Sau Thiên Tai: Ta Dựa Vào Dị Năng Làm Ruộng
Chương 20:
Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân
03/07/2024
Nhìn ra phía xa, cô thấy có gì đó thấp thoáng, trông khá giống ngọn núi, nhưng vì xa quá nên không thấy được rõ.
Trong một thoáng chớp mắt, Liễu Tô bỗng cảm thấy chỗ này quá tuyệt, tuy nơi này chẳng có bất cứ thứ gì, nhưng được cái tới một bóng người cũng không có. Nghĩa là toàn bộ mảnh đất này đều thuộc về cô, sau này cuối cùng cô cũng có thể thoải mái sử dụng dị năng mà không sợ bị bắt đi mổ xẻ nghiên cứu rồi.
Đương nhiên, cũng không thể dùng quá mức được.
Tuy đây chỉ là một mảnh đất hoang, tới tối còn phải dựng lều dã ngoại, nhưng Liễu Tô vẫn thấy rất vui.
Tới cả gió thổi qua cũng mang cảm giác tự do, ha ha ha.
Liễu Tô chọn đại một hướng, rẽ bụi cây mà đi, cô tính hôm nay thăm dò sơ một vòng lãnh địa, xem thử nguồn nước nằm ở đâu, rồi tìm nơi thích hợp để mau chóng trồng khoai tây và khoai lang.
Cô nhìn xung quanh, thấy không có ai, thế là vô tư lôi chiếc xe ba bánh ra, đẩy nhẹ vào trong bụi cỏ, tìm một nơi cỏ dại mọc tương đối cao để giấu xe đi, khá đơn giản, đẩy vô giữa là được. Chẳng có ai lại cố tình chạy tới chỗ này chỉ để chôm một chiếc xe ba bánh cũ nát đâu.
Không sợ tốn xăng hả, tiền xăng tính ra còn mắc hơn cả chiếc xe ba bánh này của cô đấy.
Liễu Tô đội mũ rơm lên đầu, nhét ống quần vào trong vớ, cột chặt cổ tay áo lại, đề phòng sâu bọ chui vào, sau đó cầm chiếc liềm lên, vậy là đã chuẩn bị xong.
Cô bắt đầu tiến sâu vào bên trong, không có mục tiêu rõ ràng, chỉ nghĩ đi dạo một vòng xem thử, làm quen với địa hình chỗ này, tiện thể chọn luôn chỗ xây nhà trong tương lai.
Không thể nằm quá gần rìa, bằng không người khác chỉ cần đi ngang qua là sẽ thấy nhà của cô ngay, cũng không thể nằm quá gần nguồn nước, nhiều sâu lắm, lại còn ẩm ướt.
Vừa tìm, Liễu Tô vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Quác quác!” Liễu Tô vừa rẽ bụi cây ra, trước mắt bỗng vụt lên một cái bóng sặc sỡ.
Gà rừng hả?
Thêm thịt nữa à?
Liễu Tô mừng thầm trong lòng, sau đó vội vàng điều khiển dị năng hệ Mộc, chớp mắt cỏ dại đã mọc lan tràn, trói chặt lấy con gà rừng đang bay cách mặt đất một mét, khiến nó không thể động đậy nổi.
Tuyệt quá, tối nay có thịt gà ăn rồi.
Gà rừng là thú biến dị cấp thấp nhất, có thể do gà nhà tiến hóa thành, đôi khi lại có nguồn gốc từ gà rừng trước khi thiên tai ập tới, tất cả gọi chung là gà rừng, đơn giản là vì hiện tại không thể nuôi trong nhà được nữa, thứ nhất là do khó thuần hóa, thứ hai là con người cũng chẳng còn thời gian đâu để thuần hóa chúng.
Tới bản thân còn sắp chết đói thì đào đâu ra kiên nhẫn để nuôi gà, bởi muốn nuôi thì ít nhiều gì cũng phải cần lương thực.
Liễu Tô vui vẻ bó chặt con gà, treo lên balo đeo sau lưng. Có gà ắt sẽ có trứng, Liễu Tô đi vòng quanh tìm kiếm, tuyệt đối không từ bỏ dù chỉ một quả trứng, vì hiện tại mấy thứ này toàn là tài sản của cô cả.
Mảnh đất này đúng là không tê, khó trách dị năng giả có năng lực đều thích rời khỏi căn cứ, chỉ một con gà này thôi đã bằng tiền lương hai ngày ở căn cứ rồi đó.
Chẳng bao lâu sau, Liễu Tô đã tìm thấy một ổ trứng gà rừng, sau khi đếm một lượt, tổng cộng mười hai quả, khiến Liễu Tô vui vô cùng. Đêm nay ăn con gà này trước, sáng mai lại ăn trứng gà, tiêu chuẩn bữa cơm lập tức được nâng cao. Về phần hai thứ này có bị ô nhiễm hay không, chẳng sao hết, dù gì cô cũng đâu ăn nhiều.
Trong một thoáng chớp mắt, Liễu Tô bỗng cảm thấy chỗ này quá tuyệt, tuy nơi này chẳng có bất cứ thứ gì, nhưng được cái tới một bóng người cũng không có. Nghĩa là toàn bộ mảnh đất này đều thuộc về cô, sau này cuối cùng cô cũng có thể thoải mái sử dụng dị năng mà không sợ bị bắt đi mổ xẻ nghiên cứu rồi.
Đương nhiên, cũng không thể dùng quá mức được.
Tuy đây chỉ là một mảnh đất hoang, tới tối còn phải dựng lều dã ngoại, nhưng Liễu Tô vẫn thấy rất vui.
Tới cả gió thổi qua cũng mang cảm giác tự do, ha ha ha.
Liễu Tô chọn đại một hướng, rẽ bụi cây mà đi, cô tính hôm nay thăm dò sơ một vòng lãnh địa, xem thử nguồn nước nằm ở đâu, rồi tìm nơi thích hợp để mau chóng trồng khoai tây và khoai lang.
Cô nhìn xung quanh, thấy không có ai, thế là vô tư lôi chiếc xe ba bánh ra, đẩy nhẹ vào trong bụi cỏ, tìm một nơi cỏ dại mọc tương đối cao để giấu xe đi, khá đơn giản, đẩy vô giữa là được. Chẳng có ai lại cố tình chạy tới chỗ này chỉ để chôm một chiếc xe ba bánh cũ nát đâu.
Không sợ tốn xăng hả, tiền xăng tính ra còn mắc hơn cả chiếc xe ba bánh này của cô đấy.
Liễu Tô đội mũ rơm lên đầu, nhét ống quần vào trong vớ, cột chặt cổ tay áo lại, đề phòng sâu bọ chui vào, sau đó cầm chiếc liềm lên, vậy là đã chuẩn bị xong.
Cô bắt đầu tiến sâu vào bên trong, không có mục tiêu rõ ràng, chỉ nghĩ đi dạo một vòng xem thử, làm quen với địa hình chỗ này, tiện thể chọn luôn chỗ xây nhà trong tương lai.
Không thể nằm quá gần rìa, bằng không người khác chỉ cần đi ngang qua là sẽ thấy nhà của cô ngay, cũng không thể nằm quá gần nguồn nước, nhiều sâu lắm, lại còn ẩm ướt.
Vừa tìm, Liễu Tô vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh.
“Quác quác!” Liễu Tô vừa rẽ bụi cây ra, trước mắt bỗng vụt lên một cái bóng sặc sỡ.
Gà rừng hả?
Thêm thịt nữa à?
Liễu Tô mừng thầm trong lòng, sau đó vội vàng điều khiển dị năng hệ Mộc, chớp mắt cỏ dại đã mọc lan tràn, trói chặt lấy con gà rừng đang bay cách mặt đất một mét, khiến nó không thể động đậy nổi.
Tuyệt quá, tối nay có thịt gà ăn rồi.
Gà rừng là thú biến dị cấp thấp nhất, có thể do gà nhà tiến hóa thành, đôi khi lại có nguồn gốc từ gà rừng trước khi thiên tai ập tới, tất cả gọi chung là gà rừng, đơn giản là vì hiện tại không thể nuôi trong nhà được nữa, thứ nhất là do khó thuần hóa, thứ hai là con người cũng chẳng còn thời gian đâu để thuần hóa chúng.
Tới bản thân còn sắp chết đói thì đào đâu ra kiên nhẫn để nuôi gà, bởi muốn nuôi thì ít nhiều gì cũng phải cần lương thực.
Liễu Tô vui vẻ bó chặt con gà, treo lên balo đeo sau lưng. Có gà ắt sẽ có trứng, Liễu Tô đi vòng quanh tìm kiếm, tuyệt đối không từ bỏ dù chỉ một quả trứng, vì hiện tại mấy thứ này toàn là tài sản của cô cả.
Mảnh đất này đúng là không tê, khó trách dị năng giả có năng lực đều thích rời khỏi căn cứ, chỉ một con gà này thôi đã bằng tiền lương hai ngày ở căn cứ rồi đó.
Chẳng bao lâu sau, Liễu Tô đã tìm thấy một ổ trứng gà rừng, sau khi đếm một lượt, tổng cộng mười hai quả, khiến Liễu Tô vui vô cùng. Đêm nay ăn con gà này trước, sáng mai lại ăn trứng gà, tiêu chuẩn bữa cơm lập tức được nâng cao. Về phần hai thứ này có bị ô nhiễm hay không, chẳng sao hết, dù gì cô cũng đâu ăn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.