Chương 48
Haruhisatoh34
04/03/2023
Nghĩ đến đứa bé đã thành hình và hai đứa thậm chí còn chưa có hình dạng kia nữa, thì trái tim hắn như bị rãi lên trăm ngàn mảnh thủy tinh vỡ, sau đó đau đớn như bị người khác dẫm lên một cách mạnh bạo mấy phát.
Cô ấy hoàn toàn không làm sai gì cả, thậm chí khi yêu hắn cô ấy cũng rất tự ti. Khờ đến nỗi không biết chăm sóc cho chính mình, dù cho đau lòng đến tột cùng cũng không hề làm qua việc gì có hại cho người khác. Cô ấy chỉ một mực chịu đựng, hoặc làm tổn thương chính mình. Việc dũng cảm nhất mà cô từng làm, chắc có lẽ là lần nhảy lầu đó mà thôi.
May là, ông trời có mắt, không để cô ấy mất đi sinh mạng một cách uống phí. Tần Lục hễ nghĩ đến thế giới sau khi cô chết đi, thì ngay lập tức cảm thấy tối tăm mịt mù hết. Thật may mắn, thật may mắn.
Thật may mắn cô vẫn còn ở bên cạnh hắn. Tần Lục đột nhiên đứng dậy, đột nhiên biết được bản thân nên làm việc gì. Bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa, cũng sẽ không cho người khác làm tổn thương cô ấy.
Lương Tiểu Vân bị người đàn ông đưa về nhà. Cô ta luôn luôn hỏi Tần Lục đi đâu rồi, nhưng người đàn ông vẫn không hề hé miệng ra trả lời. Tuy vậy, nhưng trong lòng Lương Tiểu Vân vẫn vô cùng vui mừng.
Cô ta biết mà, dù cho Tần Lục có tức giận như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ không bao giờ không quan tâm cô ta. Chỉ cần anh ấy trở về, thì cô ta sẽ nũng nịu với anh, chịu xuống nước, thì việc này sẽ dễ dàng bỏ qua thôi. Nhưng mà, Tống Mỹ Linh…
Lương Tiểu Vân híp mắt lại.
***
Tiêu Vương đã sống cuộc sống thay ma xác thịt đã rất lâu rồi. Mỗi ngày anh đều sống như vậy cả, cứ tìm kiếm tin tức của Yến Lạc, còn những việc khác anh không hề quan tâm đến, anh ốm đi trông thấy ngay tức khắc.
Anh sắp chìm vào nỗi tuyệt vọng rồi. Yến Lạc còn đang mang thai, sức khỏe của cô đang cần được điều dưỡng cho tốt, sao lại có thể một mình rời khỏi được chứ?
Một mình cô ấy thì có thể đi đâu được chứ? Nhưng không biết tại sao, những người mà anh phải ra ngoài cũng vẫn không thể tìm được tin tức của Yến Lạc. Nhưng anh không hề có bất cứ ý muốn bỏ cuộc nào cả.
Tính cách của anh luôn thản nhiên với tất cả mọi thứ, anh chưa hề có qua nhu cầu và ước mơ nào, duy nhất chỉ có một thứ, đó chính là Yến Lạc. Hắn cũng không hiểu bản thân tại sao lại kiên trì với Yến Lạc đến mức độ này, tựa như dấn thân vào bùn lầy vậy, một khi đã dấn thân vào, thì vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi được nữa. Đến một ngày nào đó anh nhận được điện thoại của nhà họ Tiêu.
Từ khi ra khỏi nhà tự lập cánh sinh thì người trong nhà rất ít khi liên lạc với anh nữa rồi. Nhà họ Tiêu tuy nhỏ bé, nhưng phát triển rất nhanh chóng, và người trong nhà cứ muốn anh có thể nối dõi gia nghiệp. Nhưng trong lòng của anh chỉ muốn đi theo Yến Lạc, cô ấy ở đâu thì anh sẽ ở đó.
Vì vậy, nên quan hệ của anh với những người trong nhà cứ luôn luôn không tốt.
“Ồ! Là mẹ à” Tống Tiến Hải thản nhiên nói.
“Tiểu Vương, đã bao nhiêu năm rồi, con…còn chưa dự định về nhà sao?” Giọng nói của Tiêu phu nhân tràn đầy sự mệt mỏi và nỗi nhớ.
‘‘Ba và mẹ…thật sự rất nhớ con!’’
‘‘Mẹ, con xin lỗi!’’ Mũi của Tiêu Vương có chút chua sót, nhưng vẫn kiên trì như trước.
‘‘Mẹ cũng biết mà, con…trước giờ không hề có chút mong muốn gì, đây là yêu cầu duy nhất của con.’’
Tiêu phu nhân thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa bèn gác máy. Tiêu Vương nghe tiếng gác máy, nghẹn ngào trong cổ họng. Yến Lạc có chút không nói nên lời khi thấy Tần Lục lại đến phòng bệnh của cô.
Cô ấy hoàn toàn không làm sai gì cả, thậm chí khi yêu hắn cô ấy cũng rất tự ti. Khờ đến nỗi không biết chăm sóc cho chính mình, dù cho đau lòng đến tột cùng cũng không hề làm qua việc gì có hại cho người khác. Cô ấy chỉ một mực chịu đựng, hoặc làm tổn thương chính mình. Việc dũng cảm nhất mà cô từng làm, chắc có lẽ là lần nhảy lầu đó mà thôi.
May là, ông trời có mắt, không để cô ấy mất đi sinh mạng một cách uống phí. Tần Lục hễ nghĩ đến thế giới sau khi cô chết đi, thì ngay lập tức cảm thấy tối tăm mịt mù hết. Thật may mắn, thật may mắn.
Thật may mắn cô vẫn còn ở bên cạnh hắn. Tần Lục đột nhiên đứng dậy, đột nhiên biết được bản thân nên làm việc gì. Bắt đầu từ bây giờ, hắn sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa, cũng sẽ không cho người khác làm tổn thương cô ấy.
Lương Tiểu Vân bị người đàn ông đưa về nhà. Cô ta luôn luôn hỏi Tần Lục đi đâu rồi, nhưng người đàn ông vẫn không hề hé miệng ra trả lời. Tuy vậy, nhưng trong lòng Lương Tiểu Vân vẫn vô cùng vui mừng.
Cô ta biết mà, dù cho Tần Lục có tức giận như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ không bao giờ không quan tâm cô ta. Chỉ cần anh ấy trở về, thì cô ta sẽ nũng nịu với anh, chịu xuống nước, thì việc này sẽ dễ dàng bỏ qua thôi. Nhưng mà, Tống Mỹ Linh…
Lương Tiểu Vân híp mắt lại.
***
Tiêu Vương đã sống cuộc sống thay ma xác thịt đã rất lâu rồi. Mỗi ngày anh đều sống như vậy cả, cứ tìm kiếm tin tức của Yến Lạc, còn những việc khác anh không hề quan tâm đến, anh ốm đi trông thấy ngay tức khắc.
Anh sắp chìm vào nỗi tuyệt vọng rồi. Yến Lạc còn đang mang thai, sức khỏe của cô đang cần được điều dưỡng cho tốt, sao lại có thể một mình rời khỏi được chứ?
Một mình cô ấy thì có thể đi đâu được chứ? Nhưng không biết tại sao, những người mà anh phải ra ngoài cũng vẫn không thể tìm được tin tức của Yến Lạc. Nhưng anh không hề có bất cứ ý muốn bỏ cuộc nào cả.
Tính cách của anh luôn thản nhiên với tất cả mọi thứ, anh chưa hề có qua nhu cầu và ước mơ nào, duy nhất chỉ có một thứ, đó chính là Yến Lạc. Hắn cũng không hiểu bản thân tại sao lại kiên trì với Yến Lạc đến mức độ này, tựa như dấn thân vào bùn lầy vậy, một khi đã dấn thân vào, thì vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi được nữa. Đến một ngày nào đó anh nhận được điện thoại của nhà họ Tiêu.
Từ khi ra khỏi nhà tự lập cánh sinh thì người trong nhà rất ít khi liên lạc với anh nữa rồi. Nhà họ Tiêu tuy nhỏ bé, nhưng phát triển rất nhanh chóng, và người trong nhà cứ muốn anh có thể nối dõi gia nghiệp. Nhưng trong lòng của anh chỉ muốn đi theo Yến Lạc, cô ấy ở đâu thì anh sẽ ở đó.
Vì vậy, nên quan hệ của anh với những người trong nhà cứ luôn luôn không tốt.
“Ồ! Là mẹ à” Tống Tiến Hải thản nhiên nói.
“Tiểu Vương, đã bao nhiêu năm rồi, con…còn chưa dự định về nhà sao?” Giọng nói của Tiêu phu nhân tràn đầy sự mệt mỏi và nỗi nhớ.
‘‘Ba và mẹ…thật sự rất nhớ con!’’
‘‘Mẹ, con xin lỗi!’’ Mũi của Tiêu Vương có chút chua sót, nhưng vẫn kiên trì như trước.
‘‘Mẹ cũng biết mà, con…trước giờ không hề có chút mong muốn gì, đây là yêu cầu duy nhất của con.’’
Tiêu phu nhân thở dài một tiếng, không nói thêm gì nữa bèn gác máy. Tiêu Vương nghe tiếng gác máy, nghẹn ngào trong cổ họng. Yến Lạc có chút không nói nên lời khi thấy Tần Lục lại đến phòng bệnh của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.