Chương 6
Haruhisatoh34
04/03/2023
Tần Lục nhón chân lên, tiến về phía trước mặt của Yến Lạc, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mắt của Yến Lạc: ''Hãy nhớ lấy những lời nói lúc này của cô, bắt đầu từ bây giờ, cô chính là một con chó nghe lời. Nếu còn để ta phát hiện, cô còn có ý đồ không nên có nữa, thì hậu quả sai lầm mà cô mắc phải, ta sẽ cho Tiêu Vương gánh chịu gấp đôi!''
Yến Lạc bị Tần Lục nhốt lại.
Hắn giam cầm cô trong biệt thự, không cho phép cô ra cửa, không cho phép cô liên lạc với bên ngoài, càng không cho cô thám thính bất cứ tin tức gì về Tiêu Vương.
Đứa con trong bụng của Yến Lạc. dần lớn lên, những triệu trứng của thai kỳ đầu cũng đã bắt đầu thể hiện rõ rệt ra ngoài, suốt ngày cô không ăn được cơm, buồn nôn muốn ói.
Người hầu chăm sóc cô trong nhà cảm thấy có vấn đề, hỏi riêng Yến Lạc, có phải cô có thai rồi không? Yến Lạc không dám thừa nhận, chỉ lần tránh nói do dạ dày không tốt.
Từ lúc đó, Yến Lạc càng không dám bước ra khỏi cửa, thậm chí ngay đến cơm cũng không dám xuống lầu ăn, khó khăn lắm, mới chống chọi qua được thời kỳ ốm nghén, bụng dưới cũng bắt đầu to lên, những cử động của thai càng ngày càng rõ rệt.
Đứa con trong bụng, đã được bốn tháng rồi...
Yến Lạc mặc quần áo rộng, cẩn thận che bụng lại. Cũng không biết Tần Lục dạo này đang bận rộn chuyện gì, hắn chưa từng qua tìm cô, Yến Lạc cũng mừng rỡ, tất nhất đến khi sinh đứa bé ra, người đàn ông ác độc đó, cũng đừng qua tìm cô nữa...
Nhưng ông trời vẫn rất tàn nhẫn, đúng ngay buổi sáng ngày ấy, Tần Lục đạp cửa phòng ngủ cô ra...
Yến Lạc hoảng hốt ngồi dậy: "Sao anh lại đến đây?"
Tần Lục đứng tại cửa phòng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Yến Lạc: "Tiểu Vân về rồi, cũng đã đến lúc cô đi chuộc tội?"
Yến Lạc ớn lạnh sóng lưng, ᴄươпɡ ᴄứпɡ hết toàn thân.
Tần Lục chợt không còn tính nhẫn nại nữa, bước lên mấy bước, nắm chặt cổ tay của Yến Lạc, lôi cô ra khỏi giường.
"Yến Lạc, tôi kêu cô tới trước mặt Tiểu Văn chuộc tội! Bây giờ là lúc cô phải trả giá cho những việc cô làm lúc trước!"
"Trả giá? Trả giá gì?" Yến Lạc cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, bắt đầu vùng vẫy
"Tần Lục, anh muốn làm gì?"
Tần Lục cười lạnh lùng, không giải thích gì thêm, lôi Yến Lạc đi xuống lầu. Yến Lạc còn chưa kịp mang giày, đi chân đất, lảo đảo đi xuống lầu, bị Tần Lục đẩy vào xe một cách тһô Ьạᴏ.
Đoạn đường lắc lư, khiến bụng dưới của cô đau đớn âm ỉ, sau khi lên xe, cô liền nâng bụng dưới lại theo ý thức. Ánh mắt sắc bén của Tần Lục, đột quét qua người cô lúc ấy.
"Sao? Lại muốn diễn cảnh đau bụng hả?"
Yến Lạc sợ bị hắn biết được mình mang thai, cố tình nghiêm mặt lại, xoay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ, không thốt ra tiếng nào. Tần Lục cười lạnh một tiếng, đem Yến Lạc đến một căn biệt thự tinh tế và sang trọng, người đang sống trong đó, chính là Lương Tiểu Vân.
Cô ta đang ngồi trên xe lăn, nước da trắng bệch, thân hình gầy gò, những sợi tóc đen rủ xuống khuôn mặt, bộ dạng tiêu tụy đáng thương như con búp bê bằng sứ vậy.
Tần Lục ấn đằng sau cổ của Yến Lạc, như muốn ép cô nhận tội vậy, bắt cô quy kế bên chân của Lương Tiểu Vân.
Lương Tiểu Vân nhìn thấy Yến Lạc, biểu cảm của cô ta đột chuyển sang phẫn nộ và kinh ngạc: "Em không muốn nhìn thấy cô ta!"
"Tần Lục, anh hãy đuổi cô ta đi, em không muốn nhìn thấy cô ta!"
Tần Lục vội dịu dàng ôm lấy Lương Tiểu Vân vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
"Không sao đâu, Tiểu Vân, cô ta sẽ không thể nào làm hại em nữa. Anh dẫn cô ta đến, là để chuộc tội. Em hận cô ta, thì cứ đem cơn giận chuốt hết lên đầu cô ta đi, anh đảm bảo cô ta sẽ không dám chống cự lại!"
Yến Lạc bị Tần Lục nhốt lại.
Hắn giam cầm cô trong biệt thự, không cho phép cô ra cửa, không cho phép cô liên lạc với bên ngoài, càng không cho cô thám thính bất cứ tin tức gì về Tiêu Vương.
Đứa con trong bụng của Yến Lạc. dần lớn lên, những triệu trứng của thai kỳ đầu cũng đã bắt đầu thể hiện rõ rệt ra ngoài, suốt ngày cô không ăn được cơm, buồn nôn muốn ói.
Người hầu chăm sóc cô trong nhà cảm thấy có vấn đề, hỏi riêng Yến Lạc, có phải cô có thai rồi không? Yến Lạc không dám thừa nhận, chỉ lần tránh nói do dạ dày không tốt.
Từ lúc đó, Yến Lạc càng không dám bước ra khỏi cửa, thậm chí ngay đến cơm cũng không dám xuống lầu ăn, khó khăn lắm, mới chống chọi qua được thời kỳ ốm nghén, bụng dưới cũng bắt đầu to lên, những cử động của thai càng ngày càng rõ rệt.
Đứa con trong bụng, đã được bốn tháng rồi...
Yến Lạc mặc quần áo rộng, cẩn thận che bụng lại. Cũng không biết Tần Lục dạo này đang bận rộn chuyện gì, hắn chưa từng qua tìm cô, Yến Lạc cũng mừng rỡ, tất nhất đến khi sinh đứa bé ra, người đàn ông ác độc đó, cũng đừng qua tìm cô nữa...
Nhưng ông trời vẫn rất tàn nhẫn, đúng ngay buổi sáng ngày ấy, Tần Lục đạp cửa phòng ngủ cô ra...
Yến Lạc hoảng hốt ngồi dậy: "Sao anh lại đến đây?"
Tần Lục đứng tại cửa phòng, ánh mắt lạnh như băng nhìn Yến Lạc: "Tiểu Vân về rồi, cũng đã đến lúc cô đi chuộc tội?"
Yến Lạc ớn lạnh sóng lưng, ᴄươпɡ ᴄứпɡ hết toàn thân.
Tần Lục chợt không còn tính nhẫn nại nữa, bước lên mấy bước, nắm chặt cổ tay của Yến Lạc, lôi cô ra khỏi giường.
"Yến Lạc, tôi kêu cô tới trước mặt Tiểu Văn chuộc tội! Bây giờ là lúc cô phải trả giá cho những việc cô làm lúc trước!"
"Trả giá? Trả giá gì?" Yến Lạc cảm nhận được nguy hiểm theo bản năng, bắt đầu vùng vẫy
"Tần Lục, anh muốn làm gì?"
Tần Lục cười lạnh lùng, không giải thích gì thêm, lôi Yến Lạc đi xuống lầu. Yến Lạc còn chưa kịp mang giày, đi chân đất, lảo đảo đi xuống lầu, bị Tần Lục đẩy vào xe một cách тһô Ьạᴏ.
Đoạn đường lắc lư, khiến bụng dưới của cô đau đớn âm ỉ, sau khi lên xe, cô liền nâng bụng dưới lại theo ý thức. Ánh mắt sắc bén của Tần Lục, đột quét qua người cô lúc ấy.
"Sao? Lại muốn diễn cảnh đau bụng hả?"
Yến Lạc sợ bị hắn biết được mình mang thai, cố tình nghiêm mặt lại, xoay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ, không thốt ra tiếng nào. Tần Lục cười lạnh một tiếng, đem Yến Lạc đến một căn biệt thự tinh tế và sang trọng, người đang sống trong đó, chính là Lương Tiểu Vân.
Cô ta đang ngồi trên xe lăn, nước da trắng bệch, thân hình gầy gò, những sợi tóc đen rủ xuống khuôn mặt, bộ dạng tiêu tụy đáng thương như con búp bê bằng sứ vậy.
Tần Lục ấn đằng sau cổ của Yến Lạc, như muốn ép cô nhận tội vậy, bắt cô quy kế bên chân của Lương Tiểu Vân.
Lương Tiểu Vân nhìn thấy Yến Lạc, biểu cảm của cô ta đột chuyển sang phẫn nộ và kinh ngạc: "Em không muốn nhìn thấy cô ta!"
"Tần Lục, anh hãy đuổi cô ta đi, em không muốn nhìn thấy cô ta!"
Tần Lục vội dịu dàng ôm lấy Lương Tiểu Vân vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
"Không sao đâu, Tiểu Vân, cô ta sẽ không thể nào làm hại em nữa. Anh dẫn cô ta đến, là để chuộc tội. Em hận cô ta, thì cứ đem cơn giận chuốt hết lên đầu cô ta đi, anh đảm bảo cô ta sẽ không dám chống cự lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.