Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Chương 190: Phiên ngoại của Mạt + Yen viết văn 2
Cầm Gian Đích Luật Động
12/10/2020
Tối hôm qua ngủ thật ngon, sau khi tỉnh dậy rất có tinh thần! Để Tiểu
Bảo ngủ thêm một hồi, nhớ là tối hôm qua nàng viết truyện, lập tức rời
giường mở máy vi tính ra, tóc tai rối bù mà ngồi trêи ghế click chuột.
He he! Tôi đọc mà mặt đỏ tim đập, thật ngại, lần đầu tiên thấy nàng viết về chúng tôi cẩn thận như vậy, không thể không nói trình độ ngữ văn của nàng tốt hơn tôi, đọc đi đọc lại nhiều lần, nhìn máy vi tính mà cười
khúc khích. Ngẫm lại hai đứa học âm nhạc, từ khi lên đại học thì không
viết văn nữa, bây giờ lại cùng viết văn chương, cảm giác thật kỳ diệu.
Quay người nhìn tướng ngủ ngọt ngào của nàng, không nhịn được mà nhảy về trêи giường, nằm bò trêи người nàng mà loạn hôn.
"Lão bà, ngày hôm nay vẫn chưa được, kinh nguyệt vẫn chưa hết, ngoan ngoãn ngủ tiếp đi." Yen mệt mỏi ôm chặt tôi, vươn mình không cho tôi ngọ nguậy, nhắm hai mắt giải thích, tôi bị lời nói của nàng chọc cười, nàng không biết tôi đã thức giấc.
"Ha ha! Tớ không có ý đó ha, chỉ là xem văn hôm qua cậu viết làm cảm động muốn hôn cậu." Tôi liên tục chạm khẽ vào môi nàng, nói.
"Ừm!" Yen đáp một tiếng.
"Hóa ra đoạn xem phim ma kia, cậu cũng biết là tớ không dám ngủ, cố ý trêu tớ à?" Tôi cười hỏi.
"Ừm!" Yen đáp một tiếng rất nhỏ.
"Cậu đáng ghét, hiện tại rốt cuộc thừa nhận cậu đã yêu tớ từ lâu rồi à? !" Trước đây trò chuyện với nàng về cảm giác yêu nhau hồi đó của chúng tôi, tôi hỏi nàng có phải là nhất kiến chung tình đối với tôi, nàng chỉ cười không chịu thừa nhận, thấy tôi buồn rầu thì nàng sẽ rất vui vẻ, một người thiệt đáng ghét mà.
"Ừm!" Yen bĩu môi, nhắm chặt hai mắt, rêи khẽ một tiếng, tôi hỏi tiếp mấy vấn đề, nàng vẫn trả lời tôi qua loa như thế.
"Cậu dậy đi có được không? Tớ đang hỏi cậu đấy." Tôi hăng hái như là tiêm chất kϊƈɦ thích, miệng không hề rảnh rỗi, khẽ rung bờ vai của nàng.
"Tiểu tổ tông của tớ, cầu xin cậu để cho tớ ngủ thêm một lúc, tỉnh ngủ thì tớ trả lời cậu, ngoan." Yen ôm lấy đầu tôi vùi vào trong cổ nàng, không cho tôi nói nữa, tôi bất đắc dĩ ôm lại nàng, trợn tròn mắt suy nghĩ linh tinh.
Hình như tối qua tôi bị nàng kéo về phòng ngủ, tiếp đó thì "bất tỉnh nhân sự". Hiếm thấy nàng đồng ý viết văn, tôi rất cao hứng! Ngoại trừ xem tin tức buổi sáng thì đã lâu rồi tôi chưa xem TV, tôi cảm thấy mình giống như không phải người hiện đại, sau khi tắm xong thoải mái nằm trêи ghế sô pha, mở TV xem chương trình mình thích, cái quảng cáo thực sự là phiền lòng mà, xem một đoạn chương trình lập tức đúng giờ chen vào, vừa dài vừa chán, bị những lời thoại như Đường Tăng làm cho buồn ngủ, rất nhanh đi gặp Chu gia gia. Lúc Yen gọi tôi tôi còn tưởng rằng nàng đang gọi tôi ở trong mơ, làm thế nào cũng không tỉnh, cuối cùng nàng kéo tôi dậy, cõng tôi trở về phòng, như vậy thì mệt bao nhiêu chứ? Bây giờ nghĩ lại đau lòng muốn chết, đều tại công việc hai ngày nay giày vò tôi không tỉnh nổi.
Ngày hôm nay nhìn chung hai đứa cũng được nghỉ ngơi, ngủ thẳng đến khi tỉnh mới cùng nhau đi làm bữa sáng, ể! Thực ra đã là bữa trưa. Nàng làm salad, tôi làm mì Ý.
"Lão công, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi sáng nay tớ hỏi cậu trêи giường." Tôi bất chợt nhớ lại, đi tới bên cạnh nàng hỏi.
"Hả? Sáng nay cậu hỏi tớ vấn đề gì?" Yen hơi kinh ngạc xoay người nhìn tôi, trêи mặt tôi nhất thời hiện ra ba cái sọc đen, triệt để cạn lời nhìn nàng.
"Nếu không cậu hỏi lại một lần nữa?" Yen cười hì hì nâng mặt của tôi.
"Hừ! No way!" Tôi mặc kệ nàng, giả vờ tức giận đi làm việc của mình, nàng hay như thế, tôi đã quen với hội chứng chập mạch khi ngủ của nàng rồi.
Báo cáo xong xuôi! Ra ngoài đi chơi thôi…
21:51:52, 3/4/2013
Yen viết văn 2
· Buồn phiền
Sắp nghỉ đông, khoảng thời gian này ở bên Trương Khải cũng không khiến tôi thích cậu ta. Cậu ta là một chàng trai rất tốt, chăm sóc bạn tỉ mỉ chu đáo khắp nơi, cậu ta đối với tôi càng tốt, lòng tôi càng áy náy. Phát hiện bản thân vẫn không khống chế được trái tim của mình mà nghĩ về Hạ Mạt, lúc ở cạnh Trương Khải luôn mất tập trung, cậu ta muốn thân cận với tôi, tôi sẽ có tâm lý chống lại, không muốn tới gần cậu ta, thậm chí hết sức tránh né tiếp xúc thân thể với cậu ta, cậu ta cũng có thể cảm giác được tôi bài xích với cậu ta.
Có một lần cuối tuần hẹn hò đi dạo phố, cậu ta nắm tay của tôi, mới đầu tôi không từ chối, muốn thử cảm thụ đụng chạm với cậu ta, đây là cái nắm tay đầu tiên của chúng tôi sau một tháng chính thức giao du, lúc đó cậu ta vô cùng vui vẻ nghiêng đầu cười nhìn tôi, mà tâm tình của tôi có hơi mất mát, phát hiện nắm tay với cậu ta cũng không có cảm giác tim đập, miễn cưỡng cười với cậu ta, đi trêи đường xuất thần nhớ tới lần đó nắm tay cùng Hạ Mạt, tâm trạng và cảm giác hoàn toàn khác nhau, tôi chán ghét mình bây giờ vì sao lại như vậy? !
· Trực giác
Thi cuối kỳ xong, hội chị em phải về nhà. Một học kỳ ở chung, tình cảm của mọi người rất tốt, thật quyến luyến các nàng, càng quyến luyến hơn chính là phải xa nàng hơn một tháng. Buổi tối cuối cùng ở trường hẹn nàng lên sân thượng, không nhịn được mà hỏi nàng tại sao khoảng thời gian này hết sức lảng tránh tôi, ánh mắt nàng tránh né tìm các loại lý do để giải thích. Đột nhiên tôi có một loại trực giác, phải chăng là nàng cũng thích tôi? Cho dù là một tí tẹo yêu thích như thế.
Tuy rằng mấy ngày nay chúng tôi rất ít giao lưu, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn về phía tôi, khi tôi nhìn lại nàng, nàng sẽ rất nhanh dời đi tầm mắt. Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, có chút vui sướиɠ, nhưng phần nhiều là bối rối, liệu nghỉ đông có thể để tôi an lòng không đây?
· Nhớ mong
Sau khi nàng trở về, ngay lập tức gửi tin nhắn cho tôi, tôi rất vui vẻ. Ngăn ngắn vài chữ, tôi nhìn đi nhìn lại nhiều lần, mới vừa xa nhau mấy tiếng đã bắt đầu nhớ nàng. Nhưng những ngày kế tiếp lại không nhận được bắt cứ tin tức gì từ nàng, rất mất mát, cho rằng trực giác lúc trước của mình là cỡ nào buồn cười.
Tôi muốn điều chỉnh bản thân, không thể cứ mãi như vậy ngày ngày không thiết thực mà nghĩ về nàng. Cầm lấy bút vẽ và giấy đã lâu không dùng, bắt đầu điên cuồng vẽ tranh, trừ ăn cơm, ngủ, luyện đàn, thời gian còn lại đều ở trong phòng sách không ngừng mà vẽ vời, nó có thể làm cho lòng buồn bực của tôi yên tĩnh lại, mãi đến khi mệt đến nỗi không mở mắt nổi, mới ngả đầu ngủ, như vậy tôi sẽ không có thời gian dư thừa để nhớ nàng.
Trong lúc nghỉ lấy đủ loại lý do để từ chối lời hẹn hò của Trương Khải, không tìm được đề tài với cậu ta, gượng cười với cậu ta thà rằng không gặp mặt. Lúc gần tới tết xuân, cùng người nhà đi mua đồ tết, đi đến siêu thị, nhìn một dãy yakult xếp đầy ngăn nắp trêи kệ hàng, sững sờ tại chỗ, đây là thứ nàng thích uống nhất. Trong đầu hiện ra dáng vẻ nàng ngày thường say sưa uống nó, chúng tôi đều uống xong rồi, nàng còn đang ʍút̼ lấy từng chút một, nàng nói chiếc lọ quá nhỏ, uống loáng cái xong sẽ cảm thấy không thưởng thức đủ, chậm rãi uống mới có thể nếm trải mùi vị hạnh phúc. Mẹ tò mò hỏi tôi cười ngây ngô cái gì, tôi mới biết là tôi đang xuất thần.
Thì ra tôi vẫn vô thức nghĩ về nàng, luôn kiên trì khắc chế bản thân chỉ là nhất thời. Lấy điện thoại di động ra ngây người nhìn màn hình một lúc, rất nhớ nàng. Chậm rãi gõ hai chữ, giây phút đó không hề nghĩ gì cả, chỉ muốn gọi tên nàng một tiếng. Số điện thoại đã thuộc lòng từ lâu, sau khi gửi tin thì thở sâu một hơi, cầm lấy hai bịch yakult nàng thích bỏ vào trong xe, thấp thỏm chờ nàng nhắn lại.
Một giờ trôi qua, điện thoại vẫn luôn cầm trong tay chưa hề vang lên, trêи đường trở về rầu rĩ không vui, nàng có đọc tin nhắn hay không? Lúc này nàng đang làm những gì? Mang theo tâm tư hỗn loạn mà về đến nhà, chẳng muốn làm gì cả, nằm ở trêи giường nhìn chòng chọc trần nhà. Tiếng tin nhắn lâu ngày không gặp bỗng dưng vang lên, lập tức ngồi dậy, là nàng.
Nàng cũng nhắn lại tên tôi, tôi hơi giật mình nhìn màn hình, rất muốn hỏi nàng tại sao muộn như vậy mới trả lời tôi, nhưng cảm thấy mình không có tư cách hỏi như vậy. Đầu óc trống rỗng, vẫn gõ lại tên của nàng, khi nàng viết: "Tớ đây.", nước mắt chảy xuống không kiểm soát được, không biết tại sao nhìn hai chữ này trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng cảm động và ấm áp. Cũng không muốn tiếp tục kìm nén nữa, nhanh chóng nhắn lại "Tớ nhớ cậu", nàng rất nhanh nhắn lại "Tớ cũng nhớ cậu", tôi cười vui vẻ. Mặc kệ nàng có thể hiểu được ý nghĩa đặc biệt của ba chữ này hay không, chỉ cần nàng biết giờ phút này tôi nhớ nàng là tốt rồi.
22:21:01, 3/4/2013
Phiên ngoại rất nhỏ
Y: "Bảo bối, cậu kiếm chiếc ghế lớn lớn lại đây có được không? Chiếc này hai đứa cùng ngồi rất chật."
M: "Không được! Tớ muốn ngồi ở trêи đùi cậu, thoải mái."
Y: "Cái ʍôиɠ nhỏ của cậu như đinh sắt đâm vào người, đau chết."
M: "Cậu ghét bỏ tớ! Hừ!"
Y: "Cậu nói gì vậy chứ?"
M: "Tiếng người."
Y: "Cậu! Mau đi lấy ghế đi!"
"Lão bà, ngày hôm nay vẫn chưa được, kinh nguyệt vẫn chưa hết, ngoan ngoãn ngủ tiếp đi." Yen mệt mỏi ôm chặt tôi, vươn mình không cho tôi ngọ nguậy, nhắm hai mắt giải thích, tôi bị lời nói của nàng chọc cười, nàng không biết tôi đã thức giấc.
"Ha ha! Tớ không có ý đó ha, chỉ là xem văn hôm qua cậu viết làm cảm động muốn hôn cậu." Tôi liên tục chạm khẽ vào môi nàng, nói.
"Ừm!" Yen đáp một tiếng.
"Hóa ra đoạn xem phim ma kia, cậu cũng biết là tớ không dám ngủ, cố ý trêu tớ à?" Tôi cười hỏi.
"Ừm!" Yen đáp một tiếng rất nhỏ.
"Cậu đáng ghét, hiện tại rốt cuộc thừa nhận cậu đã yêu tớ từ lâu rồi à? !" Trước đây trò chuyện với nàng về cảm giác yêu nhau hồi đó của chúng tôi, tôi hỏi nàng có phải là nhất kiến chung tình đối với tôi, nàng chỉ cười không chịu thừa nhận, thấy tôi buồn rầu thì nàng sẽ rất vui vẻ, một người thiệt đáng ghét mà.
"Ừm!" Yen bĩu môi, nhắm chặt hai mắt, rêи khẽ một tiếng, tôi hỏi tiếp mấy vấn đề, nàng vẫn trả lời tôi qua loa như thế.
"Cậu dậy đi có được không? Tớ đang hỏi cậu đấy." Tôi hăng hái như là tiêm chất kϊƈɦ thích, miệng không hề rảnh rỗi, khẽ rung bờ vai của nàng.
"Tiểu tổ tông của tớ, cầu xin cậu để cho tớ ngủ thêm một lúc, tỉnh ngủ thì tớ trả lời cậu, ngoan." Yen ôm lấy đầu tôi vùi vào trong cổ nàng, không cho tôi nói nữa, tôi bất đắc dĩ ôm lại nàng, trợn tròn mắt suy nghĩ linh tinh.
Hình như tối qua tôi bị nàng kéo về phòng ngủ, tiếp đó thì "bất tỉnh nhân sự". Hiếm thấy nàng đồng ý viết văn, tôi rất cao hứng! Ngoại trừ xem tin tức buổi sáng thì đã lâu rồi tôi chưa xem TV, tôi cảm thấy mình giống như không phải người hiện đại, sau khi tắm xong thoải mái nằm trêи ghế sô pha, mở TV xem chương trình mình thích, cái quảng cáo thực sự là phiền lòng mà, xem một đoạn chương trình lập tức đúng giờ chen vào, vừa dài vừa chán, bị những lời thoại như Đường Tăng làm cho buồn ngủ, rất nhanh đi gặp Chu gia gia. Lúc Yen gọi tôi tôi còn tưởng rằng nàng đang gọi tôi ở trong mơ, làm thế nào cũng không tỉnh, cuối cùng nàng kéo tôi dậy, cõng tôi trở về phòng, như vậy thì mệt bao nhiêu chứ? Bây giờ nghĩ lại đau lòng muốn chết, đều tại công việc hai ngày nay giày vò tôi không tỉnh nổi.
Ngày hôm nay nhìn chung hai đứa cũng được nghỉ ngơi, ngủ thẳng đến khi tỉnh mới cùng nhau đi làm bữa sáng, ể! Thực ra đã là bữa trưa. Nàng làm salad, tôi làm mì Ý.
"Lão công, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi sáng nay tớ hỏi cậu trêи giường." Tôi bất chợt nhớ lại, đi tới bên cạnh nàng hỏi.
"Hả? Sáng nay cậu hỏi tớ vấn đề gì?" Yen hơi kinh ngạc xoay người nhìn tôi, trêи mặt tôi nhất thời hiện ra ba cái sọc đen, triệt để cạn lời nhìn nàng.
"Nếu không cậu hỏi lại một lần nữa?" Yen cười hì hì nâng mặt của tôi.
"Hừ! No way!" Tôi mặc kệ nàng, giả vờ tức giận đi làm việc của mình, nàng hay như thế, tôi đã quen với hội chứng chập mạch khi ngủ của nàng rồi.
Báo cáo xong xuôi! Ra ngoài đi chơi thôi…
21:51:52, 3/4/2013
Yen viết văn 2
· Buồn phiền
Sắp nghỉ đông, khoảng thời gian này ở bên Trương Khải cũng không khiến tôi thích cậu ta. Cậu ta là một chàng trai rất tốt, chăm sóc bạn tỉ mỉ chu đáo khắp nơi, cậu ta đối với tôi càng tốt, lòng tôi càng áy náy. Phát hiện bản thân vẫn không khống chế được trái tim của mình mà nghĩ về Hạ Mạt, lúc ở cạnh Trương Khải luôn mất tập trung, cậu ta muốn thân cận với tôi, tôi sẽ có tâm lý chống lại, không muốn tới gần cậu ta, thậm chí hết sức tránh né tiếp xúc thân thể với cậu ta, cậu ta cũng có thể cảm giác được tôi bài xích với cậu ta.
Có một lần cuối tuần hẹn hò đi dạo phố, cậu ta nắm tay của tôi, mới đầu tôi không từ chối, muốn thử cảm thụ đụng chạm với cậu ta, đây là cái nắm tay đầu tiên của chúng tôi sau một tháng chính thức giao du, lúc đó cậu ta vô cùng vui vẻ nghiêng đầu cười nhìn tôi, mà tâm tình của tôi có hơi mất mát, phát hiện nắm tay với cậu ta cũng không có cảm giác tim đập, miễn cưỡng cười với cậu ta, đi trêи đường xuất thần nhớ tới lần đó nắm tay cùng Hạ Mạt, tâm trạng và cảm giác hoàn toàn khác nhau, tôi chán ghét mình bây giờ vì sao lại như vậy? !
· Trực giác
Thi cuối kỳ xong, hội chị em phải về nhà. Một học kỳ ở chung, tình cảm của mọi người rất tốt, thật quyến luyến các nàng, càng quyến luyến hơn chính là phải xa nàng hơn một tháng. Buổi tối cuối cùng ở trường hẹn nàng lên sân thượng, không nhịn được mà hỏi nàng tại sao khoảng thời gian này hết sức lảng tránh tôi, ánh mắt nàng tránh né tìm các loại lý do để giải thích. Đột nhiên tôi có một loại trực giác, phải chăng là nàng cũng thích tôi? Cho dù là một tí tẹo yêu thích như thế.
Tuy rằng mấy ngày nay chúng tôi rất ít giao lưu, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng vẫn luôn nhìn về phía tôi, khi tôi nhìn lại nàng, nàng sẽ rất nhanh dời đi tầm mắt. Lòng tôi ngổn ngang trăm mối, có chút vui sướиɠ, nhưng phần nhiều là bối rối, liệu nghỉ đông có thể để tôi an lòng không đây?
· Nhớ mong
Sau khi nàng trở về, ngay lập tức gửi tin nhắn cho tôi, tôi rất vui vẻ. Ngăn ngắn vài chữ, tôi nhìn đi nhìn lại nhiều lần, mới vừa xa nhau mấy tiếng đã bắt đầu nhớ nàng. Nhưng những ngày kế tiếp lại không nhận được bắt cứ tin tức gì từ nàng, rất mất mát, cho rằng trực giác lúc trước của mình là cỡ nào buồn cười.
Tôi muốn điều chỉnh bản thân, không thể cứ mãi như vậy ngày ngày không thiết thực mà nghĩ về nàng. Cầm lấy bút vẽ và giấy đã lâu không dùng, bắt đầu điên cuồng vẽ tranh, trừ ăn cơm, ngủ, luyện đàn, thời gian còn lại đều ở trong phòng sách không ngừng mà vẽ vời, nó có thể làm cho lòng buồn bực của tôi yên tĩnh lại, mãi đến khi mệt đến nỗi không mở mắt nổi, mới ngả đầu ngủ, như vậy tôi sẽ không có thời gian dư thừa để nhớ nàng.
Trong lúc nghỉ lấy đủ loại lý do để từ chối lời hẹn hò của Trương Khải, không tìm được đề tài với cậu ta, gượng cười với cậu ta thà rằng không gặp mặt. Lúc gần tới tết xuân, cùng người nhà đi mua đồ tết, đi đến siêu thị, nhìn một dãy yakult xếp đầy ngăn nắp trêи kệ hàng, sững sờ tại chỗ, đây là thứ nàng thích uống nhất. Trong đầu hiện ra dáng vẻ nàng ngày thường say sưa uống nó, chúng tôi đều uống xong rồi, nàng còn đang ʍút̼ lấy từng chút một, nàng nói chiếc lọ quá nhỏ, uống loáng cái xong sẽ cảm thấy không thưởng thức đủ, chậm rãi uống mới có thể nếm trải mùi vị hạnh phúc. Mẹ tò mò hỏi tôi cười ngây ngô cái gì, tôi mới biết là tôi đang xuất thần.
Thì ra tôi vẫn vô thức nghĩ về nàng, luôn kiên trì khắc chế bản thân chỉ là nhất thời. Lấy điện thoại di động ra ngây người nhìn màn hình một lúc, rất nhớ nàng. Chậm rãi gõ hai chữ, giây phút đó không hề nghĩ gì cả, chỉ muốn gọi tên nàng một tiếng. Số điện thoại đã thuộc lòng từ lâu, sau khi gửi tin thì thở sâu một hơi, cầm lấy hai bịch yakult nàng thích bỏ vào trong xe, thấp thỏm chờ nàng nhắn lại.
Một giờ trôi qua, điện thoại vẫn luôn cầm trong tay chưa hề vang lên, trêи đường trở về rầu rĩ không vui, nàng có đọc tin nhắn hay không? Lúc này nàng đang làm những gì? Mang theo tâm tư hỗn loạn mà về đến nhà, chẳng muốn làm gì cả, nằm ở trêи giường nhìn chòng chọc trần nhà. Tiếng tin nhắn lâu ngày không gặp bỗng dưng vang lên, lập tức ngồi dậy, là nàng.
Nàng cũng nhắn lại tên tôi, tôi hơi giật mình nhìn màn hình, rất muốn hỏi nàng tại sao muộn như vậy mới trả lời tôi, nhưng cảm thấy mình không có tư cách hỏi như vậy. Đầu óc trống rỗng, vẫn gõ lại tên của nàng, khi nàng viết: "Tớ đây.", nước mắt chảy xuống không kiểm soát được, không biết tại sao nhìn hai chữ này trong lòng sẽ cảm thấy vô cùng cảm động và ấm áp. Cũng không muốn tiếp tục kìm nén nữa, nhanh chóng nhắn lại "Tớ nhớ cậu", nàng rất nhanh nhắn lại "Tớ cũng nhớ cậu", tôi cười vui vẻ. Mặc kệ nàng có thể hiểu được ý nghĩa đặc biệt của ba chữ này hay không, chỉ cần nàng biết giờ phút này tôi nhớ nàng là tốt rồi.
22:21:01, 3/4/2013
Phiên ngoại rất nhỏ
Y: "Bảo bối, cậu kiếm chiếc ghế lớn lớn lại đây có được không? Chiếc này hai đứa cùng ngồi rất chật."
M: "Không được! Tớ muốn ngồi ở trêи đùi cậu, thoải mái."
Y: "Cái ʍôиɠ nhỏ của cậu như đinh sắt đâm vào người, đau chết."
M: "Cậu ghét bỏ tớ! Hừ!"
Y: "Cậu nói gì vậy chứ?"
M: "Tiếng người."
Y: "Cậu! Mau đi lấy ghế đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.