Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 173: Phiên ngoại 10 – Yen + Phiên ngoại 24
Cầm Gian Đích Luật Động
10/10/2020
Chúc mọi người lễ Nữ thần vui vẻ! Ha ha, đây là cách gọi của tụi Mạt nhi và Mạn Văn, sau khi tốt nghiệp đi làm, các nàng không thích bị gọi là
phụ nữ, vì thế sửa lại tên gọi của ngày lễ này. Chúng tôi cũng không mấy để ý trải nghiệm cái ngày lễ này, Trung Quốc quả thực là có rất nhiều
ngày lễ. Tối nay Mạt nhi không đăng truyện, hiện tại chúng tôi ăn cơm ở
nhà Thiên Hi, hôm nay là bữa liên hoan vào mỗi tuần của hội chị em, trừ
Đằng nhi ra, mọi người đều đến đông đủ.
Kỳ nghỉ kết thúc tích lũy rất nhiều công việc, sáng nay về phòng làm việc từ rất sớm, Mạt nhi cho mình nghỉ nửa ngày, buổi trưa gọi điện thoại cho nàng mà còn đang ngủ, dặn nàng mau chóng dậy ăn một chút gì. Thực ra tôi thích nàng ngủ nhiều một xíu, tôi không thích nàng nhận làm quá nhiều công việc, nhưng nàng thích thì phải tôn trọng nàng.
Hơn năm giờ chiều nàng liền tới tìm tôi, tôi thực sự bận bịu, không thể nói chuyện với nàng, bảo nàng ngồi ở phòng làm việc của tôi chơi máy vi tính chờ tôi. Nhiều năm như vậy, có lúc sẽ hỏi ngay trước mặt nàng: "Đã là vợ chồng già rồi, sao chúng mình vẫn ngấy như thế nhỉ?", nàng cười rất đắc ý, nói là ngoài việc đôi bên tạo cho nhau lãng mạn, quan trọng nhất là hiểu được làm sao để yêu, bên nhau lâu như vậy sẽ không bắt bẻ nhau, cũng sẽ không vì việc nhỏ mà đi oán giận, biết thông cảm lẫn nhau, tích cực giải quyết vấn đề. Tôi muốn nói, nàng đúng là lớn rồi, trước đây yêu nét ngây ngô đáng yêu của nàng, bây giờ yêu sự chín chắn, có trách nhiệm của nàng.
Lúc trò chuyện với khách ở phòng tiếp tân tôi có hơi mất tập trung, cửa phòng làm việc không có đóng, thỉnh thoảng sẽ không nhịn được mà nhìn nàng. Nhìn vẻ mặt của nàng đang nhìn máy vi tính, bộ dáng chống cằm rất đáng yêu, thích nàng mặc quần áo thể thao rực rỡ, rất hoạt bát sức sống, như nàng lúc còn đi học. Khi ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, nàng sẽ cười rất giống đứa trẻ, thiên chân vô tà. Nhưng tôi cũng biết hẳn là cái bụng của nàng đang lột rột rồi, cố gắng trò chuyện khái quát với khách, hoàn thành công việc, đóng cửa phòng lại, áy náy nhìn nàng, cho nàng một cái ôm ấm áp, lúc này mới là thư giãn nhất, không có gì hạnh phúc hơn có nàng ở bên cạnh.
Tối hôm qua xem nàng viết truyện, có một đoạn là viết cảnh lần đầu tiên tôi cõng nàng, trong đầu tái hiện tình cảnh đó, nước mắt tức thì chảy xuống, mỗi đoạn ký ức của nàng đều vô cùng sâu sắc, tưởng rằng nàng xem chu ký lúc trước viết rồi sao chép lại, sau này tôi mới biết đây là ký ức của nàng, hơn nữa đối thoại giữa hai đứa căn bản nhớ rõ không sót một chữ, tôi kinh ngạc nhìn nàng, nàng chỉ nói một câu: "Từng chuyện nhỏ giữa tớ và cậu như bộ nhớ trong máy vi tính, khắc thật sâu vào trong tim.", bạn sẽ bị lời nói của nàng cảm động thật lâu.
Giờ tan việc, tôi nắm tay nàng đi về phía cầu thang, nói muốn cõng nàng xuống hai tầng rồi hẵng đi thang máy, nàng thấy tôi đeo giày cao gót thì từ chối, trái lại bị nàng giở kế vặt, cõng tôi từ từ đi xuống.
Mạt: "Tại sao lại nhẹ thế?"
Tôi: "Đâu có, không phải hôm nọ đã cân rồi à."
Mạt: "Các bằng hữu cũng bảo cậu ăn nhiều thịt một chút, tối nay nhà Hi Hi làm thịt kho tàu, cậu có thể ăn hơn hai miếng chứ ?"
Tôi: "Nếu ăn ngon không ngán thì nghe lời cậu."
Mạt: "Tớ nghĩ tớ có thể cõng cậu thêm một lúc nữa."
Tôi: "Đừng, thả tớ xuống đây đi, rất mệt."
Mạt: "Coi như tập thể ɖu͙ƈ đi, dù sao tối nay cũng không có thời gian đi tập."
Tôi: "Chẳng phải cậu đói bụng à? Sao còn lắm sức như thế hả?"
Mạt: "Bởi vì tớ ăn rau chân vịt của Popeye đó, ha ha."
Doãn Hạ Mạt, tớ yêu cậu! Rất yêu, rất yêu!
Phiên ngoại 24
13:06:04, 10/3/2013
Thực ra tôi rất thích xem lời nhắn và lời tâm sự của các bạn dành cho tôi, chứng tỏ các bạn yêu thích cái topic này và đối với topic này có sự tín nhiệm và lưu luyến, tôi thật sự rất vui vẻ, hiện tại cho dù bận bịu thế nào đi chăng nữa đều sẽ vào đây xem một chút, giống như là bị trúng độc như các bạn nói đó, có lúc không có thời gian, chỉ đọc không trả lời, nhưng trong lòng sẽ nhớ những ID đáng yêu đó, có lúc sẽ rất phiền não, rõ ràng trả lời rồi nhưng vài bạn lại thất vọng nói tôi không để ý đến họ, xem ra Nhai thúc thúc (chỉ diễn đàn tianya) rất không nể mặt tôi mà, nuốt trả lời của tôi nhiều như vậy, ha ha.
Tôi biết rất nhiều bạn đang mê man và bất lực, thử hỏi ai không có lúc sa sút và khó khăn? Những chuyện xưa tôi và Yen từng trải qua cũng không phải thuận buồm xuôi gió, con người trong cuộc sống nhất định sẽ gặp phải rất nhiều ngăn trở, phải xem bạn tích cực đối mặt với nó hay là tiêu cực trốn tránh nó? Trong truyện làm bạn cảm thấy quá mức tốt đẹp đó là người viết cố gắng bỏ đi một ít trở ngại và bất đắc dĩ trong cuộc sống, hi vọng có thể mang đến cho các độc giả năng lượng tích cực, nhưng tôi muốn nói, chữ hạnh phúc này không phải nói có thì có, muốn có được nó, đôi bên ắt phải cùng nhau nỗ lực, quan trọng nhất vẫn là quý ở sự kiên trì, nếu gắng sức thực hiện lại không thể như bạn mong muốn, đừng thở dài nữa, xốc lại tinh thần làm lại từ đầu đi. Bất luận thế nào, nơi đây hoan nghênh các bạn đến bộc lộ nội tâm, chúng ta cùng nhau cố gắng, cố lên các bằng hữu, tôi tiếp tục công việc đây…
14:13:40, 10/3/2013
Hai ngày nay luôn bận thu băng, thừa dịp bây giờ mười phút giải lao, đăng một ca khúc rất ấm áp, rất êm tai của dân tộc Sami trong blog, cảm ơn một vị bằng hữu chia sẻ, để tôi nhớ lại nó. Phong cách Bắc Âu mềm nhẹ như vậy, cảm thấy mình giống như một con chim hải âu chao liệng trêи biển. Lần đầu tiên nghe bài hát này liền đã yêu mất rồi, cảm thấy tiếng ca thật là ấm áp, mọi buồn bã và phiền muộn đều trở nên không còn quan trọng nữa. Trong thành phố bận rộn này, chúng ta luôn tìm kiếm, luôn truy tìm, luôn hi vọng mọi thứ có thể hoàn mỹ hơn nữa, nhưng bao giờ cũng khiến cho thể xác và tinh thần của bản thân mệt mỏi. Hiện tại, chúng ta hãy thả xuống tất cả mọi chuyện, dừng lại bước chân bạn, an tĩnh lắng nghe giai điệu này, tin tưởng bạn nhất định sẽ thích. Có lẽ chỉ có âm nhạc như vậy mới có thể dỗ dành tâm tư nôn nóng của chính mình. Ca khúc đơn giản này, nhịp điệu nhẹ nhàng, ca từ vĩnh viễn nghe không hiểu… Có lúc đêm đen liền cần những bài hát này, rất đơn giản cũng rất mỹ mãn… Mở đầu bài hát không có khúc nhạc dạo, ca sĩ trực tiếp cất tiếng ca, giọng nữ Bắc Âu trong veo ngân nga. Cảm giác này giống như ánh nắng chiều rọi vào trêи người, lười biếng, ấm áp. Hưởng thụ an bình trong phút chốc này, bây giờ, không cần suy nghĩ gì nhiều···
PS: Tôi thích chia sẻ âm nhạc với các bạn, nếu có bài nào các bạn thích, xin đừng keo kiệt lời văn của các bạn, dù là viết một chữ hoặc một biểu cảm, để tôi biết cảm thụ trong lòng các bạn, cùng tìm kiếm đồng cảm…
Lời chính:
Dưới trời sao óng ánh
Tôi đang tìm
Dấu hiệu của bắc cực quang
Giữa bầu trời cực quang
Uốn lượn biến hóa như đang nhảy múa
Không đành lòng cắt ngang trong yên tĩnh
Tiếng thở vang vọng
Gió nhẹ khẽ rít
Như thứ gì thì thầm bên tai bạn
Nắm chặt lấy tay của tôi
Vuốt ve khuôn mặt của tôi
Khẽ nói lời âu yếm ngọt ngào
Xoa dịu tôi như vậy
Xin hãy ôm chặt thêm chút nữa
Có vậy, tôi mới không cảm thấy giá lạnh
Ngâm xướng
Kỳ nghỉ kết thúc tích lũy rất nhiều công việc, sáng nay về phòng làm việc từ rất sớm, Mạt nhi cho mình nghỉ nửa ngày, buổi trưa gọi điện thoại cho nàng mà còn đang ngủ, dặn nàng mau chóng dậy ăn một chút gì. Thực ra tôi thích nàng ngủ nhiều một xíu, tôi không thích nàng nhận làm quá nhiều công việc, nhưng nàng thích thì phải tôn trọng nàng.
Hơn năm giờ chiều nàng liền tới tìm tôi, tôi thực sự bận bịu, không thể nói chuyện với nàng, bảo nàng ngồi ở phòng làm việc của tôi chơi máy vi tính chờ tôi. Nhiều năm như vậy, có lúc sẽ hỏi ngay trước mặt nàng: "Đã là vợ chồng già rồi, sao chúng mình vẫn ngấy như thế nhỉ?", nàng cười rất đắc ý, nói là ngoài việc đôi bên tạo cho nhau lãng mạn, quan trọng nhất là hiểu được làm sao để yêu, bên nhau lâu như vậy sẽ không bắt bẻ nhau, cũng sẽ không vì việc nhỏ mà đi oán giận, biết thông cảm lẫn nhau, tích cực giải quyết vấn đề. Tôi muốn nói, nàng đúng là lớn rồi, trước đây yêu nét ngây ngô đáng yêu của nàng, bây giờ yêu sự chín chắn, có trách nhiệm của nàng.
Lúc trò chuyện với khách ở phòng tiếp tân tôi có hơi mất tập trung, cửa phòng làm việc không có đóng, thỉnh thoảng sẽ không nhịn được mà nhìn nàng. Nhìn vẻ mặt của nàng đang nhìn máy vi tính, bộ dáng chống cằm rất đáng yêu, thích nàng mặc quần áo thể thao rực rỡ, rất hoạt bát sức sống, như nàng lúc còn đi học. Khi ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, nàng sẽ cười rất giống đứa trẻ, thiên chân vô tà. Nhưng tôi cũng biết hẳn là cái bụng của nàng đang lột rột rồi, cố gắng trò chuyện khái quát với khách, hoàn thành công việc, đóng cửa phòng lại, áy náy nhìn nàng, cho nàng một cái ôm ấm áp, lúc này mới là thư giãn nhất, không có gì hạnh phúc hơn có nàng ở bên cạnh.
Tối hôm qua xem nàng viết truyện, có một đoạn là viết cảnh lần đầu tiên tôi cõng nàng, trong đầu tái hiện tình cảnh đó, nước mắt tức thì chảy xuống, mỗi đoạn ký ức của nàng đều vô cùng sâu sắc, tưởng rằng nàng xem chu ký lúc trước viết rồi sao chép lại, sau này tôi mới biết đây là ký ức của nàng, hơn nữa đối thoại giữa hai đứa căn bản nhớ rõ không sót một chữ, tôi kinh ngạc nhìn nàng, nàng chỉ nói một câu: "Từng chuyện nhỏ giữa tớ và cậu như bộ nhớ trong máy vi tính, khắc thật sâu vào trong tim.", bạn sẽ bị lời nói của nàng cảm động thật lâu.
Giờ tan việc, tôi nắm tay nàng đi về phía cầu thang, nói muốn cõng nàng xuống hai tầng rồi hẵng đi thang máy, nàng thấy tôi đeo giày cao gót thì từ chối, trái lại bị nàng giở kế vặt, cõng tôi từ từ đi xuống.
Mạt: "Tại sao lại nhẹ thế?"
Tôi: "Đâu có, không phải hôm nọ đã cân rồi à."
Mạt: "Các bằng hữu cũng bảo cậu ăn nhiều thịt một chút, tối nay nhà Hi Hi làm thịt kho tàu, cậu có thể ăn hơn hai miếng chứ ?"
Tôi: "Nếu ăn ngon không ngán thì nghe lời cậu."
Mạt: "Tớ nghĩ tớ có thể cõng cậu thêm một lúc nữa."
Tôi: "Đừng, thả tớ xuống đây đi, rất mệt."
Mạt: "Coi như tập thể ɖu͙ƈ đi, dù sao tối nay cũng không có thời gian đi tập."
Tôi: "Chẳng phải cậu đói bụng à? Sao còn lắm sức như thế hả?"
Mạt: "Bởi vì tớ ăn rau chân vịt của Popeye đó, ha ha."
Doãn Hạ Mạt, tớ yêu cậu! Rất yêu, rất yêu!
Phiên ngoại 24
13:06:04, 10/3/2013
Thực ra tôi rất thích xem lời nhắn và lời tâm sự của các bạn dành cho tôi, chứng tỏ các bạn yêu thích cái topic này và đối với topic này có sự tín nhiệm và lưu luyến, tôi thật sự rất vui vẻ, hiện tại cho dù bận bịu thế nào đi chăng nữa đều sẽ vào đây xem một chút, giống như là bị trúng độc như các bạn nói đó, có lúc không có thời gian, chỉ đọc không trả lời, nhưng trong lòng sẽ nhớ những ID đáng yêu đó, có lúc sẽ rất phiền não, rõ ràng trả lời rồi nhưng vài bạn lại thất vọng nói tôi không để ý đến họ, xem ra Nhai thúc thúc (chỉ diễn đàn tianya) rất không nể mặt tôi mà, nuốt trả lời của tôi nhiều như vậy, ha ha.
Tôi biết rất nhiều bạn đang mê man và bất lực, thử hỏi ai không có lúc sa sút và khó khăn? Những chuyện xưa tôi và Yen từng trải qua cũng không phải thuận buồm xuôi gió, con người trong cuộc sống nhất định sẽ gặp phải rất nhiều ngăn trở, phải xem bạn tích cực đối mặt với nó hay là tiêu cực trốn tránh nó? Trong truyện làm bạn cảm thấy quá mức tốt đẹp đó là người viết cố gắng bỏ đi một ít trở ngại và bất đắc dĩ trong cuộc sống, hi vọng có thể mang đến cho các độc giả năng lượng tích cực, nhưng tôi muốn nói, chữ hạnh phúc này không phải nói có thì có, muốn có được nó, đôi bên ắt phải cùng nhau nỗ lực, quan trọng nhất vẫn là quý ở sự kiên trì, nếu gắng sức thực hiện lại không thể như bạn mong muốn, đừng thở dài nữa, xốc lại tinh thần làm lại từ đầu đi. Bất luận thế nào, nơi đây hoan nghênh các bạn đến bộc lộ nội tâm, chúng ta cùng nhau cố gắng, cố lên các bằng hữu, tôi tiếp tục công việc đây…
14:13:40, 10/3/2013
Hai ngày nay luôn bận thu băng, thừa dịp bây giờ mười phút giải lao, đăng một ca khúc rất ấm áp, rất êm tai của dân tộc Sami trong blog, cảm ơn một vị bằng hữu chia sẻ, để tôi nhớ lại nó. Phong cách Bắc Âu mềm nhẹ như vậy, cảm thấy mình giống như một con chim hải âu chao liệng trêи biển. Lần đầu tiên nghe bài hát này liền đã yêu mất rồi, cảm thấy tiếng ca thật là ấm áp, mọi buồn bã và phiền muộn đều trở nên không còn quan trọng nữa. Trong thành phố bận rộn này, chúng ta luôn tìm kiếm, luôn truy tìm, luôn hi vọng mọi thứ có thể hoàn mỹ hơn nữa, nhưng bao giờ cũng khiến cho thể xác và tinh thần của bản thân mệt mỏi. Hiện tại, chúng ta hãy thả xuống tất cả mọi chuyện, dừng lại bước chân bạn, an tĩnh lắng nghe giai điệu này, tin tưởng bạn nhất định sẽ thích. Có lẽ chỉ có âm nhạc như vậy mới có thể dỗ dành tâm tư nôn nóng của chính mình. Ca khúc đơn giản này, nhịp điệu nhẹ nhàng, ca từ vĩnh viễn nghe không hiểu… Có lúc đêm đen liền cần những bài hát này, rất đơn giản cũng rất mỹ mãn… Mở đầu bài hát không có khúc nhạc dạo, ca sĩ trực tiếp cất tiếng ca, giọng nữ Bắc Âu trong veo ngân nga. Cảm giác này giống như ánh nắng chiều rọi vào trêи người, lười biếng, ấm áp. Hưởng thụ an bình trong phút chốc này, bây giờ, không cần suy nghĩ gì nhiều···
PS: Tôi thích chia sẻ âm nhạc với các bạn, nếu có bài nào các bạn thích, xin đừng keo kiệt lời văn của các bạn, dù là viết một chữ hoặc một biểu cảm, để tôi biết cảm thụ trong lòng các bạn, cùng tìm kiếm đồng cảm…
Lời chính:
Dưới trời sao óng ánh
Tôi đang tìm
Dấu hiệu của bắc cực quang
Giữa bầu trời cực quang
Uốn lượn biến hóa như đang nhảy múa
Không đành lòng cắt ngang trong yên tĩnh
Tiếng thở vang vọng
Gió nhẹ khẽ rít
Như thứ gì thì thầm bên tai bạn
Nắm chặt lấy tay của tôi
Vuốt ve khuôn mặt của tôi
Khẽ nói lời âu yếm ngọt ngào
Xoa dịu tôi như vậy
Xin hãy ôm chặt thêm chút nữa
Có vậy, tôi mới không cảm thấy giá lạnh
Ngâm xướng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.