Sáu Năm Sau, Ba Đứa Con Đáng Yêu Đưa Mẹ Đi Tra Tấn Người Cha Tổng Tài Cặn Bã
Chương 18: Mất Rồi Sao? (2)
Nha Nha
23/08/2024
Sau đó, cha mẹ cô cãi nhau, bà cụ đã đưa cô về một tay nuôi dưỡng.
Sự việc này tất nhiên đã làm dấy lên sự châm chọc, ghen ghét và sự phẫn nộ của những anh chị em khác, họ tìm mọi cách để gây khó dễ cô, người duy nhất đứng về phía cô chỉ có bà nội.
Đối với cô, ngoài mẹ ra, bà cụ mới là người thân duy nhất của cô.
Cô không nói gì trong một lúc lâu, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Ngoài cửa, một lượng lớn người đột nhiên ùa vào.
Trong số đó có người tóc đen mắt đen, cũng có người tóc vàng mắt xanh, họ đều đứng lại ở sau lưng Diệp Tiểu Vi với thái độ cung kính và vẻ mặt kiêu ngạo.
"Cô chủ, chúng tôi đã tới rồi!"
Ở phía sau, một người đàn ông trung niên bước ra, cung kính nói với Diệp Tiểu Vi.
Diệp Tiểu Vi gật đầu, quay người nhường đường cho họ.
"Các người điều tra xem nguyên nhân cái chết thật sự của bà nội tôi là gì!"
"Vâng!"
"Quản gia Hồ, ông đi tìm viện trưởng, tôi cần biết từ lúc tôi rời khỏi bệnh viện cho đến khi tôi quay lại đây đã xảy ra chuyện gì."
Cô không tin tưởng bất kỳ ai ở đây.
Lúc cô mới rời đi, bà nội rõ ràng vẫn bình thường, nhưng bây giờ tự dưng lại qua đời?
Hơn nữa, mọi người cứ đinh ninh chuyện này liên quan đến cô.
Cô đã làm gì? Chuyện gì đã xảy ra?
"Vâng!"
Người đàn ông kính cẩn gật đầu rồi rời đi.
Mọi người có mặt đều bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng này.
Diệp Quỳnh Sơn càng tức giận hơn khi nhìn thấy mấy người bác sĩ kiểm tra cơ thể của bà cụ, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Vi.
"Mày bất hiếu đã đành, bây giờ bà cụ mất rồi mà mày còn làm vậy sao? Lương tâm của mày bị chó ăn mất rồi à? Tao cảnh cáo mày, mày mau bảo đám người này cút ra khỏi đây ngay, nếu không thì tao không khách sáo với mày đâu!"
Diệp Tử Vi mím môi, đột nhiên ngước mắt lên nở nụ cười.
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt và sự tàn ác trong ánh mắt cô lúc này đã tạo nên sự tương phản rõ rệt, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy kinh hãi.
"Được! Tôi cũng muốn thử xem ông không khách sáo với tôi như thế nào?"
Diệp Tử Hàm đã choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.
Cô ta quan sát tất cả, vừa bối rối lại kinh ngạc.
Diệp Tiểu Vi vẫn là Diệp Tiểu Vi mà cô ta biết trước đây, nhưng dường như có nhiều điểm không giống.
"Tiểu Vi, em làm sao vậy?"
Bây giờ cô khiến cô ta có hơi sợ, không dám thừa nhận.
Diệp Tiểu Vi lắc đầu, vẻ mặt dịu đi một chút.
"Không có gì! Nhưng vừa rồi khi em rời khỏi đây đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Tử Hàm ngập ngừng, vẻ mặt có hơi lo lắng.
Một lúc sau, cô ta lấy hết can đảm nhưng hạ giọng nói.
"Sau khi em rời khỏi đây, Cận Việt Thần đã quay lại! Sau đó, sau đó anh ấy kể cho chị nghe chuyện năm xưa, không biết chị đã nghĩ sao nữa, chị đã không đưa anh ấy ra ngoài nói. Chị nghĩ bà nội đã ngủ rồi, nhưng..."
Cô ta buồn rầu và chán nản.
"Thật ra chuyện này không liên quan đến em, đều tại chị. Đều là lỗi của chị, nếu không phải lỗi của chị thì sự việc đã không phát triển đến nước này."
Diệp Tiểu Vi sửng sốt.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại có thể diễn ra như thế này.
Vẻ mặt cô tối sầm lại.
"Vậy nên, chuyện này vẫn là do em sao?"
Diệp Tử Hàm còn chưa kịp mở miệng, quản gia Hồ đã bước vào, thì thầm vào tai Diệp Tiểu Vi.
"Cô chủ, lúc đó cô vừa rời đi, có một vị tiên sinh bước vào đây, sau đó bước ra với vẻ thất thần, nhưng không bao lâu cô gái này đã bấm chuông gọi bác sĩ vào phòng bệnh."
Mọi chuyện đã diễn ra giống như những gì Diệp Tử Hàm nói.
Diệp Tiểu Vi nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng dậy sóng.
Cho nên vẫn là do cô sao?
Sự việc này tất nhiên đã làm dấy lên sự châm chọc, ghen ghét và sự phẫn nộ của những anh chị em khác, họ tìm mọi cách để gây khó dễ cô, người duy nhất đứng về phía cô chỉ có bà nội.
Đối với cô, ngoài mẹ ra, bà cụ mới là người thân duy nhất của cô.
Cô không nói gì trong một lúc lâu, căn phòng lại rơi vào im lặng.
Ngoài cửa, một lượng lớn người đột nhiên ùa vào.
Trong số đó có người tóc đen mắt đen, cũng có người tóc vàng mắt xanh, họ đều đứng lại ở sau lưng Diệp Tiểu Vi với thái độ cung kính và vẻ mặt kiêu ngạo.
"Cô chủ, chúng tôi đã tới rồi!"
Ở phía sau, một người đàn ông trung niên bước ra, cung kính nói với Diệp Tiểu Vi.
Diệp Tiểu Vi gật đầu, quay người nhường đường cho họ.
"Các người điều tra xem nguyên nhân cái chết thật sự của bà nội tôi là gì!"
"Vâng!"
"Quản gia Hồ, ông đi tìm viện trưởng, tôi cần biết từ lúc tôi rời khỏi bệnh viện cho đến khi tôi quay lại đây đã xảy ra chuyện gì."
Cô không tin tưởng bất kỳ ai ở đây.
Lúc cô mới rời đi, bà nội rõ ràng vẫn bình thường, nhưng bây giờ tự dưng lại qua đời?
Hơn nữa, mọi người cứ đinh ninh chuyện này liên quan đến cô.
Cô đã làm gì? Chuyện gì đã xảy ra?
"Vâng!"
Người đàn ông kính cẩn gật đầu rồi rời đi.
Mọi người có mặt đều bàng hoàng khi chứng kiến cảnh tượng này.
Diệp Quỳnh Sơn càng tức giận hơn khi nhìn thấy mấy người bác sĩ kiểm tra cơ thể của bà cụ, sau đó giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Tiểu Vi.
"Mày bất hiếu đã đành, bây giờ bà cụ mất rồi mà mày còn làm vậy sao? Lương tâm của mày bị chó ăn mất rồi à? Tao cảnh cáo mày, mày mau bảo đám người này cút ra khỏi đây ngay, nếu không thì tao không khách sáo với mày đâu!"
Diệp Tử Vi mím môi, đột nhiên ngước mắt lên nở nụ cười.
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt và sự tàn ác trong ánh mắt cô lúc này đã tạo nên sự tương phản rõ rệt, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy kinh hãi.
"Được! Tôi cũng muốn thử xem ông không khách sáo với tôi như thế nào?"
Diệp Tử Hàm đã choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.
Cô ta quan sát tất cả, vừa bối rối lại kinh ngạc.
Diệp Tiểu Vi vẫn là Diệp Tiểu Vi mà cô ta biết trước đây, nhưng dường như có nhiều điểm không giống.
"Tiểu Vi, em làm sao vậy?"
Bây giờ cô khiến cô ta có hơi sợ, không dám thừa nhận.
Diệp Tiểu Vi lắc đầu, vẻ mặt dịu đi một chút.
"Không có gì! Nhưng vừa rồi khi em rời khỏi đây đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Tử Hàm ngập ngừng, vẻ mặt có hơi lo lắng.
Một lúc sau, cô ta lấy hết can đảm nhưng hạ giọng nói.
"Sau khi em rời khỏi đây, Cận Việt Thần đã quay lại! Sau đó, sau đó anh ấy kể cho chị nghe chuyện năm xưa, không biết chị đã nghĩ sao nữa, chị đã không đưa anh ấy ra ngoài nói. Chị nghĩ bà nội đã ngủ rồi, nhưng..."
Cô ta buồn rầu và chán nản.
"Thật ra chuyện này không liên quan đến em, đều tại chị. Đều là lỗi của chị, nếu không phải lỗi của chị thì sự việc đã không phát triển đến nước này."
Diệp Tiểu Vi sửng sốt.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại có thể diễn ra như thế này.
Vẻ mặt cô tối sầm lại.
"Vậy nên, chuyện này vẫn là do em sao?"
Diệp Tử Hàm còn chưa kịp mở miệng, quản gia Hồ đã bước vào, thì thầm vào tai Diệp Tiểu Vi.
"Cô chủ, lúc đó cô vừa rời đi, có một vị tiên sinh bước vào đây, sau đó bước ra với vẻ thất thần, nhưng không bao lâu cô gái này đã bấm chuông gọi bác sĩ vào phòng bệnh."
Mọi chuyện đã diễn ra giống như những gì Diệp Tử Hàm nói.
Diệp Tiểu Vi nhắm mắt lại, cảm thấy trong lòng dậy sóng.
Cho nên vẫn là do cô sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.