biếng nói.
"Mắt mẹ nhìn chắc chắn không lầm đâu, thằng bé học quân đội, khí chất xem ra rất tài giỏi." Mẹ vẫn còn tiếp tục.
"Tôi nói vị phụ huynh này, bà muốn nói cái gì vậy?" Ba lên tiếng, cười gian nhìn bà hỏi.
"Tôi thấy ánh mắt thằng bé nhìn Mạt Mạt có chút khác lạ, nên đoán thôi ha! Tôi đoán nó thích Mạt Mạt nhà mình rồi." Mẹ ngồi cạnh ba, hơi hưng phấn nói.
"Mẹ à, mẹ đừng nói bậy, người ta có người thích rồi đó, con chưa thấy vị phụ huynh nào như mẹ, muốn sớm đem con gái bán đi rồi." Tôi tức giận đi về phòng.
"Mẹ chỉ nói thôi mà, con phản ứng mạnh như vậy làm gì?" Mẹ nhìn tôi về phòng, lớn tiếng nói.
Tôi đóng cửa phòng, khó lắm mới được yên tĩnh trở lại….
Ban ngày có đám chị em ở bên chơi chung nên không mấy nhớ Yen, nhưng đến tối khi chỉ còn một mình trong phòng, sẽ đặc biệt nhớ nàng. Trong phòng có hình bóng của nàng, có chiếc gối nàng đã gối đầu vẫn luôn bên cạnh, khi ngủ tôi vẫn luôn ôm nó.
Còn chưa tới mười ngày là năm mới rồi, Mẹ bảo tôi cùng bà đi mua sắm đồ tết, vừa chuẩn bị ra cửa, điện thoại trong nhà lại reo.
"Alo! Xin chào!" Tôi nhấc máy chào hỏi.
"Đoán xem tớ là ai?" Giọng của người này rất quen tai.
"Cậu là…cựu lớp trưởng?" Ngẩn người một lúc, tôi liền trả lời,
"Haha! Lâu quá rồi không liên lạc với cậu, vậy mà vẫn nghe ra được giọng tớ, xem ra cậu vẫn chưa quên mất tớ nhỉ." Nghe giọng cười sảng kɧօáϊ trong điện thoại, tôi cũng vui vẻ mà cười theo. Lớp trưởng là bạn học cao trung, là một anh chàng thông minh hóm hỉnh, rất có năng lực tổ chức, dưới sự "dẫn dắt" của anh chàng, lớp chúng tôi rất đoàn kết, bọn tôi đều rất thích cậu ấy.
"Haha! Giọng cười độc nhất vô nhị của cậu không ai bì được đâu, đương nhiên là nghe ra rồi, tốt nghiệp xong bọn mình cũng không liên lạc nhỉ, giờ cậu khỏe không?" Tôi ra dấu để mẹ chờ một chút, cuộc điện thoại này chắc không thể cúp nhanh được.
"Phải đó! Không phải cậu cũng vậy sao? Mọi người đều chia ra học tứ tán, cũng chỉ có thể liên hệ qua thư từ thôi, cậu còn nói nữa, tớ gửi mấy bức thư cho cậu, cậu đều không hồi âm cho tớ." Lớp trưởng giọng điệu ai oán nói.
"Hả? Tớ có nhận được bức thư nào đâu!" Tôi kinh ngạc trả lời.
"Không phải chứ? Địa chỉ của cậu tớ viết rất kĩ mà, sao lại không nhận được?" Lớp trưởng cũng ngạc nhiên, tôi đọc lại một lần địa chỉ cho cậu ấy, thì ra anh chàng viết ngành học của tôi thành ngành giáo ɖu͙ƈ âm nhạc, hèn chi không nhận được.
"Tối mai rảnh không? Hôm nay tớ gọi hết cho bạn cũ, muốn rủ mọi người tụ tập một chút, lâu quá không gặp nhau rồi." Lớp trưởng hỏi.
"Rảnh lắm! Vậy tớ đi thông báo cho bọn Tiểu Quân nha?" Tôi sảng kɧօáϊ đồng ý.
"Hehe! Chính là thích tính cách thẳng thắn nhanh nhẹn này của cậu, vậy mấy đứa đồng bọn chết giẫm đó phiền cậu thông báo một tiếng nha, vậy tối mai hẹn 6h tập hợp ở công viên XX nướng đồ ăn ha." Lớp trưởng nói.
"Được! Tối mai gặp rồi nói ha! Tớ cũng phải ra ngoài rồi." Nói xong tôi cúp điện thoại, báo với bọn Tiểu Quân rồi ra ngoài.
Chiều hôm sau, tôi và Tiểu Quân, Dế Mèn, Đại Toàn, cả bọn tập hợp dưới lầu, lái xe máy cùng nhau xuất phát đi đến địa điểm tập hợp. Đến công viên XX, nhìn thấy rất nhiều bạn cũ đã lâu không gặp, mọi người hăm hở ôm nhau, con gái thì đều trở nên xinh đẹp hơn, con trai thì gương mặt không còn non nớt như hồi cao trung, nhưng vẫn rất tinh quái, mấy chục đứa lục tục cũng sắp có mặt đông đủ, cả đám phân công chia nhau dụng cụ nướng thịt và thức ăn đã chuẩn bị sẵn, ngồi quây lại thành mấy cái vòng tròn lớn.
Lúc này đột nhiên một anh chàng cao lớn khỏe mạnh, nước da nâu rám nắng, lưng đeo ba lô bước đến trước mặt, tươi cười chào hỏi bọn tôi, bạn học bên cạnh thì kiểu 'anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh', nét mặt đầy vẻ nghi hoặc, trong lòng nghĩ không biết là ai?
"Các cậu đều không nhận ra tớ hả? Tớ là Từ Tử Hàng lớp 12A1 đây." Khi anh chàng báo cáo đại danh, cả đám đều kϊƈɦ động bu lại.
"Trời ơi! Hồi cao trung cậu vừa ốm vừa trắng, tóc lại dài, như suy dinh dưỡng mà sao giờ đẹp trai dữ vậy? Bọn tớ đều nhận không ra luôn." Dế Mèn kϊƈɦ động chạy đến trước mặt Từ Tử Hàng nói.
"Tử Hàng, cậu uống thuốc tăng chiều cao hả? Bây giờ còn cao hơn tớ nữa." Một đứa cao cao trong đám bước tới trước mặt anh chàng so chiều cao.
"Các cậu không có tin tức của cậu ấy đâu, chỉ có tớ liên lạc thôi, bây giờ cậu ấy đang học ở Học viện quân đội, vóc dáng như vậy là do cả ngày bị "ma quỷ" huấn luyện thành đó." Lớp trưởng đột nhiên nói, mọi người không quá mức kinh ngạc, nhưng rất nhiều bạn gái đều thầm thì to nhỏ bàn luận về anh chàng.
Không khí trở lại bình thường, Từ Tử Hàng qua ngồi cùng bọn tôi, lớp trưởng cũng qua ngồi chung, mọi người thao thao bất tuyệt ôn lại chuyện vui lúc trước, nói coi ai theo đuổi ai, rồi ai bị ai bỏ rơi, tôi chỉ lẳng lặng mỉm cười ngồi nghe.
"Hi! Mạt Mạt, lâu rồi không gặp, cậu…xinh hơn trước kia." Từ Tử Hàng ngồi cạnh tôi, xấu hổ thẹn thùng nói nhỏ chào hỏi.
"Haha! Học quân sự quả nhiên khác trước ha, bây giờ biết nói chuyện hơn trước nha." Tôi trêu cậu, đổi lại là lúc trước, chắc chắn anh chàng tuyệt đối sẽ không nói mấy lời như vậy, ai cũng nói tính cách cậu ấy còn dễ xấu hổ hơn con gái nữa.
"Thật mà, lời tớ nói đều là thật lòng đó" Từ Tử Hàng nghiêm túc nhìn tôi, tôi chỉ mỉm cười
"À này! Hạ Mạt, cậu có biết lớp tụi mình có rất nhiều người yêu thầm cậu không? Ai ngờ cậu lại quen đàn anh khóa trêи, bọn tớ thực là hận đó nha." Lớp trưởng đột nhiên nhắc tới vấn đề này, tôi không biết nói gì.
"Vậy chỉ có thể trách mấy cậu không có bản lĩnh, dám nghĩ mà không dám làm." Tiểu Quân xem thường nói.
"Đúng đó, vậy hai người bây giờ còn quen nhau không" Bạn học hỏi tiếp.
"Tốt nghiệp xong là không còn quen nữa." Tôi cười nhạt trả lời.
"Vậy bây giờ có bạn trai không?" Từ Tử Hàng hỏi, tôi cười lắc đầu. Nếu tôi nói có, bọn Đại Toàn nhất định sẽ lấy làm kỳ lạ mà nhìn tôi, bởi vì tụi bạn không biết chuyện của tôi và Yen.
"Hehe! Lúc đó bọn tớ không dám, bây giờ cơ hội tới rồi." Lớp trưởng cười nói.
"Mơ đi! Mấy cậu học xa trường cậu ấy như vậy." Đại Toàn chen vào.
"Vậy Tử Hàng có hy vọng nha, học kỳ sau cậu ấy nói sẽ về cơ sở chính để học, cũng chính là thành phố Mạt Mạt đang học đó." Lớp trưởng mở to mắt nói.
"Mấy cậu đừng lấy tớ ra đùa nữa, nói chuyện khác đi." Tôi không muốn bọn bạn lấy tôi ra làm chủ đề, muốn nhanh chóng đổi đề tài.
Tụ tập chơi tới mười giờ mấy mới tan, mọi người quyến luyến chào tạm biệt trước cổng công viên, hẹn mỗi năm đều tụ họp một lần, Từ Tử Hàng xin số điện thoại của tôi.
"Mạt Mạt, tớ đưa cậu về được không? Dù sao tớ cũng đi hướng đó." Từ Tử Hàng hỏi.
"Tớ đi xe máy với bọn Tiểu Quân tới, nếu cậu không ngại thì để Đại Toàn chở cậu một đoạn?" Tôi nói.
"Vậy để tớ chở cậu đi, hai người đàn ông chạy một chiếc xe máy thật kỳ lắm." Từ Tử Hàng sờ gáy ngại ngùng nói, tôi nghĩ một hồi thì đồng ý.
Trêи đường trở về bọn bạn cứ nhìn Từ Tử Hàng chở tôi rồi cười mờ ám, tôi biết cả đám lại nghĩ bậy bạ gì đó, xem thường trừng mắt lườm cả bọn.
"Mạt Mạt…" Từ Tử Hàng gọi tôi.
"Hửm?" Tôi trả lời.
"Cậu có nhận được thư tớ viết cho cậu không?" Cậu ấy nghĩ một hồi mới hỏi tôi.
"Không có! Địa chỉ này có phải lớp trưởng đưa cho cậu không? Cậu ấy viết sai ngành học của tớ rồi." Tôi đoán rồi hỏi.
"Haha! Là cậu ấy cho tớ đó, vậy tức là không phải cậu cố ý không trả lời thư của tớ." Cậu ấy cười vui vẻ.
"Cậu nghĩ tớ là loại người gì vậy? Các bạn học khác viết thư tớ đều trả lời mà." Tôi ấm ức nói.
"Tớ chỉ sợ thư tớ viết cho cậu làm cậu khó xử thôi, cho nên mới đoán đại lý do cậu không trả lời thư tớ." Cậu ấy có chút khó xử nói.
"Hửm? Cậu viết gì vậy? Tìm tớ mượn tiền hả?" Tôi nói giỡn.
"Haha! Không phải, không nhận được thì thôi, học kỳ sau tớ có thể qua trường kiếm cậu chơi không" Cậu hỏi.
"Được chứ! Bên tớ nhiều mỹ nữ lắm đó, cậu phải kiềm chế nha." Tôi cười nói.
"Haha! Yên tâm đi, tớ có người thích rồi, có đẹp hơn nữa cũng không làm tớ rung động đâu." Cậu ấy nghiêng mặt qua nhìn tôi.
"Thật hả?" Vậy hai cậu ở bên nhau chưa?" Tôi mừng thay cho cậu ấy.
"Haha! Chỉ là thích đơn phương thôi, tớ nghĩ tớ sẽ phải cố gắng hơn." Cậu hơi ủ rũ nói.
"Cậu ưu tú như vậy, cô ấy nhất định sẽ thích cậu mà, cố lên!" Tôi an ủi.
"Thật không? Cậu nói vậy tớ thật sự rất vui, tớ sẽ cố gắng thật nhiều." Cậu ấy kϊƈɦ động xoay người muốn nhìn tôi, đầu xe hơi lắc lư, bị cậu ấy hù một trận.
Rất nhanh đã đến cổng của tiểu khu, Từ Tử Hàng chào tôi tạm biệt, tôi về nhà tắm rửa rồi nhắn tin cho Yen xong thì lăn đùng ra ngủ.
Cách năm mới còn khoảng ba ngày, tâm tình của tôi khá tốt, bởi vì qua năm không lâu là có thể trở về trường, mỗi ngày đều gọi cho Yen một hai lần. Buổi chiều khi đang luyện đàn thì điện thoại reo, nhìn thời gian tôi tưởng là Yen gọi tới, vội vội vàng vàng chạy ra nghe.
"Ui da má ơi! Sao giọng cậu lại biến thành dịu dàng vậy? Hù chết tớ." Đại Toàn nghe giọng nói nhu mì của tôi trong điện thoại liền nói.
"Bớt nói nhảm đi! Tìm tớ có chuyện gì?" Tôi ủ rũ lập tức đổi giọng bực mình nói.
"Ê! Đây mới là cậu nè. Lát nữa bọn tớ qua đánh bài nha, sao?" Anh chàng rất thích nói móc tôi.
"Qua đây đi, đợi bọn cậu đó." Tôi nói.
"Còn có một người tới nữa, chính là anh chàng đẹp trai hôm qua chở cậu về nhà đó, giờ cậu ấy đang ở nhà tớ nè." Đại Toàn nói liền một hơi.
"Hả…được thôi!" Tôi nói.
Đợi một hồi thì đám bạn kéo qua, Từ Tử Hàng lần đầu tiên đến nhà tôi, mẹ nhìn thấy thì nhiệt tình chào hỏi, cậu ấy cũng lễ phép chào ba mẹ. Nói được một hồi, cả đám đánh bài 80 điểm* trong phòng khách, Đại Toàn và Tiểu Quân một đội, tôi và Từ Tử Hàng, cậu ấy chơi rất giỏi, phối hợp rất ăn ý, cuối cùng là bọn tôi thắng.
[Bài 80 điểm hay còn có tên là Tractor – 拖拉機: là tên gọi một kiểu bài rất phổ biến của Trung Quốc]
Sắp tới giờ ăn, Mẹ bảo cả bọn ở lại ăn cơm, Từ Tử Hàng rất biết phụ giúp đi lấy chén đũa, còn chịu trách nhiệm sắp xếp bàn ghế, ăn xong còn giành dọn dẹp, hai đứa kia thì là khách quen trong nhà rồi cho nên rất không khách sáo mà ngồi trong phòng khách xem ti vi, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt yêu thích của Mẹ nhìn cậu ấy, còn bảo cậu ấy thường đến chơi.
"Này! Mạt nhi, cậu bạn học đó của con thật không tệ nha, vừa lễ phép, tính tình lại tốt, hơn nữa vừa nhìn là biết kiểu con trai biết chăm sóc gia đình rồi." Bọn bạn vừa đi, mẹ liền khen Từ Tử Hàng không ngớt .
"Ôi, mẹ hiểu người ta bao nhiêu chứ? Nhanh như vậy đã kết luận rồi sao?" Tôi vươn vai, lười biếng nói.
"Mắt mẹ nhìn chắc chắn không lầm đâu, thằng bé học quân đội, khí chất xem ra rất tài giỏi." Mẹ vẫn còn tiếp tục.
"Tôi nói vị phụ huynh này, bà muốn nói cái gì vậy?" Ba lên tiếng, cười gian nhìn bà hỏi.
"Tôi thấy ánh mắt thằng bé nhìn Mạt Mạt có chút khác lạ, nên đoán thôi ha! Tôi đoán nó thích Mạt Mạt nhà mình rồi." Mẹ ngồi cạnh ba, hơi hưng phấn nói.
"Mẹ à, mẹ đừng nói bậy, người ta có người thích rồi đó, con chưa thấy vị phụ huynh nào như mẹ, muốn sớm đem con gái bán đi rồi." Tôi tức giận đi về phòng.
"Mẹ chỉ nói thôi mà, con phản ứng mạnh như vậy làm gì?" Mẹ nhìn tôi về phòng, lớn tiếng nói.
Tôi đóng cửa phòng, khó lắm mới được yên tĩnh trở lại….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.