Sáu Năm Sau, Ba Đứa Con Đáng Yêu Đưa Mẹ Đi Tra Tấn Người Cha Tổng Tài Cặn Bã
Chương 3: Chú Bắt Cóc Và Nhóc Con Thần Kinh (1)
Nha Nha
21/08/2024
Phía sau bỗng nhiên có vô số phóng viên chạy về phía lối ra.
Diệp Tiểu Vi lấy làm lạ quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc mà xa lạ kia.
Nhiều ký ức ùa về.
Chính anh!
Cận Việt Thần!
Những hình ảnh trong đêm đó lại được hiện lên trong tâm trí cô.
Diệp Tiểu Vi chợt siết chặt ngón tay, cảm giác cổ họng khô khốc, da đầu tê dại.
Cô đã nghĩ đến cảnh tượng mình gặp lại anh cả ngàn lần, nhưng cô không ngờ rằng nó lại diễn ra ở đây.
Đã sáu năm trôi qua, anh đã trở thành tổng tài của Ngạo Tỉ quốc tế, tập đoàn tài chính lớn nhất ở Hải Thành.
Các phóng viên vây quanh anh càng lúc càng đến gần, đủ gần để cô có thể nghe thấy giọng nói của họ.
"Cận tổng, xin cho biết ngày cưới của anh và cô Lam là khi nào?"
"Cận tổng, nghe nói cô Lam chưa cưới đã có thai, có phải là sự thật không?"
"Cận tổng, nghe nói anh đã thuê nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế để thiết kế một chiếc váy cưới giá cao ngất trời cho cô Lam, anh có thể tiết lộ một số chi tiết không? "
"Cận tổng..."
...
Diệp Tiểu Vi nheo mắt, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên.
Anh sắp kết hôn sao?
Ha ha, cũng phải thôi.
Đàn ông chỉ là những kẻ quân tử đạo đức giả, tình yêu gì cũng chẳng hơn được sự thôi thúc về chuyện đó.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải mẹ thấy không khỏe không?"
Diệp Tiểu Vi cúi đầu, ánh mắt tò mò và dò xét của ba đứa bé khiến tim cô đập thình thịch.
Cô không thể để Cận Việt Thần biết về sự tồn tại của mấy đứa trẻ.
Cô nheo mắt mỉm cười, đôi mắt to hình quả hạnh cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, che đi ánh sáng lấp lánh dưới mắt.
"Mẹ có công chúa và hoàng từ đáng yêu nhất trên đời đi cùng thì sao lại thấy không khỏe được chứ? Chẳng phải các con muốn được nhanh chóng ăn thử món ăn chính thống của Trung Hoa sao? Mẹ đã đặt chỗ trong nhà hàng rồi đấy!"
Ba đứa bé reo hò, một người lớn, ba đứa con nít, cả bốn gương mặt thanh tú, hoàn hảo đã thu hút ánh mắt trầm trồ của nhiều người.
Phía sau, Cận Việt Thần nhìn chằm chằm về phía trước.
Hình bóng xinh đẹp đó, rất trùng hợp với người phụ nữ trong ký ức của anh.
Anh đã tìm kiếm cô sáu năm, nhưng suốt sáu năm không có tin tức gì.
Người phụ nữ này có phải là cô không?
Anh bực dọc đẩy phóng viên ra, muốn đuổi theo, nhưng đành bất lực vì quá nhiều phóng viên bu đông như kiến, xua không tan, đuổi cũng không đi.
Cuối cùng, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ rời khỏi tầm mắt của mình.
Mấy người họ vội vã trở về nước, tạm thời ở tại khách sạn Đế Hào.
Trên máy bay ăn không ngon, ngủ không yên, Diệp Tiểu Vi đưa ba đứa con đến một nhà hàng, sau khi dùng bữa xong thì chúng đã ngủ rất say.
Huyên Bảo đã dậy sớm hơn, trong phòng tối om.
Cậu bé vì sợ đánh thức mẹ và anh trai, em gái nên cẩn thận trèo xuống giường, muốn tìm gì để ăn.
Bữa tối cậu bé không ăn được nhiều, bây giờ thấy đói vô cùng.
Trong phòng chẳng có gì để ăn nên cậu bé nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ cần lặng lẽ rời đi sau đó lặng lẽ trở về thì mẹ sẽ không phát hiện ra chứ?
Cậu bé nghĩ vậy, nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Dù sao đây cũng là khách sạn năm sao, cậu bé gọi một phần cơm chiên trứng đơn giản, sau khi ăn xong thủng thẳng đi về phòng.
Căng dạ bụng chùng da mắt.
Cậu bé mơ mơ màng màng đi trở về phòng, quay lại phát hiện dường như có người đang tắm trong phòng tắm?
Cậu bé sợ mình bị mắng nên đã chột dạ chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Hình như có gì đó hơi khác một chút?
Nhưng không sao.
Cậu bé quá buồn ngủ, ngủ trước rồi mới tính.
Cận Việt Thần đã tham dự các cuộc họp liên tục trong nhiều ngày và cực kỳ bận rộn. Cuối cùng anh cũng đã hoàn thành xong mọi việc, tắm rửa xong sẽ đi ngủ.
Diệp Tiểu Vi lấy làm lạ quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc mà xa lạ kia.
Nhiều ký ức ùa về.
Chính anh!
Cận Việt Thần!
Những hình ảnh trong đêm đó lại được hiện lên trong tâm trí cô.
Diệp Tiểu Vi chợt siết chặt ngón tay, cảm giác cổ họng khô khốc, da đầu tê dại.
Cô đã nghĩ đến cảnh tượng mình gặp lại anh cả ngàn lần, nhưng cô không ngờ rằng nó lại diễn ra ở đây.
Đã sáu năm trôi qua, anh đã trở thành tổng tài của Ngạo Tỉ quốc tế, tập đoàn tài chính lớn nhất ở Hải Thành.
Các phóng viên vây quanh anh càng lúc càng đến gần, đủ gần để cô có thể nghe thấy giọng nói của họ.
"Cận tổng, xin cho biết ngày cưới của anh và cô Lam là khi nào?"
"Cận tổng, nghe nói cô Lam chưa cưới đã có thai, có phải là sự thật không?"
"Cận tổng, nghe nói anh đã thuê nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế để thiết kế một chiếc váy cưới giá cao ngất trời cho cô Lam, anh có thể tiết lộ một số chi tiết không? "
"Cận tổng..."
...
Diệp Tiểu Vi nheo mắt, khóe môi nhàn nhạt nhếch lên.
Anh sắp kết hôn sao?
Ha ha, cũng phải thôi.
Đàn ông chỉ là những kẻ quân tử đạo đức giả, tình yêu gì cũng chẳng hơn được sự thôi thúc về chuyện đó.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có phải mẹ thấy không khỏe không?"
Diệp Tiểu Vi cúi đầu, ánh mắt tò mò và dò xét của ba đứa bé khiến tim cô đập thình thịch.
Cô không thể để Cận Việt Thần biết về sự tồn tại của mấy đứa trẻ.
Cô nheo mắt mỉm cười, đôi mắt to hình quả hạnh cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, che đi ánh sáng lấp lánh dưới mắt.
"Mẹ có công chúa và hoàng từ đáng yêu nhất trên đời đi cùng thì sao lại thấy không khỏe được chứ? Chẳng phải các con muốn được nhanh chóng ăn thử món ăn chính thống của Trung Hoa sao? Mẹ đã đặt chỗ trong nhà hàng rồi đấy!"
Ba đứa bé reo hò, một người lớn, ba đứa con nít, cả bốn gương mặt thanh tú, hoàn hảo đã thu hút ánh mắt trầm trồ của nhiều người.
Phía sau, Cận Việt Thần nhìn chằm chằm về phía trước.
Hình bóng xinh đẹp đó, rất trùng hợp với người phụ nữ trong ký ức của anh.
Anh đã tìm kiếm cô sáu năm, nhưng suốt sáu năm không có tin tức gì.
Người phụ nữ này có phải là cô không?
Anh bực dọc đẩy phóng viên ra, muốn đuổi theo, nhưng đành bất lực vì quá nhiều phóng viên bu đông như kiến, xua không tan, đuổi cũng không đi.
Cuối cùng, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ rời khỏi tầm mắt của mình.
Mấy người họ vội vã trở về nước, tạm thời ở tại khách sạn Đế Hào.
Trên máy bay ăn không ngon, ngủ không yên, Diệp Tiểu Vi đưa ba đứa con đến một nhà hàng, sau khi dùng bữa xong thì chúng đã ngủ rất say.
Huyên Bảo đã dậy sớm hơn, trong phòng tối om.
Cậu bé vì sợ đánh thức mẹ và anh trai, em gái nên cẩn thận trèo xuống giường, muốn tìm gì để ăn.
Bữa tối cậu bé không ăn được nhiều, bây giờ thấy đói vô cùng.
Trong phòng chẳng có gì để ăn nên cậu bé nhìn ra ngoài cửa.
Chỉ cần lặng lẽ rời đi sau đó lặng lẽ trở về thì mẹ sẽ không phát hiện ra chứ?
Cậu bé nghĩ vậy, nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Dù sao đây cũng là khách sạn năm sao, cậu bé gọi một phần cơm chiên trứng đơn giản, sau khi ăn xong thủng thẳng đi về phòng.
Căng dạ bụng chùng da mắt.
Cậu bé mơ mơ màng màng đi trở về phòng, quay lại phát hiện dường như có người đang tắm trong phòng tắm?
Cậu bé sợ mình bị mắng nên đã chột dạ chui vào trong chăn, nhắm mắt lại.
Hình như có gì đó hơi khác một chút?
Nhưng không sao.
Cậu bé quá buồn ngủ, ngủ trước rồi mới tính.
Cận Việt Thần đã tham dự các cuộc họp liên tục trong nhiều ngày và cực kỳ bận rộn. Cuối cùng anh cũng đã hoàn thành xong mọi việc, tắm rửa xong sẽ đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.