Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 158: Phiên ngoại 23
Cầm Gian Đích Luật Động
10/10/2020
Đến nhà ông bà với Yen đã hơn nửa tháng, nàng thích yên tĩnh an lành ở nơi đây, các thân thích sau khi tiếp xúc với nàng đều khen nàng không
dứt miệng, nói nàng không chỉ xinh đẹp mà còn tri thư đạt lễ*, dịu dàng
săn sóc, rất chiếu cố đối với người già và trẻ nhỏ (cho phép tôi khoe
khoang ca ngợi nàng ha, so với mấy cô dì chú bác anh chị của tôi thì
lời miêu tả của tôi khá là giản dị, mặc dù trong lòng có một xíu đố kỵ,
nhưng vẫn rất vui vẻ vì họ quý mến nàng, bởi vì nàng là người yêu của
tôi, ha ha! ).
(*tri thư đạt lễ: là học rộng và cư xử đúng lễ nghi)
Nhịp sống ở đây rất chậm, quan hệ đồng hương rất tốt, mỗi ngày ra ngoài họ sẽ niềm nở hỏi thăm, sẽ tặng nhau những bó rau tự trồng trong sân nhà, tôi và Yen yêu thích mỗi sáng thức dậy đánh răng rửa mặt xong xách rổ đi hái rau, làm salad ăn. Mới đầu mấy ông bà cô bác ăn không quen, về sau thì bảo chúng tôi làm nhiều một chút, nói không đủ ăn.
Ăn xong bữa sáng, bọn trẻ trong nhà hoặc bọn trẻ hàng xóm thích tìm hai đứa chơi, có hai nguyên nhân, một là trong nhà có rất nhiều đồ vặt ngon, ha ha! Hai là Yen rất được mấy bạn nhỏ yêu thích, cùng tụi nhỏ chơi cờ phi hành, cờ chiến và cờ năm quân, còn dạy tụi nhỏ vẽ vời, mấy ngày nay một đám trẻ con đến gõ cửa từ rất sớm, mang theo giấy vẽ, la hét còn chưa vẽ xong "Transformers", tôi chịu giày vò hoài. Sáng sớm năm mới sẽ có người đốt pháo, đốt xong, mới vừa vào mộng đẹp thì tụi nhỏ tới, cửa phòng khóa trái bị gõ vang ầm ầm, nhao nhao ồn ào kêu hai chúng tôi nhanh rời giường.
"Lão bà… cậu đi mở cửa!" Yen quay lưng về phía tôi, nỉ non nói.
"Đây đều là bé fans của cậu, đương nhiên cậu đi mở." Tôi kéo chăn trùm lại đầu, thật sự không muốn dậy, quá sớm! Liên tục mấy ngày dậy sớm, không chịu nổi!
"Cậu yêu tớ không?" Yen lại ra đòn sát thủ.
"Yêu!" Tôi biết nàng hỏi câu này, sau đó tôi sẽ phải ngoan ngoãn đi mở cửa.
"Thật ngoan!" Nàng xoay người ôm tôi 'chụt' một cái, con mắt vẫn nhắm chặt.
Mặc kệ thời tiết lạnh thế nào tôi đều thích mặc quần cộc hoặc váy ngủ khi ngủ, vội vã vén chăn lên lạnh đến mức tức thì nổi da gà, bước dài đi mở cửa, bọn nhỏ liền vọt vào.
"Ha ha! Các chị đều là heo lười, chị Ngữ Yên, mau rời giường!" Tụi nhỏ ùn ùn bò lên giường, đè lên Yen chơi đùa.
"Hai đứa trẻ rắm thúi, đừng nghĩ nhân cơ hội ăn đậu hũ của chị Yen." Hai bé trai hôn loạn lên mặt Yen, tôi tiến lên lập tức kéo hai đứa ra, Yen ngượng ngùng nhìn tôi cười.
"Các em đè lên chị thì sao dậy được? Ngoan ngoãn đi phòng khách chờ tụi chị được không?" Yen xoa đầu một đứa bé, dịu dàng nói, cả lũ mau chóng đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
"Phù!" Tôi đóng cửa phòng, nặng nề ngã xuống giường thở ra một hơi.
"Trẻ con mà cậu cũng ghen à?" Một tay Yen nâng cằm, một tay đắp kín chăn cho tôi.
"Cậu là của tớ, không cho phép bất kể người nào hôn cậu!" Tôi vươn mình đè lên người nàng, bá đạo cười nhìn nàng nói, tôi thừa nhận là tôi nổi máu ghen với trẻ nhỏ.
"Vậy nếu sau này tụi mình nhận nuôi đứa nhỏ, chẳng phải là cả ngày tớ đều ngửi thấy mùi chua à?" Yen ngẩng đầu lên khẽ cắn cằm của tôi.
"Tớ thích trẻ con, nhưng tớ không muốn sau này có đứa nhỏ, cậu chia nửa tình yêu cho nó, tớ sẽ khổ sở chết mất." Tôi nổi tính trẻ con, chu mỏ, nhỏ giọng nói.
"Ha ha! Sao lại vậy? Cậu mãi mãi là người mà tớ yêu nhất nhất nhất, ai cũng không san sẻ được tình yêu của tớ đối với cậu." Ánh mắt Yen lấp lánh, chân thành nhìn tôi nói.
"Vậy còn tạm được." Tôi vui vẻ hôn lên môi nàng, nụ hôn này không nỡ buông ra nhanh như vậy, nàng đột nhiên dùng sức đè ngã tôi.
"Cậu còn khơi mào ɖu͙ƈ vọng của tớ như thế, tớ liền không kiểm soát được, bị bọn nhỏ phát hiện sẽ không hay, dậy thôi nha?" Yen đỏ bừng mặt nhìn tôi nói.
"A! Được rồi!" Tôi ở trêи giường uốn éo nổi tính trẻ con, sau đó vẫn nghe lời của nàng ngồi dậy.
Tôi đã ăn hai mươi mấy cái Tết, nhưng Tết xuân năm nay để cho tôi khó quên nhất và vui vẻ nhất, đều bởi vì có nàng ở bên. Vả lại chúng tôi có thể quang minh chính đại chung sống, nàng đã là thành viên quan trọng trong gia đình tôi, trước đây chỉ có thể mơ tưởng, hiện tại giấc mơ cuối cùng cũng trở thành sự thật, cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời, mỗi ngày đều mang lòng đội ơn, cầu nguyện hai đứa có thể mãi hạnh phúc.
Sau khi Yen trở về từ nước ngoài, chúng tôi quen ngủ đúng giờ vào lúc 11h hoặc 11h30, quen nằm xuống giường ôm nhau nói chuyện một lúc, dẫu cho công tác có mệt bao nhiêu. Ôm ấp như vậy có thể để cho chúng tôi an tâm ngủ ngon, có lúc ngủ thẳng tới hừng đông, cảm thấy tay tê liệt, mới buông tay. Mỗi ngày chúng tôi đều kiên trì rèn luyện thân thể, hai bên hình thành một loại ăn ý ngầm, có cơ thể khỏe mạnh mới có thể bảo vệ và chăm sóc thật tốt người ở bên mình.
"Khi chúng mình già rồi, tớ hi vọng người đi trước chính là tớ." Yen từng chợt nói với tôi như vậy, tôi rất là kinh ngạc!
"Lý Ngữ Yên! Cậu thật đáng ghét, nếu đi thì là tớ đi trước." Tôi hơi giận nhìn nàng nói.
"Nếu tớ đi trước, khi rời đi được nhìn thấy cậu liền mãn nguyện." Lúc Yen nói điều này, lòng tôi vô cùng khó chịu.
"Tớ cũng nghĩ giống cậu, không muốn cuối cùng chỉ còn lại một mình đau khổ sinh sống, không dám tưởng tượng cậu không ở bên cạnh tớ tớ sẽ chịu đựng thế nào." Tôi lo lắng nói.
"Đáp ứng tớ được không? Mặc kệ ai đi trước, đều phải cố gắng sống tiếp vì người kia." Yen nắm chặt tay tôi, nghiêm túc nhìn tôi nói.
"… Ừm! Sau này đừng nói về đề tài này được không? Cách ngày này còn xa lắm, tớ không muốn nghĩ, trong lòng sẽ khó chịu." Nói đến đây thì xúc động muốn khóc, cảm thấy cuộc đời sao mà ngắn ngủi như thế? Chúng tôi còn chưa yêu đủ.
Trưa hôm qua khách tới nhà, ba ba và tôi bận việc ở nhà bếp, tôi nói với ba buổi tối muốn cùng Yen đi ra ngoài một lát.
"Phải rồi, hôm nay là lễ tình nhân, hai con chơi vui nhé." Ba ba thái rau nói.
"Ô? Lão nhân gia ngài cũng biết hôm nay là lễ tình nhân à?" Tôi thoáng ngẩn người, nói.
"Thời sự sáng nay không phải luôn đưa tin à, đúng rồi! Con đi ra ngoài, nhớ phải mua một cành hoa hồng về giúp ba, ba cũng đến góp vui, thật nhiều năm không tặng hoa cho Trần chủ nhiệm, xem bà ấy có phản ứng gì!" Ba ba cười giảo hoạt nhìn tôi.
"Được đó ba! Việc này cứ để con, hiếm thấy ba cũng lãng mạn một lần." Tôi vỗ vai ba ba nói đùa.
"Mà hai người các con ai tặng hoa ai thế?" Ba ba tò mò hỏi.
"Khà khà! Không nói cho ba!" Lúc tôi đang ra vẻ thần bí, Yen đi vào.
"Mọi người vất vả rồi, con ngửi thấy mùi đồ ăn." Yen đứng phía sau chúng tôi nói.
"Không vất vả, Tiểu Bảo con đánh trứng giúp ba, ba đi lấy rượu gia vị, hết mất rồi." Ba ba đưa bát cho Yen.
"Cục cưng, tối nay rảnh rỗi không?" Sau khi ba ba đi ra ngoài, tôi dựa vào nàng, nũng nịu hỏi.
"Giờ cậu đang hẹn tớ sao?" Yen nghịch ngợm hỏi vặn lại.
"Ừm! Tớ muốn hẹn cậu đi tới thị trấn lân cận một lúc, tiện thể ăn một bữa cơm, nể nang mặt mũi không?" Tôi hôn lấy tai của nàng.
"Cái này… cho tớ suy nghĩ một chút." Yen xoay người đi tới bồn rửa rau.
"Thật mất mặt mà! Còn muốn cân nhắc, xem ra sức hấp dẫn của tớ không đủ, ôi!" Tôi vờ đau lòng cúi đầu lột hạt dẻ.
"Buổi chiều đi chạy bộ sớm hơn, sau đó trở về tắm rửa, tớ hẹn cậu đi ra ngoài được không?" Yen đi tới ghé vào lưng tôi nói nhỏ.
"Cậu thật bá đạo, rõ ràng là tớ hẹn cậu trước." Tôi quay người lại nhìn nàng nói.
"Ai bảo tớ là lão công của cậu? Muốn hẹn cũng là tớ hẹn chứ!" Yen đánh trứng xong liền đắc ý rời khỏi nhà bếp, bỏ lại tôi một mình đứng đờ ra ở nhà bếp.
Buổi chiều hai đứa chạy bộ xong về tắm, đều tự tìm quần áo đẹp mặc ra ngoài, hôm nay tôi mặc váy ngắn, bốt cao, thêm áo khoác ngắn, Yen diện áo blazer màu trắng thoải mái, quần bò, phối hợp một đôi vans cổ điển, xuất phát tới thị trấn.
Dọc đường giao thông thuận tiện, vừa lái xe vừa nghe nhạc mà chúng tôi thích, tâm trạng đặc biệt tốt. Nhưng đi vào trung tâm thành phố thì bắt đầu ùn tắc giao thông, người ra ngoài ăn Tết quay về rất nhiều nên đông xe, xe khó khăn di chuyển.
"Cẩn thận một chút! Người nơi đây không mấy coi trọng luật giao thông, chạy loạn khắp nơi." Nhìn những chiếc xe chạy loạn đằng trước, tôi bắt đầu khẩn trương.
"Easy! Không làm khó được tớ!" Yen nắm chặt tay tôi, mỉm cười nháy mắt một cái với tôi.
"Tớ thích nhìn cậu lái xe, thật "đẹp trai" !" Nhìn nàng thành thục giữ tay lái bằng một tay, bình tĩnh nhìn về phía trước, yêu chết dáng vẻ "đẹp trai" này của nàng.
Phần 2
22:31:12, 16/2/2013
Xe lúc chạy lúc dừng ra khỏi phố xá sầm uất, xem ra tối nay muốn ăn cơm tại đây, đỗ xe có chút khó khăn. Hiện giờ đời sống con người càng ngày càng tốt, xe càng ngày càng nhiều, tôi cùng Yen lượn quanh thị trấn một vòng nhưng không tìm được chỗ thích hợp.
"Không nghĩ rằng thị trấn nhỏ cũng náo nhiệt như thế, xem ra chúng mình đành phải đỗ xa một chút, sau đó đi theo dòng người?" Yen khẽ cau mày nói.
"Trêи đường lộn xộn nơi nơi, bây giờ vẫn chưa tới thời gian ăn cơm… đúng rồi! Lần trước ba ba từng dẫn tớ tới một làng chài nhỏ, cảnh sắc ở đó rất đẹp, vả lại rất yên tĩnh." Tôi chợt nhớ lại.
"Tốt! Vậy đi ra đó trước, đi như thế nào?" Tôi chưa kịp nói xong thì Yen đã phấn khởi nhìn tôi nói.
"Chờ đã, để gọi điện thoại cho ba ba hỏi vị trí cụ thể." Lập tức cầm điện thoại di động lên bấm số, ba ba nói tỉ mỉ cho tôi, Yen chạy theo hướng tay tôi chỉ.
Rời xa phố xá sầm uất, chạy vào một con đường rộng rãi, hai bên đường đều là rừng cây khô héo, phối với trời xanh lại hiện ra một loại phong tình độc đáo.
"Lý Tiểu Bảo, cậu có ngửi thấy mùi biển không? Phù!" Tôi kéo kính xe xuống, hưng phấn kêu.
"Bạn học Tiểu Doãn, mũi cậu là mũi cẩu à, sao tớ không ngửi thấy được?" Yen cũng mở cửa sổ ra hít sâu.
"Ha ha! Đi về phía trước 1 km nữa cậu chắc chắn có thể ngửi được." Nhìn thấy cột mốc gần đó, tôi nhớ là sắp đến rồi.
"Thân ái, đây là muối biển sao?" Yen lái chậm lại, tò mò nhìn đồng muối trắng mênh ʍôиɠ bên trái.
"Yes! Cậu xem, chúng mình đến cổng làng rồi." Nhìn cổng làng chài, vui vẻ chỉ vào.
"Vậy sau khi tiến vào là có thể nhìn thấy biển?" Yen bật nhỏ nhạc rồi nắm tay tôi hỏi.
"Thông minh! Nơi này là tiểu hải đảo, không lớn, nghe ba ba nói lúc đầu muốn khai phá khu du lịch, nhưng không biết nguyên nhân gì lại gác lại." Tôi nhìn ngôi nhà ven đường với chiều cao không đồng đều, không có thay đổi gì so với trước đây.
"Thật xinh đẹp! Không khai phá cũng tốt, phong cảnh tự nhiên như thế rất khó thấy được, lần này đi về không biết lần sau bao giờ mới quay lại." Yen dịu dàng nói.
"Đúng đấy!" Tôi quay đầu nhìn về phía nàng. Nhà ông bà rất xa, chúng tôi không biết về sau mọi người đều có thời gian như năm nay hay không.
"Bảo bối, tớ thấy biển rồi!" Yen vui vẻ nói.
"Ha ha! Lái lên trước tý nữa, nơi đó có chỗ đậu xe." Nhìn nàng vui sướиɠ tôi cũng vui lây.
Sau khi xuống xe, gió hơi lớn, khí trời ở đây mặc dù không phải rất lạnh, nhưng ở bờ biển thì không giống với lúc trước, may là đến có chuẩn bị, cầm lấy hai cái áo khoác dài từ ghế sau, khoác lên trêи người mặc cho nàng, nàng nhìn tôi cười rực rỡ. Tôi dắt tay nàng bước chậm dọc bờ biển, các dân làng bỏ vốn lát vỉa hè thành đường xi măng, như vậy cát sẽ không chui vào trong giày.
Địa phương ít người nên đặc biệt yên tĩnh, tôi và Yen vừa nói vừa cười nắm tay dung dăng dung dẻ đi chơi, như hai đứa bé không chịu lớn, đi tới một khu phong cảnh, Yen ngừng lại.
"Đứng ở đây thưởng thức cảnh đẹp một lúc đi." Nàng kéo tôi vào trong lòng nàng, ôm thật chặt.
"Ừm! Lạnh không?" Tôi nghiêng đầu hỏi.
"Không lạnh, ôm cậu rất dễ chịu, rất ấm áp." Yen ghé vào tai tôi nói khẽ.
"Được cậu ôm thật tốt!" Tôi cười hì hì.
"Qua mấy ngày sẽ phải đi về làm việc, hàng năm cậu đều lập kế hoạch cho bản thân, tớ muốn biết kế hoạch năm nay của cậu là cái gì?" Yen bỗng hỏi.
"Năm nay tớ còn vạch ra một kế hoạch lớn, không biết có thể thực hiện được không." Tôi mập mờ nói.
"Hả? Nói nghe thử xem? Xem tớ có thể giúp cậu được không." Yen rất tò mò.
"He he! Nhất định phải có cậu phối hợp mới được đó!" Tôi tiếp tục thần thần bí bí.
"Nói!" Yen biết tôi bắt đầu nghịch, nắm chặt người tôi ra lệnh.
"Thật dữ nha!" Tôi vờ oan ức làm nũng, trong lòng rất yêu nàng đôi khi tỏ vẻ ngầu.
"…" Yen chỉ cười không nói.
"Được rồi, kế hoạch năm nay của tớ chính là… cưới cậu về nhà." Tôi chậm rãi nói.
"Hể? ? ? Tại sao là cậu cưới tớ về chứ? Cậu ngược rồi!" Yen kϊƈɦ động xoay người tôi về phía nàng.
"Ha ha! Đều giống nhau mà!" Tôi cười đùa nói.
"Không giống nhau! Là cậu gả cho tớ được không? Gia trưởng hai bên đã đàm luận xong rồi, Doãn Hạ Mạt cậu tên bại hoại này." Yen trừng đôi mắt lóng lánh của nàng nhìn tôi, vừa tức vừa buồn cười lắc lư bờ vai của tôi.
"Ha ha! Không đùa cậu, tớ nói nghiêm túc." Tôi đầu hàng.
"Năm nay tớ có hai cái kế hoạch, cái thứ nhất là xử lý tốt chuyện trong phòng làm việc, toàn quyền giao cho Thiên Qua quản lý, trước khi đi lấy vợ xa nước, sắp xếp hết công tác đại học ở đây, có khả năng tiếp tục làm công ty âm nhạc, kế hoạch thứ hai chính là tớ đáp ứng cậu, cùng đi Provence với cậu." Gió thổi vào tóc dài của nàng tung bay nhốn nháo, tôi vén lên sợi tóc bên môi nàng, chăm chú nhìn nàng nói.
"Thật? Đây là nơi mà chúng mình muốn đi từ trước tới giờ, năm nay thật sự có thể đi?" Yen hơi khó tin lời nói ban nãy của tôi.
"Thật! Trước kia luôn bận bịu không có cách nào đi, năm nay bất luận ra sao cũng phải lên kế hoạch tốt chuyện này, cậu cứ để tớ thu xếp hết nhé?" Nhìn vẻ mặt vui mừng của nàng, trong lòng càng xác định nhất định phải làm tốt chuyện này, sẽ không để cho nàng thất vọng.
"Được! Thật chờ mong ngày đó đến nhanh nhanh. Mới nãy cậu nói muốn ra nước ngoài tiếp tục mở phòng làm việc, tớ không phản đối! Nhưng mà tớ thực lòng không muốn cậu mệt như vậy, ở nhà làm toàn chức thái thái* thật tốt mà!" Yen ôm tôi nói.
(*toàn chức thái thái = bà chủ nhà: chỉ người phụ nữ không có công việc hoặc bỏ công việc chỉ ở nhà làm nội trợ.)
"Không được! Cậu biết tớ thích làm việc, ru rú ở nhà tớ sẽ buồn chết, còn tách rời với xã hội, sẽ lãng phí chuyên ngành của tớ." Tôi kiên quyết nói.
"Ôi! Biết ngay cậu sẽ nói như vậy, nhưng tớ rất muốn nuôi cậu, làm sao bây giờ?" Yen cười hỏi.
"Đơn giản thôi! Tớ đưa hết tiền kiếm được giao cho cậu quản lý, cậu liền có thể nuôi tớ, ha ha!" Tôi cười đắc ý.
"Cậu… được rồi! Tớ nói không lại cậu, xoay người!" Yen đột nhiên ra lệnh.
"Hả?" Tôi không rõ.
"Giúp cậu chỉnh lại cổ áo đằng sau bị vểnh lên rồi." Yen không đợi tôi quay người liền mạnh mẽ xoay người tôi về phía biển cả, tôi ngoan ngoãn đứng im, nhưng không cảm thấy nàng đang chỉnh cho tôi.
"Đừng nhúc nhích!" Khi muốn quay người nhìn nàng, nàng giữ lại bả vai tôi, mệnh lệnh. Lúc này người nàng dựa sát vào sau lưng tôi, hai tay giơ ra trước mắt tôi, tôi nhìn thấy nàng cầm trong tay một chiếc dây chuyền lấp lánh.
"Đẹp không?" Giọng Yen rất nhẹ nhàng.
"Thật là đẹp! Cậu mua lúc nào?" Tôi thích nàng bao giờ cũng tạo ra niềm vui bất ngờ cho tôi.
"Lần trước về Canada thì mua, muốn đợi ngày này tặng cho cậu, lễ tình nhân vui vẻ!" Yen nói xong đeo cho tôi, tôi kϊƈɦ động xoay người ôm chặt lấy nàng.
"Tớ còn muốn cho cậu bất ngờ trước, bị cậu cướp mất lãng mạn của tớ, đáng ghét!" Tôi khẽ đánh lưng của nàng.
"Hả? Giờ cho cũng không muộn mà! Là cái gì?" Ánh mắt Yen mong đợi nhìn tôi.
"Nhắm mắt lại!" Tôi yêu cầu, Yen mỉm cười lập tức nhắm lại hai mắt.
"Vươn tay trái ra!" Tôi vừa nói vừa đưa tay vào túi lấy đồ, nàng ngoan ngoãn nghe theo.
"Được rồi!" Làm xong, hai tay buông ra sau lưng, mím môi nhìn nàng.
"Oa! Sao cậu biết tớ thích kiểu vòng tay này?" Yen kinh ngạc nhìn vòng tay tôi đeo cho nàng.
"Lần trước cậu và Văn Văn xem tạp chí thời trang, thấy cậu nhìn nó với vẻ mặt yêu quý tớ liền nhớ kỹ." Tôi cười tít mắt nói.
"Yêu cậu chết mất! Cậu thật chu đáo, cảm ơn!" Yen vui mừng tiến lên khẽ hôn lên mặt tôi.
"Cậu thích thì tớ vui vẻ thỏa mãn, đáng tiếc còn thiếu một bó hoa!" Tôi mỉm cười nói.
"Ai nói lễ tình nhân nhất định phải tặng hoa chứ? Có phần quà này tớ đã rất vui vẻ rồi. Lão bà! Tớ yêu cậu!" Yen thâm tình nhìn tôi.
"Lão công! Tớ cũng yêu cậu!" Nơi này không có ai, có thể thoả thích ôm hôn…
Nàng từng nói đối với người yêu không nên xem nhẹ sự lãng mạn trong những chi tiết nhỏ nhặt, rất nhiều đôi bên nhau lâu dài sẽ dần dần phai nhạt sự lãng mạn, cuộc sống bắt đầu đơn điệu, nhìn như không có vấn đề, nhưng rất nhiều lúc chính vì chầm chậm lạnh nhạt như vậy mà đôi bên nảy sinh cảm giác chán yêu, muốn duy trì nhiệt độ tình yêu, đôi bên cần tạo ra một ít lãng mạn bất ngờ dù chỉ nhỏ nhoi, như vậy không chỉ tăng thêm thú vị trong cuộc sống, còn biết quý trọng đối phương hơn nữa…
(*tri thư đạt lễ: là học rộng và cư xử đúng lễ nghi)
Nhịp sống ở đây rất chậm, quan hệ đồng hương rất tốt, mỗi ngày ra ngoài họ sẽ niềm nở hỏi thăm, sẽ tặng nhau những bó rau tự trồng trong sân nhà, tôi và Yen yêu thích mỗi sáng thức dậy đánh răng rửa mặt xong xách rổ đi hái rau, làm salad ăn. Mới đầu mấy ông bà cô bác ăn không quen, về sau thì bảo chúng tôi làm nhiều một chút, nói không đủ ăn.
Ăn xong bữa sáng, bọn trẻ trong nhà hoặc bọn trẻ hàng xóm thích tìm hai đứa chơi, có hai nguyên nhân, một là trong nhà có rất nhiều đồ vặt ngon, ha ha! Hai là Yen rất được mấy bạn nhỏ yêu thích, cùng tụi nhỏ chơi cờ phi hành, cờ chiến và cờ năm quân, còn dạy tụi nhỏ vẽ vời, mấy ngày nay một đám trẻ con đến gõ cửa từ rất sớm, mang theo giấy vẽ, la hét còn chưa vẽ xong "Transformers", tôi chịu giày vò hoài. Sáng sớm năm mới sẽ có người đốt pháo, đốt xong, mới vừa vào mộng đẹp thì tụi nhỏ tới, cửa phòng khóa trái bị gõ vang ầm ầm, nhao nhao ồn ào kêu hai chúng tôi nhanh rời giường.
"Lão bà… cậu đi mở cửa!" Yen quay lưng về phía tôi, nỉ non nói.
"Đây đều là bé fans của cậu, đương nhiên cậu đi mở." Tôi kéo chăn trùm lại đầu, thật sự không muốn dậy, quá sớm! Liên tục mấy ngày dậy sớm, không chịu nổi!
"Cậu yêu tớ không?" Yen lại ra đòn sát thủ.
"Yêu!" Tôi biết nàng hỏi câu này, sau đó tôi sẽ phải ngoan ngoãn đi mở cửa.
"Thật ngoan!" Nàng xoay người ôm tôi 'chụt' một cái, con mắt vẫn nhắm chặt.
Mặc kệ thời tiết lạnh thế nào tôi đều thích mặc quần cộc hoặc váy ngủ khi ngủ, vội vã vén chăn lên lạnh đến mức tức thì nổi da gà, bước dài đi mở cửa, bọn nhỏ liền vọt vào.
"Ha ha! Các chị đều là heo lười, chị Ngữ Yên, mau rời giường!" Tụi nhỏ ùn ùn bò lên giường, đè lên Yen chơi đùa.
"Hai đứa trẻ rắm thúi, đừng nghĩ nhân cơ hội ăn đậu hũ của chị Yen." Hai bé trai hôn loạn lên mặt Yen, tôi tiến lên lập tức kéo hai đứa ra, Yen ngượng ngùng nhìn tôi cười.
"Các em đè lên chị thì sao dậy được? Ngoan ngoãn đi phòng khách chờ tụi chị được không?" Yen xoa đầu một đứa bé, dịu dàng nói, cả lũ mau chóng đứng dậy chạy ra khỏi phòng.
"Phù!" Tôi đóng cửa phòng, nặng nề ngã xuống giường thở ra một hơi.
"Trẻ con mà cậu cũng ghen à?" Một tay Yen nâng cằm, một tay đắp kín chăn cho tôi.
"Cậu là của tớ, không cho phép bất kể người nào hôn cậu!" Tôi vươn mình đè lên người nàng, bá đạo cười nhìn nàng nói, tôi thừa nhận là tôi nổi máu ghen với trẻ nhỏ.
"Vậy nếu sau này tụi mình nhận nuôi đứa nhỏ, chẳng phải là cả ngày tớ đều ngửi thấy mùi chua à?" Yen ngẩng đầu lên khẽ cắn cằm của tôi.
"Tớ thích trẻ con, nhưng tớ không muốn sau này có đứa nhỏ, cậu chia nửa tình yêu cho nó, tớ sẽ khổ sở chết mất." Tôi nổi tính trẻ con, chu mỏ, nhỏ giọng nói.
"Ha ha! Sao lại vậy? Cậu mãi mãi là người mà tớ yêu nhất nhất nhất, ai cũng không san sẻ được tình yêu của tớ đối với cậu." Ánh mắt Yen lấp lánh, chân thành nhìn tôi nói.
"Vậy còn tạm được." Tôi vui vẻ hôn lên môi nàng, nụ hôn này không nỡ buông ra nhanh như vậy, nàng đột nhiên dùng sức đè ngã tôi.
"Cậu còn khơi mào ɖu͙ƈ vọng của tớ như thế, tớ liền không kiểm soát được, bị bọn nhỏ phát hiện sẽ không hay, dậy thôi nha?" Yen đỏ bừng mặt nhìn tôi nói.
"A! Được rồi!" Tôi ở trêи giường uốn éo nổi tính trẻ con, sau đó vẫn nghe lời của nàng ngồi dậy.
Tôi đã ăn hai mươi mấy cái Tết, nhưng Tết xuân năm nay để cho tôi khó quên nhất và vui vẻ nhất, đều bởi vì có nàng ở bên. Vả lại chúng tôi có thể quang minh chính đại chung sống, nàng đã là thành viên quan trọng trong gia đình tôi, trước đây chỉ có thể mơ tưởng, hiện tại giấc mơ cuối cùng cũng trở thành sự thật, cảm giác này rất khó diễn tả bằng lời, mỗi ngày đều mang lòng đội ơn, cầu nguyện hai đứa có thể mãi hạnh phúc.
Sau khi Yen trở về từ nước ngoài, chúng tôi quen ngủ đúng giờ vào lúc 11h hoặc 11h30, quen nằm xuống giường ôm nhau nói chuyện một lúc, dẫu cho công tác có mệt bao nhiêu. Ôm ấp như vậy có thể để cho chúng tôi an tâm ngủ ngon, có lúc ngủ thẳng tới hừng đông, cảm thấy tay tê liệt, mới buông tay. Mỗi ngày chúng tôi đều kiên trì rèn luyện thân thể, hai bên hình thành một loại ăn ý ngầm, có cơ thể khỏe mạnh mới có thể bảo vệ và chăm sóc thật tốt người ở bên mình.
"Khi chúng mình già rồi, tớ hi vọng người đi trước chính là tớ." Yen từng chợt nói với tôi như vậy, tôi rất là kinh ngạc!
"Lý Ngữ Yên! Cậu thật đáng ghét, nếu đi thì là tớ đi trước." Tôi hơi giận nhìn nàng nói.
"Nếu tớ đi trước, khi rời đi được nhìn thấy cậu liền mãn nguyện." Lúc Yen nói điều này, lòng tôi vô cùng khó chịu.
"Tớ cũng nghĩ giống cậu, không muốn cuối cùng chỉ còn lại một mình đau khổ sinh sống, không dám tưởng tượng cậu không ở bên cạnh tớ tớ sẽ chịu đựng thế nào." Tôi lo lắng nói.
"Đáp ứng tớ được không? Mặc kệ ai đi trước, đều phải cố gắng sống tiếp vì người kia." Yen nắm chặt tay tôi, nghiêm túc nhìn tôi nói.
"… Ừm! Sau này đừng nói về đề tài này được không? Cách ngày này còn xa lắm, tớ không muốn nghĩ, trong lòng sẽ khó chịu." Nói đến đây thì xúc động muốn khóc, cảm thấy cuộc đời sao mà ngắn ngủi như thế? Chúng tôi còn chưa yêu đủ.
Trưa hôm qua khách tới nhà, ba ba và tôi bận việc ở nhà bếp, tôi nói với ba buổi tối muốn cùng Yen đi ra ngoài một lát.
"Phải rồi, hôm nay là lễ tình nhân, hai con chơi vui nhé." Ba ba thái rau nói.
"Ô? Lão nhân gia ngài cũng biết hôm nay là lễ tình nhân à?" Tôi thoáng ngẩn người, nói.
"Thời sự sáng nay không phải luôn đưa tin à, đúng rồi! Con đi ra ngoài, nhớ phải mua một cành hoa hồng về giúp ba, ba cũng đến góp vui, thật nhiều năm không tặng hoa cho Trần chủ nhiệm, xem bà ấy có phản ứng gì!" Ba ba cười giảo hoạt nhìn tôi.
"Được đó ba! Việc này cứ để con, hiếm thấy ba cũng lãng mạn một lần." Tôi vỗ vai ba ba nói đùa.
"Mà hai người các con ai tặng hoa ai thế?" Ba ba tò mò hỏi.
"Khà khà! Không nói cho ba!" Lúc tôi đang ra vẻ thần bí, Yen đi vào.
"Mọi người vất vả rồi, con ngửi thấy mùi đồ ăn." Yen đứng phía sau chúng tôi nói.
"Không vất vả, Tiểu Bảo con đánh trứng giúp ba, ba đi lấy rượu gia vị, hết mất rồi." Ba ba đưa bát cho Yen.
"Cục cưng, tối nay rảnh rỗi không?" Sau khi ba ba đi ra ngoài, tôi dựa vào nàng, nũng nịu hỏi.
"Giờ cậu đang hẹn tớ sao?" Yen nghịch ngợm hỏi vặn lại.
"Ừm! Tớ muốn hẹn cậu đi tới thị trấn lân cận một lúc, tiện thể ăn một bữa cơm, nể nang mặt mũi không?" Tôi hôn lấy tai của nàng.
"Cái này… cho tớ suy nghĩ một chút." Yen xoay người đi tới bồn rửa rau.
"Thật mất mặt mà! Còn muốn cân nhắc, xem ra sức hấp dẫn của tớ không đủ, ôi!" Tôi vờ đau lòng cúi đầu lột hạt dẻ.
"Buổi chiều đi chạy bộ sớm hơn, sau đó trở về tắm rửa, tớ hẹn cậu đi ra ngoài được không?" Yen đi tới ghé vào lưng tôi nói nhỏ.
"Cậu thật bá đạo, rõ ràng là tớ hẹn cậu trước." Tôi quay người lại nhìn nàng nói.
"Ai bảo tớ là lão công của cậu? Muốn hẹn cũng là tớ hẹn chứ!" Yen đánh trứng xong liền đắc ý rời khỏi nhà bếp, bỏ lại tôi một mình đứng đờ ra ở nhà bếp.
Buổi chiều hai đứa chạy bộ xong về tắm, đều tự tìm quần áo đẹp mặc ra ngoài, hôm nay tôi mặc váy ngắn, bốt cao, thêm áo khoác ngắn, Yen diện áo blazer màu trắng thoải mái, quần bò, phối hợp một đôi vans cổ điển, xuất phát tới thị trấn.
Dọc đường giao thông thuận tiện, vừa lái xe vừa nghe nhạc mà chúng tôi thích, tâm trạng đặc biệt tốt. Nhưng đi vào trung tâm thành phố thì bắt đầu ùn tắc giao thông, người ra ngoài ăn Tết quay về rất nhiều nên đông xe, xe khó khăn di chuyển.
"Cẩn thận một chút! Người nơi đây không mấy coi trọng luật giao thông, chạy loạn khắp nơi." Nhìn những chiếc xe chạy loạn đằng trước, tôi bắt đầu khẩn trương.
"Easy! Không làm khó được tớ!" Yen nắm chặt tay tôi, mỉm cười nháy mắt một cái với tôi.
"Tớ thích nhìn cậu lái xe, thật "đẹp trai" !" Nhìn nàng thành thục giữ tay lái bằng một tay, bình tĩnh nhìn về phía trước, yêu chết dáng vẻ "đẹp trai" này của nàng.
Phần 2
22:31:12, 16/2/2013
Xe lúc chạy lúc dừng ra khỏi phố xá sầm uất, xem ra tối nay muốn ăn cơm tại đây, đỗ xe có chút khó khăn. Hiện giờ đời sống con người càng ngày càng tốt, xe càng ngày càng nhiều, tôi cùng Yen lượn quanh thị trấn một vòng nhưng không tìm được chỗ thích hợp.
"Không nghĩ rằng thị trấn nhỏ cũng náo nhiệt như thế, xem ra chúng mình đành phải đỗ xa một chút, sau đó đi theo dòng người?" Yen khẽ cau mày nói.
"Trêи đường lộn xộn nơi nơi, bây giờ vẫn chưa tới thời gian ăn cơm… đúng rồi! Lần trước ba ba từng dẫn tớ tới một làng chài nhỏ, cảnh sắc ở đó rất đẹp, vả lại rất yên tĩnh." Tôi chợt nhớ lại.
"Tốt! Vậy đi ra đó trước, đi như thế nào?" Tôi chưa kịp nói xong thì Yen đã phấn khởi nhìn tôi nói.
"Chờ đã, để gọi điện thoại cho ba ba hỏi vị trí cụ thể." Lập tức cầm điện thoại di động lên bấm số, ba ba nói tỉ mỉ cho tôi, Yen chạy theo hướng tay tôi chỉ.
Rời xa phố xá sầm uất, chạy vào một con đường rộng rãi, hai bên đường đều là rừng cây khô héo, phối với trời xanh lại hiện ra một loại phong tình độc đáo.
"Lý Tiểu Bảo, cậu có ngửi thấy mùi biển không? Phù!" Tôi kéo kính xe xuống, hưng phấn kêu.
"Bạn học Tiểu Doãn, mũi cậu là mũi cẩu à, sao tớ không ngửi thấy được?" Yen cũng mở cửa sổ ra hít sâu.
"Ha ha! Đi về phía trước 1 km nữa cậu chắc chắn có thể ngửi được." Nhìn thấy cột mốc gần đó, tôi nhớ là sắp đến rồi.
"Thân ái, đây là muối biển sao?" Yen lái chậm lại, tò mò nhìn đồng muối trắng mênh ʍôиɠ bên trái.
"Yes! Cậu xem, chúng mình đến cổng làng rồi." Nhìn cổng làng chài, vui vẻ chỉ vào.
"Vậy sau khi tiến vào là có thể nhìn thấy biển?" Yen bật nhỏ nhạc rồi nắm tay tôi hỏi.
"Thông minh! Nơi này là tiểu hải đảo, không lớn, nghe ba ba nói lúc đầu muốn khai phá khu du lịch, nhưng không biết nguyên nhân gì lại gác lại." Tôi nhìn ngôi nhà ven đường với chiều cao không đồng đều, không có thay đổi gì so với trước đây.
"Thật xinh đẹp! Không khai phá cũng tốt, phong cảnh tự nhiên như thế rất khó thấy được, lần này đi về không biết lần sau bao giờ mới quay lại." Yen dịu dàng nói.
"Đúng đấy!" Tôi quay đầu nhìn về phía nàng. Nhà ông bà rất xa, chúng tôi không biết về sau mọi người đều có thời gian như năm nay hay không.
"Bảo bối, tớ thấy biển rồi!" Yen vui vẻ nói.
"Ha ha! Lái lên trước tý nữa, nơi đó có chỗ đậu xe." Nhìn nàng vui sướиɠ tôi cũng vui lây.
Sau khi xuống xe, gió hơi lớn, khí trời ở đây mặc dù không phải rất lạnh, nhưng ở bờ biển thì không giống với lúc trước, may là đến có chuẩn bị, cầm lấy hai cái áo khoác dài từ ghế sau, khoác lên trêи người mặc cho nàng, nàng nhìn tôi cười rực rỡ. Tôi dắt tay nàng bước chậm dọc bờ biển, các dân làng bỏ vốn lát vỉa hè thành đường xi măng, như vậy cát sẽ không chui vào trong giày.
Địa phương ít người nên đặc biệt yên tĩnh, tôi và Yen vừa nói vừa cười nắm tay dung dăng dung dẻ đi chơi, như hai đứa bé không chịu lớn, đi tới một khu phong cảnh, Yen ngừng lại.
"Đứng ở đây thưởng thức cảnh đẹp một lúc đi." Nàng kéo tôi vào trong lòng nàng, ôm thật chặt.
"Ừm! Lạnh không?" Tôi nghiêng đầu hỏi.
"Không lạnh, ôm cậu rất dễ chịu, rất ấm áp." Yen ghé vào tai tôi nói khẽ.
"Được cậu ôm thật tốt!" Tôi cười hì hì.
"Qua mấy ngày sẽ phải đi về làm việc, hàng năm cậu đều lập kế hoạch cho bản thân, tớ muốn biết kế hoạch năm nay của cậu là cái gì?" Yen bỗng hỏi.
"Năm nay tớ còn vạch ra một kế hoạch lớn, không biết có thể thực hiện được không." Tôi mập mờ nói.
"Hả? Nói nghe thử xem? Xem tớ có thể giúp cậu được không." Yen rất tò mò.
"He he! Nhất định phải có cậu phối hợp mới được đó!" Tôi tiếp tục thần thần bí bí.
"Nói!" Yen biết tôi bắt đầu nghịch, nắm chặt người tôi ra lệnh.
"Thật dữ nha!" Tôi vờ oan ức làm nũng, trong lòng rất yêu nàng đôi khi tỏ vẻ ngầu.
"…" Yen chỉ cười không nói.
"Được rồi, kế hoạch năm nay của tớ chính là… cưới cậu về nhà." Tôi chậm rãi nói.
"Hể? ? ? Tại sao là cậu cưới tớ về chứ? Cậu ngược rồi!" Yen kϊƈɦ động xoay người tôi về phía nàng.
"Ha ha! Đều giống nhau mà!" Tôi cười đùa nói.
"Không giống nhau! Là cậu gả cho tớ được không? Gia trưởng hai bên đã đàm luận xong rồi, Doãn Hạ Mạt cậu tên bại hoại này." Yen trừng đôi mắt lóng lánh của nàng nhìn tôi, vừa tức vừa buồn cười lắc lư bờ vai của tôi.
"Ha ha! Không đùa cậu, tớ nói nghiêm túc." Tôi đầu hàng.
"Năm nay tớ có hai cái kế hoạch, cái thứ nhất là xử lý tốt chuyện trong phòng làm việc, toàn quyền giao cho Thiên Qua quản lý, trước khi đi lấy vợ xa nước, sắp xếp hết công tác đại học ở đây, có khả năng tiếp tục làm công ty âm nhạc, kế hoạch thứ hai chính là tớ đáp ứng cậu, cùng đi Provence với cậu." Gió thổi vào tóc dài của nàng tung bay nhốn nháo, tôi vén lên sợi tóc bên môi nàng, chăm chú nhìn nàng nói.
"Thật? Đây là nơi mà chúng mình muốn đi từ trước tới giờ, năm nay thật sự có thể đi?" Yen hơi khó tin lời nói ban nãy của tôi.
"Thật! Trước kia luôn bận bịu không có cách nào đi, năm nay bất luận ra sao cũng phải lên kế hoạch tốt chuyện này, cậu cứ để tớ thu xếp hết nhé?" Nhìn vẻ mặt vui mừng của nàng, trong lòng càng xác định nhất định phải làm tốt chuyện này, sẽ không để cho nàng thất vọng.
"Được! Thật chờ mong ngày đó đến nhanh nhanh. Mới nãy cậu nói muốn ra nước ngoài tiếp tục mở phòng làm việc, tớ không phản đối! Nhưng mà tớ thực lòng không muốn cậu mệt như vậy, ở nhà làm toàn chức thái thái* thật tốt mà!" Yen ôm tôi nói.
(*toàn chức thái thái = bà chủ nhà: chỉ người phụ nữ không có công việc hoặc bỏ công việc chỉ ở nhà làm nội trợ.)
"Không được! Cậu biết tớ thích làm việc, ru rú ở nhà tớ sẽ buồn chết, còn tách rời với xã hội, sẽ lãng phí chuyên ngành của tớ." Tôi kiên quyết nói.
"Ôi! Biết ngay cậu sẽ nói như vậy, nhưng tớ rất muốn nuôi cậu, làm sao bây giờ?" Yen cười hỏi.
"Đơn giản thôi! Tớ đưa hết tiền kiếm được giao cho cậu quản lý, cậu liền có thể nuôi tớ, ha ha!" Tôi cười đắc ý.
"Cậu… được rồi! Tớ nói không lại cậu, xoay người!" Yen đột nhiên ra lệnh.
"Hả?" Tôi không rõ.
"Giúp cậu chỉnh lại cổ áo đằng sau bị vểnh lên rồi." Yen không đợi tôi quay người liền mạnh mẽ xoay người tôi về phía biển cả, tôi ngoan ngoãn đứng im, nhưng không cảm thấy nàng đang chỉnh cho tôi.
"Đừng nhúc nhích!" Khi muốn quay người nhìn nàng, nàng giữ lại bả vai tôi, mệnh lệnh. Lúc này người nàng dựa sát vào sau lưng tôi, hai tay giơ ra trước mắt tôi, tôi nhìn thấy nàng cầm trong tay một chiếc dây chuyền lấp lánh.
"Đẹp không?" Giọng Yen rất nhẹ nhàng.
"Thật là đẹp! Cậu mua lúc nào?" Tôi thích nàng bao giờ cũng tạo ra niềm vui bất ngờ cho tôi.
"Lần trước về Canada thì mua, muốn đợi ngày này tặng cho cậu, lễ tình nhân vui vẻ!" Yen nói xong đeo cho tôi, tôi kϊƈɦ động xoay người ôm chặt lấy nàng.
"Tớ còn muốn cho cậu bất ngờ trước, bị cậu cướp mất lãng mạn của tớ, đáng ghét!" Tôi khẽ đánh lưng của nàng.
"Hả? Giờ cho cũng không muộn mà! Là cái gì?" Ánh mắt Yen mong đợi nhìn tôi.
"Nhắm mắt lại!" Tôi yêu cầu, Yen mỉm cười lập tức nhắm lại hai mắt.
"Vươn tay trái ra!" Tôi vừa nói vừa đưa tay vào túi lấy đồ, nàng ngoan ngoãn nghe theo.
"Được rồi!" Làm xong, hai tay buông ra sau lưng, mím môi nhìn nàng.
"Oa! Sao cậu biết tớ thích kiểu vòng tay này?" Yen kinh ngạc nhìn vòng tay tôi đeo cho nàng.
"Lần trước cậu và Văn Văn xem tạp chí thời trang, thấy cậu nhìn nó với vẻ mặt yêu quý tớ liền nhớ kỹ." Tôi cười tít mắt nói.
"Yêu cậu chết mất! Cậu thật chu đáo, cảm ơn!" Yen vui mừng tiến lên khẽ hôn lên mặt tôi.
"Cậu thích thì tớ vui vẻ thỏa mãn, đáng tiếc còn thiếu một bó hoa!" Tôi mỉm cười nói.
"Ai nói lễ tình nhân nhất định phải tặng hoa chứ? Có phần quà này tớ đã rất vui vẻ rồi. Lão bà! Tớ yêu cậu!" Yen thâm tình nhìn tôi.
"Lão công! Tớ cũng yêu cậu!" Nơi này không có ai, có thể thoả thích ôm hôn…
Nàng từng nói đối với người yêu không nên xem nhẹ sự lãng mạn trong những chi tiết nhỏ nhặt, rất nhiều đôi bên nhau lâu dài sẽ dần dần phai nhạt sự lãng mạn, cuộc sống bắt đầu đơn điệu, nhìn như không có vấn đề, nhưng rất nhiều lúc chính vì chầm chậm lạnh nhạt như vậy mà đôi bên nảy sinh cảm giác chán yêu, muốn duy trì nhiệt độ tình yêu, đôi bên cần tạo ra một ít lãng mạn bất ngờ dù chỉ nhỏ nhoi, như vậy không chỉ tăng thêm thú vị trong cuộc sống, còn biết quý trọng đối phương hơn nữa…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.