Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 9
Cầm Gian Đích Luật Động
08/10/2020
Dạ hội mở màn từ dàn nhạc giao hưởng của học viện, đêm đó mọi người
đều căng thẳng chờ đợi biểu diễn ở hậu trường. Trong ba người, Tiểu Đằng biểu diễn trước tiên, đêm đó nàng biểu hiện rất xuất sắc, chưa từng
xuất hiện sai lầm. Lúc chỉ còn hai tiết mục thì đến lượt tôi, có lẽ Yen
nhìn thấy tôi rất căng thẳng, liền đến nắm tay tôi, dịu dàng nói: "Đừng
căng thẳng, trước khi lên sân khấu thì hít sâu ba lần, để cho nhịp tim
mình ổn định lại." Tôi cố gắng dùng tâm thái thả lỏng hỏi nàng: "Vậy
trước khi cậu lên sân khấu cũng làm như vậy sao?"
"Ừ! Ai lên sân khấu cũng sẽ căng thẳng, nhưng chậm rãi quen thuộc là được, chỉ cần cậu còn nhớ và làm theo những lời ngày đó tớ nói với cậu ở trêи sân thượng là tốt rồi." Yen vừa nói vừa cầm lấy túi trang điểm của nàng, lấy ra một tấm ʍút̼ phấn mới, nhẹ nhàng đè lại mặt của tôi giúp tôi bổ trang, mặt tôi lập tức cảm thấy nóng hừng hực.
"Đừng nhúc nhích! Lớp trang điểm của cậu đã có chút trôi mất, nhắm mắt lại." Nàng nhỏ giọng nói, khi tôi nhắm mắt lại, có thể cảm giác được khoảng cách của nàng rất gần, gần đến mức mặt tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, hơi thở của nàng pha lẫn mùi thơm trêи cơ thể xông vào mũi, mùi hương thật dễ chịu! Trái tim tôi đập rộn ràng còn hơn cả lúc chờ đợi biểu diễn, vẫn không dám mở mắt ra nhìn nàng. Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nàng cũng bình tĩnh nhìn tôi, chúng tôi cứ "không khách khí" nhìn nhau như vậy, qua vài giây, nàng yếu ớt nói: "Hóa ra tròng mắt của cậu là màu cà phê." Tôi bị lời nói này của nàng làm ngây ngẩn cả người, còn chưa hoàn hồn, Tiểu Đằng liền đến, vội vàng nói: "Kế tiếp liền đến chúng ta. Mau mau chuẩn bị!" Tôi lập tức đứng lên, nàng cũng đi theo đến, vỗ mặt tôi nhè nhẹ, nói: "Cố lên! Cậu làm được."
Sao đột nhiên cảm thấy như lên pháp trường thế này? Để giảm bớt bầu không khí chết tiệt này, tôi lộ ra khuôn mặt tươi cười, tinh nghịch nói: "Xem ra, đêm nay tớ phải chấn động toàn trường, haha."
Khi chúng tôi ra sân, nhìn thấy nhà hát không còn chỗ ngồi, một mảnh đen thui đầu người, hàng thứ nhất đều là giáo viên và lãnh đạo của học viện. Đột nhiên tôi nhớ tới lời Yen nói với tôi, không nên nhìn khán giả, hít sâu! Hít sâu! Tôi và Tiểu Đằng hơi cúi mình chào khán giả, tiếng vỗ tay vang lên. Tôi vịn dương cầm ba góc nhìn Tiểu Đằng ngồi xuống ghế dương cầm chuẩn bị kỹ càng, nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu có thể bắt đầu. Đêm nay ca khúc tôi biểu diễn là bài hát "Memory" trứ danh trong nhạc kịch "Cats".
Lúc Tiểu Đằng đàn khúc nhạc dạo, giai điệu ưu mỹ chậm rãi xuất hiện, tôi lập tức tiến vào trạng thái, đầu hiện ra biểu hiện tâm lý của nhân vật bên trong kịch, cùng với ý cảnh hát ca, ca hát quên mình khiến tôi có thể diễn dịch tới mức thông thạo, cảm giác đó thật tuyệt. Hiện trường lặng ngắt như tờ, mãi sau khi một khúc kết thúc, tôi nghênh đón tràng vỗ tay như sấm, tôi thành công rồi! Khi đó trong lòng tôi thở phào một hơi thật dài.
Sau khi cúi chào rồi chạy trở về hậu trường, Yen dí dỏm nhẹ nháy mắt phải giơ ngón cái với tôi, nói: "Hát hay quá! Tớ nghe còn chưa hết thòm thèm, vẫn muốn nghe nữa." Nàng tán thưởng tôi như vậy, tôi sướиɠ phát điên, kéo tay nàng vui vẻ nói: "Thật sự? Vậy sau này tớ thường xuyên hát cho cậu nghe." Tiểu Đằng bỗng chen vào một câu: "Chao ôi! Bên cạnh các cậu còn có một người sống sờ sờ đứng đây." Tôi thân mật kéo cánh tay Tiểu Đằng, nói: "Cô bé! Cám ơn cậu, đêm nay không có cậu, tớ nghĩ tớ sẽ không hát được tốt.".
"Hehe! Câu nói này tớ thích nghe. Yen, sắp tới lượt cậu, biểu hiện thật tốt nhé." Tiểu Đằng nói.
Dù sao Yen kinh nghiệm lên sân khấu phong phú, nàng bình tĩnh cầm vĩ cầm ra sân, lúc này tôi nghe thấy tiếng xao động dưới sân khấu, tiếp theo là tiếng vỗ tay, tôi đoán chắc hẳn nàng đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm, khi nàng giữ đàn lên xương quai xanh bên trái, hội trường lập tức yên tĩnh lại, nàng ra hiệu bạn tấu dương cầm có thể bắt đầu, một bản concerto cho vĩ cầm giọng mi thứ của Mendelssohn bắt đầu rồi, âm giai Thứ giai điệu biểu lộ ra cao quý thùy mị, như một bức thi họa, sau khi tiến vào phức điệu, đây là khúc adagio quyến rũ nhất của bản violin concerto…..
Tôi ở sau sân khấu lẳng lặng nhìn nàng biểu diễn, vẻ mặt của nàng, mỗi một động tác nàng kéo vĩ kéo đều thật sâu hấp dẫn tôi, tôi xem ngây dại rồi…
Doãn Hạ Mạt ….trái tim mày lại bắt đầu đập thình thịch rồi.
"Ừ! Ai lên sân khấu cũng sẽ căng thẳng, nhưng chậm rãi quen thuộc là được, chỉ cần cậu còn nhớ và làm theo những lời ngày đó tớ nói với cậu ở trêи sân thượng là tốt rồi." Yen vừa nói vừa cầm lấy túi trang điểm của nàng, lấy ra một tấm ʍút̼ phấn mới, nhẹ nhàng đè lại mặt của tôi giúp tôi bổ trang, mặt tôi lập tức cảm thấy nóng hừng hực.
"Đừng nhúc nhích! Lớp trang điểm của cậu đã có chút trôi mất, nhắm mắt lại." Nàng nhỏ giọng nói, khi tôi nhắm mắt lại, có thể cảm giác được khoảng cách của nàng rất gần, gần đến mức mặt tôi có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, hơi thở của nàng pha lẫn mùi thơm trêи cơ thể xông vào mũi, mùi hương thật dễ chịu! Trái tim tôi đập rộn ràng còn hơn cả lúc chờ đợi biểu diễn, vẫn không dám mở mắt ra nhìn nàng. Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nàng cũng bình tĩnh nhìn tôi, chúng tôi cứ "không khách khí" nhìn nhau như vậy, qua vài giây, nàng yếu ớt nói: "Hóa ra tròng mắt của cậu là màu cà phê." Tôi bị lời nói này của nàng làm ngây ngẩn cả người, còn chưa hoàn hồn, Tiểu Đằng liền đến, vội vàng nói: "Kế tiếp liền đến chúng ta. Mau mau chuẩn bị!" Tôi lập tức đứng lên, nàng cũng đi theo đến, vỗ mặt tôi nhè nhẹ, nói: "Cố lên! Cậu làm được."
Sao đột nhiên cảm thấy như lên pháp trường thế này? Để giảm bớt bầu không khí chết tiệt này, tôi lộ ra khuôn mặt tươi cười, tinh nghịch nói: "Xem ra, đêm nay tớ phải chấn động toàn trường, haha."
Khi chúng tôi ra sân, nhìn thấy nhà hát không còn chỗ ngồi, một mảnh đen thui đầu người, hàng thứ nhất đều là giáo viên và lãnh đạo của học viện. Đột nhiên tôi nhớ tới lời Yen nói với tôi, không nên nhìn khán giả, hít sâu! Hít sâu! Tôi và Tiểu Đằng hơi cúi mình chào khán giả, tiếng vỗ tay vang lên. Tôi vịn dương cầm ba góc nhìn Tiểu Đằng ngồi xuống ghế dương cầm chuẩn bị kỹ càng, nhìn tôi, tôi nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu có thể bắt đầu. Đêm nay ca khúc tôi biểu diễn là bài hát "Memory" trứ danh trong nhạc kịch "Cats".
Lúc Tiểu Đằng đàn khúc nhạc dạo, giai điệu ưu mỹ chậm rãi xuất hiện, tôi lập tức tiến vào trạng thái, đầu hiện ra biểu hiện tâm lý của nhân vật bên trong kịch, cùng với ý cảnh hát ca, ca hát quên mình khiến tôi có thể diễn dịch tới mức thông thạo, cảm giác đó thật tuyệt. Hiện trường lặng ngắt như tờ, mãi sau khi một khúc kết thúc, tôi nghênh đón tràng vỗ tay như sấm, tôi thành công rồi! Khi đó trong lòng tôi thở phào một hơi thật dài.
Sau khi cúi chào rồi chạy trở về hậu trường, Yen dí dỏm nhẹ nháy mắt phải giơ ngón cái với tôi, nói: "Hát hay quá! Tớ nghe còn chưa hết thòm thèm, vẫn muốn nghe nữa." Nàng tán thưởng tôi như vậy, tôi sướиɠ phát điên, kéo tay nàng vui vẻ nói: "Thật sự? Vậy sau này tớ thường xuyên hát cho cậu nghe." Tiểu Đằng bỗng chen vào một câu: "Chao ôi! Bên cạnh các cậu còn có một người sống sờ sờ đứng đây." Tôi thân mật kéo cánh tay Tiểu Đằng, nói: "Cô bé! Cám ơn cậu, đêm nay không có cậu, tớ nghĩ tớ sẽ không hát được tốt.".
"Hehe! Câu nói này tớ thích nghe. Yen, sắp tới lượt cậu, biểu hiện thật tốt nhé." Tiểu Đằng nói.
Dù sao Yen kinh nghiệm lên sân khấu phong phú, nàng bình tĩnh cầm vĩ cầm ra sân, lúc này tôi nghe thấy tiếng xao động dưới sân khấu, tiếp theo là tiếng vỗ tay, tôi đoán chắc hẳn nàng đi đến đâu cũng sẽ trở thành tiêu điểm, khi nàng giữ đàn lên xương quai xanh bên trái, hội trường lập tức yên tĩnh lại, nàng ra hiệu bạn tấu dương cầm có thể bắt đầu, một bản concerto cho vĩ cầm giọng mi thứ của Mendelssohn bắt đầu rồi, âm giai Thứ giai điệu biểu lộ ra cao quý thùy mị, như một bức thi họa, sau khi tiến vào phức điệu, đây là khúc adagio quyến rũ nhất của bản violin concerto…..
Tôi ở sau sân khấu lẳng lặng nhìn nàng biểu diễn, vẻ mặt của nàng, mỗi một động tác nàng kéo vĩ kéo đều thật sâu hấp dẫn tôi, tôi xem ngây dại rồi…
Doãn Hạ Mạt ….trái tim mày lại bắt đầu đập thình thịch rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.